Rank: Advanced Member
Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 1,407 Points: 48 Location: California, Santa An a Was thanked: 1 time(s) in 1 post(s)
|
Hôm nay tôi đi thăm nhỏ em nằm tại khoa Ung Bứu bệnh viện đa khoa Đà Nẵng. Tôi cũng vẫn thường vào bệnh viện thăm thân nhân nhưng lần nầy thì thiệt tình là thấy tại VN có quá nhiều tê nạn. Khoa ung bứu quả thật là quá tải, bệnh nhân nằm la liệt trên nền nhà, có người có ghế bố, có người trải chiếu. Bệnh nhân và người thăm nuôi chỉ khàc nhau có chiếc áo có xanh in mấy chử Bệnh viện Đà Nẵng. Cả một khoa ung bứu hình như chỉ có một nhà vệ sinh chia làm hai ngăn cho cả mấy trăm người. Khi tôi và đứa em khac đở em tôi vào nhà vệ sinh, phía bên nữ để tấm bảng "cầu hư", như vậy rồi chúng tôi đành chờ phía bên Nam để đột nhập. Em tôi dìu bệnh nhân vào trong, tôi đứng giử cửa!!!!! Tôi cũng không biết cái cầu nầy sẻ hư trong bao lâu nữa...... Em tôi lẽ ra không cần phải có hai người dìu mới đi được như vậy vì sáng nay chồng nó chở vào bệnh viện, nó vẫn đi đứng được, tuy có hơi chậm vì mới bị té, đau cột sống. Nay mới phát giác ra cái "ung thư vú" của những năm trước đã di căn qua gan. Nay phải nhập viện để chửa tiếp. Nó nói rằng sáng nay vẫn đi bình thường, nhưng vào đây bị tiêm một mũi là hết đi được luôn. Nó kể rằng cô y tá vào tiêm thuốc cho nó giống như là thụi mũi kim vào miếng da heo, đâm kim vào bôm thuốc thiẹt lẹ rồi rút kim ra, không cần biết đến người bệnh như thế nào. Tôi lấy làm lạ, vì nghề nầy là nghề nhân đạo sao lại có những người không để ý gì đến cảm giác của bệnh nhân. Em tôi lại nói: -Thôi chị ơi! Em chưa kịp đưa tiền đó! Tôi lấy làm ngạc nhiên: -Có bảo hiểm mà cũng cần trả tiền nữa sao? -Tiền nầy là tiền bồi dưỡng mà. Mấy người ở đây nói: "không có tiền bồi dưởng, nó lụi cho chị bất kể gì hết". Nói xong nó chỉ một cô trẻ trẻ ló lẽ cũng đang nuôi bệnh nhân (không biết có phải là người chài; lái gì hay không!) -Cô nầy nói là phải có tiền thì y tá, lao công mới tử tế được. Sáng nay em cũng phải năn nỉ lắm họ mới chịu thay cho em tấm ra sạch, chứ không em vẫn phải nằm tấm ra của bệnh nhân củ đó. Nó chỉ mấy giường kia,: -Chị thấy không, giường nào cũng hai người, giường em đây chưa có thêm bệnh nhân đó thôi. Bệnh viện nào cũng vậy thôi, lúc sáng em phải bảo anh Cường đưa cho em ít tiền, nếu không có việc gì cần, làm sao có tiền mà chi trả! Tôi cũng nhớ lại lúc trước bạn tôi cũng điều trị tại viện ung bứu Sài Gòn, có kê cho tôi nghe khi nó đi xạ trị , nó cũng được người ta rỉ tai: "Cho cái anh chuyê viên kia ít tiền, anh ta xạ tia trúng chổ, nếu không anh ta xạ bậy bạ cũng chết mình." Thì ra bất cứ ở đâu trên cái đất nước thân yêu của tôi, cái thủ tục "đầu tiên" cũng là vậy, người nào cũng có ăn lương nhưng cũng đều chìa tay ra đễ hỏi "tiền đâu"!!!!!
|