Rank: Advanced Member
Groups: Registered, Editors Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 4,945 Points: 1,581 Location: Đông Bắc Gia Trang
Thanks: 1 times Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
|
Quán xá vắng tanh, thấy mà sợ! Nhớ những ngày mới vào diễn đàn, sao mà có nhiều chuyện để nói thế. Hay là tại có bao nhiêu chuyện nói hết rồi, nên giờ không còn gì để nói nữa? Hay là hiểu nhau quá rồi, mình chưa nói ra câu nào, mọi người đã biết hết là mình muốn nói cái gì, nên ngại im luôn cho được việc? Hay tại mọi người bận quá, nhất là mùa hè, lại mắc đi chơi xa, nên không có ai quởn để mà nói? Hay tại thấy quán xá vắng người, nói ra chẳng ai nghe, nên thôi mình khỏi nói luôn, đỡ phiền thiên hạ?
Đằng nào thì cũng không phải. Muốn viết một truyện gì đó, thì chữ nghĩa cũng đã đi vacation rồi, chẳng ra câu cú, đầu đề gì, cứ nghĩ ra cái tựa đề của một truyện ngày xưa "Bầy Phượng Vỹ khác thường", vậy, rồi thôi, chẳng nhớ rõ câu chuyện đó như thế nào, và tại sao nó cứ ám ảnh mình. Đúng là hết chuyện để viết, để nói, để bàn, nên cứ nghĩ tới, nghĩ lui hoài một chuyện xưa, mà mình cũng không rõ là cái chuyện gì.
Đi ăn đám cưới, ông bố vợ nói bài diễn văn hay quá, làm ai cũng cảm động! Được hỏi, bài văn hay ở cái chỗ nào, không biết trả lời làm sao. Chỉ nói, nguyên cả bài hay do nhiều yếu tố cộng lại, nhiều khi cách nói chân tình của người nói làm cho nó hay, nhiều khi câu nói ngắn gọn nhưng vào ngay ý chính, làm người nghe cảm động. Cũng như ngắm một bức tranh đẹp, hỏi đẹp ở chỗ nào, thì thật khó trả lời, bởi vì toàn bộ cấu trúc, hình ảnh, màu sắc hài hòa lẫn nhau làm cho nó đẹp, không thể nói riêng là đẹp ở chỗ nào.
BN.
|