Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

138 Pages«<5556575859>»
Quán tào lao thiên địa
Tonka
#1121 Posted : Friday, October 9, 2009 8:41:28 AM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
Chị Mai đi đâu vắng nhà lâu quá vậy?
Smile
Binh Nguyen
#1122 Posted : Saturday, October 10, 2009 2:44:01 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
quote:
Gởi bởi hongkhackimmai

quote:
Gởi bởi Binh Nguyen



Điên thật, chứ tưởng cái gi mà tưởng !!!!!



Hí hí, chị HKKM lâu rày đi đâu vắng, về tới PNV là "phóng chiêu" liền, Bình em đang bị "vi trùng vây bủa" nên... thua chị đi! beerchug Tránh Voi... ý quên... chị HKKM... chẳng xấu mặt nào! Big Smile

Thiệt tình, hôm đầu đau mắt, Bình vẫn ngang nhiên nhìn mọi người bằng mắt mình đó chị HKKM, chị Tonka. Các chị quen ở đây gặp, la Bình sao không đeo mắt kiếng vào, để che bụi, tránh bị nhiễm trùng thêm, còn bày nào là lấy nước muối ấm đắp lên mắt, uống nước pha thêm giấm táo với mật ong, vân vân và vân vân... Thế là, để khỏi lây cho người khác bằng... "cái nhìn" (look can kill, hi hi hi), và để khỏi bị nhiễm trùng thêm, và để mọi người khỏi la, Bình đành phải đeo mắt kiếng vào. Ra đường, vào chợ, trời mưa, đeo mắt kiếng khó chịu thấy mồ đi, chẳng thấy cái gì rõ ràng, nhưng tối thiểu làm cho mình cảm thấy yên tâm là người ta không phải nhìn thẳng vào mắt mình, có thể bị lây chăng? Nói ra thì có vẻ "phản khoa học", nhưng Bình bị lần này là lần thứ mấy rồi, chẳng có dùng chung cái gì với người bị đau mắt hết, thế mà nó vẫn lây sang mình. Thôi thì, điên thì điên đi, Bình không muốn người khác bị Bình lây nữa.

BN.

Ba Tê
#1123 Posted : Saturday, October 10, 2009 4:07:34 AM(UTC)
Ba Tê

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,175
Points: 423
Woman
Location: San Diego

Thanks: 15 times
Was thanked: 23 time(s) in 23 post(s)
quote:
Hí hí, chị HKKM lâu rày đi đâu vắng, về tới PNV là "phóng chiêu" liền


Tưởng chị KM "mô.t đi không trở lại" rồi chứ !
Tongue

Còn nường Huệ nữa , đâu mất tăm hơi rồi ?Question
hongkhackimmai
#1124 Posted : Sunday, October 11, 2009 2:15:56 AM(UTC)
hongkhackimmai

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,788
Points: 774

Thanks: 3 times
Was thanked: 103 time(s) in 89 post(s)
quote:
Gởi bởi Ba Tê

Tưởng chị KM "mô.t đi không trở lại" rồi chứ !
Tongue



Xùi ! đi ngủ chứ đi mô ????
Đi ngủ mờ không trở lại thì..... bỏ mẹ tui !!!!! Trù gì mà khiếp dị huh nàng Ba Tê ?

Cám ơn Hồng Hải đã gọi điện thọai 2 lần thức tớ dậy, để trút bầu tâm sự.
Cám ơn Việt Hòai Phương đã lôi tớ ra khỏi giường, chứ nếu không thì tớ còn say chăn ấm nệm êm

Ôi PNV đã làm ta đi lánh (tránh) đời. Mà cũng ôi PNV, nợ duyên vẫn còn ... dài dài Tongue
Vũ Thị Thiên Thư
#1125 Posted : Sunday, October 11, 2009 11:19:38 PM(UTC)
Vũ Thị Thiên Thư

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,031
Points: 2,424
Woman
Location: Thung Lũng Lá Rơi

Thanks: 231 times
Was thanked: 87 time(s) in 84 post(s)

Smile
Chị HKKM
Nợ duyên chưa dứt, tình còn dây dưa...

Em tưởng chị lại ngao du phương nào...Sang thu rồi , Ngũ Đại Hồ đã đổi màu lá
Tuần sau em sẽ về thăm lại vùng Vịnh...
Tonka
#1126 Posted : Sunday, October 11, 2009 11:21:52 PM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
Đây là Kiều câu số mấy vậy chị Thiên Thư? Wink

Vũ Thị Thiên Thư
#1127 Posted : Sunday, October 11, 2009 11:34:01 PM(UTC)
Vũ Thị Thiên Thư

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,031
Points: 2,424
Woman
Location: Thung Lũng Lá Rơi

Thanks: 231 times
Was thanked: 87 time(s) in 84 post(s)
quote:
Gởi bởi Tonka

Đây là Kiều câu số mấy vậy chị Thiên Thư? Wink





Tonka
Big Smile
Tonka
#1128 Posted : Monday, October 12, 2009 3:39:18 AM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
Cho Bình nè Wink

http://www.allaboutvisio...ions/eye-infections.htm

How To Prevent Eye Infections
If you are near a person with a red eye, avoid contact around your own eye until you wash your hands first. You can minimize the likelihood of catching common bacterial or viral eye infections by using anti-infective sprays and cleansers liberally in public areas such as day-care centers and classrooms.

At home, if any family members have a red eye or a confirmed eye infection, keep their bedding and towels clean, and don't let them share these items with anyone else. Have them wash their hands often.

And in general, teach children to avoid touching their eyes without washing their hands first.


Binh Nguyen
#1129 Posted : Monday, October 12, 2009 10:48:30 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
Cám ơn chị Tonka. Hôm nay đỡ lắm rồi, em đọc cho biết thôi, để kỳ sau khỏi bị lây. Blush

BN.
Binh Nguyen
#1130 Posted : Wednesday, October 14, 2009 1:22:43 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
quote:
Gởi bởi hongkhackimmai

[quote]Gởi bởi ductriqueanh


Tớ chỉ đưa ra những con số tiền khỗng lồ để cho HH sợ mà xì tốp cơn bốc đồng mà thôi
Cho nên Bình Bông đừng có dùng dằng sự cố bao giàn hay không bao giàn. Đây chỉ là chuyện bé cái lầm của HH mà thôi.

OK, chuyện TT2009 trả lại cho TT2009, đừng có đem thơ đem thiếc vào đây nữa, các chị lại la Tongue bi giờ !
Tớ cũng sợ các chị ấy thay, huống chi các em. Mình đi chỗ khác giỡn nhen

TB : Vô sửa lại chữ GIỠN cho đúng dấu, vì í ẹ trong này có ba kẹ Bình hay thích tìm... chân lông kẽ tóc Tongue



Không biết quote câu của chị HKKM vào đâu, nên Bình đành đem nó vào đây, chẳng lẽ lại bỏ vào "Không Biết Bỏ Vào Đâu"??? Hi hi hi...
Cám ơn chị Kim Mai đã "stop" bớt "cơn bốc đồng", của HH, nhưng Bình nghĩ HH biết mà, cổ chắc chẳng "bốc đồng" đâu, nói cho sướng miệng, thì Bình cũng nói hoài chớ gì? Giỡn thôi mà, có thiệt đâu mà sợ???
Bình có nói đâu đó trong diễn đàn rồi, rằng chỉ có in sách thì Bình mới sửa, "bới lông tìm tóc", "kẽ" nào cũng chẳng bỏ qua, nhưng trong diễn đàn này, cứ thoải mái đi chị ơi, nếu Bình có "ngứa mắt" hay "ngứa đầu" thì Bình sẽ vào "Lỗi chính tả thường gặp" để sửa, chứ không sửa các anh chị ở chỗ các anh chị post nữa. Cooling
Nói thiệt lòng nghen, mấy bữa trước, chị đi đâu vắng, không vào diễn đàn, Bình em cũng nhớ nhớ. Kệ cũng phải có người nói này nói kia, diễn đàn mới dzui chớ, ai cũng đi vắng hay "ngủ" hết, hoặc cứ e dè đủ thứ không dám nói, hay giỡn nữa, có phải là buồn quá trời không? Ai nói gì thì nói, người nào mình có "bực mình" mà lâu quá không xuất hiện, tự nhiên cũng đâm ra nhớ. Kiểu này đúng là "ghiền" lên Net rồi. Chỗ "bực mình" cũng vẫn nhẩy vào để nói, hi hi hi, gớm, sao mà nó..."ít nói" gớm!
Chị HKKM, beerchug đi chị.

BN.
Binh Nguyen
#1131 Posted : Saturday, October 24, 2009 11:24:35 PM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
Chị Vi Khải Đức thì đang bận bịu với mấy tấm bìa cho PNV, để cái chòi vịt buồn thiu, chị Ba Tê thì đi ta bà kiếm hình ở đâu đó chưa dìa, để ếch nhái kêu uồm uôm, Bình thấy quán xá đèo heo quá, nên dzô đây nói tào lao chơi! Big Smile Ai ưng nghe thì dzô nghe, ai hông ưng nghe thì cứ ngồi xuống uống miếng nước lã, bịt tai lại. Nước lã tui cho free. Hi hi hi...

Hôm qua, có một chị bạn gọi cho tui, biểu chị sắp đi mổ để lấy cái cục bướu gì đó ở trong bụng. Nghe mà buồn và lo lắng ghê. Sao mà con người có đủ thứ bệnh dzậy không biết? Đang sống vui vẻ khoẻ mạnh cứ ngỡ chẳng có bệnh gì, mà đến lúc nó bệnh nó vẫn bệnh, thiệt là chán hết sức, chẳng biết đường nào mà đỡ. U bướu ở đâu sao tự nhiên nó cứ mọc ra làm cho người ta sợ quá vậy không biết? Có nhiều người chẳng thấy đau đớn gì, đi khám tổng quát, tự nhiên thấy một khối u trong người mình, rồi đâm ra lo lắng, mất ăn, mất ngủ, hông bịnh cũng trở thành bịnh. Chẳng biết nói gì, khuyên chị cứ yên tâm đi mổ, khoa học bi giờ tân tiến lắm, hy vọng là không đau đớn nhiều, nhưng đằng nào thì cũng phải dứt khoát chữa trị nó cho xong, chứ để "đau lâu tốn thuốc" mà mình lại cứ canh cánh trong lòng.

Tui nói chuyện bệnh hoạn hoài, các anh chị nghe đừng có chán nghen!

BN.
mèo mù
#1132 Posted : Monday, October 26, 2009 10:35:48 AM(UTC)
mèo mù

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 489
Points: 0

Nhận được bài này, xin mượn nhà tào lao để đăng, chủ nhà nếu muốn xóa, xin cứ tự nhiên nhé ....


Mùa từ thiện
Oct 22, 2009

LTS: Những ý kiến từ các bài viết trong mục Diễn Đàn là của riêng tác giả, không nhất thiết phải phù hợp với quan điểm của toà soạn, và tòa soạn đón nhận những ý kiến dị biệt khác.

Chưa bao giờ người Việt tỵ nạn tại Hoa Kỳ lại có đầy dẫy cơ hội làm việc từ thiện như những lúc gần đây.

Tuần trước tôi nhận được email của cô bạn học cũ xin tiền giùm một linh mục ở Việt Nam để lo cho trẻ em nghèo bên đó. Hôm sau tôi lại nhận được một email khác của người bạn mời đi xem anh ta hát với một số bạn trẻ khác ở Star Performing Art Center kèm theo lời nhắn gửi là 80% tiền thu được sẽ được gửi về Việt Nam giúp người nghèo. Sau hôm đó thì tôi nhận được một cú điện thoại mời đi ăn tối ở một nhà hàng nhằm mục đích gây quỹ từ thiện cũng để giúp đỡ người nghèo ở Việt Nam. Chiều đi làm về ghé qua chợ mua tờ báo thì thấy hình ảnh bão lụt miền Trung hiện diện ngay trang nhất kèm theo lời cứu trợ cho nạn nhân cơn bão số 9 ở Việt Nam. Vừa ra xe đút chìa khóa nổ máy thì nghe radio trong xe vang lên cuộc phỏng vấn một tu sĩ thuộc một dòng tu Công Giáo đang rầm rộ gửi người về Việt Nam giúp nạn nhân bão lụt. Theo như vị tu sĩ này cho biết thì nhiều thiện nguyện viên ở Mỹ đã bỏ tiền túi ra mua vé máy bay về Việt Nam gấp cho kịp công tác cứu trợ sau cơn bão số 9. Tôi hy vọng vị tu sĩ này không phải bỏ tiền túi của mình ra để trả lệ phí cho talk-show trên đài. Sau khi vào nhà tôi bật tivi lên trong lúc sửa soạn bữa ăn tối, tôi lại được dịp nhìn thấy hình ảnh bão lụt miền Trung trong đoạn phim dài khoảng 3 phút và kết thúc bằng lời kêu gọi rất não lòng “Máu chảy ruột mềm”, $20 cho một bao gạo, $1000 cho một tấn gạo, xin đồng bào gửi tiền giúp cho, vv va vv …. Đoạn phim này không phải chỉ được chiếu một lần trên màn ảnh tivi mà lập đi lập lại nhiều lần giống như các quảng cáo thương mại khác. Cơm nước xong, tôi lại bật tivi nhưng chuyển qua một đài Việt Nam khác thì thấy trên màn ảnh là quang cảnh đấu giá tranh coi bộ rất hào hứng tại một nhà hàng ở Quận Cam mà số tiền thu được sẽ được trao cho hai nữ tu đã từ Việt Nam qua và cũng có mặt trong buổi dạ tiệc đấu giá tranh đó. Hết bức tranh này đến bức tranh khác, người tham dự coi bộ rất “hồ hởi, phấn khởi” tranh nhau trả giá cao hơn và kết thúc thật vui nhộn. Nghe đâu tiền bán tranh và lợi nhuận từ buổi dạ tiệc sau khi trừ đi chi phí máy bay và ăn ở của các nữ tu (coi bộ không nhỏ) sẽ được gửi cho các nữ tu mang về Việt Nam làm công tác từ thiện bên nhà. Dường như tôi đang sống trong một cộng đồng đang “sốt” lên và “nhà nhà thi đua, người người thi đua” làm việc từ thiện cho Việt Nam.

Để thay đổi không khí, tôi chuyển qua một đài tivi Mỹ thì nghe thấy một đoạn tin tức khá dài trong đó cái giới chức có thẩm quyền nhìn nhận là hệ thống nước uống (fountain drink) của các trường tiểu học trong rất nhiều học khu ở Quận Cam đã bị ô nhiễm đường ống nước từ lâu và họ thú nhận là không có tiền để thay hoặc sữa chữa, và họ còn dự đoán là phải mất 2 – 3 năm nữa mới hy vọng có đủ tiền thay đường ống nước hoặc sữa chữa vì tình hình kinh tế thắt lưng buộc bụng hiện nay. Trong lúc chờ đợi, phụ huynh chịu khó mua nước chai cho con mang đến trường, nhưng nếu có em nào chẳng may khát quá, quên mất điều đó mà lỡ quên uống nước fountain drink thì … cha mẹ ráng chịu vì đã được thông báo rồi mà.

Trời ! ở ngay cái xứ đã từng đưa người lên cung trăng này mà con em mình phải đợi vài năm nữa mới hy vọng có nguồn nước sạch để uống ở trường. Chuyện nghe cứ tưởng như mình đang ở Phi Châu hoặc một đất nước nghèo đói xa xôi nào vậy, chứ không phải ở Mỹ. Tôi bấm nút đổi qua một đài Mỹ khác thì tin tức cũng chẳng thú vị gì, lại những mẫu tin, hình ảnh và những con số leo thang của nạn thất nghiệp, nhà cửa bị ngân hàng xiết vì không trả nỗi nợ nữa (foreclosure), nạn trộm cắp gia tăng vì xã hội ngày càng thêm người nghèo, nhiều người già mất tiền hưu dưỡng vì những xáo trộn tài chánh mấy năm qua đã ảnh hưởng đến quỹ hưu trí của họ. Trên màn ảnh tivi tôi chợt chú ý đến hình ảnh ngơ ngác của các em bé học sinh mà giọng người xướng ngôn viên cho biết đó là những “homeless students” (học sinh vô gia cư, không nhà) đang ngày càng đông trong các học khu bởi vì chính cha mẹ các em cũng vừa trở thành “homeless” sau khi họ bị mất việc làm và căn nhà của gia đình họ bị các ngân hàng lấy đi để xiết nợ. Tôi tắt tivi, tiện tay cầm lên tờ báo Mỹ địa phương nổi tiếng, Orange County Register, để mang vào giường ngủ đọc. Dưới ánh đèn phòng ngủ, tôi liếc qua trang chuyên đăng “Legal Notice” (thông báo theo yêu cầu của luật pháp) với những cột báo dày đặc tên những con nợ bị ngân hàng báo tin là sẽ mang nhà của họ ra đấu giá vì họ đã không thể tiếp tục trả nợ tiền nhà nữa. Tôi thoáng nhận ra một số tên con nợ người Việt Nam với những cái họ đặc thù rất quen thuộc: Nguyễn, Trần, Lê, Lý, ….. Tôi thở dài khi nhớ ra rằng khi chạy xe đi làm ngang qua những thùng rác lớn, tôi vẫn thấy hình ảnh cố hữu của những người đang moi thùng rác để nhặt những chai nhựa, thủy tinh mang về bán lại. Mà cần gì phải tìm kiếm xa xôi, mới hồi chiều này sau khi mua tờ báo và bước chân ra khỏi chợ, tôi đã nhìn thấy một người đàn bà Việt Nam đứng tuổi đang lặng lẻ ngồi xin tiền trên một chiếc xe lăn xập xệ ngay trên bãi cỏ ven lề của bãi đậu xe. Có lẻ bà đã không dám ngồi ngay trước cửa chợ vì sợ bị ông bảo vệ chợ đuổi đi. Thật chưa bao giờ tôi thấy bức tranh xã hội và kinh tế của Mỹ lại ảm đạm và thê lương như bây giờ.
Hôm sau tôi phải giữ một cái hẹn với ông nha sĩ để khám răng định kỳ. Nằm trên chiếc ghế của bệnh nhân, tôi nghe ông nha sĩ trẻ người Việt khoảng trên ba mươi tuổi vui vẻ kể lại chuyện cuối tuần vừa rồi ông đưa gia đình ông đến tham dự một buổi dạ tiệc lớn trong cộng đồng nhằm gây quỹ giúp người nghèo ở Việt Nam. Những vị thực khách mạnh thường quân đã kéo đến thật đông đầy nghẹt cả nhà hàng, và có nhiều người phải thất vọng bỏ ra về vì không tìm thấy chỗ ngồi. Thế nhưng những vị thực khách may mắn khác chưa ngồi được nóng chỗ thì đã thấy cảnh sát Mỹ túa vào nhà hàng và xe cứu hỏa đã được điều động tới. Rồi thì tất cả mọi người bị cảnh sát mời ra ngoài vì nhà hàng chỉ có giấy phép chứa 250 người mà lại có tới khoảng 400 người đang tham dự buổi dạ tiệc. Nghe đâu nhà hàng đã được sửa sang để có sức chứa 400 người nhưng trên mặt pháp luật thì nhà hàng chưa xin được (hoặc đang xin) giấy phép để tăng số thực khách như ý muốn. Sau khi chờ đợi ở ngoài khá lâu, cảnh sát cho phép đúng 250 thực khách được vào nhà hàng trở lại, số còn lại phải ra về sau khi được ban tổ chức xin lỗi và hứa hẹn sẽ mời họ lại trong một dịp gây quỹ khác rất gần. Ông nha sĩ trẻ phân bua với tôi là việc cảnh sát làm tuy đúng với luật pháp, nhưng hơi quá đáng vì người nghèo ở Việt Nam trở thành nạn nhân do ban tổ chức mất đi cơ hội lạc quyên tiền từ 150 vị thực khách phải bỏ ra về ngang xương chỉ vì cảnh sát làm mất cuộc vui. Và ông nha sĩ trẻ của tôi còn nói thêm điều gì nữa đó, nhưng tôi không còn nghe nữa. Tâm trí tôi đang nghĩ tới những vòi nước “fountain drink” dơ bẩn trong các trường học đang cần có tiền để được thay đổi, sữa chữa. Tôi liên tưởng đến những em học sinh nhỏ ở Quận Cam trong lúc khát nước đã quên khuấy lời cha mẹ dặn mà cứ vục đầu vào uống nước từ những chiếc vòi nước với đường ống dơ bẩn đó. Tôi chợt xốn xang hơn khi nhớ lại hình ảnh ngơ ngác của các em bé “homeless students” ở trên tivi tối hôm qua. Tôi tự hỏi có bao nhiêu em trong số các em học sinh vô gia cư đó là người Việt Nam với những cái họ Lê, Lý, Nguyễn, Trần, …. mà tôi đã đọc thấy trên tờ báo địa phương tối hôm qua ? Ước gì các vòi nước dơ bẩn trong các trường học ở Quận Cam và những em bé học sinh vô gia cư kia được sự chú ý của những nhà tổ chức làm việc từ thiện lỗi lạc của cộng đồng chúng ta ? Với khả năng huy động đến cả 400 – 500 thực khách đến tham dự một buổi dạ tiệc gây quỹ từ thiện cho Việt Nam như vậy trong một thời buổi kinh tế khó khăn như hiện nay thì tôi tin chắc là họ có dư khả năng làm thu ngắn lại khoảng thời gian chờ đợi 2 – 3 năm để có nguồn nước uống sạch trong các trường học cho con em chúng ta, hoặc làm vơi bớt nỗi khổ đau của những bậc cha mẹ bị mất nhà và con cái bị liệt vào số thống kê những học sinh “homeless” không nhà. Đó là chưa kể đến những cụ già đang sống neo đơn không người chăm sóc như người đàn bà ăn xin tôi đã gặp trong bãi đậu xe chiều hôm qua. Đó là chưa kể đến những bệnh nhân đang âm thầm chịu đựng bệnh tật vì không có bảo hiểm y tế để vào bệnh viện chữa bệnh. Dường như làm việc từ thiện ở ngay trên xứ Mỹ và cho chính nước Mỹ này vẫn không “hấp dẫn” và “lôi cuốn” bằng làm việc từ thiện ở Việt Nam ? Hay đó là việc của chính phủ, hay của người bản xứ mà chúng ta không cần lưu ý đến ? Từ hồi cơn bão Katrina cho tới bây giờ, tôi nghe rất ít chuyện kêu gọi làm việc từ thiện trên đất Mỹ, mặc dù ai cũng thừa biết là trong những năm gần đây nền kinh tế Mỹ như một chiếc xe không phanh lao đầu xuống dốc. Trong một bản tổng kết mới đây của một cơ quan Liên Hiệp Quốc thì Hoa Kỳ đã xuống hàng thứ 13 (thua cả Canada) trong số các quốc gia được xem là nơi sống lý tưởng nhất cho người dân trên thế giới. Theo như bản xếp hạng này thì Na Uy đứng nhất và Úc đứng thứ hai.

Điều đáng chú ý là những nhà làm việc từ thiện của chúng ta khi còn ở Mỹ thì ra mặt rất ư là “danh chánh ngôn thuận”, nào là hội từ thiện này, đoàn thể nọ khi kêu gọi lòng hảo tâm của người Việt hải ngoại, nhưng khi quý vị đó về tới Việt Nam thì họ là những nhà từ thiện … “chui”, hoặc núp dưới bóng một nhà thờ, chùa chiền, hay một dòng tu ở Việt Nam để làm việc từ thiện. Họ phải giấu tiền, kín đáo, hoặc trốn chui, trốn nhũi, âm thầm làm công việc từ thiện nếu không muốn bị công an cộng sản Việt Nam để mắt tới và khép tội là “bọn xấu” hoặc “thế lực phản động từ nước ngoài về”. Còn các đoàn y sĩ khi về Việt Nam chữa bệnh thì phải xin phép nhà nước, chỉ được đến những chỗ nhà nước đã chỉ định để chờ và tiếp những bệnh nhân do … nhà nước gửi tới.

Ồn ào, vỗ ngực xưng danh và được nhà nước Việt Nam long trọng thỉnh mời về với “cả một đội ngũ đông đảo chờ đón, có rắc hoa thơm trên lối đi, có nhiều phóng viên tụ tập để phỏng vấn” (Việt Tide, số 430, trang 21) thì chắc chỉ có thiền sư Nhất Hạnh và các đệ tử Làng Mai của ông. Vậy mà sau bao nhiêu năm thiền sư trút về Việt Nam không biết bao nhiêu triệu triệu dollars đóng góp của bá tánh tứ phương để xây dựng cơ sở hạ tầng và làm việc từ thiện, giờ đây các môn đệ của ông chẳng những đã bị đuổi ra khỏi các cơ ngơi đó mà họ còn đang bị vây đánh tơi bời, đã chạy ẩn trú vào một ngôi chùa khác (chùa Phước Huệ) mà vẫn bị công an truy nã tới cùng và bị chính quyền qui tội là “vi phạm luật pháp Việt Nam”. Bài học “vắt chanh bỏ vỏ” này của Cộng Sản Việt Nam chẳng có mới mẻ, xa lạ gì với chúng ta cả, nhưng dường như vẫn có người … học hoài chưa thấm. Khách “quý” như thiền sư Nhất Hạnh và các môn đệ của ông được nhà nước mời và tiếp đón nồng hậu như vậy mà bây giờ đang bị cộng sản đối xử tàn nhẫn đến thế thì vấn đề an nguy của các nhà từ thiện “chui” của chúng ta chỉ là vấn đề thời gian. Chẳng qua chính quyền cộng sản còn đang bận đàn áp, bỏ tù những người đòi quyền tự do dân chủ ở Việt Nam, hoặc đang mải mê đếm tiền hối lộ và trợ giúp nhân đạo của quốc tế, hay đang bận “đốt” tiền trong các cơ sở kinh tài ở hải ngoại của họ nhằm mục đích đánh phá, chia rẽ và phân hóa cộng đồng nên họ đang tạm thời “nhắm mắt làm ngơ” cho các nhà tự thiện “chui” của chúng ta đó thôi. Vả lại, Cộng Sản Việt Nam chưa có dại gì mà lại ‘chặt dây động rừng” trong lúc này khi mà công tác cứu trợ của các nhà từ thiện “chui’ của chúng ta đã và đang giúp họ rãnh tay đối phó với các “bloggers” ở trong nước tranh đấu cho Hoàng Sa/Trường Sa và sự toàn vẹn lãnh thổ, cũng như các phần tử đang phản kháng việc khai thác bauxite ở Tây Nguyên, …. Nhưng sự im lặng và nhắm mắt làm ngơ của Cộng Sản không phải là đồng ý. Chớ có tưởng bở là “Việt kiều yêu nước” được tự do làm việc từ thiện vì bài học Bát Nhã của thiền sư Nhất Hạnh và các tu sĩ Làng Mai vẫn còn mới tinh và sờ sờ ngay trước mắt chúng ta. Tiếc là phải mất cả chục năm nay để ông thiền sư Nhất Hạnh mới được “sáng mắt sáng lòng” mà nhận ra là “chơi dao có ngày đứt tay”. Thế mới biết Cộng Sản Việt Nam rất kiên nhẫn trong công việc “vắt chanh bỏ vỏ”. Không chóng thì chày sẽ đến lúc những “Việt kiều yêu nước” và “thích” làm việc từ thiện ở Việt Nam, những vị khách Đảng không mời mà tới này bị coi là …. tài lanh, nhẹ thì bị kết tội “xâm phạm và làm cản trở công tác cứu trợ của chính quyền”, nặng hơn nữa là “toa rập với các thế lực ngoại bang chống phá Việt Nam”. Xin đừng quên rằng chúng ta là những người ngoại quốc ngay trên chính quê hương của mình, và thậm chí chúng ta “được” Đảng Cộng Sản Việt Nam đối xử còn tệ hơn là những người ngoại quốc chính hiệu bởi vì chúng ta phải đóng tiền xin visa để về thăm nơi chôn rau cắt rốn của mình trong khi dân Trung Cộng thì lại có thể ngang nhiên đến ở và làm việc tại Việt Nam mà không cần phải xin visa hay một giấy tờ gì cả mà công an Việt Nam không dám hoạnh hoẹ hỏi han họ như đã từng hạch sách “Việt Kiều” về thăm quê hương. Xin đừng quên rằng chúng ta mang quốc tịch Hoa Kỳ, Gia Nã Đại, Anh, Pháp, Úc, Thụy Sĩ, …. và chúng ta không còn mang quốc tịch Việt Nam kể từ cái ngày chúng ta bỏ phiếu bằng chân để trở thành “bọn phản quốc chạy theo bơ thừa sữa cặn của đế quốc”.

Một điều quan trọng khác mà chúng ta ai cũng biết là sau khi Cộng Sản từ bỏ công cuộc “tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững chắc lên Xã Hội Chủ Nghĩa” nhằm phục vụ cho sự sống còn của Đảng, ngày nay Việt Nam đang có những đại gia, những nhà tư bản đỏ (đa phần là con cháu hay có liên hệ với Cộng Sản) đã xúng xính sắm máy bay riêng, đặt mua xe hơi Roll-Royce từ Anh Quốc trả bằng tiền mặt, đánh cá độ quốc tế với cả triệu dollars Mỹ, hoặc vung vít bạc ngàn dollars trong các sòng bài nổi tiếng trên thế giới, hay mua bất động sản đầu tư ở ngoại quốc và cho con cái đi du học với hàng trăm ngàn dollars ký gửi trong các trương mục ngân hàng quốc tế. Như vậy thì mấy chục ngàn dollars chúng ta cắc củm quyên góp để mang về Việt Nam cứu trợ có thấm thía gì, hay chỉ là việc “mang muối bỏ biển”, “vác củi về rừng” ? Tại sao vài ba chục người phải bỏ tiền túi ra mua vé máy bay vượt đại dương, mây ngàn hối hả về Việt Nam cứu trợ trong khi có tới 83 triệu đồng bào như một khối nhân sự khổng lồ ở sẵn trong nước ? Chẳng lẽ 83 triệu dân với con số không nhỏ những đại gia, tư bản đỏ và doanh nhân lớn nhỏ với hàng triệu dollars tiêu xài vung vít đó không thể tự đùm bọc và cứu trợ cho nhau hay sao ? Không lẽ chỉ có “những khúc ruột dư ngàn dặm” là 3 triệu người Việt Nam sống rải rác khắp nơi trên thế giới mới cần phải biết đến “máu chảy ruột mềm”, còn 83 triệu đồng bào cùng sống quây quần trong một đất nước nhỏ bé thì lại không biết “lá lành đùm lá rách” ? Thật phi lý làm sao !
Trong lúc mải mê làm công việc Bồ Tát cứu nhân độ thế trong các chương trình cứu trợ ở Việt Nam, vô hình chung chúng ta đã gián tiếp hà hơi, tiếp sức để cho bọn chính quyền Cộng Sản được rãnh tay chuyên chú vào việc đánh phá các cộng đồng người Việt hải ngoại qua Nghị Quyết Số 36 của Đảng Cộng Sản, và đàn áp bỏ tù những nhà đấu tranh cho phong trào dân chủ trong nước hay cho sự vẹn toàn lãnh thổ. Và cũng chính chúng ta đang “làm hư” các đại gia, tư sản và tiểu tư sản ở Việt Nam vì chúng ta chen chân đòi gánh vác công tác cứu trợ trong khi chính họ mới là những người có đủ “danh chánh ngôn thuận” và có trách nhiệm quyên góp tài chánh để lo toan các công tác cứu trợ như một phần nào đó đền bù lại của cải cho những người dân Việt Nam tầm thường đã giúp họ giàu có mà trong tiếng Anh ta thường gọi việc làm đó là “give back to the community”. Tại sao chúng ta lại phải cuống quýt bay về Việt Nam lo cứu trợ, mà vô tình để cho các đại gia và các nhà tư sản lớn nhỏ trong nước có cơ hội để ỷ lại vào sự trợ giúp của chúng ta, để họ có thể bình tâm hưởng thụ, nhởn nhơ bay lượn sang Hawaii tắm biển buổi sáng, và đáp máy bay đến Las Vegas đánh bài xì phé buổi chiều ? Thử hỏi các tay đại gia, tư bản và cả đám “celebrities” đang sống đề huề với Cộng Sản như Phạm Duy, Nguyễn Cao Kỳ, …vv… có thể yên tâm hưởng thụ và “hót” được nữa hay không khi dân nghèo và dân oan tràn về nằm đầy trên đường phố và tình trạng an ninh của họ bị đe dọa bởi chết chóc, bệnh tật, đói nghèo, trộm cắp lan tràn đầu đường cuối ngõ ?

Hoàn cảnh của Việt Nam bây giờ đã khác 20 năm trước quá nhiều rồi. Tuy hơi muộn màng nhưng có lẽ vẫn chưa quá muộn để chúng ta thức tỉnh mà ra khỏi “cơn sốt” làm việc từ thiện cho Việt Nam. Có lẽ đã đến lúc chúng ta nên quay đầu nhìn lại con bò sữa Mỹ quốc đang càng ngày càng cạn kiệt bơ sữa mà chúng ta đã thi nhau vắt để cắc củm gửi về cho Việt Nam cả ngàn tỷ dollars trong hơn 30 năm qua. Có lẽ đã đến lúc chúng ta nên chú tâm tới cái cộng đồng mà chúng ta đang sống, và với bổn phận làm công dân đối với cái đất nước đã và đang cưu mang chúng ta từ bao nhiêu năm qua. Nơi đây mới chính là nơi chúng ta phải vun đắp, tưới bồi không phải chỉ cho tương lai chúng ta mà còn cho đời con đời cháu của chúng ta. Đa số chúng ta vẫn còn cặm cụi làm ăn để trả nợ nhà, nợ xe, nợ học phí, nợ bills này, hoá đơn nọ, …. Con em chúng ta cần có hệ thống nước sạch để uống trong các trường học, các em thanh thiếu niên cần nhiều chương trình đức dục, giáo dục văn hóa Việt Nam, khoa học kỹ thuật và nghệ thuật mà chính phủ thì đã và đang cắt giảm ngân sách trong mọi lãnh vực. Còn những người già sống cô độc thì cần nơi nương tựa và các sinh hoạt cộng đồng. Xin đừng quên là chúng ta đang ở trong thời kỳ suy thoái kinh tế trầm trọng mà hậu quả là rất nhiều người trong cộng đồng chúng ta đã mất nhà, mất job, …. và cần sự giúp đỡ của cộng đồng. Nói trắng ra là cộng đồng chúng ta vẫn còn nghèo, mà một phần lớn của cái nghèo đó là vì chúng ta đã và hiện vẫn còn đang “ăn cơm nhà” ở Hoa Kỳ, nhưng làm chuyện “vác ngà voi” ở Việt Nam, một công việc “tài lanh” mà Đảng Cộng Sản và bọn tư bản đỏ ở Việt Nam đang cười mũi vì họ không mời, không kêu gọi, cũng không “appreciate” nhưng chúng ta vì muốn “thi đua” lòng yêu nước thương nòi nên vẫn “thích” và “mê” lao đầu về làm như những con thiêu thân mà quên rằng chỉ có Đảng Cộng Sản Việt Nam mới có đặc quyền yêu nước và “yêu nước là yêu Chủ Nghĩa Xã Hội”.

Mà giả sử như chính quyền Cộng Sản và bọn tư bản đỏ ở Việt Nam giả điếc làm ngơ, không thèm đếm xỉa, hay không lo toan cho dân nghèo thì đó là một cơ hội tốt cho đất nước Việt Nam chuyển mình. Cách mạng chỉ xảy ra khi con người ta bị đẩy vào con đường cùng, khi các mâu thuẫn giữa hai giai cấp giàu và nghèo, giữa thành phần cai trị và bị trị dâng lên đến tột cùng. Lịch sử cho thấy hai triệu dân chết đói ở miền Bắc năm Ất Dậu (1945) đã tạo một cơ hội ngàn vàng cho Cộng Sản khơi dậy lòng căm thù của toàn dân lên đến tột độ mà đứng lên làm “Cách Mạng Mùa Thu”.

Thêm vào đó là yếu tố kinh tế. Không phải ngẫu nhiên mà một tay lãnh tụ cộng sản gộc như Gobachev lại lên cơn “mát” nhắm mắt làm ngơ cho dân Đông Đức phá bức tường Bá Linh để thống nhất nước Đức, và theo sau là sự sụp đổ của các chính quyền cộng sản ở Đông Âu. Chẳng qua chỉ vì nền kinh tế của Liên Xô đã quá kiệt quệ và két sắt của chính phủ Gobachev đã nhẹ hều, không còn đủ tiền bạc để tài trợ cho các chương trình quân sự viễn chinh nhằm đàn áp dân chúng ở Đông Âu như Liên Xô đã từng làm ở Hungary hay Ba Lan trong những thập niên 1950 – 1960. Lẽ ra Cộng Sản Việt Nam với cái túi tiền trống rỗng vì thiếu viện trợ của Liên Xô, Trung Cộng đã dẫy chết cùng số phận như những đàn anh cộng sản của chúng ở các nước Đông Âu. Lẽ ra cả dân tộc Việt Nam đã có tự do, dân chủ tiếp sau hàng loạt các nước Đông Âu đứng lên giành lại chính quyền trong đầu thập niên 1990, và được như vậy thì lẽ ra Việt Nam đã giàu mạnh hơn bây giờ nhiều và nhất là không bị nguy cơ mất nước vào tay Trung Cộng như hiện nay. Thế nhưng tất cả đã không xảy ra ở Việt Nam không phải hoàn toàn chỉ vì dân ta không có truyền thống dân chủ lâu đời, mà phần lớn là vì hàng tấn thùng hàng và hàng triệu dollars cứu đói của chúng ta gửi về trong những năm 1980s. Vì lòng thương, vì vô tình, vì thiếu lãnh đạo, và thiếu thống nhất trong hành động, và cũng vì thiếu cái nhìn viễn kiến mà chuyện cứu trợ của chúng ta trong những năm 1980s đã trở thành chuyện trợ giúp cho Cộng Sản Việt Nam được sống còn, để rồi chính cái chính quyền Đảng trị đó lại quay ra đánh phá các cộng đồng người Việt hải ngoại, tiếp tục gây ra “nghiệp chướng” cho cả dân tộc với hành vi bán nước dâng biển cho Trung Cộng.

Hai mươi năm trước chúng ta đã để lỡ mất một cơ hội dân chủ và tự do cho dân tộc Việt Nam. Lần này không phải chỉ có tự do, dân chủ thôi, mà còn vận mệnh nước nhà đang lâm vào hiểm họa “một ngàn năm đô hộ giặc Tàu”.

Không phải chỉ có cơn bão số 9 đang tàn phá Việt Nam mà sẽ còn có cơn bão số 10, số 11, 12, …. Không phải chỉ có chuyện khai thác bauxite ở Tây Nguyên mà còn hàng trăm công trình và dự án khác đã, đang và sẽ làm cho dân ta mãi mãi mất quyền tự chủ, mất đi công ăn việc làm vào tay dân Trung Cộng. Ngư dân không ra biển đánh cá được nữa vì Việt Nam đã mất chủ quyền, bọn tham nhũng cường quyền ngày càng lộng hành vơ vét vì lòng tham không có đáy, dân nghèo càng nghèo hơn, xã hội càng mất cân bằng và xáo trộn vì khoảng cách ngày càng xa giữa thành phần cai trị và bị trị. Thêm vào đó là sự dần dần tỉnh ngộ của giới trí thức và giới trẻ ở Việt Nam trước nguy cơ mất nước. Tuy chậm nhưng tất cả những diễn biến đó sẽ có tác dụng hổ tương để trở thành điều kiện cần và đủ cho một cơn bão cách mạng như bao cuộc cách mạng khác đã xảy ra trong lịch sử nhân loại. Cơn bão cách mạng đó mới chính là cơn bão mà đồng bào trong nước cần đến sự cứu trợ của chúng ta, chứ không phải cơn bão số 9 hay số 10 nào cả. Để làm một hậu phương vững mạnh cho cơn bão cách mạng đó chúng ta cần phải lo cho sự giàu có, hưng thịnh và đoàn kết của cộng đồng chúng ta ngay từ lúc này. Muốn vậy chúng ta cần phải nhìn nhận một sự thật là chúng ta vẫn còn nghèo, vẫn còn có quá nhiều vấn đề phải lo cho cộng đồng nơi chúng ta đang định cư, và quá nhiều nợ nần chưa trả đối với các nước đã từng cứu vớt chúng ta trên con đường vượt biên, các quốc gia ở Đông Nam Á như Indonesia, Phillippines, Malaysia, … đã cho chúng ta tạm chân trú ngụ trên bước đường tỵ nạn.

Viết đến đây thì tôi nhớ đến một bản Thông Báo gần đây của Ban Chấp Hành Cộng Đồng Người Việt Tự Do Liên Bang Úc Châu kêu gọi người Việt tỵ nạn tại Úc hãy quyên góp cứu giúp nạn nhân động đất ở Indonesia để làm món quà nghĩa tình cho phái đoàn Văn Khố Thuyền Nhân Việt Nam trong chuyến viếng thăm Indonesia vào ngày 11 tháng 10 vừa qua nhằm đệ trình Thỉnh Nguyện Thư lên chính phủ và các cơ quan sở tại yêu cầu tiếp tục duy trì di tích trại tỵ nạn Galang, một di tích đang bị chính quyền Hà Nội áp lực để dẹp bỏ vì là nó nhắc nhớ đến lý do tại sao cả triệu người Việt Nam phải bỏ nước ra đi. Lại một lần nữa cộng đồng người Việt bên Úc đã tiên phong đi đầu. Là một người tỵ nạn đang sống ở Quận Cam là nơi tự coi mình là “thủ phủ của người tỵ nạn”, tôi cảm thấy hổ thẹn vì cho đến nay tôi chưa hề nghe một hội đoàn hay đoàn thể nào đứng ra kêu gọi lạc quyên cứu giúp nạn nhân động đất ở Indonesia, hay nạn nhân bão lụt ở Phillippines mặc dù ai cũng biết là cả Indonesia và Phillippines vừa mới chịu đựng những thiên tai rất nặng nề và đang kêu gọi thế giới giúp đỡ họ. Đây là hai quốc gia duy nhất đã rất nhân đạo với chúng ta khi không thực hiện chính sách đẩy tàu thuyền nhân Việt Nam ra biển (push-back policy) như Malaysia và Thailand đã từng làm và đã gây thiệt mạng không biết bao nhiêu ngàn thuyền nhân Việt Nam mà con số sẽ không bao giờ được biết chính xác. Đặc biệt, Phillippines còn là quốc gia duy nhất đã không thực hiện chính sách cưỡng bức người tỵ nạn hồi hương về lại Việt Nam như các quốc gia khác đã làm vào những năm đầu thập niên 1990, và mặc dù Phillippines không giàu có gì họ đã tiếp tục cưu mang gần 2500 người tỵ nạn Việt Nam trong khi chính Liên Hiệp Quốc đã thông qua chương trình Hành Động Toàn Diện nhằm dẹp bỏ hết các trại tỵ nạn tại Đông Nam Á. Các quốc gia tạm cư đó đã không “kỳ thị” chúng ta khi mà chính “anh em Nam Bắc một nhà” đã kỳ thị chúng ta bằng những chính sách và hành vi trả thù hèn hạ nhất sau 1975 như tra tấn, trấn nước, bỏ tù, bỏ đói, khủng bố tinh thần, tra khảo lý lịch mấy đời, ngăn sông cấm chợ, rượt đuổi chúng ta đến tận cửa biển để vòi tiền nhưng vẫn bắn súng AK vói theo tàu chúng ta cho chìm tàu và để bắn bỏ ghét “bọn bám chân đế quốc”. Đó là chưa kể hàng ngàn mộ phần của những thuyền nhân Việt Nam xấu số đã vĩnh viễn nằm lại trên những quốc gia tạm cư đó. Ơn nghĩa vậy mà chúng ta đã và đang làm được gì cho Indonesia hay Phillippines trong lúc họ đang gặp hoạn nạn vì thiên tai và đang kêu gọi sự giúp đỡ của thế giới ? Hay chính chúng ta đang “kỳ thị” họ vì chúng ta chỉ biết cứu trợ cho Việt Nam mà thôi ? Cứ tưởng tượng xem, nếu như trong lúc khốn khó này mà chính quyền Hà Nội tặng cho họ một món tiền cứu trợ và hứa hẹn sẽ tặng thêm tiền để họ xây nhà cửa, khách sạn hoặc các cơ sở thương mại ở ngay trên phần đất của các trại tỵ nạn năm xưa hoặc ngay trên các phần mộ của hàng ngàn thuyền nhân Việt Nam. Nói rằng Hà Nội làm “áp lực” thì e rằng ta hơi quá đáng vì thực sự ra trong lúc khốn khó này của Indonesia và Phillippines thì Hà Nội chỉ cần “tặng” tí tiền mà không cần gây “áp lực” gì cả cũng đủ để cho các chính phủ sở tại và người dân Indonesia & Phillippines nhận ra thái độ im lặng, dửng dưng và vô ơn của thuyền nhân tỵ nạn Việt Nam trong lúc này.

Hơn bao giờ hết đây là thời điểm thuận tiện nhất để cộng đồng tỵ nạn Việt Nam ở khắp nơi trên thế giới có cơ hội thực hiện tinh thần “uống nước nhớ nguồn, ăn trái nhớ kẻ trồng cây”. Đa số người Việt hải ngoại hiện nay đều có liên hệ ít nhiều đến các thuyền nhân 20 - 30 năm về trước, là con cháu của các thuyền nhân, hay được chính các thuyền nhân bảo lãnh từ Việt Nam qua, hoặc được chính các hội đoàn người Việt tỵ nạn vận động với các chính phủ sở tại bảo lãnh từ Việt Nam qua như diện H.O. chẳng hạn. Với một tập thể đông đảo như vậy, chúng ta không thể nào hành xử như thể … khi khổng khi không bỗng nhiên có cả triệu người Việt Nam “rơi xuống” tỵ nạn ngay trên đất Mỹ này. Thật là đáng trách nếu như chúng ta cố tình hành xử như những kẻ vô ơn, hoặc quên đi căn cưóc tỵ nạn của chính mình, hay chỉ biết kể cho con cháu nghe chuyện vượt biên năm xưa như một chuyện cổ tích xưa rích cần được nhắc lại vào ngày 30 tháng 4 hằng năm mà thôi.

“Thuốc đắng dã tật. Sự thật mất lòng”. Chắc chắn là bài viết này sẽ làm cho nhiều người khó chịu hay nổi giận, nhất là các hội đoàn từ thiện hay cơ quan truyền thông đang chăm chú kêu gọi cứu trợ bão lụt miền Trung Việt Nam. Hy vọng rằng quý vị sẽ bình tâm khi đọc lại sự giải thích và trình bày lý do ở phần đầu của bài viết này.
Xin được nhấn mạnh là bài viết này không phải là ý kiến hay chủ trương của tòa báo, mà chỉ đơn thuần là ý kiến của một cá nhân. Nhưng “một con én không thể làm nên mùa xuân”. Vì sĩ diện chung của tập thể người Việt tỵ nạn, và vì lợi ích chung của cộng đồng chúng ta trên đất Mỹ, tôi xin trân trọng cảm ơn tất cả các toà soạn đã đồng ý đăng tải bài viết này của tôi trên quý báo.

Tôi trông chờ các vị đại diện cộng đồng, hoặc một hội đoàn từ thiện hay đoàn thể nào đó sẽ “can đảm” đứng lên kêu gọi một cuộc lạc quyên cứu trợ các nạn nhân động đất và thiên tai ở Indonesia và Phillippines như một sự đền đáp lại nghĩa cử cao đẹp của các quốc gia này khi đã ra tay cứu giúp thuyền nhân Việt Nam năm xưa. Tôi càng mong đợi nhiều hội đoàn sẽ để ý đến các công tác từ thiện cho chính các cộng đồng người Việt chúng ta trên đất Mỹ trong giai đoạn kinh tế khó khăn này. Tôi cũng ước mong nhiều người sẽ vào thăm trang web của Văn Khố Thuyền Nhân Việt Nam (www.vktnvn.com) để tiếp tục ký tên vào Thỉnh Nguyện Thư nhằm vận động chính phủ Indonesia giữ lại các di tích trại tỵ nạn cho con cháu chúng ta có cơ hội tìm hiểu lý do vì sao chúng đã không mang quốc tịch Việt Nam, để chúng được tận mắt nhìn thấy chứng tích của một giai đoạn lịch sử đầy đau thương của dân tộc và cũng để chúng biết thông cảm với những nỗi khổ đau và trăn trở của thế hệ thuyền nhân Việt Nam. Mong lắm thay !

Viết tại Quận Cam, 15 tháng 10, 2009.

Nguyễn Mỹ Linh
Binh Nguyen
#1133 Posted : Friday, October 30, 2009 1:10:06 PM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
Cám ơn chị Mèo đã đem bài này vào đây. Nhiều khi em cũng muốn nói về chuyện đó, nhưng nói không được (nói không được???) Big Smile nên thấy chị đem bài này vào mừng còn hổng hết, làm sao mà đem xóa? Vả lại, Bình nói rồi, quán này nói chuyện gì cũng được, chuyện đùa cũng được, nghiêm chỉnh cũng xong, miễn hổng phiền ai là được rồi, cứ tự nhiên nghen chị. Approve

quote:
Gởi bởi Ba Tê

[quote]




Happy Halloween các anh chị!

Bình canh đúng 0 giờ ngày 31 tháng 10 để chúc mừng anh chị ghé quán. Các anh chị có nhìn thấy cô chủ quán hôm nay giả làm diễn "diên" Đại Hàn không? Xin giới thiệu dzí các anh chị đó là cô Mắt Bị Sưng đó, hổng ai xa lạ đâu. Big Smile

Xí chỗ chị Ba Tê một tí để nói:

Lễ Halloween vui vẻ và... ghê rợn!

BN.
Ba Tê
#1134 Posted : Friday, October 30, 2009 1:35:39 PM(UTC)
Ba Tê

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,175
Points: 423
Woman
Location: San Diego

Thanks: 15 times
Was thanked: 23 time(s) in 23 post(s)
Mèo : Chị Ba thấy bài này rồi. Định viết một bài với chủ đề "Tui làm từ thiện ở thiền tự" đó Tongue Nhưng bận việc ...làm biếng nên đành lờ đi Tongue.

Bình Bông : Cô Mat Bi-sung tới quán tào lao lúc nào vậy taQuestion
Ngày mai chi đi ôm bát nên chc không "săn" ảnh Halloween được , BB nhớ
đêm vào nha.
Khánh Linh
#1135 Posted : Saturday, October 31, 2009 11:46:37 PM(UTC)
Khánh Linh

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,775
Points: 1,317

Thanks: 139 times
Was thanked: 110 time(s) in 98 post(s)
quote:
Gởi bởi Binh Nguyen


... nói cho sướng miệng, thì Bình cũng nói hoài chớ gì? Giỡn thôi mà, có thiệt đâu mà sợ???

BN.


Hello Bình,

Giỡn thì vui đấy nhưng cũng cần ý thức là cái giỡn của mình có làm cho đối tượng vui không?

Tiện đây yêu cầu Bình xóa dùm bài trong mục “Cảm Tình Của Loài Vật” ở đầu trang 12.

Merci Smile
Binh Nguyen
#1136 Posted : Sunday, November 1, 2009 12:31:01 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
quote:
Gởi bởi Khánh Linh

quote:
Gởi bởi Binh Nguyen


... nói cho sướng miệng, thì Bình cũng nói hoài chớ gì? Giỡn thôi mà, có thiệt đâu mà sợ???

BN.


Hello Bình,

Giỡn thì vui đấy nhưng cũng cần ý thức là cái giỡn của mình có làm cho đối tượng vui không?

Tiện đây yêu cầu Bình xóa dùm bài trong mục “Cảm Tình Của Loài Vật” ở đầu trang 12.

Merci Smile



Ui chị Khánh Linh, chị sửa lưng làm Bình "nhột", nhột thiệt chứ không nhột chơi, nhưng không sao, không sao, Bình đã từng bị nặng nề hơn như vậy rồi, riết rồi quen, câu trách nhẹ nhàng của chị, không là gì hết, chỉ làm Bình nhột thôi, chứ không buồn! Nếu chị có đọc những trang đầu của cái mục này hay trải dài theo thời gian trong đây như chị TK thì chị hiểu Bình hơn, nhưng mà ở đời này mấy người hiểu được một người hả chị? Chị không hiểu được Bình là chuyện bình thường, hiểu được Bình mới là chuyện lạ, những con vịt ngộ nghĩnh dễ thương càng không hiểu con người có những suy nghĩ gì. Những câu nói vô tình của con người về chúng không nên làm người khác buồn lòng, đúng không chị? Đừng vì những câu nói "vô ý thức" đó rồi xa lánh "Cảm tình của loài vật" nghe chị, cứ nói thẳng thắn ra như vậy cho mọi người dễ tính, rồi chị vẫn tiếp tục post thêm hình cho mọi người coi thêm, chứ để êm ru, bà rù, buồn lắm chị nờ! Bình thích tính thẳng thắn của chị, không thích cứ nói không thích, tự động Bình sẽ hiểu chứ không cần phải "chỉ trích" Bình là người thế này hay là người thế nọ. Một lần nữa xin lỗi chị nếu Bình có làm cho chị buồn. BN trong đây thỉnh thoảng "vô tâm" và "vô ý thức" lắm, chị có thấy thì nhớ nhắc chừng nó nhé. Cám ơn chị.

RoseRoseRose

BN.
Binh Nguyen
#1137 Posted : Tuesday, November 3, 2009 11:28:38 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
Tính vô mục Chuyện Viết Của Tôi để viết tiếp chuyện "Những Người Đàn Bà Trong Mắt Tôi", nhưng lại sợ không có đủ thì giờ để o bế câu cú cho đàng hoàng nên thôi viết ở đây vậy. Ở đây dễ nói, dễ viết hơn, lỡ có sai cũng dễ sửa, phải không? Hi hi hi... Chưa kịp viết gì thằng con đã lại mượn máy. Chút nữa hén? Wink

BN.
Binh Nguyen
#1138 Posted : Tuesday, November 3, 2009 12:42:43 PM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
Mỗi tuần Bình đều lựa ngày thứ năm để đi chơ, đơn giản vì thứ năm có báo. Các chợ họ cũng biết vậy, nên họ đặt ra điều kiện là phải mua bao nhiêu đó thì mới cho tờ báo. Có tiệm đòi phải mua trên 50, có tiệm chỉ cần mua trên 30. Tiệm nào không đắt lắm, hoặc ít khách hàng người Việt thì 20 đồng họ cũng cho, 10 đồng họ cũng biếu. Rồi thì còn phải tùy theo báo. Báo càng lâu đời, càng nổi tiếng thì họ đòi hỏi cao hơn, báo mới ra hoặc ít nổi tiếng thì họ cho không ngần ngai. Có lần đi vô tiệm bánh, gặp chị bạn, chị bảo, "Muốn xin tờ báo mà mình mua ít quá, sợ họ không cho." Tui thuộc loại hay "ra tay nghĩa hiệp" nên lớn tiếng hỏi chị bán hàng, "Chị này muốn xin tờ báo chị cho chỉ một tờ được không?" Rồi thấy chị bán hàng có vẻ vui vẻ Bình tiếp luôn: "Cho luôn hai tờ càng tốt, chỉ cám ơn." (Dĩ nhiên phải vừa nói vừa cười rồi, cái mặt chầm bầm người ta lại tưởng mình "trịch thượng", hí hí) Chị bán hàng chỉ cho một tờ, kêu dzậy là ưu tiên lắm rồi, hai chị em cầm tờ báo cám ơn rối rít. Chị bạn cười cám ơn Bình, và nói "Bình gan thiệt". Bình cười: Mất gì đâu mà không dám nói, không dám xin, mình chỉ từ huề tới lời, sợ gì mà không nói. Không nói ra làm sao người ta biết mình muốn gì?

Hôm tuần rồi, tui cũng đi chợ ngày thứ năm, đi vì thiếu đồ ăn chứ không phải để xin báo, hi hi, thỉnh thoảng vẫn quên như thế, đến lúc ra khỏi tiệm rồi mới quay trở lại xin báo, phải đưa "biu" dẫn chứng tùm lum người ta mới cho mình một tờ, thiệt là... bậy bạ! Cứ làm như cái mặt tui "gian" lắm dzậy, gian trăm ngàn gì thì gian mắc gì đi gian tờ báo? Big Smile Tui đứng đợi trả tiền, một chị Việt Nam khác cũng đứng ngay sau tui. Mèn, chẳng biết sao mà cái chị thâu ngân làm lâu quá trời, chị đứng sau phàn nàn bằng tiếng Việt: "Trời ơi làm cái gì mà lâu thế không biết, sốt cả ruột!" Nhìn thấy chị thâu ngân hình như hiểu tiếng Việt, bắt đầu quýnh quáng hỏi người thâu ngân kế bên, Bình bèn "ra tay nghĩa hiệp" nữa đỡ lời: "Chắc là học trò đang học nghề." Chị thâu ngân như vớ phải cái phao lúc đang chìm, "Vâng em mới học nghề." Biết chị đứng sau sốt ruột, Bình kiếm chuyện nói để mà nói, cho chị ta đỡ thấy lâu, chị bèn giải thích (Bình đoán chị không ngờ người thâu ngân là người Việt): "Nghe tin ông cậu mới mất, chưa kịp về đến nhà để gọi, ghé vội vào chợ nên sốt ruột quá!" Bình chẳng quen gì chị, nghe vậy đành nói lời chia buồn và bảo: "Người mất thì cũng mất rồi, kệ đi chị ạ, vội cũng chẳng được gì." Hai người đều nhìn Bình như cám ơn, tự nhiên thấy không khí bớt căng thẳng hẳn đi. Rồi chị cũng tính tiền hàng Bình mua, Bình hỏi thăm (hỏi để mà hỏi!): "Học nghề bao lâu rồi chị?" Chị trả lời: "Mới có mấy ngày." Tính xong, Bình xin tờ báo, chị rút liền tờ báo nặng cân nhất ra cho Bình. Bình cầm tờ báo rất vui vì không bị làm khó dễ là mua bao nhiêu tiền để có tờ báo và lại là tờ báo nặng cân nhất, chứ bình thường họ chỉ cho Bình tờ báo nặng thứ nhì, kèm thêm câu hỏi: "tờ này được không?" Câu trả lời của Bình lúc nào cũng là "Tờ nào cũng được, miễn báo là được rồi, cho luôn hai tờ luôn càng tốt." Là giỡn vậy thôi chứ chỉ mong họ cho một tờ là tốt rồi, để dành cho người khác nữa chớ?

Thế đó, chỉ vì mình giúp đỡ chị được một việc mà chị cho mình tờ báo ngay không làm khó dễ. Kể ra như vậy cũng tốt lắm chứ!

BN.
hongkhackimmai
#1139 Posted : Thursday, November 5, 2009 11:26:24 PM(UTC)
hongkhackimmai

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,788
Points: 774

Thanks: 3 times
Was thanked: 103 time(s) in 89 post(s)
Sao bìa TT đề Nghìn tía, mờ trong ruột - ui chu choa - đếm lui đếm tới chỉ thấy có Uno tía (KT) thui. hehehe Tongue

Muôn Hồng Nghìn Tía có nghĩa gì dị ta ?

Tìm trong net, có ông Lãng Nhách viết như ri đê :

Muôn Hồng Nghìn Tía
- Lãng Nhân -


Câu muôn hồng nghìn tía, tả hoa cỏ mùa xuân, ta thường dùng để trỏ vẻ phô xinh của những đóa hoa biết nói. Nếu hiểu một cách vật-chất hơn, thì phấp phới muôn hồng nghìn tía, ấy là vẻ sặc sỡ của những tà áo tân thời nhởn nhơ quanh hồ Hoàn-Kiếm, lẳn thân cô gái mới ở đất văn-minh.
Nếu lại gọi phái khỏe phái yếu là phái xấu và phái đẹp, thì muôn hồng nghìn tía, đành là lời ca tụng để tặng riêng cho phái đẹp. Nhưng, nhởn nhơ quanh hồ Hoàn-Kiếm, muôn hồng nghìn tía ngày nay lại có thể là lời ngợi khen tặng cả cho phái xấu nữa, mới là kỳ!

Ngắm thân hình một trang thanh-niên, ta không còn phải tưởng tượng "mặt như dồi phấn, môi tựa thoa son" như mặt những tướng trẻ của nhà Đường trên sân khấu nữa: ta sẽ thấy rõ mặt quả-nhiên đánh phấn, môi đích thực bôi son. Hai chân vừa đỏ vừa vàng. Quần áo hoặc vàng như chim hoàng oanh, hoặc hồng như hoa đào, hoặc xanh như nước biển. Đến cái ca-vát với đôi bít-tất, thì ôi-thôi, thật là một cái cầu vồng!

Tại sao đàn-ông bây giờ ăn-mặc cũng lòe loẹt như đàn-bà, tại sao đàn-ông bây giờ quần áo cũng "muôn hồng nghìn tía"?

Có lẽ đàn-ông tự biết mình là phái xấu, đã nhận thấy và thèm muốn quyền lợi cùng thế lực ghê gớm của sắc đẹp, nên cũng gắng hết sức điểm tô để mong cho cũng thành ra đẹp?

Hay là ở vào lúc đàn-bà muốn trèo lên địa vị đàn-ông, thì đàn-ông nghĩ nên nhường nhịn, lại tìm cách chụt xuống giữ cái danh-phận đàn-bà? Nếu cứ cái đà này mà đi thì rồi ra, bà vợ sẽ ngày-ngày đi làm hai buổi, trong khi các ông chồng họp nhau ở nhà... đánh chắn ?

Khốn thay, các bà muốn tiến lên địa vị đàn ông, lại không phải là để lãnh cái nhiệm-vụ đi làm hai buổi: ai có dại gì đi rước lấy cái khó nhọc vào mình!

Vả chăng, cái phận sự đi làm hai buổi, các bà đã làm tự đời xửa đời xưa rồi. Thôi thì gánh gồng, tất tưởi, các bà đã lặn lội hết chợ này sang bến kia, để kiếm đủ tiền cho các ông ở nhà... ngâm thơ uống rượu!

Nay là lúc các bà muốn đổi lấy địa vị đàn-ông, nghĩa là các bà muốn trở lại cái địa vị ngâm thơ uống rượu của các ông khi xưa. Không uống được rượu, không ngâm được thơ (nhất là thơ mới !) thì các bà tô son điểm phấn, đám bạc quân bài, thuốc lá phì phèo, áo quần tha thướt.

Có điều lạ là khi xưa các bà đầu tắt mặt tối mới kiếm ra tiền, bây giờ nhiều bà chỉ áo quần tha thướt, thuốc lá phì phèo, chẳng khó nhọc gì mà tiền kiếm lại nhiều hơn! Các bà ấy thật đã tìm ra được cách thần diệu để giải quyết vấn đề kinh-tế, một vấn đề gay go đã làm nhọc bao nhiêu trí-não đàn-ông và làm bí nước cờ của nhiều dân-tộc trên thế-giới.

Cách thần diệu kia, có nhiều bạn trai trẻ ngày nay cũng đã tìm ra được như các bà. Họ cũng tỉnh ra rằng muốn chóng và dễ kiếm ra lời chỉ một bí-quyết: xuất hẳn cái vốn của Trời cho.

Trời cho họ được mi thanh mục tú, vai rộng, sức dài, ấy là vốn lớn dễ làm ăn. Rủi trời sinh không được ưa nhìn cho lắm, thì bồi đắp thêm cho vốn có vẻ hào nháng, lộng lẫy: đem vốn ra bọc bằng vẻ muôn hồng nghìn tía, tự khắc công việc cũng thành trôi.

Ở đất phồn-hoa, hạng con trai muôn hồng nghìn tía có cái nghề tốt đẹp, sung sướng, như nghề làm sốp-phơ: chỉ việc lái xe, còn trách nhiệm về việc hộ (responsabilité civile) đã có chủ xe phải chịu.

Làm nghề ấy thạo, cũng để được tiếng về sau: khi vì nghề mà chết yểu, người ta sẽ phải khen là đã có "công hãn mã"...

Lãng Nhân

Big Smile

Tại sao mờ xừ Lãng Nhách kêu đàn bà là đẹp và đàn ông là xấu ĩn ????
Cứ như mồm loa mép dãi của chàng Lãng Xẹt, thì mình cũng có thể tán láo vào :

Muôn hồng : Hoa hồng thì chắc chắn phải đẹp phải thơm tưng bừng gùi ------> đàn bà
Nghìn tía : người miền Nam nhà quê gọi cha là Tía. Như vậy Tía là đàn ông. Ngòai ra chữ Tía cũng để ám chỉ bọn con trai/đàn ông cô hồn ba trợn (lạy Tía đi chỗ khác cho con nhờ, làm ăn buôn bán mờ gặp mí Tía là coi như ngày hôm nay lỗ dốn ). Ngòai ra ta còn có Con Cóc Tía sần sùi xấu hoắc, và Củ Khoai Tía da dẻ lổm chổm đây đó vài sợi gâu Tongue
Tóm lại cái gì mà dính chữ Tía là phái nam ------> đàn ông

Cũng như theo chàng Lãng Xì thì mà là rằng đàn ông thời nay mờ đính dí Muôn Hồng Nghìn Tía -----> .... Bê Đê Black Eye

Tongue
Muôn Hồng Nghìn Tía ------> Vạn đàn bà Nghìn đàn ông [:D ],đối chan chát !
Yếu (nữ)/Mạnh (nam) đề huề Wink

Trong khi đó trong TT2009 , chỉ cần 1 chàng đương đầu dí 19 nàng.
hehehe, 19 nường này có cao thủ bằng 1 tía không dị huh ?????




Binh Nguyen
#1140 Posted : Saturday, November 7, 2009 1:14:10 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
Muôn Hồng Nghìn Tía là Tuyển Tập mới nhất sắp được Phụ Nữ Việt xuất bản.
Có người cho rằng Muôn Hồng Nghìn Tía nghe có vẻ nữ tính, vì thoáng nghe, mình có cảm giác sặc sỡ, nhiều sắc màu, mà thường thiên hạ cho rằng như vậy là "nữ tính"!
Đầu tiên, các chị trong PNV tính làm như mọi năm là chỉ có "nữ văn sĩ" thôi, nên đặt tựa là "Muôn Hồng Nghìn Tía", nhưng thiển nghĩ đó có nghĩa là "nhiều sắc màu", thì đàn ông hay phái nam cũng đâu phải là không có màu sắc? Nhìn chú công đực mà xem có phải rực rỡ hơn các nàng công cái hay không? Hay nhìn chú gà trống mà xem, có ít nhất ba màu xanh, nâu, tía đó chớ. Mấy con cá bảy màu chắc là cũng có giống đực đấy nhỉ?
Muôn Hồng Nghìn Tía năm nay của PNV có sự tham gia của một "nam văn sĩ" hy vọng là bước khởi đầu cho các ông mạnh dạn tham gia viết vào các tuyển tập kế tiếp.
Thiết nghĩ Muôn Hồng Nghìn Tía là gồm nhiều sắc màu, đa dạng, không cần "eo hẹp", là dành cho phái nam hay phái nữ.
BN.
Users browsing this topic
Guest (10)
138 Pages«<5556575859>»
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.