Tương lai mầy tính sao ?
- Cả tuần nay con Jutta nó có ăn gì đâu.
- Chừng nào mầy đi thăm nó, làm ơn cho tao quá giang theo.
- Ban điều hành của bệnh viện không cho bạn bè vào thăm thường đâu, chỉ có gia đình được ưu tiên thôi hà.
Tôi nhìn Sabrina, hỏi tiếp „ Nghĩa là tao không vào thăm Jutta được chứ gì, tao chỉ muốn mang cho nó chút mì xào với rau, nó khoái ăn món này.“
Sabrina e ngại gật đầu, hai chúng tôi nhìn nhau buồn thiu. Sabrina kể tiếp: „ Khi tao vào thăm nó, nó ngồi bệch xuống đầu giường đầu gục gặt như một người điên, mặt nổi nhiều mụn sần sùi, xấu xí, tóc bù xù, khác hẳn hồi trước, mầy nhớ không, nó lúc nào cũng xinh đẹp. Jutta nói với tao là khi nó mà có thoát khỏi nhà tù này, bệnh viện dành nhốt kẻ mất trí Jutta gọi là nhà tù, tao sẽ tự kết liễu đời tao!“ Tuy nghe thì nghe Sabrina kể thế, nhưng không một ai trong chúng tôi ngờ nó làm thiệt.
Tôi nhớ lần cuối cùng gặp Jutta cách nay cũng phải hơn ba bốn năm rồi, lúc đó nghe kể là thằng Dirk có cặp bồ với một cô khác, bỏ rơi Jutta. Jutta là một người đàn bà ly dị đã qua một đời chồng, lớn hơn Dirk những mười tuổi. Lúc hai người còn đầm ấm tôi vẫn từng lo ngại cho Jutta, nhưng vẫn mong cho hai đứa nó có dài hạnh phúc. Dirk đã làm cho bạn gái tôi vui, Jutta lúc nào cũng tươi cười rạng rỡ như hoa mỗi khi đi ngang qua quán tôi. Bên hông cái nhà gỗ của Kiosk là một chái nhà ngang, kín đáo, bỏ không, hồi xưa được thành phố dùng làm nhà chứa mấy chiếc thuyền gỗ cho người ta mướn chèo trên hồ, nay Campingsplatz được tu sửa lại thành nơi vui chơi cắm trại cho dân chúng khắp nơi. Thích nhất là về đây tắm hồ, có nhà tắm nước nóng, nước lạnh sau khi bơi xong, vào cửa lại không tốn tiền, có đầy đủ tiện nghi, ngay cả các món ăn nho nhỏ bình dân ngay Kiosk của tôi cũng được khách nhàn du chiếu cố tận tình. Cái khu nhà bỏ trống đó tôi có chìa khóa, dẫu trước khi rời quán đi về nhà tôi khóa cái khu bỏ trống đó thật kỹ đi nữa, thì chúng cũng cạy cửa vào để dùng nơi đó ngủ qua đêm. Các em là những tên rất quen thuộc cùng một clique, nào Dirk, Fabio, Marcus, Sabrina, Jutta, và vài ba em nữa. Các em ấy trẻ lắm, không hiểu gia đình ba má các em nghĩ thế nào khi các em ấy suốt ngày la cà uống rượu và thuốc lá, lây lất sống ở bờ hồ. Mùa hè ngắn ngủi nên các em lấy nơi này làm điểm gặp gỡ cũng tạm thông cảm, Dirk và Jutta cũng mới cặp bồ nhau đây thôi, quay đi quay lại mà hai đứa nó đã „ yêu nhau „ hai năm rồi chứ đâu có ngắn ngủi gì.
Ngồi dưới bãi cỏ phơi nắng, Dirk ôm Jutta vào lòng, nàng ngửa mặt đón nhận nụ hôn thắm thiết của người yêu, chúng nó cứ vô tư „ mi „ nhau trước bàng quan thiên hạ giữa thanh thiên bạch nhật, mùa hè bao nhiêu người tới bờ hồ nằm phơi nắng đều ăn mặc rất mỏng manh khêu gợi nhưng không có vẻ gì khêu gợi vì ai cũng cho đó là việc bình thường. Đàn bà thì mặc bikini hai mảnh, nhiều bà, nhiều cô còn cởi luôn phần BH trên, để vú hớ hênh đi vào ra toilet, dáng họ trông cao ráo đẹp thật, da của họ trắng hồng, nhất là cặp ngực căng lớn. Giới đàn ông thì đơn giản hơn, họ chỉ mặc quần tắm „ xì „,nhỏ xíu, xệ dưới rốn lòi cả lông ....mi. Loại quần tắm made in Germany này cũng là rất đặc biệt đối với đàn ông Mỹ trên bãi biển, quần tắm bên Mỹ dài rộng tựa như quần short bên Đức mặc chung với áo T-Shirt đi trên đường, không ai mặc quần short xuống biển hay tắm hồ cả, ngược lại người Đức qua Mỹ mặc quần tắm „ xì „ mỏng nhỏ xíu sẽ bị coi là sexy nhất bải biển và đàn ông lẫn đàn bà Mỹ đều trầm trồ thán phục chạy hỏi anh mua ở đâu ?? Mỗi đêm khi sắp sửa đóng cửa tiệm, bờ hồ thưa khách dần, Dirk và Jutta hay ghé vào quán mua cây kem, Dirk mua chai bia, thuốc lá. Jutta có thằng con riêng với chồng trước còn nhỏ tuổi độ năm hay sáu gì đó, ban ngày đi học về cậu bé ở với bà ngoại, mẹ của Jutta. Jutta không làm nghề ngổng gì, tôi chỉ thấy nó lêu lỏng mà chưa từng đặt câu hỏi thẳng với nó: „ Tương lai mầy tính sao ?„
Tôi biết chính căn nhà bỏ không nơi quán tôi là địa điểm cho bao cặp tình nhân hò hẹn khi đêm xuống, trời tối trăng thanh gió mát bao nhiêu cặp tình nhân rủ nhau xuống tắm hồ, họ vứt quần áo trên bờ trầm mình dưới nước, cảm giác lạ thích thú nên vui, họ cười thật to, họ gọi nhau ơi ới...Dirk cũng nằm dưới hồ cùng Jutta những đêm trăng sáng như thế. Nó yêu Dirk lắm rồi, tôi nhìn thấy trong ánh mắt nó, trên nụ cười nó, trong cách phục sức của nó. Tôi vui cùng Jutta. Cho đến khi tôi xót xa khi nghe bạn bè báo tin thằng Dirk có con bồ mới. Còn Jutta ra sao ? Nhưng cái lo lắng của tôi chỉ thoáng qua, vì nghĩ là người Tây phương họ yêu cuồng sống vội thay đổi cặp nhân tình có nghĩa là bao! Lối suy nghĩ của tôi nay cũng " văn minh " đến thế, chứ ngày xưa mới từ Việt nam sang tôi cổ lỗ sỉ và khắt khe hơn nhiều. Nhưng tôi đã lầm to, tôi đã coi nhẹ tình yêu của họ. Vào tháng Tư năm ấy, tôi chuẩn bị mở cửa tiệm vào Sommersaison, Sabrina vừa thấy tôi đang lui cui dọn dẹp bàn ghế, vội chạy tới, hai đứa mừng rỡ ôm chầm lấy nhau, Sabrina nhìn tôi dọ hỏi: “ Chắc mầy chưa biết chuyện gì xảy ra với Jutta ?”, tôi lắc đầu ngạc nhiên hỏi “ Chuyện gì, mùa đông đóng cửa bờ hồ tao có qua bên đây đâu mà biết chuyện gì, nó khỏe lại bình thường chưa ?”, “ Bình thường gì, nó chết rồi !” , “ Was ?? Cái gì mầy nói cái gì ??? “ , “ Tao nói là con Jutta chết rồi ! Nó đâm đầu vào xe lửa tự tử chết ở Lautzkirchen, một chiếc xe lao thật nhanh tới nó chờ sẵn nhảy bổ xuống đường rầy, đám táng nó xong rồi hồi tháng 12 ! ” , “ sao tụi bây không báo cho tao biết ?” Tôi trách Sabrina, nó im lặng, cái nhìn như thể chả biết giải thích làm sao.
Nghe tin buồn ấy làm tôi đau khổ ! Tôi trách cứ thằng Dirk, một thằng lỏi con mới lớn hỉ mũi chưa sạch, một cậu con trai 17 tuổi, một Jutta xinh xắn 27 đẹp mặn mòi, nhưng nom Jutta như thiếu phụ mới vừa 20 thôi. Tội nghiệp cậu bé con của Jutta, tôi muốn ghé sang nhà ngoại thằng bé thăm nhưng sao tôi sợ đối diện với một sự thật nên rồi tôi không lần nào ghé, cũng như hồi muốn thăm Jutta trong “bệnh viện điên “, nhà tù nhốt những kẻ tình nghi bị bịnh tâm thần. Từ khi Dirk bỏ rơi Jutta, nàng xuống tinh thần như thế, như một người điên, bác sĩ gia đình phải giới thiệu Jutta vào trong ấy. Ngẫm nỗi đau về tình yêu cũng đắng cay như nhau cho dù là người Tây phương hay người Đông phương.
Nay nhiều khi về ngang nơi bờ hồ chốn tôi làm việc khi xưa, Dirk nay đã lên chức bố đẩy xe baby đi dạo, bà xã của Dirk xinh xắn trẻ trung tươi mát hãnh diện đi bên cạnh. Họ xây dựng một mái ấm gia đình với nhau, có con được giòng họ chấp thuận, giả như Jutta còn sống, chắc cũng chẳng đánh đổi được gì, nàng chết đi, chỉ tội cho gia đình và thằng con còn ở lại với bà ngoại. Bố thằng bé nghe đâu cũng đã lập gia đình với người đàn bà nào đó khác. Jutta xinh xắn của tôi có nụ cười tươi như hoa nở sao lại vắng số như thế nhỉ ? Nhớ câu hỏi tôi định hỏi nó bao nhiêu lần mà không dám mở lời “ Tương lai mầy tính sao ?” Nay nghĩ không cần thiết nữa, nó đã tự lựa chọn cho mình một tương lai về cõi khác. Mỗi khi chợt nhớ đến Jutta tôi lại thở dài, đôi khi tôi không dám nhớ về chỗ làm việc nơi bờ hồ ấy nữa, một con đường rầy dính nhiều máu và nước mắt của bạn thân tôi.
Con đường rầy là cái hy vọng cuối cùng của những kẻ bất hạnh.
Lúa 9
17.07.08