quote:
Gởi bởi tonka
Nó vắng là tại BN:
chớ sao lại đổ thừa cho tui
Tui không có ở không B ơi, ngày nào cũng ra vô đi thăm bệnh hết á. Việc sở cũng đang bận nữa nên càm ràm hết nổi. Chỉ chạy vào đọc rồi đi ra để khỏi bị behind thôi.
Thì thấy quán xá vắng quá, mình... đổ thừa đại
(may ra gỡ được vốn, hi hi hi!) Chị đi thăm bệnh ai? Có nặng lắm không? Cho Bình gởi lời hỏi thăm nhé, Bình mong người đó mau bình phục, Bình mừng, vì lâu không nghe chị... càm ràm, nhớ lắm!
Nói thiệt với chị, là Bình cũng như chị, bận "túi bụi hột sen" luôn, cũng ráng bắt chước chị chạy vào đọc để khỏi "lạc hậu", mà cũng không kham nổi, nhiều cái phải bỏ qua luôn, không đọc được nữa, hoặc là đọc phớt phớt thôi, hổng dám "bàn ghế" gì hết, vì đọc không kỹ, bàn là "gẫy" liền, hi hi hi.
Mới đầu Bình nghĩ, chắc tại mình "nói lớn" quá, các anh chị "điếc" tai, nên ai cũng "sợ", không "dám dzô bàn ghế" nữa. Nhưng rồi nghĩ lại, "rảnh" như Bình mà còn có lúc "bận", thì các anh chị khác vốn dĩ đã không rảnh thì còn bận đến cỡ nào? Thôi, thông cảm cho mọi người, mọi người không tới quán là tại vì bận, và cũng tại vì không có gì để nói hay phàn nàn nên không tới quán.
Thôi, giờ không có chuyện gì để càm ràm, mình đem chuyện vui ra khoe vậy. Hôm thứ ba vừa rồi, con gái lớn của Bình có một buổi "presentation" bằng "Phờ-răng-xê" đàng hoàng, trong vùng Bình ở, cháu được hạng nhất, trong khối lớp của cháu, level tiếng Pháp căn bản. Mai mốt cháu sẽ được đi thi tỉnh bang, cái đơn thấy điền, hỏi ở nhà cháu có nói tiếng Pháp không? Có học ở trường nói tiếng Pháp bao giờ không? Dĩ nhiên làm sao cháu nói tiếng Pháp ở nhà được, vì tiếng Pháp, bố mẹ cháu "dốt đặc cán mai" mờ! Cha mẹ cháu ở vùng tiếng Anh, xổ được mấy chữ tiếng Anh là tốt rồi, làm sao mà cháu được học tiếng Pháp? Nhưng Bình nghĩ, có lẽ vì cháu biết tiếng Việt sơ sơ, nhờ mẹ cháu dạy, nên cháu học tiếng Pháp dễ dàng chăng? Hi hi hi.
Hi hi, "nói gần nói xa chẳng qua nói thiệt", tui muốn khoe là nhờ tui dạy tiếng Việt cho cháu giỏi, nên giờ cháu cũng giỏi tiếng Pháp, hi hi hi. Thì đã bảo, không có chuyện gì nói, nên tui khoe tui ra mà, mấy anh chị đừng cười tui nghen! À nói vậy mới nhớ, cái giải thưởng 1, 2, 3 của Vui Buồn Miền Đất Hứa của báo địa phương ở đây (xin xem trong mục Văn - Chuyện Viết Của Tôi: "Tiếng Anh, Tiếng Tôi" do anh Biển Chết đăng), hổng có tên tui, làm tui buồn năm phút. Trời ơi, tui cầu được giải ba hết sức, để tui chắc chắn là tui được trúng giải một lần trong "sự nghiệp viết văn", vậy mà, cái mơ ước lúc nào cũng là cái ước mơ, híc híc.
Thôi, an ủi, là bài của Bình cũng được đăng rồi, mà cũng có tiền nhuận bút rồi. Cứ vậy rồi từ từ mình khá hơn hén? You never know, right?
BN.