Nhũng cái dở hơi .
Bởi ............ ??
Tại ....................... ????
Vì ...................... ????????????
Nơi đây dành cho những ai đã , đang và sẽ trong đời có một lần hét :
" Tại , bởi , vì " !!!
Xin cứ tự-nhiên mà theo tôi ; kẻ viết bài này ;tha-hồ mà hò , mà hét !
Voi bắt đầu trước nhá :
" Khi tôi vừa qua khỏi tuổi hai mươi , chập-chững tập làm người nhớn , thấy các bạn trong sân trường phì phèo điếu thuốc , ngậm lệch một bên cho có vẻ ngạo-nghễ , khinh khỉnh với cuộc đời , tôi phục chúng nó lắm . Jean Paul Sartre chỉ là đồ bỏ , Fracoise Sagan cũng chỉ là đồ vứt đi ! Đám họ chỉ là đám " Buồn nôn " !
Thế là tôi sắm vài điếu thuốc ; lâu quá chẳng nhớ tên là thuốc gì ! , rít vài hơi ; sao đắng thế này ??
Vứt đi .
Sắm điếu Oakland the , xong nhá !
Đắng , nhưng the the đầu lưỡi .
Xong đời !
Khi nhớn lên vài tuổi nữa , thoảng nghe bài " Hịch tướng sĩ " , hay bài hát " Anh hùng vô-danh " , thế là ...bỏ trường ,bỏ lớp ,bỏ bạn ,bỏ bè ,bỏ cả bố mẹ , anh em , người thân .
Lên đường ghi tên vào trường " võ khoa " ở Thủ- Đức . Không thành danh ở Văn -khoa thì đi võ-khoa để thành " quân " vậy !
" Chàng tuổi trẻ vốn giòng hào-kiệt
Xếp bút nghiên theo việc đao cung "
Dù không thuộc giòng hào-kiệt , nhưng tôi cũng oai oai lẫm lẫm lắm chứ ! thời này cũng đâu còn nghiên với bút lông nữa , cũng chẳng sao , bút nguyên-tử Bic hay bút máy Parker cũng vẫn là bút , bút nào chả là bút .
Lính !
Ở đây học thêm được món : rượu !
" Túy ngọa sa-trường quân mạc tiếu
Cổ lai chinh-chiến kỷ nhân hồi " ( Tác giả người ..... Tàu ! )
Hùng làm sao !
" Tống quân xứ hề ! tâm du du
Quân đăng đồ hề ! thiếp hận bất như câu
Quân lâm lư hề ! thiếp hận bất như châu " ( Chinh phụ ngâm )
Dù tôi lúc đó chẳng có cô " người yêu bé bỏng " nào để tiễn chàng lên đường nhưng
Oai ơi là oai !
Cứ như người xưa vung gươm ra sa - trường í !
Bi- hùng nhá !
Đôi khi vừa ngất ngưởng hơi men vừa quay súng tít thò lò ! - gươm có đâu mà vung mà vỗ !! ------ vừa lảm nhảm :
" Vỗ gươm mà hát , nghiêng bầu mà hỏi " ( Nguyễn bá Trạc )
Hãi nhá !
Thế là có thuốc , có rượu .
Sau đó ,
Tàn cơn chiến-chinh .
Lại một lần nữa bỏ bè , bỏ bạn , bỏ người thân để : Ly-hương !
Giờ đây tuổi đã qua cái thời " tri thiên-mệnh " , còn mười năm nữa là " cổ lai hi " mất !
Không kham nổi :
" Lại đây cùng ta , chung cạn một hồ trường " ( NbT )
Từ giã " hồ trường , hồ trường !! " .
Từ-giã tất cả !không xi-nê , không Ti vi , không ngồi tự ru ngủ bằng nhạc , chỉ còn vài hơi thuốc cho đúng với điều -kiện ắt có và đủ của định-lý " làm người " !
Ah !
Xin các bạn khoan nhá ! đừng vội nhảy chồm hổm vào đời tôi để khuyên tôi đấy nhá !
Để tôi có vài lời đã , rồi hãy hay ....
này !
Tôi không cờ bạc !
không rượu chè !
không giai mà cũng chẳng gái !
không hút , cũng chẳng thèm xách !
Tuyệt hảo !
Hoàn toàn !!
Cứ tiếp tục như vầy thì chẳng mấy chốc mà tôi thành .............. thánh mất !
Nên
Tôi xin giữ lại điếu thuốc !
Ít nhất tôi cũng còn lại một điều để không trở thành THÁNH ........vì thánh thì không có trên trần - thế !
Tôi chỉ muốn là người !
Thế thôi !
Làm người ! "
Câu chuyện của tôi chỉ có thế , cũng chẳng có gì đáng kể , đáng nói
nếu không !
Vâng ! nếu không có chuyện sau :
" Tôi có thằng cháu ngoại , tuổi vừa lên năm , tiếng Việt đủ để nó giải-nghĩa : Quỳnh dao là hoa quỳnh và con dao thái thịt lợn , mà lại là lợn quay cơ ! Hay là cà thì chỉ là cà chua hay cà muối mùi thum thủm ! Cho thằng bé đi học lớp mẫu-giáo , đâu được vài tháng , vậy mà
hôm qua thằng cu cháu ngồi xem ti vi đài Mỹ và cu cậu quay lại nói :
" Ngoại ơi ! ngoại đừng hút thuốc nữa nhá ! Người ta , trên ti vi nói hút thuốc bị đau tim mà chết như ông Tới ( ông anh của bà ngoại hắn , mới mất vì đau tim ) đó ! "
Thằng bé vừa nói vừa ngồi mếu máo , sụt sùi . "
Tôi không biết có bị đau tim chưa , nhưng tôi nghe như tim nghẹn lại và hình như bỏ vài nhịp !
Thế đấy !
Vậy mà tôi còn cố ngồi phân -giải với nó :
" Ông Tới đâu có hút thuốc đâu ! đâu cứ phải là hút thuốc mới đau tim mà chết !! Vì ngoại bây giờ chỉ còn có điếu thuốc để cho đỡ buồn thôi mà ! " "
Ôi !
Cái :
" tại "
" bởi "
" vì "
...............
Chuyện đầu cua tai nheo .........quanh cái tại , cái bị , cái vì ....
Xin mời các bạn nếu có " tại , bởi , vì " xin cứ tự-do mà vung mà vít cho quả tim đỡ bị bỏ nhịp đập !
****
Bây giờ đến cái đoạn " Hậu dở hơi " .
Tôi nghe thằng cháu ngoại than xong mà tim tôi cứ thót lên .
Mặc cảm tội lỗi !
Rồi cái mặc cảm cứ thế rong ruổi đi theo tôi như đỉa . Cực chẳng đã , nên một hôm đẹp giời ----- phải chờ cho đến hôm giời đẹp cơ đấy ! ---- tôi thắng bộ áo quần lành lặn , tươm tất , sau khi đứng trước gương soi đi soi lại độ dăm lần , tôi đáp xe " lôi " lên tỉnh đi " khám bác sĩ " . Mẹ ơi ! Tiếng Việt ? Đi cho ông bà lang Tây sờ nắn rờ rịt mình ; chứ mình có được sờ họ một ly ông cụ nào đâu mà đòi khám họ . Đường xá trên tỉnh thì cứ là rối tung lên , không khéo là lạc ngay chứ chẳng chơi , nên tôi nhắn ông tài đưa tôi đến một địa chỉ quen thuộc của một bố lang Tây , bố này với tôi vốn là bạn cùng học tiểu học ngày xưa .
Oai thế đấy ! quen với quan đốc đấy , đừng có ai mà coi thường thằng này nhá !
Đẩy cửa phòng mạch , bên trong mát rượi khiến tôi tỉnh hẳn cả người , còn đang lớ ngớ thì một em bé xinh như búp bế , ngồi sau cái bàn vecni bóng loáng , ngẩng lên nở nụ cười tươi như hoa bán ngoài chợ :
- Thưa ông ! Xin ông cho tên và ông có hẹn với bác sĩ lúc mấy giờ ạ ?
Tôi lí nhí :
- Cô ơi ! Tôi không có biết là phải lấy hẹn trước , nhưng .... nhưng ...tôi muốn gặp ngài bác sĩ một tí thôi , được không ạ .
Lại toét thêm nụ cuời , búp bê nhã nhặn --- dù tôi nghe thoáng như có tí chanh trong đó :
- Dạ thưa ông , muốn gặp bác sĩ thì phải có hẹn trước ông ạ , còn nếu không thì xin ông ghi tên vào đây rồi chúng tôi sẽ cho ông cái hẹn , bác sĩ bận lắm nên hi vọng là chúng tôi sẽ có thể cho ông cái hẹn trong vòng khoảng hai tháng tới ạ .
Ơ ! Bỏ hút rồi , tôi nào biết là khó khăn như thế này đâu .
Tôi toát mồ hôi hột , dù trong phòng vẫn nghe tiếng rì rào của máy lạnh đang chạy , tôi cố vớt vát :
- Dạ thưa cô ! Tôi chỉ muốn gặp ngài có chút chuyện cỏn con thôi và ...
Chút chanh bây giờ pha thêm tỏi ớt :
- Dạ thưa ! Tôi đã nói rồi , ông không có hẹn trước thì chúng tôi chịu thôi , chúng tôi đang bận , xin ông cảm phiền nhé .
Nói xong cô cúi xuống hí hoáy gõ trên cái bàn gõ . Nhìn quanh , ngoài tôi và cô búp bê ra , tôi chả thấy ma nào nữa .
Ôi giồi ! Thôi thì phóng lao thì phải theo lao , tôi thu hết can đảm :
- Cô vào bẩm với ngài quan đốc là là ........ có thằng bạn học của quan muốn vào thưa chuyện cùng quan ít phút ạ .
Cái chữ " ạ " tôi kéo dài còn hơn cái xe lửa .
Búp bê còn đang lưỡng lự , thì ngay lúc đó cửa phòng của quan đốc bật mở , ngài thò đầu ra khẽ gắt :
- Này ! có gì mà ồn ào thế ?
Tôi dặng hắng :
- Thưa quan đốc ! nhà em muốn .....
Tôi chửa dứt nhời , quan tung hẳn cánh cửa và hét ầm lên :
- Ah ! thằng thổ tả ! mày làm cái giống gì mà bò đến đây ? chửa chết hở thằng ăn mày ? mày chết dí xó nào mà giờ mới thò cái bản mặt đếu của mày hở thằng bỏ làng ?
Quan làm một hơi như súng liên thanh nổ . Cười hì hì và tôi dấm dẳng :
- Đến thăm quan đốc đây .
- Èo mẹ mày ! Có nhẽ giời sập mất dồi ; thằng con ông cụ ơi .
Vừa hét vừa nắm tay lôi tôi xềnh xệch vào trong , bỏ mặc cái mặt con búp bê nhăn như khỉ ăn ớt .
Sau khi tra khảo năm điều bảy chuyện lẫn nhau , cuối cùng tên bạn hỏi :
- Thế mày đến tao có chuyện gì đây ?
Tôi lừng khừng :
- Trước là đến xem mày lúc này béo tốt ra sao , sau là bố mày muốn hỏi tí ti .
- Thì hỏi gì cứ hỏi đi , còn tao í à ? , mẹ kiếp lúc này thiên hạ sạch mùi phèn rồi nên ai cũng nói được tiếng Anh như gió , thế nên thiên hạ chỉ rủ nhau đến phòng mạch của Mỹ của Tây cơ , khách chỉ còn lại các ông già bà lão mà thôi , không khéo tao phải đóng mẹ nó cửa mất .
Mồm hắn cứ méo xệch ra .
- Khiếp ! làm đếch gì mà ta thán thế , bố mày có hỏi vay hỏi mượn mày đâu mà đã hát bài con cá hở thằng khốn nạn này . Dẹp đi mày .
Rồi tôi kể cho hắn nghe về nhời thằng cháu ngoại nói với tôi về vụ hút thuốc . Nghe xong hắn cười ầm lên :
- Đèo ! mày muốn bỏ thuốc thì cứ bỏ , còn cái vụ đau tim đau tiếc thì bây giờ vẫn chửa cách nào chứng mình được rõ ràng là thuốc lá làm đau tim , rõ chưa thằng cụ non ?
Nhưng hắn cũng lấy máy ra đo nhịp tim , đo máu cho tôi :
- Tim mày còn tốt , máu hơi cao , nhưng tụi mình ngần này tuổi thì thằng nào mà chả cao tí ti . Nếu mày muốn thì tao gửi mày đi khám tổng quát .
và thòng thêm : - Tùy !
Tôi hỏi :
- Tùy ?
- Ừ ! Tùy mày . Chỗ tao đâu có đủ máy móc .
Tôi chần chừ , hắn tiếp :
- Cũng chả bao nhiêu tiền đâu , ở đây tao có lấy máu , thì cũng phải gửi đi phòng lab ở chỗ khác .
Vừa xoa tay vào nhau vừa phán :
- Chắc ăn là mày cứ đi bệnh viện và làm cái khám tổng quát , nếu muốn tao gửi giấy giới thiệu đến bệnh viện cho mày .
Tôi ngồi tần ngần một lúc và :
- Thôi tao ghé thăm mày một tí , còn cái vụ kia đế tao ...... hihihi " hậu xét nghen .
Đang định nhổm đít ra về thì thằng bạn đốc ; mà tôi hay gọi là thằng ông mãnh ; kéo và ấn tôi ngồi xuống ghế rồi cười đểu và hỏi :
- Này ! Bây giờ thì bố mày hỏi mày đây .
Tôi cũng nhếch mép đếu chả thua nó :
- Rồi ! Hỏi gì .... hỏi đi thằng đốc .
- Nghe đây : Tao biết mày rượu thì chỉ nhắp môi , cờ bịch thì qua loa còn ...
Hắn còn đang ngập ngừng ; thằng tôi thấy thế phang liền tuýt suỵt :
- Hỏi mẹ đi , chứ còn ngần ngừ như gái ngửi hơi giai , mồm thì em chã em chã mà trong ruột lửa bừng bừng í .
- Hi hi ..... hỏi thật mày nhá !
Bụng tôi rủa thầm " Èo mẹ ! lại còn mở màn dạo đầu nữa ư ? "
Hắn nghếch cái mặt lên và tiêp :
- Cái vụ ...... vụ ...... ấy ấy đó .
- Gr ... gr ......
Hắn nghe tôi gầm gừ nên vội nói thật nhanh :
- Cái vụ đàn bá á ........
Tôi thở phào :
- Mày học thói ăn nói " lịch sự " từ bao giờ thế hử ? Mày hỏi thì bố mày giả nhời đây , vểnh tai lên mà nghe cho rõ
Tôi nhấn giọng cho lên cao một tí :
- Giồi ôi ! Tao với mày đã hơn sáu chục rồi , vài năm nữa là " cổ lai hi " thì ... cái đó coi như là đồ xa xỉ danh cho tụi nhóc .
- Thế là sao ?
Tôi buông cộc lốc :
- Hưu !
Và nhắc lại cho quan đốc nghe :
- Hưu ! hưu ! nghĩa -rằng - thì -là nghỉ việc .
Phán xong tôi cười méo cả cái mồm .
Bỗng đốc đứng dậy chỉ vào mặt tôi và hét với cái ngôn ngữ " lịch sự " :
- Bố mày ! Rượu e'o uống , bài bạc cóc chơi , thuốc thì định bỏ rồi còn có cái đó mà mày cũng không .....
Mặt hắn trông càng đểu và lắp bắp :
- Thì ...... thì mày chết mẹ đi cho rồi . Sống làm đếch gì nữa ...Mày làm bố mày phí cả nước bọt .... Sư mày ! mày muốn cai thuốc thi cai đi . Ông e'o khuyên với khuyết gì nữa .
lần này thì đến lượt hắn gừ gừ ....
....
Bước ra ngoài , nắng cũng vừa đủ làm tôi nheo nheo đôi mắt .
Châm điếu thuốc .
Nhả khói .
Khói bay lên bầu trời cao ; bầu trời xanh thật xanh .
Voi CLL .