Thuở xưa, tôi cũng thích "Người từ trăm năm về như dao nhọn.."
Nghe Người từ trăm năm, sao thấy lòng chùng xuống, mênh mang.
Cuộc đời nhiều đa đoan, tôi cũng yêu thơ nhưng không là mê đắm. Trái tim tôi tràn nhiều thứ, cuồng sôi của dòng đời tị nạn, mênh mông của phận người, lãng đãng của tuổi hoàng hôn...nên thì giờ dành cho Thơ không còn bao nhiêu
Thôi thì gửi chung vào đây, bài thơ , có lẽ cũng lâu rồi ..
Vì tôi thích câu " Mái tóc em buồn, dăm sợi bạc. Cũng bạc lòng ta lúc tỉnh say" .
Quỳnh là tên tôi. Nhà thi sĩ viết Quỳnh đắng và không phải hoa, mà là chén quỳnh. Thôi thì cứ để cho thi sĩ tha hồ tưởng tượng. Cũng như vì tôi ôm gốc cây, bức hình này đây ( đã lâu lăm rồi, em biết không ?),nhà thi sĩ đã ví tôi là con thỏ...
và tôi nói
Con thỏ ngẩn ngơ dưới cội thường..Thỉnh thoảng sẽ vào đây, góp thơ với em
Như chút quà văn nghệ ...
Lan Chi
Nhắp Chén Quỳnh Đắng Nghét Tuổi Thơ Nơi ta không có gì ngoài cây
Ôm chi đời lãng, xanh xao ngày
Con thỏ ngu ngơ chiều phát vãng
Quê trong hoài niệm cũng lưu đầy
Ngọn tóc buồn em dăm sợi bạc
Cũng bạc lòng ta lúc tỉnh say
Nói cười lấp lánh như sao lạc
Mà chút lòng riêng thả gió bay
Nơi ta đâu có gì ngoài hoa
Ong bướm ngây tình gọi thiết tha
Ngõ trước vườn sau hương phấn rụng
Rụng thầm từng cánh mộng gần xa
Nơi ta nào có gì ngoài mưa
Hoa khóc tàn phai, lá ngẩn ngơ
Đêm trôi thật chậm như sông nghẽn
Nhắp chén quỳnh đắng nghét tuổi thơ
hahuyenchiBÀI HỌA
Có một gốc cây đứng lặng buồn
Soi nghiêng dòng nuớc ánh chiều buông
Cành khô trơ trụi không tàn lá
Con thỏ ngẩn ngơ duới cội thuờng
Nơi ta mơ uớc cũng nhiều cây
Phủ kín rong rêu giấc mộng đầy
Ngươi có thay ta về tuốt lá
Cho rừng hoa nở ngát trời mây
Nơi ta thầm mộng cũng nhiều mưa
Từng giọt đung đưa đẫm lệ mờ
Con thỏ ngẩn ngơ nhìn mưa trắng
Nguơi có ôm dùm chút tình xưa ?
Hoàng Lan Chi