Hôm qua, hứa sẽ trở lại đây nhưng hết việc này đến việc kia, đến tối mịt mới về, cho nên để quán cho chị Tonka đóng cửa, còn Bình... đi ngủ sớm, để hôm nay còn dậy lo cho tụi nhỏ đi học. Tụi nhỏ đi học mình... bận nhiều hơn, hi hi hi..., bận ít quá thì sẽ... lạnh!
Trở lại chuyện ăn kiêng. Bình khuyên không nên kiêng cái gì hết, nếu thích cứ việc ăn, ăn... xả láng, sáng... dậy sớm... tập thể dục là tiêu hết ca-lo-ri đi chứ gì? Không thèm thì... đừng ăn! Ăn vừa đủ rồi thì nên STOP, cho dù vẫn còn ngon miệng cũng vẫn không ăn nữa! Bình hay đùa với ax rằng, giàu có thật nhiều tiền cũng chẳng làm sao ăn nhiều hơn được, vì bụng thì cũng chỉ có một bụng, ngủ thì cũng ngủ trên một cái giường thôi, không ai nằm trên hai cái một lúc được. Nghĩa là, cái gì vừa đủ thể tích, trọng lượng của cái đó rồi, không thể chứa thêm được nữa, thì không nên cố, không nên thêm vì đang ngon miệng hay buồn miệng, đó là nguyên nhân của sự lên cân!
Trong nhà này không ai ăn đồ béo hơn Bình, ba cái cheese, bánh cheese là chỉ có một mình Bình thích vì nó béo béo nhưng khổ nỗi vì không ai thích, mình ăn một mình, buồn quá, hổng có ai dành ăn với mình, hông có dzui, cho nên Bình cũng ít mua, khỏi thừa, khỏi bỏ,... khỏi ăn, thế là tự nhiên không kiêng mà lại thành kiêng, ha ha ha... Tụi nhỏ chỉ thích cheese trên pizza, mà pizza thì lâu lâu mới cho ăn, ai hơi đâu mà cho ăn nhiều? Mình vẫn canh cái trọng lượng và thể tích của tụi nó mà cho ăn. Ăn không đủ, thèm thèm một tí càng tốt, cái vị vẫn ngon, kỳ sau không thấy ngán, và mỗi lần cho ăn là tụi nó mừng, tụi nó... appreciate mình mỗi lần mình cho nó ăn hoặc thưởng vì nó làm tốt cái gì đó. Con Bình cho đến lúc dứt sữa cũng chỉ uống nhiều nhất mỗi lần là 7 ounces. Cho dù nó có thèm, cũng không lấy thêm, đứa nòa có hơi ốm, cũng không vì thế mà ép nó uống nhiều hơn, ấy thế mà đứa nào cũng... phinh phính thấy mà... thương!
Con bé nhỏ nhất trong nhà "nhon" nhất, Bình nói là "nhon" chứ không bảo "ốm". Nó thích ăn đồ ngọt nhất, Bình nói rồi, nó thích thì cứ cho nó ăn, nhưng chỉ cho nó ăn vừa đủ, không phải vì nó thích mà cho nó ăn nhiều hơn. Mình cho tụi nó ăn điều độ thì cái bao tử của tụi nó sẽ quen đi, có muốn ăn nhiều hơn cũng không làm sao ăn nhiều hơn được. Nhắc lại, bụng cũng chỉ một bụng, đừng làm thành 2 bụng rồi phải kiếm đồ ăn cho vừa 2 cái bụng đó!
Con bé lớn tròn hơn, không phải vì nó thích đồ ngọt mà tại nó ăn được đủ thứ giống như... mẹ nó. Bố nó và các bác cứ hay bảo phải cho nó ăn bớt lại vì sợ nó over-weight, khổ nỗi, Bình thấy nó ăn đâu có nhiều, so với Bình ngày xưa, ở cái xứ CS chẳng có gì ăn mà còn ăn nhiều hơn nó thì sức ăn của nó bây giờ nào có thấm thía gì? Bình bảo ở cái xứ đói nghèo, cũng chưa ai bắt tui nhịn đói, sao lại bắt con tui nhịn thèm ở cái xứ thừa mứa đồ ăn này? Nó thích ăn cái gì, Bình cho nó ăn cái đó, nhưng nói rồi, chỉ cho nó ăn vừa đủ, thứ nhất đỡ... tốn kém hơn
, thứ nhì tạo cho nó sự điều độ, cho dù nó có thèm, có thích nó cũng chỉ ăn được đến nhiêu đó, không cần phải kiêng khem! Và đúng là như vậy, nó có thể ăn được nhiều lúc nó thích và cứ việc ăn nhưng chỉ đến mức nào đó thôi, không thể ăn nhiều hơn nữa. Lúc nào cố, tự động sẽ ói ra, nó tự biết... sợ, để kỳ sau có thèm cũng thấy... ngán, hi hi!
Thằng bé thì Bình kể rồi, nó có cái đặc biệt là đã nhìn không thấy thích là nhất định không thử, không nhúng đũa, cho dù mình dụ dỗ cỡ nào! Hôm nào, cái món nó không thích mà nó tưởng lầm là nó thích mà đã nhận lời ăn rồi thì nó sẽ ngồi ăn... cố cho bằng hết vì sợ mẹ buồn, hay sợ bỏ đồ ăn thì uổng thì không biết, nhưng hỏi ăn nữa không thì thẳng thắn từ chối ngay, không có on, đơ, toa gì hết. Ai có ngồi kế bên ăn cái món gì hít hà khen ngon chăng nữa, no cũng chẳng màng đã bảo không thích là không ăn.. vậy thôi. Thành ra, nó rất kén, cho nên người mẹ thường có khuynh hướng là ép nó ăn thêm những món nó thích. Bình thì... không! Thích ăn món nào thì cho ăn món đó nhưng cũng chỉ ăn vừa đủ, phần của nó đến đó là đến đó thôi, không cho ăn thêm, càng không bao giờ ép. Ấy thế mà nó cũng tròn thấy mà... thương! Giờ thì ốm rồi, bởi lẽ, niềng răng ăn nhiều không được, lại được mẹ cho đi tập hết cái này, đến cái kia mà ăn thêm thì cũng chẳng cho ăn thêm, hà hà, thế là không kiêng khem cũng thành kiêng khem, vì nó có muốn ăn nhiều hơn cũng ăn không được, khỏi lo over-weight, ha ha ha...
Nói tóm lại, thích thì cứ cho ăn, nhưng không cho ăn nhiều, tất cả mọi thứ nên điều độ, vừa đủ, "ăn trông nồi, ngồi trông hướng". Vừa đủ mãi rồi sẽ quen đi tự động điều độ như vậy không cần phải kiêng khem chi hết, cũng không cần sợ mập quá hay ốm quá. Mập quá thì người ta bắt giảm cân, cái này khó làm lắm mà ốm quá thì không có sức khỏe nhiều, cũng không được.
Hà hà, được dịp cái là Bình nói liên tu bất tận, thiệt nhiều... chiện quá hén?
BN.