Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

2 Pages12>
Người Ôm Kỷ Niệm Mà Mơ
Lúa 9
#1 Posted : Friday, April 25, 2008 4:00:00 PM(UTC)
Lúa 9

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 140
Points: 0

* Các bạn ơi, mới hôm qua cười sáng hôm nay khóc vì nhớ chuyện xưa, kể lại cho nhau nghe chuyện sự thật đau buồn này nhé. Chợt thở dài thật dài....


Mất xác
* Viết cho Hương *

Hương biết không tại thị xã Bến Tre ngày xưa có một tiệm sách lớn tên Th. H., con cái của họ là tiểu thư công tử vì gia đình họ giàu có, đến khi cs MB vào thôn tín MN thì sự giàu có dưới con mắt của XHCN là một cái tội đó Hương.

Hương còn nhớ chị M. chị của chị H. không, tội nghiệp chị M. lắm, chồng con chị xuống ghe tìm đường đi vượt biển trước, bị bể chuyến nên chị M. phải ở lại định đi chuyến sau, không may chuyến vượt biên của chồng con chị bị tại nạn khủng khiếp xảy ra khi ghe mới ra hải phận Việt nam, nghe mấy người còn sống sót kể lại là chồng chị và đàn ông cùng ghe bị hải tặc chặt đầu vứt xác xuống biển, con gái chị bị hãm hiếp, bắt cóc mang theo, nay không biết số phần sống chết nơi đâu, cuối cùng ghe đó bị chúng nó dìm dưới biển.

Chị M. còn ở lại nhà nghe tin xong từ đó trở thành người điên khùng, có lần ta ghé thăm, trời ơi không nhìn ra chị đâu Hương, gia đình đã cạo đầu cho chị xuất gia rồi, chị nằm thu mình trong góc giường, người chị gầy đét, trơ xương con mắt lơ láo lỏm sâu luôn nhìn vào khoảng không, cái đầu cứ dập dập liên tục vào tường đôi khi phun ra máu, dật dờ như một bóng ma trơi.

Khổ quá Hương ơi, thà chết trời hãy cho chết hết, chứ kẻ sống sót còn lại bị bơ vơ như trói buộc trong quá khứ mà người xưa đã vĩnh viễn đi không bao giờ về.

Hương biết không, từ khi đi Troisdorf về chụp tấm hình Tượng Đài Tỵ Nạn VN này ta có tư tưởng sẽ ghi vài hàng cho Hương, nay mới có chút thì giờ đây, tuy nhiên hình ảnh tụi mình vui đùa lăn xăn khi xưa trên chợ Hòa Bình Đà Lạt dịp anh chị mình lãnh bằng tốt nghiệp ra trường Chính Trị Kinh Doanh ĐL, hình ảnh tụi mình kể chuyện nhau nghe suốt đêm trong khách sạn tên gì ta chả nhớ nữa, lâu quá rồi khi tụi mình mới có mười mấy tuổi !!

Nay ta ngồi đây đấy Hương, viết thư cho nhỏ! Ta nhớ nụ cười của nhỏ hiền lành quá đi thôi ! Cớ sao nhỏ bị biển cướp đi đời mi quá sớm như thế ?? Ngày ta đi vượt biên trong chuyến của ta có chị ruột của Hương, mi biết mà phải không ? Trong chuyến đi chung với ta, chị ấy để lại nhà ba đứa con gái, vợ chồng chị đi trước chỉ dắt theo thằng con trai út và một thằng cháu trai đi cùng, còn ba đứa con gái anh chị nói là sẽ đi theo người em gái đi sau, người em gái đó tức là Hương.

Trong chuyến vượt biên của vợ chồng Hương, có đem theo ba đứa con gái của chị ruột mình, tính đem con qua xum họp cùng cha mẹ chúng, là anh chị L., nhưng Hương ơi, bao nhiêu người đi trong chuyến đi định mệnh ấy....không bao giờ đến và đã chết mất luôn xác !

Hương ơi ! Nay Hương đang ở đâu ? chắc là nằm sâu dưới lòng biển cả ? đã rã rời thịt xương theo sóng cuồn cuộn điên cuồng gào thét !! Ta nhớ Hương suốt, nhưng ta không khóc đâu vì có lẽ nước mắt mình cạn thật đó Hương khi nghĩ đến quê hương !

Hương biết không, trong chuyến vượt biên của ta, chị L. của nhỏ hạ sinh một thằng bé trai đó, chị chủ tàu làm mụ giúp chị sanh đẻ trên ghe giữa sóng biển mênh mông ! Hương có tưởng tượng ra sao không ? ta say sóng và nôn oẹ suốt ta chẳng nhớ gì, khi ta tỉnh ra thì ta lo khóc nhớ nhà, chỉ thỉnh thoảng nghe tiếng em bé khóc oe oe trong boong ghe ta mới biết trong ghe vượt biên cùng với mình có em bé vừa ra đời từ đại dương.

Giữa biển khơi ghe ta gặp một giàn khoan dầu của Mỹ, họ bỏ ống nhòm thấy tụi ta từ xa đâm đầu chạy thẳng tới, trước đó mình nghe mấy anh thủy thủ mừng rỡ la lớn „ Sắp tới thành phố rồi, sắp tới đất liền rồi !!! „ Sao mà ghe chạy mãi chạy mãi vẫn chưa thấy đất liền đâu cả, cuối cùng ghe đến gần một ống chân của giàn khoan dầu cặn giữa biển bao la !! trên cao giàn khoan là một cụm lửa khói bốc phừng phực, thế mà từ nơi xa bọn mình cho là đèn của một thành phố tức sắp đến đất liền !
Thất vọng hết sức !

Những người Mỹ làm việc trên giàn khoan dầu thật tốt bỏ thang dây xuống, họ nhìn thấy chữ SOS phất trước gió và người mẹ bồng đứa con còn đỏ hỏn trên tay, cả đòan người trên ghe gỗ mặt mày hốc hác đen đúa đầy sợ hãi, nay nghĩ lại ta chẳng biết dùng từ nào để diễn tả nữa Hương ạ ! Một Bs người Mỹ cho võng đèo chị và cháu trai của Hương lên trên giàn khoan, họ tiêm thuốc bổ vô nước biển cho chị, khám bịnh cho cháu và những người Mỹ khác đứng trên giàn khoan ném xuống ghe cho bọn ta nào táo nào bánh mì, cola uống, tiền đô, tiền cắc, nào đồng hồ, cả vài chiếc nhẩn bằng vàng họ đang đeo trên tay họ cũng cởi ra ném xuống ghe cho thuyền nhân, rồi họ đổ cho ghe ta đầy xăng nhớt chỉ đường chạy tiếp, nhờ vào đó bọn ta sau này tấp vào bờ Mã Lay mua ít thùng mì gói vì nước biển làm lương thực của bọn ta bị ướt mốc meo hết rồi, vứt hết xuống biển rồi.

Hương biết không chuyến vượt biển của bọn ta đi may mắn lắm tuy mất tám ngày mới đến đất liền, khi đó bọn hải tặc Thái chưa có lộng hành vì người vượt biên còn lẻ tẻ thưa thớt, và các thủy thủ đoàn cho ghe chạy rất xa ven biển nên không gặp hải tặc.

May quá đi cảm ơn Chúa, tạ ơn Trời Phật đã cứu mạng chúng con khi ấy.

Lúc đó con tàu nhân đạo Cap Anamur cũng chưa ra khơi, nó được thành hình năm 1979, sao chuyến của Hương kém may mắn quá, buồn quá Hương ơi ! Ta gặp nhiều người mới ra khơi mới có một đêm đã gặp tàu Cap Anamur đón ngoài hải phận quốc tế rồi !! Chắc tại số phần Hương nhỉ !! Nay với tâm trạng Tháng 4/75, ta viết vài hàng và thấp nén nhang này tưởng nhớ đến vợ chồng Hương và các cháu, cùng với ba cháu gái con chị L. nhé. Tội anh chị ấy khi nghe tin em ruột chết trên biển cả cùng ba đứa con gái ruột của mình người mẹ như chị L. xỉu đi tỉnh lại mất mấy ngày đó Hương.

Ôi cuộc đời đau khổ này viết đến bao giờ mới hết ??!!!

Lúa 9 heartSad
26 tháng 4 năm 2008
PC
#2 Posted : Saturday, April 26, 2008 5:08:36 AM(UTC)
PC

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,668
Points: 25
Woman

Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
Thảm cảnh vượt biển thật đau lòng. Những chuyện vầy nên kể đi kể lại để thế hệ sau biết đến một giai đoạn khủng khiếp của dân miền Nam.

Lúa 9
#3 Posted : Tuesday, April 29, 2008 6:21:51 PM(UTC)
Lúa 9

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 140
Points: 0


Mời PC ly cà phê sáng thật thơm ngon beerchug. Hôm nay Lúa đem bài nhật ký cho con đã viết trong khi tâm hồn xáo trộn giữa những dĩ vãng ngỡ đã xa xưa nhưng ta đâu đã quên, nó cứ hiện hồn về làm mình như người đi trong cơn mộng du giữa ban ngày vậy.
PC có bị rơi vào trạng thái như thế bao giờ chưa ??



Để số vốn cho con


Con biết không thời gian hay làm đảo lộn rất nhiều dự định của chúng ta con thấy không ? Khi con mới vào đại học Kinh tế quốc tế con chọn tiếng Trung quốc là ngoại ngữ chính, con gái của mẹ vui và học giỏi lắm, con đã tự ý thức và ghi danh một khóa dạy tiếng TQ trong đại học Saarbrücken, nhưng thời ấy con mới có lớp 10, mà khóa ấy lại dành riêng cho sinh viên, con đứng trong văn phòng cố năn nỉ bà thư ký, cuối cùng con trình bày lý do sau tú tài con sẽ chọn ngành Kinh tế quốc tế mà tiếng Trung quốc là chính, thế là họ nhận con, cô bé học sinh lớp 10 ngồi trong ĐH chung với bao sinh viên khác.

Cái may mắn đó là số vốn cho con về sau khi vào đại học, con đã có số vốn ngoại ngữ hơn hẳn người khác những hai năm. Rồi con xin được học bổng sang Trung quốc du học, lúc đó mẹ đã bắt đầu lo ngại cho kinh tế thị trường cho mai sau rồi đó, vì đi đâu mẹ cũng nhìn thấy mặt hàng từ Trung quốc tràn ngập, người không hiểu biết thì mừng khi mua đồ rẻ, nhưng mẹ nhìn thấy khi bọn Tàu sang hãng của Đức đặt mua máy móc tinh vi với điều kiện các ông Professor phải bán luôn NowHow cho họ. Tàu nó khôn ngoan lắm, bọn chúng đặt mua máy móc hàng triệu Euro con ạ, các ông chủ hãng thấy mối lợi tức trước mắt có khách hàng tức có lợi cho hãng có tiền chi phí trả nhân viên. Nhưng đâu phải chỉ đơn giản thế thôi đâu, ngày xưa ở Chợ Lớn mình ( một khu chợ Tàu tại Sài gòn ), nói đơn giản thế cho con dễ hiểu, đã nỗi tiếng là đồ làm từ Chợ Lớn tức là làm hàng giã y chang đồ thiệt, thì nay TQ sang Đức mua máy móc tối tân, thì có gì đâu lạ thời gian sau bọn chúng làm “ đồ Chợ Lớn “ rồi sản xuất ngược lại bán cho dân mình ( dân Đức ) dùng với giá rẻ, thì con ơi, con có thể tưởng tượng rằng tình trạng kinh tế của ta sẽ đi đến bế tắc ra sao không ?

Con sắp xong đại học, con gái mẹ ngoan lắm, vừa đi học không rớt một semester nào, vừa đi làm trong thư viện, tháng 5 tới này bắt đầu vào làm Werkstudent ( sinh viên làm thêm ) hai ngày trong tuần, thế là con cứ kiếm tiền dài dài như thế để giảm gánh nặng gia đình gửi nuôi con, ba mẹ khỏi lo đóng tiền học phí đại học. Nghe con vừa đi làm vừa đi học mà không rớt môn nào, bạn bè của mẹ đều khen.

Chẳng còn bao lâu nữa con ra trường đấy, vui vì con cái thành đạt, nhưng sao mẹ buồn cái gì ấy. Con biết không tình hình kinh tế giao thương giữa TQ và Đức đang rất căng thẳng, vì chuyện TQ cướp đất nước Tây Tạng, chính vì thế mà ngài Dalai Lama mới sống lưu lạc xứ người giống như mình đó con. Thời gian qua rầm rộ về vụ Thế Vận Hội Olympic sắp tổ chức tại Bejjing - Bắc Kinh Trung quốc, nơi con đã đến khi du học bên ấy, ngọn đuốc đi đến Pháp, Hoa kỳ, Úc, …đều bị đoàn biểu tình chặn đường phản đối, nhân dân đồng lòng gióng tiếng nói phản đối TQ cướp đất và đàn áp nhân dân Tây Tạng ( Tibet ). Cảm động quá phải không con?

Nhưng tối nay ngày 29 tháng 4. 2008 giờ Âu châu, mẹ và các bạn của mẹ gửi thư cho nhau mà khóc đó con ạ. Chắc con biết mà phải không ? Ngày 30 tháng 4 năm 1975 là ngày Quốc Hận của Việt nam mình, vì ngày đó mà mẹ đã tràn ra biển đông đó con. Mẹ may mắn còn sống sót chứ bao nhiêu người khác đã làm mồi cho cá dưới lòng biển rồi con ạ.

Chắc con muốn biết tại sao mẹ và bạn bè mẹ gửi mail cho nhau rồi khóc chứ gì ?

Hãy đọc đây: Cộng sản làm nhục dân Việt. Ngày 29/4/2008 Trung cộng vừa mới đốt đuốc, đoàn xe rất dài mang cờ Trung quốc tràn ngập Sài Gòn. Cờ sc Việt Nam bị dẹp mất tiêu và tiếng Việt im bặt chỉ còn nghe tiếng Tàu cộng kênh kiệu ngang nhiên phất cờ Trung quốc tại sài Gòn…CSVN đã làm nhục dân Việt. Sau khi cưỡng chiếm miền nam VN, sc Bắc Việt đã dâng đất, dâng biển cho Trung quốc và giờ đây rước kẻ thù vào nước, còn đàn áp dân chúng VN biểu tình chỉ vì họ thể hiện lòng yêu nước, trong khi công an VN bảo vệ đoàn Tàu cộng ngay trên đất nước mình.

Con ơi, khuya lắm rồi nhưng mẹ biết bạn bè của mẹ trong và ngoài nước cũng đang khóc như mẹ. Mẹ biết khuyên con cái gì bây giờ để thể hiện tình yêu nước non hở con ?

Hỡi các thanh niên Việt nam trẻ tuổi - Hỡi mầm non tương lai của nước Việt – Hỡi những người con của Mẹ Việt nam hôm nay trong và ngoài nước hãy sát cánh, hãy bỏ hết mọi tỵ hiềm, hận thù để sát cánh bên nhau vì chỉ có Sức Mạnh Của Quần Chúng trong giai đoạn này chúng ta mới có hy vọng đạp đổ được chế độ cs độc tài phi nhân đạo. Đây là những dòng nhật ký mẹ ghi cho con làm số vốn để con biết mình sẽ làm gì khi ra trường và trong tương lai là một người của thế hệ trẻ hải ngoại nữa nhé.

Mẹ của con.
30/4/2008
Lúa 9
#4 Posted : Wednesday, June 4, 2008 6:42:08 PM(UTC)
Lúa 9

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 140
Points: 0

* Trên ngọn đồi bơ vơ sáng nay phủ một màu mây xám xịt buồn bã, có lẽ tất cả sẽ tan thành mây thành khói như sự chuyển biến của vũ trụ giữa nắng-mưa-mây-gió-tuýêt-sống-chết-khóc-cười-hợp tan-đến đi-trở lại.

Một bài viết không phải khi không mà nó thành bài viết, mà một bài viết đôi khi ghi lại giống như tập Nhật ký đánh dấu tâm hồn mình khi ấy đang vui hay buồn. Mà vui không có ở hoài với ta và buồn cũng không ở hoài với ta, nó tự đến rồi nó cũng tự đi, còn lại gì nhỉ? còn lại những dòng chữ ngây ngô vô tội vạ này rải khắp thế gian như những chiếc lá bay trong gió. Để gió cuốn đi.

Hôm qua trả lời thư một người bạn Ảo tên là Lòng Như Gió bên ĐT, LNG đề cập đến câu " Không ai tắm hai lần trên cùng một giòng sông ", ( hình như trong PNV có ai đó bàn về chuyện này rồi thì phải không nhớ rõ !) nên mới suy nghĩ để viết lại bài tùy bút này.

* Viết cho Lòng Như Gió

Không ai tắm hai lần trên cùng một giòng sông

Mới nghe câu này tôi nghĩ ngay: „ Được chứ, mỗi khi về lại quê cũ tôi có thể tắm nhiều lần trên giòng sông quê tôi mà !“ Nhưng nếu như nhìn về nghĩa bóng của câu trên tôi chợt nhận thức rằng, sau bao nhiêu năm xa quê hương tôi đã không còn là Tôi khi nhỏ nữa, và con nước lớn nước ròng này cũng đâu còn là con nước như hồi tôi ôm trái dừa điếc tập bơi.

Có cái gì đó mất đi không tìm lại khiến cho ta thấy ngậm ngùi.

Vậy có ngụ ý gì trong câu nói đó cho ta học hỏi đây ? Câu này của triết gia Hy Lạp cổ đại Heraclite nói vào năm 500 trước Công Nguyên: "Mọi vật đều sẽ thay đổi, con người không thể tắm hai lần trên một giòng sông". Tất cả đều thay đổi ư ?! Đúng quá đi chớ, mới ngày hôm qua nắng sáng ngày hôm nay mưa, khuya qua trời tối sáng nay mặt trời mọc nắng ấm chan hòa vào sân, ngày xưa tôi còn trẻ nay tôi tóc muối tiêu, dù có cố sơn phết màu mè lên che lấp nó nhưng tâm hồn tôi lấy gì che đậy đây ?! Dù có cố dùng son phấn trây trét lên nhưng làn da mịn màn của thời non trẻ cũng đã nhiều nếp nhăn đi rồi. Ngày xưa chưa có gia đình, chưa có con tâm hồn tôi có nuôi những mơ ước khác, nhưng rồi cho đến khi làm vợ làm mẹ những lo toan đời thường đã khiến đầu óc tôi trưởng thành và phát triển theo chiều hướng cung cầu, mà gia đình xã hội đòi hỏi ở một người phụ nữ tề gia nội trợ, ngoài xã hội phải biết khéo léo bon chen.

Làm người hình như ta phải đội lốp đóng rất nhiều vai trò trong cùng một lúc, ta vừa làm vợ làm mẹ, vừa làm bạn, vừa là con làm em làm chị, làm cô bác trong nhà, ngoài xã hội ta tạo lớp gương mẫu để khỏi bị đời khen chê. Giòng sông được tôi ví như dòng đời chảy xuôi không ngừng lại bao giờ và đặc biệt không quay lại quá khứ...Quá khứ đã qua Tương lai thì chưa tới ! Giống như người ta hay nói câu „ Mưa trên trời mưa xuống „; có bao giờ giọt mưa rơi ngược lại lên trên trời bao giờ đâu. Cho nên vạn vật thay đổi, thời gian dần trôi cuốn ta theo tất bật trong ấy, ta già dặn đi, kinh nghiệm chồng chất trên vai ta gánh nặng nề thêm từng bước chân những buồn vui hờn dỗi hạnh phúc khổ đau chia lìa...và ta lại đi hàn gắn vết thương rướm máu, hết chỗ này vừa lành lại bắt đầu nhức nhối nơi khác muối xát thịt da.

Khi đối diện với một sự việc gì MỚi đối với ta, ta bị động não suy tư nhiều về nó, như thể ta yêu người ta yêu ta nhớ thương, ta tưởng sẽ yêu người mãi mãi...Nhưng thời gian vô tình xoa dịu vết thương lòng, giống như khi ta mất mát cha mẹ ta đau khổ, ta khóc than, ta tiếc nuối phút giây xum hợp tuổi thơ....nhưng rồi thời gian dần xoay ta quen dần với khỏang trống vắng và ta Chấp Nhận Sự Vô Thường - Thay Đổi ấy ! Ta quen đi !

Ta xa quê hương hồi đầu ta đau khổ với bao nhớ nhung, cảm giác nhớ nhà nó hành hạ ta, nay thời gian sống lưu vong đã dài hơn thời gian ta lớn lên trên Quê Mẹ, ta chọn đây là NHÀ. Ta chấp nhận sự thay đổi ! Chấp nhận đã là « an trú trong hiện tại », nhưng không có nghĩa là ta BUÔNG XẢ những ước mơ trong tương lai chưa đến ! như có người từng hiểu lầm câu « an trú trong hiện tại « là tiêu cực.

Nay hai con ta đã trưởng thành, chúng đã dọn ra khỏi nhà vào ký túc xá ở chung với những sinh viên khác. Khi chúng dọn ra riêng ôi chao ta khóc, đứng trước cửa phòng con trống vắng mà lòng quặn đau, khi ấy mình mới biết rằng khi bỏ cha mẹ vượt biển đi cha mẹ cũng đứng trên phòng nhìn cái bàn học im lìm chắc ba mẹ mình có cảm giác y chang như mình hôm nay đứng trước phòng con.

Nhưng rồi thời gian qua ta quen dần đi và chấp nhận sự thay đổi đó. Cái câu “ an trú trong hiện tại « có chăng chỉ là câu vuốt ve tự trò chuyện với vết thương âm ỉ của chính tâm hồn mình, muốn nén nó xuống đừng để nó nổ tung thì người khổ đau vẫn là chính mình ? Có phải vậy chăng ?

Của Ceasar trả lại cho Ceasar ! Ở đây ai là người cướp của ai ? Ai là kẻ Bị Mất ai là Người Được ? Ai là người chờ Sự Trả Lại ? Có phải mọi người đang lo sợ rằng khi trả lại thì giòng sông không còn như xưa nữa ? VN không còn như ngày ta bỏ đi ? Thế hệ trẻ của VN nay không còn giữ gìn đạo đức như thời ta mới lớn mới chỉ nắm tay là đã tưởng là yêu nhau ??

Thật sự sự nghĩ suy giữa hai thế hệ khác nhau nhiều quá nhỉ ? Từ đâu đã bắt nguồn sự Thay Đổi đó ? Nếu như, phải chi…vẫn là của Ceasar thì ngày nay đã khác …Không, chuyện đã rồi ta đặt hy vọng vào một ý thức hệ của mai hậu, chúng mới là người thay ta, còn trong hoàn cảnh hiện tại ta còng lưng lo đi vun bồi gánh nước tưới tẩm, còn hạt nào ta lo trồng hạt ấy mà thôi.

Người ta cố bám vào cái Vọng Tưởng, cái Hy Vọng cho một Thay Đổi vào Tương Lai và chấp nhận gì đang xảy ra cho chính đời mình, khi biết sức mình làm sao cưỡng lại. Cho nên khi sống trong dù bất cứ hoàn cảnh nào ta đều phải tự chủ thắng hòan cảnh khó khăn và vươn lên tiến tới trước mặt, còn niềm vui niềm hạnh phúc trong tay ta hãy tôn trọng nó bảo vệ nó, yêu thương nó, đừng để cớ gì hư hỏng rồi nuối tiếc vì không ai tắm hai lần trên một giòng sông trôi !

Một mái ấm gia đình tan vỡ sẽ khó hàn gắn lại cho lành như cũ.

Lý thuyết nghe thực dễ và hay nhưng thực hành chao ôi là khó, anh chị em bạn bè gia đình xã hội, đồng nghiệp, hàng xóm láng giềng, gia đình chồng, gia đình vợ, anh chị em chồng, anh chị em vợ, Phố Ảo Đời Thường, Phố Ảo Tình Chân, ngay cả thế giới nghệ thuật, sân khấu, …đâu đâu cũng đầy dẫy những thử thách mà đòi hỏi lớn nhất là bắt ta phải nghiệm chính mình, tự vấn lấy mình…Khóac vào cho mình bộ áo thích hợp khi xuất hiện trước công chúng, trước sân khấu Đời Thường, đời Ảo…Để làm gì nhọc xác thế ? Để khi tắm lại giòng sông ấy lần thứ hai nó tặng cho ta cảm giác thư thái dễ thở từ Lương tâm ta, mát rười rượi.

Chỉ có tòa án lương tâm mới chất vấn mình nhiều nhất khi mình đối diện với giòng sông lần thứ hai mà thôi.

Có bị tổn thương xong ta mới học được bài học kinh nghiệm, cho nên sau bài học KINH NGHIỆM ấy ta đã lớn lên rồi. Ta đã không còn là ta của ngày hôm qua nữa.

Võ thị Trúc Giang - Lúa 9
04.06.08




PC
#5 Posted : Wednesday, June 4, 2008 9:26:56 PM(UTC)
PC

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,668
Points: 25
Woman

Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
quote:
Gởi bởi Lúa 9
tâm hồn xáo trộn giữa những dĩ vãng ngỡ đã xa xưa nhưng ta đâu đã quên, nó cứ hiện hồn về làm mình như người đi trong cơn mộng du giữa ban ngày vậy.
PC có bị rơi vào trạng thái như thế bao giờ chưa ??


Có chứ chị Lúa, PC có mô tả trạng thái này trong một bài viết in trong Tuyển Tập 2006. Có thể nói đây là một đề tài ưa thích của PC. Nhưng không dễ gì mô tả cho rốt ráo tâm thức của mình. Lúc đó mới thấy sự bất lực của chữ nghĩa, và khiến PC tin rằng ngôn ngữ không có khả năng tả đuợc cái tuyệt đối, cái vô cùng của tâm thức mình. Nhưng cứ cố gắng, cùng nhau cố gắng, và PC tiếp tục ngưỡng mộ những nguời cùng lặn hụp, mò lội trong giòng sông chữ nghĩa.

Lúa 9
#6 Posted : Thursday, June 19, 2008 8:56:16 PM(UTC)
Lúa 9

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 140
Points: 0

Chị PC ơi " nhốt giữ " chị lại đây cho dzui hơi bị lâu héng....Lúa ít vào nóai dóc chứ ngày nào cũng ghé mắt vào nghe mấy chị nóai chuyện với nhau đó nhen. Hôm qua vì trong đầu chứa lungtung beng chuyện hết hihi nên Lúa nhà ta viết cái nì....Hỏi chị chớ lâu lâu chị PC có bị rớt vô tình trạng đó hôn dzạ ??Eight Ball


Lungtunglungtunglungtunglungtunglungtunglungtunglungtung
* chọc cho bà con chửi hihi

Muốn làm một cái gì đó cho xong đã nhen, tự dặn lòng mình như vậy, rồi ì ra đó viết lungtunglungtunglungtunglungtunglungtung….không đầu không đuôi, thằng Pascal qua: ê tao làm bức tường xong rùi đó mày. mầy ăn bao nhiêu, trăm hai. rẻ quá trời, tao còn kiếm thợ nữa. tao giúp mầy. ừa héng, đặng tao đỡ phải ra Anpe kiếm cherche urgent de un quelqu´un puor ma´ aider le jardinage. ừa ! mừng ghê. Cái rồi nghĩ tới tháng bảy tới đi Danmark thăm gia đình, cầm phôn gọi bên kia người cha đỡ đầu nuôi mình hùi đó còn trẻ măng, người bên Tây xổ tiếng Danish, ổng vui vì nó còn nhớ cái gì hùi đó ổng ngồi dạy và chờ đón mình dắt CơmÁo dìa “ quê ngoại “. Kopenhagen là quê ngoại, tui xuất thân từ miền Bắc Âu mà, tui mò lục lại sách cũ để ôn lại vài câu bùa tiếng Danish, ba năm ở đó nói nhuyễn nhừ ngôn ngữ họ nhưng nay xa tít mù khơi chạy tứ lungtunglungtunglungtung….nhiều cái trong đời cứ dồn vào cái đầu be bé tiếng Hít-le khó nuốt thấy bà cố, rùi nay hàng xóm láng giềng cứ thúc vào đít tui parlê phăng xè đi mày Lúa, Rackel bắt tui ghi danh học, tưởng bỡ ai dè họ bắt đóng tiền tượng trưng, cũng rẻ rề, tui sợ dô ngồi phải lớp mấy bà nội-chợ vô lớp tàn kể chiện con cái ly dị lắm, cái tính tui học là ra học, vừa học còn dòm ra cửa làm thơ nữa chớ. Khổ ! Cái tánh lẽng mẹn chém chết hổng chừa nên nó cứ học hoài học mãi chả gì ra gì, đang làm chuyện này ngoài vườn bỏ chạy dô làm thơ, đang cuốc chỗ này chạy đi tưới cây, đang khiên đá nặng quá ngồi xuống phe phẫy quạt chơi đỡ ghiền, nốc dô ly nứơc kirsch, nhắc đến mùa tháng 6 má ơi cây cherry đỏ đầy cành chim chóc đến mở hội liên quan, phải leo thang lên hái hái bỏ giỏ bà trước khi chim muông ăn nhã hột lại. Mở hộp thư ra thì nó đó ơi có biết trong đó có cs nằm vùng không hả ? nhằm nhò gì, giờ nó chạy đầy đường, mình sống với nó nó với mình mà. này đó ơi có nhận được nhạc chưa hả, chúc may mắn nhé. trong bếp bát chén năm ngổn ngang quần áo phơi ngòai sân bay phất phới thơm mùi nắng chang chang và rác trên lầu dưới đất ngoài sân trước cắt cỏ sân sau cỏ cắt, máy cắt cỏ của hàng xóm kêu ầm ầm mùi bón phân của nhà nông đâu đấy tỏa thoang thỏang nửa thơm nửa thúi, đâu đó là không khí đá banh xảy ra mỗi ngày mất thời giờ la hét, cánh nìn ông lựa cớ coi đá bóng đi làm về ôm cái tàn hình, công chuyện bê trễ, bốn năm mới có một lần mà em, đâu đó có mùi Weh wehchen mùi schmerzen gì đó, Đau Đớn Thể Xác, đau đớn tinh thần, đá bóng gãy be sườn đau, đá bóng gãy xương chân cũng đau, bên kia nữa thì Ngô Thiên Tú oằn oại vì Thất Tình đến điên dại. má ơi Liebeskummer đang hồi lan rộng hay lây, đâu đó nữa thì thằngtrâm vì mãnh lực của Tình Yêu như có sự sống dậy làm Người, dù TY có khổ đau thế nào cũng kệ, đâu dó nữa cô Góc Trờ Paris chạy dô bồi thêm câu Sức Mạnh Ngàn Cân của EM, ôi sao mà Em nặng ký thế, béo ! Tongue

Chợt nhìn thấy Chân Trời, nhớ hùi ngồi xe lửa xuống phố, mãi ngắm Chân Trời chao ui nó đẹp như bức tranh. Ứơc gì mình bay được đến đó nhỉ? Nhớ đến Mãi Yêu Thương nhắn mình nuôi chó mèo lại đi, ừa phải chạy đi kiếm con nào cho dễ xương, mèn ơi cưng lắm đây rồi mất thì giờ cưng, mất tiền bảo hiểm sức khỏe bác sĩ rồi còn lo đám ma chôn cho nó nữa...Chợt nhớ nhỏ Không Tên lâu quá nó " ôm cái bụng mạ non " đi đâu vắng nhà ? Thui lo cho Mạ Non đi vô phố Ảo làm gì ồn ào mệt xác. vậy mà khỏe nghe. Ừa đọc đâu đó cô áo đỏ cũng trốn luôn trong bóng tối lấy ống dòm dòm tụi mình. Cũng ớn thiệt đó nghe. Thà làm ma trốn dưới mồ sâu cũng yên ổn thỉnh thỏang ta hóa thành chim bay đậu tít lên ngọn cây cao nhất dòm chơi...đời cũng thú chán !

Uuiii uiii sao bữa nay ta ăn noái lungtunglungtunglungtunglungtung …..

Lúa 9RoseheartBig Smile
19.06.08


PC
#7 Posted : Sunday, June 22, 2008 6:32:17 AM(UTC)
PC

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,668
Points: 25
Woman

Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
quote:
Gởi bởi Lúa 9
Hôm qua vì trong đầu chứa lungtung beng chuyện hết hihi nên Lúa nhà ta viết cái nì....Hỏi chị chớ lâu lâu chị PC có bị rớt vô tình trạng đó hôn dzạ ??

Đầu óc lung tung thì có, nhưng viết lung tung thì không biết, vì PC viết ra rất là khó khăn. Có thể dùng từ "rặn" để mô tả. Thật lạ lùng là hồi xưa viết bằng bút giấy thì lại tuôn ào ào. Bây giờ có máy computer thì viết lại ít hơn xưa. Dead

viethoaiphuong
#8 Posted : Monday, July 14, 2008 1:37:55 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Đã lạc nhau quá xa rồi?!

Nghiệm thấy trong cuộc đời này, luôn là tôi _ người đi tìm bạn !

Không hiểu có chuyện gì ít lâu nay mà Thy thấy Lúa ta có vẻ im ắng?
Hy vọng mùa hè thì Lúa mải vui chơi, nghỉ ngơi cùng con cái hay bạn bè thôi? Chứ ngoài ra không có gì hệ trọng cả !
Thy được cái là rất kiên nhẫn và luôn biết tôn trọng sự im lặng của người khác, cũng như mọi sự lựa chọn nào đó của họ giữa cuộc đời và mọi cung cách sống !
Nhưng Thy rất trọng Tình Người và rất quý Tính Bạn !
Vài hàng thăm Lúa và chúc mọi tốt lành.


http://dactrung.net/phorum/tm.a...=253272&mpage=132&key=񟒟
( Trồng Lúa trên Ngọn Đồi Bơ Vơ )

http://dactrung.net/phorum/tm.aspx?m=337081&mpage=38
( Thà Như Giòng Nước Chảy )

Lua van vui ve binh thuong Thy oi, Thy vao day xem nay, chi cai it thoi gia chay qua noi khac do thoi. Con nang ra sao roi. Thang 9 Lua di paris hy vong gap Thy, cho Lua tro o nha nang nhe. ??


Lúa đi Paris tháng 9 này hở?
Tất nhiên là Lúa ở nhà Thy chứ còn đi lang thang đâu nữa? Vì cuối cùng Thy không có đi Mỹ như dự tính trước đây.
Thy không vào DT lâu rồi, vì Thy cũng quá bận bịu với việc viết lách của Thỵ
Ừm, để Thy vào "Ngọn đồi bơ vơ" của Lúa thôi nhỉ?
((Nhưng mà Lúa nói khi nào Lúa đi Paris cho Thy biết trước nha? Có khi Thy vẫn phải đi một tour nữa qua Thổ Nhĩ Kỳ cùng cô con gái cưng của Thy. Vì nó còn chưa được đi nghỉ hè ))

Úi chao ơi ,
Thy ta vừa đổ bộ lên "Ngọn đồi bơ vơ" nhà Lúa mình.
Thấy cà tomat sao mà dễ thương?


Thích quá là củ su hào?


Và thích nhất là hai đĩa bánh xèo_Lua9 miền Tây !!


Ừm, Thy ta mấy hôm nay toàn trốn ăn, nhưng nếu có bánh xèo này ăn cũng được 2 cái là chắc chắn !

Thy đang nhâm nhi cafe VN. Ừa, mà sao Lúa chê cafe Pháp là khét và cờn cợt à _ nghĩa là sao? Chắc tại Lúa lựa phải cafe dổm rồi đó người-thơ ơi !
Đọc bài mới viết hay lắm, vẫn là Lúa mình _ yêu thiên nhiên và quý mến tình người !!

Thy đi ngược lại những trang trước của Lúa. Copy một số hình ảnh trong vườn nhà Lúa _ giữ làm kỷ niệm !
Nhân thể vô tìm đọc bài của mấy tình-thi cũ. Cũng có đôi chút xao xuyến trong lòng, tuy biết là bây giờ đã lạc nhau quá xa rồi !?
Gống như mình từ xa vời ngoái đầu quay trở lại, để tìm kiếm một lần chốn cũ, năm xưa... thế thôi, rồi lại bay ngang trời : trời của thơ-thơ một cõi riêng ta?!_!?

http://dactrung.net/phorum/tm.aspx?m=337081&mpage=38
( Thà Như Giòng Nước Chảy )


==> không có chi trong link này cả Lúa ơi ??????????_!!!!!!!!!!!!!!!_??????????
Lúa 9
#9 Posted : Tuesday, July 15, 2008 6:26:43 PM(UTC)
Lúa 9

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 140
Points: 0

quote:
Gởi bởi PC
Đầu óc lung tung thì có, nhưng viết lung tung thì không biết, vì PC viết ra rất là khó khăn. Có thể dùng từ "rặn" để mô tả. Thật lạ lùng là hồi xưa viết bằng bút giấy thì lại tuôn ào ào. Bây giờ có máy computer thì viết lại ít hơn xưa. Dead



Viết cho chị PC,
Mình chỉ nhắc lại một người bạn nói: Bên Mỹ người ta ra mắt sách đến lạm phát ! Mới nghe qua mình cảm thấy tự ái ghê nơi đi...vì sợ rằng những gì mình đang làm đây rồi cũng " dư thừa " , không hiểu có làm bạn mình hiểu lầm gì không? Hy vọng là không vì mình bao giờ cũng quý bạn.
Chúc chị PC có lại nguồn cảm hứng mênh mông nhá. RoseheartBlush

Ới Thy, lúc nào Lúa ta cũng phải cảm ơn Thy, nàng lúc nào cũng theo " thúc sau đít ta " nhắc nhở " Lúa vào chào các bạn đi " nếu không Lúa ta cứ mãi lãng quên đâu đâu. Ở đâu mới là " hồn ta ngụ " nhỉ?? Ta tham gia một nơi, rồi ta mang hồn ta đi rải khắp nơi, à...hóa ra ta hòa vào vũ trụ, hòa vào thiên nhiên là MỘT. Ta là bạn, bạn là ta KissesKissesRoseheartbeerchug

Nàng phải hiểu có những khi bận rộn chuyện gia đình nhiều việc đòi hỏi ta phải lo, làm sao ta có đủ giờ để làm những gì mình thích bây giờ. Thức đêm mãi có hại cho sức khỏe. Thế mới biết mỗi một cuốn sách người đọc có trong tay là tác giả đã tốn bao nhiêu là tâm sức lao động. Lắm khi chả hiểu mình gò lưng ra viết, in ấn để làm gì ??

Ta sẽ ráng ghé vào đây thường hơn chút nữa, đã tháng 7 rồi vườn tược trồng trọt cũng đã yên, giờ chỉ còn chờ " gặt " thôi. Nàng thấy vườn cà, đậu, mướp và hoa của ta chưa? Yêu vô cùng...có những lúc ta bình an trong hồn nên ta làm gì cũng thành công, ngay cả trồng cà rau hoa gì gì đều tươi tốt. Nó cần ta để ý và trò chuyện với chúng. Loài cây cỏ hoa cũng có linh hồn đó Thy.

Lúa KissesheartRose



Lúa 9
#10 Posted : Wednesday, July 16, 2008 9:08:34 AM(UTC)
Lúa 9

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 140
Points: 0


Tương lai mầy tính sao ?

- Cả tuần nay con Jutta nó có ăn gì đâu.
- Chừng nào mầy đi thăm nó, làm ơn cho tao quá giang theo.
- Ban điều hành của bệnh viện không cho bạn bè vào thăm thường đâu, chỉ có gia đình được ưu tiên thôi hà.
Tôi nhìn Sabrina, hỏi tiếp „ Nghĩa là tao không vào thăm Jutta được chứ gì, tao chỉ muốn mang cho nó chút mì xào với rau, nó khoái ăn món này.“

Sabrina e ngại gật đầu, hai chúng tôi nhìn nhau buồn thiu. Sabrina kể tiếp: „ Khi tao vào thăm nó, nó ngồi bệch xuống đầu giường đầu gục gặt như một người điên, mặt nổi nhiều mụn sần sùi, xấu xí, tóc bù xù, khác hẳn hồi trước, mầy nhớ không, nó lúc nào cũng xinh đẹp. Jutta nói với tao là khi nó mà có thoát khỏi nhà tù này, bệnh viện dành nhốt kẻ mất trí Jutta gọi là nhà tù, tao sẽ tự kết liễu đời tao!“ Tuy nghe thì nghe Sabrina kể thế, nhưng không một ai trong chúng tôi ngờ nó làm thiệt.

Tôi nhớ lần cuối cùng gặp Jutta cách nay cũng phải hơn ba bốn năm rồi, lúc đó nghe kể là thằng Dirk có cặp bồ với một cô khác, bỏ rơi Jutta. Jutta là một người đàn bà ly dị đã qua một đời chồng, lớn hơn Dirk những mười tuổi. Lúc hai người còn đầm ấm tôi vẫn từng lo ngại cho Jutta, nhưng vẫn mong cho hai đứa nó có dài hạnh phúc. Dirk đã làm cho bạn gái tôi vui, Jutta lúc nào cũng tươi cười rạng rỡ như hoa mỗi khi đi ngang qua quán tôi. Bên hông cái nhà gỗ của Kiosk là một chái nhà ngang, kín đáo, bỏ không, hồi xưa được thành phố dùng làm nhà chứa mấy chiếc thuyền gỗ cho người ta mướn chèo trên hồ, nay Campingsplatz được tu sửa lại thành nơi vui chơi cắm trại cho dân chúng khắp nơi. Thích nhất là về đây tắm hồ, có nhà tắm nước nóng, nước lạnh sau khi bơi xong, vào cửa lại không tốn tiền, có đầy đủ tiện nghi, ngay cả các món ăn nho nhỏ bình dân ngay Kiosk của tôi cũng được khách nhàn du chiếu cố tận tình. Cái khu nhà bỏ trống đó tôi có chìa khóa, dẫu trước khi rời quán đi về nhà tôi khóa cái khu bỏ trống đó thật kỹ đi nữa, thì chúng cũng cạy cửa vào để dùng nơi đó ngủ qua đêm. Các em là những tên rất quen thuộc cùng một clique, nào Dirk, Fabio, Marcus, Sabrina, Jutta, và vài ba em nữa. Các em ấy trẻ lắm, không hiểu gia đình ba má các em nghĩ thế nào khi các em ấy suốt ngày la cà uống rượu và thuốc lá, lây lất sống ở bờ hồ. Mùa hè ngắn ngủi nên các em lấy nơi này làm điểm gặp gỡ cũng tạm thông cảm, Dirk và Jutta cũng mới cặp bồ nhau đây thôi, quay đi quay lại mà hai đứa nó đã „ yêu nhau „ hai năm rồi chứ đâu có ngắn ngủi gì.

Ngồi dưới bãi cỏ phơi nắng, Dirk ôm Jutta vào lòng, nàng ngửa mặt đón nhận nụ hôn thắm thiết của người yêu, chúng nó cứ vô tư „ mi „ nhau trước bàng quan thiên hạ giữa thanh thiên bạch nhật, mùa hè bao nhiêu người tới bờ hồ nằm phơi nắng đều ăn mặc rất mỏng manh khêu gợi nhưng không có vẻ gì khêu gợi vì ai cũng cho đó là việc bình thường. Đàn bà thì mặc bikini hai mảnh, nhiều bà, nhiều cô còn cởi luôn phần BH trên, để vú hớ hênh đi vào ra toilet, dáng họ trông cao ráo đẹp thật, da của họ trắng hồng, nhất là cặp ngực căng lớn. Giới đàn ông thì đơn giản hơn, họ chỉ mặc quần tắm „ xì „,nhỏ xíu, xệ dưới rốn lòi cả lông ....mi. Loại quần tắm made in Germany này cũng là rất đặc biệt đối với đàn ông Mỹ trên bãi biển, quần tắm bên Mỹ dài rộng tựa như quần short bên Đức mặc chung với áo T-Shirt đi trên đường, không ai mặc quần short xuống biển hay tắm hồ cả, ngược lại người Đức qua Mỹ mặc quần tắm „ xì „ mỏng nhỏ xíu sẽ bị coi là sexy nhất bải biển và đàn ông lẫn đàn bà Mỹ đều trầm trồ thán phục chạy hỏi anh mua ở đâu ?? Mỗi đêm khi sắp sửa đóng cửa tiệm, bờ hồ thưa khách dần, Dirk và Jutta hay ghé vào quán mua cây kem, Dirk mua chai bia, thuốc lá. Jutta có thằng con riêng với chồng trước còn nhỏ tuổi độ năm hay sáu gì đó, ban ngày đi học về cậu bé ở với bà ngoại, mẹ của Jutta. Jutta không làm nghề ngổng gì, tôi chỉ thấy nó lêu lỏng mà chưa từng đặt câu hỏi thẳng với nó: „ Tương lai mầy tính sao ?„

Tôi biết chính căn nhà bỏ không nơi quán tôi là địa điểm cho bao cặp tình nhân hò hẹn khi đêm xuống, trời tối trăng thanh gió mát bao nhiêu cặp tình nhân rủ nhau xuống tắm hồ, họ vứt quần áo trên bờ trầm mình dưới nước, cảm giác lạ thích thú nên vui, họ cười thật to, họ gọi nhau ơi ới...Dirk cũng nằm dưới hồ cùng Jutta những đêm trăng sáng như thế. Nó yêu Dirk lắm rồi, tôi nhìn thấy trong ánh mắt nó, trên nụ cười nó, trong cách phục sức của nó. Tôi vui cùng Jutta. Cho đến khi tôi xót xa khi nghe bạn bè báo tin thằng Dirk có con bồ mới. Còn Jutta ra sao ? Nhưng cái lo lắng của tôi chỉ thoáng qua, vì nghĩ là người Tây phương họ yêu cuồng sống vội thay đổi cặp nhân tình có nghĩa là bao! Lối suy nghĩ của tôi nay cũng " văn minh " đến thế, chứ ngày xưa mới từ Việt nam sang tôi cổ lỗ sỉ và khắt khe hơn nhiều. Nhưng tôi đã lầm to, tôi đã coi nhẹ tình yêu của họ. Vào tháng Tư năm ấy, tôi chuẩn bị mở cửa tiệm vào Sommersaison, Sabrina vừa thấy tôi đang lui cui dọn dẹp bàn ghế, vội chạy tới, hai đứa mừng rỡ ôm chầm lấy nhau, Sabrina nhìn tôi dọ hỏi: “ Chắc mầy chưa biết chuyện gì xảy ra với Jutta ?”, tôi lắc đầu ngạc nhiên hỏi “ Chuyện gì, mùa đông đóng cửa bờ hồ tao có qua bên đây đâu mà biết chuyện gì, nó khỏe lại bình thường chưa ?”, “ Bình thường gì, nó chết rồi !” , “ Was ?? Cái gì mầy nói cái gì ??? “ , “ Tao nói là con Jutta chết rồi ! Nó đâm đầu vào xe lửa tự tử chết ở Lautzkirchen, một chiếc xe lao thật nhanh tới nó chờ sẵn nhảy bổ xuống đường rầy, đám táng nó xong rồi hồi tháng 12 ! ” , “ sao tụi bây không báo cho tao biết ?” Tôi trách Sabrina, nó im lặng, cái nhìn như thể chả biết giải thích làm sao.

Nghe tin buồn ấy làm tôi đau khổ ! Tôi trách cứ thằng Dirk, một thằng lỏi con mới lớn hỉ mũi chưa sạch, một cậu con trai 17 tuổi, một Jutta xinh xắn 27 đẹp mặn mòi, nhưng nom Jutta như thiếu phụ mới vừa 20 thôi. Tội nghiệp cậu bé con của Jutta, tôi muốn ghé sang nhà ngoại thằng bé thăm nhưng sao tôi sợ đối diện với một sự thật nên rồi tôi không lần nào ghé, cũng như hồi muốn thăm Jutta trong “bệnh viện điên “, nhà tù nhốt những kẻ tình nghi bị bịnh tâm thần. Từ khi Dirk bỏ rơi Jutta, nàng xuống tinh thần như thế, như một người điên, bác sĩ gia đình phải giới thiệu Jutta vào trong ấy. Ngẫm nỗi đau về tình yêu cũng đắng cay như nhau cho dù là người Tây phương hay người Đông phương.

Nay nhiều khi về ngang nơi bờ hồ chốn tôi làm việc khi xưa, Dirk nay đã lên chức bố đẩy xe baby đi dạo, bà xã của Dirk xinh xắn trẻ trung tươi mát hãnh diện đi bên cạnh. Họ xây dựng một mái ấm gia đình với nhau, có con được giòng họ chấp thuận, giả như Jutta còn sống, chắc cũng chẳng đánh đổi được gì, nàng chết đi, chỉ tội cho gia đình và thằng con còn ở lại với bà ngoại. Bố thằng bé nghe đâu cũng đã lập gia đình với người đàn bà nào đó khác. Jutta xinh xắn của tôi có nụ cười tươi như hoa nở sao lại vắng số như thế nhỉ ? Nhớ câu hỏi tôi định hỏi nó bao nhiêu lần mà không dám mở lời “ Tương lai mầy tính sao ?” Nay nghĩ không cần thiết nữa, nó đã tự lựa chọn cho mình một tương lai về cõi khác. Mỗi khi chợt nhớ đến Jutta tôi lại thở dài, đôi khi tôi không dám nhớ về chỗ làm việc nơi bờ hồ ấy nữa, một con đường rầy dính nhiều máu và nước mắt của bạn thân tôi.

Con đường rầy là cái hy vọng cuối cùng của những kẻ bất hạnh.

Lúa 9
17.07.08
Lúa 9
#11 Posted : Friday, July 25, 2008 1:54:46 AM(UTC)
Lúa 9

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 140
Points: 0

Rồi tôi sẽ đem trái tim đầy độc dược này yêu trộm chàng văn sĩ phải gió nọ để thử xem lòng bao dung ngọt ngào của chàng chịu đựng được bao nhiêu trước độc dược đầy vị đắng...
[Người ta nói nếu biết Quán Thế Âm Bồ Tát ở đâu thì còn niệm làm gì]

Nàng gọi chàng mặc dù không biết chàng có ở đó hay không.
Không có kẻ thù ở đó, người ta vẫn thù ghét.
Không có chàng ở đó, nàng vẫn gọi tha thiết.
Nàng thấy nàng cần chàng để dòng âm thanh đó tha thiết chảy tiếp.
Chảy tha thiết về đâu?
Nếu biết chảy về đâu thì còn tha thiết chăng?
Chàng hấp dẫn vô cùng vì chàng chỉ có trong tưởng tượng của nàng.
Nàng tha thiết tìm cách tan biến vào chàng trong tưởng tượng.
Nàng tha thiết tìm cách xuyên suốt chàng trong tưởng tượng.
Nàng tha thiết tìm cách nuốt trôi chàng trong tưởng tượng
.
.
.
của đêm.
Nhưng đêm thì rất thật như đêm nay...

* Miên Đáng


Dẫu tình yêu có đắng cay thế nào cũng mặc


Khi xưa Bỗng Nhiên vẫn hay thấy "nàng ấy" ra vào sân chùa trong lớp áo nâu sòng, nom nàng khi ấy rất trẻ, độ mười tám hay cao lắm là khoảng hai mươi tuổi đời mà thôi, trên đầu luôn quấn một mảnh khăn nâu che mái tóc của mình. Chợt một hôm cửa thiền môn im ắng, giới xuất gia tụ tập trong ngày trọng đại ấy, " nàng thiếu nữ nọ " nhất định xuống tóc xuất gia, sau thời gian dài thử thách lòng mình.
Nhìn từng lọn tóc của nàng bị cạo dần đi rớt xuống nền nhà, Bỗng Nhiên thấy nể phục họ vô cùng. Sao họ có thể dứt bỏ hết để đi tu nhỉ ? hẳn trong chùa phải vui lắm ? trong thế giới ấy hẳn công bằng nhường nhịn thương yêu nhau mà sống không như ngoài đời lắm bon chen cấu xé ! Hẳn tiếng gọi của đấng thiêng liêng phải mạnh lắm mới khiến " nàng " bỏ hết mà đi tu như vậy! Bỗng Nhiên biết rõ rằng mình không thể nào làm nỗi chuyện đó vì tính nàng rất „ nhạy cảm „ vì yêu. Đóng vai trò ni-cô, người ta cũng có trái tim, vai tuồng Thầy Tu cũng có trái tim, vị linh mục cũng có trái tim, họ có bị rung động trước mãnh lực của tình yêu không ta ?? Thế thì trong trường hợp cô ni-cô mới trẻ này chắc hẳn cô đã có ý chí sắt đá lắm.

Người đời thường nói, Tu là để tìm đường giác ngộ. Tu để thoát tục trần ai.Tu để giúp đời bớt khổ, hay là vào chùa xuống tóc xuất gia là cố tình xa lánh cuộc đời đau khổ phiền lụy, mà sức người không tìm được giải pháp cho mình, nên mượn cửa chùa ẩn náu, mượn kinh điển như lời khuyên cho vơi nhẹ nhớ thương. Nói nào ngay dựa vào cửa Chùa hay Nhà thờ, tìm đến những chỗ trang nghiêm như thế lòng ta cảm thấy thánh thoát nhẹ nhàng êm ả. Chúa đã hy sinh vác thánh giá vì ta, thì làm người ta nên nhìn thấy gương đó mà hãy hy sinh cho kẻ khác. Còn kẻ tu hành họ phát nguyện gì khi xuất gia ?? Bỗng Nhiên mến vị ni-cô ấy lắm mỗi khi có dịp đến gần chùa là nàng hay lân la hỏi han, ni-cô cười nhẹ nhàng nhanh nhẹn, nhưng không dấu nét duyên dáng của thời còn là một cô thiếu nữ xuân thì, nếu như cô còn mái tóc dài và ăn diện phục sức theo người thường như xưa thì chắc chắn cô phải xinh lắm, sẽ làm nhiều chàng si mê đây ! Nhưng khi ni-cô đi tu, ở trong chùa, ni-cô đâu phải là trốn tránh đời thường. Tu là để đi vào đời mà, cũng ra tiếp xúc với đời vậy, vậy thử hỏi mái tóc cô, áo nhà tu của cô có che đậy những đòi hỏi của một thiếu nữ không nhỉ ? Sức mạnh nào đã đưa đẩy cô vào chùa, thắc mắc không hiểu cô và gia đình cô có khóc không, khi quyết định để Thầy cạo dần những lọn tóc đen mượt xinh đẹp của mình đi. Xuống tóc là lìa bỏ!

Ôi quả là một quyết định cứng rắn. Quả là một ý chí cao thượng mới làm nỗi chuyện ấy. Nhưng ...một ngày kia, Bỗng Nhiên không thấy cô ấy ra vào sân chùa nữa. Hồi chuông buổi sáng sớm đánh thức mọi người dậy đi về chánh điện ngồi thiền, dĩ nhiên là từ đó không còn xuất hiện bóng dáng cô ni-cô xưa nữa. Chuyện gì đã xảy ra cho cô đây ? Có phải cô đã tìm ra một quyết định nào khác cho đời mình rồi ?

Mong cho thời gian và kiến thức về Phật pháp sẽ giải tỏa nỗi niềm cô mang trong lòng mình. Chỉ có thời gian và sự nhận thức trước sự Vô Thường của tạo hóa mới giúp cô thoát ra khỏi đường hầm bóng tối này. Tạo hóa sinh ra cái chu kỳ mưa nắng, đổi thay thì dòng đời cùng vận chuyển trong ấy, loài người chúng ta cùng súc vật quanh ta bắt buộc phải chuyển thay theo. Đó là luật tuần hoàn của Tạo Hóa không có chi là lạ.

Là người ai cũng có quyền yêu đương. Là người ai cũng có quyền chọn cho mình một hướng đi, và có quyền suy nghĩ lại và rẽ đi một hướng khác. Quan trọng nhất là trong lòng ta có vui với nỗi vui hiện tại mà ta đang chọn hay không mà thôi. Sự lựa chọn nào cũng phải hao mòn tâm sức cân đo cả.

Bỗng Nhiên nghĩ, đôi khi không cần bước vào cửa chùa, không cần xuống tóc xuất gia, không cần phải khoác cho mình chiếc áo cà sa, ta vẫn sống cuộc đời thanh đạm như ta muốn, và được quyền yêu đương khi ta có được một tình yêu, cộng thêm đó là Niềm tin vào huyền năng của Thượng đế, vào Phật Pháp Tăng thì quả là ta đang quá giàu có phong phú tình yêu giữa đời thường. Có lẽ cô ni-cô xưa đang „ giàu có „ với vốn liếng thu thập từ chùa và đang dùng nó cùng người cô yêu xây dựng một tổ ấm, và cô khao khát chưng bày những kinh nghiệm cô đã trải qua, vì nó rất Đời. Biết đâu cô đang dốc sức mình dùng những kiến thức học hỏi qua kinh kệ, qua thời gian sống trong chùa mong chống đỡ những cạm bẫy mà „ lưới tình „ đang giăng bủa quanh người muốn quên nhưng chưa quên được như cô.

Làm gì thì làm Bỗng Nhiên là người rất thích ca ngợi Tình yêu, nên mến chúc cô toại ước nguyện. Dù cho tình yêu có đắng cay thế nào cũng mặc. Nhé.

Lúa 9Roseheart

  • 25.07.08



    Bắt chước Bình Nguyên nên vào sửa lỗi chính tả cho mình, hy vọng " ít lỗi " hơn trong tương lai
    Dead
    - gánh vác: vác chữ C
    - khoác áo: khoác chữ C
    - rẽ hướng khác: rẽ dấu ngã ~
    - làm nổi chuyện đó: nổi dấu hỏi
    - lưới tình bủa vây: bủa dấu hỏi
  • Lúa 9
    #12 Posted : Friday, July 25, 2008 7:50:26 PM(UTC)
    Lúa 9

    Rank: Newbie

    Groups: Registered
    Joined: 6/24/2012(UTC)
    Posts: 140
    Points: 0

    Tình yêu như một cái bóng
    * Viết cho MĐ

    Ta đã nói rất nhiều lần về trái tim lãng mạn, có lẽ nói mãi từ đời này đến đời sau Tình yêu luôn luôn vĩnh cửu. Tình yêu lứa đôi đóng một vai trò thật quan trọng trong cuộc đời ta. Lắm khi đi ngoài đường, từ trong xe bước ra một người đàn bà, ta tin chắc sau đó sẽ có một người đàn ông bước ra sau. Quả đúng thế !
    Trong một mái gia đình “ bình thường “ là phải có hai Vợ Chồng, một người đàn ông và một người đàn bà, họ chung sống sinh con đẻ cái, nếu như ngày nào đó thiếu đi một người đàn ông hay người đàn bà thì người còn lại sẽ cảm thấy chới với bất an đôi khi lại mang mặc cảm tủi thân khi so sánh với “ người ta có cặp có đôi, ngày đêm lủi thủi còn tôi với mình “ .

    Tình yêu nó đến là tự nó đến, nó đi là tự nó đi không ai biết trước được một nghệ thuật nắm bắt tình yêu và giữ tình yêu vì tình yêu luôn có lý lẻ riêng của nó. Tại sao gặp gỡ trong đời trăm nghìn người, ta thương chỉ một người ? Bao nhiêu kẻ chào đón mời mọc ta lại dửng dưng trong khi người ta thương nhớ lạ xa ta vời vợi trong trí tưởng tượng ?? À thì ra Tình Yêu chẳng qua là một cái bóng, ta đi nó đi theo, ta chạy nó chạy theo, ta bỏ đi thì nó đuổi theo.

    Có chắc là ta bỏ đi nó đuổi theo ta không hay là nó cho ta đi luôn ?? [}:)]


    Lúa 9 Roseheart

    26.07.08
    Lúa 9
    #13 Posted : Saturday, July 26, 2008 9:37:39 AM(UTC)
    Lúa 9

    Rank: Newbie

    Groups: Registered
    Joined: 6/24/2012(UTC)
    Posts: 140
    Points: 0


    Óc sáng tạo



    Tôi không nuôi sống tôi bằng nghề viết lách, thế mà chưa gì tôi đã phát nguyện là nếu như tiền bán sách được tôi sẽ cống hiến vào việc từ thiện, bằng cách giúp đỡ nuôi các học sinh nghèo hiếu học ở Bến Tre quê tôi, một công việc mà tôi đã bắt đầu từ lâu, mặc dù tiền bỏ ra in ấn sách còn nhiều hơn tiền tôi bán sách thu vào. Một chị bạn an ủi, nói „ Nhà văn ngày nay giàu lắm „. Vâng, nhà văn ngày nay giàu lắm, nhưng giàu trong hoàn cảnh nào, ở đâu ? Nếu như một nhà văn Đức, Anh, Pháp, Mỹ nổi tiếng, sách của họ bán chạy như tôm tươi tái bản hàng loạt thì tôi tin rằng nhà văn ngày nay giàu, còn như người Việt chúng ta ở hải ngoại nhất là xã hội Âu châu như nơi tôi sinh sống, cộng đồng Việt phải nói là rải rác, hiếm nơi nào đông dân Việt tụ tập vào một chỗ, nếu có đi nữa là những nơi như Berlin, München hay vùng Stuttgart, Frankfurt, Hamburg, còn tôi thì sống tại miền quê hẻo lánh.

    Tôi viết văn bằng tiếng Việt, cái mơ ước hiện nay của tôi là sách mình được dịch sang Đức ngữ, nhưng thời giờ sao hiếm hoi, mà tôi cứ lo nơm nớp vốn liếng tiếng Việt của mình ngày càng hao mòn đi, hoặc giả trí óc mình già cỗi đi theo tuổi đời. Lắm khi tôi nghĩ tiếng mẹ đẻ mà còn quên thì trí óc làm sao sáng suốt để dịch sang ngoại ngữ chứ. Học một ngoại ngữ là một cái khó, huống hồ gì tôi cứ pha trộn mấy thứ ngoại ngữ như Anh Pháp Đức loạn xì ngầu với nhau.

    Theo tôi, khi viết ta cần phải có cảm hứng, cảm hứng có được là nhờ vào:
    - thứ nhất là bẩm sinh, cái đam mê viết lách nắm vai trò quan trọng trong việc sáng tạo,
    - thứ hai khi viết ta rút tỉa kinh nghiệm từ chính bản thân, ta tập viết Tự Truyện trước, dần dần qua bao nhiêu thử thách ta thu thập từ ngoại cảnh, tha nhân, đời sống quanh ta.
    Nhờ qua sự cố gắng sắp xếp ngôn ngữ thành mặt chữ ta “ đọc “ được tâm tư của Ta và Người, nên sự suy nghĩ về Tâm lý các nhân vật của ta cũng theo đó có nề nếp hơn, bớt lộn xộn như trước khi bắt đầu viết. Nên mỗi lần có cảm hứng về một điều gì phải ngồi vào bàn viết xuống ngay, tôi đánh máy rất nhanh, nhanh đến nỗi tôi không còn chú trọng đến lỗi chính tả nữa, tôi sợ ý tưởng sẽ bay mất trước khi các ngón tay tôi di chuyển trên bàn phím. Ý tôi ra nhanh hơn ngón tay tôi điều khiển.
    Nói về phần tâm lý, Viết trước tiên là ta viết cho chính mình, ngoài ra tôi mơ ước người đọc không những là người ngoài nước không thôi, mà còn là người Việt thương yêu ở trong nước nữa. Còn như nói về phương diện đấu tranh, hoạt động xã hội hay tham gia chính trị thì Viết cũng là một hình thức trình bày tư tưởng chính kiến của mình lại là hình thức Dấn Thân, không lùi bước trước hiểm nguy. Vậy tôi có mâu thuẫn không khi tôi ao ước sách mình viết được chuyền về trong nước mà tôi lại là người chống chế độ cộng sản. Tôi không thích độc tài, tôi yêu chuộng Tự Do, vì có Tự Do thì Sự Sáng Tạo mới nẩy mầm có đất sống ! Nếu như tôi đang sống trong môi trường mà nội dung bài viết phải theo khuôn thước chỉ định thì làm sao tôi có nguồn cảm hứng một cách tự nhiên cho được.
    Satre có nêu ra ba tiêu chuẩn cho người cầm bút là:
    1- Ta viết để làm gì ?
    2- Viết như thế nào ?
    3- Viết cho ai ?

    Theo tôi Viết là để tâm sự với người đọc, nếu như có ai đó đòi đấu tranh chống csvn, hễ chống csvn là phải triệt để chống hết những gì có dính dáng đến csvn, từ TCS, NCK, TNH, PD…Tôi lại nghĩ khác họ, tuy chúng tôi đứng cùng chiến tuyến, ai trong chúng ta đều mong giải thể đảng csvn tại nước nhà càng sớm càng tốt, để người Việt lưu vong tại hải ngoại như tôi được quay về sống an lành trên quê hương không còn tù đày bắt bớ, vừa đấu tranh như thế vừa có thể ca nhạc Trịnh, nhạc Phạm Duy, nghe Thiền sư Nhất Hạnh thuyết pháp mà tinh thần quốc gia không hề suy giảm. Vậy thì tại sao ta phải “ nhét họ “ vào đầu ta mà ghét mới đúng nghĩa là chống cộng !!! Một mặt, hiện nay thế giới đang toàn cầu hóa, khối cộng sản Đông Âu không còn, Đông Tây Đức thống nhất, Liên Xô từ bỏ chủ nghĩa CS. Có còn vấn nạn nguy cơ nhất hiện nay là Trung quốc lăm le chiếm các hòn đảo Trường Sa Hoàng Sa của nước ta, ta có bao nhiêu vấn đề nhiêu khê để giải quyết trước quốc tế, có đâu mà cứ “ đánh “ lẩn quẩn giữa người Việt Quốc gia với nhau trong khi chưa thấy ông Thủ tướng hay anh công an cs Tàu, cs Việt nào ngã lăn ra chết cả, chỉ có người Việt hải ngoại là chia năm xẻ bảy rồi chả nhìn nhau chỉ vì người nhạc sĩ Quá Cố tên TCS. Rõ là buồn cười. Ai mà không thấy cái hệ quả tất yếu của việc ý thức hệ cộng sản Việt nam đang mất giá. Giới trẻ trí thức ở Việt nam hiện nay tinh thông nhiều vấn đề hơn ta tưởng. Hơn nữa vật giá tăng vọt, sự lạm phát tràn lan, nạn tham nhũng bất công khiến người dân tự đặt câu hỏi về ý nghĩa của đời người, nếu ta quan niệm chống csvn để cứu nước, nhưng đối với người dân trong nước nhạc sĩ TCS rất được người dân mến chuộng, vậy ta đòi đấu tranh chống nhạc TCS “ cực đoan “ tức là ta chống lại nhân dân ta sao ? Cuối cùng người đứng một mình cô đơn vẫn là ta trước cái màn ảnh cứng ngắt, vì ngoài kia dòng đời vẫn chảy, không chờ đợi ta.

    Đêm nay tôi muốn ghi vài dòng này vì quan niệm đấu tranh cho lý tưởng Tự Do Dân Tộc của tôi hiện nay không phải là dùng Internet để gửi những chửi bới đả phá một chế độ độc tài tại Việt Nam, mà là mượn Sáng Tạo của riêng mình để vận chuyển luồng tư tưởng ham muốn sự Tự Do Nhân Ái và Công Bằng về trong nước. Có thế hy vọng sự Sáng Tạo của một nhà văn mới được người dân thương mến, vì cuộc sống nhân dân thường nhật vốn đã gặp nhiều khó khăn đọc thêm một bài văn nhẹ nhàng chắc hẳn mát lòng họ hơn là đi đọc những dòng chữ nặc nồng mùi sát khí.
    Tôi tin tưởng vào sự sáng suốt của người Việt trong nước trước hòan cảnh hiện nay, nhất là tại Á Châu như Tây Tạng, Việt Nam vấn đề tôn giáo, cụ thể là Phật giáo trong những năm tới sẽ là đề tài quan trọng, sẽ có nhiều biến chuyển. Thêm vào đó vấn đề đồng tiền lạm phát, môi trường, học vấn, đạo đức suy đồi là thời cơ cho một chế độ đến hồi sụp đổ…Thì tội gì tôi phải chặt bỏ đi cái quá khứ có tôi trong thời chiến tranh Việt Nam đã gắn liền Tuổi Thơ Tôi với nhạc họ Trịnh rồi. Tôi đã bỏ đi, tức mất hết cả quê hương gia đình và bạn bè còn ở lại, cái còn lại duy nhất là cái Kỷ Niệm Tuổi Thơ mà tôi còn ôm theo trong Trí Nhớ, chả lẽ tôi không được xử dụng cái Tự Do tối thiểu là: thích những gì mình thích sao ?

    Chúc các bạn ngủ ngon và an vui.

    Lúa 9Roseheart
    27.07.08


    Vào sửa lỗi chính tả cho mình:
    - nổi tiếng: nổi dấu hỏi
    - tinh thông: tinh có h

    Lúa 9
    #14 Posted : Sunday, July 27, 2008 8:18:52 PM(UTC)
    Lúa 9

    Rank: Newbie

    Groups: Registered
    Joined: 6/24/2012(UTC)
    Posts: 140
    Points: 0

    Cũng là nét đáng yêu vô cùng


    Một tâm hồn bao la đứng trước sân khấu của cuộc đời có một cái nhìn đa dạng về sân khấu của CUỘC ĐỜI. Đã gọi là sân khấu ĐỜI thì trong đó các diễn viên khoác áo thủ các vai khác nhau như: Tình yêu lứa đôi, chia lìa, hạnh phúc, bất hạnh, ly dị, con cái hư hỏng xì ke ma túy, một hoàn cảnh chồng bỏ về Việt Nam lấy vợ nhí, một gia đình khác chị vợ bị bịnh ung thư qua đời, chồng làm gà trống ở lại nuôi con, về Việt nam lấy vợ sau, đàn con lâm vào cảnh „ Mẹ ghẻ con chồng“, có một người phụ nữ đau khổ vì tình phụ lao đầu vào xe lửa tự tử, hay là cảnh nói lên sự khó khăn của cha mẹ trong sự giáo dục con cái vào tuổi dậy thì tại hải ngoại, hay là sự chênh lệch giữa hai nền Văn Hóa Đông Tây, hay một người phụ nữ cạo đầu vào chùa xuất gia nhưng vì tiếng gọi của tình yêu khiến nàng rời bỏ chiếc áo cà sa, rời bỏ cửa chùa nhưng ra ngoài Đời Thường nàng không biết tìm đâu ra Hạnh Phúc, một anh chàng khác đóng vai tình phụ, anh đã chung sống với người tình mình hơn mười mấy năm, bỗng một hôm nghe tiếng gọi của Phật chàng vào chùa xuống tóc đi TU. Tu là giải thoát, Tu là giác ngộ hay là TU để xa lánh những phiền phức mà đời thường bon chen vật chất mới có. Có người bước vào cửa chùa, có người lại bước ra khỏi chùa để tìm hạnh phúc? Vậy tìm hạnh phúc ở đâu trên đời này ? Hay là sân khấu đời nói lên những gúc mắc về lối cư xử giữa NGƯỜI và NGƯỜI, miệng lưỡi không xương gây bao hiểu lầm rắc rối đáng tiếc ?

    Một chàng „ thủ vai „ anh lính đấu tranh oai dũng quay lại điểm mặt đồng nghiệp của mình:

    - Chỉ có Ta mới xứng đáng thủ vai tuồng yêu nước thương dân, ta lo đi đấu tranh trong khi các ngươi suốt ngày than thân trách phận, suốt ngày rỉ rả chuyện tình yêu trai gái nhảm nhí, chuyện mình lo còn không xong làm gì mà lo được cho ai khác. Về mà lo thân đi …

    Các vai khác trố mắt nhìn sửng sốt hỏi: „ Ô hay cái anh này, đã gọi là sân khấu của cuộc đời thì nó có bao nhiêu vấn đề trộn lẫn vào nhau, không có vai Thương làm sao có vai Ghét, nếu như không có vai Chiến Tranh làm sao thấy yêu chuộng vai Hòa Bình, nếu không sống xa quê hương làm gì biết cảnh Nhớ Nhà, nếu không có vai trò Hạnh Phúc Lứa Đôi làm sao thấy vai Tình là dây oan ?? Nếu không đóng vai cha mẹ gương mẩu làm gì có những đứa con ngoan ? nếu như không có phụ tình thì làm gì nhạc sĩ phổ thơ Tình ca tặng cho đời thưởng thức. Nếu không có các vai tuồng tranh giành ảnh hưởng nhau thì làm gì có vai „ hơn thua ganh tỵ “, nếu không có vai tuồng Yêu Thương làm gì ta tìm ra niềm tin vào Cuộc Đời ? "

    Cho nên mỗi người không những chỉ khoác một lớp áo thủ vai tuồng trên sân khấu đời mà còn khoác đủ hết các vai Khóc Cười Thương Ghét nữa, vì có hội đủ các vai tuồng ấy lại mới gọi là Sân Khấu Cuộc Đời. Những ai " khoác áo " đóng được các vai tuồng khác nhau cùng một lúc, cũng như những ai mượn chữ nghĩa diễn tả vai tuồng mình đóng, cũng đã là thành công.

    Vì không những họ đóng được vai tuồng người chiến sĩ nơi trận mạc, mà khi cởi áo lính trận ra chàng ta còn là người „ nghệ sĩ đời thường lãng mạn đáng yêu vô cùng „.

    Lúa 9 RoseheartQuestion

    28.07.08
    PC
    #15 Posted : Friday, August 1, 2008 4:17:14 PM(UTC)
    PC

    Rank: Advanced Member

    Groups: Moderator, Registered
    Joined: 6/24/2012(UTC)
    Posts: 5,668
    Points: 25
    Woman

    Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
    quote:
    Gởi bởi Lúa 9

    Viết cho chị PC,
    Mình chỉ nhắc lại một người bạn nói: Bên Mỹ người ta ra mắt sách đến lạm phát ! Mới nghe qua mình cảm thấy tự ái ghê nơi đi...vì sợ rằng những gì mình đang làm đây rồi cũng " dư thừa " , không hiểu có làm bạn mình hiểu lầm gì không? Hy vọng là không vì mình bao giờ cũng quý bạn.
    Chúc chị PC có lại nguồn cảm hứng mênh mông nhá. RoseheartBlush



    Bên Mỹ này tương đối dễ in sách. Nhưng con số người đọc sách giấy sụt giảm kinh khủng. Điều này khiến cho các tác giả nản chí, không ham in sách nữa. Chúng ta đang đứng trước một cuộc cách mạng về thông tin, có lẽ không khác gì với sự thay đổi trong sinh họat văn hóa của nhân lọai khi phát minh ra máy in hay ra giấy. Nhưng nhờ luật bản quyền các sách giấy của Mỹ, Anh v..v... vẫn bán được vì các tác giả không cho phép lên mạng để ai muốn đọc họ thì phải mua sách.
    Lúa 9
    #16 Posted : Friday, August 1, 2008 11:15:57 PM(UTC)
    Lúa 9

    Rank: Newbie

    Groups: Registered
    Joined: 6/24/2012(UTC)
    Posts: 140
    Points: 0

    Chị PC, bên Đức cũng dễ in sách, mấy chục, một trăm, ngàn cuốn tùy mình thỏa thuận với nhà in thôi. Đừng nản chí chị ạ, theo quan điểm của Lúa là: mình đang đứng trong giai đoạn Người Việt Lưu Vong, sách / tâm tình mình viết đây đâu phải chỉ dành cho những cây bút của PNV hay NVHN đọc đâu ha !!! Mà là ta viết với hy vọng " chuyển lửa " ; chuyển tâm tình lưu vong về nước. Một ngày nào đó dẫu ta chết đi thì tâm tình này cũng là Giai Đoạn Góp Tiếng Nói của ta một thời xa Quê Hương. Cái Nhớ Nhà là động cơ thúc đẩy ta viết / ta hành động; vì viết cũng là một hình thức Dấn Thân. Viết là một Chiến Sỹ Văn Hóa Giai Đoạn Lưu Vong mà chị. Vui nha.

    Lúa 9 beerchug ( bia này là bia Đức hihi )
    PC
    #17 Posted : Saturday, August 2, 2008 5:00:32 AM(UTC)
    PC

    Rank: Advanced Member

    Groups: Moderator, Registered
    Joined: 6/24/2012(UTC)
    Posts: 5,668
    Points: 25
    Woman

    Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
    Chị nói đúng. Rất ngưỡng mộ những người có lý tưởng dấn thân, phục vụ, hay chỉ có (sao lại chỉ nhỉ?) niềm say mê viết lách. Viết để phục vụ nhân sinh hay viết chỉ thuần túy vì lý do nghệ thuật đều có cái hay riêng. Nhưng nếu để phục vụ nhân sinh mà lại cộng thêm khả năng viết nữa thì trong niềm ngưỡng mộ lại có thêm sự kính phục.
    Nhiều khi trên con đường đi có giai đoạn chỉ còn một mình mình lầm lũi, nhưng nếu có thêm bạn đồng hành cùng chung chí hướng thì con đường thấy bớt đi sự chán ngán buồn phiền.

    Giữ mãi ngọn lửa trong tim chị, chị Lúa ơi. Các cây viết nữ có lửa không nhiều đâu chị. Rose



    Lúa 9
    #18 Posted : Saturday, August 2, 2008 5:20:15 PM(UTC)
    Lúa 9

    Rank: Newbie

    Groups: Registered
    Joined: 6/24/2012(UTC)
    Posts: 140
    Points: 0

    Chào chị PC, bên này sáng chủ nhật đang mưa lạnh, tự nhiên " nó " hứng chí viết bài tùy bút nì hihi


    Ruột bỏ ngoài da



    Sáng chủ nhật đầu tháng 8 mà trời đã lạnh, những ngày hè nắng ấm như đang hấp hối. Mắt Phải thức dậy sớm ra bếp pha cho mình ly cà phê, trong khi Mắt Trái còn nướng trên giường. Nàng Mắt Phải đứng nhìn ra sân cảnh vật như một bức tranh đang “ còn say ngủ “, chỉ có những chiếc lá cây trên cành đang múa may theo gió buổi sáng thôi còn ngoài ra hoàn toàn yên lặng như mơ. Nàng rón rén đi nhẹ vào phòng ngủ nhìn nhỏ em, nó còn ngủ say sưa, nàng vỗ nhẹ vào vai nó hỏi:

    - ê dậy uống cà phê hông ?

    - ừ nhà mi cho ta một ly, bây giờ là mấy giờ rồi ?

    - ta sống không cần đồng hồ, khi ngủ là ngủ khi thức là thức

    - trời mới sáng sớm đã gặp nhà mi rồi….! Nhà mi ngủ ngon không ?

    - ngon chớ nhưng ta thức dậy rất sớm, vì ta đang suy nghĩ lung tung beng trong đầu...

    - nhà mi nghĩ về gì ?

    - về vụ người ta hay nói người miền Nam “ ruột bỏ ngoài da “ , nhà mi hiểu sao về câu nói ấy hả ?

    - ừa thì ruột bỏ ngoài da có nghĩa là có bao nhiêu ruột móc bỏ hết ra ngoài cho người ta thấy

    - trời ghê !! vậy ta là người miền Nam còn nhà mi là người miền Bắc nha

    - sao ta là người miền Bắc cho được chớ ?! ăn noái dô duyên à

    - thì ta thấy thỉnh thoảng nhà mi “ khéo léo biết luồn lách “ hơn ta

    - thôi đi bà ơi đừng có noái tui “ khách sáo, đãi bôi, chanh chua biết luồn biết lách “ như con gái Bắc kỳ đó nha

    - ta muốn thành gái Bắc kỳ hơn

    - con gái Bắc hay con gái Nam gì cũng có nét dễ yêu của nó lo gì. Hôm nay mình phải tới nhà bạn dùng cơm đó chớ quên nghe Mắt Phải

    - ừ, mình làm bánh cuốn rau thơm và một số rau cải, đậu Hòa Lan và mướp vườn tặng cho anh chị ấy

    - tới nhà người ta gặp nhiều người khác lối suy nghĩ như mình ta chả ham đi tới đó họp mặt đâu, tới gặp bạn chỉ Vui Chơi thôi rồi về

    - ủa còn những dịp gặp nhau không tâm tình chút nào về những suy tư của mình sao như về tình hình bên nhà, như nạn lạm phát bên Việt nam, giáo dục,…

    - nên chứ, gặp nhau nên đề cập tới những gì mình suy nghĩ để trao đổi chứ

    - nhưng ta vưỡn sợ sợ sao á

    - nhà mi sợ gì ?

    - sợ người này làm có vẻ ta đây tài giỏi hơn người kia

    - thì mi cứ yên lặng thở dài kệ ai muốn noái gì thì noái, còn ta biết ta là đủ

    - chớ không nên nói những gì mình nghĩ về họ sao ?

    - không nên, nếu mi nói thẳng như ruột ngựa sẽ làm họ tự ái, cho dẫu nhà mi có lý đi nữa cũng làm mích lòng và tạo nên sự căng thẳng mất vui

    - ừ nhỉ, vì ta thấy cái lưng người khác thì dễ nhưng đã dễ gì nhìn thấy cái lưng của mình mi nhể, thế ta nên nhét ruột vào trong trở lại à ?!

    - ừ

    - khó à

    - tập mãi sẽ được, cố gắng chỉ nghe nhận xét và ít nói

    - còn viết blog ?

    - trời trời chớ !

    - sao vậy ?

    - ta sợ viết « phóng vào mạng « lắm

    - sao nhà mi sợ ? sợ " vai rút " ( virus ) à ?

    - ta nhận thấy mèn ơi, họ dùng hệ thống internet chửi nhau như “ mổ bò “

    - “ chửi nhau như mổ bò “ là cái gì ?

    - nhà mi có biết khi con bò bị " thọc huyết " nó rống to như thế nào không ?

    - í í ghê quá ! ….nghe máu thấy ghê

    - ừ ghê vậy đó, thú thiệt chớ ta cũng ngán Họp Mặt đông người lắm

    - ủa sao nhà mi là gái Nam kỳ sao mi cũng sợ tới Họp Mặt với bạn bè, sao nhà mi sợ mất vui ? ta tưởng ta là gái miền Nam ruột mới bỏ hết ngoài da chớ

    - ờ thì ta phải ráng giữ liên lạc với bạn bè quanh mình chớ, đời sống đâu có ai sống giống ai, ta tôn trọng họ, họ tôn trọng mình, người ta biểu là “ ruột để ra, da để vào “ mà

    - nghĩa là sao ?

    - nghĩa là mình bán bà con xa mua láng giềng gần đó

    - nhưng gặp nhau chỉ nhìn nhau mà không nói ư, vì nói thì sẽ mích lòng

    - ừ khó thiệt chứ chẳng chơi thì cứ những ai hiểu mình lâu năm thì mình tâm sự thoải mái hơn, còn với những ai mình biết rằng « khó ở « thì phải dè dặt và lánh ra xa xa chút

    - sống mà cứ dè dặt uốn lưỡi năm lần bảy lượt sao ta mệtt quá hà, như mình tự dối mình á, ta thà ruột cứ bỏ ngoài da, ai hiểu ta là bạn ta

    - ừ thì nhà mi " ruột cứ bỏ ngoài da"; còn ta " da cứ bỏ vào ". Huề hihi

    Lúa 9 DeadShocked


    Chủ nhật ngày 3 tháng 8.08
    Lúa 9
    #19 Posted : Sunday, August 3, 2008 7:45:27 PM(UTC)
    Lúa 9

    Rank: Newbie

    Groups: Registered
    Joined: 6/24/2012(UTC)
    Posts: 140
    Points: 0

    Bức họa đồng quê


    Chiều hôm qua chúng tôi bốn cặp với tám khuôn mặt trong ban văn nghệ Hội NVTNCS vùng Saarland. Anh chị T mời chúng tôi tới nhà dùng cơm Họp Mặt chuyện trò thật vui. Trong bốn cặp đó mỗi cặp mang nét đặc trưng của mình từ lối sống cũng như về quan điểm chính trị.
    Anh T là sinh viên Việt nam sang Đức du học từ xưa, anh chị vì có duyên nợ với nhau nên mới gặp gỡ nhau sau khi „ chuyến đò đầu „ của anh T với cô vợ Đức gãy đổ, tuy tình yêu đến muộn màng nhưng hai người thật là hạnh phúc bên nhau, trông cặp của họ thật đẹp đôi. Anh chị không thích mua nhà vì cho rằng lớn tuổi mua nhà sẽ khiến mình vất vả, nhà mướn có chuyện gì chủ nhà lo sửa mình đỡ phải lo.
    Hai vợ chồng D & T xưa nay ít qua lại với hội người Việt trong tiểu bang vì hoàn cảnh gia đình khi đó chưa cho phép. Có lần anh T & D tới dự Tất Niên do chi hội Phật Tử địa phương tổ chức, anh K nằm trong BCH, tôi thì phụ trong ban ẩm thực, nấu đồ ăn cho quán Cơm Chay gây quỹ từ thiện giúp chùa Viên Giác tại Hannover. Buổi gặp gỡ đầu tiên đó là đầu dây mối nhợ sinh ra màn múa Bức Họa Đồng Quê này. Tôi và D liên lạc qua phôn, D nói „ Không tìm ra Niềm Vui gần, trái lại đi tìm Niềm Vui bên Mỹ mà Houston là nơi gia đình D ở !“ Tôi mới „ móc ruột mình ra „ nói thẳng: „ Nếu mình cứ tìm niềm vui đâu xa xôi thì cuộc sống hiện tại này mình đang sống là lãng phí.“ Tôi lên tiếng mời D và anh T tham gia vào hội giúp chúng tôi mỗi người một tay, nếu anh chị muốn chúng tôi đến nhà vui chơi thì công việc cộng đồng phải được chia ra thì chúng ta mới dủ thì giờ để vui chơi thăm viếng nhau. Đàm thoại với nhau hồi lâu D tỏ ra rất vui vẻ và sau đó nhờ H & P vui tính sốt sắng đã lôi kéo luôn anh D &T và anh chị T vào BVN. Tết Nguyên Đán vừa qua bốn cặp chúng tôi là „ tám khuôn mặt già nhất trong BVN „ nhưng cũng là rường cột đứng mũi chịu sào BVN cho hội NVTNCS Saarland.

    H & P nằm trong ngành y dược, hai anh chị đi đi về về Việt nam lo công việc riêng, trong khi cặp D & T lại khác hẳn: „ Bao giờ còn cộng sản tại Việt Nam hai đứa này thề không về !“; nghe anh T nói thế tôi bèn hỏi: „ Anh nghĩ sao nếu có ai đó „ tấn công „ anh chỉ vì anh nói chống cộng sản mà lại thích nghe Tình Ca của nhạc sĩ họ Trịnh ? „, anh T trả lời: „ Trong giai đoạn chiến tranh thời tụi mình còn nhỏ, mình đã biết ai là ai làm gì, chỉ có người lớn họ làm bắt người dân mình gánh chịu, nhạc họ Trịnh nhắc nhở tuổi trẻ của mình trong thời chiến, giờ mình đã lớn thì ông ta chết, có gì đâu, mình chống là chống bọn cộng sản vô tâm tại Việt nam, chứ một nhạc sĩ đã chết rồi thì nhằm nhò gì mình !“
    Tám người ngồi trong bàn ăn, anh chị T đãi bạn bè thân của mình những món thật ngon miệng như Gà nướng lá chanh, súp „ Sò Jacop với Ngó sen „ , Bò lá lốt, mà chị T vui miệng kể là sẽ đãi mọi người món „ Bò 7 món: Bò lê, bò càng, Bò lết, Bò ngửa, Bò ngang ...“ câu chuyện vui quay sang kể chuyện bằng giọng Quảng Ngãi, P kể : „ Hồi đó ba em lên rừng kiếm mẹ em vì bà đi buôn bò trên khu vực Quảng Ngãi, ba hỏi một chị làm vườn: „ Chị có thấy bà nhà tôi ở đâu không ? „ , chị nọ trả lời: „ Có tôi mới thấy „bò „ đang „ đứng đái „ ( Tôi mới thấy bà đang đứng đấy !“ ), nghe qua tám người cười „ bò lăn „. Chị T kể thêm: „ Chuyện này là chuyện có thật, hôm nọ mình đi chùa Viên Giác Hannover, mình chứng kiến hai người nọ từ đầu cho đến cuội, ( giọng chị trọ trẹ bọ dậu nặng vì chị là người Huệ ), vào dịp lệ Phật Đạn chùa có rật nhiều gian hàng bán đồ ăn chay, một cô gại mua Mì Quảng Chay xong bưng tô đi, lát sau cô quay lại nọi, „ Bác ơi cho xin miếng Giá „; ông bán hàng chuyền tay đưa ra cho cô gái tờ giấy lau miệng, cô gái lắc đầu nói: „ Không bác ơi con xin miếng Giá „ , ông ta chìa thẳng tờ giấy lau miệng ra lần nữa, cô gái vẫn lắc đầu „ Miếng Giá mà !“, bà vợ ông bán hàng thấy hai bên dằn co mới chạy ra hỏi: „ Chuyện gì mà xôn xao vậy ông ? „; ông ta bực mình vứt tờ giấy lau miệng xuống bàn nọi: „ Muốn giái, cho giái, không chụi giái !“
    Cả bọn được dịp cười „ Bò lăn, Bò càng „. Mọi người đang bàn rằng Tết sang năm mình tính múa hay đóng kịch gì đây ??? Trời ơi nhớ tới những vất vả đó tôi hãi quá !! Bản thân tôi mệt mỏi lắm rồi, làm chị trưởng ban văn nghệ tưởng đã hơn 26 năm qua, đã nhiều lần tôi có lên tiếng "xin về hưu ", nhưng nghe xong anh chị T và D& T, H& P, nói rằng: „ Không có chị thì làm gì có tám khuôn mặt trong màn múa Bức Họa Đồng Quê „ như ngày hôm nay !! ".
    P quay sang khuyên tôi: “ Chị đừng đi nhiều nữa, năm ngoái Bs H phải vô nước biển cho chị, mà chị cứ „ vác xác „ đi Berlin, Strasbourg, Hamburg, Frankfurt, rồi tết Saarland nữa, làm sao sức người nào chịu nổi, chị chỉ lo cho Saarland mình thôi !! „

    Tôi nuốt hết tình đồng hương vào trái tim mình, lời khuyên của bạn, cảm ơn buổi cơm thân tình của anh chị T đã dành cho chúng tôi. Lần đầu tiên tôi đã „ nhét ruột mình vào trở lại „ không khoe hết ra ngoài những dự tính trong đầu mình đang có. Vì tôi đã thực tập „ bán bà con xa mua láng giềng gần „, không có „ láng giềng gần này „ thử hỏi hội NVTN CS chúng tôi trong tiểu bang có tổ chức được gì không ? làm sao tạo điều kiện gặp gỡ để thể hiện tình Đoàn Kết và Bảo Tồn phong tục tập quán Việt trong giai đoạn lưu vong được. Chúng tôi đã gặp nhau ở một điểm là cố gắng Xây Dựng một cộng đồng thật vững mạnh và yêu thương, quả đã là khó làm. Tôi so sánh người Việt mình hiện nay như dân Đông-Tây Đức ngày xưa trước khi bức tường Bá Linh sụp đổ, Tây - Đông Đức đã ôm nhau trong nổi xúc động bàng hoàng vì không ai ngờ Tự Do và Thống Nhất đã tới với họ nhanh không ai ngờ trước. Nên chúng tôi cứ thản nhiên đi Xây Dựng sẵn sàng một cộng đồng Việt nhỏ nơi mình ở cái đã và chờ đợi ngày giống như ngày „ bức tường Bá Linh sụp đổ „ tại Việt nam. Trong đó tám khuôn mặt chúng tôi đã tạo nên một bức họa đồng quê Việt tại Saarland Đức quốc rồi.

    * " Bức họa đồng quê ": Tên bài múa của BVN Saarland năm 2008

    Thân tặng anh chị T, D&T, H&P ( BVN Saarland )

    Lúa 9 Rose
    04.08.08

    Mo+`i va`o xem Te^´t ga^y qu~y xa^y du+.ng TDTN Viet nam Hamburg Duc quoc 2008.

    http://www.tuongdai hamburg.de. ms/
    http://john- nguyen.de/ uminh/WEBSITE_ Test/picsa. htm


    Lúa 9
    #20 Posted : Monday, August 11, 2008 10:49:59 PM(UTC)
    Lúa 9

    Rank: Newbie

    Groups: Registered
    Joined: 6/24/2012(UTC)
    Posts: 140
    Points: 0

    Có một người bạn quen biết nhau khá thân trong nhóm Hoalư, anh tên là Okido, một hôm anh gửi chung cho các bạn mình " 39 Lời Khuyên " sống sao cho hạnh phúc, đọc đi đọc lại từ 39 lời khuyên ấy tự dưng Lúa 9 nẩy sinh ra ý viết những lời này. Đây là một trong 39 lời khuyên sống sao cho hạnh phúc, xin cống hiến cùng quý anh chị các bạn, dần dần sẽ viết thêm về những lời khuyên còn lại nhé. Khó thực hành lắm, các bạn có thấy khó không ?! Eight Ball


    Hội chứng „ Ngồi lê đôi mách „


    13. Don't waste your precious energy on gossip.
    - Đừng tiêu phí thời gian của mình với người " ngồi lê đôi mách"
    ( Ngồi lê đôi mách chỉ mất thì giờ vô ích ! )


    Trên ngọn đồi bơ vơ này ngoài những gì thiên nhiên ban tặng mà người thường hay nhắc đến như Nắng, Gió, Mưa, Chim Muông, Bươm Bướm, Dế mèn than khóc ở góc vườn, từng bầy Nai Tơ ngơ ngác, Thỏ con hay lén vào vườn của người ăn cắp rau thơm, như con Rắn đi lạc tìm chỗ ẩn nấp, như loài Sên hoặc Ốc Bu bò lềnh khênh bám oặm trên ngọn rau xanh, Ngàn Thông vi vu, ngoài ra còn có một loài Nấm trắng nữa, loài Nấm này rất độc lan ra rất nhanh ngoằn ngoèo vẽ thành một con đường “ trắng đội mũ lấm tấm xám “ trông thật xinh. Càng xinh càng độc !

    Trong “ thế giới riêng ” của nàng Nấm hầu như chỉ có thiên nhiên là chính, vì ngoài thiên nhiên phủ quanh nàng, nàng còn có ai đâu, mưa lê thê như ngày hôm nay, nắng chợt đến chợt đi trong mấy ngày mưa lạnh, gió hú trên đồi cao rít từng cơn luồn qua ống khói tạo thành âm thanh rùng rợn, chim muông đã thôi cất tiếng hát, lũ bướm cũng trốn không còn vờn bay trong vườn, chỉ có tiếng chuông nhà thờ là chăm chỉ đều đặn theo gió thổi về trên đồi cao làm nàng cảm thấy lòng buồn chi lạ. Nàng Nấm muốn tìm chuyện của người trong Phố để “ buôn dưa lê “ mua vui.

    Trong Phố đông người có đủ mọi thành phần, người ta thích tụ tập để “ bàn tán về chữ, về chuyện riêng của người khác “, giả như không tìm ra một đề tài “ nói về ai đó “ chắc là họ không biết làm gì để tiêu pha thời gian mình. À như vậy là “ nói về người lại cũng là tìm được một niềm vui thoải mái cho mình “.

    Một trong 39 điều sống sao cho hạnh phúc là “ Đừng tiêu phí thời gian của mình với người “ ngồi lê đôi mách “. Ngồi lê đôi mách là gì bạn biết không ? Tiếng Anh gọi là gossip còn tiếng Việt mình là “ thói ngồi lê đôi mách”, “ nói chuyện tầm phào “, “ đồ thèo lẻo “, hay “ thứ nhiều chuyện “. Ở Việt nam ngày nay có cụm từ diễn tả thói quen “ xấu “ này là “ buôn dưa lê “. Buôn là “ buôn chuyện », tức là đem chuyện đời tư người khác để làm đầu câu chuyện “ tào lao thiên hạ sự “ nào đó để mua vui. “ Lê “ ở đây xuất phát từ cụm từ “ ngồi lê “ thích thú khi lấy đời tư của người khác ra kể. Còn từ “ dưa “ là một từ đệm gợi hình, khiến từ “ buôn dưa lê “ nghe thêm “ hấp dẫn xôm tụ “, cảm giác sướng khi nói xấu về người vắng mặt được diễn tả là cái bịnh nói xấu thường xảy ra trong xã hội loài người từ Đông sang Tây, và cái bịnh “ ngồi lê đôi mách “ lại rất độc vì đi rỉ tai cho kẻ khác, nó rất hay lây như loài Nấm xinh đẹp này đây.

    Vì nàng Nấm độc này có những đặc tính xấu đó nên đã bị Nắng, Gió, Mưa, Chim Muông, Bướm, Dế mèn, Nai Tơ, Thỏ con, Sên và Ốc Bu xa lánh, nên Nấm chỉ chơi chung với nấm mà thôi, Nấm thường hay lan và thường hay bị loài người chà đạp phá hũy dọn sạch. Còn chúng ta một khi đang “ lạc “ vào hội chứng “ ngồi lê đôi mách “ như người khác thay vì bàn chuyện riêng tư của người, ta hãy khéo léo chuyển sang đề tài có lợi ích hơn như về xã hội bất công, giáo dục con cái, tình hình kinh tế, thiên tai đang xảy ra, thêm nạn lạm phát ảnh hưởng đời sống người dân nghèo.

    Mong sao chúng ta biết lợi dụng những giây phút thân mật bên bạn bè tâm sự những khó khăn của nhau để trau giồi học hỏi thay vì những lời chỉ trích phê bình bàn luận về những người vắng mặt. Ta hãy dùng nguyên tắc của triết gia Phao- lồ trong Thánh Kinh: “ Không có lửa nếu không có củi. Không bất bình nếu không nói hành, nói xấu “. Hãy nói chuyện chân thật, dùng tình cao thượng, công bình, trong sạch đáng yêu để cư xử nâng đỡ nhau, xây dựng nhau.

    Nếu giữ gìn và tập sống được như lời khuyên thứ 13 trên thì bạn là người đang hạnh phúc đấy.

    Lúa 9 Rose
    12.08.08
    Users browsing this topic
    Guest
    2 Pages12>
    Forum Jump  
    You cannot post new topics in this forum.
    You cannot reply to topics in this forum.
    You cannot delete your posts in this forum.
    You cannot edit your posts in this forum.
    You cannot create polls in this forum.
    You cannot vote in polls in this forum.