Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

2 Pages<12
Ngô Minh Hằng
viethoaiphuong
#21 Posted : Friday, January 28, 2011 8:49:47 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)



QUYỀN NĂNG TẠO HÓA

( Để nhớ trận bão tuyết đầu tiên tại Viginia 25-26 / 1 /2011)


Mới trận đầu tiên đã lớn rồi
Từ trời muôn triệu cánh hoa rơi
Mỗi chùm hoa tuyết, ngàn bông trắng
Phủ trắng trần gian đến rợn người

Gió rít liên hồi, gió tứ tung
Cây cong, cành gẫy, lá rưng rưng
Bóng đèn, cánh tuyết quay trong gió
Nghiêng ngả cuồng điên vũ điệu rừng

Thỉnh thoảng chậm rì một chiếc xe
Bò đi cẩn thận lẫn e dè
Tuyết ghì xe lại trên đường trắng
Màu trắng tang thương, trắng não nề

Chim núp vòm cây đứng nín thinh
Nhìn cơn thịnh nộ của thiên đình
Nhìn người để thấy người cam chịu
Nhìn cảnh mà thương cảnh bất bình

Mới biết quyền năng của đất trời
Dựng đời thành kịch, tựa trò chơi
Những màn muôn thuở bi hài ấy
Chẳng có tha ai ở cõi đời ...


Ngô Minh Hằng

viethoaiphuong
#22 Posted : Wednesday, February 2, 2011 2:11:36 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)



TRẢ NẮNG XUÂN HIỀN

Nơi em ở đấy, em ơi
Cành nêu ai dựng? Ai người đón xuân?
Gốc đào còn nụ thanh tân
Cội mai còn nở vàng sân nhà mình?
Lân còn đợi pháo đầu đình
Aó màu con gái còn xinh cổng trường?
Còn chuông gióng giả thánh đường
Sân chuà còn cảnh khói hương chập chùng?
Mắt em còn vẹn màu nhung
Môi em trọn nụ cười hồng không em?
Phố đêm còn biếc ánh đèn
Hay là đất nước ba miền thê lương
Hay là tất cả đau thương
Được che bởi lớp khói sương bụi mờ
Được che bằng đỏ màu cờ
Và em mắt ướt, đợi chờ gió lên

Gío ơi, hỡi gió trăm miền
Xin đem trả nắng xuân hiền lại em!


Ngô Minh Hằng


viethoaiphuong
#23 Posted : Sunday, March 6, 2011 7:23:59 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)



KHI TỰ DO VANG LÊN TIẾNG NÓI
(Thân mến gởi dân tộc Việt Nam tôi, nhân những cuộc cách mạng phản đối độc tài, giành tự to của càc quốc gia Tunisia, Egypt, Lybia...)

Anh có thấy những hỏa sơn bùng nổ
Biển vỡ ra và trái đất chuyển mình
Chị có thấy những ngai vàng vụn vỡ
Bạo chúa cúi đầu khiếp sợ uy linh ?

Em có thấy những bàn tay nắm chặt
Ðã vung cao lay thức dậy muôn người
Bạn có thấy những hờn đau chất ngất
Ðã hoá thân thành biển lửa mặt trời ?

Ðó là lúc TỰ DO lên tiếng nói
Của người dân không súng đạn, cung tên
Của những quốc gia từng trong tăm tối
Ðã ngoan cường quật khởi, phá màn đêm

Anh, thức dậy, nhìn văn minh nhân loại
Sống hoà bình, tương trợ đứng bên nhau
Ðạo đức gia đình, đắp bồi hư hoại
Tổ quốc chung tay góp mạnh, xây giàu

Em, thức dậy, nhìn năm châu, tuổi trẻ
Bước tương lai không lối cản, đường ngăn
Không đầu độc, không mị lừa, bánh vẽ
Ðể trưởng thành không ngờ vực, băn khoăn ...

Thức dậy mà nhìn nỗi đau tổ quốc
Nhìn bọn độc tài thống trị dân ta
Và nhìn quê người oai hùng ánh đuốc
Anh nghĩ gì về Tunisia ?

Em nghĩ gì về Lybia, Egypt
Khi rừng người bất khuất đứng vùng lên
Thách đố gian nguy, biển sầu họ lấp
Sao Việt Nam mình chìm mãi trong đêm ?!

Ðêm hung hiểm, đêm bạo tàn, tang tóc
Nằm cuộn mình trong chăn ấm, có vui ?
Này, hãy biết rằng binh mình sắp mọc
Nắng sẽ lên và chẳng thể say vùi ...

Mau, thức dậy, đừng ngại ngần, khiếp nhược
Tre ngà đây, gươm báu, chí hùng đây !
Ðã đến lúc phải cùng xoay vận nước
Hờn đã cao, uất hận đã dâng đầy ....

Hãy đứng dậy quyết một lần sinh tử
Thà chết vinh, cái chết sống muôn đời
Vì được chết chết huy hoàng quốc sử
Hơn sống cầu an, hèn, nhục, tôi đòi ...


Ngô Minh Hằng

viethoaiphuong
#24 Posted : Thursday, March 17, 2011 4:47:29 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)



HÃY THỨC DẬY, HỠI VIỆT NAM ...THỨC DẬY !!!
(Thân mến gởi những người con của Mẹ Việt Nam - mọi lứa tuổi, mọi thành phần - những người có tâm, có trí, không ngại ngần gian khó, sẵn sàng đứng lên đáp lời sông núi với lòng yêu nước chân thành.)

Hãy thức dậy hỡi trai hùng gái đảm
Dậy mà xem hoa nở trắng hoàn cầu
Xem bạo chúa cùng ngai vàng vụn nát
Khi toàn dân đoàn kết đứng cùng nhau

Dậy mà xem cuộc hoa lài, cách mạng
Ðã bắt đầu từ một mẹt hàng rong
Từ những người dân tay không súng đạn
Từ một quốc gia quyết chí, chung lòng

Họ đã đứng lên phá tan xiềng ngục
Ðập vỡ độc tài, hung ác, bất lương
Lấy lại tự do, diệt trừ tàn độc
Cho hoa lài rực rỡ sắc quê hương

Cánh hoa ấy đã thơm lừng thế giới
Hình ảnh quật cường, bất khuất vang xa
Hỡi Việt Nam! sao còn chờ, còn đợi ...
Thức dậy đi nào, dũng cảm xông pha !

Hãy thức dậy!... Hỡi Việt Nam ...Thức dậy !!!
Thức dậy mà đòi Quan - Giốc - Hoàng Sa ...
Vận mệnh quê hương trong tay ta đấy
Gióng trống Diên Hồng, hát khải hoàn ca

Hãy thức dậy, đừng ươn hèn, khiếp nhược
Ông cha ta muôn trước đã kiêu hùng
Gọi nhau nhé, góp tay vào đại cuộc
Ðứng lên nào ...ta phá nát cùm gông !!!

Ðây là lúc, là giờ ta hành động
Ðừng để qua đi cơ hội ngàn vàng
Hãy thức dậy mà làm tròn giấc mộng
Hỡi những người con của Mẹ Việt Nam !!!

Ngô Minh Hằng

viethoaiphuong
#25 Posted : Sunday, March 20, 2011 12:41:07 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)



XIN MỞ LÒNG BIỂN CẢ

Trời ơi, nước ! Nước loạn cuồng, nước vỡ ...
Nước ngập, nước tràn, phố xá thành sông !
Trời ơi, người ! Người trôi theo đất lở
Mẹ mất con thơ, vợ vuột tay chồng !!!

Trong hoảng hốt, người theo người, tìm sống
Người thoát, người chìm, người nước khóa chân
Có em bé cứng đờ đôi mắt ngọc
Có xác cụ già tím ngắt châu thân !

Ngày khép lại, đất như trời, tăm tối
Mưa cuồng điên và gió hú cuồng điên
Trên sóng, vật , người, tang thương trôi nổi
Dưới sóng, cửa nhà, thành phố mất tên !

Ôi chiếc tổ cả một đời công sức
Cả một đời chiu chắt bỗng tan hoang
Ôi hạnh phúc cả một đời tạo dựng
Đang quây quần, chồng vợ bỗng ly tan ...

Đây là chốn trần gian hay địa ngục
Mà kiếp người sao khốn khó, gian truân ???
Xin Thượng Đế ban nhiệm màu ân sủng
Cho đau thương, bất hạnh được vơi dần

Xin nhẹ tay, hỡi quyền năng Tạo Hoá
Để nhân gian có dịp được hồi tâm
Và hỡi người, xin mở lòng biển cả
Để dìu nhau qua những bước thăng trầm ...

Ngô Minh Hằng
viethoaiphuong
#26 Posted : Monday, April 4, 2011 6:51:18 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)



DÒNG THƠ NƯỚC MẮT


Yêu thơ nên tôi tìm ý
Ghép vần, chọn chữ cho thơ
Tôi không phải là thi sĩ
Mà là người dệt niềm mơ

Giấc mơ lòng tôi đơn giản
Tự nhiên như thở khí trời
Tôi mơ quê tôi thoát nạn
Cộng thù chà đạp dân tôi !

Dân tôi, giống dân bất khuất
Thông minh, quả cảm, kiên cường
Lòng yêu quê hương chất ngất
Hiến đời bồi giữ biên cương

Nước tôi cong hình chữ S
Nam Quan đến mũi Cà Mau
Máu xương bao đời oanh liệt
Gia tài mong để muôn sau

Mà nay núi sông hận tủi
Dâng Tàu, đảng xé quê hương
Mà nay, ai lên tiếng nói
Thương quê, đảng nhốt khám đường !!!

Mà nay có đàn em bé
Âm thầm bới rác tìm cơm
Và có những người mẹ trẻ
Bán con, chà đạp luân thường !

Từ ngày độc tài đảng trị
Quê tôi dưới đáy biển sầu
Đảng thì giàu sang muôn tỉ
Dân thì đói rách hờn đau

Đảng đẩy non sông đất nước
Lùi về thời đại hoang sơ
Đảng biến dân lành toàn quốc
Thành trâu từ thuở đỏ cờ...

Nên dòng thơ tôi, dòng lệ
Khóc thương dân nước tôi buồn
Thơ tôi mơ ngày đất mẹ
Dựng cờ quang phục quê hương!

Ai đọc vần thơ nước mắt
Động lòng, nghĩ đến giang sơn
Thì xin chung tay, góp mặt
Cùng nhau rửa mối quốc hờn !


Ngô Minh Hằng

viethoaiphuong
#27 Posted : Thursday, April 7, 2011 8:22:31 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)


BIỂN THÁNG TƯ

Bãi biển chiều nay thật vắng người
Nước xanh, mây trắng, cát vàng tươi
Ngồi trên ghềnh đá nhìn ra biển
Thương quá Việt Nam, nẻo cuối trời!

Chốn ấy, bên kia biển Thái Bình
Quê hương tôi đó, khát bình minh
Anh em tôi đó, cần hơi thở
Và mẹ tôi buồn, mắt lệ quanh

Trên màu nước bạc thấy quê tôi
Thấy những hồn oan vói mặt trời
Thấy những mảnh tàu tan nát vỡ
Nổi chìm theo nhịp sóng trùng khơi

Hình như tiếng thét vút lên cao
Thủy quái vung roi, máu lệ trào
Những chị em tôi quằn quại đó
Hỏi lòng nào chẳng cõi lòng đau ?!

Nhật nguyệt xoay vần. Lại tháng Tư
Tháng Tư đẫm máu mỗi ngôn từ
Tháng Tư sông núi vào tay giặc
Hồng thủy trào dâng đỏ cõi bờ!

Biển buồn từ đấy, tháng Tư ơi!
Bao lớp người chôn đáy biển rồi ?
Ơi, bậc trượng phu, ơi, tráng sĩ!
Động lòng hay để nước mây trôi ???

Ngô Minh Hằng





viethoaiphuong
#28 Posted : Sunday, April 17, 2011 9:10:35 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)


THÁNG TƯ, NÓI VỚI NHỮNG NGƯỜI BẠN ĐỒNG MINH

(Nhân dịp ghé thăm VN Memorial)

Các anh, một thuở bạn đồng minh
Đến Việt Nam tôi tạo thái bình
Nhưng có một ngày anh ngã xuống
Và vì lý tưởng, đã hy sinh !

Cứ xem như thế nhé, anh ơi
Để khỏi buồn anh, khỏi tủi tôi :
Anh mất đời trai, tôi mất nước
Ván cờ, kẻ được họ vui thôi !

Máu anh nhuộm thắm nước non tôi
Triền núi, lòng sông, cả đỉnh đồi
Tôi cảm ơn anh, tôi hiểu lắm,
Niềm đau mất mát của con người ...

Tôi biết gia đình anh khổ đau
Xót anh, mắt mẹ ngập u sầu
Vợ anh khóc ngất, ôm con dại
Người bố buồn thương, sớm bạc đầu

Quê Mẹ thanh bình, anh ngủ yên
Lòng anh chắc hẳn bớt ưu phiền
Trước bao suối lệ, niềm khâm phục
Sử sách muôn đời rạng rỡ tên ...

Thấy anh, tôi lại nhớ quê tôi
Cũng chiến tranh kia, cũng phận người
Cũng những đời trai ngang dọc đó
Nhưng hồn nhược tiểu ngậm hờn thôi !

Dân tôi không thiếu những anh hùng
Vị nước quên mình, rửa hận chung
Từ thuở Hồng Bàng khơi dựng nghiệp
Có người Phù Đổng, có Quang Trung

Và nỗi thương tâm lớn nhất đời
Tháng Tư đen ấỵ Tháng Tư ơi !!!
Bao nhiêu chiến sĩ anh tài đã
Vứt súng, quăng gươm, khóc nghẹn lời ...

Họ đã một thời rất liệt oanh
Gian lao vì nước, chẳng vì danh
Khó khăn nguy hiểm từng xem nhẹ
Mạng sống bao phen sợi chỉ mành

Họ, thà tuẫn tiết, chết quang vinh
Họ, những người trai nhận cực hình
Họ, với xích xiềng trong cải tạo
Tim đầy máu lệ, miệng cười khinh !

Đời họ trôi theo vận nước buồn
Chìm trong biển động, gió mưa tuôn
Bao người gục xuống, nằm trong đất
Hàng triệu oan hồn sống vất vương

Chẳng thấy ai cho giọt lệ sầu
(Niềm đau mất mát khác gì nhau ?)
Ôi ngàn cảnh chết tang thương lắm
Ngay phút đời vui chửa bắt đầu !

Họ chẳng mả yên, chẳng đẹp mồ
Bới, đào, hoang phế, mục, tàn, khô ...
Tên không được khắc trên tường đá
Trang sử vô danh, nét hững hờ ...

Họ, người trai Việt đấy anh ơi !
Đã sống như anh, cũng kiếp người
Nhưng chết âm thầm không kẻ nhớ
AI GIEO SẦU THẢM NƯỚC, DÂN TÔI ???

Ngô Minh Hằng
viethoaiphuong
#29 Posted : Friday, April 29, 2011 10:40:47 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)

HẬN THÁNG TƯ

(Thân mến gởi Đồng Bào và Quê Hương tôi nhân Ngày Quốc Hận)

Lại tháng Tư rồi có phải không?
Tháng Tư ??? Chưa nhắc đã đau lòng !!!
Tháng Tư! Hai chữ sôi niềm hận
Cơ nghiệp bao đời của núi sông...

Rơi trọn vào tay kẻ bạo cường
Nên giờ chìm đắm một quê hương
Nên tan nát cả hồn dân tộc
Đau xót, trời ơi....Những máu xương !!!

Xương máu vì ai, hỡi Lạc Hồng
Đã cao như núi, chảy như sông
Mà sao xương máu thành vô nghĩa ???
Dân nước giờ đây lại khốn cùng ?

Quốc hận, riêng vinh một số người
Tháng Tư, bạo chúa nhảy lên ngôi
Tháng Tư, đảng nắm quyền sinh sát
Để cả giang sơn phải ngậm ngùi !

Ta hãy cùng nhau khóc Tháng Tư
Khóc thương Tổ Quốc đã đau nhừ
Rồi lau nước mắt, ta vùng dậy
Đập nát xiềng gông, phá ngục tù

Kìa, lửa Tây Nguyên đã rực trời
Nguyệt Biều chuông gióng tiếng ngàn khơi
An Giang đuốc cháy, thân người gục
Bản Giốc, Nam Quan khóc nghẹn lời....

Hận Tháng Tư nào chửa trả xong
Nam Quan thêm nhức vết thương lòng
Tay dơ, nước rửa tay ta sạch
Rửa nước bằng gì cho nước trong ??? ( * )

Hỡi những con dân Việt quật cường
Đã cùng non nước gánh đau thương
Xin đem tim, óc, đem hùng khí
Rửa sạch oan hờn cho cố hương!

Ngô Minh Hằng

( * ) Lời Vua Duy Tân hỏi cận thần "Tay dơ, lấy nước mà rửa. Nước dơ, lấy gì mà rửa ?"
viethoaiphuong
#30 Posted : Thursday, June 2, 2011 8:05:19 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)


MẸ ƠI, THƯƠNG QÚA MẸ HIỀN
( Thương yêu gởi về Tổ Quốc và Đồng Bào VN tôi )


Mẹ ơi, con lại làm thơ
Và thơ con vẫn bơ vơ như đời
Đắng cay thân phận dân Hời
Con ngồi nhìn sóng trùng khơi nhớ nhà
Quê thì hun hút ngàn xa
Người ta cướp trắng, người ta gian hùng
Người ta xé nát non sông
Dâng Tàu từng khối Lạc Hồng máu xương
Con thì lưu lạc tha phương
Ba mươi năm lẻ đoạn trường từng giây
Thương quê khốn khổ đọa đầy
Xót xa nhìn mẹ hao gầy mong con
Và đau với những lòng son
Yêu quê, tù ngục héo mòn tuổi xuân
Mẹ ơi, con muốn góp phần
Dẹp loài tàn ác bất nhân hại người
Nhưng con sức mọn tài vơi
Và cô đơn qúa giữa đời cường toan
Mẹ ơi, hỡi Mẹ Việt Nam !
Bao giờ con mẹ mới làm mẹ vui ?
Bao giờ, toàn quốc, từng người
Ghé vai trách nhiệm đáp lời núi sông
Để quê ấm lại muôn lòng
Ngâm thơ quang phục từng dòng, tẩy oan
Để cho mẹ, Mẹ Việt Nam
Cười vui những nụ huy hoàng Rồng Tiên

Mẹ ơi ! thương quá, mẹ hiền
Anh em, ta hỡi... ba miền ....đứng lên !!!

Ngô Minh Hằng
viethoaiphuong
#31 Posted : Tuesday, June 14, 2011 12:25:29 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)

HÃY THỨC DẬY, HỠI VIỆT NAM...THỨC DẬY !!!
(Thân mến gởi những người con của Mẹ Việt Nam - mọi lứa tuổi, mọi thành phần - những người có tâm hiền, trí sáng, không ngại ngần gian khó, sẵn sàng đứng lên đáp lời sông núi với tất cả lòng yêu nước chân thành.)

Hãy thức dậy hỡi trai hùng gái đảm
Dậy mà xem hoa nở trắng hoàn cầu
Xem bạo chúa cùng ngai vàng vụn nát
Khi toàn dân đoàn kết đứng cùng nhau

Dậy mà xem cuộc hoa lài, cách mạng
Ðã bắt đầu từ một mẹt hàng rong
Từ những người dân tay không súng đạn
Từ một quốc gia quyết chí, chung lòng

Họ đã đứng lên phá tan xiềng ngục
Ðập vỡ độc tài, hung ác, bất lương
Lấy lại tự do, diệt trừ tàn độc
Cho hoa lài rực rỡ sắc quê hương

Cánh hoa ấy đã thơm lừng thế giới
Hình ảnh quật cường, bất khuất vang xa
Hỡi Việt Nam! sao còn chờ, còn đợi ...
Thức dậy đi nào, dũng cảm xông pha !

Hãy thức dậy!... Hỡi Việt Nam ...Thức dậy !!!
Thức dậy mà đòi Quan - Giốc - Hoàng Sa ...
Vận mệnh quê hương trong tay ta đấy
Gióng trống Diên Hồng, hát khải hoàn ca



Hãy thức dậy, đừng ươn hèn, khiếp nhược
Ông cha ta muôn trước đã kiêu hùng
Gọi nhau nhé, góp tay vào đại cuộc
Ðứng lên nào ...ta phá nát cùm gông !!!

Ðây là lúc, là giờ ta hành động
Ðừng để qua đi cơ hội ngàn vàng
Hãy thức dậy mà dệt tròn giấc mộng
Hỡi những người con của Mẹ Việt Nam !!!

Ngô Minh Hằng
viethoaiphuong
#32 Posted : Thursday, June 23, 2011 8:20:51 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)



NÓI VỚI CÁC EM
(Thân mến gởi các em sinh viên học sinh yêu nước tại Việt Nam, những người đã, đang và sẽ can trường đứng lên chung lòng đòi lại quê hương. Đây là thời điểm các em viết trang hùng sử- Thiết tha mong Quí Vị và Quí Bạn phổ biến rộng rãi giùm. Đa tạ)


Em thấy đảng mình có đúng không ?
Khi quân Trung cộng lấn non sông
Xuôi tay, đảng đứng im, nhìn giặc
Chiếm đất quê hương chẳng động lòng ??

Em thấy đảng mình nghịch lý không ?
Khi em, tuổi trẻ giống Tiên Rồng
Thấy quê bị mất trong tay giặc
Tim cháy bừng lên đuốc lửa hồng

Đuốc lửa công bình, đuốc lửa thiêng
Lửa yêu tổ quốc, lửa trung kiên
Nhen từ bất khuất lòng dân tộc
Đòi lại Hoàng Sa, đất chủ quyền !

Đáng lẽ đảng kia phải rất mừng
Mừng dân can đảm chống tàn hung
Mừng người tuổi trẻ vì yêu nước
Bảo vệ biên thùy, giữ núi sông

Nhưng chẳng mừng vui, đảng lại còn
Bạo tàn chà đạp tấm lòng son
Không cho những trái tim công chính
Tỏ khối tình yêu với nước non ...

Em, chủ tương lai đất nước nhà
Lẽ nào máu thịt của Ông Cha
Người đem đổi chác mưu danh lợi
Mà chịu khoanh tay, nuốt nhục à ???

Hùng sử, em ơi hãy viết lên
Những trang sử đẹp của ba miền
Bởi đây là lúc xoay thời thế
Cứu giúp dân đen, diệt bạo quyền

Em ạ, đảng mình phản núi sông
Thì em, tuổi trẻ, hãy chung lòng
Vùng lên, cứu nước, trừ gian đảng
Kẻo hổ nghìn sau giống Lạc Hồng !!!


Ngô Minh Hằng
viethoaiphuong
#33 Posted : Friday, June 24, 2011 7:50:53 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)

VÀNG - THAU
( Bài thơ này được viết sau khi một nhà văn ở VA nói với tác gỉả qua điện thoại: " Sao người ta không chịu hiểu rằng phải thay đổi cách chống cộng. Lá cờ vàng chết từ 75 rồi thế mà đến bây giờ người ta vẫn lấy lá cờ ấy ra để tranh cãi làm ngăn cách lòng người. Ðã thế, còn lấy cờ phủ lên những đống thịt thối...". )

Làm sao phân biệt VÀNG - THAU
Ðâu người yêu nước chia sầu giang san ?
Hỡi ơi, Thau lẫn với Vàng
Biết NGƯỜI nhưng chẳng dễ dàng biết TÂM !
Quê hương còn đó cát lầm
Và bầy thảo khấu vẫn bầm nát quê
Mà sao có kẻ cuồng mê
Trắng đen thay đổi, quên thề hôm qua
Cờ Vàng : Hồn Nước - Hồn Nhà
Yêu cờ, tị nạn mang ra nước ngoài
Thế mà ai nói lạ tai
"Cờ vàng đã chết từ ngày Bảy Lăm
Thời gian qua mấy chục năm
Cứ đem cờ để cãi tranh thế này !
Sao không chịu hiểu rằng nay
Chống cộng phải biết đổi thay cách nhìn
Cái chân thiện mỹ không tìm
Lại dùng cờ rẽ con tim, lòng người !
Và còn làm chuyện buồn cười
Ðem cờ phủ đống thịt hôi mới kỳ ! "

*
Chao ôi, ai nói lời chi
Nghe như lời của kẻ đi ngược dòng
Xưa, ai bảo vệ non sông
Chiến trường ai hiến từng dòng máu tươi ?
Xưa, ai đạn xé ngang người
Chân, tay, xương, thịt cắt rời khỏi thân ?
Và ai để lại cõi trần
Vợ con, cha mẹ, thân nhân, bạn bè ?
Ðể từng khóm trúc, cành tre
Xóm làng, phố xá mọi bề bình an ...
Ðể ai vợ đẹp con ngoan
Ðể ai ăn học rỡ ràng mà nay
Nhẫn tâm nói những lời này
Tôi nghe mà tưởng giữa ngày nằm mơ!
Vô ơn: chối bỏ màu cờ
Vô nhân : Cờ phủ những bờ thịt ôi ...
*
Tâm kia ai thốt thành lời
Thì xin Thần -Thánh - Ðất - Trời công minh ...
Xin Hồn Tử sĩ anh linh
Chấp chi những kẻ vô tình Vàng - Thau !


Ngô Minh Hằng



PS.

NÓI HAY ÐỪNG ???

"Lá cờ vàng chết từ 75 rồi thế mà đến bây giờ người ta vẫn lấy lá cờ ấy ra để tranh cãi làm ngăn cách lòng người. Ðã thế, còn lấy cờ phủ lên những đống thịt thối..."

Tôi không nói ai đã nói với tôi những lời này, nhưng ai đã nói với tôi những lời này thì xin tự biết .

Sau khi người nói với tôi rằng "Lại còn lấy lá cờ mà phủ lên những đống thịt thối", tôi đã hết sức bất bình lập lại hai lần câu: "anh nói quá đáng lắm" rồi gác điện thoại. Sau đó, người email cho tôi: " Xin lỗi chị về chuyện anh K.... và những chuyện khác có thể tôi đã làm chị buồn lòng. Có những sự thật đôi khi không nên nói ra, dù là với một người bạn, tuy tôi vẫn nghĩ rằng người cầm bút có sứ mạng phục vụ sự thật, cái tốt, và cái đẹp (chân, thiện, mỹ)."...

Tôi email trả lời, chuyện anh K.......không làm tôi buồn nhưng chuyện tôi buồn là do anh nói về lá cờ vàng. Và tôi nhắc rõ lại những câu người nói về lá cờ, về phải thay đổi cách đấu tranh ...Email lại cho tôi, người viết: " vấn đề quốc ca quốc kỳ đã gây tranh cãi và chia rẽ cộng đồng hơn 30 năm nay rồi, cãi nữa làm chi. Tôi không nhớ chính xác những lời chị nói và những lời tôi nói, nhưng tôi không nói lá cờ VNCH đã chết. Lá cờ làm sao mà sống với chết!"

Ô, bây giờ trên giấy trắng mực đen, người viết rằng người không nhớ chính xác những gì người nói. Và người không nói là lá cờ VNCH đã chết ....

Qua sự việc này, tôi hiểu người thêm chút nữa. Nếu như người im lặng, tôi có thể nghĩ rằng có lẽ người đang suy nghĩ và lương tâm người đang cắn rứt, đang ân hận và nhận ra rằng những lời người nói đó là những điều vô cùng bội nghĩa vong ân. Vong ân với lá cờ vàng, bội nghĩa và tàn nhẫn với những người lính VNCH đã đem xương máu ngăn cộng thù phương Bắc. Và như thế, người thấy được rằng người đã quá lời, đã nói những lời mà một con người có lương tâm, liêm sỉ và đạo nghĩa không bao giờ nói được.

Hoặc nếu vì biết tôn trọng sự thật mà người xác nhận rằng người đã nói những lời đó với tôi, chắc chắn tôi sẽ nể phục người. Vì khi người nhìn nhận những điều người đã nói, thì ít ra, tôi thấy người còn có lòng tự trọng, có trách nhiệm và can đảm. Thế nhưng người đã viết trên email rằng người không nói và không nhớ chính xác những gì người đã nói. Tiếc rằng lời nói gió bay nên những điều người nói với tôi không còn bằng cớ. Nhưng tôi tin rằng, trong nhất điểm lương tâm, (mà tôi tin rằng ai cũng có) người rất biết, rất nhớ và nhớ rất rõ người đã nói với tôi những lời nói đó.

Tôi nói vậy bởi vì đấy không phải là lần duy nhất tôi và người tranh luận về lằn ranh Quốc - Cộng. Và tôi, bằng danh dự của một người VN tị nạn VC, tôi biết chắc và biết rõ người đã nói với tôi những lời đó. Vì tôi biết rõ nên tôi bất bình và đau.Tôi đau vì người đã xúc phạm đến lá cờ vàng, linh hồn của tổ quốc. Tôi đau vì người đã xúc phạm đến những người lính VNCH, những người mà trước 1975 đã xả thân khắp bốn vùng chiến thuật để chống quân VC xâm lăng, giữ cho phần đất miền Nam an bình, cho người dân miền Nam từ Bến Hải đến Cà Mau được sống tự do, no ấm. Như thế, những người lính này, thiết tưởng, không chỉ mình tôi mà tất cả những ai đã sống ở miền Nam lúc đó đều phải mang ơn họ.

Trước 1975 họ đã hy sinh cho đất nước, cho dân tộc kể cả mạng sống mình. Ơn của họ tôi chưa trả được. Sau 1975, chính họ cũng là những người thiệt thòi và đau khổ nhất. Cái đau đớn vô song về cả thể chất lẫn tinh thần mà họ chịu đựng trong ngục tù VC đó, tôi cũng không chia sẻ với họ được gì. Nay, tóc họ bạc, tuổi họ cao. Nhiều người đã về với đất. Với những công lao họ đã hiến dâng cho tổ quốc, cho đồng bào, với những đau đớn thiệt thòi họ đã nhận chịu từ thanh xuân cho đến bạc đầu, họ rất xứng đáng được tổ quốc ghi công. Lá cờ vàng phủ lên quan tài họ là một việc cần làm và phải làm vì đó là lời cảm ơn duy nhất và tối thiểu mà những người đã chịu ơn họ có thể nói với họ khi đưa họ về nơi vĩnh cửu.

Tôi không biết vì lý do gì mà trong tuổi nhập ngũ, người lại được ở nhà. Trước 1975 khi họ dầu sôi lửa bỏng ở các chiến trường, sinh mạng của họ được tính từng giây từng phút thì người được bình an nhởn nhơ ở thành phố. Ðược vui vẻ đi học, đi làm. Ðược thảnh thơi, hạnh phúc êm ấm với gia đình. Sau 1975, khi họ tù đày khốn khổ trong rừng sâu núi cao thì người được sống tự do an lành đầy đủ ở Mỹ. Như thế, xem ra người cũng là một kẻ từng chịu ơn họ rất nhiều. Thế mà khi nói chuyện với tôi, người có thể tàn nhẫn thốt ra câu : "Lại còn lấy cờ mà phủ lên những đống thịt thối" thì hỏi làm sao mà tôi im được!

Tôi không nói tên ai đã nói những lời này với tôi nên không ai biết đối tượng tôi đang nói đến là ai, nhưng mong người đã nói, tự nhận biết và tự sửa đổi. Mấy tháng nay lòng tôi dằn vặt về chuyện này không ít. Tại vì tôi với người tuy chưa từng là bạn, nhưng đôi khi trong những sinh hoạt tại địa phương hay tiệc tùng ở tư gia bằng hữu, tôi và người có lúc gặp nhau, có nói những câu chào hỏi và có đôi lần điện thoại nói chuyện về thời cuộc, về đấu tranh, về lá cờ vàng, về lằn ranh Quốc - Cộng. Vì sự quen biết ấy, tôi phân vân. Nói hay Ðừng ??? Bất cứ lúc nào tôi bảo tôi thôi, bỏ đi, đừng nói, cũng chính là lúc tôi cảm thấy tôi có lỗi với chính tôi, có lỗi với lá cờ vàng tôi yêu thương và tôn kính, có lỗi với những người lính mà tôi đã mang ơn. Cuối cùng, tôi phải viết những dòng này cho lương tâm tôi yên ổn.


Ngô Minh Hằng
viethoaiphuong
#34 Posted : Monday, August 29, 2011 11:10:51 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)



NGỘ


Ta đi gần hết đường đời
Ðã qua bao nỗi khóc cười, đau thương
Ðã chua xót lắm đoạn trường
Ðã cay đắng bởi vô lương, thói đời
Ðã buồn vị kỷ, lòng người
Ðầy tâm ác độc, đầy lời gian ngoa
Ðã thừa khốn khó, bôn ba
Ðã trong vinh hiển, an hòa, thảnh thơi
Mới hay dâu biển trong đời
Là trò con Tạo trêu người, thế thôi
Nếu không thắng ngọt mệnh trời
Thì ăn trái đắng như người thế gian
Miễn sao nợ trả vẹn toàn
Mỉm cười với đất, đo gan với trời !
Ðể cho gánh nặng cõi người
Hóa thành hạt bụi mà trôi nhẹ nhàng
Ðể ngày từ giã trần gian
Lòng ta thanh thản, bình an mà về
Tránh xa bến đắm bờ mê
Mượn - vay, chồng chất não nề, ích chi ?
Dù đời ngút lửa âm ty
Cũng không coi nặng sầu bi cuộc đời

Vì đời là một cuộc chơi
Ðược, thua chi cũng sẽ rồi phù du !


Ngô Minh Hằng

viethoaiphuong
#35 Posted : Saturday, September 10, 2011 8:58:59 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)



NGỌN NẾN TIẾC THƯƠNG
(Để tưởng nhớ hàng ngàn nạn nhân ngày 11/9/2001)

Tay châm lửa, thắp vàng cây bạch lạp
Lòng nghẹn ngào, xúc động, mắt nhoà cay
Tháng Chín đây, ngày Mười Một, hôm nay
Một năm chẵn. Xin nghiêng mình tưởng nhớ

Ơi những muà xuân giữa đời rực rỡ
Những tương lai bát ngát một màu xanh
Bỗng phút giây, mộng biếc vỡ tan tành
Trong biển lửa, bao ngàn người chới với

Có những người chồng chết không kịp trối
Mặt còn ghi bao dấu tích kinh hoàng
Có mẹ gọi con, nức nở, vội vàng
Trong điện thoại rồi tay rời điện thoại !

Có những người yêu tìm nhau tê tái
Giữa điêu tàn, còn duy nhất, bàn tay
Có những trẻ thơ lên một, lên hai
Đôi mắt đỏ, ôm hình đi tìm mẹ !



Ôi, Nữu Ước hay A Tỳ, tận thế
Mà tro than sau tiếng nổ vang trời
Có những thây không nguyên vẹn hình người
Chết lần nữa, oan hờn trong lửa đỏ

Màu buồn thảm bao trùm lên thành phố
Lên muôn người, lên bốn cõi nhân gian
Hai toà nhà, dấu tích một kỳ quan
Của thế giới, cũng tan tành, bụi đất !

Đây, ánh nến, hỡi những hồn oan khuất
Ở nơi nao, xin tìm lối quay về
Xin nhập vào Ngọn Nến Tiếc Thương kia
Và chứng giám cho chút lòng tưởng nhớ

Tôi vì chữ tự do, tìm đất hứa
Người vì lòng nhân đạo, mở đôi tay
Cho tôi xin chia xẻ nỗi đau này
Vì ơn nghĩa, vì tấm tình nhân loại

Vì tang tóc do bàn tay phá hoại
Thấy tóc tang, tôi thông cảm, đau buồn
Bởi Việt Nam tôi cũng đã đau thương
Và cũng bị người ta làm tan nát



Người ta cũng không nương tay tàn sát
Dân nước tôi, nhiều lắm, những người trai
Chết thảm thương khi xuân thắm còn dài
Khi mơ ước chưa hồng màu mộng chín

Thắp ngọn nến, tôi đau buồn, tưởng niệm
Bao ngàn người oan khuất, chết đau thương
Dẫu Thiên Đàng hay Tám Hướng, Mười Phương
Thì thế giới vẫn đau lòng ghi tạc

Xin dịu nhé những đau buồn ai oán
Rồi công đền, tội trả sẽ phân minh...
Tôi ước dân tôi cũng được công bình
Bởi họ cũng chết dưới tay cuồng tặc

Xin Ngọn Nến Tiếc Thương kia, đừng tắt
Cho những hồn vô tội dịu hờn đau ....


Ngô Minh Hằng

Ngày 11.9.2002


viethoaiphuong
#36 Posted : Wednesday, January 4, 2012 9:09:07 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)


BÀ TOÀN BÁNH CUỐN

Ngồi trên máy bay, bà Toàn biết rõ rằng lúc này lòng bà vô cùng thanh thản. Bà đã và đang quyết định một việc vô cùng quan trọng cho cả một gia đình, cho cả một hạnh phúc mà bà đã chắt chiu xây dựng từ mấy chục năm. Đã mấy tháng rồi bà Toàn đau khổ và buồn bã lắm. Bà âm thầm chịu đựng, không dám mở lời than thở với ai, vì bà biết có than cũng chẳng thay đổi được hoàn cảnh mà không chừng lại còn rắc rối thêm.

Bà đau khổ vì ông Toàn, chồng bà thay lòng đổi dạ sau hơn ba chục năm tình nghĩa. Mấy tháng rồi, từ khi người em trai ông, chú Phong, gọi điện thoại báo tin mẹ ông bịnh nặng, muốn có ông bên cạnh thì bà vội vàng lo chuyến đi cho ông và ông thì tất tả mua vé về Việt Nam lo thuốc men cho bà cụ. Bà Toàn chỉ biết câu chuyện bắt đầu từ đấy và đau khổ từ đấy nhưng những gì trước đó bà lại chẳng haỵ
*
Nguồn lợi chính để sống của gia đình bà là cửa hàng bánh cuốn. Bà phải lo tráng bánh để cung cấp cho khách nên không theo chồng về thăm mẹ chồng bịnh được ,nhưng để làm tròn phận làm dâu, bà không tiếc tiền, bà đưa cho ông một số lớn và mua sắm mọi thứ cần thiết rồi nhờ người con lớn, Thông, chở bố ra máy bay. Trước khi đi, bà không quên dặn tới dặn lui:
- Đường xá xa xôi, máy bay đi cả mười mấy tiếng đồng hồ, em lo lắm, về đến nhà, bố gọi ngay cho em nhá.( bà Toàn có thói quen hay gọi chồng bằng bố như bày con của bà)
- Yên tâm, anh sẽ gọi ngay cho em biết tình trạng của má.
Sau hơn hai ngày chờ đợi, tiếng chuông điện thoại reo và Thúy, cô con gái út đưa cho bà điện thoại:
- Mẹ, có phôn của bố nè mẹ.
Bà Toàn vồ lấy chiếc điện thoại trên tay con:
- Bố về đến nhà lúc nào vậy ? sao không gọi ngay, em mong qúa. Mẹ như thế nào rồi ?
Giọng ông Toàn còn ngái ngủ:
- Anh về chiều hôm qua nhưng đến nhà thương thăm mẹ liền. Xong, về nhà mệt qúa, ngủ đến bây giờ mới gọi em được. Tình trạng mẹ bết lắm mà thuốc men ở đây bịnh nhân thường không được hưởng qui chế thuốc như bịnh nhân cán bộ. Muốn có thuốc, phải có tiền. Muốn gặp bác sĩ cũng phải có hai loại quà, một cho y tá và một cho bác sĩ. Quà không gì tốt và quí hơn tiền. Cần thay tấm trải giường hay lau phòng cho sạch cũng phải có tiền dúi vào tay bác lao công, nếu không thì bẩn thỉu kinh khủng lắm. Tóm lại, cái gì cũng phải tiền.
Nghe chồng nói, bà Toàn thở dài:
- Cũng phải chịu vậy thôi anh ạ. Cầu xin bề trên cho cửa tiệm của nhà mình đắt khách thì chúng ta vẫn lo cho mẹ được. Anh đừng hà tiện qúa mà mẹ không được săn sóc tử tế thì tội nghiệp. À, tình trạng mẹ thế thì chừng nào anh về nhà?
- Cái cô này .... mới chân ướt chân ráo đặt đến đây tối hôm qua, nay cô đã hỏi chừng nào về...Tôi đâu biết tình trạng mẹ như thế nào đâu mà nói trước.
Bà Toàn cười:
- Bố hay nhỉ, em chỉ hỏi có thế mà gắt như mắm ấỵ Thôi được, mình cứ lo cho mẹ đi. Nhớ gọi cho em thường. Chừng nào cần thêm tiền thì nói cho em hay. Vợ chồng chú Phong ra sao ? mấy đứa bé lớn lắm hả anh? Chúng nó có thích quà bố mang về không ?
Ông Toàn dịu lại:
- Đã bảo là về anh đến nhà thương thăm mẹ liền rồi về nhà ngủ. Chợt tỉnh anh gọi cho em, chưa có thì giờ gặp mấy đứa con chú Phong nên quà cáp vẫn còn kia...
- Thôi, cái gì cần trước thì lo trước. Vài hôm nữa đưa quà cũng được. Nhớ nói em thăm vợ chồng chú Phong nhé ... À, nhưng mà em dặn này, bố có đi chơi với bạn chút chút thì đi chớ đừng đi bia ôm bia ấp, tắm hơi tắm hướng ,cà phê cà pháo gì đấy nhé....
Ông Toàn cắt ngang:
- Lại rắc rối ! Về chủ đích là chỉ lo cho me.. Chính cô cũng hối tôi về, thế mà vừa về có hai ngày cô đã hỏi han răn đe đủ thứ. Sao cô không cùng về với tôi để giờ cô lắm chuyện...
- Thì em có nói gì đâu, chỉ dặn anh thế thôi mà. Thôi em bận, anh đi thăm mẹ nhớ nói em bận cửa hàng không về được và chúc mẹ mau mạnh nhé.
Bà Toàn cúp máy rồi lẩm bẩm một mình:
- Cái ông này lúc này làm sao ấy, đổi tính đổi nết đến khó chịu. Nói có thế thôi mà gắt ầm lên.
*
Ấy, với bà Toàn ông vẫn theo sách lược ồn ào đàn áp. Nghĩa là mỗi khi nói chuyện với bà, ông không muốn bà đi sâu vào chi tiết việc gì ông muốn giấu hay khi biết mình trái hoặc đuối lý ông thường làm bộ gắt toáng lên để chặn đứng bà tại chỗ. Bản chất một người đàn bà Việt Nam có giáo dục, bà Toàn dịu dàng, hiền, chịu đựng và yêu chồng nên lúc nào cũng nhường nhịn. Nhất là từ tháng tư năm 1975, sau một thời gian dài đi tù cộng sản, ông Toàn sang Mỹ theo diện H.O. và không thích ứng với hoàn cảnh xã hội Hoa Kỳ nhanh như bà nên ông có nhiều mặc cảm. Bà Toàn thì sau khi cùng chồng con đến quê hương mới, bà thấy vùng bà ở có nhiều người Việt nên bà đã nhờ Nhạn, người em gái sang tị nạn từ năm 75 giúp lo mọi thủ tục cần thiết để bà mở cửa hàng bánh cuốn. Bà lấy tên ông đặt cho tên tiệm. Thế là bà thành bà Toàn Bánh Cuốn. Bà Toàn Bánh Cuốn kiêm đủ mọi chân trong cửa hàng, chủ yếu là trong bếp. Ông Toàn trở thành ông Toàn Bánh Cuốn nhưng là người thâu ngân của tiệm và lo việc bên ngoài. Bà tráng bánh rất ngon, mềm và dai, ai ăn cũng nhớ. Nghề này bà học được ở một bà cô họ trong khoảng ông Toàn đi tù cải tạo.

Nhờ trời, bánh bà tráng ngon, ông tiếp đãi khách vui vẻ lịch thiệp nên tiệm bánh cuốn Toàn chẳng bao lâu mà chật khách. Bà phải mướn thêm vài người trong bếp và một người phụ chạy bàn với ông. Chỉ vài năm, ông bà mua được nhà, xe cho mình và các con. Con ông bà ba người, một người mới lập gia đình năm ngoái, còn hai người đang học đại học. Thái và Thúy rất ngoan, đi học về là đến cửa hàng tiếp tay với bố mẹ. Thế là bà Toàn Bánh Cuốn trở thành nguồn cung cấp tài chính, căn bản và dĩ nhiên là quan trọng trong gia đình. Ông Toàn tuy nhàn nhã với chân giữ két của tiệm nhưng đôi khi không giấu được mặc cảm thua kém sự nhanh nhẹn và tài xoay trở của bà. Bà biết thế nên càng thương chồng hơn. Càng thương chồng, bà càng nhịn, có khi bà thấy bà nhịn ngay cả lúc ông trái be trái bét.
*
Ngưng nói chuyện với bà, ông Toàn bỏ điện thoại lên chiếc bàn con cạnh đầu giường rồi quay sang ôm người đàn bà nằm bên cạnh. Đào đang lim dim ngủ, cô đưa một tay ôm ngang bụng ông và rúc đầu vào nách nũng nịu:
- Gớm, mới đi có hai ngày mà nhớ bả rồi hả. Gọi gì mà gọi sớm thế, còn nói chuyện lâu nữa. Coi chừng em giận à nha. Ông Toàn ôm chặt thân thể trẻ của Đào:
- Gọi giờ này thì bả mới rảnh. Cũng phải gọi để bả khỏi nghi chứ em. Bả mà nghi, bả mò về đây thì chúng ta mệt đó.
- Hứ, có anh mệt chứ em sức mấy mà mệt. Anh sợ bả qúa thì anh về đây làm chi ?. Giờ em mới biết vì anh sợ bả qúa nên mấy năm rồi anh chẳng giải quyết được gì ráo. Em chờ đợi hết nổi rồi. Còn thằng Tú nữa, tuy không là con anh nhưng nó yêu thương anh như cha ruột. Nó ước ao được khoe với bạn bè là nó cũng có cha như mấy đứa trẻ cùng tuổi của nó anh thấy hông?. Tội nghiệp thằng nhỏ mới bốn tuổi đầu, nó nghĩ anh là ba nó thật. Bộ anh không thương nó và không thấy nó vui mừng ôm lấy anh khi đón anh ở phi trường hay sao chớ .
Ông Toàn hôn lên tóc người đàn bà dỗ ngọt:
- Anh dừng lại hết công chuyện để về với em, em không thấy sao ? Đừng trách anh làm không khí mất vui đi. Lúc nào anh cũng cố gắng tìm cách hợp thức hoá tình trạng chúng mình để đưa em và thằng Tú qua đó với anh. Vì lo cho em, mỗi tháng anh gởi tiền cho em ăn xài đầy đủ, em không thấy đó là tình yêu và sự cố gắng của anh à ?
Đào dịu giọng:
- Ừ thì anh có gởi tiền đầy đủ thật nhưng em muốn được chính thức làm vợ anh kià. Em muốn lúc nào cũng được ở bên anh, pháp lý và tình cảm. Em yêu anh và cần anh, anh không thấy hả ?

Nghe Đào nói yêu ông, cần ông, được làm vợ ông là điều hạnh phúc nên nàng lúc nào cũng muốn được ở bên ông, ông hài lòng, sung sướng . Tự ái của người đàn ông được vuốt ve tới cùng.. Ở Mỹ, vợ ông tuy giỏi giang tần tảo thật nhưng bà có bao giờ nói là cần ông đâu. Lúc nào bà cũng tất tả quay cuồng với công việc chứ nào có ngó ngàng gì đến ông . Cả năm sáu năm nay, từ ngày bà là nguồn cung cấp chính và duy nhất của gia đình thì ông thấy ít khi nào bà ngồi lâu với ông để nói bà yêu ông, cần ông như Đào thủ thỉ với ông thế này, thậm chí, nhiều khi bà như quên cả có ông hiện diện. Có lẽ tại bà là nguồn thu nhập chính trong gia đình nên bà coi thường ông. Chính ông còn phải lãnh lương của bà nữa kia mà. Gọi là lãnh lương chứ mỗi ngày ông lấy năm bảy chục một trăm thì bà đâu có kiểm soát được. Hơn nữa, bà tuyệt đối tin chồng, tối đến, sau khi đóng cửa tiệm, bà dọn dẹp thì ông đếm tiền. Sau đó ông đưa cho bà bao nhiêu thì bà biết chừng ấy. Ông tiêu tiền thoải mái, muốn mua gì bà không cản nên có bao giờ bà nghĩ chồng mình phải lấy giấu riêng. Tiền giấu bà, ông không dám xài mà gom lại, tháng tháng gởi về cho Đào.

Vì ông Toàn còn mẹ ở Việt Nam, bà Cụ không đi Mỹ khi ông bảo lãnh mà chỉ muốn ở lại với người con út, chú Phong, nên mỗi năm ông đều về thăm bà Cụ một lần. Ông thường đi một mình vì bà Toàn là người tráng bánh. Ở tiệm Bánh Cuốn Toàn , bánh ai tráng cũng không ngon bằng bà nên nếu vắng bà là vắng khách.

Cửa tiệm là nguồn lợi thâu thu duy nhất của gia đình, có trăm thứ phải chi và có hai người con đang học đại học nên cả tuần bà chỉ dám nghỉ ngày thứ haịi.

Mới tháng Sáu ông về thăm mẹ xong thì tháng Tám mẹ ông đau. Bà cụ tuổi già nên đau ốm không tránh được. Nhưng sự đau ốm của bà cụ không nặng như cú điện thoại ông nhờ em ông gọi để báo tin cho vợ ông tuần trước. Trước đó, khi chú Phong gọi ông báo tin mẹ đau, ông bảo chú rằng:
- Mẹ già rồi như ngọn đèn trước gió, nghe tin mẹ đau anh muốn về thăm nhưng ngặt mới về vài tháng trước, bây giờ anh tự ý về chắc chị không vui. Hay là chú gọi chị nói là mẹ đau, mẹ muốn gặp anh cho anh dễ bề ăn nói với bà ấy nhé.

Thế là ông Toàn được vợ lo cho chu đáo từng món quà cho chuyến đi và tiền lo thuốc cho mẹ chồng rất trọng hậu. Người đi đón ông ở phi trường không là chú Phong mà là Đào. Lý do chỉ vì Đào giận dỗi, đòi bỏ ông đi lấy chồng, nếu ông không về ngay để giải quyết chuyện tình của họ nên ông mới có chuyến đi không định trước nàỵy.
*
Hơn ba năm trước, trong một dịp về thăm mẹ, ông đi chơi với ngươì bạn và quen Đào ở tiệm cà phê. Đào còn trẻ lại xinh đẹp. Đào biết ăn nói và biết nhõng nhẽo, biết liếc mắt đưa tình. Gặp Đào , ông mê Đào ngay và đề nghị Đào nghỉ làm ở tiệm cà phê để ở nhà săn sóc thằng Tú, con của Đào và ông sẽ gởi tiền về hàng tháng cho Đào tiêu dùng. Đào đồng ý với đề nghị của ông, cộng thêm lời hứa hẹn là sẽ thu xếp chuyện nhà để chính thức cưới Đào đem nàng đi Mỹ. Từ ngày quen Đào, ông cảm thấy đời có ý nghĩa và thấy mình trẻ lại. Vì thế, ông chăm về thăm mẹ lắm, ông bảo với bà là cụ gìa rồi, nay mai ai biết lúc nào nên có khi một năm ông về đến hai lần, dù mỗi lần chỉ vài tuần.
Cuộc tình giữa ông và Đào êm ả với số tiền một ngàn đô la mỗi tháng gởi về cho Ðào và những lần ông về thăm ngập quà ngoại quốc.

Ở không cả năm, Đào nhớ lại không khí sống động ở tiệm cà phê nên ghé chơi. Chị Năm, chủ tiệm mừng rỡ, rủ Đào đi làm lại. Đào bằng lòng làm cuối tuần và do đó, Đào quen một chàng Nhật Bản. Anh chàng Nhật này trẻ hơn ông Toàn, có việc làm tại VN, Nếu Đào lấy được hắn, với số lương kia, cuộc sống của Đào phong lưu hơn vài bậc. Có nhà đúc, có xe hơi, có người giúp việc. Nhưng vì chưa chắc chắn với anh Nhật và còn chút tình với ông Toàn nên Đào gọi điện thoại cho ông về ngay để giải quyết chuyện của hai người. Ông Toàn về Việt nam ở với Đào nhưng cuối tuần thì Đào viện cớ phải đưa con về ngoại nên ông Toàn đến ở nhà Phong. Bà Toàn ở Mỹ, vẫn cặm cụi tráng bánh, chẳng biết chuyện gì, ngoại trừ chuyện gởi thêm tiền cho ông đến hai lần để ông ... lo cho mẹ đang đau yếu.

Thấm thoắt ông Toàn về Việt Nam đã gần hai tháng. Càng ngày ông lại càng thưa gọi về nhà. Mỗi khi gọi bà, ông có mặc cảm tội lỗi. Ông biết rất rõ việc ông làm là rất không phải với bà nhưng khi bà hỏi chừng nào ông về và sức khoẻ của mẹ chồng ra sao thì ông lại nói quanh co không đầu không cuối. Bà Toàn thấy lạ nhưng vì tin chồng, bà không muốn gọi chú Phong để hỏi, sợ làm mất mặt ông. Nhân tiện có cô Nhạn, em gái bà về ăn đám cưới đứa cháu bên chồng cô, bà Toàn nhờ cô lại thăm mẹ chồng đau nên mới lòi ra cớ sự.

Câu chuyện đổ bể, không còn giấu được. Ông Toàn như người ngồi trên lửa. Một mặt bà Toàn giận không tiếp điện thoại và ba đứa con ông gọi trách hờn khóc lóc. Một mặt Đào đay nghiến hăm dọa đi lấy chồng, ông Toàn cứ rối cả lên, không biết giải quyết cách nào cho ổn. Làm sao ông có đủ can đảm để nói thật với Đào về hoàn cảnh gia đình ông. Bởi ông biết khi ông nói ra, hình ảnh đẹp đẽ của ông trong Đào sẽ tan biến hết. Đó là sự thật mà ông sợ vô cùng. Đào chỉ biết ông là chủ nhà hàng ăn, có mực thu nhập khá cao qua cách ông tiêu xài rộng rãi với Đào. Mỗi tháng ông gởi cho Đào cả ngàn đô để Đào ăn xài thoả thích chứ đâu có hiểu rõ là tiệm bánh cuốn hoàn toàn do công sức của bà. Rời bà và tiệm bánh cuốn ra, ông kiếm ở đâu ra cho đủ tiền nuôi sống bản thân ông và mỗi tháng gởi cho Đào. Vì thế, ông có về nhưng chả giải quyết được gì.

Từ khi biết chuyện, bà Toàn không gởi thêm tiền cho ông nữa. Tiền cạn, Đào nhắc :
- Chừng nào anh mới đi về bên đó thu xếp với bà ấy cho xong để còn lo cho em hả ? Em cho anh thời hạn là ba tháng. Sau ba tháng ấy, anh không lo xong chuyện thì anh đừng gặp em nữa.

Ở bên Đào đã gần ba tháng rồi, ông cũng muốn " về lại bên ấy " như lời Đào nói lắm nhưng về bằng cách nào đây. Bà Toàn thì không bảo ông về, các con ông cũng không gọi ông về mà mỗi lần nói chuyện chỉ kể công lao vất vả của mẹ và trách móc ông bội bạc.

Nhưng Đào không chờ đến ba tháng như cô cho ông thời hạn mà từ khi biết ông khan tiền Đào lạnh lùng ra mặt. Hình như sự thông minh của Đào đã cho cô biết thực lực về nguồn tài chánh của ông. Vì thế, Đào không cần giấu giếm nữa, một buổi chiều ông thấy Đào trang điểm thật đẹp, mặc áo đầm đắt tiền và đi chơi tới gần sáng mới về. Ngay đó, ông và Đào gây lộn và ông đã chua xót đau đớn đến bàng hoàng khi Đào nói thẳng với ông:
- Em nói thật cho anh biết, em đã trên tuổi ba mươi. Em cần có một mái ấm gia đình, cần một người chồng trẻ như em, có đủ điều kiện , đủ khả năng để lo cho em về mọi mặt. Anh, nói anh đừng buồn, chưa chắc anh đã có đủ khả năng lo cho em đâu. Số tiền một ngàn đô anh cho em mỗi tháng đó, nhiều thật nhưng với em, vẫn không đủ cung cấp cho em một đời sống thoải mái như em mong muốn. Lại nữa, anh có vợ. Với vợ anh, anh không dứt khoát được thì làm sao mà em chờ đợi được. Em nghĩ, lúc này là lúc chúng ta nên thành thật với nhau và dứt khoát chia tay. Thôi, anh hãy về với vợ con anh đi và em sẽ nhận lời người khác. Nói thật với anh, tối nay em đi chơi với anh ấy, anh ấy đã cầu hôn với em và em đã nhận lời.

Vừa nói, Đào vừa chìa tay ra. Một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh trên ngón tay áp út.

Ông Toàn cảm thấy hoa mắt. Toàn thân ông đóng băng như bị ngâm vào nước đá. Một cảm giác tê tái, thua cuộc giống như cảm giác ông bị cán bộ cộng sản nhục mạ lúc ở trong tù. Giận qúa, không kềm nổi, ông vung tay tát mạnh vào mặt Đào. Đào ngã chúi, cô khóc và chu chéo ầm lên. Công an khu vực ập đến còng tay ông đưa đi nhốt ở trụ sở công an phường trước hàng chục con mắt tò mò bu lại.

Được tin, Phong đến gặp ông. Nhờ có một tên công an vẫn theo đuổi con gái, Phong lãnh được ông về nhưng cũng phải chi cho cả bọn hai ngàn đô cho trắng chuyện. Về đến nhà Phong, ông Toàn ngã bịnh.
*
Phong vừa đi làm về thì tiếng chuông điện thoại reo:
- Chú hả chú ? Cháu chào chú ạ. Chú có biết bố cháu ở đâu không chú. Cháu gọi bố cà hai tuần mà bố không bắt máy.
- Thúy đó hả. Bố đang nằm nghỉ trên lầu. Mấy tuần rồi bố đau Thúy ạ.
Giọng Thúy hốt hoảng:
- Bố cháu đau sao hở chú ? Nặng hay nhẹ ? cháu có thể nói chuyện với bố cháu không?
- Được chứ, Thuý chờ, chú đem phôn vào phòng cho bố.

Cầm phôn, giọng ông Toàn đầy nước mắt:
-Thúy đó hả con. Mẹ có khoẻ không? Mẹ giận bố lắm hả ? Tôị nghiệp mẹ. Bố ân hận qúa con ạ. Càng nghĩ bố càng thấy mình qúa nông nổi và có lỗi với mẹ với các con nhiều. Cũng tại bố cứ nằm mãi trong cái vỏ ốc của mình nên bố đã mặc cảm với sự thành công của mẹ. Mẹ thì bận tối ngày lo sinh kế cho cả nhà, bố không cảm thông cho mẹ mà lại cứ nghĩ mẹ coi thường bố, không còn yêu thương bố như ngày xưa. Bởi thế....khi gặp người nói ngon, nói ngọt, đưa bố lên mây, bố thoả mãn tự ái, bố đã lầm lẫn u mê.....Thôi, con nói với mẹ, bố xấu hổ lắm, bố không dám nhìn mặt mẹ và các con nữa đâu. Bố ở lại đây với bà nội. Khi nào bà nội trăm tuổi, bố sẽ tính sau....

- Muộn rồi, bố. .... Tuần trước chú Phong phôn cho mẹ xin lỗi việc chú nghe lời bố mà gọi mẹ báo tin bà nội cần bố về bên cạnh. Chú nói, nếu chú không gọi bố, thì nay đã không có chuyện xảy ra, và bố đã không bị công an bắt nhốt....Chú giấu không cho bà nội hay chuyện sợ bà nội buồn...

- Con nói không đúng lắm đâu. Chuyện xảy ra từ hơn ba năm nay rồi chứ không phải vài tháng trước. Việc công an bắt nhốt bố chỉ là kết quả của sự lầm lạc của bố mà thôi. Chú không có lỗi. Người có lỗi trong vụ này chỉ là bố. Bố ân hận lắm. Nằm đây, bố suy nghĩ rất nhiều. Bố nhớ thương mẹ và các con vô cùng. Nhưng như bố đã nói, bố ân hận lắm, các con tha lỗi cho bố và bố nhờ con nói lại với mẹ là bố xin lỗi mẹ. Bố xấu hổ lắm, không còn đủ tư cách để gặp lại mẹ và các con nữa đâu....

- Muộn rồi, bố...bố... không có thể ....

Cửa phòng xịch mở, bà Toàn bước vào phòng. Ông Toàn tưởng mình nằm mơ. Chiếc phôn rơi khỏi tay. Như một phản xạ, ông đưa hai tay ra đón lấy bà.
Bà Toàn ngã vào vòng tay chồng. Ông Toàn ôm chầm lấy vợ trong niềm thương yêu và hối hận. Một phút im lặng. Bà cảm thấy xúc động như ngày ông ôm bà lần đầu. Những giọt nước mắt lặng lẽ trào trên má hai người. Ông nâng mặt bà, dùng tay lau những dòng nước mắt trên đôi má đã có vết nhăn và ông cúi xuống hôn lên đó. Bà ngước nhìn ông mỉm cười rồi cùng ngồi xuống:

- Anh ạ, Lúc dì Nhạn nó gọi về nói anh có bồ bên này, em giận lắm, tính trả tự do cho anh đi luôn. Nhưng khi chú Phong gọi phôn xin lỗi và nói hết những gì anh tâm sự với chú thì em suy nghĩ suốt đêm. Em thấy mình có lỗi phân nửa trong việc anh làm. Lỗi của em là em đã vì công việc mà quên đi rằng em còn là người bạn đồng hành của anh nữa. Quên đi rằng đời sống ngắn ngủi và em dù vẫn bên anh nhưng đã để anh cô đơn một đoạn đường. Vì thấy mình có lỗi nên em thu xếp công việc, đóng cửa một tuần để về thăm mẹ và tìm anh. Cũng may mà cô Đào có tính thẳng thắn và dứt khoát chứ không thì cũng khó xử cho chúng ta. Từ nay, mỗi năm em sẽ đóng cửa tiệm hai tuần, dành thì giờ cho riêng các con và cho anh.
À này, nhà mình có tin vui, ông bà Chung hai tuần trước đã đến thăm và xin hỏi con Thúy cho thằng Mẫn. Em nói với họ là chờ anh về thì làm lễ đính hôn. Như vậy, lễ đính hôn sẽ vào trước Tết. Tết này, có thêm chàng rể tương lai, chắc nhà mình vui lắm anh nhỉ ... Mà anh này, em đói lắm. Thôi, anh dậy tắm rửa cho khoẻ rồi mời gia đình chú Phong đi ăn với chúng mình xong tất cả cùng đi thăm mẹ.

Có lẽ đây là lần thứ nhất, từ sau tháng Tư 1975, ông Toàn làm theo lời vợ mà không một tiếng cằn nhằn...

Ngô Minh Hằng

viethoaiphuong
#37 Posted : Saturday, January 7, 2012 8:31:31 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)



LÁ THƯ XUÂN VIẾT TRONG ĐÊM TRỪ TỊCH
( Thay tâm sự một người lính VNCH. Gởi toàn chiến hữu )

Mùa Xuân lại đến, xuân xa xứ
Trừ tịch chao ơi, nhớ bọn mày
Nhớ thuở thông hào ta đợi giặc
Nhớ giờ buông súng ngất sầu cay
Tai nghe, miệng thét như bom nổ
Mắt rực hoả châu mọc giữa ngày !
Đau nhỉ, tiền đồn không thất thủ
Mà sao lệnh xuống phải ngừng tay ?!
Có thằng kê súng ngang tầm mắt
Nhả đạn như điên đón giặc vào
Bắn hết mấy băng rồi khóc ngất
Cuối cùng gục xuống tựa chiêm bao ...
Có thằng ôm súng, hôn lên súng
Đưa súng lên vai để tự tình
Lựu đạn trên tay vừa tháo chốt
Nó và cây súng nát tan tinh
Có thằng nằm lịm trên đường máu
Đứa mất bàn tay, đứa cụt chân
Nếu có âm ti hay hoả ngục
Cũng thua cảnh ấy của dương trần
Bọn mình, thằng Quốc, thằng Gia ấy
Có đứa đi qua những trại tù
Có đứa giữa quê mà lạc lõng
Đòn thù đủ vị những cay chua !

Thế rồi mấy chục năm dâu biển
Tao ở xa bay nửa địa cầu
Vẫn xót thằng Nam đôi nạng gỗ
Và thương thằng Việt đã nằm sâu
Bay ơi, càng viết, càng đau xót
Giá được hôm xưa, chết dưới cờ
Thì chẳng phải nhìn ngày giặc cộng
Xâm lăng, tàn phá núi sông mơ
Mùa xuân chẳng phải xa sông núi
Để viết thư đau gởi tụi mày
Để nhớ tiền đồn heo hút gió
Thông hào, lô cốt, súng trên tay
Thân trai sống giữa thời chinh chiến
Mình có hèn đâu, sao phải thua ???
Mình có hèn đâu mà mất nước ...
Mà giao tổ quốc, cuốn phăng cờ !?
Ba mươi năm lẻ tao còn khóc
Mầy có vui không ở dưới mồ?
Mày có buồn như đôi nạng cũ ?
Giữa đời lật lọng với mưu mô !
Xứ người, khốn nạn, tao nhìn đủ
Có đứa gian manh, đứa trở cờ
Có đứa thù xưa đòi xóa sạch
Đứa ôm chân cuội, đứa nằm mơ ...
Có thằng vẫn ván bài lừa bịp
Mà bảo yêu thương nhất, cõi bờ
Đứa dụ bầy nai moi chất xám
Đứa làm từ thiện để ăn dơ !!!
Tao thương bay qúa, thương dân tộc
Xót qúa, quê hương vẫn mịt mờ
Chúng nó, những thằng nhân nước đục
Thả câu rồi chối chẳng thừa cơ
Nhưng sao dân tộc còn chưa tỉnh
Bảy chục năm hơn chửa thấm đòn ???
Vẫn mắc mưu gian loài Việt cộng
Ván bài ba lá vẫn thua ngon !
Việt ơi, mở nắp quan tài nhé
Phụ với thằng Nam, dựng chiến hào
Lấy nạng đập lên đầu dã thú
Lấy hòm chôn lấp bọn cờ sao
Cứ thằng đầu xỏ mà tan nát
Thì lũ chân tay sẽ đổ nhào
Đừng đợi, đừng chờ thiên hạ giúp
Nhà mình, trách nhiệm của mày - tao !

Khơi nguồn, mày cứ nêu gương sáng
Tao ở ngoài ni tiếp lửa nồng
Toàn quốc sẽ rồi cùng đứng dậy
Góp tay dựng lại cõi trời Đông
Tao tin như thế, tao tin lắm
Vì giống con Tiên với cháu Rồng
Không thể ươn hèn, không chịu nhục
Ngồi nhìn tàn ác xé non sông !
Ngồi nhìn lũ vẹm vung quyền lực
Cướp của dân đen, giết giống dòng
Bọn chúng càng nhiều tư bản đỏ
Dân càng đói khổ với long đong
Hỡi bay, thằng Việt, thằng Nam đó
Tổ quốc yêu thương lắm, tụi mày
Và cũng chờ bay, lòng bất khuất
Vùng lên làm gió thổi tan mây !!!
Vùng lên đập nát bày hung hiểm
Xả láng, thi gan một cuộc này
Chính nghĩa phải ngời vì chính nghĩa
Cờ vàng dân tộc sẽ tung bay ...
Ta không còn được và không thể
Cho phép gian hùng mãi múa may
Nếu cứ cúi đầu mà vuốt mặt
Bao giờ oan nhục mới vơi đây ?
Bao giờ dân nước thôi đau khổ ?
Và một sơn hà hết đắng cay ?
Ta phải làm gì cho vạn thuở
Vẻ vang nòi giống phải không bay ???
Để thơ tao viết đêm Trừ Tịch
Tràn ngập vui tươi gởi tụi mày
Danh dự đi đôi cùng trách nhiệm
Hãy vì Tổ Quốc, góp đôi tay !!

Ngô Minh Hằng
Users browsing this topic
Guest (3)
2 Pages<12
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.