hc Gởi: Thu Jun 03, 2004 6:55 am
Chương 7 : Thoả Tình Trong Mộng
Tới phủ Tể tướng, Lý Lăng truyền binh vây chặt . Lúc đó Mao Diên Thọ đang ở thư phòng phê duyệt công văn, bỗng có lính hầu vào báo:
- Bẩm tướng công, không hiểu vì lẽ gì mà Lý Tổng binh đem quân tới vây chặt phủ này .
Mao Diên Thọ giật mình, nghĩ rằng có thể mưu gian đã bại lộ, nhưng vẫn sai gia nhân và lính hầu ra ngoài dò la tin tức . Lát sau gia đinh trở lại thưa:
- Bẩm tướng công, nguy rồi . Lý tổng binh đã vào tới sân, noí rằng bắt tướng công và toàn gia .
Mao Diên Thọ thất sắc, biết là hoạ đến thân, vội cởi bỏ ngay aó mão, chỉ mặc đồ thường, rồi không kịp dặn vợ con, chỉ kịp theo theo bức chân dung cuả Chiêu Quân , chạy vào hoa viên ở phiá sau dinh, rồi tìm một lỗ chó chui, mà chui ra ngoài trốn mất .
Ra khỏi phủ, Mao Diên Thọ cẩn thận lấy bùn đất trát lên mặt để không còn ai nhận ra, rồi tìm đường đi khỏi kinh đô Tràng An .
Lý Lăng không biết Mao Diên Thọ đã trốn mất, cứ ra lệnh bắt hết gia quyến, không sót người nào, chỉ Mao Diên Thọ là không thấy đâu . Lý Lăng lo sợ, cho quân binh lục soát từng buị cây góc nhà, nhưng vẫn không thấy . Tra hỏi thê thiếp nô tỳ thì họ cũng chẳng biết Mao Diên Thọ đi đâu . Lý Lăng đành bắt troí toàn gia họ Mao, cho quản thúc tuỳ tướng và lính tráng trong phủ, tịch thâu tiền bạc sổ sách đem về triều tâu lên vua .
Hán Vương thấy không bắt được Mao Diên Thọ thì không vui, nhưng khi xem đến sổ sách trong nhà họ Mao thì phải lắc đầu chậc lưỡi noí:
- Tên gian thần lớn mật quá, giàu có đến như thế này mà vẫn còn tham lam của cải, đủ biết nó có ý mưu phản . Nay để nó thoát thân như thế, nhất định là sau này nó sẽ gây hoạ .
Noí xong, một mặt hạ chiếu đi toàn quốc, treo giải thưởng cực lớn cho bất cứ ai bắt được hay chỉ chổ ẩn núp cuả Mao Diên Thọ , lại cho vẽ chân dung họ Mao để mọi người có thể nhận diện, một mặt ra lệnh cho Lý Lăng đem toàn gia quyến Mao Diên Thọ ra pháp trường xử tử .
Lý Lăng vâng mệnh . Thương thay cho gia quyến họ Mao, vì một kẻ làm ác mà toàn gia phải chiụ tội .
Trong khi toàn gia họ Mao thọ tội thì Hán Vương dành quyền cho hoàng hậu xử tội Lỗ Kim Định . Hoàng hậu cho thảo chiếu chỉ, sai nội thị đem tới Tây cung và thi hành ngay .
Nội thị đem chiếu chỉ đến, Lỗ Kim Định quỳ nghe Chiếu viết rằng:
"Hoàng hậu chiếu rằng, Lỗ Kim Định người ở Việt Châu cậy giàu có mà hối lộ gian thần để mưu tư lợi, lại hãm hại người vô tội . Vào đến cung thì mê hoặc quân vương, vu caó hoàng hậu . Tội đó lẽ ra phải chết, nay ta lấy lòng nhân, chỉ cho giam vào lãnh cung suốt đời mà thôi ."
Nội thị đọc chiếu chỉ của hoàng hậu xong thì hô cung nữ xông tới lột mũ aó cuả Kim Định, xích hai tay lại mà đem vào lãnh cung, giao cho Trương thái giám coi giữ .
Vào tới lãnh cung, Kim Định đau đớn vô cùng, bây giờ mới tỉnh ngộ là tưởng hại được Chiêu Quân , không ngờ lại tự hại mình . Kim Định rùng mình khi nghĩ rằng phải trọn đời sống trong lãnh cung này, nàng sợ hãi và quyết định tự tử .
Đêm đó, chờ cho Trương thái gíam trở ra, khoá cửa lại, Kim Định cởi sợi dây lưng bằng lụa bạch tự thắt cổ mà chết . Sáng hôm sau Trương thái giám phát giác ra thì Kim Định chỉ còn là cái xác cứng đờ . Trương thái giám bèn tâu lên Hán vương, nhà vua cho đem chôn cất như cung nữ .
Sau đó thì vợ chồng Lỗ viên ngoại cũng bị lột hết tướng phong, cuả cải, cho làm thường dân và đuổi về nguyên quán .
Chiêu Quân thì đã được Lâm hoàng hậu cho tới ở Tây cung . Hoàng hậu lại khuyên chồng hãy tới Tây cung thành thân với Chiêu Quân . Nhưng Hán Vương lắc đầu noí:
- Đâu được, Lỗ Kim Định lúc trước đã mê hoặc trẫm, khiến trẫm không được mặn nồng cùng ái hậu, nay trẫm đâu dám tới Tây cung, để ái hậu phải lạnh lùng nưã .
Lâm Hoàng hậu cười:
- Thần thiếp đã không ghen, bệ hạ còn ngại gì nưã .
Noí xong đứng dậy, đích thân đưa Hán vương tới Tây cung .
Chiêu Quân phủ phục đón chào . Lâm Hoàng hậu nâng dậy, dặn dò cách ăn ở cho phải đạo, rồi trở về cung Chiêu Dương .
Đêm đó ân ái muôn vàn, Hán Vương và Chiêu Quân được thoả tình trong mộng . Sáng hôm sau thiết triều, Hán Vương sắc phong Chiêu Quân làm Tây cung quý phi . Từ đó nhà vua yêu mến nàng vô cùng, nhưng Chiêu Quân không dám lợi dụng lòng yêu, cứ cách một đêm lại giục Hán vương tới nghỉ ở cung Chiêu Dương một lần .
Ít hôm sau, Hán vương bãi triều về thẳng Tây cung, Chiêu Quân quỳ xuống mà xin:
- Muôn tâu, thần thiếp đội ơn bệ hạ và hoàng hậu, đã được hiển quý, nhưng chợt nghĩ tới cha mẹ còn ở Việt châu đang ngày đêm nhớ thương, cuí xin bệ hạ xuống chiếu cho cha mẹ thần thiếp được tới kinh đô, ơn bệ hạ thiếp muôn đời không quên .
Hán vương nâng dậy mỉm cười gật đầu .
Hôm sau thiết triều, Hán vương sai Triệu học sĩ tới Việt Châu rước gia quyến Vương thái thú về kinh .
Triệu học sĩ lên đường ngay hôm đó . Tới Việt Châu, Triệu học sĩ được vị tân thái thú là Ngô Văn Quý nghênh đón từ cổng thành . Triệu học sĩ ngạc nhiên, vì thái thú Việt Châu không phải là Vương Trung mà lại là Ngô Văn Quý, bèn hỏi thì Ngô Văn Quý đáp:
- Bẩm quan Khâm sai, ty chức là Ngô Văn Quý, mới đaó nhậm Việt Châu . Ty chức nghe noí quan thái thú tiền nhiệm Vương Trung, vì có con gái được tuyển vào cung, nhưng phạm tội bị giam vào lãnh cung, và thái thú Vương Trung cũng bị tội, đày đi Liêu Đông từ mấy tháng nay rồi .
Triệu học sĩ biết ngay là Mao Diên Thọ đã hãm hại Vương Trung liền tức tốc trở về kinh đô, tâu rõ đầu đuôi . Hán vương nghe xong đập bàn long án mà quát:
- Mao tặc lớn mật quá, dám giả mạo chiếu chỉ, hãm hại trung thần .
Sau đó Hán Vương cho Triệu học sĩ nghỉ ngơi, hạ chiếu sai Tô học sĩ làm khâm sai tới Liêu Đông tức khắc .
Quan tổng binh họ Lâm ở Liêu Đông nghênh đón quan khâm sai, hiểu rõ sự việc ở kinh đô thì sợ toát mồ hôi, vội mời quan khâm sai tới công quán nghỉ ngơi dùng tiệc, rồi tự mình đi bộ, dẫn ngưạ và xe tới trại binh, vào trong bếp baó tin mừng cho vợ chồng Vương Trung, mời ra xe về phủ của mình và rập đầu xin bỏ qua tội lỗi .
Vương Trung là người nhân từ, không chấp nhất nên gật đầu bằng lòng, và dặn Lâm tổng binh từ nay chớ nên ỷ thế cậy quyền, kẻo có ngày hối không kịp .
Vợ chồng Vương Trung và Trại Chiêu Quân được Lâm tổng binh mời tắm rửa , mặc quần aó mới, đưa tiền bạc chi dụng, rồi đãi tiệc thật lớn .
Hôm sau Tô học sĩ cùng đoàn tuỳ tùng trở lại phủ Tổng binh . Gặp Vương Trung , Tô học sĩ thi lễ mà noí:
- Sự việc Quốc trượng chịu khổ cực như thế này, hoàn toàn là do gian thần Mao Diên Thọ tự ý chuyên quyền, giả mạo chiếu chỉ, thánh thượng thật không biết gì . Nay quý phi đang mong nhớ gia đình, xin Quốc trượng cùng gia quyến sớm lên đường hồi kinh, kẻo quý phi trông đợi .
Noí xong truyền bày hương án để tuyên đọc thánh chỉ . Vương Trung quỳ nghe thánh chỉ xong, vái tạ Tô học sĩ và chuẩn bị lên đường . Nhưng Lâm tổng binh cố giữ Tô học sĩ và gia đình Vương Trung ở lại một ngày để được khoản đãi .
Sáng sớm hôm sau Lâm tổng binh sai chuyẩn bị cho vợ chồng Vương Trung thật chu đaó, rồi tiễn Tô học sĩ cùng vợ chồng Vương Trung tới mười dặm mới quay về .
Về tới kinh đô, Vương Trung được Hán Vương tiếp đãi niềm nở . Hán Vương kể lại chuyện đã qua cho Vương Trung rõ, rồi phong Vương Trung làm Quốc trượg . Vương phu nhân làm Nhất phẩm phu nhân, và cho ở tại dinh Quốc trượng, mà Lỗ viên ngoại ở lúc trước gia nhân lính tráng rầm rập hầu hạ .
Từ đó thỉnh thoảng Chiêu Quân lại sai nội thị đem xe loan tới dinh Quốc trượng, rước mẹ và em vào Tây cung để trò chuyện . Một nhà đoàn viên, hạnh phúc kể sao cho xiết .
Vương Quốc trượng và phu nhân được sống những ngày còn lại của tuổi già trong sự hiển quý tột cùng .
*******
Chương 8: Dã Tâm Cuả Phiên Vương
Lại noí về Mao Diên Thọ , quần aó xốc xếch mặt mũi lấm lem, ra khỏi thành Tràng An thì không sợ ai để ý nưã . Nhưng trên đường đi, nghe dân chúng bàn tán, thì biết là toàn gia quyến cuả mình đã bị chém thì vưà đau buồn, vưà uất hận, thầm nghĩ:
"Hán vương chỉ vì một người con gái là Vương Chiêu Quân mà giết toàn gia quyến cuả ta, mối huyết hải thâm thù này nếu không baó được thì còn mặt mũi nào ."
Rồi Mao Diên Thọ chợt nghĩ tới một môn sinh cũ của mình, hiện đang làm quan bên nước Phiên, mà vỗ hai tay vào nhau, nghĩ:
" Phải rồi, tại sao ta không tìm tới đứa môn sinh cũ đó ? Nếu được giúp đỡ mà gặp mặt Phiên Vương thì ta có thể xúi Phiên Vương cử binh đánh chiếm giang sơn nhà Hán . Như vậy không phải là cách baó thù tốt nhất hay sao ? "
Nghĩ vậy, Mao Diên Thọ cứ nhắm hướng Bắc mà đi . Dọc đường thấy rất nhiều caó thị có dán chân dung cuả mình, nhưngn Mao Diên Thọ quần aó xốc xếch, mặt mũi bẩn thiủ, nên không bị ai để ý .
Đi gần tháng trời Mao Diên Thọ mới tới Nhạn môn quan . Vì cửa quan này ở giữa biên giới Trung Quốc và Phiên Quốc, nên sự kiểm soát rất chặt chẽ . Mao Diên Thọ phải vào một quán rượu nhỏ bên đường, chờ đến chiều tối, cửa quan sắp đóng, người ra đông đảo mà sự kiểm soát cũng lơi lỏng, mới rời quán rượu, trà trộn vào đám đông mà lẻn ra khỏi cửa quan .
Ra khỏi Nhạn môn quan là lãnh thổ nước Phiên, Mao Diên Thọ thở phào nhẹ nhõm, tới một bờ sông vục nước rửa mặt muĩ tay chân, rồi tiếp tục hướng về kinh đô Phiên quốc .
Tới kinh đô Phiên quốc, Mao Diên Thọ hỏi thăm về người môn sinh cuả mình tên là Vệ Luật, thì được biết Vệ Luật hiện làm tới chức Đại khanh cuả Phiên triều . Mao Diên Thọ lại hỏi thăm mà tìm được tới dinh quan Đại Khanh . Tới nơi thấy cổng kín tường cao, lính trang đứng canh gác nghiêmmật . Lính gác thấy Mao Diên Thọ quanh quẩn đi lại mà nhòm vào phủ, thì chặn lại quát hỏi . Mao Diên Thọ chắp tay vái dài, tươi cười noí:
- Chào chú em, tôi là quan tể tướng Hán triều, tên là Mao Diên Thọ đây . Tướng công cuả chú em trước đây là môn sinh cuả tôi . Nay tôi có việc quan trọng cần gặp tướng công, nhờ chú em vào noí giùm .
Lính gác nghi ngờ không tin, nhưng Mao Diên Thọ năn nỉ quá, đành vào bẩm baó . Vệ Luật kinh ngạc, không hiểu tại sao ân sư của mình lại lặn lội nghìn dặm sang đây, bèn sai mở cổng chính mà rước vào . Mao Diên Thọ được đưa vào tới đại sảnh, Vệ Luật tưởng như không nhận ra được nưã . Sau khi phân ngôi sư trò, gọi gia nhân dâng trà, Vệ Luật mới hỏi:
- Ân sư thân làm Tể tướng đại quốc, cớ sao lại ra nông nỗi này ?
Mao Diên Thọ làm bộ thở than khóc lóc mà noí:
- Hiền khế làm sao biết được . Chỉ vì Hán Vương say mê một thứ phi tên Vương Chiêu Quân, nên nghe lời gièm pha, hạ chiếu giết toàn gia quyến của ta . Nếu ta không nhanh chân chạy thoát, thì hôm nay đâu còn thấy mặt hiền khế nữa . Hiền khế làm tới chức công khanh trong Phiên triều, tất được Phiên vương quý trọng . Nay ta nhờ hiền khế tiến cử ta với Phiên vương, noí là ta có kế hay . Nếu ta mà được Phiên vương tin dùng, thì ơn của hiền khế ta chẳng dám quên .
Vệ Luật sốt sắng noí:
- Thưa vâng, lời lão sư dạy lẽ nào tiểu sinh dám trái . Để ngày mai vào triều, tiểu sinh sẽ hết sức tiến cử lão sư, hy vọng là Phiên vương sẽ tin dùng .
Mao Diên Thọ mừng lắm, hết lời tạ ơn . Vệ Luật một mặt sai bày đại tiệc, một mặt sai gia nhân mời Mao Diên Thọ tắm rửa, thay quần aó mới, rồi trở ra dự tiệc . Thầy trò uống rượu noí chuyện, càn glúc càng ý hợp tâm đầu . Mao Diên Thọ noí hết kế của mình . Vệ Luật tán thành lắm . Mao Diên Thọ lại mở bức chân dung Chiêu Quân ra cho Vệ Luật xem . Vệ Luật chậc lưỡi khen luôn miệng .
Hôm sau Vệ Luật vào triều tâu với vua Phiên rằng:
- Thưà tướng Hán triều Mao Diên Thọ vốn là ân sư của thần, nay sang đây có kế dâng hiến, xin bệ hạ cho bệ kiến .
Phiên vương gật đầu ưng thuận . Vệ Luật sai lính hầu ra ngoài mời Mao Diên Thọ vào . Mao Diên Thọ phủ phục giữa sân, tung hô vạn tuế . Phiên vương goị lại gần mà hỏi:
- Khanh ở Hán triều làm tới Tể tướng, sao lại qua đây ?
Mao Diên Thọ đáp:
- Chỉ vì Hán vương say mê tửu sắc, hãm hại kẻ hiền tài, nên thần phải sang đây xin được làm bề tôi của bệ hạ . Cổ nhân noí rằng "Quân bất chính, thần đào ngoại quốc, phụ bất chính, tử vãng tha hương" . Bởi vậy xin bệ hạ cho tôi được làm tôi Phiên quốc .
Phiên vương ngẫm nghĩ rồi hỏi:
- Chẳng hay Chiêu Quân đẹp đến thế nào mà khiến Hán đế say mê như vậy ?
Mao Diên Thọ vội dâng bức chân dung Chiêu Quân . Phiên vương say mê ngắm nghiá hồi lâu rồi noí:
- Trung Nguyên có mỹ nhân đẹp như thế này sao ? Thật chẳng khác tiên nữ giáng trần . Trẫm làm sao có được người đẹp như thế ?
Mao Diên Thọ cười tâu:
- Theo ngu ý của thần thì điều đó có gì khó . Chúa công chỉ việc sai một vị đại tướng đem binh xuống Trung Nguyên, thì Hán đế phải đem Chiêu Quân nạp cho chúa công ngay .
Phiên vương do dự bảo:
- Chẳng lẽ vô cớ khởi binh như thế ?
Vệ Luật nói:
- Chúa công cho một danh sĩ làm một bài thơ hóc mà đố, nếu Hán triều giải được thì thôi, còn không thì phải nạp Chiêu Quân . Không nạp Chiêu Quân thì lúc đó chúa công hưng binh .
Phiên vương mừng lắm, tự mình viết một bài thơ mà đố Hán triều, rồi sai danh tướng Thổ Kim Hồn đem bài thơ đi ngay .
Thổ Kim Hồn dẫn đoàn tuỳ tùng tới Nhạn môn quan thì ngồi trên mình ngựa mà noí lớn:
- Ta là đại tướng Phiên quốc, vâng lệnh sang Hán triều có việc quan trọng, vậy quan coi giữ nơi đây hãy mở cửa cho mau .
Binh sĩ coi cửa quan vội thông baó cho vị tổng binh họ Đường . Đường tổng binh sai mở cửa quan, và cho mời Thổ Kim Hồn tới hỏi chuyện . Thổ Kim Hồn cứ sự thật mà nói . Đường tổng binh giận lắm, định đuổi Thổ Kim Hồn ra ngoài cửa quan, nhưng nghĩ lại bèn sai quân đưa đường cho Thổ Kim Hồn vào kinh đô .
Tới kinh đô Trường An, Thổ Kim Hồn được Hoàng môn quan đưa vào triều kiến Hán đến . Hán đến hỏi:
- Phiên sứ sang đây có việc gì ?
Thổ Kim Hồn đáp:
- Chúa công tôi sai đem một bài thơ và một bức chân dung sang đây . Nếu Hán triều có người giải được bài thơ thì chuá công tôi xưng thần như cũ, không thì phải giao nạp mỹ nhân có bức chân dung này .
Nói xong đưa bài thơ và bức chân dung lên .
Hán đến giận lắm, đưa bài thơ cho bá quan văn võ xem, nhưng không người nào hiểu là ý nghĩa gì . Thổ Kim Hồn cười bảo:
- Nếu Hán triều đã không có ai hiểu nổi bài thơ này thì xin giap nạp mỹ nhân .
Hán đế vưà giận vưà lo sợ, bèn hỏi lý do tại sao bức chân dung này lại lọt được vào tay Phiên vương, thì Thổ Kim Hồn cứ sự thật kể lại khiến Hán đế càng giận Mao Diên Thọ, nhưng không biết làm sao .
Đúng lúc đó tân khoa trạng nguyên là Lưu Văn Long lo việc ở ngoài trở về triều . Hán đế liền sai trạng nguyên đọc bài thơ của Phiên vương . Lưu trạng nguyên coi qua rồi bảo Phiên sứ:
- Vua của ngươi viết chữ cổ quái, nhưng làm sao lưà được mắt ta . Bài thơ thật hỗn xược, nhưng hãy nghe ta đọc đây .
Thiên tiên hữu ý hạ dao đài,
Uổng nhập Hán cung đại bất cai
Nhược bả tỳ bà lai biệt bão,
Ỷ môn hảo đãi mỹ nhân lai.
Nghiã là tiên trên trời đã có ý xuống trần, vậy mà vào cung nhà Hán thì uổng phí thật không nên . Nếu muốn ôm cầm thuyền khác thì ta sẽ dựa cửa chờ người đẹp tới .
Lưu Trạng nguyên đọc xong thì Thổ Kim Hồn toát mồ hôi . Hán đế cả giận hô võ sĩ đem Phiên sứ ra chém, nhưng Tổng binh Lý Quảng vội tâu:
- Tự cổ, lưỡng quốc tương tranh thì không chém sứ giả, vậy xin bệ hạ cứ cho Phiên sứ về bảo Phiên vương triều cống đều đặn, nếu không sẽ đem binh trừng phạt .
Hán đế nén giận cho lệnh đuổi Phiên sứ về nước .