Em khg nhớ là em có đọc quyển nào của VB không nữa. Em có tật rất dở là khg nhớ tên tác giả, sau này chú ý lắm nên mới nhớ, đi học nhiều khi cũng quên béng tên thầy cô, vậy mà có tên nào thậm thụt đầu hẻm là nhớ tên nó liền
Bóng ma nhà mệ Hoát, hình như em cũng đọc qua rồi thì phải, mà quên tuốt hết rồi, và dĩ nhiên cũng khg biết nó là của VB mô.
Chị từng thích quyển TN12 này sao? Em thấy ổng thương quá, nhớ quá, yêu quá, nên cái gì cũng thành thơ mộng, thành lãng mạn như rứa thôi. mà phải nhận là cách ổng dùng từ ngữ để diễn tả, giản dị mà rất thấm, không cầu kỳ hoa mỹ. Khg biết bà vợ ổng đâu nhỉ, lúc đó bà mất hay còn kẹt lại miền Bắc?
Dù sao ổng cũng nên giữ nỗi nhớ niềm thương đó hoài trong lòng, trải ra trên giấy chớ chẳng nên trở về để tìm thăm lại quá khứ (nếu vợ ổng còn kẹt lại ở Bắc, ổng về gặp bà thì ok chớ đừng mong tìm lại kỷ niệm), ổng có thể sẽ thấy hiện tại trần trụi, làm tắt ngúm cái tình tha thiết của ổng cho xem. Một thí dụ là Ổng mà thử đi chùa Hương thời bây giờ coi, nó nham nhở kinh hoàng chớ có còn đâu mấy nước gió trăng như xưa nữa. Hay là ổng ra ngồi bờ hồ Tây thử coi, cụt hứng liền ...
Cũng có thể là em chủ quan quá nên nói vậy. Nhg đó lại là cảm tưởng của em khi trở về lại SG, một lần là muốn bái bai luôn.
Hình như em chưa từng thích cuốn sách nào dài lâu ngoại trừ "Hoàng Tử Bé" ra.
Cũng có thời gian em thích Tâm Tình Hiến Dâng hay Câu Chuyện Dòng Sông, chắc thêm vài cuốn nào khác nữa mà giờ tự nhiên khg nghĩ ra.... là thích hơn các cuốn khác thôi. Nhớ hồi đó em có đọc cuốn "Con Kỳ Lân cuối cùng", nhớ là hay lắm, sau này chưa bao giờ gặp lại nữa , đó là cuốn truyện có tính cách triết lý đầu tiên mà em đọc.