Lâu thật! Nhớ lần đi trại trước, mình chỉ hơn con mình có mấy tuổi bây giờ. Tinh thần hăng say, ai gọi, rủ, mời, chỗ nào cũng tham gia, sống trọn vẹn với câu "học mà không chơi thì đành rời tuổi trẻ, chơi mà không học thì đành rời tương lai", mấy cái chỗ cắm trại vui quá trời, trẻ trung quá trời, tại sao lại không đi cơ chứ? Vả lại, ngoài chuyện sinh hoạt trong nhà, học hành ở trường, không kiếm cho mình những hoạt động thêm để làm thì... chán chết!
Nhớ lần cắm trại kỳ đó là lần đầu tiên quen với cô bạn bây giờ. Một cô bạn khác học cùng trường giới thiệu: "Giới thiệu với bà, đây là bà Bình, cũng chịu chơi lắm, bả sẽ lên Toronto ở cùng thành phố với bà, có gì thì bà giúp đỡ bả, hén?" Thế mà đã qua bao nhiêu vật đổi, sao dời, mình dọn tới, rồi dọn lui, rồi lại dọn tới, cô bạn ấy cũng dọn tới, dọn lui bao nhiêu lần, hai đứa đã ở hai thành phố khác nhau. Bình về Toronto, "theo chồng bỏ cuộc chơi", còn cô bạn về lại Ottawa "chồng theo chơi cuộc bỏ", hai đứa vẫn cười hích hích, vẫn nhắc về buổi đi trại đầu tiên. Bạn kể "bà làm gì mà hát hoài, hát hoài, không dứt, tự nhiên tui phải để ý đến bà và cũng nhờ thế mà bà nổi tiếng!" Cười như nắc nẻ, "Bà không biết hả? Lúc lên hát, tui khớp quá, quên mẹ nó mất tiêu lời hát, nên hát đi rồi hát lại, hát hoài, hát mãi, người ta tưởng mình ham hát quá, thật ra là tại khớp quá, hi hi hi..."
Bi giờ thì, con đàn, con đống dắt theo, không còn độc thân như xưa để hễ cứ rủ đi trại là đi, a tầm phù đi, không có lều, không có chuẩn bị như trước, tới chỗ đất trại thì đã có mấy bác dựng lều sẵn cho con cái mấy bác rồi, con cái bác là bạn bè mình, chúng nó ham vui chạy ra ngoài chơi, sinh hoạt lửa trại, rồi nói chuyện suốt đêm, có ai thèm ngủ trong lều đâu, mình buồn ngủ quá thì cứ chui đại vô lều, làm một giấc, bất quá, khi nào tụi nó vô thì đẩy mình qua một bên là cùng chứ gì? Đến phiên mình có con cái thì "nước mắt chảy xuôi", cha chúng sợ ngủ trong lều, thú dữ tới tha đi trong đêm thì đổ nợ, nên nhất định phải ngủ hotel hay motel thì mới cho đi. Cười hà hà, kinh nghiệm đi trại có thể kể cho mọi người nghe được, chuyện gì xảy ra trong trại có thể kể cho mọi người nghe được, nhưng cái cảm giác trong buổi cắm trại thì chỉ có người tham gia mới có được, cái cảm giác là cái không diễn tả được, không kể được. Cái cảm giác giữa khuya xòe bàn tay ra không thấy, chung quanh chỉ toàn cây là cây, chỉ có ánh lửa trại bập bùng, bạn bè ngồi bên nhau chuyện trò, hát hò, thiếu thốn đủ thứ, không kể được! Cái cảm giác, sáng ra chỉ nghe tiếng chim hót, không khí thật trong lành, yên tịnh hoàn toàn, không một tiếng xe, không một tiếng nước chảy của mấy cái máy nước trong nhà, vẫn thiếu thốn đủ thứ, mà vẫn vui, không kể được! Cái cảm giác là cái không thể truyền lại cho người khác được.
Tới được motel, trời đã chạng vạng tối, cô bạn chạy vào văn phòng lấy chỗ, mọi người đứng đợi bên ngoài, vừa mở cửa xe ra là muỗi bay loe hoe bên tai liền, rồi bắt đầu huơ huơ, rồi bắt đầu vỗ đôm đốp. Mèn, cái xứ ở ngay đầm lầy, rừng rậm, muỗi nhiều phải biết! Thôi, thế này cũng tốt, tối quá rồi, bây giờ mà kêu dựng lều để ngủ thì muỗi còn tha hồ chích hơn nữa.
Thành ra cắm trại mà không cắm trại, ở trong khách sạn như vầy thì cũng như đi tour thôi, hi hi hi...
BN.