Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

2 Pages12>
Nhật ký một chuyến đi
TiêuSa
#1 Posted : Tuesday, January 8, 2008 4:00:00 PM(UTC)
TiêuSa

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 80
Points: 0

Nhật ký một chuyến đi - Tân Sơn Nhất 32 năm sau...

Nov. 16, 2007 - 3:25 PM

Đặt chân đến phi trường (mới toanh!) Tân Sơn Nhất [TSN], một cảm giác lạ lùng len lỏi trong từng thớ thịt đường gân! Tại sao nhỉ? Tôi cũng không muốn tìm hiểu, có lẽ vì tinh thần tôi đến ngày hôm ấy đã quá căng thẳng và mỏi mệt!

Hơn 32 năm trước, cũng tại nơi này, với chiếc áo dài trắng và túi hành trang nhỏ chứa quyển nhật ký, quyển lưu bút, và một ít hình ảnh, tôi đã... nhẫn tâm quay mặt ra đi, bỏ lại quê hương khói lửa! Chuyến bay ngày 29 tháng 4 năm ấy là chuyến bay cuối cùng rời khỏi TSN trước khi phi trường bị pháo...

Kể từ ngày ấy, nước mắt đã trở thành những cơn lũ cuốn trôi tôi trong cuộc sống nhiều khắc khoải âu lo của hơn 32 năm... Giờ đây, chừng như những giọt lệ đã đặc quánh bám chặt trong khoé mắt! Tôi thấy tôi tươi cười, nói chuyện xã giao với người nữ cán bộ xoát giấy một cách rất tự nhiên (trong khi các bạn tôi đã thông qua giai đoạn này từ lâu, và đang đứng đợi...) Dù biết người cán bộ giữ chân tôi, không phải vì tôi... có duyên đến độ cô ấy muốn nói chuyện mãi, nhưng... tôi biết làm gì hơn là trả lời những câu hỏi - rất... vô tư của cô?

Cuối cùng rồi cũng qua! Tôi vội vã theo chân các bạn chạy ra bên ngoài phòng đợi thân nhân với khối hành lý khổng lồ! (Trước giờ đi đâu tôi cũng chỉ có một chiếc xách tay nhỏ, quen rồi! Hôm ni vì chủ ý mang theo những món quà cho Tây Nguyên [TN], cho bà con bạn hữu... nên thật sự tôi "ngộp" với chúng!) Ngồi bên trong khung kính nhìn ra hàng người lao xao đón thân nhân bên ngoài mà ngơ ngác - làm sao biết được ai là người đón mình trong rừng người ấy nhỉ? Chưa kịp suy nghĩ, anh T, người bạn với nhiều "kinh nghiệm" nơi đây đã gọi tôi đi ra ngoài với anh để tìm người đón. Không ai biết mặt anh L, người tài xế của Cha, nên chỉ chủ ý tìm P, người bạn địa phương của nhóm.

Không thấy P, cũng chẳng nhận ra khuôn mặt nào trong đám đông bên ngoài, chúng tôi... bỏ cuộc, trở vào lại bên trong khung kính của phòng đợi. Cảm giác hụt hẫng chợt ùa về... Tôi ngồi xuống chiếc băng ghế duy nhất trong phòng đợi, tâm tư ngỗn ngang... Các anh đang tìm điện thoại để liên lạc. Tôi nghe loáng thoáng một mẫu đối thoại, rất "oai" và rất gần, để bất chợt nhận ra một anh cán bộ còn trẻ vừa đến ngồi cạnh bên tôi trong khi hướng dẫn một người “Việt kiều” mới đến.

Cùng lúc ấy anh T trở vào gọi rối rít. Anh đã tìm gặp anh L và Tiến. Đồng thời cũng biết P đang trên đường đến. Thế là chúng tôi đẩy đống hành lý ra ngoài bãi đậu xe. Để mặc các anh toan tính chuyện chuyên chở, tôi vẫn loay hoay với chính mình trong những rối rắm tâm tư...

Vẫn không một giọt nước mắt, lạ! Người "nổi danh" mít ướt mà mắt vẫn ráo hoảnh! Lạ hơn nữa, tôi như đi trong mơ, nói cười chào đón như một cái máy mà lòng trống rỗng! Có lẽ TSN đã được tu sửa lại quá mới, quá tân kỳ, chưa cho tôi nhìn được một chút gì của quê hương xưa cũ... Có lẽ tôi đã tạo riêng một bức tường đá quanh tôi, để không cảm nhận những gì có thể... không hay chăng? Tôi cũng không biết, chỉ thấy tâm hồn mình chai cứng...

Lúc này, hay một tuần trước đây khi còn ở Thái, tôi biết tôi không được bình thường - Đầu óc như... mụ đi! Nói, cười, khóc, hay lặng im – đôi lu’c thật ngô nghê! Có lu’c tôi như ngồi trên lửa, khi như đứng trong khối băng đá... đổi thay vô chừng!
……….
TiêuSa
#2 Posted : Wednesday, January 9, 2008 6:28:08 AM(UTC)
TiêuSa

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 80
Points: 0

Nhật ký một chuyến đi - Đường đến Tây Nguyên...

Thứ Bảy Nov. 17, 2007 - 6:00 AM

Tôi thức giấc từ rất sớm - nếu có thể gọi là "thức giấc" - vì thật ra chỉ là những chập chờn trằn trọc! Đêm đầu tiên ở Saigon, nóng, bụi, người... nhớp nhúa vì chưa được tắm (về đến nơi đã khuya mà phòng tắm u tối lù mù... đầy muỗi, tôi ngại nên sau khi nói chuyện với P & nhóm, tôi quyết định leo vào mùng cho... chắc ăn!) Tránh được muỗi, nhưng hơn 40 năm không nằm chiếu, lại thêm những nghĩ suy vừa bắt gặp, tôi nằm đó thao thức chờ sáng. Bốn giờ, trời vẫn còn thẫm tối, nghe tiếng P bên ngoài nhưng tôi vẫn còn... nằm nướng - Hy vọng chợp được đôi mắt đã lõm sâu từ những ngày tháng thiếu ngủ trước đây một cách vô vọng! Năm giờ, thôi! dậy cuốn mùng sửa soạn trả phòng để còn kịp ra gặp Bố Oanh trong giờ điểm tâm trước khi từ giã Bố. Cũng may, không biết xui khiến sao mà P chọn đúng tu hội Naza ni để nhóm nghỉ đêm, và tôi được gặp Bố trước khi Người đi Úc. Nếu không, tôi cũng sẽ rối vì không biết những món quà thân nhân của Bố gởi sẽ được để nơi nào! Cám ơn sự xếp đặt của P.

Đúng sáu giờ ra bàn ăn - tỉnh thì đã tỉnh, nhưng dạ trống cồn cào. Lại nhìn thấy đĩa rau tươi thật ngon, muốn ăn lắm nhưng chợt nhớ đến cái bụng hay... làm eo của mình, tôi đành ngồi chống đũa, xin ly cà phê sữa. Nhiều chuyện muốn nói với Bố lắm, nhưng không tiện, thôi vậy! LH thế nào cũng thông cảm, vì không phải lúc nào Người cũng có giờ rỗi!

Bảy giờ rưỡi, sau những thủ tục lỉnh kỉnh biếu xén, cám ơn..., nhóm bốn người gồm anh L, TS huynh, OX tôi, và ts lên đường "Hướng Về Tây Nguyên" [HVTN]. Thật tiếc vì anh T đã không thu xếp được công việc để cùng đi lần này. P thì sẽ đến sau vì còn bận phải lo cho cháu HH trong lần giải phẫu vừa rồi. Khởi hành... sớm thế mà chúng tôi vẫn không tránh được nạn kẹt xe khủng khiếp trong thành phố! Có lẽ điều tôi "ngại" nhất là chuyện kẹt xe trong cái không khí nóng bức ở đấy.

Qua khỏi giòng sông Đồng Nai trên chiếc cầu cũ kỷ gió sương, tôi tỉnh hẳn người. "Cơn sốt" kẹt xe không còn nữa. Hai bên đường đã bắt đầu có những căn nhà đơn sơ với gian hàng xén phía trước và bụi chuối sau hè - hình ảnh quê hương tôi đó. Mở toang của kính xe, dù bên ngoài vẫn bụi mù (tình trạng ô nhiễm đã lên đến cao độ trên mảnh đất bé nhỏ này...!) Tôi hít một hơi dài - Việt Nam! Cho đến bây giờ tôi mới thật sự cảm nhận được nơi tôi đang hiện hữu! Hơn ba mươi hai năm...

Tôi thầm cám ơn Cha, vì Người đã tiên liệu được cảm xúc này của tôi khi quyết định gởi anh L đem xe đến phi trường để đón nhóm. Trước đấy, chúng tôi đã dự trù đi máy bay đến Pleiku. Đi xe sẽ tốn độ 12 giờ, nhưng bù lại chúng tôi sẽ có cơ hội nhìn lại quê hương mình...

Chúng tôi chuyển hướng ở Ngã Ba Dầu Dây để đi về Bảo Lộc, thêm độ 3 giờ lái xe, nơi chúng tôi sẽ đón thêm anh Tr. - người bạn "nối khố" của OX tôi từ thuở còn... để tóc chỏm - để cùng nhau về Pleiku. Ngay ngã ba là một tấm bản đồ thật lớn hướng dẫn các lối đi chính. Có lẽ đây là một trong những tiến bộ đáng ghi nhận về vấn đề giao thông của VN (tôi xin sẽ ghi thêm về điều ni sau, trong những chuyến viếng thăm các làng dân tộc ở vùng biên giới).

Lần đi này tuy tôi không mang theo máy ảnh, nhưng TS huynh đã "thương tình" giao luôn cho tôi chiếc máy digital để tôi khỏi "ngứa nghề" ;)) Và thế là tôi cứ tha hồ ngồi bấm máy. Cây dừa, gốc chuối, buồng cau, cậu bé cỡi trâu, ngôi đình hoang phế, căn nhà mái lá, bà cụ bán xôi, ông lão với chiếc xe thồ ngất cao hàng hóa... Tôi quên hết những gì ngay bên cạnh mình. Tâm hồn tôi được rong chơi theo với từng khung cảnh bên ngoài cửa xe... Dù có đổi thay (dị hợm,) dù có nghèo nàn muốn khóc, dù phát triển có ngỗn ngang vô lối... thì đấy vẫn là quê hương tôi - ngàn đời vẫn là VN hình cong chữ S với 2.500 km đường biển, với dãy Trường Sơn sừng sững ngăn chia biên giới, vẫn "trời hành cơn lụt mỗi năm"...

TS huynh muốn ghé lại Định Quán để ăn trưa. Từ xa, chúng tôi đã nhìn thấy những tảng đá lớn chồng lên nhau. Thêm một điểm khác là bức tượng Phật Bà Quan Âm bên hòn đá lớn cạnh đó. Anh L dừng xe bên chiếc quán nhỏ ven đường cho chúng tôi chụp hình. Tôi nhận ra ngay rằng bây giờ tôi không thể đến gần để leo lên những tảng đá ấy nữa, và tôi đành xoay mặt đi để không chụp tấm hình Định Quán với những sắc màu không mát mắt. Còn quá sớm để ăn trưa nên chúng tôi chỉ uống cà phê. Đây là lần đâu tiên tôi được ngồi xuống chiếc ghế nhỏ, nhâm nhi ly nước nâu đặc quánh, bên lề cuộc sống trên quê hương tôi. Cái cảm giác là lạ không còn nữa, thay vào đấy là một mối cảm thương rất nhẹ trong tâm tư... Tôi đã trở về, tôi đang hiện diện nơi này...

Chiếc xe lại tiếp tục con đường về Đức Trọng. Ngang qua phố, hôm ấy là thứ bảy - mùa cưới - nên chúng tôi được thấy những hơn mười mấy rạp cưới bên lộ. Ở vùng này, người ta dựng những chiếc lều lớn để sắp bàn ghế cho bữa tiệc cưới. Đón khách ngoài "cổng" là hình cô dâu chú rễ thật lớn trong khung kiếng. Khách đến dự đèo nhau trên những chiếc xe gắn máy với những gói quà xinh xinh...

Trí nhớ đã... phản bội tôi, vì đã qua bao nhiêu địa danh, cũ và mới, nhiều lắm mà nay tôi lại quên mất! Tôi tự an ủi mình, chắc tại tôi đã nhớ... nhiều thứ khác, tôi nhớ từng khuôn mặt bạn bè, người thân của hơn nửa đời người - bên kia nửa vòng trái đất, tôi nhớ cả một quê hương... nên nếu có quên những cái tên, thì chắc mọi người cũng sẽ bỏ qua cho tôi! Xe dừng ăn trưa ở một quán nhỏ, cũng bên quốc lộ. Anh chủ quán dễ thương mời cho xe vào đậu trong hàng hiên cho mát. Xe có số Pleiku nên người khác dễ nhận ra là của khách phương xa. Tôi đi tìm nước rửa mặt, mới bắt gặp lần đầu tiên, nhà vệ sinh của dân tôi. Hình như bây giờ nơi nào (kể cả trong khách sạn - hạng xoàng nơi tôi đã chọn,) đều có nước sạch để rửa. Nếu không là nước máy thì cũng là nước hồ, nước giếng, nước mưa chứa trong lu. Những lúng túng thoạt đầu rồi cũng qua, có lẽ... khá hơn cách dùng giấy báo cũ. Lúc ấy tôi mới nhớ đến lời dặn dò của một người bạn, "đi đâu thì nhớ mang theo cuộn giấy..." Tôi mĩm cười một mình, cuộn giấy "kiss me" ở quê hương tôi bây giờ có nhiều công dụng lắm nha, vì là giấy có nhãn hiệu (nghĩa là có kiểm soát "chất lượng",) nên có thể tin tưởng để dùng cho mọi thứ, từ công dụng chính cho đến việc lau muỗng đũa thay cho khăn ăn... Bữa cơm đầu tiên trên quê tôi hình như ngon hơn: Có cá kho tộ, dưa chua, xà lách trộn, và tô canh cải. Tôi ăn hết bát cơm chả chừa món nào - để sau đó mới... giật mình vì dám ăn món rau sống và món dưa chua! Kệ! lỡ rồi!

Đến lúc trả tiền tôi mới hốt hoảng: Cả ba anh em nhóm tôi không ai có tiền VN cả! Buổi sáng ni anh L đã "xung phong" đãi chầu cà phê. Chúa ơi! Hỗng lẽ lại bắt anh ấy "đãi" nữa?! Mà ở đây thì xa thành phố quá, cũng tội cho chủ quán nếu phải đi đổi tiền nước ngoài! Tôi đành nói riêng với anh L để anh ấy lo phần chi tiêu cho chúng tôi cho đến khi về Pleiku - thiệt là...! Anh vui vẻ "Chị ts đừng lo, để đó em." Ừ thì phải để đó chứ biết sao! Chưa hết đâu, anh L còn phải "lo" những quả dừa khi tôi... bất chợt thèm, lo những quả bưởi và nhãn để chúng tôi thưởng thức trên xe khi tôi trông thấy các quầy trái cây ven lộ...

Xe gần đến Đức Trọng vào giờ tan trường. Nhìn các cô nữ sinh trong bộ áo dài trắng áo len xanh nước biển, tôi quắt quay nhớ Dalat, nhớ trường Nữ Trung học Bùi Thị Xuân và thời hoa mộng... Chiếc máy ảnh được tôi xử dụng tối đa. Xoay bên ni ghi lấy hình ảnh hai cô đạp xe, xoay bên tê để chụp nguyên một "bầy con gái" líu lo... TS huynh làm tôi giật mình khi nhắc: "ts nhớ chụp hình cái cô mặc đồng phục và... bịt miệng đó nha." Ừ nhỉ, đến lúc ấy tôi mới để ý là có rất nhiều cô mang "khẩu trang" (chữ được anh L giải thích - để tránh bị viêm mũi vì không khí ô nhiễm và bụi.)

OX tôi gọi bạn. Hình ảnh cuối trước khi xe ngừng mà tôi chụp được là dáng anh Tr. đứng bên vệ đường ở cuối con đèo để đón bạn... Tôi trân quý tấm ảnh này lắm, vì tôi nhìn thấy trong khoé mắt hai người bạn thiết, những giọt nước long lanh...

PC
#3 Posted : Wednesday, January 9, 2008 7:30:08 AM(UTC)
PC

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,668
Points: 25
Woman

Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
Chào chị TiêuSa đến với PNV. Rose Đang theo dõi bước đi của chị đến vùng Tây Nguyên! Cooling
TiêuSa
#4 Posted : Thursday, January 10, 2008 3:06:04 AM(UTC)
TiêuSa

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 80
Points: 0

quote:
Gởi bởi PC

Chào chị TiêuSa đến với PNV. Rose Đang theo dõi bước đi của chị đến vùng Tây Nguyên! Cooling



Chào chị PC. Cám ơn chị, ts rất vui khi trở lại thăm và sinh họat PNV. Và cám ơn chị PC đã "theo dõi" bước chân ts. Thềm nữa nè... ts

Nhật ký một chuyến đi - Tây Nguyên: Pleiku phố núi...

Chúa Nhật Nov. 18, 2007 - 12:30 AM

Đoạn đường Saigon – Pleiku lẽ ra chỉ cần độ hơn 12 giờ lái xe, thế mà chỉ vì chuyển hướng, chúng tôi đã đi gần 17 giờ đồng hồ - Cảm ơn anh L!

Vừa đến nơi Cha đã khoát áo ra đón. Mắt vẫn… ráo hoảnh, tôi vui mừng ôm lấy Cha. Đây là lần thứ hai trong hơn 32 năm tôi gặp lại Người. Hơn bảy năm trước, tôi gặp Cha bên Mỹ. Lần này, trông Cha có da có thịt hơn, nhưng không khỏe mạnh như trước! Chắc chắn là Người đã vâng theo lệnh bác sĩ sau 3 lần ngã quy. Ngay sau những mừng vui hội ngộ, tôi bỗng nghe một giọng nói trong trẻo khá quen thuộc nhắc nhở Cha vào nghỉ và mời nhóm vào phòng nghỉ tạm ở khu nhà khách. Tôi nhận ra giọng Sơ Nương, người đã trả lời điện thoại lần tôi gọi trước khi lên đường. Thế là cả nhóm theo chân Sơ lên lầu. Sơ đưa tôi vào căn phòng đầu tiên rồi dẫn các anh qua phòng bên cạnh. Cha ngồi nán lại chuyện trò với chúng tôi đôi phút trước khi trở về phòng riêng trong lúc Sơ Nương vẫn bận rộn hướng dẫn mọi người. Đã khuya nên Sơ cũng cáo từ sau khi dặn đò: "Ở đây lễ sáng lúc 5:00 AM, nhưng chuông đỗ lần đầu lúc 4 giờ…"

Nơi đây, Pleiku phố núi …

Nửa khuya về sáng trời lành lạnh, cái lạnh nhẹ nhàng vừa đủ để cảm được hạnh phúc của chiếc chăn ấm. Lúc ấy tôi mới kịp nhận ra là phòng tôi có tấm màn ngăn che giữa chiếc giường và bộ bàn ghế gỗ nho nhỏ bên ngoài. Chiếc màn màu xanh núi rừng… Thế là tôi vội vàng vào phòng trong để trút bỏ hết những bụi đường. A! nói đến bụi đường, tôi nhớ lại đoạn "xa lộ" vừa qua từ ngã ba Liên Khương về đến Pleiku - Ui chao, tôi quên mất không biết có bao nhiêu ổ gà, không phải nhỏ đâu nha! Cũng may là TS huynh lại một lần nữa nhường cho tôi ngồi phía trước để… ngắm cảnh và chụp hình, nên cũng không bị xóc nhồi cho mấy, nghĩ đến đã sợ rồi!

Loay hoay mãi vẫn không biết làm sao mở nước nóng - mà cũng chả biết phòng có nước nóng không! Thôi, đêm ni đành làm người… dân tộc vậy! Nước mát lạnh làm tôi tỉnh hẳn người! Không đem theo đồng hồ và điện thoại cầm tay nên tôi cũng chẳng biết lúc ấy là mấy giờ, chỉ cảm nhận cái hạnh phúc được cuộn tròn trong chăn ấm… Và lại thêm một đêm mất ngủ…

Tôi nằm đó ôn lại những hình ảnh và những sự việc trong mấy ngày qua… cảm nhận rõ hơn bao giờ hết, một nỗi buồn mênh mang… mênh mang… vô cùng! Vẫn ngỡ mình trong mơ! Ước gì tôi có thể xoay ngược thời gian!

Tôi giật mình khi nghe hồi chuông đầu. Ui chao, đã 4 giờ sáng rồi cơ à? Vẫn với cố tật nằm nướng, tôi nhắm mắt che hai tai để được nằm yên lặng thêm (Cha có dặn "Cha cho tụi bây đi lễ 9:30 sáng để ngủ cho khỏe đó.") Nhưng rồi có được yên đâu, tiếng đọc kinh từ bên nhà nguyên vọng lên rõ mồn một! Tôi lì lợm nhắm mắt, thả hồn lang thang. Chuyến đi này rồi sẽ ra sao? Tôi phân vân nhớ lại những ngập ngừng đã có từ bao lâu nay, từ hai ba tháng trước ngày đi, từ lúc cầm lấy vé máy bay… tôi vẫn không hoàn toàn sẵn sàng để lên đường! Hơn 32 năm về thăm quê hương, tôi lại chọn lấy Pleiku, phố núi cao xa lạ của những người dân tộc, của những người phong cùi, của những bé khuyết tật, mồ côi … mà tôi và các bạn trong nhóm đã góp chút tình cưu mang trong gần bảy năm qua… Chiều hôm qua, khi xe chạy ngang ngã ba LK, nơi ấy chỉ cách Dalat hơn 30 km, thế mà tôi chỉ lẵng lặng quay đi… Còn nơi đây, phố núi mù sương xa lạ này có gì để tôi chọn đến? Tôi biết, tôi muốn thăm Cha một lần - vì mấy ai biết được ngày mai? Và tôi cũng nhớ lời đã hứa với các bạn trong nhóm: Thăm các chương trình nhóm giúp tài trợ để làm tường trình và soạn đề nghị hoạt động cho năm tới. Bấy nhiêu thôi cũng đã đủ… nặng vai, khi lòng tôi vẫn còn xôn xao bất ổn! Thế mà…! Tôi chợt thấy đôi má mình ấm hơn… Ôi! vì sao những giọt nước mắt đã lặng lẽ rơi trong đêm này nhỉ?

Chuông nhà thờ đỗ lần thứ hai, 5 giờ sáng rồi đấy. Có tiếng Cha giảng dưới nhà nguyện. Tôi nằm đó lắng nghe, với hy vọng tìm được chút an bình cho tâm hồn mình…
TiêuSa
#5 Posted : Thursday, January 10, 2008 10:55:58 PM(UTC)
TiêuSa

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 80
Points: 0

Nhật ký một chuyến đi - Tây Nguyên: Người phong, ngày đầu gặp gỡ ...

Thứ Ba Nov. 20, 2007 - 4:30 AM

Pleiku phố núi …

Chuông nhà thờ đă đỗ từ 4:00 sáng. Vội vàng tôi sửa soạn để kịp xuống nhà nguyện dự Thánh lễ sơ’m đầu tiên kể từ ngày đến đây. Khóat vội bộ quần áo thể thao (ấm, duy nhất) mang theo, tôi xuống lầu qua nguyện đường. Nhà nguyện nhỏ nhưng ấm cúng đă vang vang lời kinh cầu. Nhịp sống ở đây bắt đầu từ lúc trời vẫn còn thâm thẫm tối. Tôi không ngờ TS huynh đă có mặt trước tôi – À hah! thêm một người... không ngủ được!

Lễ sáng nay do một cha khách đảm nhiệm, trong khi Cha Đông đang bận lo sắp xếp công việc trong phút cuối cho tổ chức gặp gỡ với đồng bào dân tộc phong cùi và các cộng tác viên trong ngày hôm nay tại Pleiku. Theo chương trình, chúng tôi sẽ có cơ hội tiếp xúc với gần 200 người từ nhiều làng, nhiều sắc tộc, nhiều tôn giáo (Công Giáo, Tin Lành, và kể cả những người không đạo) trong hôm nay. Thoạt đầu, ngỡ Cha tổ chư’c v́ có chúng tôi đến, nhưng sau này chu’ng tôi mới hiểu rơ, hằng năm, Cha vẫn tổ chức như thế cho các làng dân tộc người phong – Một ngày vui cho họ: Được “đi chơi”, được ăn uống phục vụ, được gặp gỡ những người “anh em” của các sắc tộc khác (Jarai, SêĐăng, Bahah...), được “quà”, hơn thế nữa, đây cũng là dịp để các người đại điện của làng (“già làng”, chữ của người dân tộc), hoặc của các cộng tác viên (các Sơ, các Cha, các Thầy, hay các t́nh nguyên viên như P...) thay mặt dân làng nói lên những “nguyện vọng”, những điều mà đa số dân trong làng của họ cần. Và từ những buổi gặp gỡ như thế, cùng vơ’i những nhận xét trong những buổi “tham quan” tận nơi, những y’ kiến, yêu cầu, nhận định về những điều cần làm cho dân làng sẽ được bàn thảo & đu’c kết cho chương trình giúp trong tương lai . Ngày gặp gỡ này, lẽ ra Cha tổ chức trong tháng 12 mừng Giáng Sinh, nhưng v́ nhóm về trong tha’ng 11, Cha và Giáo Xứ Thăng Thiên đă quyết định “dời” sớm hơn để nhóm có cơ hội gặp gỡ, chứng kiến, và sinh hoạt chung với những người dân tộc đă trăi qua cơn bệnh khắt nghiệt...

Lễ tan lúc 6:00 AM. Ca’c chị giúp trong bếp đă vội trở về để lo buổi ăn sáng cho Cha, các em nội trú, và khách (nhóm chúng tôi đó mà!) Hôm nay ăn sáng sớm, v́ chúng tôi còn cần phải phụ các chị trong việc phụ trách phần ăn sáng cho các người dân tộc.

7:00 AM, đă thấy vài người đến. Trong bếp thật rộn ràng dù phần ăn sáng chỉ đơn giản mo’n mì ăn liền (mì gói,) thôi. Nhưng để có thể phục vụ nhanh chóng con số gần 200 người ngay không phải là việc đơn giản. Các chị phụ trách đă mua sẵn một số bát và muỗng nhựa – loại dùng một lần rồi tặng luôn cho người xử dụng (vì lv́ do người dân tộc cần và cũng vì phòng giữ vệ sinh...) Những bát mì nóng đầu tiên đă được mang ra . Chiếc bát hơi nhỏ, có lẽ mỗi người phải được ăn 2, 3 bát mới đủ no. Thế là chuyện phục vụ tăng lên gấp đôi ba lần! Cha vừa bước vào sân nhà thờ, nơi chúng tôi đă cùng quư anh chị trong Giáo Xứ sắp đặt bàn ghế, đă nhận ra ngay điểm “trục trặc” ấy! Cha bảo các anh chị lo việc bếp đổi ngay những cái bát. Thế là chúng tôi chuyển sang những tô nhựa, cũng màu xanh núi rừng... để chuẩn bị tiếp. Nhìn anh L, anh SH, B... loay hoay cắt những quả ớt cay nồng để kịp phục vụ cho những người dân tộc (họ rất thích ăn ớt với mì!) tôi bỗng thấy cay cay... Ở đây, không có sự phân biệt “chức phận”, chỉ có người dân tộc và người phục vụ...

B., cô bạn thân của tôi đến từ Đalat, không biết tự lúc nào đă trở thành một “cộng ta’c viên đắc lực” của các chị K, T, và L trong bếp. B không chỉ giúp buổi sáng, mà còn cùng các chị chuẩn bị buổi ăn trưa cho mọi người, trong khi tôi và các huynh trong nhóm tham dự buổi họp mặt trong hội quán ngay sau đó. Trong buổi họp, tôi cũng mới biê’t ra là B đă xin riêng với Cha để đóng góp bữa ăn đó cho tất cả. Tôi bỗng nghe lòng rộn một niềm vui.

Vẫn với thói quen “trốn” phía sau, tôi ngồi cuối hội quán để chụp hình và quan sát, cho đến khi (bị) anh Sĩ Hùng (mời) lên phía trước khi Cha gọi! Từ lúc đó, TS huynh giữ máy chụp hình trong khi tôi... cầm bút ghi chép. Vì... không chuẩn bị, bản “tường trình” của tôi chi chít những chữ, bằng bút mực qua đến bu’t chì (khi hết mực!) trên mặt sau của những bài hát tiê’ng dân tộc mà anh SH vừa phát ra cho mọi người cùng tập. (Tôi cũng xin mở ngoặc chổ ni – xin đừng ai yêu cầu tôi “hát” lại nha – “Hát” tự nó đă là một “cực h́nh” cho tôi, mà hát tiếng dân tộc nữa thì thật tình, tôi không muốn làm ai phải hăi sợ bỏ ra về đâu nha!)

Một điều rất tế nhị đó là hôm nay Cha không dâng lễ cho người dân tộc – Lv́ do thật đơn giản (như Cha đă tŕnh bày trong lời nói đầu,) vì đa số dân các làng có mặt không phải là người Công Giáo. Do đó chúng tôi có cơ hội học được một số bài hát dân tộc rất vui.

Buổi “hội thảo” (hihihi, tôi xin được dùng cái chữ “to lơ’n” ấy cho vui), vì thật sự tôi nhìn thấy điều đó. Đă có hơn 20 người đại diện các làng (tranh nhau) lên để phát biểu nguyện vọng của dân làng mình, để trả lời những thắc mắc của Cha về những gì họ nói (hay xin). Tôi suv́t khóc khi nhìn thấy một ông già làng lên đến nơi mà không nói được tiếng nào, lâu lắm sau đó, qua chiếc microphone do một Sơ cầm (vì tay ông không c̣n ngón nào nên không cầm được!) ông mới lấy can đảm đủ để lắp bắp xin giếng nước sạch cho làng và xin giúp đỡ cho các con em có phương tiện đi học. Đa số nói tiếng Việt không rõ, phải nhờ ông Hyuih (Dúi) chuyển dịch dùm, cũng có những già làng nhiều “kinh nghiệm” trong chuyện phát biểu v́ kiến và thỉnh nguyện... Chung chung các làng dân tộc ở vùng này (Pleiku và phụ cận) đều cần nước sạch, phương tiện cho con học hành, thức ăn, thuốc men... Một số xin được chuyền điện, nhưng điều này Cha thẳng thắng gạt bỏ, vì ngoài tầm hoạt động của ḿnh.

Đặc biệt, Sơ Liên (dòng PhaoLồ) đă nêu ra, từ những dữ kiện thật đă xảy ra cho người dân tộc nghèo và ngây thơ, đó là ư thức về bệnh SIDA! Sơ cho biết, và được sự đồng thuận của rất nhiều các Sơ và các cộng tác viên có mặt, là không riêng gì người dân tộc, mà chính các Sơ và các cộng tác viên cũng không hiểu gì về căn bệnh này (bệnh trạng và sự lây lan ...) mà thoạt đầu các sơ chỉ nghĩ đó là một biến chứng của bệnh....... ghẻ lở! (Cho đến khi bệnh nhân được đưa vào bệnh viện Saigon).

Cũng như từ thỉnh nguyện xin giếng nước sạch ở ca’c vùng sỏi đá (giếng phải được đào sâu hơn 30, 40m mới gặp được mạch nước trong!) đưa đến việc nhấn mạnh vấn đề vệ sinh của việc đun nước sôi. Cha đặt câu hỏi cho mọi người, kể cả các Sơ và các cộng tác viên, “Hiện nay ai uống nước đung sôi ?” thì có tiếng Ya Oliver... (ngồi cạnh tôi), nói nho nhỏ “Dạ tôi không đun nước!” Mới nghe, ai cũng cười, nhưng thật là xót xa! Sơ Oliver là một Sơ người dân tộc, rất bình dị và thương người phong cùi . Sơ hết lòng lo cho người phong, từ săn sóc vết thương lỗ đáo cho đến việc giúp di chuyển bệnh nhân về bệnh viện.

Những điều này, không phải chỉ dành để giáo dục dân làng, mà c̣n phải huấn luyện những người cộng tác viên để có thể hướng dẫn dân làng. Song song với việc đào thêm giếng sâu, việc dẫn nước suối sạch từ trên núi về làng, việc cấp phát nồi đun nước và bình chứa nước... là những khoá huấn luyện bổ túc cần có về vấn đề vệ sinh căn bản, về bệnh lv́, về những chứng bệnh (tương đối mới và xa lạ đối với người dân tộc – như SIDA) trong chương trình phục vụ người phong cùi và gia đ́nh.

Chỉ mới hôm đầu tiên gặp gỡ, tôi đã nhìn thấy những gút mắc, những khó khăn, những tế nhị khónói mà có lẽ nếu không đến tận nơi, nh́n tận mắt, tham gia với tấm lòng rộng mở... tôi sẽ không bao giờ tưởng tượng nổi! Vì chỉ với tấm lòng và tiền (nếu có!) mà không có được cái nhìn bao quát và khả năng điều động khắp nơi, tất cả cũng sẽ chỉ là những hạt muối bỏ biển!

Bữa ăn trưa thật “thịnh soạn” với món càri, bánh mì, chả giò, và dĩ nhiên, món rau sống. Nhìn hội trường đầy người, với những “khúc tay” (!) kẹp lấy cái bát hay miếng bánh mì, nhìn những nụ cười ngây ngô, nghe những tiếng cười dòn dã của mọi người... tôi nghe lòng mình ấm lại xen lẫn xo’t xa! Một điều tôi thật... hãnh diện (cho chính tôi!) và vui, vì tôi không nhìn thấy sự e dè trong bất cứ một ánh mắt nào, cho dù những hình hài trước mặt tôi đều dị dạng đến thương tâm! Dù biết rằng đa số những bệnh nhân phong này đă được chữa trị, dù biết rằng Cha cũng đă lo phòng để tránh những chuyện lây lan (như cách rửa những chiếc tô nhựa...) nhưng tôi vẫn thật sự vui khi tôi và nhóm đă hoà đồng được vơ’i những những con người ngây ngô đáng thương này.

Tôi và các anh trong nhóm phụ phần phát quà và nhân dịp đó chuyện tro` gần gũi hơn với những người dân tộc và các cộng tác viên. Nhiều người đă đến từ những làng xa xôi, cách Pleiku đến hơn 50 – 60 km. Có người đă đi bộ dăm ba cay số để đến điểm hẹn, rồi được chung nhau đi xe gắn máy, đi xe đò... Dù rằng tiền di chuyển được Cha lo, nhưng nếu không có sự góp sức và tấm lòng của những Sơ, Cha, Thầy, và của những cộng tác viên, cũng khó có được ngày “hội” vui như hôm nay cho những người xấu số này . Họ vui như ngày hội. Xúng xính trong bộ quần áo “đẹp” nhất, họ đă về đây!

“... Gặp nhau đây, rồi chia tay, ngày vàng như đă vụt qua trong phút giây...”, chúng tôi tiễn đưa từng nho’m, với những túi quà (có mùng, mền, áo lạnh chuẩn bị cho mùa đông đang đến, những chiếc bát, những gói bánh kẹo, những gói mì ăn liền...) với những hứa hẹn, những hy vọng, và nhất là với những nụ cười ấm lòng nhau.

Cảm ơn, cảm ơn người đă cho tôi một cái nhìn có v́ nghĩa hơn về cuộc đời.

TiêuSa
Tonka
#6 Posted : Thursday, January 10, 2008 11:42:33 PM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,652
Points: 1,551

Thanks: 95 times
Was thanked: 204 time(s) in 192 post(s)
Chào chị Tiêu Sa.
Bài tường thuật chuyến đi Pleiku của chị thật hay và cảm động.
Chị có thể cho tk địa chỉ để có thể gởi một chút gì giúp cho những người phong cùi này không?
Cám ơn chị thật nhiều.

ngodong
#7 Posted : Friday, January 11, 2008 12:04:51 AM(UTC)
ngodong

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 3,452
Points: 1,212
Woman

Thanks: 93 times
Was thanked: 35 time(s) in 34 post(s)
Cám ơn TS đã viết về chuyến đi này.

Trước đây hơn ba mươi lăm năm, cô ruột của N Đ là sơ chuyên trách về người dân tộc thiểu số cao nguyên, nên N Đ đã có dịp ở trong nhà sàn, sống với họ vài ngày.

Ngày đó thế giới bình an hơn bây giờ, người dân tộc thiểu số vẫn sống đời sống bình dị như hoa phù dung, như hoa dã quỳ. Bệnh hoạn đối với họ là vì bị thần này thần nọ phạt, với lòng tin như thế, nhất là với cách sống như chim thiên di theo mùa, rất khó để mang khoa học, y tế thường thức vào làng thôn cho họ.
Đọc điều TS viết, N Đ hiểu đến bây giờ mọi sự vẫn thế và còn khó khăn hơn biết bao, thế giới đảo điên, những bệnh lạ phát sinh nhiều hơn, dân số sinh sản trên giải đất hình chữ S đã lên đến số báo động, vùng cao nguyên cũng đã bị khai thác đến tận cùng, sinh thái đảo điên đời sống của người dân tộc càng thêm khốn khó.

Có nhiều bộ tộc họ di chuyển mỗi năm sau mùa thu họach, khi họ bỏ đất đã thu họach xong để đi là khi họ nổi lửa đốt sạch thôn làng. Thản hoặc họ chỉ để lại vài cái chòi làm mốc để vài năm sau quay trở lại. N Đ nhớ thôn làng N Đ được sống cùng với cô là một thôn làng hiền hòa, các sơ mong đem ánh sáng văn minh đến cùng họ, chỉ tối thiểu thôi mà cũng khó khăn kinh khủng.

Sáng lạnh viết vài hàng vì nhớ một thuở xa xưa, khi ấy N Đ chỉ là con bé mười mấy tuổi, chỉ biết khen đẹp, khen dễ thương mọi sự chung quanh, không thấy cái đau đớn của đôi chân đất, không thấy cái đói trong gió lạnh, những con lợn bụng thõng xuống đất, con gà tre bay như chim, tiếng nói của người thiểu số là lạ, nụ cười thật hiền, hơi khói của đêm trong cái bếp phải giữ lúc nào cũng có lửa, mùi rượu cần chua chua, hòa quyện lạ lùng, khi trở về Sai Gòn, N Đ có những khúc vải thật lạ thật đẹp để may thành túi mang đi học, khúc vải được dệt bằng tay, được nhuộm bằng lá cây rừng.



TiêuSa
#8 Posted : Friday, January 11, 2008 12:15:09 AM(UTC)
TiêuSa

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 80
Points: 0

Chào chị Tonka,
Cám ơn chị nhiều thật nhiều nha. Và ts cũng xin đại diện những người dân tộc (bệnh nhân phong & gia đình) cám ơn chị.
ts xin mời chị và tất cả vào website của nhóm HVTN để xem nha (ts chưa cập nhật được, vì hình ảnh chuyến về đã bị... thất lạc hết tại phi trường TSN rồi!) - Hy vọng bạn ts về sau sẽ có.

http://www.huongvetaynguyen.org/

Nếu chị vào phần Ủng Hộ, điền số $ và địa chỉ của chị, sẽ có những địa điểm khác nhau để gởi cho thuận tiện (Mỹ, Pháp, Úc Canada...)
Cám ơn chị một lần nữa, thật nhiều.
Thân ái,
TiêuSa

TiêuSa
#9 Posted : Friday, January 11, 2008 1:36:13 AM(UTC)
TiêuSa

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 80
Points: 0

ND thân mến,
ts rất cảm động được đọc những chia sẻ của ND. ts xin chỉ viết vài lời chào & cám ơn ND trước thôi. Chút nữa, ts xin đáp thư ND nha (ts đang bị... boss gọi !)
Thân mến,
ts
TiêuSa
#10 Posted : Friday, January 11, 2008 1:08:11 PM(UTC)
TiêuSa

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 80
Points: 0


N Đ mến,
Đọc những chia sẻ của N Đ, ts thich ghê vậy đó. Những ví von của N Đ về cuộc sống du mục của người dân tộc thật dễ thương - "đời sống bình dị như hoa phù dung, như hoa dã quỳ" - mà đúng vậy hah N Đ ! Đôi lúc ts nghĩ, cuộc sống đơn giản và gần gũi với thiên nhiên đó thật là hạnh phúc (không nghĩ suy lo lắng...) nếu không phải đói lạnh bệnh tật !
Cô của N Đ bây giờ ra sao? ts lần ni về cũng được tham dự buổi "xoan", được thưởng thức món xôi nấu trong ống lồ ồ, món lá é làm tương chấm... được uống nước mát lạnh đựng trong chiếc bầu, được thưởng thức trà nấu trong nhà sàn... (chưa được "ngủ" trong nhà sàn như N Đ ngày xưa. Và cũng mang được về đây vài cái túi vải, vài cái chăn đạp sặc sỡ dệt tay của người dân tộc, và những chiếc gùi cắm hoa rất nghệ thuật của các em bé trong chương trình xóa mù chữ và đào tạo xã viên mà nhóm HVTN giúp tài trợ...
Mong sẽ có dịp chuyện trò với N Đ nhiều hơn nha.
Thân mến,
ts
TiêuSa
#11 Posted : Friday, January 11, 2008 1:13:02 PM(UTC)
TiêuSa

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 80
Points: 0

Chị Y Nguyên thân mến,
Thật là cảm động khi nhận được lời hứa ủng hộ của chị.
ts xin thay mặt HVTN & những người cùng khổ vùng TN gởi đến chị lòng tri ân sâu đậm.
Rất thân mến,
ts
TiêuSa
#12 Posted : Monday, January 14, 2008 11:08:16 AM(UTC)
TiêuSa

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 80
Points: 0

Nói với Người đã cho một nụ hồng...

Xin cảm tạ người Ân Nhân đầu tiên của HVTN năm 2008 - Với lòng quý mến...

http://www.huongvetayngu.../main/AnNhan.aspx?id=53

TiêuSa

Tonka
#13 Posted : Friday, January 25, 2008 12:01:53 PM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,652
Points: 1,551

Thanks: 95 times
Was thanked: 204 time(s) in 192 post(s)
Lâu quá chưa thấy chị Sa viết tiếp Wink

TiêuSa
#14 Posted : Saturday, January 26, 2008 9:08:14 AM(UTC)
TiêuSa

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 80
Points: 0

quote:
Gởi bởi tonka

Lâu quá chưa thấy chị Sa viết tiếp Wink



Chị Tonka ơi,
ts xin lỗi chị & cả nhà PNV nha. Lâu ni ts bận quá nên chưa viết tiếp được! Cám ơn chị & cả nhà đã "theo dõi" bước chân ts nha. Có người bạn vừa chuyển được cho ts một ít hình ảnh, ts xin chuyển đến chị & PNV xem một ít hình ảnh cho bài "Nhật ký một chuyến đi - Tây Nguyên: Người phong, ngày đầu gặp gỡ ... " trước nha (ts đang chuẩn bị một số slide shows, sẽ "trình" sau nha.

http://community.webshot...ideshow/562279371GAQuws

Rất thân ái,
TiêuSa


Tonka
#15 Posted : Saturday, January 26, 2008 9:22:15 AM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,652
Points: 1,551

Thanks: 95 times
Was thanked: 204 time(s) in 192 post(s)
Cám ơn chị TS.
Bữa ăn của họ thịnh soạn quá, cà ri với bún và bánh mì phải không chị?
Thấy những người mất ngón tay hay nguyên bàn tay, thật là một căn bệnh kinh hoàng Question


TiêuSa
#16 Posted : Sunday, January 27, 2008 12:40:11 AM(UTC)
TiêuSa

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 80
Points: 0

quote:
Gởi bởi tonka

Cám ơn chị TS.
Bữa ăn của họ thịnh soạn quá, cà ri với bún và bánh mì phải không chị?
Thấy những người mất ngón tay hay nguyên bàn tay, thật là một căn bệnh kinh hoàng Question



Chị Tonka ơi,

Dạ, như ts kể trong Nhật Ký, bữa ăn của họ thịnh soạn, đúng như chị Tonka thấy đó. Đây là ngày "đại hội" một năm một lần cu?a họ đó. Và ts thật vui vì cô bạn thân của ts - hơn 32 năm mới gặp lại nhau - đã để đóng góp cho bữa ăn đó. ts vui lắm, khi nhìn thấy tình người thật đầy, dù cô bạn của ts cũng không dư dã gì... Vâng, chị Tonka ơi, căn bệnh thật kinh hoàng - dù hiện nay có thể chữa trị được, thế mà... !
ts xin chuyển đến chị & PNV xem thêm một ít hình ảnh cho bài "Nhật ký một chuyến đi - Tây Nguyên: Người phong, trong chuyến đi Kontum ... " trước nha (ts đang... viết ;) ) Trong album ni, có 1 gia đình Bệnh Nhân Phong [BNP] đang "active" - nghĩa là đang bệnh - mà 1 Cộng Tác Viên đã... "làm gan" đưa về để xin giúp chữa trị. Và đã được "lo" thủ tục để đưa đi bệnh việc sau đó.

http://family.webshots.com/album/562280872YADesv

Rất thân ái,
TiêuSa
ngodong
#17 Posted : Sunday, January 27, 2008 3:01:21 AM(UTC)
ngodong

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 3,452
Points: 1,212
Woman

Thanks: 93 times
Was thanked: 35 time(s) in 34 post(s)
Cám ơn Tiêu Sa nha.
Tonka
#18 Posted : Sunday, January 27, 2008 3:05:19 AM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,652
Points: 1,551

Thanks: 95 times
Was thanked: 204 time(s) in 192 post(s)
Bệnh này trị được hở chị? Không ngờ bệnh này ở VN còn nhiều tới vậy sao? Mục sư Bảo ở đây thỉnh thoảng cũng đi thăm một số bệnh nhân phong ở những nơi không có ai tới cứu trợ. Những người không có ngón tay nhưng họ vẫn manage somehow để xỏ kim vá áo quần, thật tội.

Cám ơn chị cho xem thêm hình ảnh.
TiêuSa
#19 Posted : Sunday, January 27, 2008 4:30:58 AM(UTC)
TiêuSa

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 80
Points: 0

Chào chị Tonka & Ngô Đồng,

Trưa Chúa nhật an bình...
ts cám ơn các chị đã sẻ chia ý nghĩ về những người cùng khổ vùng Tây Nguyên. Vâng, bệnh Phong đã có thể được chữa trị - Và cơ quan WHO đã giúp $ cho VN từ rất lâu (early 2000's,) để "tiêu diệt" căn bệnh này, nhưng... !!!
Tuy nhiên, cho đến nay thì số BNP cũng đang trên đà giảm, một tin mừng! Tuy vậy, đúng như chị nói, có những làng dân tộc xa xôi mình vẫn KHÔNG vào được! Những người như Mục Sư Bảo và một số các Sơ, các Thầy, các Cộng tác viên vẫn phải... lén lút vào chăm sóc bệnh & giúp...
ts xin gởi đến các chị & PNV cái link xem một số hình ảnh (cũ) - trong đó ở cuối có tấm hình họ đang làm việc. Giúp đỡ những người BNP không chỉ giúp riêng họ, mà phải lo cha cả gia đình trong thời gian chữa trị, và sau đó, dạy họ nghề để họ có thể tự sinh sống & nuôi gia đình. Rồi phải dạy cả làng cách giữ vệ sinh để bệnh không lây lan...
Mời các chị nha:

http://www.huongvetayngu...ain/HinhIndex.aspx?ID=4

Thân mến,
TiêuSa
TiêuSa
#20 Posted : Sunday, January 27, 2008 11:55:06 PM(UTC)
TiêuSa

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 80
Points: 0

Ngô Đồng & cả nhà PNV thân mến,

Nhớ hôm nọ N Đ viết về Pleiku (rất dễ thương, ts nhớ N Đ đã ví von đời sống của nhưng người dân tộc như hoa Dã Quỳ...) Hôm ni, để đáp lại tâm tình ấy, ts xin gởi đến N Đ & ca? nha` mo^.t va`i hi`nh a?nh chuye^'n ddi tha(m ca'c la`ng da^n to^.c & mo^.t so^' nha` tre? cu?a ca'c la`ng quanh vu`ng Pleiku..

http://family.webshots.com/album/562294193xzhdtO

Thân mến,

TiêuSa

Users browsing this topic
Guest
2 Pages12>
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.