Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

Truyện & Văn Xuôi Đức Trí Quế Anh
ductriqueanh
#1 Posted : Saturday, June 9, 2007 4:00:00 PM(UTC)
ductriqueanh

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,295
Points: 345
Location: Westminster, CA

Was thanked: 10 time(s) in 9 post(s)
Bảo Lãnh

Cuộc phỏng vấn diễn ra trong một phòng đợi, chỉ có ba người. Họ đều là phụ nữ, trạc tuổi nhau. Người thứ nhất dáng vẻ bình thản đang ngồi thoải mái trên ghế nệm. Người thứ hai ngồi nhấp nhổm, hết nhìn đồng hồ tường lại nhìn đồng hồ bàn. Người thứ ba thờ ơ, lãng đãng nhìn ra hành lang vắng và yên tĩnh.

Vừa khi cả ba kim đồng hồ chập vào nhau ở số mười hai thì lão xuất hiện. Không buồn nhìn những phụ nữ đến làm thủ tục bảo lãnh, lão bắt đầu ngay:
- Lần lượt từng người cho tôi biết lý do muốn bảo lãnh em bé này.
Người thứ nhất chậm rãi:
- Tôi đã làm mẹ, tôi hiểu nỗi đau của một người mẹ khi bắt buộc phải xa con, nhất là khi con còn quá bé bỏng. Tôi muốn bảo lãnh đứa bé để hai mẹ con họ được xum họp.
- Còn chị? - Lão hất hàm hỏi người thứ hai làm chị ta lúng túng
- Tôi… tôi… không… tôi muốn nói là… nó còn bé quá, phải cho nó một tương lai chứ.
Người thứ hai không biết nói gì thêm, đưa mắt nhìn người thứ ba, chị ta nhìn xuống đất:
- Cả cuộc đời tôi chưa làm được một điều gì có ý nghĩa, toàn những chuyện lầm lỡ, còn đứa bé kia có tội tình gì đâu mà lại phải…
Chị ta khóc sụt xùi, không nói được nữa. Lão chẳng tỏ vẻ gì xúc động, tiếp tục hỏi:
- Lần lượt từng người cho tôi biết tại sao mình là người thích hợp nhất trong việc này. Các chị nên nhớ khi tôi đã quyết định rồi thì không thay đổi được đâu.
Người thứ hai vội vã:
- Ông chọn tôi đi, việc này tôi là thích hợp nhất, người thân của tôi ai cũng thờ ơ hết, cha mẹ anh chị em và cả người yêu nữa, họ không quan tâm gì đến tôi, tôi chán đời lắm, bảo lãnh đứa bé cho xong, không cần họ nữa.
Người thứ ba bây giờ mới ngửng lên, nhìn người thứ hai một cách xa lạ:
- Chị có gia đình còn nghĩ quàng. Tôi chẳng còn ai thân thuộc, cô đơn vô cùng, vui buồn thương ghét hay nóng giận cũng không có ai để chia xẻ, bảo lãnh cho đứa bé này tôi cảm thấy được an ủi nhiều lắm, ít ra mình còn làm được điều có nghĩa…
Rồi chị ta lại khóc. Người thứ nhất lúc đó mới lên tiếng, giọng êm như không còn xúc cảm:
- Tôi nhìn được sự mệt mỏi chán chường trong mắt chồng tôi, tôi đã làm vướng bận cho anh ấy biết bao năm nay, đã đến lúc để anh ấy tiếp tục những bước còn lại của cuộc đời, bảo lãnh cho đứa bé này là điều cần thiết, một giải thoát cho cả hai chúng tôi.
Lão im lặng một lát, chừng như để cân nhắc quyết định chung cuộc của lão. Người thứ nhất vẫn thản nhiên nhìn vào khoảng không, người thứ hai bồn chồn ra mặt, còn người thứ ba khóc lặng lẽ. Cuối cùng lão nói:
- Cả ba chị đều có tấm lòng tốt - lão chỉ người thứ hai - Chị bồng bột nhất thời, không phải người thân của chị không quan tâm đến chị mà chỉ vì chị muốn quá nhiều sự chú ý, chị muốn được nuông chìu, bảo lãnh cho đứa bé này rồi thì ngày mai chị sẽ hối hận.
Lão nhìn sang người thứ ba:
- Tôi hiểu tâm tình của chị, nhưng tôi không thích những người chối mình, chị đang chạy trốn chính chị, cuộc sống còn nhiều ý nghĩa nếu chị quyết tâm đi tìm, bảo lãnh cho đứa bé chỉ có thể làm chị vui trong chốc lát, không làm cho tâm hồn chị bình yên mãi được.
Rồi lão quay sang người thứ nhất:
- Cho nên tôi chọn chị, những người khi gặp tôi không còn lộ một cảm xúc nào nữa như chị là những người đã sẵn sàng.
Người thứ nhất không tỏ ra vui mừng hay buồn bã, chị đứng dậy:
- Chúng ta đi được chứ?
Lão xòe chiếc áo thụng đen đưa người thứ nhất cùng đi. Bóng họ lẫn vào nhau, vẽ ngoằn ngoèo dưới thềm hành lang lạnh một hình lưỡi hái. Lúc này, kim giây trên đồng hồ vừa nhích từ số mười hai sang bên phải.

***

Hành lang bệnh viện chợt ồn ào, nhốn nháo rất đông người chạy xuôi ngược. Họ túa vào hai phòng đối diện nhau. Bên này, tiếng trợ tim bình bịch nhưng vô hiệu trên lồng ngực người phụ nữ có khuôn mặt bình thản một vẻ mãn nguyện. Và bên kia, một hài nhi cách đó vài giây đã ngừng thở, vừa bắt lại được nhịp sống…

052302

(Trích TT Phụ Nữ Việt 2005)




ductriqueanh
#2 Posted : Thursday, June 14, 2007 2:01:06 PM(UTC)
ductriqueanh

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,295
Points: 345
Location: Westminster, CA

Was thanked: 10 time(s) in 9 post(s)
Nhiệm Vụ

Đức Trí Quế Anh

Tiếng chìa khóa lạch cạch làm lão thức giấc. Chỉ mới tờ mờ sáng. Cô chủ đang lách mình qua khe cửa mở hẹp. Ngày nào cũng vậy, lão có dịp ngắm cô từ chân lên đầu trong thứ ánh sáng đẫm mùi sương. Hai gót giày 10 phân nhọn như hai mũi tên, đôi chân trần thon nhỏ, áo măng tô dài, gương mặt chưa trang điểm vướng những sợi tóc ngái ngủ, và màu mắt mệt mỏi thoảng chút ngây thơ là món quà sáng của lão.
Nhìn thấy cô chủ ở phút ấy làm lão hoan hỉ. Lão tự cho mình may mắn được là người đầu tiên nhìn thấy cô chủ mỗi đầu ngày. Chỉ lát nữa thôi, cô sẽ tô lên khuôn mặt xinh đẹp kia một lớp phấn dày đến không thể nhìn thấy nốt ruồi duyên ở mé cằm. Mắt cô sẽ chết chìm trong biển phấn mí xanh. Môi cô sẽ dầy mọng lên, đỏ tựa máu đang chực ứa ra. Cô sẽ đẹp lộng lẫy, nhưng với lão, cô đang đeo một chiếc mặt nạ cầu kỳ và vô cảm. Cô sẽ bỏ áo măng tô xuống, để phô bộ váy áo mỏng ngỡ như cô đang quấn một giải ngân hà. Từ phút ấy, cô sẽ thật sự lột xác thành bà chủ quán đon đả, đa tình, và quyến rũ, nguyên nhân chính khiến quán cà-phê này có lượng khách đông đến tưởng như chết ngộp được.
Nhân viên lần lượt đến. Họ đều là những bản sao của cô chủ. Sinh hoạt thường ngày của quán bắt đầu với những ngọn đèn tù mù, tiếng nhạc gợi tình, những món giải khát đắt gấp ba, và những thân hình lồ lộ uốn éo đi lại nhởn nhơ. Khách đến tấp nập ồn ào, chen chúc trong ngoài. Họ thi nhau xả tiền "típ" một cách cuồng dại. Đôi khi họ khích nhau, gây gổ, ấu đả, làm cô chủ quán phải can thiệp, vuốt ve, lại huề cả làng.
Sinh hoạt quán này chỉ có thế, không thêm, không bớt. Kẻ ở ngoài nhìn vào cho là đồi trụy. Kẻ ở trong nhìn ra với cái nhìn của những kẻ đã ở trên thiên đàng. Đối với lão thì nó nhàm chán vô cùng, trừ cái phút ngắn ngủi mỗi sáng lão được nhìn thấy cô chủ lách mình qua khe cửa bước vào với nét đẹp đơn sơ. Công việc của lão cũng nhàm chán. Ngày qua tháng nọ lão chẳng phải làm gì ngoài việc phưỡn bụng ngồi đấy. Cô chủ không quá chu đáo, nhưng cũng không thờ ơ, vẫn đồ ăn thức uống đầy đủ cho lão, đôi khi còn tặng thêm lão điếu thuốc thơm hay thay ly trà bằng phin cà-phê đen. Thôi thế cũng xong. Lão yên phận ngồi nhìn bóng thời gian lê lết qua hiên quán, để mỗi tờ mờ sáng được vui sướng nhìn thấy cô chủ trước tiên, một cô chủ không mặt nạ.
Đôi khi người ta đi ngang ngoài hiên quán, trông thấy lão, có kẻ chép miệng vẻ tội nghiệp, có kẻ buông tiếng chửi đổng vào không gian, chả hiểu tiếng ấy dành cho lão hay cho cái quán này. Có kẻ lại chắp tay xá xá mấy cái, lâm râm đọc câu gì đó, không rõ họ khấn lành hay khấn dữ, trước khi quầy quả bước đi.
Nhiều lúc lão thật muốn nói với người ta rằng lão chẳng có gì để tội nghiệp, để nói đổng, hay để khấn vái. Lão chỉ như trăm triệu lão khác giống y như lão được vời về ngồi ở một quán nào đó, bất kể sang hèn. Tất cả các lão đều có chung một nhiệm vụ duy nhất là làm cho cái quán ấy phát đạt. Mà xem ra, lão làm tròn nhiệm vụ đấy chứ, có tệ đâu!

***

Dòng miên man của lão chợt bị cắt ngang bởi giọng nói quen thuộc của cô chủ, nó nhừa nhựa, ngòn ngọt, mê hoặc. Lão sung sướng khi nghe cô chủ nhắc đến lão với một nhân viên:
- Cưng thay điếu thuốc mới cho ông Địa giùm chị, nghen. Mang thêm ly cà-phê và ít bánh mứt này nữa nè, bữa nay rằm.

092802

(Trích TT Phụ Nữ Việt 2005)
Users browsing this topic
Guest (2)
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.