Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

2 Pages<12
Người Ôm Kỷ Niệm Mà Mơ
Lúa 9
#21 Posted : Thursday, August 21, 2008 9:49:09 PM(UTC)
Lúa 9

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 140
Points: 0

Món ăn tinh thần

Có một người bạn NET gửi cho xem tấm hình Chiếc Cầu Rạch Miễu sắp xong trong tháng 9.2008 này (?) ...nhưng chắc Lúa Tui hổng dám đi cầu đâu sợ chết khi nhớ tới sập cầu Cần Thơ. Lội qua sông Cửu Long đuối sức cũng chết, đi ngang cầu cũng chết, thôi thì kiếm ghe chèo vậy.... Ngẫm cũng ngộ, mấy hôm trước khi khách tới thì trời mưa tầm tã mình cầu nguyện Ông Trời cho mình Trời Đẹp để đãi khách ngoài sân. Đúng y như rằng cuối tuần qua Trời nắng chói chang rực rỡ, được nướng thịt, chơi vũ cầu, đốt lửa trại ngắm trăng Rằm tròn vo suốt đêm tuyệt đẹp.

Ngẫm cũng ngộ, khi bận rộn quá mở máy nhìn vào Phố Ảo, " họ " chạy chạy sao thấy mình hình như là người đứng vòng ngoài ngó vô coi thôi chứ không là người tham dự nữa. Cảm giác này mình có thường ghê nơi.

Ngẫm cũng ngộ, năm ngoái khi chuyện Tàu lăm le xâm chiếm TS HS của Việt nam mình tức đến đau cái ngực, khó thở hết sức ! Lúc đó mình thề rằng:" Nếu như TQ chiếm VN trong tương lai thì mình sẽ dzọt qua Tòa Án Quốc tế Hòa lan tự thiêu cho coi. Sống trong đời ai không một lần chết. Thì CHẾT sao cho có ý nghĩa..."

Nhưng tính mình lại hay sợ chết, qua cầu Rạch Miễu mới xây cũng sợ sập cầu ! đi máy bay du lịch mình lại sợ tai nạn rớt máy bay. Ở nhà xài bếp Gas mình cẩn thận bấm nút tắt gas trước khi ra khỏi nhà vì sợ nổ !!! Nhưng tại sao tẩm xăng Tự Thiêu vì Dân Tộc mình lại không sợ nhỉ?? Có cái Chết nào mà không đau không ??!! Ngộ ha !!! Công nhận có những cái chết đẹp vì họ Hy Sinh cho kẻ khác. Một cái chết vì bịnh, vì tai nạn xe hơi, rớt cháy máy bay hay vì lý do gì đó mà số trời bắt chết là giờ đó dù muốn dù không ta cũng phải Ra Đi. Ngoài ra còn có những Cái Chết nằm trong tay mình định đoạt...

Đầu năm nay khi nghe mình nói câu: " Nếu nước Tàu xâm chiếm nước ta, thì ta sẽ dzọt sang Hòa lan trước Tòa án Quốc tế tẩm xăng tự thiêu cho coi !", một anh bạn trong Hội NVTN CS tức mình la lên: „ Ăn nói hồ đồ mai mốt nhớ uốn lưỡi 7 lần trước khi nói nghe chưa !“. Mình quay sang dặn dò CơmÁo: „ Khi cháy chớ có cứu tui à, cho tui chết luôn vì nếu sống mà trở nên xấu xí tật nguyền thì thà tui chết sướng hơn !“. CơmÁo nói: „ Phải cứu chứ !! Vì hổng còn ai để cho anh ôm hihi ! Nhưng cộng đồng còn cần một người tích cực để làm việc. Tự Thiêu mạng sống là PHÍ “ .

Giờ cũng nghe lần nữa chữ PHÍ. Nó lởn vởn trong đầu mình giữa „ Sự Sống và Cái Chết „ sao cho có ý nghĩa. Không hiểu có ai đọc về cái chết của Nhất Chí Mai, nhưng trong khi đọc là tôi đang khóc. Đất nước loạn ly khiến Nhất Chí Mai quyết định tự thiêu thân xác. Âu cũng là PHÍ đấy nhỉ ??

Hay sự tự thiêu của hòa thượng Thích Quảng Đức ngày 11.06.1963 phản đối Đàn áp tôn giáo là PHÍ đời quá ư ?? Nghe nói đâu đó nhà nước đang cho lập Mộ Bia tưởng niệm HT Thích Quảng Đức trong khi bao nhiêu chiến sĩ Vô Danh hy sinh chết trên chiến trường, đàn bà con nít chết trên biển cả vì lý tưởng Tự Do sao không nghe nhà nước nhắc nhở nhỉ ?

Ngoài các thứ mình ăn vào mỗi ngày để có chất dinh dưỡng để sống, để làm việc kiếm tiền, để trả bills, trả nợ Nhà, nợ Xe, nuôi con cái ăn học, ngoài ra còn Món Ăn Tinh Thần của ta là gì ? Có phải là Nỗi Buồn đã xảy ra trong quá khứ và hiện tại còn đang tiếp diễn, là những gì ta cưu mang trong lòng ư ?? Còn Tương Lai Người Việt Trong & Ngoài Nước sẽ ra sao ?? Đất nước mình xưa nay hiền hòa, tính tình người Việt thường chất phát, sao thời đại này bỗng trở nên những Con Người Mới của Chủ Nghĩa Mới, nghi kỵ lừa dối chia rẽ nhau, đâm chém nhau, tranh giành ảnh hưởng nhau, người giàu thì giàu quá, kẻ nghèo thì đem con đi bán đổi gạo, người mẹ thì đi bán máu Việt nuôi con nuôi chồng học tập tàn tật sau cuộc chiến.

Ôi còn đâu tình người, tình gia đình quyến luyến bảo bọc thương yêu nhau. Tại bon chen theo vật chất ư ? Lao theo trào lưu sống cuồng sống vội để chôn sống hiện tại và tinh thần đấu tranh ư ? Ta phải đào hố moi tìm khơi quật lên Tinh Thần Dân Tộc Cũ của Người Việt Cũ, biết đâu họ cùng có tâm huyết cũ rích như ta. Biết đào xới nơi đâu bây giờ ???

Khuya nay sẽ theo phái đoàn Chi Hội Phật Tử địa phương về Chùa Viên Giác hành hương dài 800 cây số, chợt nhớ tới tai nạn xe bus vừa qua tại Houston phái đoàn người Công Giáo đi hành hương về Missouri làm mình lo lo. A hóa ra Ta Cũng Biết Sợ Chết !!! Nghe vài người ở CHPT khác phán rằng nay Thày Phương Trượng VG đón „ toàn là sư Quốc Doanh „ trong nước ra, họ sẽ Tẩy Chay Thày VG. Ôi cái đầu nó xoay như chong chóng, các Sư trong nước đâu phải ai cũng là CS !! Người Việt ngoài nước đã đâu là " Việt Kiều xấu tật " !! Ai bày ra tên Việt Kiều nghe " Ngộ " ghê nơi !!

Ôi nhìn đâu nghe đâu ta cũng thấy mất niềm tin, cái hố chia rẽ đó do ai đào mà càng ngày tình thương yêu chia sẻ của PHE Ta ngày càng mỏng thế nhỉ ?? Nơi đâu mới là cuộc sống mến yêu thật sự ? Không lẽ ta sẽ chết dần chết mòn vì đói vì khát khi không còn ai ban phát cho ta chút Món Ăn Tinh Thần vui vẻ Lạc Quan cho nước Việt hay sao ?!

Lúa 9 Rose
Freitag 22.08.08
Lúa 9
#22 Posted : Thursday, September 4, 2008 4:03:34 AM(UTC)
Lúa 9

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 140
Points: 0

* Vừa viết xong bài Tùy Bút này hôm nay, vừa xem truyền hình thấy bên New Orleans bà con di tản tránh bão đã trở về nhà, cơn bão đã qua. Mừng quá !! Coi bên Ấn Độ thì thấy cảnh thê lương khác cả triệu người lội nước trong cơn lũ lụt.

Nhìn lại mình mới cảm ơn Thượng Đế !! Ngày nào còn mạnh khỏe còn ngồi đây gõ gõ là biết mình còn hạnh phúc. Chúc an vui.


Chiếc khăn kỷ niệm

Thời gian qua nghe thấy trong gia đình cũng như trong giới quen biết hay nói đến tuổi Già, một đề tài rất đáng quan tâm làm mình bỗng cảm thấy ngậm ngùi vì tuổi già khi đến có chừa một ai đâu! Có bà chị ruột duy nhất tại Đức, hai chị em ở gần nhau nhất cũng là cách xa nhau bốn năm trăm cây số, lái xe hơi phải mất bốn năm tiếng mới gặp, khi đi còn phải chờ ngày phép hay cuối tuần mới thăm được nhau. Chị ấy chỉ hơn kẻ viết bài có hai tuổi, nhiều khi ước gì hai chị em ở gần nhau hơn chút để có thể chạy qua chạy lại thăm viếng dễ dàng, phòng khi chị té thì em nâng được hoặc là ngược lại cũng đỡ khổ, nếu mà bà chị có té gãy giò còn con em gái nấu cho nồi cháo cá nóng bỏ thiệt nhiều tiêu ăn giải cảm hay pha giùm bà chị ly trà nước chanh với gừng thêm muỗng mật ong quậy lên nóng hổi hay là nấu cho bả nồi lá xông rồi đè bả ra cạo gió bằng gừng rồi bắt bả trùm mền ngáo chờ hết cái bịnh nhõng nhẽo.

Mèn ơi mới nghe nhắc tới ba cái thứ đó đã phát thèm „ bịnh bất tử „ rồi. Đời sống an nhàn của kẻ này dù gì còn có chàng CơmÁo, chàng đấm bóp cạo gió massage, hay pha ly trà gừng, đi chợ nấu cơm giúp cho bà xã thì rất là mát tay, trong khi bà chị mình hiện sống cô đơn, con cái lớn hết rồi năm thủa mười thì chúng mới về thăm vài hôm. Nhắc đến con cái đôi khi cũng buồn ( chậc ). Hồi chúng còn bé cha mẹ ẵm bồng đút từng thìa cơm mong cho chúng khỏe mạnh chóng lớn, dè dâu chúng lớn nhanh quá đến khi dọn ra khỏi nhà ở riêng trong ký túc xá ở cùng với sinh viên tứ xứ. Nhiều khi tự hỏi khi về già đứa con nào sẽ ở gần mình ta ? đứa nào sẽ là đứa đi chợ mua giùm mình ổ bánh mì, ký thịt, tý rau, tưới cây nhổ cỏ khi mình lưng còng đầu gối run lẩy bẩy, đứa nào sẽ nhồi bột làm bánh bao bánh da lợn bánh ít trần bánh cam khi mình thèm ha ? Vì ở đây vùng hẻo lánh tiệm Việt không có bán các loại bánh này trừ khi có lễ lộc lớn của chùa hay nhà thờ hay hội NVTN tổ chức Tết mới có bán các loại bánh đặc sản quê hương mà thôi. Câu hỏi dừng lại ngay đấy vì nói nào ngay một trong hai đứa con không có đứa nào có khả năng trả lời cả, vì chính chúng cũng chưa biết khi xong đại học ra trường sẽ đi về đâu? Ở đâu tìm ra việc làm là chúng sẽ dọn về đấy. Trước tiên phải vì miếng cơm manh áo cái đã. Còn hai ông bà cha mẹ về gìa sẽ ra sao ? Nếu nhỡ ông ra đi trước bà, bà sẽ làm gì với cái nhà to đùng sân rộng mấy ngàn thước vuông này ? Mướn người đến cắt cỏ chăm sóc vườn tược có mà chết, tiền hưu trí trả hết cho thợ lấy gì mà ăn xài đi chơi thăm con cháu và qùa cáp cho chúng mỗi khi sinh nhật sinh nhiết nữa, mà ông bà ghé thăm không lẽ cứ quảy mấy quả mướp quả bí tặng liệu nó có thích ăn không hay là thích chút tiền để chưng diện với giới trẻ. Còn nhỡ bà quy tiên trước ông thì sao ? Được trả lại „ đời singles „ liệu ông có can đảm chống gậy dìa VN kiếm vợ nhí không nhỉ ? Thôi nếu ai đó có đi thì ông hay bà làm ơn ra đi sớm sớm chút để tui còn mần ăn trước khi răng rụng xuống cầu vậy nhé.

Hôm qua có nói chuyện với nhà báo Tô Vũ bên Paris, Tô Vũ nay than già và bịnh ho hen ít khi ra khỏi nhà, nghe xong khiến kẻ viết bài này chợt bùi ngùi nhớ đến năm nào mới gặp Tô Vũ đây. Ờ ờ hình như mới tháng hai năm 2001 TT Văn Bút Âu châu có hỗ trợ tổ chức lễ ra mắt cuốn sách đầu tay giùm cho kẻ viết bài này là cuốn Tình Yêu Nuôi Tôi Lớn.

Cuốn TYNTL được anh chủ tịch hội VB TTAC Từ Nguyên chăm sóc chu đáo, layout trình bày thật đẹp, buổi RMS nhân dịp Xuân về năm 2001 phải nói là thành công, vui và cảm động thật là khó quên. Ngẫm nhớ ơn ông anh văn nghệ mãi. Đối với kẻ sống miền quê hẻo lánh được về kinh đô ánh sáng ra mắt sách trình làng trong không khí vui nhộn thật là một hân hạnh lắm.

Khi ấy tuổi đời còn trẻ năng động sau các buổi RMS trình làng ở Đức, Paris, Strasbourg, thì đến tháng tư năm 2001 kẻ viết bài này lại quảy gánh đi tiếp sang Hoa kỳ họp với Hội VBVNHN tại Virginia cũng là dịp RMS trình làng lần đầu tiên tại Hoa kỳ. Hồi hợp ghê. Trong chuyến đi này dự trù sẽ về Washington DC – Virginia, sau đó ra mắt sách tại Houston, tại đây do nhóm bạn thân Hoalư, có cả nhóm Văn Bút Tây Nam Hoa kỳ và nhóm đồng hương Qui Nhơn - Quảng Ngãi tới dự đông đảo thật là vui thân mật và khó quên.

Thời tiết mới đang vào Xuân tháng tư còn lạnh buốt. Như đã hẹn trước khi kẻ viết bài này tới sẽ được các anh nhà văn nhà báo Vũ Thụy Hoàng và anh Từ Nguyên đón tại phi trường International Airport Dulles ( IAD ). Máy bay còn quay mòng mòng trên không trước khi đáp xuống, kẻ viết bài này khi ấy đang bị cảm, chả hiểu hãng máy bay cho ăn cái giống chi, mặt mày tự dưng trở nên xanh lè hết trọi. Bước ra khỏi máy bay, đi theo đoàn người trèo lên xe bus ra chỗ lấy hành lý, chờ hành lý xong mới ra ngoài phòng chờ tìm thân nhân. Biết có hai ông anh văn nghệ sắp đón mình kẻ này lơn tơn kéo vali đi ra mắt nhìn dáo dát, hai ông anh sấn tới bắt tay chào mừng, kẻ này thì mặt nhợt nhạt nhưng cố ráng cười. Anh đã Từ Nguyên qua Mỹ trước mấy ngày, vì cũng là dân AC biết nhau lâu quá rồi trong TTAC, còn anh Vũ Thụy Hoàng viết cho báo Washington Post nghe tên anh đã lâu nay mới diện kiến lần đầu. Lòng bảo dạ „ Ráng tươi cười lên chút coi „, hai anh tính tình cởi mở muốn đưa kẻ này đến nhà hàng chi đó có quý phu nhân của các anh đang chờ sẵn. Kẻ từ xa tới đang chóng mặt nên cứ ậm ừ cho xong chuyện, ngồi sau xe mẹc-xi-đì của anh VTH loáng cóng sang trọng. Nghe hai ông anh bàn chuyện chi đó, kẻ này ráng lấy hơi thều thào khẽ:
- Ui sao em ....mắc ói quá hai anh ui...
Anh Từ Nguyên quay lại xót xa khuyên nhủ:
- Ráng hít vào thật sâu và thở ra thật nhẹ dài, nằm ngã đầu ra sau ghế tĩnh dưỡng, chắc tại em đi đường xa nên mệt, lát ghé nhà hàng ăn món nóng vào là hết liền hà.
Nghe lời ông anh kẻ này cũng ráng hít vào thật sâu thở ra thật chậm và ngã đầu ra sau ghế nhắm mắt cố ngủ. Thời gian sao mà trôi qua chậm giết người. Nhưng ...cái bụng bỗng nó kêu rột rột...đầu choáng váng nhồi nhanh người lên phía trước, thấy trời đất tối thui, hai tay bụm lấy miệng, không thể nhịn được nữa, thức ăn từ khi nãy ăn trên máy bay giờ được dịp trào ra thốc tháo, may quá anh Từ Nguyên liền móc trong túi thật nhanh ra cái khăn mu-xoa đưa cho kẻ này chận lại sợ tung tóe ra xe huê kỳ của anh Vũ Thụy Hoàng. Hoảng quá anh VTH tấp xe thật nhanh vào bên lề xa lộ, hình như các xe khác phóng ào ào qua, kẻ này cúi xuống vệ cỏ ói !!! Cái khăn mu-xoa thơm tho anh Từ Nguyên chao ôi nay đã bị kẻ này làm dơ bẩn. Thấy kẻ này bịnh quá mạng nên một ông anh bị dơ xe huê kỳ một ông anh thì mất cha nó cái khăn mù xoa, cả bọn yên lặng lên xe chạy một mạch về nhà anh VTH. Còn chiếc khăn của anh TN kẻ này vứt đâu đó ở ven đường Washington DC rồi biết đâu mà kiếm lại đây hỡi Trời !!

Thay vì đưa kẻ bịnh hoạn mà ham vui này ra nhà hàng nơi mọi người đang chờ đợi như đã hẹn, nó xin anh Hoàng chở về nhà nghỉ dưỡng sức lý do ngày mai còn đi họp VBVNHN nữa. Kẻ này được anh chị dành cho một căn phòng xinh xắn trong ngôi Villa của anh chị, leo lên giường na92m trùm mền thở eo ơi mới hay mình bay từ Âu châu sang đây nằm bịnh, chị VTH nghe tin vội vàng rời nhà hàng về nấu súp cho kẻ bịnh hoạn ăn, bắt đầu lại sức tĩnh táo hẳn ra.

Nhân chuyến về Washington DC họp kẻ này được may mắn hội ngộ nhiều văn nghệ sĩ hải ngoại như anh Vũ Hối, chị Nguyễn thị Ngọc Dung, chị Lê thị Nhị, Lê thị Ý, chị Thi sĩ Quỳnh Anh, bác Hà Bỉnh Trung chủ bút tờ Cỏ Thơm, anh chị Nguyễn Thụy Hoàng, nhà văn Tạ quang Khôi, anh chị Nghiêu Minh và nhà văn Sơn Tùng, thi sĩ Yên Sơn, anh Ngũ Yên và nhiều nữa...

Về sau này mới được anh Từ Nguyên thố lộ rằng: „ Nói nhỏ cho em nghe đừng có tiết lộ bí mật của anh nghen, chiếc khăn kỷ niệm đó là món quà của chị Michiko cô bạn gái người Nhật tặng anh khi anh du học tại đại học Waseda Tokyo năm 1960 đó vậy mà nở lòng nào cô vứt kỷ niệm của tui ! „

Khi nghe anh Từ Nguyên nhắc lại chuyện xưa tháng Tư năm 2001 tại phi trường International Airport Dulles ( IAD ), kẻ viết bài này tự hỏi ôi tìm đâu ra chiếc khăn nào khác để bắt đền thay thế chiếc khăn kỷ niệm của ông anh văn nghệ đã ấp ủ trong lòng mấy chục năm qua ?

Thắm thoát mới đấy mà đã bảy năm qua rồi ( 2001- 2008 ). Kẻ viết bài xúc động khi chợt nhớ đến không khí mùa đông se lạnh của Paris kinh thành ánh sáng, người Việt tiếp đón Xuân tha hương bằng những câu đố Thơ, ngâm thơ và đệm đàn tranh đàn bầu của anh Trần Quang Hải, và thời tiết tháng Tư mặt trời chưa kịp nóng nên hoa Anh Đào chưa nở kịp như mong đợi trong thời gian kẻ này có mặt tại Washington DC, ngồi thẫn thờ bên công viên dọc theo dòng sông Potomac nhìn về bên kia là cổng Pentagon sừng sững.

Kỷ niệm nào dù buồn hay vui cũng là kỷ niệm đẹp khó quên vô cùng. Thời gian ơi xin dừng lại để cho kẻ viết bài này còn có cơ hội gặp gỡ Tô Vũ, anh Từ Nguyên, anh chị Vũ Thụy Hoàng, bác Hà Bỉnh Trung, chị Quỳnh Anh và nhiều khuôn mặt khác qua duyên văn nghệ đã gặp gỡ nhau trong thời gian ta sống tha hương...

Lúa 9 heartRose
Ngày 04 tháng 9.08
Lúa 9
#23 Posted : Saturday, September 20, 2008 12:31:15 AM(UTC)
Lúa 9

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 140
Points: 0

Tôi đang vui với gì mình có !

Các bạn có tin trong đời có một Sự Tình Cờ không, hay là trên cõi đời này luôn có sự sắp xếp sẵn của một Duyên Số hở ?

Để tôi kể cho bạn nghe...
Tuần qua bắt đầu lớp học tiếng Pháp, hai lần trong tuần. Trong lớp đầu tiên vào họ cho bọn tôi ngồi lẫn lộn với nhiều trình độ khác nhau, sau buổi đầu tiên nhận thấy lớp đó thấp đối với kiến thức hiểu của mình nên sau giờ học tôi đi tìm cô giáo trình bày ý kiến. Cô vui vẻ chỉ cho mình đến cô giáo hướng dẫn khác cấp cao hơn chút. Thế là những ngày học sau đó mình theo lớp cô Denise, rất thích thú vì lớp này rất đúng khả năng mình.

Cô Denise dạy về kiến thức tổng quát nhất là về những vùng phát triển nổi tiếng của nước Pháp về rượu nho, về phó mát, về du lịch trượt tuyết, về rừng ...Cô chỉ giảng bằng tiếng Pháp ai không hiểu có thể đặt câu hỏi thì Denise nói qua tiếng Đức. Thật thích thú ! Đi học để biết thêm một ngôn ngữ như có thêm cái chìa khóa mở cánh cửa vào Thế giới Văn hóa Phong tục Tập quán một Dân tộc mới vậy.

Học ngoại ngữ ở bên đây không cần đóng tiền nhiều, vì mình sống ngay trên đất Pháp, họ khuyến khích người ngoại quốc nên học ngôn ngữ của họ ( cho đến nay những người Đức sang biên giới Pháp sống như mình gọi là Travailleur frontalier ). Trong khóa mình mới làm quen một cô người Đức sống ở Pháp đã 20 năm rồi, mà còn ngồi đây học như mình ?! Mình tự hỏi: Tại sao mình sang Pháp ở muộn hơn cô ta nhỉ ? Tại sao chờ đến giờ này mới ghi danh học tiếng Pháp trên đất Pháp nhỉ ?? Trong khi đóng tiền học tiếng Pháp bên Đức mắc hơn nhiều ! Ta luôn đặt câu hỏi „ Tại sao ?“ rồi chính mình không có câu trả lời, vì lý do này hay lý do khác nên....cứ thế mà thời gian trôi không chờ đợi một ai!

Thú thật ngày xưa khi đứa con gái đầu lòng còn bé tý chưa đầy một tuổi, mỗi khi có dịp chạy xuyên đất Pháp thấy cánh đồng ruộng lúa rộng mênh mông, tôi ham lắm, ham về đây sinh sống. Tính vốn thích sống ở miền quê êm đềm tránh cảnh đô thành nhộn nhịp. Nhưng lúc đó ox không bằng lòng, cho rằng chả hiểu gì tập quán ngôn ngữ xứ khác làm sao mà sống !! Nhưng về sau tự nghĩ „ Ta thích ta phải nhảy ra làm và quyết định một mình. „

Nay đã 10 năm qua. Hồi ấy, sáng đưa con vào trường xong chạy ra tiệm mở cửa quán, không quên ghé qua sạp mua tờ báo, vừa trông quán vừa đọc vài ba địa chỉ, cầm phôn gọi hỏi vài ba chuyện, ghi địa chỉ, chiều đóng cửa tiệm bèn cùng chồng con chạy qua Pháp coi nhà hỏi mua. Chạy kiếm vòng vòng như thế trong vài tháng thì kiếm ra căn nhà hiện đang ở này đây. Dân Đức sống bên Pháp vì trong khối EU đi đâu kiếm việc mua nhà ở đều dễ dàng không khó khăn.

Từ lúc về đây ở tâm hồn lắng dịu hơn thời gian sống bên Đức nhiều, Đức đất chật người đông thêm tính hay kỳ thị người ngoại quốc. Dân Pháp dễ chịu hơn, có lẽ tùy theo lối mình cư xử với hàng xóm nữa, nơi đây mình có hàng xóm rất dễ thương như vợ chồng Pascal và Mariette, còn bạn Việt nam đến chơi ai cũng kêu buồn !! Buồn với họ nhưng vui cho mình nên mình mới dọn đến ở. Trong rừng có lẽ buồn vắng vẻ thật !!

Đôi khi ta thấy cuộc đời như nhiều dây xích nối kết lại với nhau không có đoạn đầu đoạn cuối không đứt đoạn. Tôi thấy mình đã vượt biển may mắn sống sót đã được nước Đan mạch nhận vào nuôi nấng, hưởng được cuộc sống trưởng giả của người dân Bắc âu, sau đó may mắn là dọn về Đức quốc học thêm được một thứ tiếng Đức ngữ „khó nuốt vô phương„ này cũng là một cái gia tài hiếm có. Tiếng Pháp đối với tôi đã qua nhiều cours rồi nhưng nói vẫn chưa lưu loát vì dân Pháp vùng biên giới này ai cũng giỏi tiếng Đức, trong khi dân Đức biên giới thì ít người biết tiếng Pháp.

Khi thôi không làm business nữa tôi lo sợ người năng động như mình khó mà có thể ngồi yên !! Đôi ba lần thử vào lại ngành buôn bán ấy, nhưng có lẽ cái Duyên cái Sức khỏe hay cái tính Bon chen đã mất dần rồi, nay tôi đầm tỉnh hơn. Cái duyên số bảo tôi hãy làm việc gì khác nhàn hạ hơn vì trong thời gian còn trẻ vừa nuôi con vừa đi làm kiếm tiền tôi đã trải qua thời kỳ thật vất vả nhiều rồi. Nay biết đủ là đủ ! Hiện tại tôi đang làm được những điều tôi thích. Và học thêm một ngoại ngữ mà tôi rất yêu thích như Francais thì còn gì vui hơn nữa chứ !! Tôi đang vui.

Chúc các bạn cũng vui và làm được những cái mình thích như tôi.

Lúa 9
Mùa Thu đến sớm - 20.09.08



Lúa 9
#24 Posted : Monday, September 22, 2008 9:23:30 PM(UTC)
Lúa 9

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 140
Points: 0

Cần kiệm đúng cách !


Bà có hai người con, một gái một trai. Cô con gái lớn hơn cậu em ba tuổi, cô rất ngoan và tỏ lòng hiếu thảo với cha mẹ mình. Mỗi khi từ xa về thăm nhà cô không để mẹ phải làm gì khi cô có mặt, cô nấu cơm rửa bát, làm bánh, hút bụi nhà cửa, lau cửa sổ, rủ mẹ đi bát phố mua sắm, nói chung tuy còn học đại học nhưng nhờ đi làm thêm, nên cô xài tiền rất rộng rãi với chính mình và người thân...Đôi khi còn cắt tóc và làm đẹp cho mẹ nữa. Ngược lại thì phòng riêng của cô đồ đạc ngổn ngang không thứ tự, bao nhiêu thứ linh tinh chất đầy trên kệ sách, chật chội trông không có vẻ mỹ thuật chút nào. Shopping là thú vui của cô.

Cậu con trai thì khá ngăn nắp ít mua sắm, "cần kiệm" hơn chị mình, ít để ý tới người khác hơn chị gái. Phòng riêng của cậu ta đồ đạc đâu vào đấy, chỉ vài bộ đồ nằm hay treo thứ tự trong tủ còn những thứ không cần cậu đã cho vào túi hay thùng carton dồn vào kho cạnh bên. Kệ sách của cậu thì thứ tự sạch sẽ. Phải nói là cậu trông lớn xác, cao gần thước tám, nhưng lại rất còn con nít, ít để ý đến cách sử dụng tiền bạc cho đúng cách, mua quà tặng cho phái nữ " là cực hình "đối với cậu vì cậu ít thì giờ, tuy nhiên tặng sách cho mẹ cho chị đọc là thú vui của cậu vì đã biết ý mẹ và chị thích đọc sác đỡ phải suy nghĩ. Hình như tiền bạc không phải là điều cho cậu ta quan tâm nhiều. Cậu hài lòng với gì mình có.

Thí dụ như khi mua vé từ ký túc xá ( Đức) về Lyon vì cậu sắp dọn về đấy học một năm, là sinh viên đúng ra sẽ được hưởng vài ba quyền lợi như mua vé rẻ, nhưng vì chỉ lo chú tâm vào việc học, vào tổ chức này kia cho sinh viên khác. Có lẽ cậu đi làm kiếm tiền phụ thêm ngoài tiền cha mẹ gửi cho hàng tháng, sinh viên sống cần kiệm ít mua sắm nên dù gì cũng đủ xài cho cậu rồi, cậu không nghĩ tới sẽ cần kiệm thêm nữa..

Mới đây mẹ của cậu ra nhà gare hỏi mua vé cho cậu con trai, bà hỏi người bán vé:
- con trai tôi sắp dọn về Lyon - Pháp, vé một Chuyến Đi. Giá cả bao nhiêu, thưa ông ?
- „ 59 Euro „. Ông ngồi quầy vé trả lời.

Bà hỏi tiếp: „ Nó là sinh viên ông có giá đặc biệt dành cho sinh viên không, vì con tôi chắc chắn sẽ đi xe lửa về thăm nhà thường xuyên ?“
- cậu ta bao nhiêu tuổi ?
- 23.
- à như vậy là giá cho sinh viên là 44 Euro/ một chuyến.

Bà hỏi tiếp: " Có lọai rabat nào rẻ hơn nữa không thưa ông? "

- Có....nếu con trai bà đi xe lửa nhiều thì nên mua loại « Jugend Karte - Youth card «.. Một lần mua JK thì khi mua vé xe lửa sẽ rẻ đi, thay vì giá chính thức là 59 Euro giờ có JK chỉ còn có 29,30 Euro mà thôi. JK có giá trị một năm.
- Jugend Karte giá bao nhiêu thưa ông ?
- 49 Euro.
- JK có hiệu lực trong nước Pháp thôi à ? Con tôi chắc chắn thỉnh thoảng lấy xe lửa về lại Karsruhe - Đức quốc, nơi nó đang học hiện nay để giải quyết vài việc cần thiết cho đại học ở Lyon.
- Jugend Karte này dùng cho khắp Âu châu, Pháp Đức Đan mạch, Bỉ… bất cứ nơi đâu cậu ấy muốn tới.
- a hay quá ông bán cho tôi một JK và vé Một Chuyến về Lyon. Cảm ơn ông.

Cậu con trai ở xa biết là có mẹ mua vé giùm nhưng không ngờ mẹ mình đang có món quà « cần kiệm đúng cách « cho mình. Có hai vé trong tay bà mẹ vui chờ ngày con trai về trong hai tuần nữa sẽ giải thích cho con hiểu là: « Sống trong đời sống nếu chỉ lo đi học không thôi cũng chưa đủ, dĩ nhiên con cái lo học đã là điều hãnh diện cho cha mẹ lắm rồi, nhưng mình còn phải để tâm tới việc khác nữa. Hôm trước nếu con mua vé Jugend Karte này sớm chút nữa thì con đâu phải trả cho vé Aller Retour mất 159 Euro khi về Lyon coi nhà thuê, con đã tiết kiệm gần một trăm Euro rồi. Một trăm Euro con phải " đi cày " cực khổ mấy ngày mới có !! «

Đôi khi các con ra vẻ như đã lớn đã trưởng thành khôn ngoan đối đáp với đời, nhưng hình như chúng vẫn còn « bé bỏng « trong sự bảo bọc của cha mẹ. Chỉ cầu mong sao cho hai chị em chúng thông cảm và nâng đỡ nhau trong đời mỗi khi có chuyện gì buồn, nhỡ một mai cha mẹ không còn trên cõi đời này nữa. Dù tính con trai con gái khác nhau xa.

Tưởng cũng nên nhắc lại cách nay vài năm cô con gái du học bên Bắc Kinh, trước khi đi cô lo giấy tờ du học từ A tới Z, cha mẹ không cần lo lắng gì....Cho đến khi bên ấy về cô gửi bốn năm thùng quà nào quần áo, nào ví xách tay, cả trăm đôi giày về trước cho gia đình. Đôi khi bà nghĩ có con gái đầu lòng cũng là cái may.

Tuy lo cho cậu trai út, bà mẹ cũng cố gắng không để cho con gái có tư tưởng:
- Mẹ thương em trai út hơn con !!

Lúa 9 Big Smileheart
15 Sept 08
Lúa 9
#25 Posted : Monday, September 22, 2008 9:34:27 PM(UTC)
Lúa 9

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 140
Points: 0


Mẹ dạy con - con hỏi - mẹ bí lù !

Cuối tuần qua có cậu út về, về để chuẩn bị đi xa, lần này về Lyon học lâu cả năm, chao ôi sau một năm " du học " về chắc chàng giỏi tiếng Pháp lắm đây. Ngày xưa người ta đi " du học" tiếng đồn vang xa cả xóm, ngày nay sinh viên bên này đi " du học " chỉ có hai cha mẹ đưa ra nhà gare. Nghĩ cũng thương nhưng các con càng ngày càng trưởng thành và tự lập thì bà cũng mừng.

Cuối tuần gần con ngắn ngủi tuy bà mẹ đang yếu chút đỉnh nhưng có con về hình như bà quên là mình đang bịnh, bà đứng trong bếp nấu các món ngon cho con, cậu con khen món bún thịt nướng cuộn bánh tráng rau thơm chấm nước mắm ớt mẹ làm rất ngon, cậu húp nước mắm nghe rồn rột....

Trên bàn ăn cả nhà ngồi nghe con kể, kể chuyện học của con, bạn bè con và tương lai con ra sao...Chờ mọi người lắng dịu bà mẹ bắt đầu kể những gì đang làm bà suy nghĩ tới. Bà kể:
- Mẹ thấy trong một diễn đàn kia có các cô các cậu bàn về tình hình Việt Nam gay cấn lắm mà đặc biệt là họ trao đổi với nhau bằng ngoại ngữ chứ không viết tiếng Việt.
- ???
Cả nhà trố mắt nhìn chờ đợi. Bà nói tiếp:
- Nhưng mẹ thắc mắc rằng, có lẽ họ thuộc giới trẻ sinh bên này nên mới nói / viết giỏi ngoại ngữ, nhưng mẹ lấy làm lạ là kiến thức về cuộc đảo chánh lật đổ chính quyền và Tổng Thống Diệm bị ám sát họ bàn cải sôi nổi. Chứng tỏ họ không phải là thành phần trẻ sinh ra tại hải ngoại rồi. Mẹ nghĩ vậy !

Cậu con nghe mẹ mình khen cái nhóm ấy, cậu nói
- Con quen họ đó mẹ. Họ là thành phần sinh viên trẻ lớn lên bên này như con.
- Thật không ? mẹ không tin. Sao kiến thức của họ có vẻ rành về sự mâu thuẫn giữa Thiên Chúa Giáo và Phật Giáo thời Đệ Nhất Cộng Hòa vào những năm 1960 - 63 thế ?

Cậu con có vẻ hơi bực mình, trách:
- Đã rất nhiều lần con nói ba mẹ chỉ cho con biết sách Lịch sử nước mình để con đọc mà ba mẹ không chỉ dẫn ???!!
- Có mà !!! Trong tủ sách nhà mình 3, 4 cuốn Lịch sử, tại vì thấy con cứ thi Tú tài rồi đi đại học, ít giờ, vã lại sách in toàn tiếng Việt con hiểu hết không ?? Đó, giờ mới về có cuối tuần ngắn ngủn mai lại đi Lyon rồi ! Ở gần thì mẹ mới moi trí óc nhớ chuyện xưa " kể " cho con nghe chớ.

Cậu con từ tốn nói:
- Con không muốn nghe mẹ " kể " nữa, mẹ kể hoài chuyện vượt biên, con thuộc nằm lòng. Con muốn biết những Cuốn Sách ghi lại những gì mà trong Lịch sử đã thực sự xảy ra kìa.
- Thì những gì mẹ " kể "cũng là chuyện thật xảy ra trong quá khứ mà ! Truyền khẩu cũng là cách kể lại lịch sử hiếm có. Nhân chứng sống chết đi là mang theo hết các dữ kiện Thật !!
- Nhưng chưa đủ. Đó như về vụ ám sát và đảo chánh ai đó, ông Diệm là ông nào?? chưa từng nghe mẹ kể. Bữa nay con mới được nghe lần đầu tiên !

Bà chợt im lặng. Ừ nhỉ, nghe con trách mình thay vì mặc cảm mình đã thiếu sót trong việc dạy dỗ con, nhưng bà lấy làm vui trong lòng vì nó có ý thích tìm tòi Lịch sử nước nhà. Nhưng vốn kiến thức mập mờ về cuộc đảo chánh ông Diệm ông Nhu....Trời ơi làm sao bà nhớ cho hết. Thời đó bà ở dưới quê mọi chuyện xảy ra ở Sài gòn, mặc dù sáng nào cũng chạy mua tờ báo Trắng Đen về cho ba của bà coi, nhưng bà hồi nhỏ lại chả ham để ý đến chuyện chính trị.

Những ông trong giòng họ Ngô Đình và vụ anh em Tổng Thống bị ám sát, người thì cho rằng ông là một TT rất có tài, là một kẻ thù không đội trời chung của CS bắc Việt. Nhưng tại sao có Mỹ nhúng tay vào vụ đảo chánh này ? tại sao không cho treo cờ Phật giáo ngoài Huế lại là nguyên nhân gây mâu thuẫn hay đàn áp tôn giáo ????

Những ông như ông Ngô Đình Diệm, Ngô Đình Nhu, Ngô Đình Thục, Ngô Đình Cẩn, chao ôi một lô anh em nhà Ngô Đình giữ chức vụ quan trọng trong một quốc gia. Con cái sinh sau vào thế kỷ 21 này nghĩ thế nào về chế độ Dân Chủ ? Chúng có cho đó là Chế Độ Gia Đình Trị không ? Chúng có cho rằng đảo chánh với bất cứ giá nào không ? Nhưng ngài Tổng Thống thời Đệ Nhất Cộng Hòa tự tử hay bị ám sát ? tại sao ? ai giết ??? Và nhà sư Thích Trí Quang là do CS bắc Việt gài vào? rồi nào Pháp, nào Mỹ, nào CS nhúng tay vào để giết chết một Tổng Thống Thời Đệ Nhất Cộng Hòa miền nam Việt nam !!

Thật là một cái chết đầy bí ẩn. Có ai biết sách gì hay và đầy đủ chỉ giùm cho bà khỏi BÍ lúc dạy con. Xin cảm ơn.

Ps: Trời ơi rầu ghê....chính vì cậu con hỏi mà bà cảm thấy mình kém cỏi trước cái vốn liếng hiểu biết của mình. Làm sao mà " kể lại " cho con nghe, mà nó tin mình không đây ??? con xuống tới Lyon bình an gửi SMS về: " Con tới phòng mới rồi, giờ đi ngủ. Bonne nuit ba mẹ ". Bà nghĩ: Con nó viết tiếng Việt thiệt giỏi nghe, biết đâu ngày sau nó chẳng giúp được gì cho quê hương. Lúc đó dẫu có chết đi bà cũng cười nơi chín suối.

bà Quả thị Bí Kissesheartfloating
23.09.08
Lúa 9
#26 Posted : Wednesday, September 24, 2008 5:27:32 AM(UTC)
Lúa 9

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 140
Points: 0


" Homeless – Obdachloser – Kẻ không nhà „

Hồi sáng này đi xuống phố, khi đi ngang qua các cửa hàng sang trọng, thấy một ông Obdachloser ( kẻ không nhà ). „ Kẻ không nhà „ này ngồi bẹp dưới đất, ơ không, nhìn kỹ thì tôi thấy ông ta gấp một cái chăn bông rồi ngồi lên cho ấm vì trời đang vào mùa lạnh. Trước mặt có để mảnh giấy, ghi vài chữ gì đó, cạnh bên ông là con chó lông đen, đang đứng nhìn quanh quất.

Vì có giờ hẹn nên tôi đâm đầu đi thẳng không cho ông ít tiền. Khi trên phòng bác sĩ ra, bước xuống đường cái sầm uất người đông, tuy rằng phố xá độ này người đi bát phố nhiều hơn người mua. Tôi lang thang ghé vào vài tiệm bán quần áo. Sao mà quần áo phụ nữ tràn ngập thị trường lại rẻ nữa, trong khi tìm mua đồ cho các ông lại hiếm nhỉ ? Lạ ! Một xã hội không lẽ chỉ có giới phụ nữ mới hay „ sắm sửa xí xọn „ thôi sao còn các ông không theo mode à ?

Đi dọc theo con đường Nhà Gare Chính, mắt tôi chợt dừng lại ở một người đàn bà cũng là Obdachloser. Tôi dừng lại ngay trước mặt bà ta, móc bóp cho bà 2 Euro. Bà cảm ơn tôi cười thân thiện. Còn thì giờ trước khi xe tới, tôi tìm cách hỏi chuyện làm quen:
- Bà ngồi đây không lạnh sao ?
- Lạnh chứ, nhưng tui có mấy cái chăn đắp nên cũng đỡ.
- Ban đêm bà ngủ ở đâu ?
- Ban đêm tụi tôi về một chỗ unterkunft chỗ dành cho những kẻ không nhà.
- Bà không còn thân nhân họ hàng gì sao ? chồng con bà đâu ? Ô xin lỗi tôi tò mò quá xin lỗi bà ...
- Thân nhân ông bà cha mẹ tui già cả chết hết cả rồi. Tui đâu có chồng con gì ...
- Ở nước Đức mà sao bà lại lâm vào hòan cảnh ấy ? tôi là người ngọai quốc tới đây lập nghiệp mà còn nhà cao cửa đẹp chăn ấm nệm êm nè.---
- Bà ở đâu tới, Japan hả ?
- Hihi không tui là người Việt nam. Boatpeople, bà có nghe bao giờ về thuyền nhân VN chưa ?
- lắc đầu nói: " Chưa !"
- Tôi chạy tỵ nạn cs bằng ghe.
- À mấy người phụ nữ Á Châu ai cũng trẻ lâu. Bà làm sao vậy ? Cách ăn uống hả ?

Tôi cười: „ Một phần là do ăn rau cỏ phần là tập nghĩ positives Denkens. Trong mọi tình huống đều phải sống lạc quan. Bà có sống lạc quan không ? „

Bà không có nhà im lặng. Tôi thấy mình có lỗi khi hỏi bà câu đó ! Tôi chào bà khi thấy sắp tới giờ xe chạy vội vàng đi nhanh về hướng nhà gare, lại gặp một ông Không Nhà khác nữa. Bụng ông bự chảng...Tôi nghĩ nhanh trong đầu. „ Ở cái xứ giàu này cũng có lắm người nghèo nhỉ, nhưng nét mặt họ thản nhiên không van lơn như người ăn xin ở Việt nam hay những người bị thiên tai nạn lụt. Người nghèo ở xứ giàu khác người nghèo ở xứ nghèo ! Nước Đức ngày nay cũng lắm kẻ nghèo !„

Nhớ tới những cảnh tang thương ấy tôi biết là mình đang ở trên Thiên Đàng hạ giới, lúc nào cũng có gì để ăn khi đói, có cà phê uống khi thèm, có thể phát biểu tự do những gì mình nghĩ, ...chẳng ai bắt bớ tù đày. Nghĩ khi mình nói „ Positives Denkens – Sống lạc quan „. Chả hiểu tôi có lạc quan thật hay không khi trong đầu mình đầy ắp các chuyện buồn của thế giới xung quanh tôi khiến tôi cũng buồn theo.


Lúa 9
24.09.08
Lúa 9
#27 Posted : Friday, September 26, 2008 5:25:54 AM(UTC)
Lúa 9

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 140
Points: 0

All I have to do is Dream !

Sáng này khi lái xe xuống phố, hai bên đường lá cây đã nhuộm vàng, theo gió là đà lao xao bay, mặt trời chiếu trên nền lá óng ánh, chao ôi tạo nên một bức tranh thiên nhiên tuyệt mỹ vào đầu Thu.

Bất chợt trong radio phát ra bài hát như sau.

All I Have to do is Dream
~ Roy Orbison / Everly Brothers

When I want you in my arms
When I want you and all your charms
Whenever I want you, all I have to do is dream
Dream, dream, dream
When I feel blue in the night
And I want you to hold me tight
Whenever I want you, all I have to do is dream

I can make you mine, taste your lips of wine
Anytime night or day
Only trouble is, gee whiz
I'm dreamin' my life away

I need you so that I could die
I love you so and that is why
Whenever I want you, all I have to do is dream
Dream, dream, dream, dream
Dream, dream
Whenever I want you, all I have to do is dream

I need you so that I could die
I love you so and that is why
Whenever I want you, all I have to do is dream
Dream, dream, dream, dream
Dream, dream
Whenever I want you, all I have to do is dream

Dream, dream, dream
Dream

Tôi bàng hoàng lắng nghe. Lời và nhạc quá hay thêm cảnh vật xung quanh khiến tôi liên tưởng tới hình ảnh một người yêu nào đó xa vời trong quá khứ. Một cảm hứng lạ lùng khiến tôi thèm làm một bài Thơ hay viết một đoản Văn nhật ký nho nhỏ cho mình.

Khi người ta có cảm hứng về bất cứ đề tài nào đó thì tốt nhất chỉ có cách là: Viết ra dù bằng Thơ, Tùy bút, Truyện hay là Nhật ký v..v….Vì viết ra như vậy ta thấy rõ chính TA hơn, càng thấy rõ hơn nữa sự liên kết Vô Thường giữa Ta và Thế Giới xung quanh ta.

Trong đó hỗn độn lung tung nào chiến tranh, loạn lạc, vượt biên hay đời lưu vong, và sự hội nhập vào xã hội mới. Đánh mất tuổi thơ cũ trong quá khứ nay đánh đổi cuộc đời mới và bạn bè mới trong một môi trường mới.

Nên tôi rất thích viết là vì vậy, vì viết trước hết là tôi viết cho chính đời tôi mà.

Có lần, bất thình lình một buổi tối rảnh rỗi ngồi coi truyền hình trong phòng khách, thấy họ chiếu một Reportage - Phim Phóng Sự về nước A Phú Hãn. Say mê tôi ngồi theo dõi câu chuyện. Trong Reportage ấy, nhóm quay phim theo gót một cô gái người Anh, mẹ cô là người Anh, bố cô là người A Phú Hãn, họ gặp nhau khi ông sang Anh quốc tỵ nạn.
À quên nói đề tài của Reportage này là “ Một giang sơn đen tối “. Cô gái lai Anh – A Phú Hãn này mong về quê hương của bố mình để tìm lại nguồn cội. Trên "giang sơn gấm vóc " ấy cô thấy phụ nữ bị phe Taliban đàn áp, đối xử bất công, không cho đến trường, và Taliban tàn ác giết người không gớm tay v..v…..

Tôi nhận thấy, nếu chỉ xem tin tức ngắn ngủi rút gọn trên truyền hình gồm những hình ảnh đổ nát, bom rơi, và những người phụ nữ che mặt mà không theo dõi Reportage thì có lẽ tôi khó mà hình dung được đời sống Thật bên xứ A Phú Hãn như thế nào.

Theo dõi Reportage giúp cho tôi gần với thế giới bên đó hơn, thông cảm tâm lý của họ hơn. Từ đó tôi MÊ coi Reportage.

Cũng như tối thứ tư vừa qua bất thình lình mở đài 3Sat, thấy có một Reportage về cô y tá tên Irene B., cô đang ngồi trong tù, nhóm thực hiện phim phỏng vấn cô và cô kể hết ý nghĩ của mình là muốn "giải thóat giúp" cho những ai bệnh nặng không còn hy vọng chữa khỏi. Giờ này tôi mới hiểu rõ, nếu chỉ nghe tin tức rút gọn mà không coi phim về Sterbehilfe khó có thể nào tôi tưởng tượng cảnh Bị Giết Chết nó ra làm sao....

Cho nên những gì mình nghe, thấy, đọc rồi ghi chép lại bằng CHỮ, là hình thức sắp xếp lại những suy tư của chính mình trong đời sống thường nhật có liên quan tới mình. Hình như thói quen tốt đó dần dần đã giúp cho tôi có một Trí Nhớ bén nhạy vững vàng về thời điểm, cũng như về Con Người, vì những chuyện mình viết ra được, chứng tỏ mình động não suy tư về nó, nó thành một chuyện phim nằm sâu trong đáy ký ức của chính mình rồi.

Và đã sâu trong đáy ký ức thì chắc chắn không ai có khả năng đánh cắp hết ! Nên tôi rất vui khi làm những gì mình thích. Và bạn nên nhớ - khi viết - là tôi viết cho chính tôi trước.

Và hôm nay tôi nhận thức là All I have to do is Dream ! Chúc bạn an vui như tôi đang vui nhé.

Lúa 9 heartSmile
26.09.08
Lúa 9
#28 Posted : Sunday, September 28, 2008 5:04:19 PM(UTC)
Lúa 9

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 140
Points: 0

quote:
Gởi bởi Lúa 9


Mẹ dạy con - con hỏi - mẹ bí lù !

- Con muốn biết những Cuốn Sách ghi lại những gì mà trong Lịch sử đã thực sự xảy ra kìa.
- Thì những gì mẹ " kể "cũng là chuyện thật xảy ra trong quá khứ mà ! Truyền khẩu cũng là cách kể lại lịch sử hiếm có. Nhân chứng sống chết đi là mang theo hết các dữ kiện Thật !!
- Nhưng chưa đủ. Đó như về vụ ám sát và đảo chánh ai đó, ông Diệm là ông nào?? chưa từng nghe mẹ kể. Bữa nay con mới được nghe lần đầu tiên !

Bà chợt im lặng. Ừ nhỉ, nghe con trách mình thay vì mặc cảm mình đã thiếu sót trong việc dạy dỗ con, nhưng bà lấy làm vui trong lòng vì nó có ý thích tìm tòi Lịch sử nước nhà. Nhưng vốn kiến thức mập mờ về cuộc đảo chánh ông Diệm ông Nhu....Trời ơi làm sao bà nhớ cho hết. Thời đó bà ở dưới quê mọi chuyện xảy ra ở Sài gòn, mặc dù sáng nào cũng chạy mua tờ báo Trắng Đen về cho ba của bà coi, nhưng bà hồi nhỏ lại chả ham để ý đến chuyện chính trị.

? Nhưng ngài Tổng Thống thời Đệ Nhất Cộng Hòa tự tử hay bị ám sát ? tại sao ? ai giết ??? Và nhà sư Thích Trí Quang là do CS bắc Việt gài vào? rồi nào Pháp, nào Mỹ, nào CS nhúng tay vào để giết chết một Tổng Thống Thời Đệ Nhất Cộng Hòa miền nam Việt nam !!

Thật là một cái chết đầy bí ẩn. Có ai biết sách gì hay và đầy đủ chỉ giùm cho bà khỏi BÍ lúc dạy con. Xin cảm ơn.

bà Quả thị Bí Kissesheartfloating
23.09.08






Khi ta bí thì ta tìm sách ta đọc. Đọc tức là học. Con học- Mẹ học. Chúng ta cùng học hỏi lẫn nhau.

Bà chợt nhớ trong tủ sách của mình có cuốn Khi Đồng Minh Tháo Chạy, vì năm 2007 nhân dịp Mỹ Du Ký được anh bạn tặng bà có mang cuốn đó về, mà loay hoay mãi cho tới nay vẫn chưa đọc. Còn chờ gì nữa chớ, bà vội vàng mở tủ sách lôi cuốn sách ấy ra.

Woah sách thật dày và hình ảnh sống động. Cái câu nói bất hủ của Henry Kissinger đập vào mắt làm bà bỗng tức giận: „ Sao chúng không chết phứt cho rồi ?“ ( Why Don´t These People Die Fast ? )

Có lẽ cuốn sách KĐMTC của tác gỉa Nguyễn Tiến Hưng là cái chìa khóa giải tỏa bao nhiêu thắc mắc trong lòng người Việt chúng ta sau hơn 30 năm qua. Mắt bà lướt qua trang đầu: " Rút cuộc, chúng ta chỉ lo tháo chạy. Ý chí dân tộc Hoa kỳ đã sụp đổ" ( In the end, we simply cut and ran. The American national will had collapsed ). Đó là lời tuyên bố của vị Đại sứ Mỹ cuối cùng tại Miền Nam ( New York Times, 30/4/85 ).

Mỹ muốn chạy! Nhưng chạy như thế nào? Tác gỉa cuốn Khi Đồng Minh Tháo Chạy, Gs Nguyễn Tiến Hưng là nhân chứng duy nhất trên tuyến liên lạc cấp tối cao Việt-Mỹ vào những ngày tháng cuối cùng, còn lại ngày hôm nay. Từ vị trí đó, ông đã chứng kiến nhiều thảm kịch cùng nhiều hành động bi hùng bên trong hậu trường bang giao giữa hai nước.

Ngay trước khi con thuyền miền Nam sắp chìm đắm, tòan bộ công hàm tối mật từ Tòa Bạch Ốc tới Dinh Độc Lập suốt thời gian 4 năm ( 1971 - 1975 ) lại được giao phó cho ông. Vô cùng bàng hoàng, ông thấy rõ sự bất công to lớn và sự đối xử tàn tệ đối với nhân dân Miền Nam.

Sau này, TT Nguyễn Văn Thiệu và Đại Sứ Martin còn kể cho ông nghe và ghi lại nhiều điều tâm huyết trước khi cả hai tạ thế.

Ngày 30/4/1975, đang lúc đi chuyến công tác cuối cùng, trong mình chỉ còn 200 đô la, được một Thày cũ Warren Nutter cho thêm 50 đô la, ông thuê phòng họp báo. Với đầy đủ bằng chứng về những bất công, ông đặt trách nhiệm và yêu cầu Hoa Kỳ hãy đền bù phần nào bằng cách cứu vớt và chấp nhận cho một triệu người Việt được tỵ nạn.

Dự kiến ban đầu chỉ vỏn vẹn có 50.000 người. Việc này gây xúc động mạnh tại Quốc Hội, Chính Phủ và truyền thông Hoa kỳ. Sau đó, đã có sự thay đổi về thái độ đối với việc chấp thuận và tài trợ cho đòan người di tản...." ( Khi Đồng Minh Tháo Chạy - Nguyễn Tiến Hưng - xb 2005 )

Và cái câu " Sao chúng không chết phứt cho rồi !" ( Kissinger - một người Đức là nhân viên cao cấp của Hoa kỳ thời chiến tranh VN ) lởn vởn trong đầu của bà !! Lịch sử là một cái gì mà khi làm con dân của một nước, chúng ta có bổn phận phải học hỏi, không được lơ là và theo bà, học hỏi Lịch sử không phải là làm chính trị. Hy vọng sau thời gian tự tìm tòi học hỏi Lịch sử Việt, mai kia con cháu của bà hỏi tới, bà biết gì mà kể cho chúng nó nghe....Và sách Lịch sử sẽ là tài liệu quý giá để lại cho hậu thế.

Đang nghĩ trong đầu sẽ chăm chú đọc cuốn KĐMTC của tác giả NTH thì được thư của bạn bè, họ có ý kiến khác rằng: " Tác giả NTH chỉ đổ lỗi hết cho phe đồng minh nên mất MNVN. Tại sao ta không nghĩ phần lớn là do chính quyền của VNCH !"....Ôi chao nhiễu nhương quá, khi tìm hiểu về Lịch sử ta phải thật khách quan và đọc thật nhiều tài liệu khác nhau. Chợt nhớ tới cuốn " Gọng Kìm Lịch Sử " của cụ Bùi Diễm, trong nhà chưa có phải đi Paris tới nhà sách Nam Á hỏi mua, may ra có!

Cảm ơn các tác giả đã bỏ công ghi chép. Là độc giả dĩ nhiên là ta phải cẩn thận trước những tài liệu xuyên tạc mong đánh lừa dư luận. Chậc....khó chứ chẳng đùa khi kể lại cho con trai út nghe !

bà Bí Blush
29.09.08
[/size=4][/i]
Lúa 9
#29 Posted : Saturday, October 4, 2008 4:53:18 AM(UTC)
Lúa 9

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 140
Points: 0

Cái Password

Ông Tám Tửng nhà ta đang ngồi học bài trong phòng làm việc, tuy hơi lớn tuổi chút chút nhưng về hưu ngồi không mãi cũng sợ nhàn cư vi bất thiện, ông bèn ghi danh học thêm đại học hàm thụ qua Internet. Nói chung ông tìm cho mình một niềm vui cũng rất đáng đồng tiền bát gạo. Cứ đóng tiền đều đều thì văn phòng họ gửi tài liệu về cho mình học, lâu lâu hẹn đồng môn nhóm họp gạo bài chung, nấu ăn chung cũng nhộn nhịp và khuây khỏa thì giờ, ông quên mất là mình cũng đã hơi lớn tuổi, hơi lớn thôi chứ chưa gọi là "già dịch", vừa ngồi học bài vừa nhâm nhi ly cà phê sữa vừa rung đùi ngắm hoa nở ngoài sân với cái kiếng lão xề xệ nơi sóng mũi, thấy mình cũng còn phong độ chán và cuộc đời ôi sao mà thú vị ghê nơi.

Mấy lần đi về Việt Nam thăm nhà ông đâu có đi một mình đâu, lần nào cũng có dắt bà xã đi theo tò tò cạnh bên. Gọi là Bà Tám chứ chị Tám nào có tửng, chị còn trẻ lắm, trẻ hơn ông những chục tuổi lận cơ. Xưa kia thì chị có lên mặt với Tám Tửng thiệt, vì chồng già vợ trẻ là tiên mà, nhưng sau lần bịnh thập tử nhất sinh, bác sĩ mổ một đường dài cả mấy gang tay ngang bụng để lại vết thẹo bự chảng khóet lấy cục bướu độc ở tụy tạng ra rồi, chị như chết đi sống lại. Từ đó chị thay đổi tính tình hẳn, hình như hơi hơi có mặc cảm là mình mang thẹo nên chồng già sẽ chê mình xấu.

Hôm đó cuối tuần, bà Tám không phải đi làm, ông đang ngồi học bài ở trong phòng buya-rô, chợt nghe:
- Hu hu hu ...
Ngạc nhiên ngẩng đầu lên lắng nghe. Tiếng hu hu hu lại vang lên tiếp tục. Đúng là tiếng của bà xã mình rồi. „ Ô hay ngộ ta !! Cái gì làm bà xã tui hóc ?! « Ông Tám đứng lên rời buya-rô, bước vào phòng ngủ, trong đó thấy bà xã mình cũng đang ngồi cạnh cái com-piú-tờ của chung hai người, chị Tám đang dụi mắt hóc hù hụ như nhà có đám. Ông hoảng quá la lên:
- Cái gì vậy em ? ( ngọt ghê ta ơi ! )
- Hu hu….chị dụi mắt chỉ tay vào cái màn ảnh nói lấp bấp…. » Trong đó…. em ….thấy ….có mấy con nào.... nó đi kiếm anh huhu…. « ….
- Mấy con nào ?????
- Thì cái ….messenger nó hiện lên nè, nó thấy em online nó tưởng anh nên nó kêu "anh ơi anh hỡi em miss you " nè……
- Trời vậy mà cũng hóc, đó là mấy đứa em, tụi nó là đàn em mà …
- Đàn em đàn anh gì mà tình tứ dữ vậy hả hu hu….
- …….
- Từ đây về sau anh mà chít chát với mấy con bia ôm đó ở bên Việt nam là tui đi vô chùa luôn đó hu hu….Phải đưa cho tui cái Password của anh nghe hôn.

Ông Tám nhà ta cười khì “ Đưa thì đưa chứ anh đâu có ngán hi hi…” .

Miễn sao dỗ ngọt được vợ nhà là chàng làm liền tù tì. Chị Tám Tửng yên chí là từ nay mình sẽ “ nắm được linh hồn " ông chồng nhà mình bằng cái Password trong tay. Còn chàng Tám Tửng này có mở thêm chục cái địa chỉ meo-meo mới passwords mới chít chát để mở rộng tình hữu nghị của anh em trong ngoài nước là một nhà hay không thì chỉ có mình chàng ta biết. Hi hi Big Smile

Lúa 9
02 Okt 08

Lúa 9
#30 Posted : Saturday, October 4, 2008 4:56:59 AM(UTC)
Lúa 9

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 140
Points: 0

( Cái Password tiếp theo chơi... )

Hai ông bà này là dân có ăn có học đường hòang à nha. Con cái đã lớn ra riêng. Khi ông ngồi vào máy viết meo cho ai chợt bà Hóa hét lên:
- Khoan à !
Ông Hóa hết hồn bàn tay năm ngón của ông khựng lại chưa kịp bấm nút “send “ thì tiếng vợ hiền lại vang lên lần nữa.
- Tui biểu khoan gửi nhen. Trước khi bấm gửi đi cái gì viết meo cho ai ông phải cho tui đọc trước à.
- Sao thư của tui gửi bạn bè tui mà bà đọc kiểm soát chi ?
- Kiểm chớ sao hông ? để thôi ông viết bậy bạ người ta cười tui thúi đầu là có thằng chồng cù lần....
- ? Shocked
- Tui muốn người ta phải nể trọng chồng mình nên tui lo xa là ông ăn nói hổng khéo gây hiểu lầm tùm lum tà la, thà tui kiểm sóat chút vậy ông phải cảm ơn tui mới phải á
- ??

Thế là từ khi lấy bà, ông Hóa hổng còn cái gì của ổng làm " của riêng " ráo trọi, gãi đầu rầu rỉ nói: " Ừ nhỉ, ta còn có mỗi " cái đó " mà bả cũng đòi làm chủ luôn. Trời ! “

Big Smile Lúa 9
Lúa 9
#31 Posted : Saturday, October 4, 2008 5:00:19 AM(UTC)
Lúa 9

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 140
Points: 0

Kontrollieren

Wer das Öl kontrolliert, kontrolliert das Land
Wer die Nahrung kontrolliert, kontrolliert das Volk
Wer die Medien kontrolliert, kontrolliert das Denken
Wer das Geld kontrolliert, kontrolliert die Welt
Wer der Password kontrolliert, kontrolliert die Seele .

Ai làm chủ Mỏ Dầu sẽ có Quyền Hành trong nước
Ai làm chủ Thực Phẩm sẽ thu phục được Cảm Tình nhân dân
Ai làm chủ Truyền Thông báo chí sẽ chỉ huy luôn lối Suy Nghĩ của dân tình
Ai có Tiền trong tay sẽ cai trị cả Thế Giới
Ai nắm cái Password của chồng mình trong tay coi như nắm „ linh hồn hắn „

Lúa 9 Tongue
Lúa 9
#32 Posted : Saturday, October 4, 2008 5:11:53 AM(UTC)
Lúa 9

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 140
Points: 0

Đám cưới quê

Nhớ ngày xưa vào dịp đám cưới chị lớn khi ấy tui mới có mười sáu cái xuân xanh mơn mởn, chưa tới mười bảy mà gái quê như tui đã bẻ gãy sừng trâu rồi. Trước ngày cưới ở nhà dòm qua dòm lại bèn è ra bắt một chị lớn hơn tui hai tuổi và cả tui nữa làm "Phù Dâu" mới chết chớ. Mà có khó gì đâu bà chị đặt may cho hai đứa tui mỗi đứa một cái áo dài màu hồng tha thướt, gắn thêm cái bông hồng trên ngực, tóc thề thả ngang lưng đứng ẹo ẹo cười mím chi khi có phó nhòm chụp hình.

Hai đứa tụi tui cao xấp xỉ ngang ngang nhau cái đầu, đứng hai bên Cô Dâu Chú Rễ cạnh là thằng cha " Phù Rễ " lúc thì theo kè kè lúc thì làm bộ xa xa. Thế là hai con em gái làm " Phù Dâu " tiễn đưa chị mình lên xe hoa về nhà chồng chờ một lúc đẹp trời nào đó sẽ có chàng „ hòang tử „ tới xỏ mũi mình đi hihi. Khổ nỗi bà con hay nói bắt em gái chưa chồng làm " phù " nó sẽ mất duyên con gái đi nhưng mà đã có chồng rồi ai đi mượn làm " phù " nữa mà nói. Thế mà họ cũng nói!

Chu choa ơi ngày cưới dưới quê thật là trọng đại tổ chức linh đình lắm, cả nhà xôn xao cả tháng trước lận cơ. Mẹ tui lên menus sẽ đãi khách các món sơn hào hải vị gì, mẹ là người nấu ăn ngon có tiếng trong xóm, bà con hàng xóm có tiệc hay mời mẹ tui qua phụ, chả bao giờ bà từ chối.

Quay lại chuyện tổ chức đám cưới, gia đình tui cho xây cái lều lớn kình trước sân nếu như có mưa nắng cũng chả nhằm nhò gì khách khứa tới. Mái và tường được lợp bằng lá cây đủng đỉnh với lá dừa kết đan vào nhau trông xanh thật đẹp và công phu. Anh thứ bảy thì vẽ bảng Vu Quy cho em gái, anh tui là họa sĩ đàng hoàng nha. Còn chị em chúng tui và bạn bè lối xóm thì thi đua nhau kết dán hoa hồng bằng giấy treo từ ngoài ngõ kéo vào tận sân trong nhà đến bàn tiệc. Chao ôi đẹp lộng lẫy con bà bảy !

Ngày cưới cận kề bà con hàng xóm tụ tập đông đủ suốt đêm, rần rần dưới bếp, nhạc thì phát cả đêm rầm rầm, đèn đuốc sáng choang cả đêm. Nhà tui thụôc nhà khá giả dưới quê nên ba tui có nhà phát điện riêng, nhà đèn có cúp điện thì chả nhằm nhò gì nhà tui hết. Mèn ui thời gian đó trong nhà nhôn nhao vui hết biết luôn. Tối khuya tui trèo lên giường ngáo mà mơ màng tới làm „ Phù dâu „ chắc cũng rồ-man-tịt lắm đây ta.

Nhưng có ngủ được đâu vì các thiếm các dì các chị cười hô hố giỡn phá nhau gì đó dưới bếp làm Út Tui nghe mà đỏ cả mặt quay chỗ khác hoài, chuyện phòng the ngày cưới cỡ gái quê mới mười sáu tuổi như tui hiểu được chết liền đó !

Eo ui tui còn nhớ bác Mười Hộ đưa cho tui ly máu bò còn đỏ tươi nóng hổi biểu tui uống đi, „ Máu bò bổ lắm đó Út „, tui bịt mũi chạy mất tiêu, dòm con bò ngất ngư cái đầu treo lủng lẳng máu ộc ộc phun ra bác Mười Hộ lấy ca bằng nhôm hứng lấy mời mọi người cụng ly. Trời uống cái gì thấy ghê!

Tui nào có ăn uống gì vào ngày cưới của chị mình, tui mắc làm „ Phù Dâu „ cơ, phải nhịn ăn giữ eo mặc áo dài cho thon thon mới có duyên, mắt thì liếc liếc chớp chớp lông mi...mèn đét ơi cái thằng cha „ Phù Rễ „ là bạn của anh rễ tui, dân chính trị kinh doanh Đà lạt, thuộc hạng con sang dân Thày Gòn à, trong khi tụi tui là đám gái quê mới chết. Ủa mà chết „ thằng nào“ ta ơii ?

Tui nhớ ngày đó „chả“ cũng đá lông nheo với tui quá trời, sau ngày cưới một thời gian thì chị tui có bầu phải bỏ học ở nhà trông quán xá cho anh rễ đi học tiếp, tui nghe đâu đó thằng cha Phù Rễ đó làm cho-hai-ba-con-nhỏ-yếu-tim có bầu hàng loạt vì cái mark cử nhân CTKD rồi chàng kêu khổ vì hổng biết nên cưới cô nào?!

Chao ui thấy đời như vậy nên tui lớn lên dần dần trái tim rồ-man-tịt của tui cũng „ khôn „ ra chút xíu. Mẹ tui cũng mong cho đám con gái tụi tui có chàng nào học thức đàng hoàng mặt mũi sạch sẽ tới hỏi cho bà hãnh diện. Người đời hay nói nhà có con gái đông ví như có chứa „ boom „ nổ chậm. Quan niệm dân mình thiệt là ngộ ghê nơi!

Nhưng mà ngẫm sao tui khôn quá trời, thấy có nhiều người khổ vì tình xung quanh mình tự nhiên hồi nhỏ tui đã dặn tui vầy: „ Chớ thấy nó đá lông nheo mà cả tin, lầm chết đi nhe con ! „

Lúa 9heartSmile
28.09.08
Lúa 9
#33 Posted : Saturday, October 4, 2008 6:58:23 AM(UTC)
Lúa 9

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 140
Points: 0

Sang " Tây " du học

Nói ra thì buồn nhưng để trong bụng thì cũng khó chịu, nên tôi ghi ra cho nó hả. Vốn là tôi có một thằng cháu ruột con bà chị kêu tôi bằng dì, thời chàng ta còn học đại học ở thành phố **** tôi có về thăm nhà, tôi muốn bảo lãnh cháu mình sang đây du học lắm, thiết nghĩ ra trường đại học Tây Đức rồi quay về Việt nam làm việc cậu ta sẽ có tương lai huy hoàng.

Ai nghe được bảo lãnh sang " Tây du học « mà chả ham, nhưng cậu cháu của tôi thuộc loại « đẻ ngược « nên cậu chẳng ham màng tới.

Trước khi về lại bên Đức tôi dặn bà chị mình » Tiền em để lại chị đi ghi danh cho nó học tiếng Đức ngữ ở trung tâm ngoại ngữ …gì đấy, để khi ra phỏng vấn, lãnh sự quán Đức họ hỏi mấy câu đơn giản phải biết đường mà trả lời « .

Về bên này nghe ngóng, giấy tờ nộp đơn xin thủ tục gồm hình ảnh bằng cấp tôi đều đem nhờ thông dịch viên hữu thệ bên này làm xong tất tần tật, chỉ chờ cậu ta bên nhà lên tiếng thôi…Một năm, hai năm trôi qua tôi thúc hối hoài gọi điện thoại về nhà thì nghe bà chị cằn nhằn: « Cái thứ tiếng Đức cống này sao mà khó nuốt quá trời quá đất ! Thằng Kh. nó than quá nên ….nó bỏ nửa chừng rồi ! »

Tức muốn lộn ruột nhưng nghĩ mình chỉ là dì, quyết định tương lai con cái phải là người mẹ, khuyến khích và « đẩy « nó đi phải là người mẹ. Đàng này anh chị tôi chỉ có thằng con một ôm như trứng hứng như hoa, sợ nhỡ nó qua bên này đi học lấy vợ bỏ hai ông bà bơ vơ tuổi già, có lẽ nghĩ thế mà chị chẳng khuyến khích gì thằng con cả.

Lần sau chót tôi về. Buổi sáng ở Sài Gòn điểm tâm gọn lắm, chỉ cần bước qua dì Năm hàng xóm, quán của dì lúc nào cũng tấp nập khách ghé vào, dì bán Hũ Tiếu Bò Kho ngon và thơm tuyệt nào giá nào rau ngò gai nào ớt. Tôi ngồi ăn sáng với chị và cháu trai, tôi kể: « Bên Âu Châu tụi em điểm tâm bằng bánh mì trét bơ với mứt trái cây, phó mát hay ăn với thịt xúc-xíc, hay trứng gà ốp la «. Thằng cháu hỏi liền: « Ủa vậy chứ bên đó hổng có bán Bánh Bao xíu mại, bánh mì Ba Lẹ hay quán Phở, Hũ Tiếu sao dì ? «. Tôi trả lời giọng buồn buồn vì nhìn nét mặt cháu mình đầy vẻ thất vọng: « Hổng có con ạ, nếu có thì phải đi qua vùng Cali hay thành phố đông người Việt như quận 13 ở Paris, nếu mua nhà ở chỗ ít dân Việt như dì khi thèm đồ ăn Việt thì phải tự nấu lấy. Bên Mỹ bà con Mít mình có cái mode đặt « ăn cơm tháng « rất thịnh hành, khỏi đi chợ mất thì giờ đồ ăn thừa khỏi đổ đi, cũng tiện."

Nhưng tôi tự nghĩ thầm đặt cơm tháng quanh năm suốt tháng mãi như vậy có « lụt nghề « nấu nướng nội trợ của người phụ nữ Việt hông ta ?? «

Bà chị tôi nghe xong quay sang nói với thằng con trai một » Thôi vậy mày ở nhà đi Cu Kh. ! Qua bển ăn bánh mì tối ngày nổi mụn chắc mày chết, xí trai con gái nào thèm lấy ! »

Lúa 9 Big SmileTongue
04.10.08
Users browsing this topic
Guest
2 Pages<12
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.