quote:
Gởi bởi tonka
Thằng internet kia không lẽ cắt dây chuông của Bình rồi hay sao mà im thin thít vậy cà
Internet thì nó không dám cắt. "Bà" mà sùng lên thì 10 thằng Internet "bà" cũng bỏ, nó dám mà "láng cháng" với "bà bà" à, hi hi hi...
Nhưng hôm qua, chị bạn rủ đi hái táo với gia đình chĩ, đúng cái lúc mình đợi điện thoại của chĩ, thì thấy đường dây điện thoại không làm việc nữa. Thử đủ thứ, thấy nó vẫn im re, đoán chừng cái số của chĩ gọi cho mình, không gác điện thoại lên đàng hoàng nên phôn mình bị kẹt chăng? Dùng cái phôn tay gọi cái phôn nhà, thấy tiếng đường dây bận. Gọi qua phôn nhà chị thì thấy vẫn reo. Vậy thì cái vấn đề là ở điện thoại nhà mình. Tức quá, gọi lên tổng đài, cũng phải mất 10 phút làm theo lời nó, để nối lại đường dây điện thoại. Thành ra tính ra chỗ hẹn để hái táo sớm, cuối cùng lại bị trễ.
Chưa hết, ra tới đường, đến phiên cái điện thoại di động hết pin, vì phải dùng nó để gọi tổng đài, lâu quá, nên nó hết điện. Không còn thời gian để chạc thêm điện vào nó, nên đành phải chạy luôn. Tới được con đường có cái nông trại để hái táo, thì chu choa ơi, nó đông quá chừng chừng! Thiên hạ, lễ Tạ Ơn chắc không có chỗ nào để đi chăng, nên đổ xô về đây hái táo hết chắc, đi đâu mà đi lắm thế? Vì con đường thì nhỏ, chỉ một lane ngược, một lane xuôi, nên hễ không nhìn thấy số, là bị hụt như chơi. Lần đầu tiên đi hái táo trên con đường này, tưởng chỉ có một chỗ thôi, ai dè con cháu đếm được đến sáu, bẩy chỗ. Mấy đứa nhỏ cười mẹ nó, chạy qua chạy lại cái địa chỉ mình muốn đến hai, ba lần mới vào được. Có điềm gì không, mà tất cả mọi thứ đã thấy lộn xộn ngay từ đầu?
Vào tới nơi, chị bạn chạy ra đón, hỏi sao lâu vậy? Cười, bảo em hết chuyện cái phôn, đến chuyện địa chỉ khó thấy. Hai vợ chồng chị và hai đứa con đã có sẵn mỗi người một cái túi. Thấy mẹ con Bình tới, chị phát cho mỗi người một cái túi. Đứng xếp hàng một hàng dài để được cái xe lớn tới chở đi vào trong vườn táo. Gió mát, nắng ấm, không khí thật tuyệt vời để đi hái táo hay làm bất cứ một hoạt động nào ngoài trời. Chị đề nghị hay là mình đi bộ vào, đâu cần phải đi xe đâu, nhưng anh chị bảo, cái thú là để tụi nhỏ ngồi trên cái "wagon", cái cảm giác đi thăm nông trại mà? Bình hiểu cái cảm giác của anh. Gió mát, nắng ấm, xe không mui, người đông, cái cảm giác giống như đi phà ra đảo, nhưng hôm nay là đi hái táo, hứa hẹn chắc cũng phải vài ba túi đem về.
Táo ở những cây bên ngoài đã bị người ta hái gần hết, chỉ còn mấy trái trên cao. Phàn nàn với một người giữ vườn ở đó, hắn bảo, tụi bay tới ngày kế cuối rồi, đòi hỏi nhiều quá sao được? Nhưng hắn vẫn cười, và... khá đẹp trai! Hắn bảo, thôi tụi bay chịu khó đi sâu vào bên trong. Ừ, thì phải đi sâu hơn nữa chứ, mới bắt đầu thôi mà lị?
Vào sâu bên trong, cây có nhiều trái hơn, nhưng họ giăng dây, ý là chỉ cho hái đến phần đó thôi, chứ không cho đi quá sợi dây. Bất bình nảy ra ở trong đầu, tại sao cho người ta vào vườn, lại chỉ giới hạn cho một số cây thôi? Nhưng không nói ra, chỉ bảo với chị bạn, không đúng cái táo em thích, em sẽ không hái. Anh chị bảo, khoan hãy hái, để chụp hình cái đã, và dĩ nhiên phải lựa cây nào nhiều trái thì chụp hình mới đẹp chứ? Vượt qua sợi dây giới hạn, để chụp hình ở cây nhiều trái, một người giữ vườn khác, không... đẹp trai bằng anh hồi nãy, kêu phải đi ra, vì mình đã đi quá hạn định. Đính chính, chúng tôi chỉ chụp hình, không hái. Anh ta cho phép vài phút và đuổi ra, thái độ gắt gỏng thấy rõ, tao cho phép tụi bay chụp hình rồi, bây giờ phải đi ra đi chớ, không được vào chỗ này, tụi bay vào, người khác vào theo. Chị bạn bày tỏ sự bất bình, tụi tao đến đây để vui (we are here for fun), mà cuối cùng mày làm tụi tao bực mình. Hắn "trả treo" lại, còn tụi tao làm việc thương mại (we are here for business), không có vui gì ở đây hết. Bình thấy ly nước đã đầy, đang tràn ra...
Chị bạn giận thấy rõ, bảo đi khỏi nơi này ngay! Bình vuốt, thôi kệ nó đi chị, cãi nhau với nó làm gì, mất vui đi. Nghe lời giải thích của nó đi, mình vào người ta đi vào theo, người ta đâu biết mình chỉ có chụp hình thôi đâu, người ta vẫn hái. Chị tức, nhưng mình tốn tiền để mua, đâu có xin xỏ gì nó đâu, mà nó nói chuyện với mình như vậy? Cái thứ chủ người ta còn nói chuyện đàng hoàng, cái thứ làm công thôi, lại nói chuyện quá dễ ghét! Anh chồng cũng biết vợ giận, cũng vuốt, nhưng ly nước đã tràn! Chúng tôi đi qua khu vực khác, loại táo khác, ngọt hơn hay chua hơn?
Táo không ngọt hơn, vẫn không phải cái loại Bình thích, nhưng thôi kệ, chẳng lẽ đi hái táo lại đi về tay không? Hái đại vài trái vậy. Mấy đứa nhỏ không có hứng thú với việc hái táo. Chúng đi theo, nói chuyện với nhau, không hái, không ăn, không thử, thấy câu chuyện gay gắt, căng thẳng giữa bác và người giữ vườn, cũng bất bình nhưng... không nói (giống mẹ?
), nhưng buông một câu "vô tội vạ", như vầy thì ở nhà coi ti vi coi bộ khỏe hơn! Bác cháu nghe, mẹ cháu nghe, có cái gì không vui trong cuộc đi chơi này? Người ta đi chơi để mua niềm vui, đâu phải để mua sự bất bình đâu nhỉ?
Đấy, mỗi ngày Bình đều cố đi kiếm một niềm vui, nhưng cuối cùng vẫn chỉ thấy những nỗi buồn, thiệt là chán!
BN.