Rank: Newbie
Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 110 Points: 0
|
Ký Sự - Về Bến Tre Thăm Thầy by Mimosa Khoảng 6:30 sáng chủ nhật, chuông điện thoại reo, tôi biết vợ chồng Thanh Hà đã có mặt ở khách sạn (KS) đón tôi đi Bến Tre như đã hẹn. Tôi muốn ăn sáng ở KS trước khi đi nên mời vợ chồng Thanh Hà cùng ăn. - Alô Hà hả? MT sắp xong rồi. MT mời anh Phong và Hà lên lầu 5 ăn sáng với MT rồi hãy đi nha. Thanh Hà đồng ý nên trả lời: - OK vậy tụi Hà gặp MT ở trên lầu 5 nha Mấy hôm trước Thanh Hà và Đào Thanh có ghé lầu 5 của Rex ăn sáng với tôi và anh Mỹ, giám đốc KS Rex, nên tôi không cần chỉ Thanh Hà lầu 5 ở đâu. Hôm đó là cuới tuần nên nhà hàng vắng khách chắc ai cũng ngủ trễ. Buffet điểm tâm ở Rex có cả món ăn tây, ta. Tôi hay ăn bún bò Huế ở đây vì theo khẩu vị cùa tôi bún bò Huế của KS Rex ngon và sạch nhất thành phố. Ăn ở đây tôi không phải lo cái vụ đau bụng vì rau sống. Thanh Hà cũng gọi bún bò Huế còn anh Phong thi ăn món tây. ... Tài xế của Thanh Hà chờ chúng tôi trước KS. Hôm nay Thanh Hà dùng xe hơi nhà đi Bến Tre. Chiếc Toyota Inova 7 chỗ rộng rãi hứa hẹn một chuyến đi thoải mái, an toàn và vui vẻ. Xe rời KS khỏang 7:30 sáng trực chỉ hướng Quận 7 để đi Long An đón Điểm. Đường xá Sàigòn bây giờ thay đổi nhiêu nên tôi không thể đoán mình đang ở chỗ nào. Tôi chỉ nhận ra con đường mà mấy lần trước về VN đi cùng vài đứa bạn qua Phú Mỹ Hưng (PMH). Con đường này có "lanes" rộng hai bên cho xe ra, vào thành phố, chính giữa là con lươn được trồng cây, hoa rất đẹp mắt. PMH là "thủ phủ" của các "đại gia" Sàigòn. Ai có nhà ở PMH thì tự động được "nâng cấp" thành giới "quí tộc" vì thế có nhiểu người dù không thật sự thích sống ở Quận 7 vẫn cố gắng tậu một căn ở PMH để khẳng định "social status" của mình. Đi ngang qua PMH tôi lại nhớ đến Hồng, con bạn hồi còn làm ở Sàigòn Tourist,. Trước đây Hồng có 2 căn nhà ở PMH với vườn tược rất đẹp. Hồng có mới tôi đến nhà chơi vài lần. Nhà nó thiết kế theo kiểu dáng phương tây, đây đủ tiện nghi, bếp rộng rãi có cả bar rượu nhỏ. Nhà có 3 phòng ngủ trên lầu. Hồng ở đây khoảng 2 năm bảo buồn quá, hơn nữa ban đêm con đường độc đạo nối liền Quận 1 và Quận 7 qua PMH rất nguy hiểm, hay bi cướp bóc nên Hồng bán hết cả 2 căn nhà ở PMH vào lại Sàigòn sinh sống. Những năm sau này về VN, tôi ít nghe dân Sàigòn "tô vẽ" về PMH như trước nũa. Xe tiếp tục đi về hướng Long An, qua những cánh đồng lúa xanh mượt và những con sông nước nâu đỏ. Tôi mê mẩn nhìn cảnh đồng quê Việtnam với những hàng dừa cao vút chen lẫn giữa đám mây xanh ẩn hiện phía chân trời. Thấp thoáng xa xa vài con trâu đang ăn cỏ, các bà, các cô khom lưng cắt lúa. Phong cảnh nên thơ này chỉ có thể tìm thấy ở Việtnam. Đường xá ngoại thành cũng không bị kẹt xe, tắc nghẽn như trong trung tâm Sàigòn nên cảnh vật càng thêm duyên dáng. Tôi miên man đi tìm ý thơ. ... Xe đậu lại tại một thị trấn ở Long An. Cả bọn xuống xe vào nhà Điểm, nằm ngay bên đường cái, cách Sàigòn khoảng 30km. Điểm đã được báo trước là có chúng tôi xuống nên đã chuẩn bị sẵn sàng. Nhiều năm không gặp Điểm nhưng anh vẫn thế, vẫn nụ cười muôn thưở đó. Tôi chẳng thể quên cái lần đầu tiên về Việtnam năm 1993, trong bữa tiệc gặp mặt thầy cô và bạn bè HV, có một người đến hỏi tôi "có nhớ mình không?". Nhìn anh lúc đó sức khỏe rất kém hơn nữa sau bao nhiêu năm xa cách vật đổi sao dời nên dù cố gắng lắm tôi vẫn không nhận ra người đối diên...cho đến lúc anh...cười...tôi đã ôm chầm anh và hét lên "Nguyễn Tấn Điểm đúng không?". Sau này tôi được biết Điểm năm ấy đang ốm nặng. Nói đến Điểm là tôi phải nói đến một người bạn đầy tình nghĩa mà tôi rất qúi mến. Anh luôn luôn là người tôi tin cậy dù trong hoàn cảnh nào. Gặp lại anh tôi rất vui và anh cũng vui không kém. Những cái bắt tay, những cái "hugs" tưởng chừng như không dứt. Chúng tôi cùng đứng chụp hình trước cây Sa-Kê trong sân nhà Điểm. Bà xã Điểm, chi Xinh, tiếp chúng tôi rất vui vẻ. "Bắt cóc" Điểm bỏ lên xe, tài xế của Thanh Hà lái về hướng Bến Tre, nhà thầy Đa cách Long An khoảng 70km. Trước đây muốn đi Bến Tre phải qua phà Rạch Miễu có khi mất cả tiếng đồng hồ. Bây giờ nối hai bờ sông Tiền với quốc lộ 60 là một chiếc cầu dài hơn 10km rất đẹp, hiện đại. Cầu Rạch Miễu là niềm kiêu hãnh của tỉnh Bến Tre vì đã được xây dựng bằng nguồn vốn và kỹ thuật trong nước. Cầu Rạch Miễu đang góp phần làm thay đổi bộ mặt và kinh tế tỉnh Bến Tre. Bên cạnh những khó khăn còn tồn tại, tôi phải công nhận Việtnam đã có những tiến bộ đáng kể. Ngồi trên xe mà tôi có thể ngửi thấy mùi... dừa. Tôi nhìn hai bên đường đâu đâu cũng chỉ thấy màu xanh của dừa. Những cây dừa cao vút tầng mây, những cây dừa nghiêng mình soi bóng trên sông nước... Tôi biết mình đã đến Bến Tre. Xe dừng lại trên một quốc lộ nhỏ. Điểm nói. - Đến rồi các bạn ơi, xuống xe đi bộ vào. Tôi nhìn chung quanh. Phía bên kia là một cái quán nhỏ, ngay bên cạnh chỗ đậu xe là một con đường lót gạch rộng khỏang 2 m đi sâu vào xóm dừa. - Nhà thầy Đa đâu hả Điểm? Tôi nôn nóng hỏi. Điểm chỉ tay về phía con đường nhỏ nói: - Ở trỏng đó. Mình phải đi bộ khoảng 1 cây số. Chúng tôi xuống xe đi bộ. Con đường dẫn sâu vào trong ấp. Hai bên toàn là dừa: cây dừa, vỏ dừa, quầy dừa... Cách vài trăm mét có một căn nhà của dân. Dọc theo con đường nhỏ này là một con kênh nước trong vắt làm cho cảnh quan thật hiền hòa, đúng chất của miền quê nam bộ. - Con đường gạch này ai làm mà đẹp vậy Điểm? Tôi hỏi - Việt Kiều ở đây đóng góp làm đó MT. Ở Bến Tre nhiều Việt Kiều lắm. Tôi thắc mắc với câu trả lời của Điểm: - Ủa Bến Tre là quê hương Đồng Khởi mà sao lại có nhiều Việt Kiều? - Chắc ở đây dễ đi vượt biên đó MT. Điểm cưới hóm hỉnh trả lời Nãy giờ anh Phong, chồng của Thanh Hà đang say sưa chụp hình. Tôi cũng được anh Phong chụp cho vài kiểu giữa rừng dừa. Đang say sưa nhìn cảnh vật, tôi giật bắn cả người khi thấy ngay trước mặt mình là một con chuột bị một anh thanh niên người địa phương cầm đuôi chỏng ngược nhứ nhứ vào người tôi. Tôi hét lên và anh ta cười như thể đã thoả mãn việc "dọa" tôi. Sau đó Điểm nói đó là loài chuột dừa mà dân địa phương bắt nướng...nhậu. - Đã gần đến nhà thầy Đa chưa Thanh Hà? Đi một hồi, tôi hỏi nữa. - Gần rồi đó MT...hình như quẹo qua tay phải là đến. Nhà thầy Đa nằm sâu bên trong. Chúng tôi phải rẽ vào con đường mòn nhỏ hơn. - Nhà thầy Đa kìa MT. Có thấy gạch, cát thầy đang xây nhà đó không? Thanh Hà chỉ tay về phía trước nói. Tôi là người đầu tiên bước vào khu vườn nhà thầy Đa. Khu vườn rộng có rất nhiều cây dừa và những đống vật liệu xây dựng ngổn ngang. - Thầy ơi, có tụi con xuống thăm thầy nè. Tôi nhìn quanh gọi to. Tôi nhận ra ngay thầy Đa đang đi ra...Thầy vẫn thế không thay đổi nhiều, vẫn dáng người thanh tú, vẫn đeo kiếng trắng chỉ có đen hơn xưa. Thầy dừng lại ngơ ngác nhìn tôi..Thanh Hà, anh Phong và Điểm cũng vừa bước vào. Thanh Hà chỉ vào tôi hỏi thầy. - Thầy có nhớ "em này" không? Thầy Đa nhìn tôi rồi nhìn Thanh Hà. - Thầy không nhớ rõ. Tôi cười, gợi ý với thầy - Thầy ơi con là "đệ tử" của Tổng Giám Thị nè Điểm giúp thầy nhớ thêm về tôi - M...đó thấy - À thầy nhớ rồi..MT phải không? Thầy cười ngặt nghèo "già rồi nên hay quên. MT bỏ qua cho thầy" Hai thầy trò cảm động ôm chầm nhau. - Đúng rồi con nè thầy. Con mới về nước và ghé thăm thầy đây. Thầy có khỏe không? - Thầy khỏe. Vào đây, vào đây MT, các em. Thấy Đa thân thiện mời. Chúng tôi xuống đột xuất nên vợ chồng thầy Đa không biết. Trước mặt tôi là một căn nhà trệt, đang được xây dựng. Thầy đưa chúng tôi qua ngồi tại chiếc bàn kê bên hông nhà, gần bếp. Tôi nhìn những cây dừa sai quả chung quanh mà thèm uống nước dừa. Thầy Đa như đoán biết ý tôi nên sai người trèo cây hái dừa. Tôi hết sức kinh ngạc vì chỉ trong nháy mắt cậu bé này đã tót lên ngon dừa và ném trái xuống đất. Chúng tôi được một bữa uống nước dừa no nê hihihi. Trong khi trò chuyện, thầy cô Đa luôn miệng cám ơn các thầy cô và các học trò HV đạc biệt bên hải ngoaị đã đóng góp giúp gia đình thầy xây lại căn nhà. - Thầy không biết nói gì chỉ biết cám ơn tấm lòng của các thầy cô và học sinh HV của chúng ta. - Thầy ơi, bao giờ thì nhà xây xong hả thầy? - Chắc khoảng 2 tuần nữa MT à. - Vậy là MT không được ăn tân gia với thầy rồi. - Bao giờ MT về lại Canada? - Khoảng 10 ngày nữa thầy ạ. Lần này MT về có việc nên làm xong là đi ngay. Thanh Hà trao thêm cho Thầy số tiền nhận của Thu Uyên. Cô Đa thì bận gọt dừa cho Thanh Hà đem về thành phố. Tôi, Điểm, anh Phong đi vòng vòng chụp hình.Tôi có thể hình dung cuộc sống của vợ chồng thầy Đa vất vả như thế nào sau 75. Trong lúc xây nhà vợ chồng thầy ngủ ở ngoài vườn che đỡ bằng mấy tấm bạt. Thầy đưa chúng tôi đi thăm nhà đang xây. Căn nhà rộng khoảng 100m2 có một phòng khách, 3 phòng ngủ, một nhà tắm . Bếp ở bên ngoài. Cuộc sống của người dân ở đây nói chung rất đơn giản, đam bạc. Ở thành phố khi tiêu gì người ta nói đến tiến trăm ngàn hay tiền triệu còn ở miền quê người ta chỉ dám nói đên tiền ngàn hoặc chục ngàn. Gía trị đồng tiền ở quê cao hơn ở thành phố. Tôi cảm thấy vui vì giờ đây vợ chồng thầy đã có một căn nhà che mưa che nắng. Qua ánh mắt thầy tôi cũng đọc được niềm vui đó. Uống hết dừa của thầy cô, chúng tôi từ giã cô Đa rồi cùng thầy Đa đi thăm Lâm Thanh Tâm ở thị xã Bến Tre. Xe chay về hướng nào thì tôi chẳng biết chỉ biết là đi ngang qua một con đường chính rất khang trang của thị xã nơi hai đầu đường có hai bức tượng nổi tiếng. Một đầu là tượng chim bay, đầu kia là tượng cô gái đứng ưỡn ngực. Trước đây tôi đã được nghe 2 câu thơ tiếu lâm, khôi hài nói về 2 bức tượng của con đường này hihihi. Bến Tre trung dũng kiên cường Đầu đường có "zdú" cuối đường có "chim"
Bây giờ được tận mắt thấy 2 bức tượng , tôi mới thật sư phục tài của tác giả 2 câu thơ dân gian truyền miệng trên hihihi. ... Gặp Lâm Thanh Tâm, tôi nhận ra ngay, thì tất nhiên ai cũng gìa hơn. Còn Tâm, không biết có nhận ra tôi không nhưng sau khi Điểm giới thiệu tên thì Tâm biết tôi là ai ngay. Tâm mời Thầy Đa và chúng tôi ăn trưa với món gà hầm. Thầy trò có dịp ngồi chung bàn uống rượu hàn huyên, tâm sự, nhắc về những kỷ niệm xa xưa. Tâm cho chúng tôi xem những hình ảnh, kỷ vật Tâm còn giữ liên quan đến thầy cô, bạn bè trường HV, trong đó có cả danh thiếp của thầy Thành khi còn là Hiệu Trưởng. Tôi xin cái danh thiếp đó định đem về tặng thầy Thành nhưng Tâm không chịu hihihi. Khỏang 4 giờ chiều, chúng tôi rời Bến Tre..trên đường về tài xế ghé quán mà Thanh Hà nói là có dừa dứa và dừa sáp. Tôi uống thử dừa dứa ở đây. Quả thật là có mùi lá dứa rất thơm. Một trái dừa dứa khoàng 15,000 đồng VN nhưng một trái dừa sáp lên tới 180,000 đồng VN (~US$10.00). Tôi mua một trái dừa sáp nhờ Thanh Hà giữ hộ nhưng quên... ăn nên cũng chưa biết mùi vị của nó. Trên đường về chúng tôi ghé nhà Điểm ăn tối. Bây giờ tôi mới có đủ thời gian để quan sát "gia trang" của "trùm nhà đất" ở Long An. Điểm sở hữu một khu đất rộng mênh mông ngay mặt đường chính. Một bên là nhà của Điểm, có cây Sa-Kê sai trái. Một bên Điểm cho thuê làm nhà hàng. Cáí nhà hàng ăn thông ra phía sau nhà chính của Điểm. Chúng tôi được mời ăn tối trong một khu nhà sàn dựng trên một hồ nhân tạo nhỏ có máy phun nước rất trữ tình. Các cô phục vụ ở đây toàn trẻ đẹp và tửu lượng rất cao. Hòa, bạn của Điểm, cũng dân HV, cũng đến chung vui với chúng tôi. Tối hôm đó Điểm mời chúng tôi món gà hầm lá vang. Lần đâu tiên tôi được thưởng thức món lá vang. Lá nhỏ hơn là ổi nhưng có vi chua tự nhiên nên hầm súp rất ngon. Tôi có thói quen không ăn thịt buổi tối nhưng hôm đó phá lệ vì cái món lá vang này hihihi. Chúng tôi vừa ăn vừa nói chuyện xa, gần, xưa, nay...chuyện vui rồi đến chuyện buồn...Trong khi đang ăn tối ở nhà Điểm thì thầy Đa gọi phone. Tôi nói chuyên với thầy Đa. Thầy bảo: - MT biết không? các em đã làm thầy rất tự hào..Thầy bây giờ nổi tiếng ở đây. Ai cũng bảo thầy may mắn có đồng nghiệp và học trò tốt. Thầy vui lắm chẳng còn gì vui hơn. Tôi kể lại cho moị người nghe. Tất cả đều vui và nâng ly chúc mừng cho tình nghĩa HV lâu dài. Từ gĩa vợ chồng Điểm, vợ chồng Thanh Hà và tôi về lại Sàigòn. Gần 10 giờ đêm tài xế của Thanh Hà thả tôi ở KS. Lên phòng vừa ngả lưng xuống giường, chuông điện thọai reo...hiện tên trên phone là anh CM. Tới lúc này tôi mới nhớ ra là tôi đã quên đến dư sinh nhật của anh chiều nay hichic. Sáng đi Bến Tre, tôi dư định là 5:00 giờ chiều sẽ có mặt ở Sàigòn để đi dự sinh nhật ca sĩ CM nhưng khi đến nhà Điểm vui quá tôi quên mất. Tôi tự trách mình sao lãng. - Alô em nghe đây anh Minh ơi. - Em đang ở đâu vậy? Anh phone hoài không được. Sao em không đến? - Em đi Bến Tre mới về KS chừng 5 phút. Em xin lỗi là đã không về kịp để dự sinh nhật của anh. Bây giờ chắc muộn rồi hả? Giọng CM không được vui lắm. - Bây giờ tiệc gần tàn rồi. Em không về kịp hay là em quên? - Em xin lỗi nha. Hẹn gặp anh ngày mai em sẽ giải thích rõ hơn. ... Tôi thấm mệt, nằm lăn ra giường...buồn vui lẫn lộn sau một ngày đi xa gặp lại thầy giáo cũ, bạn bè cũ... Ngày mai không biết giải thích với anh CM như thế nào đây nữa...nhưng đó là chuyện của ngày mai. Tôi bật TV xem rồi chìm vào giấc ngủ với hình ảnh của con gái bên Canada đang mong mẹ về. Mimosa
|