Trang Thơ MÂY LÀNH
MỖI BƯỚC CHÂN ĐI
Bước chân đi ,thêm một bước đì
Cúi đầu thầm đếm bước chân đi
Trời Đông tuyết lạnh , màu trắng xóa
Nhớ nhung lệ nhỏ, nhòa bờ mi
Nắng ấm quê hương về chốn nào ?
Hồn thơ ướt đẫm một niềm đau
Tháng tư năm ấy trời giông bão
Tan tác phượng hồng úa tàn mau
Vấn vương một thuở đẹp như mơ
Gót son , dáng ngọc, nét hững hờ
Chuyện tình hoa bướm ươm đầymộng
Trang sách học trò, kết vần thơ
Mỗi bước chân đi , một nỗi sầu
Dòng đời cứ mãi vội qua mau
Xuân thì con gái phai làn tóc
Góp gió , gom hương giữ đậm mầu
Mỗi bước chân đi , bao điệu buồn
Quê hương vời vợi , cuối trời thương
Đếm từng sợi nhớ bằng bông tuyết
Mong chút nắng vàng chiếu muôn phương
Mỗi bước chân đi, một nhịp cầu
Ngăn giòng nước mắt khi mưa Ngâu
Lững lờ sông chảy vào biển rộng
Bến đợi , thuyền chờ , em ở đâu ?
Mỗi bước chân đi , vạn sắc màu
Cầu vồng lấp lánh tận trên cao
Niềm vui quấn quít trong tầm với
Ngọn lửa hồng reo mãi ngàn sau
Mây Lành
MƯA RƠI
Mưa rơi
Rơi mãi ngoài song.
Hồn ta
Vẫn mãi mênh mông nổi buồn
Hạt mưa
Lất phất chiều buông
Tình ta
Len nhẹ suối nguồn đắng cay
Đất trời
Vần vũ nhiều mây
Tim ta
Khơi dậy men say thuở nào
Mưa rơi
Từng hạt rơi mau
Tình sầu
Lắng đọng thấm vào ngăn tim
Thương ai
Thờ thẩn đi tìm
Vần thơ
Trao cả nổi niềm nhớ nhung
Ước mơ
Thầm ước mơ chung
Đường đời
Một lối ta cùng có nhau
Mưa rơi
Tí tách mãi sao?
Giọt buồn
Khuấy động tan vào hư vô
Mưa rơi
Gợn sóng mặt hồ
Lệ rơi
Rớt nhẹ , tim khô héo sầu
Mây Lành
SAY THƠ
Ta lại tìm ta qua túi thơ
Bầu rượu đong đầy vị hững hờ
Chếnh choáng men say ta cứ ngỡ
Đời vui , tình đẹp thật như mơ
Nhẹ bước qua cầu , nén thương đau
Gợn sóng lao xao cuộc tình sầu
Thơ vơi , rượu cạn, trăng nhòa nhạt
Che khuất nét buồn vẻ hư hao
Lững thững một mình trên lối khuya
Hơi sương lành lạnh , gió đưa về
Đèn đường vàng vọt hiu hắt rọi
Hình nghiêng bóng ngã , tỉnh cơn mê
Men say từ rượu lẫn ý thơ
Khắc khoải trong ta niềm mong chờ
Rượu cay, thơ nhạt , hay tình loãng
Ta vẫn cứ say với nàng thơ
Mây Lành
TIẾNG XUÂN
Chim con chuyền cành bên lối đi
Nhìn quanh ngơ ngẩn muốn điều gì ?
Tiếng hót véo von chợt cao vút
Đôi mắt hạt cườm bé tí ti.
Lông mượt như nhung chiếc mũ tròn
Cánh sắc màu xanh tựa mạ non
Nâu đất điểm pha thay màu áo
Đôi chân nho nhỏ nhảy lon ton
Nắng vàng rớt nhẹ trên ngàn cây
Gió xuân hôn phớt hàng lá gầy
Reo vui tiếng suối cười khúc khích
Chim chợt giật mình tung cánh bay
Tưạ gốc thông già , ta lắng nghe
Tiếng xuân xao động vui chan hòa
Hồn nghiêng rơi rớt bao phiền muộn
Vướng mắc chút tình như nụ hoa
Mây Lành
MẸ VÀ GIỌT NẮNG
Trời đã ngừng mưa , nắng vừa lên
Lung linh từng giọt nắng qua thềm
Mẹ ngồi đăm đắm nhìn đầu ngõ
Trông bóng con về, chờ nắng lên
Len lỏi nắng tràn qua lá xanh
Nhẹ nhàng giọt nắng rơi trên cành
Giọt buồn rơi đọng trong hồn Mẹ
Hi vọng con về quá mong manh
Nắng đang âm thầm đến đâu đây
Dường như dừng lại tại chốn này
Hôn lên tóc Mẹ bao niềm nhớ
Riêng con vời vợi chốn trời mây
Mẹ bỗng thèm nghe tiếng của con
Reo vui như thuở tuổi trăng tròn
Nụ cười lấp lánh trên ánh mắt
Phảng phất bóng hình Mẹ trong con
Từng ngày từng tháng con đi xa
Nắng vẫn ghé thăm sau vườn nhà
Cùng Mẹ chăm từng cành hồng thắm
Vun xới vườn rau lẫn vườn cà
Tóc Mẹ giờ đây đã chuyển màu
Cuộc đời của Mẹ lắm thương đau
Nắng mưa bao độ con có biết
Mẹ mãi yêu con đến ngàn sau
Gửi nắng chút tình Mẹ chốn quê
Bốn mùa thầm đếm mong con về
Hãy mang giùm Mẹ niềm nhung nhớ
Khơi dậy trong con , giữ lời thề
Lòng Mẹ chợt vui khi nắng lên
Long lanh nắng nhảy múa bên thềm
Nghịch ngợm nắng đuà bên tóc Mẹ
Mẹ ngỡ là con , nỗi êm đềm
Mẹ vẫn luôn mong con trở về
Mặc dù Mẹ hiểu, đó là mơ
Nhưng sao Mẹ vẫn âm thầm đợi
Nắng đã lên cao, Mẹ vẫn chờ
Mây Lành
EM
Nắng ấm thoa hồng đôi má em
Nụ cười tô điểm làn môi mềm
Ánh mắt long lanh màu hạnh phúc
Chiếc võng tình yêu ru dịu êm
Mơn man làn gió vờn cành hoa
Dịu dàng hôn nhẹ đôi tay ngà
Cánh bướm sóng đôi trên mái tóc
Buông lơi dòng suối của tuổi hoa
Thoăn thoắt chân hồng trên cỏ non
Gót hài in đậm vương lối mòn
Mây trắng trải dài khung trời vắng
Dáng em trong nắng, tựa cành xoan.
Môi mắt em cười thật trẻ thơ
Đánh rơi từng mảnh vụn mong chờ
Hồn em đan kết ngàn hoa lạ
Ong bướm lặng nhìn , vun ước mơ
Hình ảnh năm xưa nay còn đâu?
Môi hồng , má đỏ có phai màu?
Nắng xuân có còn hôn làn tóc ?
Nhịp tim thổn thức dấu niềm đau
Mây Lành
HOA TÍM
Hình ảnh ,
Con đường dài hun hút ,
Hoa tím cả vùng trời
Gợi trong tôi nỗi nhớ
Tình yêu của một thời
Ngày xưa ,
Nhìn cành hoa màu tím
Anh nói , màu thủy chung .
Mỉm cười em khẽ bảo
Cũng là màu nhớ nhung
Kỷ niệm
Những chiều buồn im vắng
Tà áo tím bay bay
Nhìn em duyên dáng quá
Anh thẩn thờ , đắm say.
Nhớ nhung,
Ôi! Nhung nhớ thêm đầy.
Mây trời không ngừng bay
Sông dài luân lưu mãi
Tương tư dâng từng ngày
Thời gian ,
Trôi nhanh theo năm tháng
Nhớ nhung vẫn vô vàn
Anh xa xôi, vời vợi
Sắc tím buồn mênh mang
Tình yêu,
Như giọt sương mong manh
Thấp thoáng bóng hình anh
Nhớ anh , em mãi nhớ
Mắt lệ nhòa, long lanh
Mây Lành (30/05/08 )
CÀNH HOA TRẮNG
Anh nhớ mãi vườn nhà em hoa trắng
Dáng em cười trong ánh nắng chiều nghiêng
Lấp lánh bên hoa một nụ cười hiền
Anh cứ ngỡ thiên đàng nơi đâu đó
Đêm trăng sáng hương hoa dâng thơm ngát
Tỏa không gian làm ngây ngất lòng ai ?
Anh chợt thầm mong trên đoạn đường dài
Hoa vẫn mãi bên anh cùng sóng bước
Và từng ngày anh theo sau , em trước.
Dáng thon mềm , mái tóc mượt như nhung
Em thẹn thùng khi anh muốn đi cùng
Đôi má đỏ hây hây màu mận chín
Anh trộm nhìn em trong vườn hoa trắng
Ong bướm bay bay vơ vẩn quanh em
Anh mơ mình là một chú dế mèn
Được hôn khẻ chân em khi dạo bước
Thật buồn cười về nỗi niềm mong ước
Chỉ thấp hèn nho nhỏ đến thế thôi
Mà trãi qua bao năm tháng trôi dài
Vẫn thầm lặng , anh ôm niềm mơ ấy
Chiều hôm nay , chợt nhìn hoa màu trắng
Se sắt lòng , anh nhớ lại chuyện xưa
Vườn hoa trắng , hương có còn thơm ngát ?
Màu trinh nguyên , em còn giữ hay chăng ?
Mây Lành ( 31/05/08 )
NƠI EM Ở
Nơi em ở không mai vàng nở rộ
Khi Xuân về lòng ray rức niềm đau
Cả trời đất cùng một màu trắng xóa
Tuyết rơi nhiều nên tóc vội phai màu
Nơi em ở không biển xanh bát ngát
Không cát vàng với từng dấu chân đi
Anh có biết em thầm mong cơn gió
Hôn môi mềm vị mặn đắng bờ mi
Nơi em ở không được nghe tiếng sóng
Vổ rì rào từng đêm tối mông lung
Đếm vì sao em chợt nhớ vô cùng
Cung bậc ấy giờ đây , xa xa lắm.
Nhớ ngày xưa , em thích nhìn hoa biển
Hoa trắng ngần rồi tan vỡ rất nhanh
Biển bao la nhưng sóng lại đến gần
Ôm lên gót chân hồng in trên cát
Em chợt nghĩ, có bao giờ anh hiểu
Tình yêu kia như biển cả mênh mông
Nhớ non sông, nhớ cả bóng oai hùng
Của ngày ấy, một thời vàng son đó
Nơi em ở, mùa Thu về rực rỡ
Lá chuyển màu nhưng không chuyển niềm đau
Đạp lá khô, nghe hồn mình rạn vỡ
Việt Nam ơi ! xa vời vợi muôn trùng
Nơi em ở, có gì nơi em ở ?
Không mai vàng, không có cả biển xanh
Lá vàng rơi, từng chiếc lá lìa cành
Đong nhung nhớ bằng lá vàng rơi rụng
Nơi em ở đã một lần em kể
Tuyết trắng ngần, nhắc em nhớ quê hương
Lòng bồi hồi mong ước một ngày về
Nơi đầu ngõ, mẹ gìà dang tay đón
Nơi em ở còn gì không anh nhỉ ?
Một tình yêu trong muôn vạn tình yêu
Một đóa hồng cùng hằng triệu đóa hồng
Luôn thắp sáng trong tim người dân Việt
Mây Lành (02/tháng 6/ 08)