quote:
Gởi bởi Anh Ba
Cám ơn các bạn thật nhiều...
Lần phỏng vấn thứ hai chỉ nhận được lời thông báo thật ngắn gọn :" Rất tiếc chúng tôi không thể cấp visa cho ông và chia buồn cùng ông và gia đình!".
Buồn thiệt...
AB.
Anh ơi !
Em hiểu là anh rất buồn và rất đau khổ ! Khi anh bước chân vào Cát Đằng , nhìn trên nét mặt của anh em biết rằng anh vừa bị một cú shock rất lớn ,..., và em phải lặng người đi khi mà nghe anh nghẹn ngào : " BA ANH MẤT RỒI , CÁCH ĐÂY NỮA TIẾNG ! " , em chỉ còn biết im lặng... và luôn ở bên cạnh anh bất cứ lúc nào ,.... , anh à , em đã rất muốn gởi đến bên linh cữu của bố anh một vài cách hoa tươi để cho " NGƯỜI NẰM ĐÓ " mĩm cười , em đã làm bằng mọi giá và bằng nhiều cách mà không sao làm được ,



Anh ! Hôm nay anh không xin được visa , em hiểu anh rất buồn , nhưng anh cũng đã làm và cũng cố gắng làm rồi , không đi được là bởi vì thằng Mỹ không cho anh đi , nhìn anh ngồi nhắm mắt em hiểu là anh đang tự nuốt ngược dòng nước mắt sắp tuôn ra vào trong lòng mình , và nén đau khổ... nếu anh buồn và anh đau khổ quá thì anh hãy khóc đi , khóc đi anh bởi nước mắt sẽ mang đi :
_ Một chút buồn !
_ Một chút đau !
_ Một chút thương !
_ Một chút nhớ !
_ Một...
_ Một trời bao la nỗi giận ,.... , bởi họ không hiểu lòng anh...., và họ cũng không hiểu được tập quán của người Việt Nam đâu....



.......