Và cuối cùng là Ngô Văn Hòn.
Mấy lần trước gặp em, lúc nào chúng tôi cũng nghe Hòn trả lời từng chữ một , thí dụ như hỏi tên con là gì
"Hòn". Hỏi con biết viết chữ không " Biết" ( nhưng thực ra hắn đâu có biết viết ). Lần này hỏi thăm các cô, nghe nói Hòn đã biết biểu lộ cảm xúc hơn, biết ôm vai cô giáo nói " Ốm quá". Cô Hiệu trưởng kể : có lần, Hòn ôm vai cô nói " Cô ốm quá". Cô cười nói " Con đang nịnh cô đó hả"
Hòn đang tập làm quen với các con số và chữ cái, em đang học ở lớp Kỹ năng 2.
Đối với người lạ, Hòn có vẻ rất rụt rè và mắt luôn nhìn xuống đất khi nghe hỏi han em. Chúng tôi hiếm khi thấy em cười, nhưng trong đợt phát hb vừa qua, tôi chợt bắt gặp Hòn ân cần vuốt tóc Phát và cười rất tươi. Lúc thấy tôi đang nhìn em, Hòn rụt tay lại và không cười nữa
Thật tiếc vì tôi đã không kịp chụp được hình lúc em cười , Hòn có nụ cười rất dễ thương.
Nghe các cô giáo nói : hồi bé, Hòn đã từng sống cùng gia đình của người cô trong rừng trong một thời gian dài, xung quanh không có người ở, người lớn thường vắng nhà để lại mấy đứa con nít chơi với nhau. Ngày đầu tiên được dẫn đến trường, Hòn luôn nói " về, về", bây giờ thì có vẻ thương cô, mến bạn rồi
Lần ghé thăm này chúng tôi có dịp hỏi kỹ hơn và chụp hình các em hs, lần trước không gặp được em nào vì do ghé vào dịp hè thì phải. Ở đây, có những trẻ nhìn thì có vẻ rất bình thường, như tôi bắt gặp một cô bé khoảng 12, 13 tuổi trông trắng trẻo dễ thương, có ai biết em là trẻ câm điếc nếu không thấy cô giáo dùng thủ ngữ để nói chuyện với em. Hay có một bé trai độ trên dưới 10t đang ngồi chơi gì đó là trẻ mắc chứng tự kỷ.... còn có những trẻ đã được phẫu thuật tạo hậu môn, trước đây em đi học với một cái túi đeo bên hông; một bé trai bị bệnh tim không thể phẫu thuật với đôi môi tím ngắt, nghe nói "không biết sẽ sống được bao lâu", hay là một thằng bé trông cao to lớn xác nhưng lại là trẻ chậm phát triển trí tuệ, không thể trả lời đúng tên , tuổi của mình. Nếu phát triển bình thường chắc hẳn nó đã học xong lớp 12 vì đã 17 t rồi.
Còn có một con bé, đưa bịch bánh nào nó cũng hăm hở cầm và xé ra mà chẳng hề ăn, bé là trẻ chậm phát triển trí tuệ và đang học ở lớp Kỹ năng 1, Thế Phát cũng đang học ở lớp này. Đây là lớp gồm các trẻ nhỏ nhất.
Cô Tốt nói : giáo viên dạy lớp bình thường cực một thì các cô ở trường này cực gấp nhiều lần hơn; ngoài ra, còn cần phải có sự kiên nhẫn, yêu nghề và thương trẻ vô bờ bến mới trụ lại được ở trường này