Nhật ký một chuyến đi - Pleiku, Buổi sáng và ly cà phê cuối cùng...
Nov. 27, 2007 - 4:30 AM
Trời vẫn còn mù tối khi mấy anh em chúng tôi đã chỉnh tề áo mũ nhẹ nhàng cùng nhau lách mình ra khỏi chiếc cổng sắt thật to trước Thánh đường. Chúng tôi dành buổi sáng cuối cùng ở Pleiku để giã từ bà cụ bán cà phê - Cho đến bây giờ, tôi vẫn có thể hình dung được, thật rõ, dáng dấp chậm rãi nhưng vui vẻ của người đàn bà đã quá 80 tuổi, sáng sáng độ canh ba, bà một mình ra dọn "quầy" cà phê vỉa hè với hai bộ bàn ghế nhựa và chiếc xe chất đầy đủ các vật dụng cần thiết để pha những ly cà phê đặc quánh dưới ánh đèn cầy leo lét... bên ngòai khu Thánh đường. Đây là "điểm hẹn" của anh em nhóm chúng tôi những buổi sớm... trốn lễ! Thật vậy, điều ni tôi nói nhỏ và xin đừng ai... cười nhé! Vì dù ở ngay trong khuôn viên nhà thờ, gặp gỡ Cha và Sơ hàng ngày, thế mà mấy anh em trong nhóm, có lẽ một phần vì thương bà cụ tuổi đã xế bóng mà còn phải vất vã kiếm sống, một phần vì "mê" cái không khí lành lạnh, tĩnh mịch, dễ thương và thật hiền lành khi bóng đêm lặng lẽ nhường chổ cho ánh rạng đông... nên chúng tôi vẫn gõ cửa phòng nhau để rồi cùng nhẹ nhàng lách mình qua khe hở của cánh cổng sắt nặng nề sau hồi chuông đầu, vòng quanh góc đường Lê Lợi để ghé đến gian hàng của bà cụ trong lúc rải rác dăm ba người đi ngược chiều để vào Thánh đường. Và chúng tôi đã hiển nhiên trở thành khách quen của bà. Ở tuổi này, nơi chúng tôi gọi là "Quê hương của người viễn xứ," thì có lẽ giờ này bà đang ôm ru cháu ngủ, hoặc "khổ" lắm thì cũng vẫn còn yên giấc, chứ chắc chắn không phải lặn lội - đôi hôm dưới mưa - để pha cà phê cho khách trong đêm tối thế ni! Dầu sao, tôi vui và cảm ơn sự có mặt của bà, vì như thế, chúng tôi có được cơ hội và một điểm dừng chân, để mỗi ngày được cùng bà chào đón bình minh trên quê hương. Rạng đông mỗi ngày, được lặng lẽ cùng nhau ngồi ngay trên vĩa hè nhấp ngụm nước nâu đặc quánh thơm nồng mùi đất Mẹ , bên lề cuộc sống bận rộn đang âm thầm ngoi dậy. Nơi đây, chỉ trong mấy hôm, chúng tôi đã biết rõ cuộc đời cơ cực vì chồng, vì con để rồi bà phải bỏ làng quê lên phố núi này, lạc lõng cô đơn... Trong bóng đêm, bà đâu biết tôi đã quay mặt đi, loay hoay pha thêm tí nước nóng từ chiếc ly nhỏ bà "tặng" thêm, cho ly cà phê (hay cho cuộc sống này?) đỡ đắng và cũng để che dấu giọt nước mắt đang chực chờ tràn ứa...) Nhìn bà cụ, tôi lại nhớ đến Mẹ tôi và những ngày xưa tần tảo... Biến cố 75, dù ngàn đời vẫn là một vết thương đau xót, nhưng nhờ Thượng Đế chở che, để hôm nay chúng tôi còn có mặt được nơi này - một góc phố vô danh trên quê hương - được cùng nhau cảm thông... Chao ơi, làm sao tôi có thể diễn tả hết được - cái Tình giữa Người và Người - làm sao tôi có thể ghi lại hay diễn đạt được niềm vui trong đôi mắt của bà cụ khi bà run run nhận số tiền (quá nhỏ nhoi!) mà chúng tôi trao cho bà mỗi buổi sáng?
Cũng như mọi hôm, bà "điểm danh" và vui mừng khi thấy không thiếu một khuôn mặt nào trong nhóm. Chút nữa, tôi biết bà sẽ buồn, khi biết chúng tôi đến uống ly cà phê cuối cùng ở góc phố với bà... Nhưng tôi biết, bà rồi cũng sẽ dễ dàng chấp nhận mọi điều. Cả cuộc đời bà, từ chồng, từ con, từ những người hàng xóm láng giềng... tất cả rồi cũng đã bỏ bà ở lại... thì chúng tôi, những người khách qua đường, có lẽ cũng... thế thôi! Sao riêng tôi thấy nao nao...
(ts xin phép ngừng viết ở đây, lòng chợt thấy... ! Chuyến đi VN chỉ có 2 tuần mà chừng như quá nhiều đổi thay trong cuộc sống...!)
TiêuSa