OoO
Đêm trước ngày ra đi , tôi không còn là tôi.
Tôi vẫn còn nhớ rõ ngày tôi đi là ngày thứ năm trong tuần , ngày thứ hai , tôi với anh quyết định gần nhau để những tháng ngày xa nhau sắp tới có cái gì đó để mà tin , mà nhớ nhau. Tôi thật tình không còn lòng dạ nào để tận hưởng những phút giây lẽ ra phải thật tuyệt vời đó sau ngày cưới , một cảm giác chua chát , một cảm giác gì như là nửa muốn , nửa không , để khi mất đi rồi , tôi chẳng có cái cảm giác tiếc vô ngần như người ta vẫn kể trong các câu chuyện vì tôi yêu anh lắm , nhưng cái cảm giác hụt hẫng , biết mình không còn là mình , thậm chí về nhà tôi không dám ngẩng mặt nhìn cha mẹ vì sợ họ nhận ra tôi không còn là con gái của họ.
Đêm trước ngày ra đi , tôi không còn là tôi nữa rồi.
Khoảnh khắc chia tay đêm ấy , cái đau đớn thân thể không rõ ràng bằng cảm giác đau đớn trong tâm linh. Anh rủ tôi đừng về nhà mà ra thẳng bến xe về quê anh , qua ngày đi , về lại thành phố mà sống .
Tôi đã từng muốn thoát ly chỉ để có anh. Không muốn sao được , anh từng kể , những ngày anh xuống đó thăm mẹ , nằm trên phản nhìn qua khe cửa sổ trong chiếc nhà lá đơn sơ mẹ và anh của anh đang sống , ánh trăng thật sáng , thật to , thật tuyệt vời như những đêm nào hai chúng tôi xa nhau cùng nhìn ánh trăng để thấy mình không xa cách . Tôi và anh sẽ bên nhau , anh sẽ làm cho tôi hạnh phúc cả đêm , cả ngày , thậm chí cả cuộc đời này.
Chỉ tưởng tượng cảnh đó và khoảnh khắc chia tay ngày mai , khuông mặt tôi đã nhạt nhòa nước mắt.
Anh ơi em không muốn xa anh, ngàn lần không , không , không , không anh ạ.
OoO
Cuộc sống mới định cư thật là dễ chịu , tôi và hai người chị gái có cái phòng riêng , ai vô phải gõ cửa chứ không phải cái xó nhà như căn nhà chúng tôi ở chen chúc nhau tại thành phố . Chúng tôi quây quần bên nhau trong những bữa cơm và những buổi tiệc tùng , họ hàng và bạn bè mừng chúng tôi mới định cư.
Tôi nhớ anh vô ngần. Uống một ly nước cũng nhìn thấy anh trong đó. Đi trong trường học cũng dường như nhìn thấy anh ở cuối con đường tôi đang đi vẫy tay và tôi chỉ còn chạy lẹ tới để có thể ôm chầm lấy anh sung sướng và quen thuộc như ngày nào.
Cái đau đó ghê gớm lắm , nó làm tôi tê liệt hết những sợi thần kinh tỉnh táo , tuần nào , thậm chí mỗi ngày tôi viết thư cho anh , tôi cũng mong anh như vậy với tôi. Hễ tuần nào không có thư anh , tôi trở chứng điên dại , im lặng , không nói , cứ nhìn xa thật xa mà nước mắt tuôn dòng.
Mẹ tôi hiểu lòng con gái , cứ gặp tôi trong cảnh ấy là thở dài.
Biết đến khi nào , lủ trẻ gặp lại nhau đây..
" Mày quên nó đi !" Mẹ tôi nhắc.
Tôi hạ giọng " Kệ con mẹ ạ " .
Có lẽ không ai ngòai tôi hiểu tại sao tôi không quên được anh và cũng không ai ngòai tôi có thể quyết định được điều đó cho dù tôi có muốn là đứa con hiếu thảo cách mấy đi nữa.
Tôi thấy mắt mình nóng , thất thểu đứng dậy vào phòng , đặt lưng xuống , tôi mau chóng chìm vào giấc ngủ may ra gặp lại anh.