Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

4 Pages<1234>
Phải Mà “Tỉ Dụ Ta Yêu Nhau”
Phượng Các
#41 Posted : Monday, April 18, 2005 10:49:47 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
quote:
Gởi bởi ngodong
Đôi khi nhìn nhau sợ hạnh phúc quá có bị tạo hóa ghen tuông?

Anh ạ ! em nghĩ những đớn đau chúng ta đã vượt qua, để bây giờ thanh thản, thì còn gì phải sợ tạo hóa ghét ghen.

Năm nay tóc anh đã bạc nhiều, đuôi mắt em đã hằn dấu chân chim khó dấu. Nhưng lồng lộng trong em vẫn là anh, ngày đầu bắt gặp, để biết là định mệnh của mình.


Cái câu sau của chị là trả lời cái câu hỏi trước đó! Tạo hóa ghen cho nên đã cho "nước thời gian nhuộm tóc trắng phau, dòng thời gian cày sâu những vết nhăn...." chớ nếu mà con Tạo không ghen thì đã cho chị và ảnh "muôn năm trường trị, nhất thống giang hồ rồi", hà hà....Tongue

ngodong
#42 Posted : Monday, April 18, 2005 11:26:40 PM(UTC)
ngodong

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 3,437
Points: 1,167
Woman

Thanks: 85 times
Was thanked: 35 time(s) in 34 post(s)
Ừ há.
Thì ra ông Tạo có ghét ghen em thật há.
Chị chưa kể chuyện chị đi chơi đó nha.

Phượng Các
#43 Posted : Tuesday, April 19, 2005 2:47:24 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
Vụ đi chơi (đúng ra là đi công chuyện) có đề cập trong quán Cóc đó, mời chị "thoăn thoắt gót hài" xuống dưới coi!

ngodong
#44 Posted : Friday, April 22, 2005 11:39:15 PM(UTC)
ngodong

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 3,437
Points: 1,167
Woman

Thanks: 85 times
Was thanked: 35 time(s) in 34 post(s)
Cách nay mười năm tôi hay kể lể cho các con nghe những điều xảy ra sau một ngày tháng tư.

Tôi hay dặn dò , ngay cả khó chịu khi thấy các con có vẻ như hưởng thụ nhiều quá. Chê bai món này ngon, món kia dở. Quần áo này đẹp quần áo kia xấu.
Trong tôi những hình ảnh lê la tội nghiệp của những người hành khất - những khó khăn ngày thiếu gạo, thiếu cơm, những lo lắng không đủ ăn cho một ngày chợ vắng, không thế nào quên được.

Cho đến một ngày, con tôi biết nói thật :"Mẹ ơi chuyện đó trong quá khứ rồi, sao me bắt con phải nhớ?"

Tôi sững sờ và chợt hiểu. Muốn các con biết những khó khăn, nhục nhằn cha mẹ đã gánh chịu, cha mẹ phải trang bị cho các con một kiến thức căn bản về cuộc đời , thả các con vào xã hội, cho các con đụng chạm vào cuộc sống. Mỗi thế kỷ, mỗi thời gian không gian sống đều có những đau khổ, dằn vặt hình thức khác nhau, nhưng cảm nhận đau đớn giống nhau.

Tôi thôi không đặt thêm lên vai các con tôi những đau đớn tôi đã trải qua. Các con sẽ biết sẽ hiểu, khi đọc những điều tôi cố gắng viết chân thật về một khoảng thời gian tôi đã sống.

Thế kỷ này con người khác xa với thế kỷ trước. Máy móc ảnh hưởng vào đời sống con người nhiều hơn trước và con tim cũng đập theo một cách thật máy móc.

Tôi thầm khóc cho một ngày cuối tháng tư. Tôi ngậm ngùi cho thân nhân, bạn bè tôi, những người tôi quen biết đã trải qua giai đoạn giống tôi. Một mong ước thật mãnh liệt : Thế hệ con cháu tôi sẽ không có những đớn đau như tôi.
Thay vì viết kể những điều đau đớn. Tôi sẽ kể về tình người đã nảy sinh trong giai đoạn tử sinh, những chia xẻ khó khăn giữa hai người không cùng chiến tuyến. Sợi dây liên kết nhân loại không khởi đi từ thù hận , nó bắt đầu từ những cảm thông.

Sự cảm thông ngày một hiếm hoi - có vẻ chỉ còn trên miệng lưỡi.
Tonka
#45 Posted : Saturday, April 23, 2005 8:31:15 AM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
quote:
Gởi bởi ngodong
Cho đến một ngày, con tôi biết nói thật :"Mẹ ơi chuyện đó trong quá khứ rồi, sao me bắt con phải nhớ?"


Chị ND, em hay kể cho con em nghe hoàn cảnh của những đứa trẻ ở VN hay bất cứ những nước nghèo trên thế giới này để cho nó hiểu những gì nó đang có rất là quý, đừng nên phí phạm và phải biết thương những người kém may mắn hơn ta. Chắc em lập lại hơi nhiều lần nên bây giờ nó cứ ừ hử cho qua chuyện "Cái này mẹ nói rồi!" Sad Một thế hệ khác, sống trong một môi trường khác, sẽ có những cảm nhận khác.
Phượng Các
#46 Posted : Tuesday, June 14, 2005 1:34:11 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
Bớ chị ngodong ơi,

Về tới nhà chưa? Mai nhớ vô kể chuyện đi chơi qua xứ Texas nghe chị ngodong! beerchug

Hoài Yên
#47 Posted : Wednesday, June 15, 2005 9:13:55 PM(UTC)
Hoài Yên

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 166
Points: 0

chị ND có mê "miền nắng cháy" hông hở chị ND ?
nnguong
#48 Posted : Monday, June 27, 2005 5:04:05 AM(UTC)
nnguong

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 86
Points: 0

chào chị Ngô Đồng,
có phải chị là Ấu Tím không dzị! sao chị không giữ tên Ấu Tím trong đây! nnguong vẫn thấy Ấu Tím có vẻ đặc thù hơn là Ngô Đồng (mặc dù nn chưa có hân hạnh "diện kiến" ngô đồng, ấu tím thì có ... ăn! http://orthoibao.com/ima.../smiles/icon_biggrin.gif[/img] )
vẫn thích những bài viết của Ấu Tím trên Văn Học, rất dễ thương và đầy ... địa phương tính (phải dzị hông ta! )
đọc bài viết của chị trong đây, một hồi nhức mắt quá, lại thêm các chị ... "tán dóc" mí nhau nên lại nhức đầu; nn rất ít đọc văn, chỉ đọc thơ, nhớ không lầm thì Ấu Tím có làm thơ thì phải, không biết có đúng không (!);
rất mong được đọc thêm các bài viết dễ thương khác của Ấu Tím, nhờ chị nhắn giùm nha,
chúc vui


"thôi à nha, nói nhiêu đó đủ chưa?"
(ấu tím viết)

dạ, xong rồi chị!


[img]http://orthoibao.com/images/smiles/icon_biggrin.gif" alt=""/>
nnguong
Tí Cô Nương
#49 Posted : Thursday, July 21, 2005 11:20:51 AM(UTC)
Tí Cô Nương

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 343
Points: 0

Ái mộ tài chị NĐ từ lâu , qh đọc bài Tỉ Dụ và rất thích đó chị NĐ ơi Blush
Rose



ngodong
#50 Posted : Thursday, July 21, 2005 12:03:10 PM(UTC)
ngodong

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 3,437
Points: 1,167
Woman

Thanks: 85 times
Was thanked: 35 time(s) in 34 post(s)
Hòai Yên ơi - Sao N Đ bị vuột câu hỏi của HY vậy nè. Đi Houston về bận rộn đủ chuyện hết nên híc híc.

HY đọc

Tháng Sáu trời mưa là chuyện thường nơi quê tôi, sáu tháng mưa sáu tháng nắng. Nhưng nơi đây, tháng sáu trời còn mưa và lạnh thì hơi lạ.

Sáng nay ngủ dậy, những hạt mưa từ mái hiên rơi xuống, ra sân, ngắm những cây con vừa nhú sau tháng đông lạnh giá, tìm ra vài bụi hoa nhỏ nhoi trốn trong đám hoa hẹ tím. Bụi hoa cẩm nhung, cánh hoa giống như hoa cẩm chướng, nhỏ hơn chỉ có một lớp cánh. Có lẽ gió to đêm qua mà cành hoa lay-ơn bị đổ rạp. Các loại hoa này nở xong sẽ tàn, sang mùa xuân sau nở tiếp.

Tôi vắng nhà 5 ngày. Chỉ 5 buổi sáng không ra vườn thăm hoa cỏ và những chú cá trong hồ , mà hôm nay tụi nó lạ hẳn. Chậu hoa lan ý (calla lily) màu tím lại nở rộ, tôi có cả hoa màu trắng, màu vàng và màu hồng. Nàng hoa tím này tôi trồng vào chậu để khi hoa nở có thể mang khoe trước nhà. Các cô vàng, hồng tôi trồng dưới đất, nên khi hoa nở , muốn khoe phải cắt mang vào nhà.

Tôi ở CA - sang Houston-Texas. Thời tiết khác hẳn. Năm trước tôi đã thăm Dallas, đã biết, thế mà vẫn chưa quen. Chuyến đi rất bất ngờ, có lẽ vì bất ngờ nên vui chăng. Tôi không nghĩ mình đi chơi, chỉ mong mỏi được gặp con gái con rể, gặp người thân thuộc từ VN đã không gặp lâu năm. Tôi loay hoay trong chợ, trong bếp, nấu nướng cho mọi người ăn. Tôi ít khi mua quà cho mọi người, món quà tôi mang đến là tấm lòng tôi có, và những món ăn tôi chau chuốt dọn bày.

Đi để nhìn để học, đọc là một chuyện , nhìn tận mắt là điều khác. Con người Việt Nam cần cù, cầu tiến. Từ một nơi thật xa chúng tôi đến sống nơi này, những ngôi nhà, khu chợ , những bác sĩ luật sư, những chức vụ trong guồng máy chính quyền sở tại , những đài phát thanh, tượng đài , chùa, nhà thờ được xây cất nguy nga trân trọng. Tôi thán phục cộng đồng Việt Nam tôi.
Tôi hiểu, tấm huy chương nào cũng có mặt trái, chấp nhận những lủng củng để thấy di dân VN làm được thật nhiều điều, nhất là những thế hệ kế thừa. Các bà mẹ, chỉ với cái kềm làm móng tay móng chân, đã nuôi đàn con khôn lớn, ăn học đến chốn đến nơi. Các ông bố, đi làm công nhân suốt đêm trong xưởng máy cũng dẫn được con đến trường đại học. Mắt tôi cay cay, khi biết những điều thật đơn giản này. Đất nước tôi, đường vào đại học chông gai.

Tôi không đến thăm được cậu em tôi quí mến. Tôi muốn gặp bé NyLong, muốn thấy tại sao cậu không trồng được bụi Sơn Chi , muốn thấy tổ ấm của cậu. Hai chị em chịu thua thời gian và những bất ưng ý. Nhờ vậy tôi sẽ có dịp để đến thăm Houston lần sau.

Tôi gặp HV lần đầu, rất dịu dàng như dòng chữ viết. Tôi gặp HV vì tôi biết bạn đau, gặp bạn , bạn đã hết đau nhưng anh Hưng của bạn đang đau. Lại bất ngờ gặp anh chị Phúc-Yến , anh Phạm Cơ. Gặp nhau rất nhanh, rất vội, nhưng chỉ cần nhìn ánh mắt, những câu thăm hỏi ân cần , tôi biết chúng tôi có cùng một mẫu số. Những hàng me bên đường Sàigon` năm xưa, những nắng mưa nhiệt đới, khoảnh trời mênh mông, đoạn nhạc cùng thời. Văn vẻ, vần điệu chúng tôi cùng biết, chỉ khơi lên một chữ cùng òa vỡ râm ran.

Tối qua, chị gọi, hỏi han nhau, tự dưng tôi thấm ra một điều, tôi khó khăn với chính tôi quá đáng về một danh xưng - nhà văn; nhà thơ. Tôi đã viết, đã khẳng định, trong mỗi con người Việt Nam là một nhà thơ. Các bà mẹ già VN không biết một chữ cái nào, cũng ru con miên man bằng Kiều, bằng Cung Oán, bằng Chinh phụ, ngàn câu ca dao truyền khẩu. Những vần điệu ấy khiến người VN thành thi sĩ tự trong nôi. Và tôi, các bạn tôi, chúng tôi đã sống trong khoảng thời gian lịch sử, chứng kiến một đoạn lịch sử thật buồn , kể lể, ghi lại, giữ lại tại sao không rộng rãi để nhận rằng, mê man viết, thèm thuồng viết, say sưa viết, đã là một bước ngập ngừng đặt lên con lộ văn chương? Vâng tôi có rất nhiều bạn là nhà văn nữ, nhà thơ nữ , các bạn tôi chau chuốc từng câu từng chữ, gom góp từng dấu chấm , dấu phẩy, để vẽ thành bức tranh muôn màu thân phận Việt Nam.

Lần đi này, máy bay đã không làm phiền tôi nhiều lắm , chỉ một điều làm tôi không vui là, thiếu một nửa của tôi. Điều này rất hiếm khi xảy ra.

ngodong
#51 Posted : Thursday, July 21, 2005 12:06:07 PM(UTC)
ngodong

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 3,437
Points: 1,167
Woman

Thanks: 85 times
Was thanked: 35 time(s) in 34 post(s)
quote:
Gởi bởi Tí Cô Nương

Ái mộ tài chị NĐ từ lâu , qh đọc bài Tỉ Dụ và rất thích đó chị NĐ ơi Blush
Rose



N Đ tài lanh hả Tí Cô Nương?. TCN mới tài á. Tongue Nhả vần tuyệt hay luôn N Đ cũng mê lắm á.
Có dịp sẽ gặp nha Tí Cô Nương.

Thân mến.



Phượng Các
#52 Posted : Sunday, August 28, 2005 1:22:51 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
Chiều nay có dịp tình cờ vớ lấy tờ Thời Báo của San Jose, giở ra thấy bài Mẹ của Ấu Tím nằm chình ình trong đó, chị ngodong ơi..... Vui quá há! beerchug

ngodong
#53 Posted : Sunday, August 28, 2005 11:12:05 PM(UTC)
ngodong

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 3,437
Points: 1,167
Woman

Thanks: 85 times
Was thanked: 35 time(s) in 34 post(s)
Ủa sao vui hở chị.

Nhiều khi em gặp bài của AT bay tá lả mà không hay, cũng giật mình vì vui - Đâu ai biết AT là ai?.
ngodong
#54 Posted : Sunday, August 28, 2005 11:37:53 PM(UTC)
ngodong

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 3,437
Points: 1,167
Woman

Thanks: 85 times
Was thanked: 35 time(s) in 34 post(s)
Mất Hút Xuân Thì


Tiếng muỗng đĩa lanh canh , giọng người huyên náo, kẻ đứng lên người ngồi xuống. Anh bồi bàn lăng xăng lau dọn, cố gắng lèo lái đẩy thùng chứa nước phở dư, tô chén bẩn không đụng vào lưng thực khách . Trong góc tiệm nhìn ra , dòng xe cộ chuyển động không ngưng nghỉ, mùi phở thơm nức mũi cùng mùi rau quế ngò gai . Đôi mắt xoáy vào đôi mắt . Đôi mắt rất quen .

Phút giây rất ngắn ngủi đôi mắt gặp nhau . Dọc theo sống lưng, làn hơi lạnh buốt xuyên thấu lên óc, tưởng máu có thể đông chết ngất . Đôi mắt nâu to ngơ ngác, dưới vòm mi cong, mày rậm . Đôi mắt đã hơn lần thật thấp hỗn lọan đắm đuối tia nhìn, môi tìm môi nồng nàn say đắm . Tia nhìn đã khắc vào trí nhớ như vết xâm quái ác không thể bôi xóa tan nhòa .

-“Cạch!”

Tiếng tô phở được đặt trước mặt, ngước tia nhìn trách móc :

-“Sao đánh thức tôi !” . Ánh trách móc bị tấm lưng người bồi bàn lạnh lùng dội lại .

Đôi đũa đã lau, xếp ngay ngắn trên tấm khăn giấy, cùng chiếc muỗng , ỡm ờ chờ đợi kêu gào : “múc lấy nước húp đi, thử xem ngọt mặn thế nào” , với ve nước mắm rưới lên lớp thịt nâu hồng , mùi nước mắm xộc vào mũi , nước mắt tràn qua hố mắt đổ dài xuống má . Màu da hồng quân nâu đỏ, mười đầu ngón tay ghì xiết đam mê . Gắp bánh phở trắng cúi đầu dấu mặt , đôi hàm răng cắn mạnh phập vào lưỡi . Mảnh ớt cay đụng vào vết cắn , tái tê .

Năm 1976 – mưa rả rích – đường Pasteur lá cây dầu nhèm nhẹp dính vào gót đôi dép da mòn vẹt . Chiếc bàn gỗ thông xộc xệch vuông vức, vừa đủ để hai tô phở lõng bõng bánh thịt, thêm hai phin café bốc mùi bắp rang khen khét, chen cùng đĩa rau gía phớt chút màu xanh. Cúi xuống ăn, hai mái đầu gần đụng vào nhau . Hai mái tóc cùng đen, một dài ngang lưng cột túm ra sau, một đụng vào cổ áo sơ mi sờn rách. Vừa ăn vừa nói chuyện tuơng lai :

-“Em nghĩ sao nếu có người cho anh ký giấy hôn thú đi Pháp ?”

Ngước lên dò hỏi:

-“Điều kiện ?”

Khuấy cốc cà phê, mồi điếu thuốc lá :

-“Không gì hết”

Khép mi mắt :

-“Anh định sao ?”

Vòng khói tròn thoát khỏi đôi môi chúm:

- “ Anh muốn thoát, cùng đường rồi Cầm ạ . Chả còn nơi chốn nào dung thân, ăn tô phở cũng em trả tiền, hút điếu thuốc cũng tiền em trả, anh chẳng còn mặt mũi nào mà ngó vào gương .”

Hàng chân mày nhướng lên :

-“Sao anh nói thế, tình em yêu anh không đủ ư ? càng khổ sở mình càng yêu nhau hơn mới đúng chứ .”

Sợi khói tan dần:

- “Yêu nhau là mưu cầu hạnh phúc cho nhau, anh chỉ bám vào em như rêu bám vào đá . Trả lại cho em ước mơ không thật, tìm đường vượt biển, sang được nước ngoài làm đám cưới , sống hạnh phúc đến già. Em tin anh làm được với hai bàn tay trắng bệch sao em .”

Đôi mắt mờ vì khói , nuốt ực ngụm cà phê chưa cho đường:

-“Anh định đi Pháp ? Hy vọng thóat không ?”

Vòng khói lại phun ra:

- “Hôm qua anh gặp thằng bạn thân quốc tịch Pháp , hắn còn vài cô em gái . Cuối tháng này hắn lên máy bay .”

Đôi mắt giao nhau, tháo sợi thun cột tóc mân mê:

- “Còn em ?”

Vòng khói méo dần:

-“Người ta giúp anh vượt thoát , sang ngọai quốc ly dị không khó, anh sẽ lo cho em sang sau . Dính chùm thế này anh cảm thấy bế tắc nhục nhã qúa Cầm ạ .”


Miếng thịt nhai không đứt trệu trạo, nhả ra . Đôi mắt xoi tới lần nữa, xuyên qua vài khuôn mặt thực khách đang thưởng thức vị phở Pasteur do chính chủ nhân từ Sài-Gòn đứng nấu theo lời quảng cáo trên đài phát thanh thành phố Westminster, California .

-“Nhục nhã qúa Cầm ạ”.

Tiếng vọng ngân dài theo ngày tháng từ lúc đôi mắt nâu to đi mất . Đi đành đoạn, đi bỏ lại mái tóc dài ngang lưng nhung nhớ ơ thờ . Cửa lòng khép hẳn .

“Sao anh nỡ phụ lòng em, cho em vạn sầu đắng cay tình đầu, chỉ là bội ước, xóa lời hẹn thề mà lòng nát tan” * – nỗi phụ phàng không thốt nổi lời trách cứ, chỉ tha thiết kề bên, chỉ đớn đau vun quén cho thỏa trí trai. Nỗi nghiệt ngã tình cảm thời quáng gà sau chiến tranh xảy ra cho ai người ấy phải gánh, xảy ra cho em , em phải cung cúc cưu mang . Định mệnh, hai chữ người ta dùng siết thòng lọng tròng vào chuyện tình không đọan kết, dùng vào trường hợp em anh chẳng cần siết dây chi, đã tắt hơi quên cả khóc òa .

Anh ký giấy hôn thú, anh lập gia đình , khoảng thời gian trước ngày lên đường đi Pháp là chuỗi ngày trăng mật hấp hối chuyện tình . Bán tống tháo tất cả những gì có thể, đi may sắm từ manh quần tấm áo, thăm từ bến bãi tây đông, bản hôn thú hờ làm giấy mướn phòng khách sạn , mang danh vợ chồng mà ân ái đếm từng đêm .

Anh đi , sân phi trường bụi phủ , mái tóc ngang lưng gió phần phật đánh rối bời . Năm đầu trôi qua, những lá thơ tả đền đài cổ mộ, nhớ nhung ray rức . Năm thứ hai than thở vật lộn kiếp tha hương, mong ngày khôi phục cơ đồ quê mẹ . Năm thứ ba vướng bận con thơ, đành lo toan cùng vợ dại, chuyện tình xưa xin tháo gỡ cho nhau . Năm thứ tư thơ thưa dần biến hẳn , bỏ lại sau lưng cát bụi phủ mù .

Hai mươi lăm năm sau tình cờ quán phở gặp nhau . Mái tóc ngang lưng bới cao thôi xõa, ánh mắt nâu to, ngơ ngác nếp nhăn hằn . Khoảng cách vài chiếc bàn vững chãi, những chiếc ghế bọc da .

Bên cạnh đôi mắt nâu to, khuôn mặt người đàn bà trang điểm kỹ càng, hơi đẫy đà diêm dúa, ba thiếu niên tràn nhựa sống nói cười vui vẻ.

Bên cạnh mái tóc bới cao, khoảng trống chủ nhật ồn ào .

Để lại một đồng trên bàn , tiền trả cho tiếng “cạch”, lôi ngược nàng ra khỏi ánh mắt qúa khứ . Cầm đi thẳng ra cửa, không vương vấn . Những mùa xuân đã mất hút chẳng níu lại làm gì .

* Tình Phụ - Đỗ Lễ







ngodong
#55 Posted : Friday, August 4, 2006 12:49:23 AM(UTC)
ngodong

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 3,437
Points: 1,167
Woman

Thanks: 85 times
Was thanked: 35 time(s) in 34 post(s)
Khi tất cả đã trở về yên ắng, những tờ hóa đơn từ văn phòng luật sư không còn gởi về nữa, những dằn xé chia chác đã xong, căn nhà còn lại không gian trống trỗng, là lúc nghĩ lại, là lúc hiểu chả ra sao cả, chẳng là gì cả . Ý nghĩa về sụ chia tay cũng không có, cạn tàu ráo máng cũng chẳng phải, chỉ là “cho bõ ghét”, “cho biết tay”. Để chẳng còn gì, chẳng còn gì .

Chiều đang xuống bóng hòang hôn ngả dần màu tím thẫm . Màu mây hồng phơn phớt , vài giải trắng đục, vệt xanh, vệt đen, nhìn chung tất cả lại thành màu tím, màu cẩm, màu thênh thênh buồn . Cái buồn lạnh lẽo tẻ nhạt. Cánh cổng im ỉm đóng . Thớ gỗ cũ đậm màu xỉn mốc, không có lớp sơn nào bao bọc, để chống chọi với thời gian. Chiếc chuông đồng không còn óng ánh mượt mà, chả còn ai nghĩ đến chuyện đánh bóng cái chuông đó nữa, nó chỉ làm một việc là bật lên tiếng leng keng khi có ai bên ngòai cánh cổng , nắm vào cái khuyên, cũng được làm bằng đồng mà kéo. Cái khuyên vừa xinh cho một bàn tay nắm vào để giật sợi dây nối với chiếc chuông nằm dấu bên trong cánh cổng .

Người đàn bà ngồi dõi mắt nhìn đám mây thênh thênh buồn ấy . Nếu không có những sự việc loanh quanh xảy ra, giờ này bà không ngồi nhìn mông lung như thế, cái bếp đang lao xao lửa, cái nồi cơm điện đã chín, bữa cơm đã xong . Món xào, món mặn, món canh, ba món bắt buộc không thể thiếu.

Câu chuyện không đầu đuôi theo buổi chiều đang tan, lúng liếng nhảy múa trong cái bóng chiếc phong linh kim loại, rọi lên bức tường trước mặt. Căn nhà nhỏ nằm khuất trong góc một khu nhà xinh xắn, chiếc cổng nằm kề với bức tường xây, ngăn tiếng động với con đường đầy xe cộ giờ đi làm và giờ tan sở, còn lại là im ắng .

Xứ Mỹ văn minh cho phép người ta ly dị khi không còn hợp tính, khi không còn thỏa mãn nhau nữa. Câu nói trên đôi môi mọng đẹp như trái dâu chín đỏ : “Tôi đòi li dị hòai đó” hay “Không ở nữa li dị đi” tưởng như đùa, tưởng như không có thật, đã xảy ra từ một nguyên nhân đơn giản chén nước mắm trong bữa cơm chiều .

Phượng Các
#56 Posted : Friday, August 4, 2006 6:00:11 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
quote:
Gởi bởi ngodong
Xứ Mỹ văn minh cho phép người ta ly dị khi không còn hợp tính, khi không còn thỏa mãn nhau nữa.


Chị ơi, không cứ gì xứ Mỹ, bây giờ ở đâu cũng vậy thôi, chắc chỉ trừ mấy nước Hồi giáo....?
oc huong
#57 Posted : Friday, August 4, 2006 10:28:22 PM(UTC)
oc huong

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,180
Points: 0

Quí vị ơi,
Quí vị co để ý là phụ nữ mình thường dùng chữ li dị, hở ra là đòi li dị, tưởng rằng nói rồi thôi, kúc tức thì nói vậy mà... Nhưng nhièu người không nghĩ đó là một xúc phạm rất sâu đậm, khó quên trong đời sống vợ chồng. Khi đã có ý định dùng chữ li dị để giải quyết vấn đề thì chuyện li dị không xa lắm đâu. Phụ nữ mình thường chỉ nhìn thấy cách giải quyết trước mắt, như NĐ nói, chỉ cho hả tức, chỉ cho biết tay tui...
Phụ nữ mình có hời hợt lắm không, coi nhẹ nghĩa vợ chồng lắm không.
Đàn ông hả, muốn li dị, không bao giờ dọa. Âm thầm tính toán, âm thầm săp xếp, chờ cơ hội là đưa giấy ra, mời ký vô. Và đàn ông thường đi đến con đường li dị là vì yêu người khác, chứ không vì những gây gổ thường ngày.
OH
ngodong
#58 Posted : Friday, August 4, 2006 11:01:03 PM(UTC)
ngodong

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 3,437
Points: 1,167
Woman

Thanks: 85 times
Was thanked: 35 time(s) in 34 post(s)
OH ! đó là điều N Đ đang muốn viết. Cám ơn OH và chị PC.

Xứ Mỹ là nơi đầu têu....để sau đó lan nhanh đến mọi nơi theo như N Đ biết. Phụ nữ đòi bình quyền cũng bắt nguồn từ Mỹ.

N Đ không bao giờ chưa bao giờ nói hai chữ li dị, đi đâu cũng nghe các bà hù dọa kinh quá. Ngay cả các cụ hơn 60 tuổi - 70 tuổi. Đến khi già các ông hay nói chữ li dị hơn các bà đó OH.
Binh Nguyen
#59 Posted : Saturday, August 5, 2006 12:20:29 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
quote:
Gởi bởi ngodong

OH ! đó là điều N Đ đang muốn viết. Cám ơn OH và chị PC.

Xứ Mỹ là nơi đầu têu....để sau đó lan nhanh đến mọi nơi theo như N Đ biết. Phụ nữ đòi bình quyền cũng bắt nguồn từ Mỹ.

N Đ không bao giờ chưa bao giờ nói hai chữ li dị, đi đâu cũng nghe các bà hù dọa kinh quá. Ngay cả các cụ hơn 60 tuổi - 70 tuổi. Đến khi già các ông hay nói chữ li dị hơn các bà đó OH.



Thấy chị N Đ với anh của chị "mùi mẫn" quá trời đi, làm sao mà ly dị được, vậy chứ bài trên chị viết giùm ai vậy? Có người đăng trên báo, bả ly dị đến ... 5 lần, lần nào bả cũng nói bảo đảm lần này là tốt nhứt, lần nào bả cũng kêu ... ông này... là tốt nhứt, cuối cùng (lần thứ 5) này bả lên báo bả kêu "lần nào cũng như lần ấy", thế có chán không. Người mình thì hay nói "Tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa", mấy người đó là mấy người không tin vào "số phận" thôi, còn Bình thì tin lắm, cái số nó như thế nào là nó như thế đó, "chạy trời cũng không khỏi nắng". Thiệt đó.

BN.
ngodong
#60 Posted : Saturday, August 5, 2006 12:44:51 AM(UTC)
ngodong

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 3,437
Points: 1,167
Woman

Thanks: 85 times
Was thanked: 35 time(s) in 34 post(s)
BN - chị viết thay cho một số người, thế thôi - chị đang tập viết giống BN đó.

Truyện là của một thời đại, đâu phải của mình đâu mà. Tongue
Users browsing this topic
Guest (17)
4 Pages<1234>
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.