Hôm qua, chi. O gọi cho Bình nữa, hỏi:
- Bà biết cái gì hông?
Bình hỏi:
- Lại cái gì nữa?
- Bà G bả đi phàn nàn dzí ông chủ là dạo này tui không nói chuyện với bả. Ổng đi ổng sạc tui một mách, mèn, tui giân cành hông luôn. Ổng nói tui phải "tốt dzí bà G một chút", ổng hỏi sao tui không nói hello giỡn đùa với bả như mọi lần, tui nói dzới ổng, bộ bả là mẹ tui sao bắt tui phải tốt dzí bả? Nếu bà nằm trong địa dzị tui bà sẽ làm sao, có làm giống tui hông?
Bình cười:
- Hì hì, nếu em nằm trong địa vị của chị thì có thể em sẽ làm khác.
- Bà làm sao?
- Em cũng vẫn nói hello với chỉ như thường. Coi như không có chuyện gì xảy ra.
- Bà biết tính tui đó mà, nào giờ tui vẫn đùa giỡn với mọi người, nhưng tại bây giờ bả đòi thưa tui, nên ông nội tui cũng không dám giỡn dzới bả nữa, lạng quạng bả lại thưa tui nữa thì phiền. Chứ còn tui làm chung chỗ dzới bả, chuyện công tui vẫn nói chuyện với bả như thường, chỉ có giỡn là tui không giỡn nữa thôi.
- Hay là chỉ hết giận chị rồi nên đánh tiếng vậy để chị mở lời trước?
- Thì tại sao bả không gọi tui ra nói một câu? Tui biết tính bà đó ngoan cố lắm mà, sức mấy mà bả chịu mở miệng xin lỗi đi.
Hè hè, cái chuyện lòng dòng này nó cứ lòng dòng hoài, không biết giải quyết ra sao với những nhân vật như vậy nữa, chắc chỉ còn biết chịu khó ngồi nghe thôi. Người nào cũng cục "ngoan cố" to tổ bố, nói gì được nữa mà nói?
Cuối tuần nghe chuyện nhức đầu chơi.
BN.