Chào chị Thu Sầu
Em thì không có trong trường hợp của chị, nhưng nghe tâm sự của người khác trong trường hợp của chị cũng nhiều nên xin phép góp chút ý kiến.
Những cảm giác của chị hiện tại (thất vọng, chán chường, nghi ngờ, mắc cỡ với người xung quanh...) là rất bình thường, ai trong hoàn cảnh đó chắc cũng trải qua, em đoán là ngay cả bà Clinton chắc cũng không ngọai lệ, thậm chí còn... điên tiết hơn bất kỳ ai trong chúng ta.
Làm sao để vượt qua? Thời gian là liều thuốc hiệu nghiệm nhất. Bây giờ chị như đi trong đường hầm không thấy ánh sáng ở đầu bên kia, đi hoài mà không biết khi nào mới thoát khỏi đường hầm thì tất nhiên đâm ra chán nản, nghi ngờ, nhưng chị cần phải tin là không có con đường hầm nào dài vô tận, cứ kiên nhẫn đi thì rồi sẽ thấy ánh sáng ở cuối đường hầm.
Mặc dù chị đang... rầu, nhưng em cũng phải nói một lời... công đạo cho ông xã của chị là chị may mắn hơn nhiều chị khác (giống như chị Samantha nói đó), ở chỗ là ông xã của chị đã biết hối lỗi, nghĩa là còn yêu chị nhiều lắm, cũng có nghĩa là đối thủ của chị chẳng có ký lô nào cả và xem ra đã... thua cuộc rồi. Bây giờ chỉ còn lại là chị với ông xã cùng nhau tìm cách vượt qua sự khó khăn để dựng lại hạnh phúc gia đình. Em nghĩ gia đình nào cũng vậy, nếu cùng trải qua được sóng gió thì gia đình càng vững vàng hơn. Chị nên xem đây là một thử thách cho cuộc hôn nhân của chị, hơn là khởi đầu của sự kết thúc (nếu chị còn yêu ông xã và muốn một cuộc sống hạnh phục với "chàng"
)
Có thể chị nói đúng. Sự hạnh phúc của gia đình chị đã làm cho "người ta" ghen tức và muốn phá cho bõ ghét. Nếu đã biết được điều này thì chị cũng hiểu là chị càng đau khổ, gia đình tan nát thì đối phương lại càng hả hê. Cách "trả thù" hữu hiệu nhất trong trường hợp này chính là sự... tỉnh như ruồi của chị và sự vui vẻ hạnh phúc giữa vợ chồng chị. Như em đã nói, sự hối lỗi của chồng chị cũng đã là một bàn thắng về phía chị rồi.
Tuy nhiên, có thể chị sẽ không tránh khỏi những lúc... đổ quạu đem chuyện cũ ra đay nghiến chồng. Em khuyên chị là trước khi đổ quạu chuẩn bị nói lời mình biết là không nên nói, thì chị nên đi qua phòng khác, một là vô PNV "xả bầu tâm sự", hai là viết nhật ký, viết xuống tất cả những lời... thậm tệ nhất chị muốn trút vô lỗ tai của chồng, điều này sẽ làm cho chị hả cơn giận, nhưng quan trọng là sau đó hãy xé bỏ hoặc đốt đi những gì mình đã viết (thay vì để cho người khác đọc). Sau khi hả cơn giận rồi, lúc đó chị mới ngồi xuống nói chuyện với chồng được, rằng thì là sau này phải làm thế nào để cảnh này đừng tái diễn nữa. Sau một thời gian "therapy" như vậy (cộng với nhiều cách khác như là dành thời gian cho con cái, công việc làm, việc xã hội, v.v. và v.v.), chị sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn, chẳng bao lâu nữa qua thu hết đông lại đến mùa xuân ngay thôi
Làm sao đối diện với gia đình, bạn bè? Chị cảm thấy khó đối diện tại vì lúc nào chị cũng nghĩ người ta biết chuyện của chị và xầm xì bàn tán sau lưng chị, mỗi lần gặp mặt họ như gặp mặt quan tòa. Nên xem nhẹ những gì người khác nói hoặc làm, cứ phớt lờ đi là êm chuyện. Ai có nói ra nói vào thì chị cứ trả lời... ngang như cua là người ta sẽ chán ngay thôi. Ví dụ nếu có ai bình phẩm về chuyện "ăn phở" của chồng chị thì chị có thể bảo họ... đi chỗ khác chơi, chồng chị xấu đẹp cũng là của chị, chưa cần phải đến người khác lo (tiếng Anh thì là "none of your business, get lost!"). Nếu chị vẫn cảm thấy khó mà tự nhiên trong những lần gặp bạn bè, gia đình thì giảm bớt đi. Bây giờ gia đình riêng của chị là quan trọng, những người khác đều là diễn viên phụ cả.
Chúc chị mau tìm lại được hạnh phúc gia đình.