Cô em út của tớ đó. Hắn ở Irvine. Hắn làm nhạc trưởng phải không ?
Hồi năm 1994 tớ dìa thăm nhà. Chính cái cô này khoe
"Chị Mai ơi, em thuộc lòng thơ của chị. Em thích thơ của chị lắm "
Mình đang hí hửng sướng thì cô ta lai phang tiếp,
"Chị biết sao em thuộc thơ chị làu làu không? "
Mình đang sướng thì hắn nói,
"Tại vì mỗi lần em đi cầu em đều đọc thơ chị. Riết rồi thuộc lòng và thích thơ chị luôn !"
O My gosh !!! Tưởng gì !
Nhưng rồi nghĩ lại thấy cũng được. Bằng cách gì không cần biết, miễn là người ta chịu đọc thơ mình là được rồi, dù đọc trong cầu tiêu !!!!
Chuyện là như thế này. Hồi Vi Xi vào Saigon năm 1975, ban quản huấn thành phố Hồ Chí Minh bắt tất cả các nhà văn Sè Gòn. Lại ra chỉ thị trên TV là cấm lưu hành tập thơ Mắt Mầu Nâu trên toàn lảnh thổ
.
Tớ sợ quá ( í ẹ sợ bị rút móng tay móng chân hoặc đi cải tạo mút mùa lệ thủy í mà !). Đốt thơ thì tội và tiếc. Ngó quanh ngó quất không biết giấu chỗ mô. Nghĩ rằng chắc giấu trong cầu tiêu người ta sẽ hông vào xét. Thế là nhà thơ HKKM đem số tập thơ còn lại nhét vào các ngỏ ngách, trên trần cầu xí.
Ở VN đi cầu thì xài giấy báo (chứ có giấy mỏng như bi giờ đâu). Việt Cọng vô thì nhà nào cũng nghèo, nên sẵn mấy cuốn thơ của chị Mai đó (vã lại chị ấy đi vượt biên mất tiêu gùi ) nên em Chút Chít (tức là HKKY) cứ tự do xé thơ chị chùi đít thôi !
Cũng may trước khi chùi em cũng có đọc để... thuộc lòng. Khổ chủ là tác giả xin cám ơn em anyway
Cả gia đình tớ ai cũng dạy piano cả.
Nhưng có điều lạ là chỉ có tớ viết văn làm thơ soạn nhạc vẽ tranh. Còn mấy chị em kia chỉ có 1 người vẽ tranh thôi. Tức cười là mấy chị em đó đều học trường Việt mà lại không biết ... viết văn , làm thơ tiếng Việt . Hoặc họ có làm chăng nữa thì khi hỏi đến, không cho tớ coi. Ỏn ẻn nói "thôi, đưa chị đọc để chị cười cho à ?"
Bà cụ của tớ có làm thơ. Khi tớ về thăm, cụ đưa ra nhờ coi lại. Bà chị cả (xuất thân Đồng Khánh và Đại Học Sư Phạm) cầm lấy , thì bà cụ không chịu. Nhất định phải là Mai nhuận sắc cho me , me mới chịu.
Có lẽ vì vậy mà mấy chị em trong nhà đâm ra có mặc cảm chăng ?
Coi, chưa cho người ta đọc mà đã sợ bị cười !!!!