quote:
Gởi bởi Mme Ngô
Ryan's daughter.
*
(......)Một bữa Charles mang học trò ra bải lượm vỏ sò vỏ ốc, thấy vết giày trên cát mới tưởng tượng ra cảnh vợ và nhơn tình đã dẩn nhau đi dạo và để lại dấu chơn (xui cái, sóng biển chưa kịp bôi xóa).
(.....)
Người làng nghi ngờ nó chính là Rosie, tình nhơn của viên thiếu tá. Thế là có màn dân làng rần rần kéo tới trường học, lôi Rosie ra lột áo quần xát muối ớt và gọt đầu bôi vôi, mặc cho Charles vùng vẫy cố gắng binh vực vợ.
(.......)
Charles đóng cửa trường, dắt Rosie bỏ làng lên tỉnh, (......)
Mme Ngô kể chuyện tình buồn mà nghe... vui quá! Hấp dẫn nữa.
Mà phim nghe .... quen ghê má đàm ơi, y hình hồi xưa ở VN phim này được đặt tựa là "Tình Chàng Mãi Mãi" thì phải. Dạ, mấy cái đoạn trên xv "quote" lại đó, làm xv "nhận" ra phim vì.... hồi trước ưa nghe má xv khen phim này hay và kể mấy đoạn trên. Hình như hồi đó chiếu ở VN, thì mấy đoạn uống cà phê đã được "tự ý đục bỏ" thì phải.
Cái đoạn Charles nhìn thấy dấu chân trên cát và đau khổ vì biết vợ ngoại tình vì chàng thiếu tá vốn bị thương ở chân và phải chống nạn, nên bên cạnh mấy dấu chân còn có dấu nạn tròn, do vậy Charles mới nhận ra ..... Nếu đúng vậy thì chính là phim "Tình chàng mãi mãi" đó má đàm.
Còn có đoạn ông thiếu tá chờ Rosie, ngang qua nhà nàng thấy chiếc áo (hình như màu vàng) của nàng phơi trên dây thì cảm thấy bâng khuâng... (đoạn này làm mình nhớ đến "Đôi Bạn" của Nhất Linh hén, cái đoạn Dũng ngang nhà Loan thấy chiếc áo cánh màu trắng của Loan phơi trên dây, chàng bồi hồi sung sướng vì biết Loan từ Hà Nội về quê nghỉ hè....)
Còn nếu mấy điều xv nói trên là trật lất thì .... xí hụt, coi như xv được nghe má kể phim nào khác