Nhật ký của Huệ, người làm vườn (10)
Mong chờ màu xám của mùa đông biến đi cho đã, màu xanh ngập khắp vườn, rồi xanh đỏ tím vàng phất phơ trong gió xuân cho đã, chừng không có thì giờ, coi chừng chỉ thấy màu nâu thì nguy to. Năm nay mưa cũng nhiều, úng đất, nhưng mùa nóng tới sớm hơn, người làm vườn sống trên máy bay nhiều hơn, county cho tưới nước ít ngày hơn, nhà ai cũng có nâu nâu nâu.
County đưa giấy, có lẽ cả county theo cùng một lịch, nhà số lẻ tưới những ngày thứ ba, thứ sáu và chúa nhật. Nhà số chẵn tưới thứ hai, thứ năm và thứ bảy. County lịch sự ghê, nói chỉ khuyến khích sự hợp tác của mọi người. Nhưng không muốn hợp tác thì làm gì được đây? Chẳng lẽ nhà trước mặt đang phun nước, nhà mình lại cũng mở vòi, họ đã dặn khi hai bên mở vòi thì nước sẽ chảy yếu đi, ai muốn lấy phần của hàng xóm chứ. Thế là county lịch sự, nhà nhà lịch sự, kết quả là cỏ cháy hết, không cháy nhiều cũng cháy ít. Mà muốn tránh tưới buổi sáng sớm cùng với hàng xóm bên kia đường thì cũng khó. Nhà nào cũng phải đi làm, thường thì ai cũng mở vòi tưới vào sáng sớm, mình có ở nhà đâu mà mở vòi vào giờ nhà hàng xóm tắt. Vả lại, khi nắng lên rồi, tưới nước phải đóng thuế cho mặt trời, hao chịu chi thấu. Nhà này mỗi tháng tiền nước tưới mỗi tuần ba ngày đã tốn $150 ngon ơ. Chiều đi làm về tưới thêm ư? Tưới sao thì tưới, nước đọng trên lá cây làm môi trường cho rầy và bọ thì ráng chịu.
Nhà Eileen bên cạnh, bãi cỏ phía trước nhà Eileen và bãi cỏ của Eileen phía bên hông nhà Huệ cháy 100%. Eileen không có sprinklers. Dòm vậy thì biết hệ thống sprinkers của mình tốt, chỉ tưới đúng nhà mình, không xâm lăng hàng xóm. Ngay cái lằn ranh, cỏ một bên xanh, một bên nâu. Trước mặt, nhà Kimberly cỏ cũng xanh như nhà Huệ, nhưng một vài chỗ đã có tàn nhang, vết nám. Bên cạnh nhà Kimberly, nhà Mindy cũng same same. MIndy báo cho biết đã dặn nhóm cắt cỏ của Fidel chỉ cắt cỏ nhà Mindy mỗi hai tuần thôi, không phải mỗi tuần nữa. Mindy sẽ phải trả thêm mỗi lần $10, nếu hợp đồng theo hai tuần, nhưng dù sao cũng tiết kiệm được một chút. Huệ nghe vậy, tuần sau đó cũng tính bắt chước. Tuần rồi, khi nghe máy cắt cỏ chạy ỳ ỳ, Huệ ra cửa dặn những người cắt cỏ kiếm Fidel để Huệ nói chuyện. Fidel nghe xong ý định của Huệ, nét mặt có hơi biến sắc. Huệ quýnh lên, nói thôi, để tui xem nào, à hay là mình vẫn theo thời khóa biểu cũ đi, ông cứ cắt và tỉa sửa mỗi tuần cho đẹp. Fidel lại sáng mắt lên như cũ, làm Huệ cũng vui.
Thiệt chớ, county làm sao biết được bao nhiêu người phải bị bớt thu nhập vì cỏ thiếu nước, cháy queo. Cỏ không thèm mọc nữa thì lấy gì mà cắt. Chỉ sống bằng nghề cắt cỏ thì người ta sẽ làm sao đây ông ơi!
Hôm nay anh Hai làm công tác thử nguyên hệ thống tưới nước. Lâu lâu phải thử một lần, ở nhà vặn nước phun thì mới biết có chỗ nào đang đình công hay đang lóp ngóp để liệu mà kêu thợ sửa. Mỗi năm họ tới mở vòi, đóng vòi, họ đã lấy tiền, nhưng mùa hè vào tháng 7 và tháng 8, họ có cho mình kêu sửa miễn phí để tỏ tình đồng chí.
Còn công tác của Huệ hôm nay là xén bớt hồng leo đang chỉa thẳng lên trời, quanh rào, và cắt hết hoa cúc trắng đã về chiều, cho vào bao, chờ sáng mai xe đến đem đi cùng rác. Hồng leo nằm phía hông, coi như phía vườn sau nhà mình đi, nhưng gần đằng trước của nhà hàng xóm, làm sao ăn ở coi cho được thì làm.
Huệ đang cắt những cành hồng gai góc, thì nghe tiếng chị chim la chói lói sau lưng. Chị đứng trên rào, la lung tung tí beng. Dạ, chào chị. Mạnh giỏi, chị? Tui có thấy anh chị cất lâu đài tình ái giữa cái chảng ba trong khóm cây holly góc nhà phía trươc, tui lúc nào cũng khép nép khi đi ngang qua, tui nhìn mái nhà chắc chắn của anh chị có một lần, không dám tò mò nhìn thêm, sợ anh chị cảm thấy bất an, bay mất, thì còn chi cho tui tự hào đất lành, chim đậu. Đem cơm gạo ra mời anh chị thời, tui cũng vãi xa xa ra, không dám vãi gần nhà tổ ấm của anh chị, sợ mất công dẫn đường cho sóc chạy...đến. Mắc gì chị la chói lói vậy chị? Để tui vô nhà lấy thêm gạo ra đây nha, chắc chị chưa dùng điểm tâm?
Đem gạo ra rải ở thềm sau, Huệ tiếp tục cắt hồng gai. Gọn rồi đây, xinh xẻo rồi đây. Ủa, úy mèn ơi, tổ chim nữa đây ha? Thiệt mà, sự khai quang của Huệ đã làm lòi ra một cái tổ chim bé bỏng. Đen đen, măng tơ, để đếm coi, trời có tới bốn đứa! Hai đứa coi bộ già dặn hơn hai em kia, nghe tiếng động, chưa biết mở mắt, tưởng mẹ về, hoác hai cái mỏ viền vàng ra đợi mớm mồi, thấy tội. Mẹ của bốn em vẫn bay quanh quẩn, khi lượn, khi đậu trên rào. Thì ra Huệ đã lầm. Lúc nãy chị chim la chói lói để báo động cho Huệ biết Huệ đang trespassing! Huệ lại tưởng chị la làng để ca bài ca con cá. May mà chị biết Huệ vẫn đối xử với chị với tình hữu nghị đời đời bền vững, chứ đến đe dọa cái homeland security của gia đình chị như thế này, chưa chừng chị nhảy lên đầu Huệ, chị giựt tóc, chị đá, chị cào mặt, chị thả cho vài tấn bom thì cũng chẳng oan!
Tình hữu nghị vẫn còn bền vững. Huệ kiếm những cành hồng nhiều lá, nhiều gai, che tạm lại ánh mặt trời gay gắt cho bốn bé, cùng để phòng thủ sự tò mò của những chàng sóc, biết đâu. Huệ chỉ chừa một khoảng nhỏ để chị chim mẹ bay vào mớm mồi cho con. Nắng thế này, không che, biết làm sao bốn em qua khỏi cơn thiêu đốt. Ngồi trong phòng morning room, nhìn ra theo dõi tình hình, Huệ thấy chim mẹ vào ra thoải mái, cũng tạm yên tâm. Nhưng Huệ sẽ phải để mắt canh chừng mỗi ngày, cành hồng nào héo là Huệ phải tìm cành khác để thay. Hy vọng một tuần đủ cho bốn em chim non đủ lông đủ cánh để được bay tự do và an toàn. Giờ này bốn em yếu ớt, chim mẹ thương mà không biết bế bồng, mướn cô Huệ thì cô không biết làm sao bảo đẩm tính mạng bốn em, đem vào nhà biết có nên chăng, hay chỉ làm bốn em mau thiệt mạng, rồi lại sinh thù oán với bố mẹ của bốn em thì có phải ngu không. Không lẽ gọi wild animal control!
Help!