Rank: Advanced Member
Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 1,295 Points: 345 Location: Westminster, CA
Was thanked: 10 time(s) in 9 post(s)
|
Bảo Lãnh
Cuộc phỏng vấn diễn ra trong một phòng đợi, chỉ có ba người. Họ đều là phụ nữ, trạc tuổi nhau. Người thứ nhất dáng vẻ bình thản đang ngồi thoải mái trên ghế nệm. Người thứ hai ngồi nhấp nhổm, hết nhìn đồng hồ tường lại nhìn đồng hồ bàn. Người thứ ba thờ ơ, lãng đãng nhìn ra hành lang vắng và yên tĩnh.
Vừa khi cả ba kim đồng hồ chập vào nhau ở số mười hai thì lão xuất hiện. Không buồn nhìn những phụ nữ đến làm thủ tục bảo lãnh, lão bắt đầu ngay: - Lần lượt từng người cho tôi biết lý do muốn bảo lãnh em bé này. Người thứ nhất chậm rãi: - Tôi đã làm mẹ, tôi hiểu nỗi đau của một người mẹ khi bắt buộc phải xa con, nhất là khi con còn quá bé bỏng. Tôi muốn bảo lãnh đứa bé để hai mẹ con họ được xum họp. - Còn chị? - Lão hất hàm hỏi người thứ hai làm chị ta lúng túng - Tôi… tôi… không… tôi muốn nói là… nó còn bé quá, phải cho nó một tương lai chứ. Người thứ hai không biết nói gì thêm, đưa mắt nhìn người thứ ba, chị ta nhìn xuống đất: - Cả cuộc đời tôi chưa làm được một điều gì có ý nghĩa, toàn những chuyện lầm lỡ, còn đứa bé kia có tội tình gì đâu mà lại phải… Chị ta khóc sụt xùi, không nói được nữa. Lão chẳng tỏ vẻ gì xúc động, tiếp tục hỏi: - Lần lượt từng người cho tôi biết tại sao mình là người thích hợp nhất trong việc này. Các chị nên nhớ khi tôi đã quyết định rồi thì không thay đổi được đâu. Người thứ hai vội vã: - Ông chọn tôi đi, việc này tôi là thích hợp nhất, người thân của tôi ai cũng thờ ơ hết, cha mẹ anh chị em và cả người yêu nữa, họ không quan tâm gì đến tôi, tôi chán đời lắm, bảo lãnh đứa bé cho xong, không cần họ nữa. Người thứ ba bây giờ mới ngửng lên, nhìn người thứ hai một cách xa lạ: - Chị có gia đình còn nghĩ quàng. Tôi chẳng còn ai thân thuộc, cô đơn vô cùng, vui buồn thương ghét hay nóng giận cũng không có ai để chia xẻ, bảo lãnh cho đứa bé này tôi cảm thấy được an ủi nhiều lắm, ít ra mình còn làm được điều có nghĩa… Rồi chị ta lại khóc. Người thứ nhất lúc đó mới lên tiếng, giọng êm như không còn xúc cảm: - Tôi nhìn được sự mệt mỏi chán chường trong mắt chồng tôi, tôi đã làm vướng bận cho anh ấy biết bao năm nay, đã đến lúc để anh ấy tiếp tục những bước còn lại của cuộc đời, bảo lãnh cho đứa bé này là điều cần thiết, một giải thoát cho cả hai chúng tôi. Lão im lặng một lát, chừng như để cân nhắc quyết định chung cuộc của lão. Người thứ nhất vẫn thản nhiên nhìn vào khoảng không, người thứ hai bồn chồn ra mặt, còn người thứ ba khóc lặng lẽ. Cuối cùng lão nói: - Cả ba chị đều có tấm lòng tốt - lão chỉ người thứ hai - Chị bồng bột nhất thời, không phải người thân của chị không quan tâm đến chị mà chỉ vì chị muốn quá nhiều sự chú ý, chị muốn được nuông chìu, bảo lãnh cho đứa bé này rồi thì ngày mai chị sẽ hối hận. Lão nhìn sang người thứ ba: - Tôi hiểu tâm tình của chị, nhưng tôi không thích những người chối mình, chị đang chạy trốn chính chị, cuộc sống còn nhiều ý nghĩa nếu chị quyết tâm đi tìm, bảo lãnh cho đứa bé chỉ có thể làm chị vui trong chốc lát, không làm cho tâm hồn chị bình yên mãi được. Rồi lão quay sang người thứ nhất: - Cho nên tôi chọn chị, những người khi gặp tôi không còn lộ một cảm xúc nào nữa như chị là những người đã sẵn sàng. Người thứ nhất không tỏ ra vui mừng hay buồn bã, chị đứng dậy: - Chúng ta đi được chứ? Lão xòe chiếc áo thụng đen đưa người thứ nhất cùng đi. Bóng họ lẫn vào nhau, vẽ ngoằn ngoèo dưới thềm hành lang lạnh một hình lưỡi hái. Lúc này, kim giây trên đồng hồ vừa nhích từ số mười hai sang bên phải.
***
Hành lang bệnh viện chợt ồn ào, nhốn nháo rất đông người chạy xuôi ngược. Họ túa vào hai phòng đối diện nhau. Bên này, tiếng trợ tim bình bịch nhưng vô hiệu trên lồng ngực người phụ nữ có khuôn mặt bình thản một vẻ mãn nguyện. Và bên kia, một hài nhi cách đó vài giây đã ngừng thở, vừa bắt lại được nhịp sống…
052302
(Trích TT Phụ Nữ Việt 2005)
|