quote:
ai phạm lỗi trước cũng đáng nguyền rủa (
dữ quá he he )
Cô Vành Khuyên...




quote:
Tỉ dụ, tỉ dụ thôi nha. Anh là người đàn ông đó, anh có thể đưa lý do tại sao lại xảy ra tình huống đó được hông?
Chị Linh Vang.
Chị tỉ dụ tui mới dám nói nghen.. Nói tỉ dụ thôi nha, ai tin thiệt ráng chịu.
Điều tôi xin thưa không nằm trong cái phần đoạn kết, tức là không dám nói nhiều đến việc đã xảy ra, chỉ nói đến một vài lý do dẩn đến việc đó thôi. Và đây là ý riêng của mình, một người đàn ông.
Nhiều bạn thấy tôi vào viết ở đây , trong cái mục này lại trách tôi sao dám nói xấu phụ nữ. Giời ạ, tôi nào có ý đó, đâu phải khi đặt ngược một vấn đề để tìm hiểu cho tường tận thì mang một ý nghĩa tiêu cực là nói xấu phụ nữ đâu.
Thú thiệt tôi không bao giờ thích nhìn một người phụ nữ ẻo lả, lúc nào cũng muốn người đàn ông cưng chiều họ, nhịn họ trong tất cả mọi vấn đề. Bảo rằng người phụ nữ (PN) cần sự quan tâm của người đàn ông (DO) , điều đó đúng nhưng chưa đủ, DO họ cũng cấn người PN quan tâm đến họ lắm chứ. Ai bảo DO là phái mạnh , luôn phải che chở cho người PN là sai lầm. Dù có nam tính đến đâu đi nữa , người DO theo tôi cần được phái nữ quan tâm hơn là hành xử theo hướng ngược lại. Điều này không hẳn là sự xúc phạm đến giới DO , bởi nó kết hợp nhiều yếu tố ngòai xã hội , trong công việc, kể cả trong cuộc sống riêng tư. Quan niệm DO là phái mạnh là một quan niệm lâu đời, nó ăn sâu trong tiềm thức của họ khi mới sinh ra, điều đó khiến họ luôn sống trong cái ảo tưởng này, ít khi chịu nhường nhịn hay bộc bạch mình thực ra cũng yếu mềm trong tình cảm còn hơn phái nữ. Không chịu nhận rằng mình cũng cần một bàn tay ve vuốt, một cử chỉ âu yếm của người tình, một sự quan tâm đến cái ăn cái ngủ...của họ là điều dối trá. Dĩ nhiên mức độ dù có ít hơn PN, kín đáo hơn PN thì họ cũng luôn mong muốn có được một vài hành động như vậy. Họ không thích lộ liểu, họ không cần quan tâm quá mức như nhiều bà Vợ thường biểu lộ, họ thích cái kiểu cách ngầm ngầm, lúc nào họ cũng cứ làm ra vẻ phớt tỉnh, chẳng thèm quan tâm đến ba cái tạm gọi là chuyện vặt vảnh, chuyện đàn bà ( xin lỗi )...Họ không muốn tỏ ra yếu đuối hơn PN, điều đó nếu để lộ ra thì họ cho là một việc làm họ mất đi cái cảm giác " phái mạnh " ( giả tạo) mà họ đang cố gắng khóac lên người, cố gắng chứng tỏ với đồng nghiệp rằng ta đây cũng ngon như ai , ta không hề sợ Vợ....Khuynh hướng muốn hướng ngọai ( mà thực ra họ sống hướng ngọai hơi nhiều ) khiến họ thích kể cho người Vợ nghe họ đã đốp chát với ông boss ra sao hơn là quan tâm hôm nay vợ mình cho mình ăn cái món gì. Điều đó khiến cho PN buồn, dĩ nhiên rồi, ai mà hổng buồn cho được chứ. Chờ thằng chả về đặng khoe cái áo mới mà hắn chẳng thèm ngó ngàng cứ bô bô kể chuyện sáng nay mới vừa gây nhau với thằng đồng nghiệp và cui sướng báo tin rằng anh đã thắng nó.
Tiếc thay nhiều vị PN không thấy chuyện đó, không chia xẻ cái cảm giác "vinh quang" đó, cứ một hai bắt ổng phải ngửi cho bằng được mùi nước hoa mình mới xức , chừng nhìn thấy y lơ đãng nhìn lại đã vội lu loa lên rằng, anh coi đồng nghiệp trọng hơn em, giời ạ...Nào phải thế đâu !!!.
Khi yêu nhau, nhìn cái gì cũng đẹp, ngó cái chi cũng thấy xinh, anh nói em nghe, em bảo anh dạ, âu yếm cực kỳ vì cuộc đời nở hoa, yêu và được yêu là bài ca nghe hòai, nói hòai hổng thấy chán, muốn tung hê lên cho cả thế giới biết rằng chúng tôi đang yêu nhau đấy nhé !!! Chẳng ai chịu hiểu rằng khi đã là của nhau, cái thời gian bắt đầu từ đây trở đi nó mới thực sự quan trọng. Khi lấy nhau rồi thì cái thực tế trần trụi buộc người ta phải hết sức kiên nhẫn, khéo léo để kéo dài mùi vị hạnh phúc. Ấy là lúc người ta buộc phải chấp nhận ngay cả tiếng ngáy của nhau, buộc phải chấp nhận những thói xấu của nhau,nó dễ làm cho nhiều người ngán ngẫm nếu mình không kiên trì chịu đựng và biết cách vượt qua. Ôi , còn đâu khung cảnh trữ tình ngày ấy, còn đâu cái cảnh trời mưa anh chịu dầm mình che cho nàng khỏi ướt !!!
Nhiều người khi đã thành vợ chồng rồi thì coi như đã hoàn thành sứ mạng. Đâm ra hết hứng thú. Thiệt ngộ. Thói thường đồ trong túi người thì thèm, mong ước, chừng cầm tận tay day tận mặt cái đâm chán !!!. Ở xa nhìn chân Lý thấy nó đẹp tuyệt vời, chừng gặp rồi, chao ôi, lang ben không !!! . Hihi...
Khi đã như vậy rồi, chuyện một sớm mai thức dậy, thấy đóa hoa ngòai đường sao nó đẹp hơn đóa hoa trong vườn nhà mình, thấy một nam nhân đang âu yếm vuốt ve cành ngọc lan ngày nào mình thường ngắm, sanh lòng nghĩ ngợi. Nặng thì tìm đến hỏi thăm, nhẹ thì so sánh, rồi ao ước, rồi bản năng thích phiêu lưu chinh phục những chân trời mới lạ ngày xưa xuất hiện, nhằm chứng tỏ rằng ta đây còn bảnh thấy mồ mà bả cứ chê riết chê róng, bả cứ so sánh với thằng kia ông nọ hòai , thôi thử thời vận xem sao!.
Mà nghĩ cũng ngộ, cơm bày trên mâm thường thì thấy chán, cơm mà ăn vụng, ăn lén ăn lút nó ngon không tả được...
Cuối cùng tan vỡ, đường về nhà em nay xa lắm, đường đến nhà con nhỏ kia gần hơn , sang đó nó đón nó đưa, nó quỳ nó cởi bí tất, nó nỉ nó non, mùi mẩn sao tả xiết...Hể đến sau thì phải chịu lép , ra sức chìu chuộng, gọi dạ bảo vâng, chừng túm được vào tay the hồ chì chiết.....
Điệp khúc đau khổ của lòai người được liên tục nhắc đi nhắc lại, không bao giờ dứt....