Sự tích con gái Xưa kia ở tuốt trên trời
Ngọc Hoàng Thượng đế thảnh thơi thấy buồn
Sai bắt một chú chuồn chuồn
Xịt vô mười lít nước tương đem hầm
Bỏ thêm một kí ớt bằm
Chanh chua sáu trái, me dầm bảy tô
Nước mắt cá sấu tám xô
Dịu dàng chút xíu, một lô dữ, chằn
Nêm thêm chín chú lăng quăng
Mít khô, mít ướt, cằn nhằn, ghen tuông
Hai trăm gam nhõng nhẽo, giận hờn
Mụn cám, mụn bọc, mụn cơm, mụn dề
Ngọc Hoàng hứng chí hề hề
"Con này" hoàn tất khỏi chê chỗ nào
Sai Thiên Lôi lấy bột nhào
Bắc Đẩu canh lửa, Nam Tào quạt than
Bổng nhiên một tiếng nổ vang
Thế rồi "con ấy" nhẹ nhàng bay ra
Bèn đặt tên nó đàn bà
Cọ̀n gọi "con gái" hay là "cô", "em".
Sự tích con trai Thời xưa, xưa thiệt là xưa!
Khi mà vi tính còn chưa được xài
Trần gian toàn những áo dài
Trời cao, sông rộng, đất ngời sắc xanh
Thế rồi tất cả lạnh tanh
H́ình như thiếu tiếng "cành nanh" đây mà
Trời liền... trong bếp bước ra
Kêu ngay thần sấm, đem ta cái nồi!
Bỏ vô ba lít "đồ tồi”
Hai cân "làm biếng" xong rồi đem ninh
Gia vị "hay nói linh tinh"
"Ở dơ", "ngủ nướng", "hôi ình" thêm vô
Rồi mới lấy một cái xô
Hai chén "ích kỉ" một bồ "mặṭ ṃo"
Nêm thêm một ít "trùm sò"
Bột "nông nổi", muối "hồ đồ” cho ngon
Xong rồi trút hết ra xoong
Lắc đều, nấu tiếp cho trọ̀n ba canh
Đến khi nổ một cái ành
Từ trong xoong một dáng hình bước ra
Trời kêu lên một tiếng à ...
Đích danh ông Tám, gọi là Mày Râu!
Bồ huynh sưu tầm
