Nhân Sinh Như Mộng
Lướt qua , lướt lại trên màn ảnh NET , chợt thấy dáng em tôi còn đâu đó một chiều, hôm nay em vào trang thơ tôi để tặng cho tôi một con chó dễ thương và một chậu hoa . Tôi nhớ nhất là ngày đầu gặp gở nhau tại Gare Du Nord . Chúng tôi dù gì thì cũng chỉ biết sơ nhau qua những email cùng với anh ba Châu trước ngày tôi sang Paris dự buổi ra mắt Tuyển Tập PNV .
Trong lần gặp gỡ đó , tôi mới biết được một Thi Hạnh , chi Ốc Hương và em Nhân Sinh Như Mộng, cô bé có cặp mắt kính với mái tóc dài thẳng tuột qua khỏi bờ vai, mái tóc này tôi đã nhìn thấy ở một người bên Uyển Nhi Trang , phải nói là một suối tóc thì đúng hơn . Ngaỳ xưa tôi cũng thế cũng đã từng được khen là có mái tóc đẹp mà họ thường gọi là suối tóc . Suối tóc ngày ấy tôi từng chăm sóc hằng ngày bằng chanh và chùm kết một dạo mà Mẹ tôi chi bảo cho tôi về cách chăm sóc mái tóc . Tính tôi thì lại không thích lằng nhằng, làm gì mà cứ phải tốn thì giờ chi thế, cứ xà bông cục gội vào lúc là xong chuyện . Mẹ thì lại thương tôi , quý mái tóc của tôi hơn cả chính tôi chăm sóc nó, bà thường tự nấu nước chùm kết cho tôi mỗi lần gội đầu, ngoại trừ chải tôi phải tự chải một mình .
Nhìn thấy mái tóc ai dài tôi lại chợt nghĩ ngay đến ngay Mẹ của tôi với mùi chùm kết , bây giờ thì chẳng còn ai phải gội đầu khổ sở bằng những thứ ấy nữa , nhất là khi sang đến xứ người . Em Mộng của tôi ngoài mái tóc dài thẳng đuột , cô nàng lại còn có một nốt ruồi duyên trên khuôn mặt cộng thêm đôi kính ra chiều trí ngủ của em, làm tăng thêm nét duyên thầm lặng mà người đối diện nhìn thật lâu mới thấy.
Lại nữa cô em nhát nói quá, chỉ nói những khi cần thiết với một giọng rất ư nhỏ nhẹ, đến độ tôi cứ hỏi lại hoài khi nghe cất giọng thều thào . Khác với ba chúng tôi lúc nào khoái chí là cười lên sằng sặc, cười thủng rế trôi nồi . Em thì khác, cười đến mĩm chi cọp là quá lắm rồi , cố nữa thì mới thấy em nhe răng để lộ hàm răng ngà xinh xắn.
Tôi nghĩ tôi đã là rùa được xếp loại rồi , nhưng em lại rùa hơn tôi , mọi thứ trên đời em chẳng cần coi ra gì cả, cứ từ từ , chậm rãi mà thôi , nhưng rốt ráo cũng xong. Bốn chúng tôi có một thời gian ngắn gần nhau làm việc, ngay cả những lúc ăn chung và ngủ chung nữa . Dù không nhiều ngày lắm nhưng thời gian cũng đủ để cho chúng tôi nghĩ tưởng đến nhau, mỗi người mỗi vẽ .
Ngày cuối chia tay em ra ngoài phi truờng , tôi nhớ anh Ba cứ loay hoay lo cho cô em từng chút một , ngay việc bưng xách và giấy tờ đưa em đến tận cỗng ,. Chỉ riêng ba chúng tôi , nhỏ Thi Hạnh , chị Ốc Hương và tôi thì tìm một chỗ ngồi cho yên cái thân , đợi khi anh Ba và em Mộng giao hành lý xong , Mộng chạy đến hôn chúng tôi mỗi ngưòi một cái và xiết tay anh Ba thật chặt , tôi thấy mắt em rơm rớm nước mắt muốn khóc. Nhỏ Thi Hạnh thì lẹ làng hơn, cô nàng bèn đủn em Mộng đi một nước vào trong cổng đợi , và lôi anh Ba và chúng tôi xồng xộc ra ngoài .... Thế là tránh được những giây phút chạnh lòng ngay lúc ấy .
Không biết em Mộng còn nhớ đến những ngày vui buồn lẫn lộn của nhau vừa qua không , chứ riêng tôi mỗi khi đọc lại bài viết Buỗi Ra Mắt Tuyển Tập PNV thì những hình ảnh thân thương của từng người một lại quay quắt theo về.
Trời đang là mùa hè nơi tôi ở , mà sao bỗng thấy như mưa hạ rớt rơi trên từng nỗi nhớ ngọt ngào , kỷ niệm sẽ mãi là giòng suối mát chảy hoài qua vùng ký ức ...
Ôi ! người đến , người đi , mong rằng em và những kỷ niệm còn mãi nơi tôi như chút nắng dịu êm cho những ngày tháng hạ .
Miên Thụy
071307