quote:
Gởi bởi PC
Lúc qua Mỹ đi Yosemite thì thấy như cảnh trong phim đó, bồi hồi cảm động ghê....
Em ít có dịp đi đâu nên không biết mình có bao giờ có cảm giác như chị hay không nữa. Em có một cái rất dở là ít nhớ tên, nhất là tên nơi chốn.
Nhưng điều ưa làm em bồi hồi là khi nghe lại những bài hát mà em ưa thích và hay làm em nhớ lại lần đầu tiên mình được nghe / biết bài đó và có ấn tượng đặc biệt. (Đang nói đến phim, giờ nói qua nhạc, chắc cũng khg bị rầy chứ ha
)
Thí dụ như mỗi lần nghe Khúc Hát Thanh Xuân thì em ưa nhớ đến lần liên hoan từ giã cuối năm lớp 12, một người thầy của em đã hát bài này và nhìn đắm đuối một cô giáo của em, còn cô thì cứ nhìn xuống bàn tay mình. Sau con bạn em nói là má của nó là bạn cũ của cả hai người, kể là hồi thời sinh viên, thầy đã yêu cô giáo ....
Còn khi em nghe bài Biển Mặn thì lại nhớ đến một lần lớp 11, tụi em về quê một đứa bạn ở Bến Tre chơi. Lần đó em có quen với một nhỏ bạn mới , hơn em mấy tuổi (ngộ là em thường có bạn lớn tuổi hơn mình), buổi chiều nó nằm tòn ten trên võng hát bài Biển Mặn cho em nghe... người yêu tôi hay khóc trong chiều mưa, lúc màu xanh biển mặn đục sắc mây.... Sau đó em về SG, không biết bao lâu sau, một lần em với chị em đi đâu không nhớ nữa thì nghe ai gọi tên rối rít tuốt đàng xa, nó chạy tới ôm em mừng rỡ, hỏi han lung tung. Chừng sau đó chị em hỏi đứa nào mà thấy nó thương mày quá xá cỡ...
Còn nhiều lắm, kể ra chắc phải mấy tháng mới hết