quote:
Gởi bởi Binh Nguyen
[quote]Gởi bởi camel
Anh Camel đi đâu, lâu quá không gặp? Anh ghé quán là đã nói "xỏ xiên" tui rồi há? Anh nói dzậy là oan cho Bình hết biết! Mèn ơi, tụi nó mới ăn chục, hay mười mấy năm nay thôi chứ mấy, mà đứa nào cũng muốn "vật" mẹ nó nổi rồi, Bình ăn đến mấy chục năm nay, hơn tụi nó là bình thường, nhỏ hơn tụi nó mới là "bất bình thường" đó chớ!
Cái kiểu sợ "lên đường, lên mỡ" thời nay, thì lẽ ra con nít phải lấy tiền nhiều hơn, vì chúng ăn như hạm đội, còn mấy người già già, "giữ eo", thì phải nên lấy ít hơn mới phải! Mấy anh chị nghĩ coi có phải hông? Gặp cỡ chị Tonka, ăn "chai", thì dzô buffet Đại Hàn, toàn "thịch" không, là coi như lỗ chắc!
BN.
Không biết có phải vì xỏ xiên chị Bình... nên cuối tuần rồi tôi bị một phen lên ruột !
Thôi nhân đây kể chuyện về con cháu coi như làm hòa với chị đi ha !
- Phone ring... đầu giây bên kia là em gái tôi, tôi hỏi :"Mọi người sao rồi... tụi nhỏ chơi đã chưa ! Ngày mốt bay về cả chứ?"
- "Bác T đó hả? - Ừa , hết xí quách rồi... về chớ vì thứ ba bọn nhỏ phải đi học lại ! Oh... bé Euruka con cô Tr. bị sốt từ tối thứ tư - hôm qua phải đi emergency... nhà thương nói nó bị bị dehydrate. chắc ok thôi ! Hôm nào bác mới về lại nhà? "
- "Humm... chơi gì mà chơi dữ vậy , đến nỗi "con heo con" bị sốt luôn [}:)]! Thứ năm tuần sau anh xong công việc , dọt sớm. Nếu Jap Air ok thì anh bay sang Honolulu , chạy ra Waikiki ở 2 đêm... để tắm biển , hy vọng cái chân bị nấm độc sẽ hết ! Cuối tuần bay về nhớ nói anh hỏi thăm mẹ... có gì thì email cho anh "
- Chủ nhật ở bên này đã là thứ hai , check mail thì nhận được tin cháu Eureka bị sốt lại nên phải nán lại đảo Kauai ! Ba của cháu cùng tất cả mọi người bay về đất liền để 2 cháu lớn còn phải nhập học. Cũng may cô em gái còn có bà chị chồng ở lại đảo phụ giúp một tay. Nhà thương ngòai đó cũng tốt họ cung cấp chỗ ở cho 2 người lớn để ở lại săn sóc cháu bé.
- Gọi về Hawaii cho cô em :" Anh hả , con bé nó bị sốt lại , b/s chưa biết chắc bị bịnh gì , vẫn còn phải thử máu và vô nước biển , ngòai lúc bị sốt thì nó cũng tỉnh táo lắm... người mẩn đỏ , em hy vọng là nó chỉ bị lên sởi , nếu là vậy thì cũng không lo lắm !"
- "Ok vậy có gì thì anh gọi cho Tr sau , chiều thứ năm anh bay về Honolulu , em còn ở Kauai chắc anh cũng không qua được , take care , có gì phone về nhà nói Th email cho anh !"
- Ba ngày sau đó không có tin , tôi vẫn đinh ninh là cháu tôi ok và có thể đã về đất liền !
- Chiều thứ năm đáp Honolulu , nhảy shuttle về Sheraton Waikiki vì club báo vào tuần trước có phòng cho mình ở đó ! Đến nơi thì cô tiếp viên nói mình nên chờ vài phút vì họ có message chuyển lên phòng ! Khi mở message... tôi muốn rụng rời tay chân , em rể thứ 3 của tôi nhắn tin có việc khẩn cấp anh gọi về nhà ngay cho bất cứ ai ! Tôi cứ ngỡ mẹ tôi ở nhà có chuyện không hay ! Nhưng thực ra là em gái tôi nói "con bé heo" không khỏe , không biết chuyện gì nữa , nhà rất lo... nhưng không thể bay ra ngay đêm nay , em tôi hy vọng tôi có thể nhảy chuyến bay sớm nhất sang đảo Kauai để xem sao.
- Tôi gọi sang Kauai cho Tr... thì đầu giây bên kia em tôi giọng rất là hoảng hốt , nói cháu bé không ngưng sốt , bịnh viện vẫn chưa xác định được bịnh gì ,đến hôm nay đã là ngày thứ 8 , người cháu bé sưng đỏ , sáng nay hai môi sưng đỏ bầm và nứt ra máu, bloody eyes
. Tôi chưa kịp nói tôi sẽ sang đảo thì em tôi nói "anh chờ phone em , b/s mới báo họ sẽ chuyển con bé về Honolulu ngay tối nay, vì bên đó có nhà thương chuyên trị con nít và các bịnh đặc biệt , hiện giờ Aunti của nó cũng đang thu xếp hành lý để tìm máy bay sang đó trước "
- 12 giờ khuya em gái tôi gọi phone nói vì phải bay bằng private jet nên giờ vẫn chưa bay , xe ambulance thì đã chờ sãn - Sang đến bên đó là vào ER ngay - Thôi anh ngủ giữ sức , em với dì nó đã thức 4,5 hôm nay rồi rất cần back-up vào ngày mai.
- Tôi gọi về nhà thì lại được tin em rể , ba cháu bé ngày mai cũng sẽ bay ra... tôi nói anh sẽ đón chú Tr, yên tâm đi... chuyện đâu còn đó , đừng phone hòai làm Tr nó lại quýnh quáng , anh gọi cho chị S chị của em rồi ,chị cũng nói đã về Honolulu rồi có 2 chị em dù sao cũng yên tâm hơn.
- Trên phi cơ vào buổi sáng tôi đã ngủ 1 giấc dài... không ngủ được nên tôi thả bộ ra phố... đi một hồi thì thấy mình đứng trước ngôi nhà nhỏ trước bãi biển Waikiki - đường xá vắng hoe... vì cũng đã 2 giờ sáng rồi. Tôi nhìn tượng thánh Augustine làm dấu tháng giá rồi đi về hotel.
- 10 giờ sáng hôm sau , đất liền gọi ra nói em rể đã bay - Em gái tôi vừa gọi về nhà báo mới nói chuyện với b/s xong , họ tin là họ biết được chuyện gì đang xảy ra , Tr cần đem cháu bé đi khám tim và ultra sound vài cơ phận trong người - Tính mạng không nguy hiểm... nhưng thời kỳ khó khăn vẫn chưa qua - Tôi nghe xong thở phào thì cô em gọi "bác không cần vào bây giờ , đón bố Tr xong thì vào luôn " nên tôi ra thẳng airport.
- Chiều hôm đó mọi người đứng ngồi nghe bà b/s Marian Melish trình bày về căn bịnh Kawasaki Syndroms - Bà đã giải thích và khiến chúng tôi nhẹ cả người - tuy bịnh không chính thức có thuốc nào chữa trị - nhưng 98% các trẻ em bị KS đều hồi phục trong 1 thời gian kỷ lục !
http://www.cdc.gov/kawas...ks_hawaii_pidj_2005.pdf
Bác sĩ Marian là một nữ b/s đã ngòai 60 , bà theo bịnh này đã 30 năm. Hiện bà là bác sĩ thường trú tại Kapiolani Women Children hospital in Honolulu của Hawaii. Bà cũng là giảng sư về nhi khoa của đại học y khoa tại địa phương.
Bà rất thông cảm và hiểu về nỗi lo sợ của thân nhân gia đình của các cháu nhỏ vì bịnh này đa số , hay nói hầu hết phát bịnh ở lứa tuổi trên dưới 2 tuổi - bịnh lại không có thuốc để detect và xác định - thường bịnh chỉ được phát hiện khi các trẻ em bị nóng sốt qua 5 hoặc 6 ngày và trên người xuất hiện các triệu chứng - các cơn sốt lập lại và kéo dài khiến tính mạng bị đe dọa... hơn cả tâm lý b/s cùng người thân của bịnh nhân sau nhiều ngày không xác định được là bịnh gì - thử máu và nước tiểu đều không ra kết quả vì tới nay KS vẫn chưa được biết là do virus hay bacteria.
Kawasaki Syndroms lại không phải bịnh phổ biến vì tỉ lệ lớn nhất lại là ở bên Nhật , sau đó là Hàn Quốc ! Tại Hawaii thì đến nay tổng số có 500 bịnh nhân tính từ năm 1981... trẻ em bị bịnh này da phần có tổ tiên là người Nhật , người Korea... một ít là người Hawaian , Phi.
Trong lúc gia đình chúng tôi ngồi nghe b's Melish trình bày và trấn an thì cùng lúc đó nhà thương đã chuẩn bị đúng 6 giờ chiều thì truyền vào người cháu bé "huyết tương" lấy từ người lớn (glodium) - b/s nói bịnh không có thuốc chữa nhưng khoa học lại khám phá ra rằng không hề có người lớn nào nhiễm bịnh này , hoặc có mà immunity system của người lớn đã tự chống lại bịnh rất tốt - do đó khi truyền huyết tương của người lớn vào người các bịnh nhân trẻ em sơ sanh thì các cháu nhỏ như có sự hổ trợ để tự cơ thể điều tiết khả năng chống lại bịnh.
Nếu KS phát hiện sớm thì không hề hấn , nhưng sau 6, 7 ngày... nguy cơ các vessel (mạch máu) bị inflammed có thể khiến xuất hiện vấn đề tim mạch và sau này có nguy cơ bị bịnh về tim mãn tính - May cho cháu gái tôi là cháu rất mạnh mẽ , nên b/s Melish đã khuyên chúng tôi không cần lo lắng.
- 6 giờ chiều , sau khi cháu bé được truyền ! Tôi năn nỉ em gái tôi cùng cô của cháu nên ra hotel để ngủ sau quá nhiều ngày thức trắng đêm - Tôi sẽ ở lại phòng bịnh người em rể để trông chừng , tôi hứa với em gái tôi là 2 anh em sẽ không ngủ "chắc chắn" vì tôi có 2 ly cafe - Tôi hiểu trên người Eureka có máy theo dõi nhịp tim - máy truyền glodium , cháu ngủ yên nhưng có thể có những phản ứng mạnh làm đứt dây hay sao sao đó.... do đó tôi sẽ ngồi trông chừng cháu mà không làm bất cứ chuyện gì. Cậu em rể thì thực tội nghiệp , vừa đói vừa mệt vì tuy trong đất liền , nỗi lo lắng làm cha mẹ đã khiến nó trông như con gà rù - Tôi lại phải vận động và đưa ra phương án - thôi em nằm dài ra đi , ngủ lấy 45 phút gì đó , để anh ngồi đây , không cần lo lắng vì anh 2 ngày trước ngủ nhiều lắm rồi - Yên tâm cứ ngủ 1 giấc ngắn , đến giờ b/s trực vào cho cháu uống thuốc và kiểm sóat (cứ 1 giờ 1 lần ) thì anh đánh thức em - nhờ vậy mà cậu em cũng làm được 2, 3 giấc ngắn đến sáng. Lúc cả hai cùng thức thì 2 anh em chuyện trò.
Điều mừng vui kinh khủng là chỉ mới 2 giờ sáng , tôi phát hiện các mẩn đỏ trên da tay và lưng của cháu tự biến mất - 4 giờ sáng lúc cháu bé bú sữa thì môi của cháu đã bình thường - sau 9 ngày chịu đựng cháu tôi có bị xọp đi đôi chút nhưng không đến nỗi nào. 5:30 sáng cháu mở mắt , nhoẻn miệng cười và đòi ba cháu bế - năm phút sau vài lần cháu bé dụi mắt... cháu bi ba bi bô vài chữ - tôi đưa tay ra xin bế... cháu cười nhưng dấu mặt và vai ba cháu - 2 anh em không thể tả nổi nỗi vui mừng - tôi lôi phone ra gọi về đất liền báo tin cho mọi người , dặn nhà yên tâm chờ phone đừng có gọi ra làm "hàng xóm" không ai ngủ được
.
- Cũng 6 giờ sáng thì lượng glodium truyền vào người cháu bé đã hoàn tất - b/s trực nói vì là thứ bẩy nên chiều b/s Melish mới vào , nhưng bà nhắn là bà nhận được đầy đủ báo cáo từ b/s trực - mọi việc tốt hơn mức dự tưởng , tuy Eureka phải chịu đựng khá lâu trước đó... nhưng thể chất của cháu rất mạnh mẽ, nên chỉ cần 24 giờ nữa là cháu coi như ổn định và có thể xuất viện để có thể về đất liền.
- Tôi gọi phone cho em gái tôi , nói cô cứ từ từ sửa soạn... nhưng ra bịnh viện sớm thì tốt.... vì đến phiền anh về đi ngủ ! Hôm sau chủ nhật quả nhiên b/s Melish ký giấy discharge, mọi người kéo nhau ra Waikiki ăn buffet ngắm biển... cùng lo các thủ tục giấy tờ lấy chuyến bay ! Đã hết bịnh thì sợ ai nữa... nán thêm 1 ngày ngủ nghỉ cho khoẻ... báo hại hôm nay tôi về là trình diện đi làm ngay thấy mệt ôi là mệt !
Kết luận câu chuyện.... nếu bọn nhỏ mà nó ăn nhiều hơn mình cũng là điều mừng đó chị Bình !