Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

Ngày Lễ Tình Yêu Saint Valentin
viethoaiphuong
#1 Posted : Tuesday, February 10, 2009 4:00:00 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)


Xin một đóa hồng cho ngày VALENTINE


HỒ ÐINH

Tình yêu là cái quái gì mà nhân loại xưa nay, từ các bậc đế vương, phi tần, quan quyền cao sang quý phái, cho tới những anh hùng liệt nữ ngất ngưởng hiên ngang và ngay cả hàng thứ dân bình thường… hầu như ai cũng bị tiếng sét con tim, làm cho lận đận lao đao, dở sống dở chết, thân bại danh liệt, khi đã lở vướng lụy vào lưới tình. Bao nhiêu bi kịch não lòng, buồn rầu tới độ phải chảy máu mắt đêm ngày, cũng chỉ vì yêu, ghen, thương, hận. Nói chung không ai có thể ngăn nổi ‘tình yêu trai gái’, khi họ đã quyết lòng gắn bó keo sơn, mặc kệ ‘ngày mai sẽ ra sao‘ khi đã đam mê vướng lụy vào lưới tình. Do trên mới có câu ‘khi đã yêu rồi, trời gầm cũng không nhả‘ là vậy đó.
Nên đã có không biết bao nhiêu trang sử tình bi thiết cổ kim, làm đau lòng hâu thế, như chuyện của Juliet-Roméo, Cléopatra-Antone, Dương Quý Phi-An lôc Sơn, Trương Chi-Mỵ Nương, Mỹ Châu-Trọng Thủy, Trần Huyền Trân-Khắc Chung và ngàn muôn câu chuyện diễm tình khác, cũng không kém thương đau máu lệ.
Như vậy tình yêu là gì? đố ai trả lời được, dù ai cũng đã ít nhất một lần là người trong cuộc. Ðã có nhiều người bảo: Ðó là thứ thần dược, chữa trị được nhiều thứ bệnh. Là mầm bệnh yếu đuối, do trái tim gây ra, là sự khôn ngoan của kẻ khờ, là mù quáng, là thuốc phiện cũng như vị ngọt của trái cấm trong vườn địa đàng. Nhiều người đã chịu khó góp nhặt những tình huống, kinh nghiệm trong tình sử, rồi phân hạng thành sáu loại tình yêu :
1- Tình yêu của “chàng-nàng” hay “Eros“, một kiểu tình lãng mạn .
2- “Leudus”, chỉ thứ tình đổi thay như ta thay quần áo hằng ngày.
3- “Storge“ là thứ tình yêu chân thật, phát xuất từ mối tình thơ theo kiểu “nhà nàng ở cạnh nhà tôi“ hay đã nhun nhén tình cảm lúc còn học chung dưới một mái trường.
4- “Mania“ là loại tình yêu cuồng mê si dại, vì thế một trong hai khi quá đam mê, có thể giết người như Orhello đối với Deodemona.
5- “Pragma” kiểu tình yêu môn đăng hộ đối.
6- “Agape” kiểu tình yêu cao thượng của các bậc anh hùng-anh thư, vì kẻ khác mà quên tình mình.
Buổi trước các khoa học gia đã lẩn trốn sự phân tích tình yêu, vì cho rằng nó thuộc phạm trù của những văn nghệ sỹ, vốn là thành phần rất ướt át, ủy mị, thích thương mây khóc gió, nên hay lo chuyện nhân thế tàng tàng, một trái ngược với bản chất khô cằn của các nhà khoa học. Nhưng giờ này, con người đã phải nương tựa vào nhau mà sinh tồn, nên không còn phải chia vùng, phân biện các bộ môn y tế, xã hội, nhân chủng học… Tất cả không nhiều thì ít, đều có liên hệ tới chuyện yêu đương trai gái… vì vậy thành kiến ngoại cuộc trên, đã bị đánh đổ. Do trên hiện có rất nhiều khoa học gia, trong số này có những nữ bác học, đã khai quật được từ trong sâu thẳm của nấm mộ thời gian, nhiều bí mật lạ lùng về tình cảm con người về nụ hôn, tình dục, sửa sang sắc đẹp… mục đích cũng vẫn là để giữ gìn lứa đôi hạnh phúc. Năm 1997, nhân VALENTIME’S DAY, các khoa học gia Hoa Kỳ trong tổ chức “American Association for the Advancement of Science“ đã nhóm họp tại thành phố Seatle, tiểu bang Washington, để tuyên bố : “Tình yêu lãng mạn của nhân sinh kim-cổ, động-tây, chẳng qua chỉ là những chuỗi phản ứng hóa học mà thôi“. Ðúng hay sai chỉ có trời biết, trong khi nhân loại cứ vẫn đút đầu vào cái thòng lọng của thần tình ái, để chịu khổ, chịu chết vì tình yêu:
‘…gió hiu hắt mà hồn đơn cũng lạnh
mưa phất phơ sao vẫn buốt thịt da
môi chưa chạm, tình đã vội chia xa
tay chực nắm, người cay chua từ chối…’
1- VÌ CHÀNG THIẾP PHẢI TÔ HỒNG, CHUỐC LỤC:
Muôn đời sắc đẹp của người phụ nữ, cũng vẫn là chìa khóa để nắm bắt tình yêu, mở đường cho hôn nhân và duy trì lứa đôi hạnh phúc. Thực tế không có gã đàn ông khùng điên nào, lại chọn cho mình người yêu, người vợ cỡ cô bé lọ lem, Thị Nở hay bà chằng Chung Vô Diệm. Nên những câu chuyện tình lý tưởng, chỉ có trong tiểu thuyết hoặc họa hoằn lắm mới có trong đời thường.
Do quan niệm trên, để kiếm cho mình một tấm chồng xứng đáng hầu nở mày nở mặt với thiên hạ. Nên người con gái nào khi đến tuổi cặp kê, cũng đều biết tự làm đẹp. Bởi vậy khoa thẩm mỹ học đã ra đời từ khuya, chứ không mới mẻ gì. Ngày nay con người chỉ phát minh thêm, kỹ thuật xóa vết nhăn, trồng tóc, hút mỡ, độn ngực và cấy, ghép da, mỡ, các bộ phận trong thế kỷ XX. Tất cả chỉ là sự tiếp nối những công trình làm đẹp phái nữ tự ngàn xưa, của các thầy thuốc cổ Ai Cập, Hy Lạp, Âu Châu vào thời phục hưng.
Nhờ các công trình khảo cổ, ta mới biết con người đã tự làm dáng vào năm 3000 trước tây lịch (TrTL) tại Ai Cập nhưng chỉ thu hẹp trong chốn cung đình, với các thành phần vua chúa, hoàng hậu, phi tần và triều thần. Theo tài liệu cho biết, bộ phận đầu tiên được sữa, đó là chiếc mũi trên khuôn mặt. Vào thế kỷ XIX, một khoa học gia Mỹ tên Edwin Smith, đã phát hiện được một cuộn giấy, gọi là Papyrus dài 5m, trên đó có vẽ hình một chiếc mũi vẹo, được giải phẫu và phục hồi, bởi một thầy thuốc kiêm kiến trúc sư tên Imhotep. Chính ông đã giúp vua Ai Cập Zoser, xây kim tự tháp lừng danh Saqqarab và là người thầy thuốc đầu tiên, nghĩ ra cách lấy những cục huyết đọng trong mũi, khi giải phẫu. Nhưng chính vị thầy thuốc ngưòi Ấn Ðộ tên Sushruta, sống trong thế kỷ VII trước TL, mới là cha đẻ của ngành Thẩm Mỹ Học và Khoa Giải Phẫu Tạo Hình. Tại Ấn Ðộ thời đó, ông là vị thầy thuốc duy nhất, phục hồi Mũi lại cho các phụ nữ bị xẽo, vì mang tội ngoại tình.
Riêng về bộ ngực, thì do thầy thuốc người Hy Lạp là Paul D.Eginee, sống vào khoảng thế kỷ thứ VI sau TL, chuyên sửa lại các bộ ngực quá to của nam giới. Riêng phụ nữ, phải đợi tới năm 1897, thầy thuốc tên Michel Pouson, là người đầu tiên làm đẹp bộ ngực nữ phái. Trong thời phục hưng, đã có nhiều thầy thuốc tuy xuất thân từ giới giang hồ lãng tử như Ambroise Paré (thợ hớt tóc), Pièrre Franco (bán thuốc dạo), nhưng lại là những kẻ tiền phong, mở đường cho khoa giải phẫu thẩm mỹ, trong việc chữa trị các vết bỏng trên làn da, đồng thời kiêm nghề vá môi, mắt.
Tại phương đông, người Trung Hoa là dân tộc đầu tiên đã biết tới thuật mỹ dung. Thời Xuân Thu Chiến Quốc vào khoảng thế kỷ 6-5 trước TL, người phụ nữ đã biết trang điểm bằng phấn sáp. Bộ sách ‘Thần Nông Bản Thảo Kinh‘ xuất hiện đời Tần-Hán, phổ biến các dược thảo như ‘Bạch chỉ‘ để giữ da, ‘Bạch cương‘ trừ tàn nhang. Riêng các loại dược chất ‘Can tùy hương, Bạch đàn, Bạch truật, Thanh mộc hương… ’ có tác dụng giữ làn da mặt phụ nữ, luôn luôn trắng trẻo xinh đẹp. Ngoài ra còn nhiều bộ sách quý khác như Cát Hồng Thần Dược (đời Tấn), Bí Cấp Thiên-Kim Yến-Phượng (đời Ðường), Thái Bình Thánh Huệ Thời Trần (đời Minh)… chứa một nội dung phong phú, nhằm hướng dẫn phụ nữ, cách giữ gìn và kéo dài nét đẹp của mình, bất luận tuổi tác, thời gian. Về phương pháp kẽ lông mày, bới tóc, tô mắt môi… người phụ nữ Tàu, cũng đã biết từ thời Hậu Hán. Thuở đó, người phụ nữ đất Trường An, có khuynh hướng vẽ nửa vòng mắt dưới chỗ lệ rơi, gọi là ‘Ðề Trang‘. Ðồng thời lại tô thêm một lớp phấn sáp mỏng dưới con mắt. Ðây là lối trang điểm kiểu ‘mày buồn diểm lệ’, rất được ưa thích, nên đã có bài phong dao ca tụng:
‘Thành trung hảo cao kế
Tứ phương cao nhất xích
Thành trung hảo quang mi
Tứ phương thẻ bán ngạch‘
Có nghĩa là, búi tóc của người Trường An mới hơi cao một chút, thì cả nước đã nâng cao lên cả thước (đơn vị đo đạc cổ của Tàu). Còn lông mày của người Trường An vừa nới rộng , thì cả nước đã vẽ dài ra tới nửa trán. Ý tứ của bài phong dao trên, phần nào cho ta hiểu cách làm đẹp của người phụ nữ buổi đó. Ðời Ðường, Chu Khánh Dư đã viết một bài thơ nổi tiếng, ca tụng nghệ thuật tô vẽ lông mày của ‘chàng-nàng’ trong chốn phòng the:
‘Ðộng phòng tác dạ, đình hồng chúc
Ðái hiến đường tiền bái cữu cô
Trang bài đề thanh văn phu tế
Họa my thâm thiểm, nhập thời vô…’
Bài thơ có nghĩa là, đêm động phòng hoa chúc, sáng dậy trang điểm để ra hầu cha mẹ chồng, nàng hỏi chàng ‘em kẻ lông mày như thế này có được không?’. Cũng từ các tài liệu cổ còn sót lại, cho biết người phụ nữ Trung Hoa thời xưa đã biết chế tạo ‘phấn xoa mặt‘ bằng gạo. Ngoài ra còn biết xỏ lỗ tai để đeo các đồ trang sức làm bằng vàng ngọc hay búi tóc giả. Ðộc đáo nhất là ‘Lạc Mai Trang Sức‘, một nghệ thuật cắt lụa ngũ sắc, lá cây hay giấy màu, làm thành những cánh hoa mai để dán trên khuôn mặt. Song song người ta còn uống thêm các loại thuốc giữ sắc đẹp, gọi chung là ‘Trà Mỹ Dung’, đặc chế bằng hạt Hoàng Hoa, còn gọi là ‘Ðồng Tích Lợi‘. Riêng Từ Hy Thái Hậu đời nhà Thanh, có một thang mật, được ghi trong Tuyển tập Từ Hy. Nhờ dược liệu này, mà khuôn mặt của bà hoàng luôn luôn tươi mát, như đang độ thanh xuân.
Nhưng độc đáo hơn hết trong nghệ thuật làm đẹp của người đàn bà Trung Hoa thời xưa, là ‘Tục Bó Chân‘. Tục này đã kéo dài từ thời thượng cổ cho tới năm đầu của Dân quốc 1911 mới chấm dứt trên giấy tờ. Về xuất xứ của tục bó chân, hiện có rất nhiều giả thuyết như thuyết cho rằng bó chân do Hồ Hỷ Mị, bạn của Ðắc Kỷ nghĩ ra đầu tiên. Vì cả hai đều là phi tần được Trụ Vương đời Thương sủng ái nhưng lại xuất thân từ thú cầm: Ðắc Kỷ gốc chồn, còn Hỷ Mị là hạc, vì muốn dấu đôi chân thú nên phải bó kín lại. Thuyết khác cho rằng bó chân có từ thời Triệu Phi Yến, cung phi của vua Hán Thành Ðế. Nhưng dù có nguồn gốc từ đâu chăng nửa, đối với quan niệm thẩm mỹ xưa của người Trung Hoa, đều thừa nhận rằng, bất cứ người con gái nào, càng có bàn chân mềm nhỏ, thì càng đi đứng uyển chuyển trang đài, gợi tình quý phái, khiến cho ai thấy cũng đem lòng ái mộ. Những thành ngữ “tam thốn Kim Liên‘ hay mỹ danh ‘Kim Liên’, được rút ra từ điển tích thời Nam-Bắc triều (907-960), kể chuyện hôn quân Tiền Bảo Quyền, vì đam mê đắm đuối gót chân nhỏ của nàng Phan Giáng Phi, nên ra lệnh tịch thu hết vàng bạc của dân chúng trong nước, rồi đem đúc thành những đoá hoa sen lót trên thảm, cho người đẹp bước đi. Ðời sau gọi đó là bộ ‘Sinh Liên Hoa’ có nghĩa là gót sen nở rộ. Có lẽ căn cứ vào điển tích trên, nên nhà văn Lâm ngữ Ðường,cho rằng tục bó chân phát xuất từ thời Nam Bắc Triều. Về sau các nhà khoa học tây phương khi nghiên cứu về tục bó chân của cổ Trung Hoa, cho rằng tục này có liên hệ tới vấn đề tình dục. Quan điểm này cũng rất phù hợp với nhận xét của Lý Lạp Ông thuở trước. Theo ông, dụng ý của đôi bàn chân nhỏ, chỉ là để được cưng chiều ban ngày, ve vuốt ban đêm, mà điển hình là nhân vật Phan Kim Liên trong Thủy Hử truyện, chỉ vì có đôi bàn chân nhỏ đẹp, nên đã khiến cho gả Tây Môn Khách phải đắm đuối chết người. Trong tác phẩm ‘Hương Liên Phẩm Tảo’, tác giả có nói tới phong trào nam giới thời Minh-Thanh, rất say mê gót sen của những ả ca kỹ, đến độ nhiều người đã dùng chiếc hài của người đẹp để uống rượu, gọi là ‘Kim Liên Bôi’. Sự say mê thích thú đó, tạo nên quan niệm cho rằng, đôi bàn chân của phụ nữ, mới chính là nơi gợi tình nhất của phái đẹp.
Tuy nhiên muốn có một đôi bàn chân xinh xắn lý tưởng, người con gái Trung Hoa phải sống trong địa ngục trần gian, vì tự mình hành hạ thân xác mình, trong ba năm dài, khi vừa mới lên 3-4 tuổi. Tục bó chân gồm có 4 giai đoạn như Thí triển, Thí khẩu, Khẩu triển và Lý loan. Tóm lại dù thuộc giai đoạn nào chăng nửa, thì người con gái trong thời gian bó chân, cũng đều chịu nỗi đau đớn tột cùng, mà không bút mực nào diễn tả cho hết được. Cũng vì đôi bàn chân phải bó thường xuyên, làm mồ hôi ứ đọng bên trong, tạo nên mùi hôi thúi không chịu được (xú như lý cước hổ). Do trên các người đẹp bó chân ngày xưa, luôn dùng một loại phấn có tên ‘Hương Liên Táo’ cho vào giầy, để gót sen luôn luôn thơm tho quyến rũ.
Vào thế kỷ XIX tại Châu Âu, xuất hiện phong trào phụ nữ làm đẹp với châm ngôn ‘MÃNH MAI, CHÂN DÀI và CHIẾC LƯNG ONG‘ Do đó các cô các bà, nhất là giới mệnh phụ phu nhân, quý tộc… đều tìm đủ mọi cách làm cho bụng nhỏ lại. Họ nhịn ăn, kiêng cử, tập thể dục và dùng một chiếc nịt, có tên ‘Chiếc Thắt Lưng CORSET‘ bó chiếc bụng lại, để đạt được vòng eo lý tưởng lúc đó là Bốn Mươi Phân. Nhờ sự bó sát phần giữa, khiến cho ngực và mông, bị dồn nén tối đa làm tăng thêm nét hấp dẫn, khi vận chiếc váy phồng hay váy ngắn. Cũng vì muốn đạt vòng eo, nên tự mình dồn ép quá mức, năm 1859 một mệnh phụ người Pháp, sau khi dự tiệc tùng, khiêu vũ liên tục trong 2 ngày đêm, bổng lăng đùng ra chết. Nguyên do lưng bị chiếc Corset bó chặt quá, làm gãy 3 chiếc xương sườn và chính những chiếc xương gãy này, đã đâm bể gan. Thảm kịch trên được báo chí cảnh cáo nhưng không ai muốn nghe và chiếc lưng ong của các mệnh phụ cứ nhởn nhơ xuất hiện, cho tới đầu thế kỷ XX, quan niệm thời trang thay đổi, nó mới chịu vứt vào quá khứ.
Thật ra chiếc lưng ong của phụ nữ đâu có gì là mới mẻ, vì nó đã xuất hiện tại Trung Hoa từ đời Sở trước tây lịch. Có vậy nên thi hào Ðổ Phủ đời Ðường đã viết ‘Khiển Hoài‘ để ca tụng những chiêc lưng ong nho nhỏ, thon thon nhưng vô cùng xinh đẹp: ‘Lạc phách giang hồ, tái tửu hành ố Sở yêu tiệm tế chưởng trung khinh‘ ý nói đeo đẳng giang hồ rượu nách lưng, trong tay ôm nhẹ gái lưng ong, Cũng theo tài liệu cũ, thời xưa đàn ông Ðông phương, có quan niệm xem nhẹ bộ ngực phụ nữ, trái ngược với thời trang thẩm mỹ ngày nay. Cho nên chỉ thấy nói tới: Hồng diện, đa dâm thủy, Thanh mi, hậu hộ mao, Tế yêu (lưng ong), âm huyệt đại và Trường Túc (chân dài) mà thôi. Tóm lại hoàn toàn khác với ngày nay ‘NAM TU, NỮ NHŨ‘.
2- Ý NGHĨA CỦA NGÀY TÌNH YÊU :
Tháng 10-1996, GS Timotly Thylar, một chuyên viên về khảo cổ và nhân chủng học tại Ðại Học Cambridge Anh Quốc, đã phát hành tác phẩm ‘Tình Dục Thời Tiền Sử’, từ khảo nghiệm của một xác ướp vừa tìm thấy tại vùng biên giới Áo-Ý, xác này sống cách đây khoảng 5000 năm. Qua tài liệu, tác giả đưa ra các chứng minh về sinh hoạt tình dục của người tiền sử. Theo đó, họ chẳng những biết được chuyện trai gái phòng the, mà còn nghĩ được nhiều phương cách làm thỏa mãn tình dục. Quyển sách trên còn chứng minh người tình sử, đã biết phân biệt thế nào là Ái ân tình tự, Sự truyền giống, Sinh đẻ. Tất cả xảy ra trước, mở đường để cho các dân tộc Cổ Ai Cập, Hy Lạp, La Mã… biết sử dụng thuốc ngừa thai. Ngoài ra, các nhà khảo cổ còn phát hiện được nhiều tài liệu cũng như hiện vật, cách đây mấy ngàn năm, họ đã biết sử dụng cây cỏ để làm chất kích dục, như cây mồ hôi có tác dụng trị bệnh thông thường của phụ nữ trước ngày có kinh, đồng thời còn là loại thuốc kích dục rất hiệu nghiệm. Các nhà khảo cổ cũng đã tìm thấy nhiều tượng phụ nữ khỏa thân thời tiền sử, được nghệ nhân tạc rất linh động và khiêu gợi, nổi bậc ở phần bộ phận sinh dục. Tại Pháp, các nhà khoa học còn tìm được một cây gậy, hai đầu có tạc hình cơ quan sinh dục đàn ông, trong tư thế Dordongac, dài từ 10-18cm, mà Timothy cho rằng, đây là dụng cụ để các phụ nữ tiền sử tự thỏa mãn tình dục. Ðây cũng là vật dụng mà các bộ lạc, dùng để phá trinh các thiếu nữ trong các cuộc tế lễ. Tại Varna-Bảo Gia Lợi, cũng tìm thấy một chiếc bao bằng vàng đã lũng đầu, nằm giữa hai đùi một bức tượng nam, mà các nhà khoa học cho rằng, đây chính là hình thức chiếc bao cao su ngừa thai thời nay, phù hợp với sinh hoạt của phụ nữ lúc đó, phải làm việc để sinh tồn, nên cần ngừa thai cai đẻ.
Trong ngày lễ Valentine’s năm ngoái, lúc nam nữ trên thế giới đang tưng bừng ăn mừng vui chơi, để kỷ niệm cuộc tình của mình, thì các nhà khoa học Mỹ trong tổ chức ‘American Association for the Advancement of science‘ lại tuyên bố rằng ‘chuyện tình lảng mạng xưa nay cuả trai gái, chẳng là cái quái gì cả, vì đó chỉ là phản ứng hóa học của cơ thể, không hơn không kém‘.
Lời tuyên bố trên đã làm các vị thức giả bất bình, vì với họ thì tình yêu là một biểu tượng thiêng liêng nhất của con người, mà chưa ai định nghĩa nổi. Ðó là sự phát sinh nảy nở, do rung động của trái tim sâu thẳm, tạo nên các trạng thái yêu, ghen, hờn, hận và đam mê. Bởi vậy tình yêu làm sao có thể phát sinh từ ống nghiệm? Rồi thì càng ngày càng có nhiều nhà khoa học nhập cuộc, đưa thêm các minh chứng làm nền tảng cho lời tuyên bố trên, như bác sỹ người Úc Tony Furmar khi cho rằng :’trong tiềm thức của con người luôn luôn bị chỉ huy bởi một mệnh lệnh sinh học’. Xúc cảm và tình yêu cũng vậy, cả hai lĩnh vực này đều do não bộ và con tim phụ trách chung, qua sự luân lưu của hóa chất. Riêng kích thích tố ‘Hormone’ cũng là một vấn đề được đem ra bàn cãi và được tạp chí US New and World Report, dựa vào cuộc thử nghiệm chuột, để chứng minh tác dụng hửu hiệu của Hormone, mà khoa học gọi là ‘Dược Chất Tình Yêu’, khiến chuột cái và đực khắng khít hơn lúc bình thường.
Vì đây là sự phát hiện gây cấn nhất của thập niên cuối thế kỷ XX, nên càng ngày càng sôi nổi. Với tiến sĩ Helen Fisher của trường đại học New York, tác giả sách ‘Giải Phẫu Tình Yêu’, đã trưng ra các chất hóa học trong cơ thể con người, có tác dụng kích thích và gây mê nơi hai tâm hồn đang yêu thích. Ðó là các chất Adrénaline, Dopamine, Norepine, Phrine và đặc biệt là chất Phelylethylamine, thường được viết tắt là PEA. Riêng tiến sĩ Marta Frid của Úc, thì diễn tả trạng thái hóa học của con người, bị tiếng sét ái tình, sẽ có các phản ứng như hai bàn tay bịn rịn mồ hôi, mặt mày đỏ hồng nóng hổi, hơi thở dồn dập đứt đoạn. Tất cả đều là phản ứng của cơ thể, khi trung khu thần kinh, tiết ra các chất kích thích tố tới hệ thần kinh. Nhưng các hóa chất PEA cũng không tồn tại lâu dài trong cơ thể, giống như người bệnh quen thuốc. Ðó là trường hợp của các cuộc tình chết yểu, khi một trong hai kẻ yêu nhau đã lạnh nhạt qua tác dụng của chất PEA. Ngoài ra não bộ thường xuyên sản xuất chất giảm đau Endrophine, có khả năng làm phai nhạt bớt sự nồng cháy của đam mê. Thật ra từ năm 1906, các bác sỹ đã tìm được hóa chất Oxytocin tạo nên sữa mẹ của loài có vú (người cũng như vật) và các kích thích tố sinh dục Testosterone, Oestrogen… Tuy nhiên cuối cùng khoa học cũng khựng điếng, không trả lời được, vì sao các hoá chất trên, chỉ có tác dụng gây nên cảm xúc, yêu thương và đam mê giữa người vói người được chọn làm ý trung nhân hay bạn đời. Trái lại không có tác dụng gì hết đối với những người ngoại cuộc?
Nhưng dù có tuyên bố gì gì chăng nửa, thì tình yêu vĩnh cửu vẫn là nguồn hạnh phúc nhất trần gian, đối với con người. Từ đó qua thời gian nhân loại đã phát sinh ra nhiều tập tục, mang đầy ý nghĩa của Ngày Tình Yêu, lưu truyền cho tới hôm nay:
+ TUYÊN BỐ KẾT HÔN:
Tục này phát xuất từ thời Hoàng đế Charlemagne của Pháp (742-814). Lúc đó nước Pháp thường xảy ra các cuộc hôn nhân có tính cách loạn luân, do các người cùng huyết thống lấy lẫn nhau, làm băng hoại xã hội, khiến con cháu mang nhiều chứng bệnh di truyền. Ðể chấn chỉnh thuần phong mỹ tục, triều đình ra lệnh tất cả thần dân trong nước, phải ‘Thông Báo Kết Hôn‘, thời hạn bảy ngày trước khi làm lễ cưới. Mỹ tục này tới nay vẫn được liên tục và chấp nhận.
+ NHẪN KẾT HÔN:
Phát sinh từ đầu thế kỷ thứ V sau TL, trong xã hội của các dân tộc thuộc nhóm Anglo-Saxon. Thời đó, theo phong tục bó buộc chú rể tương lai, phải bẻ một vật gì để trao cho cô dâu một nửa và mình giữ phần còn lại. Năm 860 sau TL, Giáo Hoàng Nicolas đệ I, ban lệnh xuống các tín đồ Thiên Chúa Giáo, phải làm Nhẫn Ðính Hôn bằng vàng, để tỏ sự tín nhiệm của chú rể tương lai, đối với nhà gái.
Về nguồn gốc của chiếc nhẫn cưới cũng rất phức tạp. Với người Goths, thì đó là biểu tượng để cô dâu bị bắt cóc, phải ràng buộc với người chồng. Riêng cổ Ai Cập vào khoảng năm 1800 trước TL, thì việc hai bên trao đổi nhẫn cưới, để biểu lộ sự vĩnh cửu của tình yêu, vì với họ, vòng tròn là hình ảnh bất phân ly không bao giờ chia cắt. Tại Ấn Ðộ, người ta đeo nhẫn cưới vào ngón tay cái trái, còn dân Hébreux lại thích đeo ở ngón trỏ. Tuy nhiên theo sử liệu, thì chính người Hy Lạp mới là tác giả của tục đeo nhẫn cưới vào ngón áp út được phổ biến cho tới ngày nay. Chính các bác sỹ cũng xác nhận rằng, ngón áp út có thể gọi là ngón tay ‘tình yếu’, vì tại đây có một tĩnh mạch thông tới tận trái tim. Riêng đạo Thiên Chúa thì giải thích việc đeo nhẫn cưới vào ngón tay áp út như sau: ’khi đeo nhẫn vào ngón tay cô dâu, đầu tiên chú rể chạm chiếc nhẫn vào ngón tay trỏ rồi niệm nhân danh Cha, kế tới là ngón giữa nhân danh Con và cuối cùng đeo nhẫn vào ngón áp út, khi niệm Thánh Thần và Amen.
+ PHÙ RỄ:
Vào thế kỷ thứ I trước TL, các dân tộc Goths (tổ tiên người Ðức), có tục lấy vợ cùng làng, nên đã xảy ra nhiều trường hợp ngang trái vì không vừa bụng. Do trên nhiều ngươi đã phải bắt cóc các cô gái khác làng để đem về làm vợ. Phong tục này phải nhờ một người bạn giúp đỡ, gọi là phù rễ. Buổi đó, người phù rể vừa là đại diện của đàng trai cũng như người bảo vệ chú rể chống lại các hành động của bên vợ. Ngày nay, người rễ phụ có nhiệm vụ giữ nhẫn cưới của hai họ.
+ TỤC CÔ DÂU ÐỨNG BÊN TRÁI CHÚ RỂ:
Tục này cũng phát xuất từ dân tộc Goths. Do sự bắt cóc gái về làm vợ, nên chú rể lúc nào cũng sợ bị trả thù. Do đó trong ngày cưới, đã có sự sắp xếp cô dâu đứng bên trái chàng rễ, để anh ta dùng tay trái ôm giữ nàng, còn tay mặt được tự do để ứng phó kịp thời với bất trắc do đàn gái gây ra.
+ ÁO CƯỚI MÀU TRẮNG:
Phong tục này chỉ xuất hiện sau năm 1830. Trước kia cô dâu mặc áo cưới màu vàng theo cổ tục của toà thánh La Mã.
+ TUẦN TRĂNG MẬT:
Phong tục này cũng phát xuất từ người Goths. Vì hành vi bắt cóc người đẹp về làm vợ, nên sau khi đám cưới xong, chàng phải dắt nàng đi trốn, để tránh sự phiền phức từ bên vợ. Trong thời gian này, cô dâu chú rể phải uống mỗi người một cốc rượu vang làm bằng mật ong.
+ NHỮNG CHUYỆN LẠ TRÊN THẾ GIỚI VỀ HÔN NHÂN:
Người Nhật ngày nay tổ chức hôn lễ theo phong tục tây phương, cô dâu mặc áo cưới màu trắng đeo nhẫn cưới. Song song với lễ cưới mới, người Nhật vẫn giữ phong tục tập quán cổ truyền của tổ tiên. Ðó là trong ngày cưới, vợ chồng cùng uống chung một ly rượu Sake. Cô dâu không mang khăn voan nhưng lại đội một cái mũ lớn để che cặp sừng của mình. Ðây cũng là quan niệm của người Nhật, vì chỉ có hạng đàn bà hung dữ ghen tương hiếp chồng, đầu mới có sừng.
Với các dân tộc Âu Mỹ, trước một ngày tân hôn gọi là ‘Wedding Shower‘, cô dâu và chú rể có quyền quậy phá, để rồi ngày mai vĩnh viễn giã từ cuộc sống độc thân tự do. Nhưng đề tài để cô dâu quậy phá, cũng vẫn là chuyện bếp núc và chuẩn bị cuộc đời làm vợ làm mẹ. Trong dịp này, cô dâu được cha mẹ cũng như gia đình cho của hồi môn để theo chồng. Nhiều phong tục cổ xưa nay vẫn còn thịnh hành tại Mỹ, như trong ngày cưới cô dâu phải mang trong mình bốn món đồ bắt buộc gồm có: Món đồ cũ của gia đình mình (thông thường là khăn tay của mẹ ruột), món đồ mới của nhà chồng (chiếc áo cưới), một món có màu xanh lơ (sợi dây nịt) và một món mượn của bạn (nữ trang).
Với người Ðức, họ tin rằng con số 8 là biểu tượng của sự may mắn trong tình yêu, nên vào ngày 8/8/1988 thanh niên nam nữ cả hai miền Ðông và Tây Ðức, đổ xô nhau đi làm đám cưới. Ngoài ra người Ðức đeo nhẫn cưới bên tay phải. Tại Áo, phong tục cô dâu khi bước vào nhà chồng, phải liệng vào lò sưởi hay bếp lò, một sợi tóc mai, tục này nay vẫn còn tồn tại ở miền quê.
Tại Anh, khi cô dâu chú rể ra khỏi nhà thờ, được mọi người ném gạo vào mình, mục đích chúc phúc và có con cháu đầy nhà. Người Trung Hoa, khi cô dâu lên xe hoa về nhà chồng phải khóc sướt mướt. Ðây là quan niệm có từ ngàn xưa, vì với người Tàu, hôn nhân là cuộc phân ly tử biệt. Người con gái khi bước lên xe hoa về nhà chồng, coi như cũng kết thúc cuộc sống chung với gia đình mình (xuất giá tòng phu). Theo các tài liệu cổ xưa, người Tàu đã biết giáo dục con cái về chuyện phòng the rất sớm. Trong tác phẩm ‘Bạch Hổ Thông‘ có ghi rằng, năm 79 sau TL, vua nhà Ðông Hán đã cho triệu tập, một cuộc họp toàn quốc, gồm các nhà học thuật, sử gia, thầy thuốc tên tuổi, để nghiên cứu về vấn đề giáo dục dân chúng trong lãnh vực tình dục. Cũng theo tác phẩm trên cho biết, con cháu nhà quí tộc, quan quyền từ 15-20 tuổi, phải nhập trường để học hỏi về tình dục, hôn nhân. Nói chung cha mẹ chỉ dạy dỗ con cái qua lối ám thị, một hình thức nhắc khéo mà thôi. Do đó, con gái trước khi về nhà chồng, người mẹ lén bỏ vào rương hồi môn của con gái, gọi là ‘Áp Rương Ðầy‘. Thật ra đây chỉ là một pho tượng làm bằng đất nung, tạc hình đôi nam nữ trong tư thế đang giao hoan. Ngoài ra còn thêm một vật khác gọi là ‘Giá Trang Họa‘. Ðây là một bức tranh vẽ đủ kiểu ân ái của nam nữ. Mục đích của người mẹ muốn truyền lại cho con gái mình kinh nghiệm, thực hành trong đêm tân hôn.
3- NHỮNG NGHỆ THUẬT GỢI TÌNH:
HÔN là một trong những cử chỉ để biểu lộ sự yêu thích nồng cháy, là khúc dạo đầu của lạc thú ái ân, là sự quyến rũ mê ly hứa hẹn mật đường, là nét gợi tình trên khuôn mặt. Bởi vì khi yêu nhau, con người phải vận dụng đủ năm giác quan như nhìn, sờ, nếm, ngửi và lịm hồn để lắng nghe sự rung động hòa nhịp của hai trái tim nam nữ. Khi hôn nhau, cơ thể của hai người đã phát tiết ra những kích thích tố gợi tình như Hormone Testosterone, làm cho nước bọt trở thành ngọt dịu, khiến cho đôi nam nữ thêm chao đảo, như vừa hớp xong một ly rượu mạnh. Nụ hôn đã làm cho Thần Pan, phải đảo điên si mê cuồng dại nữ thần Syrimt, đến độ khi nàng biến thành khóm trúc để lẩn trốn tình yêu, thì chàng lại dùng thân trúc để chế thành ống tiêu. Rồi ngày ngày chàng ngây ngất, lướt môi trên thân trúc, để tưởng tượng như mình đang hôn hít người yêu, một đời thầm thương trộm nhớ. Paul Bandecroux, một nhà chế tạo chất hóa học người Pháp, vào khoảng thập niên 30 của thế kỷ XX, đã phát minh được loại son môi Rouge Baiser. Ðặc điểm của loại son này, làm cho làn môi luôn luôn hồng thắm với viền môi tuyệt hảo, dù chàng-nàng có đắm đuối hôn hít loạn cuồng. Nụ hôn theo chân con người trong mọi sinh hoạt. Năm 1896 lần đầu tiên nhà đạo diễn đựng cảnh hôn hít trên màn ảnh tại Las Vegas, gây sự sửng sốt thích thú của giới trẻ, đồng thời cũng tạo nên làn sóng chống đối của những nhà đạo đức thời đó. Nhưng rồi theo thời gian, càng lúc càng có nhiều người ưa thích hoạt cảnh trên, đưa màn hôn hít lên ngai hoàng đế, trong nghệ thuật thứ bảy tại Hồ Ly Vọng.
Nhưng cũng tùy theo phong tục và tập quán của mọi miền đất trên thế giới, nụ hôn được chấp nhận hay bị cấm đối. Âu Châu đến nay có nhiều vùng, hôn hít nơi công cộng bị kết tội là công xúc tu sĩ. Ðặc biệt hầu hết gái buôn hương bán phấn, không thích hôn khách mua hoa. Phương Ðông, người Trung Hoa cho rằng hôn hít là hành động sỗ sàng khiếm nhã, còn Nhật thì gọi đó là thú tánh man rợ, dù họ đã chấp nhận Âu hóa từ thế kỷ XIX.
Có điều lạ là hầu hết các tài liệu xưa còn sót lại, cho thấy người Tàu đã biết chuyện hôn hít từ năm 2000 trước TL. Nhiều tranh vẽ cảnh trai gái hôn nhau, cũng được tìm thấy trong các quan tài bằng đá ở Sơn Ðông, Tứ Xuyên. Bức tranh ‘Bi Hi Ðồ’, được xem cổ nhất của Trung Hoa, vừa được sưu tập trong quan tài, tại Huyện Vĩnh Kinh (Sơn Ðông). Tranh cở 7cm x 232 cm, vẽ cảnh âu yếm của một cặp trai gái, người đàn ông dùng tay nâng cằm của người đàn bà và cả hai đang hôn hít đắm đuối mê ly. Một Bi Hi Ðồ khác cũng vừa tìm thấy trong một ngôi mộ cổ thời Ðông Hán, tại Doanh Huyện (Sơn Ðông), có cỡ 38cm x 88cm, vẽ cảnh một nam hai nữ đang tình tự hôn hít. Trong Hán Tự ngày nay, người Tàu dùng chữ ‘Tiếp Vận‘ để chỉ Nụ Hôn. Nhưng ngày xưa văn tự chưa được phong phú, nên phải dùng thành ngữ để chỉ hành động. Trong Tố Nữ Kinh viết từ thời Hán, tác già dùng thành ngữ ‘Hàn Khẩu-Ðoản Nhiệt‘, có nghĩa là ngậm môi, nút lưỡi, để diễn tả sự yêu đương bằng miệng. Ðến đời Nguỵ-Tấn, lại thấy xuất hiện thêm động từ ‘Ô-Dù‘, trong hai tác phẩm ‘Thế Thuyết Tân Ngữ và Tứ Phân Luật Tạng‘, để chỉ nụ hôn, thay thế các thành ngữ cũ. Ðời Ðuờng, thêm nhiều từ ngữ như ‘Lưỡng Thần Ðối Khẩu, Thiệt Nhập Kỳ Khẩu‘, làm cho nụ hôn càng ngày càng thêm phong phú. Qua đời Tống-Nguyên, Phật Giáo Mật Tông của Tây Tạng, theo gót quân Mông vào Trung Nguyên, du nhập thêm những hình tượng ‘Hoan Hí Phân‘ miêu tả hành động trai gái yêu đương hôn hít. Từ đó đã mở đường cho sự phát triển các tranh ảnh dân gian, về nụ hôn nơi công cộng. Hiện tượng này càng ngày càng trăm hoa đua nở, mà nổi bật nhất là tác phẩm ‘Kim Bình Mai Từ Thoại‘ của Lan Lăng Tiến tiên sinh, đã diễn tả hơn 100 kiểu hôn đầy hấp dẫn sôi động. Song song với tác phẩm gơi tình này, còn có nhiều Bi Hí Tự Ðồ, đời Minh với 24 trang khắc bản đính kèm trong sách ‘Hoa Doanh Cẩu Trận‘, diễn tả cảnh nam nữ khoả thân, đang ngồi trong bồn tắm hôn hít. Nhiều danh từ mới xuất hiện trong Hán Tự, chỉ nụ hôn như ‘Thâm Chủng, Tế Chủng, Tố Liễu Cá Lữ Tự …’
Tóm lại Nụ Hôn là một nghệ thuật yêu đương độc đáo của con người, tạo được một khóai cảm nồng cháy, khi môi chạm môi, mặt đối mặt, làm tăng thêm hương vị ngọt ngào quyến rủ, như người xưa đã viết
‘chàng đuổi thiếp về
thiếp hướng về chàng
trò chuyện thỏa thê
còn sung sướng hơn cả động phòng
chàng ôm thiếp
thiếp ôm chàng
gót sen nhón lên
môi chạm môi ngọt hơn đường…’
Trong khi đó người Ý lại tự nhận mình là dân tộc đầu tiên, đã phát minh ra nụ hôn, vì thời thượng cổ, chỉ có đàn ông Ý mới được quyền uống rượu. Do trên mỗi khi vắng nhà, khi trở về, việc đầu tiên là chồng phải ngửi môi vợ, xem nàng thừa lúc chàng đi vắng, có uống rượu trộm không. Ðó là nguyên nhân phát sinh ra nụ hôn. Từ đó mọi người bắt chước hôn hít, sử viết vua Louis III của Pháp, đã ban tặng nhiều châu ngọc, vàng bạc, kim cương cho phi tần khi họ đến hôn ông ta. Thế kỷ XIV-XV, tại Âu Châu có nạn dịch truyền nhiễm qua đường miệng, nên thời gian đó nụ hôn bị gián đoạn và cấm chỉ. Nhưng sau đó khi bệnh dịch đả dứt, nụ hôn lại được thịnh hành và ngày nay, hôn được coi như một nghi thức xã giao tự nhiên của con người, nhất là tại các nước Âu-Mỹ.
Tóm lại ngày nay có hằng kiểu hôn nhưng chung qui vẫn gồm ba loại: Hôn để xã giao, Hôn để biểu lộ tình cảm và Hôn lứa đôi. Theo tổng kết của tờ Madame Figaro Magazine, thì các nước Anh, Mỹ, Tàu, Pháp, Ý, Ấn Ðộ… rất thích hôn môi, để biểu lộ tình yêu. Ðúng như sự nhận xét của các văn nhân nghệ sỹ: ‘Nụ hôn là mùa xuân đẹp nhất của tình yêu, là tinh hoa của trời đất vũ trụ …’
Ngoài nụ hôn, để giữ hạnh phúc tình yêu, con người còn phải biết TRÁNG DƯƠNG BỔ THẬN để thắp sáng ngọn lửa tình. Ðây là phong cách của các đấng mày râu nhằm bảo đảm tình yêu vĩnh cửu. Ngày nay có nhiều liệu pháp trị liệu như Testosterone, DHEA, Hormone.. chỉ là sự nối tiếp theo bước chân của tổ tiên thời xưa, trên đường đi tìm dược thảo, dược liệu để mong trường sinh bất lảo, bồi bổ sinh lực, duy trì tuổi thanh xuân.
Con người không ai không ham muốn, ngoại trừ các bậc thánh nhân đã đạt tới trình độ thiền tâm thiện ý thượng thừa. Do đó từ các nguồn sử liệu còn sót lại, ta biết Hoàng đế cổ Ai Cập là Tutankhamun ăn rể cam thảo mỗi khi gần Hoàng hậu. Với các Hoàng đế Gincomo, Catanova thì cho rằng sò và kẹo chocolat làm tăng cường khả năng tình dục. Ngay cả Shakespeare viết trong tác phẩm ‘Lái Buôn Thành Vienne‘ cũng ca tụng các loại dược thảo thần diệu, thắp sáng được ngọn lửa tình nơi những kẻ cao niên, cải lão hoàn đồng.
Tại Ấn Ðộ có bộ kinh Kama Sutra viết về chuyện phòng the với nhiều chi tiết thật mới mẽ, nếu so với ngày nay.
NƯỚC HOA hay hương thơm của tình yêu, cũng là một sự quyến rũ kỳ diệu. Thật vậy, chỉ cần có một vài giọt nhỏ nước hoa trên cổ, trên da của một người đàn bà, cũng đủ làm khựng điếng các đấng nam nhi, gọi mời cả hai bước vào con đường thênh thang của tình ái, sau đó chuyện gì sẽ xảy ra, nào ai biết được. Ðây cũng là chuyện củ rích, vì ngay từ năm 4600 trước TL, phụ nữ cổ Ai Cập đã biết dùng nước hoa, để làm lợi khí trong tình yêu. Trong lúc gần như nhân loại trên trái đất còn ăn lông ở lỗ, thì tại xứ Kim Tự Tháp, thì người Ai Cập đã đắm chìm trong lạc thú ăn chơi xa hoa trụy lạc. Nhiều bằng chứng thời đó, được các nhà khảo cổ tìm thấy trong các ngôi mộ, điển hình là các bó hoa khô (Pulicaria o Inducata), được dùng để phũ trên quan tài đá ở Héluoan (Le Caire). Tại mộ vua Toutan Khamon, có nhiều hoa và những lọ nhỏ đựng một loại rễ cây, có tác dụng xông mùi hương. Nhiều bức họa tường vẽ cảnh các phụ nữ đang dự tiệc, người nào cũng trang điểm bằng hoa sen và đội vòng hoa trên đầu. Nhiều bức họa còn hướng dẫn cách nấu dầu thơm. Tại thành phố sa mạc Héliopolis, người ta đốt nhựa hương buổi sáng, nhựa thông buổi trưa và hương liệu hỗn hợp Kumphi vào ban đêm, để không khí luôn luôn thơm tho thanh thoắt. Nói chung, hầu như các thành phố của cổ Ai Cập, nhà nào cũng có vườn hoa. Ngoài phố, dọc theo đường có các trụ đèn thiết kế hình cánh tay, cầm một cốc nhỏ đựng các hương liệu, dùng để đốt ban đêm. Theo sử liệu, thì dân tộc Ai Cập đã phát minh đầu tiên các loại dầu thơm, để chà xát cơ thể khi tắm gội. Phương thức này, về sau được hai đế quốc Hy Lạp-La Mã bắt chước, khi họ chiếm Ai Cập. Những loại thuốc bôi da, giữ gìn nhan sắc cho người phụ nữ, cũng đước chế tạo sớm nhất ở Ai cập và vẫn được lưu trữ trưng bày tại các viện bảo tàng Ba Lê, Luân Ðôn… Ðây là các sản phẩm có từ 4000 trước TL, gồm dầu thơm, thuốc bôi da làm bằng hợp chất cây Kinh Giới Ô (Origan), quả hạnh, nhựa trầm hương, nhựa Ả Rập…
Sử dụng hương liệu để chế biến dầu thơm cũng như dùng hoa lá làm vật trang điểm, là ước lệ muôn đời của phụ nữ Châu Phi. Tại Turisia, người...
viethoaiphuong
#2 Posted : Wednesday, February 11, 2009 7:02:53 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
viethoaiphuong
#3 Posted : Wednesday, February 11, 2009 5:45:30 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)

VALENTINE :TÌNH YÊU LÀ NĂM CHIẾC LÁ

Ngày 14 tháng 2, Giáo hội mừng lễ Thánh Valentinô. Trong khi đó xã hội lại mừng Ngày Tình Yêu.

Ngày lễ Thánh Valentinô được mừng như Ngày Tình Yêu đã trở nên nhộn nhịp vào khoảng đầu thế kỷ XVI. Những người yêu nhau viết cho nhau những bức thư tình, gửi tặng cho nhau những đoá hoa hồng.

Khởi sự là Ngày Tình Nhân rồi trở thành Ngày Tình Yêu, ngày lễ Thánh Valentinô trở thành lễ của các mối tình khác nhau. Năm 1981, các cặp vợ chồng tại Baton Rouge, Louisiana đề nghị thống đốc tiểu bang và Giám mục công bố lễ Thánh Valentinô là “NgàyHôn Nhân”. Năm 1983, cả nước Hoa Kỳ và một vài nước khác đã mừng “Ngày Hôn Nhân Thế Giới”. Ngày này đã được cử hành vào ngày Chúa nhật thứ hai của tháng hai hàng năm. Tại Việt nam, lễ này mới xuất hiện trong vòng 10 năm qua. Đức Thánh Cha Gioan Phaolô II ban phép lành Toà thánh cho những ai tham dự nghi lễ mừng Ngày Hôn Nhân Thế Giới này.

Nhân Ngày Tình Yêu, chúng ta cầu chúc cho các đôi hôn phối sống thuỷ chung, hạnh phúc, trung tín giao ước tình yêu suốt đời.

Tình yêu và hạnh phúc song hành cùng nhau. Có tình yêu mới có hạnh phúc. Càng hạnh phúc tình yêu càng dạt dào.

Có bài thơ “Về Năm Chiếc Lá” của Dạ Thảo Phương nói về tình yêu và hạnh phúc.

Hạnh phúc là một chiếc lá
Am thầm nảy lộc đêm đông.
Buồn đau là một chiếc lá
Rụng trong nhựa úa mai hồng.
Nhớ mong là một chiếc lá
Run vô cớ giữa lặng không.
Hờn ghen là một chiếc lá
Lay lắt mãi giữa cành không.
Tình yêu chỉ năm chiếc lá
Mà làm thành một cơn giông.

Bài thơ về năm chiếc lá là khúc hát về tình yêu của muôn người, muôn đời. Hạnh phúc, buồn đau, nhớ mong, hờn ghen, cô đơn, mỗi trạng thái tình yêu ấy ứng với một chiếc lá đời. Tình yêu muôn thửơ vẫn là thứ tình cảm kỳ lạ và khó hiểu. Khi ngọt ngào hạnh phúc, khi hờn ghen giận dỗi cách vô cớ, lúc lại tin ỵêu mãnh liệt. Có người đã cho tình yêu là một loại thực phẩm với đủ năm mùi vị: ngọt, đắng, chát, chua, cay.

Nảy mầm từ tình yêu chính là hạnh phúc. Hạnh phúc là mong ước ngàn đời của con người. Ai cũng muốn được hạnh phúc. Ai cũng đi tìm và xây đắp hạnh phúc.

Hạnh phúc là một chiếc lá, âm thầm nảy lộc đêm đông. Cũng như chiếc lá lặng lẽ vươn mình giữa đêm đông, hạnh phúc con người chỉ có được khi biết dày công chăm nom gìn giữ, biết vượt qua khó khăn thử thách. Hạnh phúc là quà tặng, là hồng ân, con người phải biết trân trọng, nâng niu giữ gìn những gì mình đang có. Bởi lẽ, biết đâu rằng giông bão cuộc đời nổi lên cuốn theo chiếc lá hạnh phúc mong manh.

Buồn đau, nhớ mong, hờn ghen, cô đơn là mỗi chiếc lá cảm xúc của tình yêu. Chiếc âm thầm trong hạnh phúc. Chiếc rụng úa bởi buồn đau. Chiếc run lên vì mong nhớ. Chiếc hờn ghen khi vở tắt. Chiếc cô đơn giữa lặng không.

Tình yêu là năm chiếc lá mà làm thành một cơn giông. Năm chiếc lá hạnh phúc, buồn đau, mong nhớ, hờn ghen, cô đơn là năm khía cạnh của tình yêu đôi lứa. Năm chiếc lá ấy dẫu mong manh, bé nhỏ nhưng lại tiềm tàng một sức mạnh lớn lao là làm thành một cơn giông. Cơn giông của tình yêu đầy sức mạnh. Tình yêu mạnh hơn sự chết. Tình yêu là nguồn sống cho đời. Ai đã một lần yêu mới thấu hiểu tình yêu. Người mình yêu là lẽ sống trên đời.

Tình yêu rất huyền nhiệm Tình yêu kỳ diệu nó gõ hồn ta vào những giờ không định như Xuân Diệu viết:

Làm sao cắt nghĩa được tình yêu,
có nghĩa gì đâu một buổi chiều,
nó chiếm hồn ta bằng nắng nhạt,
bằng mây nhè nhẹ gió hiu hiu.

Chỉ một lần chạm tay nhau thôi, về nhà đã mang bệnh tương tư:

Hôm qua lỡ chạm tay nhau,
về nhà đó có bị đau không nào,
riêng đây chẳng biết vì sao,
chạm tay lần ấy đau vào đến tim.

Đau vào đến tim chính là khởi đầu cho những xao xuyến rung động của tình yêu.

Khi yêu rồi thì sức mạnh của tình yêu giúp con người vượt qua tất cả mọi thử thách, mọi khó khăn để có nhau:

Yêu nhau mấy núi cũng trèo, mấy sông cũng lội mấy đèo cũng qua.
Yêu nhau trăm sự chẳng nề, một trăm chỗ lệch cũng kê cho bằng.
Yêu nhau bất kể giàu nghèo, dù cho lên ải xuống đèo cũng cam.

Yêu nhau mọi sự trở nên ngon ngọt:

Thiếp xa chàng ăn vàng cũng đắng,
thiếp gần chàng ăn muối trắng cũng ngon.

Bài thơ “Lạ chưa” đã diễn tả sự kỳ diệu ấy của tình yêu:

Lạ chưa vẫn ở bên em,
mà anh cứ nhớ cứ thèm gần hơn.
Cứ lo em giận em hờn,
mãi mê anh để cô đơn em buồn.
Cớ chi chắp được đôi hồn,
như chim đôi cánh lượn hôn mây trời.
Cớ chi đi suốt đường đời,
như hình với bóng sóng đôi tháng ngày.
Em cười anh cũng vui lây,
em đau anh lại lệ cay xót thầm.
Qua bao xao động thăng trầm,
tâm ca được mấy tri ân không lời.
Tình yêu là thế em ơi,
hai người mà hoá một người trăm năm.

Tình yêu thật đẹp và thật kỳ diệu. Vì thế, quyết định sống chung với một người suốt đời là điều hết sức quan trọng. Quyết định mà không hiểu biết đó là liều lĩnh và mù quáng sẽ dẫn tới bất hạnh. Sự hiểu biết về mình và đối tượng mình chọn lựa luôn cần thời gian dài khá dài tìm hiểu,thử thách, đo lường.

Thời gian chính là thước đo tình yêu.Chân thật hay giả dối, thuỷ chung hay hời hợt chóng qua, thời gian sẽ xác định cho một tình yêu. Bởi vậy ông bà chúng ta khôn ngoan khuyên dạy con cháu, cần phải có thời gian dài để tìm hiểu kỹ lưỡng rồi mới tiến tới hôn nhân.

Ngày nay, người ta yêu nhau vội vàng, cưới nhau vội vã và bỏ nhau cũng mau chóng. Vì chưa hiểu nhau và chưa có đủ thời gian để tình yêu nên sâu đậm.Tựa như tình yêu hờ hững mà Mỹ Tâm hát trong bài ca “ hát với dòng sông”: tình yêu đến em không mong đợi gì, tình yêu đi em không hề hối tiếc. Yêu nhau mà không mong đợi, không hối tiếc thì đâu phải là yêu thật tình.

Các đôi vợ chồng cũng cần có thời gian dành cho nhau. Cảm thông, chia sẽ những khó khăn vui buồn của nhau trong cuộc sống. Khi người vợ quá lo lắng về con cái. Bận rộn cơm áo gạo tiền. Họ tự bó chặt trong những thứ vụn vặt ấy. Khi người chồng bị cuốn hút trong công việc và bè bạn. Họ không còn dành thời gian cho vợ con. Đó là những nguy hiểm cho rạn nứt và bất hoà gia đình. Cần lắm thời gian vợ chồng dành cho nhau, cho gia đình mình.

Sách Sáng Thế định nghĩa: Thiên Chúa là Alpha và Omêga,là khởi nguyên và cùng tận. Điều ấy có thể diễn tả cách khác: Thiên Chúa là thời gian.

Thánh Gioan xác định: Thiên Chúa là tình yêu.

Thiên Chúa là thời gian và là tình yêu. Như thế tình yêu và thời gian song hành là một. Sống trong Thiên Chúa là sống để yêu và sống trong thời gian là yêu để sống. Kẻ sống trong Thiên Chúa là người biết quý chuộng thời gian.

Con người không làm chủ được thời gian. Quá khứ đã qua rồi. Tương lai chưa tới. Chỉ còn hiện tại. Hiện tại là thời gian quý nhất mà con người có trong tay.Sự giàu có của chúng ta là giây phút hiện tại.Trong Phúc âm, Chúa Giêsu khuyến khích chúng ta hãy sống giây phút hiện tại. Kinh Lạy Cha,Chúa dạy: Xin Cha cho chúng con hôm nay và nhắc nhở rằng, ngày nào cũng có sự lao nhọc, cũng có niềm vui của ngày đó.

Sống giây phút hiện tại bằng yêu thương chính là hạnh phúc.

Cầu chúc cho những người đang yêu, những đôi vợ chồng đã yêu luôn sống hạnh phúc. Cho dẫu tình yêu như năm chiếc lá buồn đau nhớ mong hờn ghen cô đơn thì hạnh phúc vẫn luôn là chiềc trên cành mãi màu xanh. Xanh hy vọng. Xanh niềm vui và sự sống.

Lm Giuse Nguyễn Hữu An
viethoaiphuong
#4 Posted : Wednesday, February 11, 2009 5:52:02 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
TÌNH YÊU ,CỦA CẢI VÀ THÀNH CÔNG

Có một phụ nữ vừa bước ra khỏi nhà thì thấy có ba cụ già râu bạc trắng đứng trong sân, bà kinh ngạc nói: “Tôi nghĩ là tôi không quen biết các cụ, nhưng có lẽ các cụ đói rồi, xin mời các cụ vào nhà ăn chút gì chứ.”

Một trong ba cụ già hỏi: “Có ông chủ ở nhà không ?”

Bà ấy trả lời: “Ông ấy không có nhà, ông ấy đi rồi.”

- “Vậy thì chúng tôi không thể vào được.”

Mặt trời khuất sau núi, chồng bà đã trở về, và bà đem chuyện ấy nói lại cho chồng nghe, ông chồng rất vui vẻ nói: “Bà ra nói với họ là tôi có ở nhà, và mời họ vào nhà.”

Bà vợ bước ra khỏi cửa và nói với ba cụ già:

- “Xin mời các cụ vào nhà.”

- “Chúng tôi không thể vào nhà cùng một lúc được.” một trong các cụ già nói.

- “Tại sao ?” người đàn bà muốn biết lý do nên hỏi.

- “Cụ già này tên là CỦA CẢI” một cụ chỉ một cụ già bên trái giải thích, và chỉ một cụ già khác đứng bên phải giới thiệu: “Cụ này tên là THÀNH CÔNG, còn tôi tên là TÌNH YÊU.” Sau đó cụ già nói thêm: “Bây giờ bà vào thảo luận với chồng bà xem sao, muốn mời ai trong chúng tôi đây vào nhà ?”

Người đàn bà vào nhà trình bày câu chuyện vừa rồi với chồng, ông chồng vui vẻ nói: “Vậy thì bà ra mời CỦA CẢI vào.”

Người đàn bà nói:

- ”Anh yêu, hay là chúng ta mời THÀNH CÔNG vậy.”

Người con dâu ngồi bên góc nhà nghe vậy thì góp ý:

- “Chúng ta mời TÌNH YÊU vào thì không tốt hơn sao ?”

Chủ nhà bèn nói với vợ: “Chúng ta nghe lời con dâu một lần đi, bà ra mời TÌNH YÊU vào.”

Người phụ nữ đi ra nói: “Chúng tôi xin mời vị nào tên là TÌNH YÊU ?”

TÌNH YÊU bước vào nhà, nhưng CỦA CẢI và THÀNH CÔNG cũng bước theo vào.

Người đàn bà kinh ngạc hỏi CỦA CẢI và THÀNH CÔNG: “Chúng tôi chỉ mời TÌNH YÊU, tại sao hai cụ cũng vào ?”

Cả ba cụ già cùng lên tiếng nói:

- “Nếu các người chỉ mời CỦA CẢI hay THÀNH CÔNG, thì hai người khác không vào được, nhưng nếu các người mời TÌNH YÊU thì CỦA CẢI và THÀNH CÔNG cùng vào. Bởi vì TÌNH YÊU đi đâu thì CỦA CẢI và THÀNH CÔNG theo đó, ở đâu có TÌNH YÊU thì ở đó có CỦA CẢI và THÀNH CÔNG.”

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.

(dịch từ tiếng Hoa)

Suy tư:

Thiên Chúa là tình yêu, ở đâu có tình yêu thì ở đó có Thiên Chúa, mà Thiên Chúa là Đấng toàn năng, không phải Ngài dựng nên của cải vật chất cho chúng ta hưởng dùng, và ban sự thành công cho người thành tâm kiên trì đó sao ?

- Gia đình có của cải thì thành công đứng ngoài cửa và tình yêu trốn mất.

- Gia đình thành công thì của cải đứng bên cửa nhưng tình yêu thì không có chổ đứng.

- Gia đình có tình yêu thì của cải trở thành đầy tớ thân thiện đắc lực, và thành công là đồ trang điểm làm cho họ thêm quý phái...


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.


viethoaiphuong
#5 Posted : Thursday, February 12, 2009 4:15:35 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)


Ngày Yêu Vợ

Ngô Tịnh Yên

Như mọi năm "xuân đã về" thì ngày Valentine cũng đang về bên cửa, mọi người Việt Nam tha hương đều đã quen với việc vừa đón xuân vừa chuẩn bị đón ... tình. Ngày Tình Yêu cũng đã được hoan nghênh nhiệt liệt ở nhiều nước, và không chỉ có thế, còn có một ngày "có lý" hơn ở ngay tại đất nước xưa nay vẫn theo chủ nghĩa "vợ chúa chồng tôi" là Nhật Bản.

Thật vậy, một nhóm đàn ông Nhật với nỗ lực thúc giục các đức ông chồng quá say mê công việc nên về nhà sớm và tỏ lòng biết ơn các phu nhân đã làm tươm tất những việc không tên ở nhà, đã công bố việc vận động cho "Ngày Yêu Vợ" vào ngày 31 tháng 1 hàng năm. Nhóm này có tên Hiệp Hội Các Phu Quân Chu Đáo, đã vận động đấng mày râu nên về nhà lúc 8 giờ tối và nói lời cảm ơn với vợ. Theo nhóm này, rất nhiều đàn ông ở Nhật hiện nay không biết bày tỏ sự đồng cảm với vợ mình thông qua ngôn từ, và đối với họ thì công việc luôn là trên hết. Phát ngôn viên của nhóm là ông Matsuo Katashiwa nói rằng rất nhiều các đấng lang quân không thể chịu nổi cảm giác khi phải bày tỏ sự biết ơn với vợ bằng ngôn từ. Công việc là số 1 đối với họ.

Trên website của nhóm định nghĩa "Ngày Yêu Vợ" ra đời với mục đích góp phần cải thiện quan hệ hôn nhân ở Nhật hiện nay. Nhóm cũng đưa ra 5 quy tắc vàng, chẳng hạn như gọi tên vợ một cách âu yếm thay vì cằn nhằn, và hãy nhìn sâu vào đôi mắt vợ khi trò chuyện. Hiệp Hội Các Phu Quân Chu Đáo được thành lập bởi một thương gia ở Kawasaki tên là Kiyotaka Yamana, 45 tuổi. Yamana và người vợ đầu của anh đã ly dị bởi vì cô đã quá chán với lối sống quá mải mê công việc của chồng. Yamana đã tái hôn và anh thề sẽ làm tất cả để cải thiện cuộc sống của không chỉ riêng anh, mà còn của nhiều người khác khi mà tỷ lệ ly dị ở xứ hoa anh đào đang tiếp tục tăng. Có năm, tới 1/3 các cuộc hôn nhân tại Nhật Bản đã kết thúc bằng ly dị. Kể từ khi thành lập website, Hiệp Hội Các Phu Quân Chu Đáo đã thu hút được sự tham gia của 100 hội viên. Một anh chồng tại Kanagawa ở gần Tokyo đã vào trang web và viết thông điệp cho vợ mình như sau: "Anh xin lỗi vì đã đi công tác quá nhiều. Anh cũng xin lỗi vì đã ngủ ở văn phòng thường xuyên". Và anh không quên viết câu cuối: "Cảm ơn em vì đã vẫn yêu anh như ngày nào".

Đã mấy năm rồi từ khi "Ngày Yêu Vợ" trình làng, chẳng biết đến nay đã... đi về đâu? Nhưng dù có đi về đâu chăng nữa thì các bà xã cũng hoan nghênh nhiệt liệt. Ngay cả ở những xứ khỉ ho cò gáy như Morocco cũng đã cải cách bộ luật hôn nhân và gia đình, đưa vị trí giới nữ lên cao hơn một chút. Quốc Vương Mohammed VI của nước này đã loan báo là một bộ luật gia đình mới được ban hành sẽ cho người phụ nữ nhiều quyền hơn trước đây và sẽ cải tổ luật hôn nhân. Văn bản mới đưa ra một số điều kiện nghiêm ngặt hơn cho tập tục đa thê và bỏ vợ, đồng thời nâng tuổi hợp pháp để gả chồng cho phụ nữ từ 15 lên 18 tuổi. Bộ luật gia đình mới của Morocco công nhận nguyên tắc bình đẳng giữa chồng và vợ, và từ bỏ nguyên tắc vợ phải phục tùng chồng.

Yêu vợ thật ra cũng có nhiều cách, mỗi chàng bày tỏ một kiểu, và không ai có thể bảo là cách nào đúng cách nào sai, cách nào nên hay không nên. Ở Pháp chẳng hạn, khi một triết gia nổi tiếng Pháp tự tử cùng vợ vì tình yêu thì cũng đã gây ra nhiều tranh luận. Thi thể của André Gorz và vợ được phát giác tại nhà riêng, và hai người đã cùng nhau tự vẫn. Lá thư tràn đầy tình yêu và sự tuyệt vọng Gorz viết cho vợ từ năm trước đó đã được tái bản và trở thành best-seller tại Pháp.

Khi đến thăm gia đình Gorz, một người bạn của ông chứng kiến, hai vợ chồng triết gia đã chết bên cạnh nhau trong phòng ngủ tại nhà riêng ở Vosnon, đông nam Paris, xung quanh họ là rất nhiều thư từ gửi cho người thân và bạn bè. Tổng Thống Pháp Nicolas Sarkozy đã bày tỏ lòng tiếc thương trước sự ra đi của Gorz, cha đẻ của lý thuyết chính trị xanh và là bạn thân của nhà hiện sinh Jean-Paul Sartre. Ông cũng là bậc trí thức lớn của Pháp và cả châu Âu - người đã dành cả cuộc đời mình để nghiên cứu về chủ nghĩa xã hội và chủ nghĩa tư bản. Nhưng ít người biết rằng, sau những thành công của Gorz có bóng hình một phụ nữ xinh đẹp. Ông gặp bà tình cờ tại Thụy Sĩ 60 năm trước. Hai năm sau, trở thành vợ chồng và cho đến cuối đời, bà là người bạn đời, người đồng hành tận tụy trong sự nghiệp của ông. Thiếu sự đóng góp của bà, những nghiên cứu của Gorz chắc chắn sẽ bớt ý nghĩa và giảm đi tầm quan trọng. Vậy nguyên nhân gì khiến họ làm như vậy?

Trước khi qua đời, họ đã viết thư để lại cho bạn bè và người thân, giải thích rõ hành động của mình và dặn dò về các thủ tục hậu sự. Vợ chồng triết gia này muốn họ được hỏa thiêu và rải tro trong vườn nhà. "Ông cảm thấy nợ vợ mình vì những năm tháng bà đã cùng ông chia sẻ buồn vui và đắng cay trong cuộc sống, vì bà đã luôn bên ông, như một phụ tá, một người bạn đồng hành không mệt mỏi", nhà báo Serge Lafaurie, bạn của Gorz giải thích. Khi biết vợ mình bệnh nặng, Gorz, lúc đó 83 tuổi, đã cho xuất bản một tác phẩm 75 trang, là "Letter to D. Story of a Love" (Thư gởi Dorine - một câu chuyện tình yêu). Trong đó có đoạn: "Em sắp bước vào tuổi 82. Em đã thấp đi 6cm và chỉ còn nặng 45kg. Nhưng em vẫn rất đẹp, rất lịch thiệp và đầy quyến rũ. Đến nay, chúng ta đã sống cùng nhau 58 năm và bây giờ, anh cảm thấy yêu em hơn bao giờ hết. Anh mang bên mình một khoảng trống vắng vô cùng trong lồng ngực và chỉ có thể được lấp đầy bằng cơ thể ấm áp của em".

Vài năm trước, Dorine bị hành hạ bởi những cơn đau do tác dụng phụ của chất lipiodol gây nên. Năm 1965, trước khi tiến hành một cuộc phẫu thuật nhỏ ở lưng, bà phải tiêm lipiodol. Một lượng nhỏ của hỗn hợp này về sau được tích tụ dần ở não và hình thành một u nang ở cổ tử cung. Các dây thần kinh trong cơ thể bà vì thế bị chèn ép, gây nên những cơn đau liên tục và khó chịu. Căn bệnh này đã khiến Dorine phải sống khổ sở trong suốt thời gian dài. Vì vậy, bà đã nhiều lần nghĩ đến cái chết. Trong lá thư gửi vợ, ông còn viết: "Thỉnh thoảng, trong đêm, anh nhìn thấy bóng của một người đàn ông vật vờ đi sau một chiếc xe tang, trên một con đường dài trống trải, giữa một khung cảnh hoàn toàn trống vắng. Người đàn ông đó là anh. Anh không muốn dự lễ tang của anh. Anh không muốn nhận nắm tro tàn của em trong một chiếc bình". Trước nhu cầu lớn của công chúng, nhà xuất bản Galilée đã tái bản lá thư sau khi họ qua đời: "Tác phẩm đạt số tiêu thụ khổng lồ, vượt hẳn bất cứ thứ gì trước đây ông từng viết", Lafaurie cho biết. Trước đó, sau khi được ra mắt lần đầu tiên, Dorine đã không cho phép dịch lá thư sang tiếng Anh khi bà còn đang sống.

André Gorz, tên thật là Gerard Horst, sinh tại Áo, trong một gia đình có cha là người Do Thái còn mẹ là một tín đồ Thiên Chúa giáo. Ông gặp Doreen Keir (tên đầy đủ của Dorine) năm 1947 tại thành phố Lausanne, Thụy Sĩ. Lúc đó, Doreen, 23 tuổi, là một thiếu nữ Anh xinh đẹp đang đi du lịch đó đây, còn Horst, 24 tuổi, một sinh viên ngành Hóa, mà theo lời ông là "gã Do Thái người Áo không một xu dính túi" cũng đang lang thang đi tìm lẽ sống của cuộc đời. Trước đó một năm, ông đã gặp Sartre, người khuyến khích ông viết tác phẩm hiện sinh đầu tiên "The Traitor". Horst nhanh chóng xiêu lòng trước cô gái xinh đẹp và hóm hỉnh Doreen. Họ kết hôn năm 1949, chuyển đến Pháp sống và về sau nhập quốc tịch Pháp. Dưới sự đỡ đầu của Sartre, Horst lấy bút danh André Gorz và từng bước trở thành một bậc đại trí thức tại Paris. Nhưng khác với Sartre và Simone de Beauvoir, hai người cố lánh xa các đời sống xã hội của tầng lớp thượng lưu Paris. "Họ là một đôi kín đáo, lặng lẽ và dè dặt. Họ không bao giờ nói về nhau một cách thân mật ở chỗ đông người. Dorine thường nhường lời cho chồng nhưng chính bà là người giúp ông nhận ra chỗ đứng của mình trong cuộc đời, là người đưa ra rất nhiều ý tưởng có tính thực tiễn", Lafaurie nói.

André không muốn vợ mình phải tiếp tục đau đớn và ông thực hiện "triết lý": Sống chết có nhau. Ở Hoa Lục, ông Liu Guojiang lại yêu vợ bằng cách khác: Cách đây hơn 50 năm, khi Liu Guojiang 19 tuổi, ông yêu một thiếu phụ hơn mình 10 tuổi tên là Xu Chaoqin, đã từng lập gia đình trước đó. Vì sự dị nghị của bà con, láng giềng và xã hội, cặp tình nhân ấy dắt díu nhau lên sống trên một ngọn núi thuộc quận lỵ Jiangjin phía Nam của tỉnh ChongQing. Cuộc sống của họ mới đầu rất vất vả và thiếu thốn và họ phải ăn lá hay rễ cây để sống. Xu vẫn thường hỏi Liu là có hối hận vì đã hy sinh tuổi trẻ cho tình yêu dành cho bà không, nhưng Liu nói là ông rất hạnh phúc với chọn lựa của mình. Hai người có với nhau đến 7 người con.

Trong suốt hơn 50 năm trời sinh sống trên núi cao, ông Liu đã chứng tỏ tình yêu của mình dành cho vợ bằng cách tự đẽo đá núi, hoàn thành 6,000 bậc tam cấp để bà Xu có thể đi lên, đi xuống dễ dàng, khỏi bị trượt chân té ngã. Vào năm 2001, một nhóm người leo núi đã khám phá ra những bậc tam cấp ấy và biết được nơi sinh sống của cặp vợ chồng này. Đến năm 2006, câu chuyện tình của họ đã được tuần báo Chinese Women Weekly chọn làm một trong những chuyện tình hay nhất của Trung Hoa. Trong hơn nửa thế kỷ sống xa thế gian ấy, phần lớn thức ăn của gia đình Liu và Xu đến từ sự trồng trọt và bẫy mồi của Liu Guojiang. Một ngày, sau khi làm rẫy trở về nhà, ông Liu lúc bấy giờ được 72 tuổi, đã ngã xuống bất tỉnh và qua đời trong tay người vợ thân yêu của mình. Chính phủ sau đó đã quyết định biến nơi ở và 6,000 bậc tam cấp của cặp vợ chồng ấy thành một thắng cảnh du lịch và bảo tàng viện, ghi dấu một trong những chuyện tình đẹp nhất của thế kỷ 20.

Có lẽ sau nhiều thế kỷ bắt vợ ... cởi giày cho mình, đàn ông Nhật đã bắt đầu "hối hận" chăng? Điều đáng ngạc nhiên hơn là ở xứ Trung Hoa hàng vạn năm phong kiến coi đàn bà như cỏ rác cũng có được một người "yêu vợ" như ông Liu Guojiang. Thế thì ông được vinh danh là phải rồi! Và nếu như "Ngày Yêu Vợ" được phổ biến sâu rộng như Valentine's Day trên toàn thế giới thì còn gì hay hơn.Các ông nghĩ sao?
viethoaiphuong
#6 Posted : Thursday, February 12, 2009 8:02:04 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)


VINH DANH TÌNH YÊU

Nhân ngày Lễ Tình Yêu, hậu sinh xin đốt nén hương
lòng tưởng nhớ Nhà Ái Quốc NGUYỄN THỊ GIANG


"Thân không giúp ic'h cho đời
"Thù không trả được cho người tình chung
"Dẫu rằng đương độ trẻ trung
" Quyết vì dân nước thề lòng hy sinh
"Quốc kỳ phất phới trên thành
"Tủi thân không được chết vinh dưới cờ!" ( * )


Bi hùng thay, những lời thơ!
Can trường thay, phút giã từ thế gian!
Mộng đời ai đập vỡ tan
Con đường lý tưởng ai làm máu rơi !?
Đã không được sống thành đôi
Thì xin thác để trọn đời thủy chung !
Lấy thân trả nợ núi sông
Lấy lòng để tạ tấm lòng với ai
Một người lên đoạn đầu đài
Một người vào cõi u hoài thiên thu !
Khối tình gởi lại lời thơ
Đau lòng hậu thế, mấy bờ lệ rưng
Một thiên tình sử bi hùng
Sống cùng chiến đấu, chết cùng thăng hoa
Tình yêu lồng bóng sơn hà
Trái tim nhi nữ chói loà ngàn sau!


Ngô Minh Hằng

( * ) Dòng thơ Tuyệt Mệnh của nhà ái quốc Nguyễn Thị Giang

viethoaiphuong
#7 Posted : Thursday, February 12, 2009 8:44:10 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)


Ta yêu em

( Ta yêu em như thiên thu bất diệt )

Chính em là mê ảnh của trần gian
Nét kiều diễm kiêu sa hơn tạo hoá
Đốt cháy rục hồn ta trên thánh hoả
Nét phong tình chuyếnh choáng cả hoàng thiên
Ta yêu em tình sánh giữa vô biên
Bằng suy nghĩ bằng đắm chìm mộng mị
Em ám ta cả một trời thành ý
Cả nét buồn ảo diễm đến mê ly
Tiếng cười em khánh ngọc rộn âm ty
Say hồn ta nghiêng thiên đường tình ái
Mắt hồ ly em nhìn ta tê dại
Cả dương trần chao đảo dưới chân đi
Ta yêu em quỳ dưới nét kiêu kỳ
Dâng ngọc lộ chuốc hồn ta mê đắm
Em vớt ta trong địa trường sâu thẳm
Giấc mơ thường hoá bướm mộng trăm năm
Em đài trang áo lụa ánh trăng rằm
Chiêu hồn khúc tấu rền đêm huyễn hoặc
Bởi theo em nỗi đau đời bỏ mặc
Bước vô thường chẳng hẹn đáo nhân gian
Nỗi buồn em lạnh thấu cả cung Hàn
Từng đêm đến dìu ta về lãnh huyệt
Ta yêu như hải lưu cuồng bất tuyệt
Bởi em hồn tinh huyết của Từ. Ngôn


Ha Vu Lam Y
Sài Gòn
2006


viethoaiphuong
#8 Posted : Friday, February 13, 2009 6:12:50 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)

Chàng Ơi, Ngày Mai Valentine
Trịnh Thanh Thủy - Việt Báo Thứ Năm, 2/12/2009, 12:00:00 AM

Một lần nữa Valentine lại về. Theo tôi đây là một ngày lễ có ý nghĩa nhất dành cho tình yêu không những theo nghĩa hẹp của tình yêu đôi lứa mà còn theo nghĩa rộng của tình thương bạn bè, gia đình và tha nhân. Nguyên thủy nó là ngày lễ tử nạn của một vị linh mục La Mã (Roman) vì yêu mà bị hành quyết. Sau, người ta dùng ngày này làm ngày lễ của tình yêu. Người Âu Châu còn tin rằng ngày 14 tháng hai là ngày loài chim đi tìm người yêu có cánh của mình.

Ở Hoa Kỳ ngày này dành cho tất cả mọi người chứ không riêng gì những cặp tình nhân, nó còn dành cho tình bạn, tình vợ chồng và tình nhân loại. Trong các lớp học, học sinh tặng nhau Valentine Card, trao quà, đổi sách cho nhau. Các cặp tình nhân tặng nhau những vật tượng trưng cho ngọt ngào thương yêu như kẹo sô-cô-la và hoa hồng (hoa hồng là biểu trưng rực rỡ nhất của tình yêu). Nhiều cặp vợ chồng dùng dịp này để bày tỏ với nhau điều mà đời sống cơm áo tất bật đã làm họ lơ là hay bỏ quên trong ngăn kéo trí nhớ là sự nồng nàn, sự tưởng nhớ, lãng mạn thương yêu nhau của cái thời mới quen, cái thuở len lén hẹn hò.

Với mục đích thương mại, sau này người ta vẽ vời sáng kiến, chế biến ra biết bao nhiêu là quà tặng để người ta dễ dàng tặng dữ. Theo tôi, quà tặng chỉ ở tấm lòng, không nhất thiết phải là hoa hồng hay kẹo sô-cô-la mắc tiền, nhớ tới nhau mới là điều cần thiết. Khi người ta chán chê nhau, có tặng nhau kim cương hay vật phẩm có giá trị cũng bằng không, tình yêu có đội mũ ra đi nó cũng mọc cánh không buồn ở lại. Tuy nhiên, mùa này ai cũng nhận ra hoa hồng đắt gấp mấy ngày thường và mấy chùm bong bóng cũng bay cao theo vật giá để làm vật cầu chứng và khẳng định “I love you” hay “I am your lover” của những kẻ yêu nhau.

Ngày Valentine còn là ngày các thám tử tư ở Mỹ đắt hàng nhất vì các cặp vợ chồng mất lòng tin ở nhau và nghi ngờ người phối ngẫu của mình ngoại tình hay thuê thám tử đi rình, vì Valentine là dịp các tình nhân hẹn hò, nắm tay nhau, đi ăn với nhau để tỏ tình, theo dõi ngày này chắc chắn là chụp dính.

Tôi có dò hỏi vài người đàn ông Việt mình về ngày tình yêu thiêng liêng này thì phần lớn các ông có gia đình rồi đều ca bài… “tình lờ”. Họ nói “Ôi cái thuở ban đầu tốn kém ấy, nhắc lại chi, lấy nhau cả chục con rồi, còn va-lân-thai, va-lân-thiếc chi cho mệt”. Tôi nghĩ và có lẽ hầu hết các người phụ nữ Việt đều nghĩ chúng tôi cần có ngày này chứ, nó là ngày để nghĩ và nhớ tới người phối ngẫu của mình, vì khi người ta lập gia đình lâu quá rồi họ quên mất chữ “Love” đỏ thẫm mà chỉ còn nghĩ đến chữ “nghĩa” và “bổn phận”. Có ông nói “ Tôi thấy cái cảnh một chàng có tuổi, tay hoa, tay kẹo dấu sau lưng đem tặng bà lão cũng già già của mình, cải lương gì đâu”. Nhưng khi tôi hỏi ngược lại nếu cái cảnh đó xảy ra với một cô bồ nhí thì sao?. Ông ta cười mơn “Dĩ nhiên là khác rồi”.

Tôi trộm nghĩ, nếu mua quà tốn tiền, dẫn nhau đi ăn cũng tình vậy. các đức lang quân ơi! Lãng mạn hơn, dẫn nhau tìm về quán cũ nơi hai người hẹn nhau ngày xưa, tình yêu hâm nóng cỡ này ắt phải đượm thơm màu mận chín. Ý nhị hơn thì mua cái gì vợ mình thích. Ít tốn kém hơn, mua cái cạrd nho nhỏ bày tỏ tình yêu còn sót, hay dù có hết đi chăng nữa lời vàng ý đẹp có sẵn trong đấy rồi có gì đâu mà ngại bày tỏ, sợ cải lương. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng bày tỏ tình yêu là xấu, tình yêu nói bằng lời vào một ngày thiêng liêng giờ khắc ấy là giờ vàng khắc ngọc phải không các bạn.

Có người nói rằng tôi yêu vợ 365 ngày rồi, không cần phải nói nữa hay bà ấy hiểu ngầm là ổn rồi. Theo tôi, không nói cũng không sao nhưng không nói thì ai mà biết, vì cơm áo vì bận rộn, vì tính người Á Đông ít biểu lộ tình cảm, nhưng các vị liền anh xứ mình ơi, Việt Nam mình có ngày lễ nào dành có các liền chị đâu (ngày mother day là của ngoại quốc nhé) ngoài cái ngày chìa tay xin tay nàng tặng nhẫn cưới để dẫn về xỏ mũi.

Có ông than, mất thời giờ quá, biết mua cái gì cho bà ấy đây, phiền nhỉ, nhức đầu quá. Có nghĩ đến người phối ngẫu để được nhức đầu mới thấy tình yêu là đẹp và ngày Valentine mới ý nghĩa hơn cũng như tình yêu có duy trì và tưới tắm, nó mới tươi tốt và bền vững được.

Valentine, tình nhân đi chọn hoa hồng tặng nhau, các ông cũng mau mau đi mua cái gì tặng cho các bà đi nhe, không thôi tệ nhất cũng có cái cạrd và nhất là tối về thủ thỉ bên tai nàng “I love you” thật ngọt ngào êm ái.

Riêng tôi, Valentine này xin tặng các bạn đoản khúc “Từ trong vô tận” và một trái tim tình yêu bạn đọc thật tươi thắm.


Từ trong vô tận

Trên bàn viết em nụ hồng ban mai nở rộ, anh bảo mùa xuân sẽ tháp xương đôi chân anh thêm dài, con ngựa nào chưa nản chân bon. Em sẽ dùng cặp giấy gắp hai cánh bướm khô của anh vào nhau rồi thắt cho nó cái nơ bạc. Chuông nhà thờ vang rền đêm thánh Valentine rực đỏ tình mình. Những chiếc lá vàng đã rụng đi ở mùa thu từ trong vô tận sẽ quay về xanh thẳm. Em lại dùng cặp giấy ghép tim những kẻ chưa yêu, đang yêu, và sẽ yêu vào nhau rồi bấm lại bằng sợi chỉ hồng. Tất cả cửa hàng trên thế gian sẽ biến thành hàng hoa và chỉ bán độc nhất một thứ hoa: “Hồng Yêu”.

Người con gái đang tuổi xuân tươi thình lình ngã bệnh. Cô vẫn nhiệt tâm giúp đỡ mọi người, tham gia mọi công tác thiện nguyện. Tháng vừa qua có người tình nguyện hiến tủy cho cộ. Những đóa hồng từ người được cô gái giúp đỡ tới tấp gởi đến cảm ơn người hiến tủy dùm cô gáị. Người còn yêu người quá phải không anh?

Cô bạn nhỏ của em mùa đông qua đột nhiên đi vào cơn mê trầm thống vì bệnh nãọ. Tuần qua bỗng dưng vượt thoát lằn ranh sinh tử mà trỗi dậy. Có phải tiếng ríu rít của bầy sẻ đã đánh thức con gấu bé kia ra khỏi giấc ngủ miên trường mùa đông? Mùa xuân huyền nhiệm chứ anh?
Người hàng xóm già kể chuyện một tối bà ấy nằm mơ đi sắm bàn ghế làm quà cho ngày Valentine gặp chồng bà ấy cũng đến cùng một tiệm, hai người nhìn nhau ngỡ ngàng. Thế rồi bà ấy mua cái bàn và ông ấy mua bốn cái ghế và bảo với người bán giao hàng đúng ngày Valentine đến nhà họ. Giấc mơ hoa ấy ươm thật tuyệt vời.

Mùa Valentine năm nay em có một phong bao chứa những trái tim tình yêu, tình bạn, tình nhân loại màu đỏ đầy ắp. Em hạnh phúc quá phải không anh?

Trịnh Thanh Thủy
viethoaiphuong
#9 Posted : Friday, February 13, 2009 7:54:02 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)



Yêu - từ A đến Z


A - (Absolutely amaze) - Luôn chứng tỏ sự tôn sùng tuyệt đối của bạn với đối phương. Hãy để họ biết điều đó qua những cách cư xử "không giống ai" của bạn. Bạn yêu chính bản thân người ấy, dù họ là ai. Tránh coi những hành động yêu thương của đối phương như điều nghiễm nhiên phải có.


B - (Believe) - Tin tưởng vào bản năng của mình. Hãy làm bất cứ điều gì bạn muốn làm cho người ấy, đơn giản chỉ vì bạn thích. Tình cảm là tự nhiên, đến và đi theo sự mách bảo của con tim. Lí trí không có sức mạnh gì trong vấn đề yêu cả.


C - (Cuddle) - Âu yếm. Đó là một hành động hết sức bình thường mang hai người lại gần nhau hơn và thấy ấm áp hơn.


D - (Discover) - Khám phá những cử chỉ và hành động yêu mới để chuyện yêu thêm phần thú vị. Gửi tin nhắn yêu thương trên bảng thông báo chung của gia đình, gửi tặng nàng một bản tình ca qua đài, hay gọi điện cho nàng chỉ để nói "Anh yêu em".


E - (Entice) - Lôi kéo nàng vào cuộc với thử nghiệm mới trong chuyện "yêu". Rập khuôn một kiểu sẽ khiến cả hai nhàm chán. Sự mãn nguyện của hai người luôn là tiêu chí hàng đầu.


F - (Flirt) - Tán tỉnh. Đừng cho rằng khi đã có được nàng thì không cần phải "thả mồi bắt bóng" nữa. Đôi khi giả vờ như còn đang ở giai đoạn đầu của yêu đương cũng là điều thú vị.


G - (Gaze) - Nhìn say đắm vào mắt đối phương và nhẹ nhàng gửi thông điệp yêu đến họ mà không phải nói lời nào.


H - (Have) - Có một bữa tiệc tình yêu giữa hai người nhân kỷ niệm ngày nói lời yêu hay vào dịp sinh nhật nàng chẳng hạn. Nhạc, ánh nến và bữa tối là tất cả những gì nàng cần khi ở bên bạn, trong những giây phút lãng mạn thế này.


I - (Indulge) - Nuông chiều những khát vọng của đối phương. Hãy viết những điều bạn muốn lên một tờ giấy và bí mật bỏ vào ví của nàng/chàng. Bạn sẽ thấy ngạc nhiên đấy.


J - (Joke) - Vui đùa bên nhau là những giây phút khó quên nhất, hài hước khi bên nàng sẽ giúp bạn ghi được rất nhiều điểm. Nhưng nhớ đùa có giới hạn nếu không bạn sẽ gay go khi "đùa thành thật".


K - (Kiss) - Những nụ hôn có thể thay thế cho mọi lời nói hoa mĩ, bay bổng. Đặc biệt là một nụ hôn chúc ngủ ngon.


L - (Love) - Yêu bằng cả trái tim và tâm hồn. Cả hai sẽ được trải qua những giây phút tuyệt vời với người mình yêu chân thành. Đừng quên yêu chính bản thân mình bạn nhé, đó cũng là một văn hoá khi yêu.


M - (Massage) - Giúp chàng massage ngay tại nhà để quên đi những căng thẳng và mệt nhọc hàng ngày. Nếu có thể, hãy làm người yêu bất ngờ bằng những ngón nghề bạn học được. Thêm chút dầu thơm sẽ khiến mọi chuyện trở nên vô cùng hoàn hảo.


O - (Offer) - Nấu bữa sáng cho chàng, dù chỉ là trứng và bánh mì. Đó sẽ là một khởi đầu tuyệt vời cho ngày mới.


P - (Pretend) - Giả vờ bạn là một người yêu rất say mê. Hãy nghĩ xem mình đã bỏ qua không làm những gì, và giờ sẽ cố gắng đền bù. Hoặc không hãy thử nghĩ xem cuộc đời bạn sẽ thế nào nếu thiếu anh/cô ấy để trân trọng hơn những gì mình đang có.


Q - (Quote) - Trích dẫn một bài thơ, một lời bái hát hay lời hay ý đẹp trên tấm thiệp để gửi đến người bạn yêu. Người ta sẽ hiểu được cảm giác của bạn chính xác là thế nào.


R - (Remember) - Nhớ lấy những điều nhỏ nhất. Tôn trọng mọi sở thích của đối phương. Kỉ niệm sẽ đẹp nếu ta biết gìn giữ và tôn trọng chúng.


S - (Slow) - Những điệu nhảy chậm rãi dưới ánh nến và nền nhạc du dương sẽ khiến bạn trở thành hoàng tử bạch mà trong lòng nàng mà chẳng cần phải quá mất công.


T - (Try) - Thử những cách yêu khác thật nhẹ nhàng và cẩn trọng. Mọi sự khởi đầu đẹp sẽ hứa hẹn một kết thúc có hậu.


U - (Uncover) - Đừng che giấu cảm xúc hay suy nghĩ của bạn. Trò chuyện luôn mang lại những hiệu quả mà đến chính bạn cũng không ngờ tới. Hãy để cảm xúc được bày tỏ dưới ánh sáng của sự yêu thương và trân trọng.


V - (Lời hứa) - Đừng quên hứa hẹn và hãy thực hiện lời hứa. Những lời hẹn ước luôn cần có trong tình yêu.


W - (Watch) - Ngắm nhìn ánh hoàng hôn hay bình minh cùng với người bạn yêu. Lên đường đi dã ngoại với nàng vào một ngày nghỉ đẹp trời bạn nhé.


X - (Xplore) - Khám phá những giấc mơ lãng mạn của bạn. Ngay lập tức thực hiện giấc mơ ấy thật ngoạn mục với nàng để chúng có thể trở thành hiện thực.


Y - (Yearn) - Luôn khao khát được âu yếm, được ôm người ấy trong vòng tay để có cảm giác nàng luôn bên bạn.


Z - (Zzzzzzzzzz) - Hãy ngủ ngon trong vòng tay của người ấy và mơ đến những giấc mơ đẹp. Hai bạn có thể học cách có cùng nhịp thở với nhau. Lúc đó hai người đã thực sự là một.



Theo Sheknows
viethoaiphuong
#10 Posted : Friday, February 13, 2009 8:11:45 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)

Ngày Valentine: "Ngày Tình Yêu"

Ngày 14 tháng 2 là ngày lễ Valentine, ngày lễ của những tình nhân đang yêu nhau thắm thiết. Họ gởi cho nhau những tấm thiệp với lời lẽ yêu đương nòng cháy hoặc những cánh hoa hồng rực rở tượng trưng cho tình yêu. Trong dịp này người ta thường kể lại câu chuyện tình của quận công d’Orléans. Khi ông bị quân Anh bắt và đem giam ở Tour de Londres, cứ đến ngày lễ Valentine thì quân Anh cho phép ông được viết một bức thư gởi cho người yêu là quận chúa Marie de Cleves, những bức thư này là những bức thư tình nổi tiếng trong văn học của nước Pháp. Sau khi được quân Anh thả ra khỏi tù ông đã cưới người yêu Marie làm vợ.

Theo như huyền thoại thì ngày lễ này là ngày lễ của người La mã tôn kính vị thần Lupercus, một vị thần của các đàn súc vật và của những người chăn chiên. Đây là ngày lễ ăn mừng chấm đứt những ngày đông gía lạnh để bước vào những ngày đầu xuân ấm áp. Trong ngày này trai gái hẹn hò nhảy múa như những cuộc rong chơi tình ái của thần Lupercus. Tập tục gây ra nhiều tệ đoan trong dân chúng nên Đức Giáo Hoàng Gélasio đệ nhất ra lệnh huỷ bỏ tập tục nàỵ Từ đó Giáo Hội muốn làm lu mờ tập tục không mấy tốt đẹp này của dân La mã nên đã thay thế vào đó ngày lễ Thánh Valentine. Nhưng vì lai lịch không được rỏ ràng nên Giáo Hội ngày nay không còn ghi tên Valentine trong lịch phụng vụ nhưng dân chúng thì vẫn cho đây là một tập tục đáng yêu.

Theo những nguồn tin khác thì Hoàng đế Claudius II ra lệnh cho các thanh niên trong lứa tuổi đi lính không được làm lễ thành hôn nhưng có một linh mục tên là Valentine đã cưỡng lệnh và âm thầm làm lễ thành hôn cho những đôi trai gái đang yêu thương nhau. Hoàng đế đã nổi giận và đã ra lệnh hành quyết vị linh mục khả ái này. Dù các câu chuyện không được vui nhưng ngày Valentine là ngày vui, ngày hạnh phúc cho những người đang yêu thương nhau.

Theo truyền thuyết khác thì Valentine là một linh mục sống trong thành Roma dưới thời Hoàng đế Claudius II. Khi Claudius ra sắc lệnh là mọi công dân phải thờ lạy các thần ngoại giáo và diệt trừ người Kitô hữu. Valentine đến an ủi và nâng đỡ khuyến khích các tín hữu khi bị bắt bớ tù đày, giúp họ giữ vững niềm tin và hy vọng vào Chúa Kitộ Đến lượt ngài cũng bị bắt và bị điệu đến trước quan tổng trấn Romạ Ngài cương quyết không chối đạo, không dâng tế lễ thần của chúng nên bị quan quân đánh đập tàn nhẩn cuối cùng chúng đã chặt đầu ngài.

Khi hiến dâng thân xác và linh hồn của mình lên Thiên Chúa, Valentine thật sự là một môn đồ trung tín với tình yêu của Chúa Kitô.

Ngoài ra còn có nhiều huyền thoại khác được thêu dệt chung quanh thánh Valentinẹ Trong lúc bị giam trong nhà tù, thì có một quan tòa có một cô gái bị mù, được tin là Valentine đang ở tù và có tài chửa lành các bệnh tật nên đã đem cô con gái đến nhờ thánh nhân chửa trị. Ngài hứa cố gắng chửa trị cho cô gái.

Nhận thấy Valentine là người thông thái, ông xin ngài dạy dỗ cho cô con gái trong lúc chữa bệnh. Ngài đã dạy những thi ca và kể cho Julia nghe về sự tích Chúa Kitô, về lòng yêu thương bao la của Chúa.. Julia tin tưởng vào những lời giảng dạy.

Julia đã hỏi Valentine : "Chúa có thực sự nghe lời cầu nguyện của chúng ta không?

"Đúng, Chúa nghe lời cầu của mỗi người chúng tạ"

"Cha có biết con đã cầu nguyện đêm ngày không ? Con cầu khẩn Chúa cho con được thấy những gì mà Cha đã mô tả cho con ?"

Nhiều ngày trôi qua nhưng mắt cô bé vẩn chưa lành ! Đến ngày Valentine bị đưa ra xử án và bị xử chém đầu. Đêm trước ngày Valentine bị đưa ra pháp trường, ngài xin tên cai ngục một miếng giấy và mượn cây viết. Ngài vội vả viết ít lời từ biệt Julia và nhờ trao lại cho cô gái mù loà của quan tòa. Ngài khuyên cô bé hãy trông cậy và yêu mến Chúa ở dưới ký tên "Valentine". Sáng hôm sau ngài bị điệu ra chém đầu đúng vào ngày 14 tháng 2 năm 270.

Khi người cai tù mang thư đến cho cô gái. Lúc mở ra thì Julia nhận biết một cánh hoa nhỏ. Nhìn xuống chiếc hoa trong bàn tay thì cô thấy chiếc hoa màu vàng rồi nhìn vào tấm giấy cô thấy màu hồng thắm ở dưới ký tên "Valentine". Lần đầu tiên trong cuộc đời Julia đã nhìn thấy màu sắc và ánh sáng mặt trời. Đúng như một phép lạ !

Tương truyền rằng Julia đã đem một cây hạnh nhân màu tím đến trồng bên mộ của thánh Valentine. Ngày nay hạnh nhân là biểu tượng của Tình yêu và Tình bạn.

"Ngày Valentine" hay "Ngày Tình yêu", là ngày những lời yêu đương ngọt ngào, tâm tình ngưỡng mộ được trao gởi đến giữa những người thân yêu khắp nơi trên toàn thế giới.


Phó Tế J.B. Huỳnh Mai Trác (VietCatholic News)
viethoaiphuong
#11 Posted : Friday, February 13, 2009 9:01:07 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Đảo trái tim hút khách dịp Valentine nhờ Google Earth

Dải đất hình tim ở biển Adriatic (thuộc Địa Trung Hải) trở thành điểm đến lý tưởng của nhiều cặp tình nhân sau khi nó được phát hiện trên bản đồ vệ tinh của Google đúng vào khoảng thời gian sắp diễn ra lễ tình yêu.



Ngay cả Vlado Juresko, chủ sở hữu đảo này, cũng không biết về hình dáng của dải đất cho đến khi ông nhận được vô số lời đề nghị từ các đôi uyên ương muốn được nghỉ ngơi trên đảo vào cuối tuần này (Lễ tình yêu diễn ra vào thứ 7 tới).

"Thật không thể tin được. Đây là đảo hình tim 'chuẩn' nhất trên thế giới", Juresko nói và nhanh chóng đổi tên thành Lovers' Island (Đảo tình nhân). "Không ai sống ở đó nên sẽ rất lý tưởng cho những người thích không khí yên bình".

(theo Ananova)



Users browsing this topic
Guest (6)
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.