quote:
Gởi bởi camel
[quote][i]
... chị Bình ơi !... có tới quán chớ sao không ! Nhưng tới đọc không hè !
... mỗi tuần mà không đọc được "văn" của chị... thì cũng như ăn cơm thiếu nước mắm dzậy đó !
...
(xí quên cho tui hỏi nhỏ , có nghe mí người VN ở Montreal nói... tiếng Phờ Răng Xe bên Cà Ná Dền có accent khác hẳn với bên Phú Lang Sa phải không chị Bình? )
Hè hè, vậy là cũng nhiều người giống anh Camel, chỉ đọc chứ không viết, không nói, không bàn...
Anh Camel, người ta nói người Quebec của Canada nói tiếng Pháp "còi", tiếng "còi" là tiếng hổng giống tiếng người Pháp bên Pháp nói, còn sự thiệt như thế nào Bình hổng biết, tại vì Bình cầu nói được tiếng "còi" thôi là may rồi, đằng này "On, đơ, toa" còn chưa rành làm sao biết "còi" với không "còi"? Nhưng mà, chắc họ nói đúng đó anh, tiếng Anh của người Mỹ khác tiếng Anh của người Anh, gặp người Việt nói tiếng Anh thì accent còn độc đáo nữa, mà còn gặp người Hoa nói tiếng Anh thì khỏi nói luôn, đi party, họ gọi là đi "pác tì", thành ra tiếng Pháp cũng vậy thôi.
Anh chờ đọc "văn" (trong ngoặc kép) của Bình (Ngự), thì Bình kể cho anh nghe chuyện này nè:
NHỮNG CHUYỆN BUỒN TRONG NGÀYNếu phải kể những chuyện trong ngày, tôi có biết bao nhiêu để mà kể! Chính vì có nhiều quá, nên không biết phải kể cái gì. Tôi nói cô em chồng vào mục thơ của tôi mà đọc, thì sẽ biết tôi buồn vui như thế nào. Cô ta vào đọc, xong cho tôi một câu như thế này: "Thơ của chị Bình hay, nhưng buồn quá! Chị Bình nghĩ coi có nên đi bác sĩ không, chứ để những chuyện buồn tích lũy hòai trong người như vậy, coi chừng bị bệnh trầm cảm hay trầm uất đó." Mèn ơi, tôi mà đến cái nước phải đi bác sĩ tâm lý, thì chắc thiên hạ cũng điên hết rồi! Tôi thấy tôi lúc nào cũng vui như tết đấy thôi.
Như hôm nay chẳng hạn, cái xe đang chạy ngon lành, bỗng nhiên, tôi nghe "lục cục, lạc cạc". Tôi tắp vào cái tiệm gần đó, xong tôi ngoan cố lấy lái tiếp, cái xe không chạy, hai người đàn ông ở đằng sau nhẩy xuống và la tôi, "xe của mày hư rồi, cái bánh xe nó sắp bị long ra, mày để xe đó đi gọi xe tow đi". Mèn đét ơi, hú vía, may mà nó ở trong bãi đậu xe, chứ nếu đang chạy trên xa lộ là xảy ra tai nạn rồi. Họ kêu tôi de xe lại, tôi nhìn cái xe đậu lòi ra ngòai chỗ đậu nhiều quá, nên hỏi, "tao de thêm một tí được không?" Ổng nói, "tao nghĩ mày nên để yên như vậy, gọi xe kéo đi, không "move" được nữa đâu, tao chỉ có thể giúp mày đến đó thôi. Rất may, là mày đang ở trong đây, chứ mày đang ở ngòai đường là xảy ra tai nạn rồi." Lúc đó, tôi mới chợt nhớ đến ơn của họ, nên vội vàng cám ơn rối rít. Đúng là "rối trí" rồi mà!
Tôi gọi ông xã tôi, cố lấy giọng thản nhiên: "Anh, xe hư rồi, gọi xe tow đi." Anh biết tôi cũng "panic" như nhiều người đàn bà khác, nên bảo: "Được rồi, để bố tính!" Vậy rồi thôi, anh gọi xe tow cho tôi, liên lạc thẳng với người sửa xe, còn tôi vẫn "ung dung" đi tới chỗ làm, may mà nó bị ngừng ở gần chỗ tôi làm, đi bộ tới cũng được.
Tới chỗ làm, mở cái lap top ra, cái lap top cũ, chạy chậm hơn rùa, trong khi gắn vô hệ thống "High speed Internet", thiệt là mỉa mai, ai cũng hỏi tôi, hôm nay mới gắn high speed đó, có chạy nhanh hơn không? Tôi cười, nó không những không chạy nhanh hơn, mà đang chạy, tự nhiên ngừng rồi tắt luôn, hi hi hi. Rồi nó lại tự động chạy lại, để mà tôi đang đánh bài "văn" này cho anh Camel đọc đây. Tôi nói với anh bạn, ông chủ cho tôi ngồi ké tiệm để làm việc, rằng: "Nhất định chiều nay em đi mua vé số. Hồi sáng, xe không chạy, bây giờ computer không chạy, chiều nay đi mua vé số nhất định trúng, hi hi hi." Đó, tôi vẫn cười với những nỗi buồn trong ngày như vậy đó, tỏ ra cho người ta biết mình buồn, đâu có giải quyết được gì đâu?
Bình Nguyên