Rank: Advanced Member
Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 9,291 Points: 11,028
Thanks: 758 times Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
|
Izmir _ Thổ Nhĩ Kỳ _ mùa Hè 2008
1_ Giờ máy bay cất cánh từ CDG , ghi trong vé là 21h00 ngày 25 Juin 19h _ Patrick tới đón . Tôi bị hối nhanh lên !!
Trên đường tôi nói Pat. - Mày làm ơn đi bình thường lại chút, nếu không lượn kiểu tài tử này chắc tao ói ra mất. Phần mày, rada nó xoẹt một chớp là sẽ bị cắt hết điểm bằng lái cho coi ! Nhưng mà Pat rất là ương bướng, đã thế nó còn đi kiểu như biểu diễn điệu nghệ món lái xe hơi ?? Cũng may, ở đoạn tách khỏi quần thể sân bay cũ A, B , C, D, E, F để về hướng T3, khi bị một nữ cảnh sát giao thông ngoắc tay ém vô lề đường…là lúc Pat đã đi tốc độ từ tốn. Pat có tật rất hay nói giỡn, nên còn cố " phá " cô cảnh sát rất trẻ và rất dễ thương. Tôi phải đe nhẹ : - Thôi đi Pat, mày chớ có dại mà chọc tổ kiến lửa không chừng, mà máy bay tao trễ là mày mệt đó nha ?
Mấy hôm trước tôi được thông báo là sẽ đi Istanbul, chỉ khi ra tới phi trường, nhìn lên màn hình nơi lấy thẻ vào cửa " cấm địa " và số ghế ngồi, khi đó tôi mới hiểu là hướng đi đã được đổi " tự động " ( ??)
Cái hành lang đến chỗ " Đi " sao mà nó dài chi đâu, lại chưa có đường băng chuyền, nên tôi được lội bộ đã đời. May mà hành lý chỉ có vỏn vẹn một vali nhỏ chừng 10kg quần áo. Còn lại là một cái sắc vừa lọt máy laptop của tôi và mấy cuốn sách .
Vé máy bay lấy tại nơi, quầy dành cho hành khách của Marmana đề cái biển rõ to. Họ đã để sẵn vé và những giấy tờ cần thiết trong một bì thư cỡ vừa, chỉ cần mình đưa tờ giấy in từ máy tính ra, khi đặt vé qua Net. Những thủ tục này thì rất nhanh. Nhưng đến lượt gửi hành lý và lấy thẻ lên máy bay, thì chao ơi là nhiêu khê. Và nhiêu khê hơn nữa là khi đưa hành lý theo người và chính người mình nữa qua mấy cái máy soi rọi chi đó trước khi vào cửa khẩu " địa phận không cấm " để rồi lên máy bay .. !!
Cuối cùng rồi cũng lên được máy bay, may mà tôi và cu Ti ngồi ngay hàng ghế gần trên cùng, nên không phải ngại ngùng với cái hành lang trong máy bay cũng khá dài .
Khi máy bay vừa chuẩn bị cất cánh, một người trong đoàn tiếp viên hàng không chuyến bay sung sướng nói to : - Thổ Nhĩ Kỳ ghi một bàn !! Tất cả hành khách ồ lên và vỗ tay theo làm cả máy bay náo nhiệt. Sau đó chừng một giờ thấy có người hỏi người phục vụ bar trên máy bay và được biết tỉ số trận đấu đang là 2-2 . Cu Ti ngồi cạnh tôi thỏ thẻ : - Chắc là phải kéo dài hiệp phụ đấy mẹ à !
Trên chuyến bay này tôi mới có thời gian yên tĩnh để đọc cuốn sách " Lối Cũ Chẳng Sao Quên " - chị Bích Huyền tặng tôi và P. Anh cùng V.Long. Nhiều đoạn tôi phải dừng lại giữa dòng tâm sự của chị BH để nhìn ra ngoài cửa sổ máy bay ...tìm cho riêng mình những khoảng lặng (!) đang hòa tan trong không gian bồng bềnh của màn đêm rất huyền bí …mà tôi đang được trôi trên đôi cánh con chim sắt hòa bình . Tôi hỏi cu Ti đang lúi húi chơi game : - Này Ti, chuyện Aladin và chiếc thảm bay …là của xứ Thổ Nhĩ Kỳ nhỉ ? Nó trả lời cầm chừng, nhưng có vẻ tự tin hơn tôi hỏi : - Chuyện Aladin là chung cho những nước Trung Cận Đông chứ không hẳn của một nước nào đó ? Thi thoảng cu Ti ngó sang tôi, rồi nó liếc mắc qua trang dịch tiếng Anh ngữ bên cạnh, mà hỏi tôi : đoạn mẹ đang đọc, bác BH viết gì vậy, mẹ nói tiếng Pháp con nghe ? Khi tôi dịch sát theo nghĩa Việt Nam, nó lặng im, rồi nó đọc tiếng Anh và dịch lại ra tiếng Pháp. Thi thoảng tôi cười thành tiếng, Ti ngó tôi và hỏi: - Gì thế mẹ ? - Ah, bác viết : có ông kia đi dò la tin tức vụ xuất cảnh sang Mỹ, nhưng ông " xạo le " quá trời . Ông nói là có người ông quen lắm, chen mãi mới vào được bên trong, đến nỗi kính bị rớt xuông đất mất luôn . Thế nên anh bạn đã đọc được tin tức họ dán trên tường đâu đó (!). - Ừm, đã mất kính thì còn thấy gì mà đọc ?? - Haha !! bác BH khôi hài hả mẹ ! Tôi đọc một mạch hết cuốn sách và rồi ôm vào lòng, chỉ sợ lãng linh gì mà cuốn sách rớt lại trong máy bay.
Cuối chuyến bay tôi cảm thấy cơn mệt ập đến rất nhanh và vẫn không hề báo trước. Có lẽ tại mấy ngày nay nhiều suy nghĩ ập đến và chuyến đi này cũng không định trước gì cả. Và tôi đã tính hủy bỏ nhiều lần thật sự. Nên giờ cuối tôi mới vừa xếp chút hành lý, vừa lo bài vở trên các Net, vừa cơm nước và dọn dẹp nhà cửa…Nên sự ăn uống ngủ ngáy của tôi quá là lung tung beng. Tôi có cảm giác mình muốn thiếp đi thì phải. Và vì thế chuyến bay thành ra quá dài hơn tôi nghĩ trước đó. Cũng tại lỗi được nghe là bay có khoảng hai giờ rưỡi gì thôi. Nhưng thực tế là tới gần bốn giờ. .. .. Tới phi trường Izmir khoảng hai giờ sáng địa phương ( một giờ đi trước Paris ). Ngoài cửa ra có một dãy xe car của group Marmara đón ở phi trường . Mỗi xe car có 1 người tour guide cầm tờ danh sách có ghi tên những ai ở hotel nào ? Xe chúng tôi gồm 21 người, ở 2 hotel : Palm hotel và Marti beach hotel. Người hướng dẫn là một thanh niên còn rất trẻ, nói tiếng Pháp khá thành thạo. Xe car vừa chuyển bánh, cậu thanh niên cầm micro thông báo : Izmir là thành phố lớn thứ ba của Thổ Nhĩ Kỳ, với dân số khoảng bốn triệu . Còn bây giờ xe car sẽ chở ông bà về thành phố Kusadasi, ở cách đây hơn 100 km, chừng một giờ đường. Xe sẽ về hotel Palm trước, sau đó chừng mươi phút sẽ về hotel Marti. Rồi cậu thanh niên hỏi rất tự nhiên : - Bên Paris thế nào ? - Vẫn thế, thiếu nắng và thiếu biển (( tôi tự trả lời , vì thấy không ai nói gì cả.)) - Thế còn ông bà thế nào ? - Rất buồn ngủ ! (( câu này thì gần như tất cả mọi người cùng trả lời một lúc )) - Ông bà sẽ ngủ rất ngon lát nữa . Bây giờ là 2h45 , khoảng 3h50 chúng ta sẽ về tới nơi. Có mấy người hỏi thăm thông tin trận đá banh giải tứ kết giữa Thổ Nhĩ Kỳ và Đức. Rất buồn bã cậu thanh niên trả lời : Đức đã thắng 3-2, lỗi tại đội chúng tôi! Tôi cũng đã nghĩ phía Thổ Nhĩ Kỳ thua, nếu không bằng mọi cách trên máy bay, hoặc khi máy bay vừa hạ cánh họ đã loan tin vui ầm ĩ lên rồi .
Trên xe, chỉ chừng mươi mười lăm phút sau là gần hết mọi người đã ngủ thì phải, vì im thin thít, ngay cả cậu thanh niên vui tính. Chỉ còn tôi, cu Ti và hai cô gái đến từ Pháp như chung tôi, và người tài xế xe ca rất lặng lẽ (!) là còn thức. Cảnh vật hai bên đường rất hoang sơ, như đi qua những cánh đồng không phải là trồng cây hoa màu, vì trăng vẫn còn đủ chiếu sang lờ mờ cảnh vật dưới trái đất. Nhưng chừng hơn nửa giờ đường, tôi ngạc nhiên thấy những nhà cửa trên đồi sáng trắng rất lạ lung, phần lớn là nhà cao tầng sàn sàn độ cao như nhau, nhìn xa giống như những hình xếp khá gọn gàng và liền nhau, nên càng tăng thêm độ sáng cả một khoảng không gian nơi ấy. Tiếp thêm nhiều cảnh như thế nữa, tôi thầm nghĩ, không biết do trăng sáng, hay do đèn sáng hay do kiến tạo địa chất ở đây mà nhà cửa về đêm có ánh sáng đẹp đến thế ? Tôi nói với Ti : - Đó là thành phố trắng con nhỉ? Thằng bé một mắt còn dính với màn hình máy chơi game, một mắt ngó ra phía tôi chỉ thỉnh thoảng khi trầm trồ mình tôi, nó cũng bảo : - Ừm, đẹp quá !! Nhưng một lát sau tôi thấy Ti cũng tựa đầu vào thành xe ngủ say sưa.
Đúng 3h40 đi vào trung tâm thành phố, phía tay phải sát bờ biển. Nhìn bãi biển thật đẹp và thật gọn với những dù, ghế xếp ngay ngắn thẳng tăm tắp. Xe chạy rẽ lên tay tay trái rồi vòng ngay trở lại, dừng trước hotel Palm 4 sao rất sang trọng. Đại đa số xuống đây, cậu thanh niên chạy xuống hướng dẫn mọi người và trao cho người làm việc trong hotel giờ đó. Mọi việc đều rất nhanh, chỉ đúng năm phút đồng hồ. Trên xe lúc đó tôi ngoái lại phía sau, thấy trống trơn, vậy là chỉ còn chúng tôi và hai cô gái Pháp ngồi hàng ghế đối diện. Tôi quay sang hỏi nhỏ : - Vậy là hai cô cũng ở hotel Marti ? Cô gái ngồi cạnh tôi gật đầu mỉm cười.
Sau đó xe chạy ra phía bờ biển, rẽ sang tay trái và đi thêm một đoạn sát biển, rồi lên đồi qua phía trong của thành phố. Thi thoảng xe chạy qua những khúc sát bờ biển, và có đoạn là một nhà hàng nổi khổng lồ. Thành phố khi đó nhiều hàng quán còn mở, khách là những người du lịch đến từ Âu Châu, thấy ai cũng hớn hở. Xe chạy chừng mươi phút, tôi ngỡ ngàng thấy chữ hotel Marti ngay trên bờ biển. Tôi gọi Ti : - Dậy đi con, mình tới nơi rồi. Cậu thanh niên dẫn chúng tôi vào phòng lễ tân giao cho một thanh niên khác đang giờ trực. Rồi cậu quay ra nói với chúng tôi : - Ngày mai chừng 14h30 ông bà xuống tại phòng lễ tân này, sẽ có người đến giới thiệu với ông bà các chương trình đi tham quan, nếu ông bà muốn tham dự . Tôi đưa tiền pourboir nhưng cậu lắc đầu, và chỉ cho tôi người tài xế xe car. Tôi chạy lại làm thủ thục nho nhỏ, gọi là cám ơn mọi người đã đưa chúng tôi tới nơi tới chốn an toàn.
Lên nhận phòng xong là cu Ti chỉ kịp tắm qua cái ào rồi nó ngủ say như chú chó con thật thương! Tôi loay hoay mở cửa ngó ra ngoài ban công, lúc đó tuy còn trăng, nhưng xung quanh tôi chỉ cảm giác là có cây nhiều và có mái nhà cũng cùng độ cao phía bên tay trái, và tay phải phía trước mặt. Sau đó tôi mới vào đi tắm rửa.
Hotel ở đây so với hotel Bercy mà chị BH và chị KN ở mới kỳ rồi khi ghé Paris và Hotel chúng tôi đi Nice, thì Marti Beache Hotel này rộng rãi và thoáng hơn nhiều lắm. Ti để máy điều hòa 19°C.
... ... ( còn tiếp )
|