Đúng như thế, PC ạ. Sơ-ri -----> cherry, nói chung cho một lọai trái cây xinh xinh, nho nhỏ, mầu đỏ, con nhỏ nó thích
Cây cherry cho bông (anh đào hoặc đào nói chung) cũng có trái nho nhỏ, nhưng thường không ăn được vì bị chai
Chị thích cây, nên ai thích cây thì chị nghĩ họ cũng giống như chị
. Người thích cây thì thường hay quí cây hơn công lao/tiền của của mình
Cây Ngô Đồng vừa mới nhận được (cây lớn) là cây Cherry Surinam . Xin xem link dưới đây
www.tradewindsfruit.com/...inam_cherry_pictures.htmcây cô-em-hôm-xưa là cây Barbados Cherry. Xem link này :
www.davesgarden.com/guides/pf/go/57614/Barbados cherry là lọai sơ-ri có trái chín đỏ mà ta thấy ở Saigon bán rất nhiều, con nít thích ăn (không phải là trái trứng cá ). Ở Gò Công trồng rất nhiều cây này
Cái gì mà tớ thích thường thường đều có chuyện để mà kể
Chả là ngày xưa ấy, khi quân đội Pháp từ từ rút về nước, thì họ dời trường Tây ở Guế vào Đà Nẻng. Lúc bí giờ
em còn bé lắm mí anh ui , mới có tí nị hà, cho nên ông bà bô chưa dám thả ra một mình đi xa...
Ù ơ như thế nào tớ cũng thi đậu vào đệ thất trường Nữ Trung Học Đồng Khánh Guế (thế mới oai !vì trường này dô khó mờ ra dễ, thiên hạ trường tư thi rớt lộp độp). Dô được đây, tớ ngơ ngơ ngáo ngáo. Cứ đến giờ Pháp Văn thì như con sáo sậu, mờ những giờ khác thì.... ngủ gục, Thầy nói Thầy nghe, trò cứ ú ú ớ ớ, rùi thì cũng huề cả làng. Nhờ có chút tài vặt, vẽ và bịa truyện bằng tranh rất hấp dẫn nên trò nào trong lớp cũng mê, vì thế mà đứa nào cũng cho tớ.... cọp dê để được đọc truyện.
Thấy tớ làm ăn có vẻ bất lương (không xong rồi !), được nửa năm, thì ông bà bô tớ mới "săn" được một gia đình bà con xa, mờ ông chồng dữ như cọp rằn (có thể tin rằng con gái tí nị sẽ được canh giữ đàng goàng ), bèn tức tốc.... tống tớ cùng cu em đi đến xứ
Hàn Giang nước biếc, một trời xanh xanh Cũng nhờ xẹt qua xẹt lại trường Diệt như dị, mờ vô hình trung tớ bỏm bẻm được mớ tiếng Việt dằn túi (để sau này giết Dăng). Hỏi tại sao đi học Đồng Khánh thì ú ớ, mờ sau này trở thành.... thi sẻo, vang dậy một thời? Í í, chả là hổng ai ra oai, cho nên tớ múa gậy giường hoang, cũng nhờ Trời mờ tớ được mùa, dậy thôi, chứ thơ của tớ bị nhiều chị em trong PNV chê ủ chê ê, chỉ có những kẻ điên mới khen thui !
Đi xa quá rồi nhen, quay trở lại ngay kẻo lạc đường
OK Salem. Tuy ở dí Đồng Khánh có nửa năm thui, nhưng tớ có biết bao nhiu là kỷ niệm : một bầy con gái xinh như mộng, áo dài trắng tung tăng trên cầu Trường Tiền. Ừ thì nghe thơ thế đấy, nhưng mờ con gái hay giã vờ che nón khúc khích cười khi có con trai nhìn. Chứ behind the scene, thì con gái nào cũng như con gái nào : ăn vặt một cây !
Tớ hay theo các bạn lai vãng ở nhà mụ Cai trường bán chè đậu xanh hột (ngon nhức răng), và ba cái xe bán đồ chua.
Bỗng một hôm có mụ kia nách một rổ gì đó, đậy lá chuối kín mít. Mụ ngồi trước cỗng trường để bán. Bọn tớ xúm lại, hỏi bán gì. Mụ này làm cao, làm eo, làm bộ, ỏng a ỏng ảnh nói là thứ trái cây này hiếm quí lắm. Chỉ nhà mụ có, lại là thứ trái đầu mùa, chua chua ngọt ngọt, ăn hơi tê tê đầu lưỡi.
Mẹ ơi, bán thì mở lớp lá chuối ra giùm, cứ đỏng đỏng đành đanh làm con người ta sốt cả... vó !
Mở thì mở. Trùi ui, rổ đựng vài chục trái sơ ri mầu đỏ. Ui, mầu chi mờ đỏ như son môi con gái. Trái chi mờ mọng như tuổi xuân thì... Cả bọn dại người đi vì mê.
Thế là đòi bi nhiu, trả bi nhiu. Dành nhau mờ mua. Mua xong thì để ngắm cho đã con mắt, chứ nào ai dám ăn, vì tiếc.
Cách hai ngày một lần, mụ bán lại ra cỗng trường với cái rổ đựng vài chục trái sơ-ri Cánh Sen. Các chị lớp lớn đạp các em lớp nhỏ, tranh nhau mua ....
Cho đến năm vừa rồi, tình cờ tớ nhìn được hình trái Sơ-Ri Cánh Sen trên Internet. Tớ bồi hồi xúc động, vì nó gợi cho tớ những kỷ niệm của thời tớ lang bạt kỳ hồ ở Đồng Khánh Huế .
Vì thế, tớ tham lam ôm kỷ niệm ấy vào lòng, tìm mua cho được vô số hột giống , và trồng và trồng và trồng....