Rank: Advanced Member
Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 9,291 Points: 11,028
Thanks: 758 times Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
|
THƠ XUÂN (Gởi về Mẹ Việt Nam và Đồng Bào Việt Nam thân mến với tất cả lòng thương nhớ và lời cầu chúc thành công trong cuộc đấu tranh Tự Do Dân Chủ của Quê Hương) Mẹ ơi lại một mùa xuân đến Lại một mùa xuân cách núi sông Mấy chục năm trời xa Mẹ thế Con buồn ghê lắm. Mẹ buồn không ? Mẹ buồn, mắt tím màu thương nhớ Những đứa con đời như nhánh sông Như cánh lá rơi mùa lốc cuốn Như chim mất tổ giữa muôn trùng Thương con, mẹ hẳn chan hoà lệ Nước mắt từ tim buốt tận lòng ! Tiếng khóc phải buồn như tiếng thở Của đời chìm đắm cảnh lao lung Của người ở lại trong hờn tủi Của kẻ ra đi giữa mịt mùng Con thấy Mẹ buồn, con khổ lắm Khổ vì con để mất non sông... Khổ vì con thấy quê yêu dấu Quằn quại đau thương giữa bão bùng ! * Mẹ ơi, lại một mùa xuân đến Con phải làm gì cứu núi sông ! Con phải - Mẹ ơi - con phải rửa Mối hận tan nhà, hận quốc vong ! Mối hận còn chồng thêm nỗi nhục Tha hương, nhục ấy đắng bên lòng ! Giặc kia còn đó, con còn phải Mài kiếm bên trời cứu núi sông ! Từ buổi mất đi rừng núi cũ Mùa xuân phục quốc vẫn chờ mong Tình yêu đất nước, tình dân tộc Đã thắp trong con ngọn lửa hồng Mong ngọn lửa kia cùng biển lửa Soi đời, xoá xạch mọi xiềng gông ! * Mẹ ơi, lại một mùa xuân đến Xuân gợi mơ xưa, giấc mộng lòng Mộng cưới cô nàng bên xóm Hạ Mộng thành chiến sĩ giữ non sông Giang tay ôm trọn vòng quay đất Bốn biển tung hoành mộng kiếm cung Nhưng Tháng Tư đen tan vỡ hết Tháng Tư hoa nụ nát từng bông ! Tháng Tư, ngã xuống đời oan nghiệt Ai giết đời trai tự vỡ lòng !? Thôi, đứng dậy cười, lau nước mắt Rồi đem lòng trải với non sông Nếu tầm tay với chưa dài đủ Con cháu mai này sẽ tiếp công Thà rách mà làm Người Tị Nạn Cho tình sông núi mãi tình trong Đấy, lời Mẹ dặn, lời tâm huyết: "Chớ bán quê hương, phản giống dòng !" * Mẹ ơi, lại một mùa xuân đến Và muà xuân đến chẳng chờ mong ! Tri kỷ, chân tình, ai đấy nhỉ Giữa đời điên đảo đứa thành ông ? Giữa thời nhân nghĩa là ngu dại Phá sản lương tâm, khánh kiệt lòng Lúc bước chân đi con đã biết Xảy đàn, tan nghé, chợ chiều Đông Nhưng không ngờ được rằng phiên chợ Buồn đến đau thương, đến não nùng Phiên chợ khối người rao bán đấy Nhưng toàn viễn tưởng với hư không! Cái con cần đó, tìm không thấy Chỉ thấy nhân gian rất mịt mùng Chỉ thấy lòng đời là hạn hẹp Tình đời có thủy lại vô chung! Thấy con, mái tóc màu sương tuyết Mà nợ giang sơn vẫn chất chồng Và vẫn từng đêm ngồi đối vách Từng đêm thao thức với non sông Từng đêm rồi lại từng đêm thế Non nước trơì ơi vẫn khốn cùng Non nước khi không còn ác thú Quốc thù, thưa Mẹ, mới là xong! Một ngày, con nghĩ, không xa, sẽ Thấy lại huy hoàng cảnh núi sông Thấy được nhân tài trong bốn cõi Góp vào tim óc, góp vào công Góp hồn xây lại căn nhà Mẹ Cho nắng mùa xuân lại nắng hồng Cho lá thư xuân con gởi Mẹ Xanh tình núi biếc, thắm tình sông Và vui như pháo đêm trừ tịch Hiển hách mùa xuân của chiến công! Con sẽ quì hôn dòng quốc sử Hôn mà nước mắt cứ rưng rưng Mẹ ơi, con sẽ cầm tay Mẹ Để hát vang lên khúc nhạc mừng Tiếng hát quốc ca chào đất nước Cờ Vàng rộn rã gió bay tung ! * Mẹ ơi, lại một mùa xuân đến Xuân chốn tha hương quá lạnh lùng Tống cựu nghinh tân ai đó nhỉ Mà con với một ngọn đèn chong Xuân con không có mai, đào nở Nhưng có Quê Hương ngự giữa lòng Có bóng Cờ Vàng trong bóng Mẹ Có ngày rực rỡ của non sông Có con bay giữa đàn chim Việt Về dựng giang sơn cõi Lạc Hồng! Ngô Minh Hằng VÀO XUÂN Mẹ ơi vào Xuân rồi Mẹ Nhưng sao đời vẫn lạnh lùng Nụ mai cuối vườn chưa hé Lòng trời mưa tuyết rưng rưng.... Để ngày tha hương thêm đắng Cho con nhớ Mẹ xót lòng Nhớ một thuở nào xa thẳm Vườn đời nụ biếc sương trong Và ngày trẻ thơ bên Mẹ Phiến hồn ngọc trắng long lanh Mẹ như mưa xuân nhè nhẹ Rắc lòng con ngát màu xanh Nên cõi mơ con thần thoại Vườn đời vẽ dấu chân tiên Tình người tương thân tương ái Đơn sơ, chân thật, hòa hiền... Nhưng rồi một hôm địa chấn Xô con ngã giữa đấu trường Hồn con mang sầu quốc hận Vì người cướp mất quê hương!!! Như quê, tim con vụn vỡ Đau niềm sông núi đau thương Tháng Tư, kinh hoàng máu đổ Giang sơn dưới gót bạo cường Nay con xứ người phiêu giạt Xa quê, xa cả Mẹ hiền Lòng con Mẹ ơi, nắng hạn Thèm nguồn mưa Mẹ tinh nguyên Thèm một mùa xuân nắng ấm Vườn đời có dấu chân Tiên Có lá cờ vàng gió ngập Có dân hạnh phúc ba miền Mẹ ơi vào Xuân rồi Mẹ Kìa, như bóng én đang về Con nghe đâu đây tiếng trẻ Hát bài Phục Quốc mừng quê... XUÂN HÀ NỘI (gởi về quê hương và dân tộc Việt Nam - Riêng tặng các bạn một thời thân quen Hà Nội) Tôi sẽ mời em thăm Xuân Hà Nội Khi hoa vàng rực rỡ khắp non sông Có mẹ bên con, vợ sánh vai chồng Vui ca bản Việt Nam ngày phục quốc Cùng với đồng bào, ta cao ngọn đuốc Làm lễ thượng kỳ ở giữa Thăng Long Lá cờ vàng bay rợp khắp non sông Trong nắng mới chào mùa Xuân rất mới Có toàn quốc hân hoan hồn trống nổi Trước đền Hùng thắp lại nén nhang thiêng Trẻ đứng sau già lễ tạ Tổ Tiên Mừng đất nước thoát qua ngày khốn khó Ơi Hà Nội, khoảng trời tôi thương nhớ Năm cửa Ô thân mến qúa trong lòng Quan Trưởng, Cửa Nam, Cầu Giấy, Cửa Đông Và Cửa Bắc, nơi anh hùng Hoàng Diệu Đã tuẫn tiết vì quân thưa, lực yếu Vũ khí thô sơ không giữ nổi thành Nhưng tướng hùng không để thẹn sử xanh Đem mạng sống chứng minh tình sông núi Nào, mời em, đường hoa, xin bước tới Đến Hồ Gươm tìm lại tuổi trăng đầy Ngắm bóng rùa thần trôi giữa bóng mây Mà hãnh diện từng trang hùng quốc sử Cầu Thê Húc đợi tình người viễn xứ Về tìm màu áo lụa thuở hoa niên Đến Hồ Tây tìm thanh khiết hương sen Tiếng guốc mẹ tìm vang đường Quan Thánh Qua Trấn Quốc, rẽ vào hồ Trúc Bạch Ngắm liễu gầy tay hứng lá bàng rơi Con đường kia là Phố Hiến em ơi Đôi nhẫn cưới chờ ai nơi Hàng Bạc Nửa thế kỷ hơn người ta tàn ác Nước dân đau, Hà Nội đã kinh hoàng Nhưng ngày ta về với Mẹ Việt Nam Thì Hà Nội phải là mùa xuân ngát Bởi trong đất, trưởng thành muôn dòng thác Đang tìm về với biển, dựng mùa hoa Như ta về với Mẹ Việt Nam ta Bằng chính nghĩa, bằng cờ vàng dân tộc! Mẹ Việt mừng con xanh dòng lệ ngọc Tôi mừng đời, hôn đất mẹ rưng rưng Pháo nổ, cờ bay, toàn quốc tưng bừng Quê tôi đấy, thưa em, Xuân Hà Nội ! *
XUÂN QUÊ NỘI
Ngày xưa, xuân biê’c, về thăm Nội Nội đón tôi ngay ở cổng làng Xe đậu, ghe’ nhìn qua cửa sổ Thấy làn tóc trắng, gió mơn man Nội nheo đôi mắt qua tròng kiếng Nhìn khách trên xe chảy xuống đường Tôi mới nghiêng mình ra khỏi cửa Dang tay Nội đón với yêu thương! Nội cười, mắt ướt hai viền mắt Tiến lại gần hơn đón bước tôi Rời khỏi cửa xe, tôi chạy đến Ôm chầm lấy Nộị “Nội yêu ơI” !!! Xoa đầu Nội bảo: "Chà, thằng bé "Mới đó mà coi lớn dữ à! "Sẽ chẳng bao lâu cưng của Nội "Cao bằng chú Út, đẹp như cha !" Tôi cười, lòng gội mùa xuân thắm Lộng lẫy muôn tươi những nu.đào Chân sa’o, đường làng, bên cạnh Nội Nghe hồn ngọt lịm tiếng ca dao Líu lo tôi kể bao nhiêu chuyện Nội lắng tai nghe, thú vị cười Chuyện lớp, chuyện trường, thêm chuyện bạn Những ngày học tập, phút vui chơi... Con đường về xóm xanh mơn cỏ Mấy chú bồ câu đứng rỉa lông Một đám gà con theo bước mẹ Cung mây, e’n liệng giữa mây hồng Cơm chiều Nội nấu canh thiên lý Cá rán giòn thơm chấm với tương Một dĩa dưa hành, tô thịt mặn Chưá đầy tình Nội, nghĩa quê hương Bàn thờ Nội đốt trầm nghi ngút Phật tỏa hào quang, khói tỏa hương Trừ tịch, giao thừa, nghe Nội khấn Nội cầu dân Việt hết đau thương Nhưng rồi Nội chết trong oan ức Giữa phu’t Giao Thừa pha’o giặc rơi Như một thân cây ai đốn gục Nội tôi ngã xuống với dân tôi!!! Nội tôi ngã xuống như dân tộc Như núi sông tôi buổi đảng về Và những linh hồn oan thác đó Muôn đời linh hiển với sơn khê Tôi thương Nội quá, thương quê qúa Dân tộc tôi ơi, lửa hận thù Ai nhóm, ai khơi mà khốc hại Bắt đầu từ đâ’y, một muà Thu Giờ đây đâ’t kha’ch, xuân thiên hạ Tôi nhớ Xuân xưa rộn tiếng cười Tôi nhớ Quê Hương và nhớ Nội Xa rồi, xa lắm thuở xuân tươi Ơi mùa xuân biếc miền quê nội Sẽ mãi là hương tẩm thă‘m lòng Và sẽ là hoa mừng chiê’n thă‘ng Cho ngày phục quô’c cư’u non sông *
XUÂN DIỄM MỘNG
(Như một lời chúc tốt đẹp của mùa Xuân, xin gởi tặng Quê Hương và Đồng Bào Việt Nam thân yêu, quốc nội và hải ngoạị Đặc biệt về những người đang thật sự dấn thân đấu tranh cho một Việt Nam Không Cộng Sản dưới mọi hình thức trong và ngoài nước) Mẹ ơi, đất khách, Xuân đang đến Xuân đến, lòng con lại nhớ nhà Từ lúc con làm thân tị nạn Quê người, xuân thắm của người ta Riêng con, xuân xám, xuân rưng lệ Tiếc nhớ quê xưa, thuở mượt mà Hà Nội, Sài Gòn, thành phố Huế Chao ơi là mộng với là hoa Viễn Đông hòn ngọc xinh tươi ấy Vẫn mãi trong con chẳng nhạt nhòa Vẫn thắm hồn con từng nét vẽ Dịu dàng nhưng lại rất kiêu sa Giống như cô gái xuân mười bảy Trang phục đơn sơ vẫn mặn mà Bởi núi sông mình ôi hiển hách Co’ ngàn trang sử nét son pha Có Xuân Quảng Trị Hè An Lộc Dũng cảm tinh thần Tết Đống Đa Ngước mặt nhìn ngươì trong bốn biển Màcon hãnh diện bởi Sơn Hà ! Con bồi, con đắp, con thương mến Mong được muôn đời mãi gấm hoa Con quí, con thương màu áo lính Ơn người giữ nước đã xông pha Ngăn quân Cộng sản từ phương Bắc Xâm lược miền Nam, đất Quốc Gia Vi phạm Ba Lê, bàn hội nghị Đắp mô, pháo kích giết bao nhà Pháo trường, pháo chợ dân lành chết Xác trẻ tang thương cạnh xác già Bới gạch con tìm xương thịt vụn Mà lòng con nát, lệ con sa !!! Mẹ ơi, đất khách, Xuân đang đến Con chẳng mừng Xuân, chẳng mứt, trà Từ Tháng Tư Đen, ngày mất nước Xuân nào hồn cũng dậy phong ba Xuân nào hồn cũng đầy thương tích Biển cũ, rừng xưa, những xót xa Sống ở quê người là sống tạm Vì rằng quê ấy của người ta! Xứ mình dẫu có bao nghèo khổ Thì vẫn non sông, tổ quốc nhà Bởi lũ vô thần còn thống trị Nên con và Mẹ vẫn lìa xa Dẫu con và Mẹ đời ngăn cách Yêu Mẹ, tình con vẫn thiết tha Cạnh đám về làng khoe áo gấm Và bày lạy giặc kiếm vinh hoa Là đàn theo đóm ăn tàn đóm Gõ trống khua chiêng cứ rộn nhà Thêm bọn gian hùng khoe chống cộng Nhưng lòng thủ đoạn với điêu ngoa Một tay cầm gậy, tay cầm nón Hiểm ác thua chi bọn cộng tà Lưỡi rắn miệng hùm phun nọc độc Hại người chân chính, quyết xông pha Vẫn còn thưa Mẹ, lòng trung nghĩa Vì nước, gian nan chẳng nệ hà Linh hiển, đuốc thần đang bén lửa Biển Đông, sóng dậy chẳng còn xa Nên quê phải có ngày quang phục Cờ sẽ vàng tươi khắp mọi nhà Triệu trái tim hồng trong bốn cõi Sẽ cùng dựng lại núi sông ta Mẹ ơi, đất khách, Xuân đang đến Lại một mùa Xuân nữa vắng nhà Lại một mùa Xuân con khất Mẹ Xin cho con chậm một mùa hoa Cho con chậm lại vì con sẽ Về với mùa Xuân của Đống Đa Với vạn con tim ngời đuốc lửa Với lòng dũng cảm của Ông Cha Góp tay triệu triệu người trong nước Lấy lại từng phân biển đâ’t nhà Sông núi phải đòi, dâng tổ quốc Nam Quan, Bản Giốc, đảo Hoàng Sa Mùa xuân, thê’ giơ’i vang lời chúc Những ca’nh hoa Xuân thă‘m vạn nhà Dân tộc từ đây vui hạnh phúc Không còn chìm nổi với phong ba ! Cờ Vàng rực rỡ bay trong nắng Ba cõi quê hương lại mượt mà Trân trọng con quì hôn đất Mẹ Mừng ngày chính nghĩa được thăng hoa Mẹ ơi, đại cuộc khi tròn việc Sẽ sáng vô cùng nghĩa Quốc Gia Sẽ sạch nhà tù trên đất nước Độc tài tàn ác thảy tiêu ma Anh hồn Tử Sĩ thôi hờn tủi Bởi nỗi oan khiên đã nhạt nhòa Những nấm mồ hoang đều ấm lại Vì lòng nhân bản Quô’c gia ta... Cuô’i cùng, xuân â’y, con và Thắm (Cô bé ngày xưa ở cạnh nhà) Quì trước bàn thờ hương khói ngát Tơ hồng, Nguyệt Lão, lễ Giao Thoa ... Nàng cười duyên dáng mà đôn hậu Đón nhận tình yêu rất thật thà Con sẽ chồng hiền, nàng vợ đảm Theo nền đạo lý của Ông Cha Gia đình muôn thuở là đơn vị Kiến tạo non sông, dựng thái hoà Từ đấy, thơ con: Xuân Diễm Mộng Điểm tô đất Mẹ vạn màu hoa .... Ngô Minh Hằng
|