Rank: Newbie
Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 1,180 Points: 0
|
Chủ nhật, 2007-06-25
Bốn nàng tay xách bị mang, làm gan đón metro một mình mà trong bụng thì không có một chữ Pháp. Có chứ, mẹc-xi(đủ rồi ha! ) Nói một mình cho oai vậy chớ, thật ra là chị Quỳnh Dao đã chỉ vẻ tường tận cách, tường tận đến nổi chị viết sẵn một câu tiếng Phap để Ốc Hương tui chỉ việc chìa tờ bùa này ra ở quầy bán vé kèm theo tờ giấy hai mươi Euro, chờ thối tiền, chờ lấy vé, voila!
Chia cho mỗi nàng một vé với lời dặn: Nhớ giữ vé để mình còn đổi xe hai bận nữa nghe chưa!(sao giống hồi mấy đứa nhỏ nhà OH tui còn nắm tay mẹ mỗi khi ra đường quá đi thôi! ) Em Thi Hanh nhà mình, vai đeo túi sách (BN đừng có la làng, đó là cái túi có sách trong đó!), tay cầm bảng đồ các tuyến đường metro, các chị lon ton theo sau.
Đổi ba lần mới tới quận mười ba, quê hương dấu yêu. Đi tìm quán Cây Ớt để ăn… sáng hay trưa đây ta….! Mười một giờ mà bụng thì trống rổng vì hồi sáng quyết chí nhịn ăn sáng để thưởng thức mấy món ăn của quận mười ba. Tới đây thì Miên Thụy là hướng dẫn viên tìm đường(vì nàng đã tới Paris vài lần). He… he… Miên Thụy hướng dẫn mà tụi này cho ý kiến đều đều nên… đi lạc! Chân run vì cái bao tử bắt đầu cằn nhằn, trở ngược, tình cờ gặp nhạc sĩ Trang Thanh Trúc đang dẫn nhóc nhỏ đi tập thể dục, thế bốn nàng mừng quá, rủ đi ăn luôn(đặng có người chỉ đường đó mà! ). Trên đường đi, gặp quán phở Mùi, gọi là quán phở mà trên bảng lại có món bún chả Hà Nội, bánh cuốn Thanh Trì… Nghe hấp dẫn quá, tấp vô!
Ngồi đâu vô đó, lựa xong món ăn, hỏi anh bồi bàn: - Ủa… có phở dê nữa sao anh Anh bồi bàn ”ngây thơ” lắc đầu: - Không… chỉ có phở bò, bò tái nạm, bò đủ thứ… - Vậy sao không đề tên quán là Phở Bò mà đặt là Phở Dê? Vẫn còn ”ngây thơ”, anh chàng cố gắng giải thích tường tận ý nghĩa của chữ ”mùi”: Anh chàng đi rồi, bốn cái đầu chụm lại than: - Tưởng vô đây để được… dê… thất bại… thất bại! Bánh cuốn không có gì đặt biệt, nhưng bún chả Hà Nội thì… tuyệt!
Cái chuyện về món tráng miệng làm bốn nàng cười lăn cười bò, cười ra nước mắt, cười khát cổ họng… thì OH tui xin hẹn kể vào dịp khác chỉ biết rằng khi anh chàng bồi trả lời: ”Chuối của tui cũng ngon lắm!”, tụi này biết là nên chấm dứt trò đùa và nên xách giỏ lên đường. Trúc trở lại, dẫn bốn nàng đến hội trường. Có ba mươi phút để đi mà đoạn đường chỉ mất chừng hai mươi phút, thế là… thay vì đường thênh thanh mà không ai thèm cử bộ, bốn nàng len lỏi vô con đường chợ trời mà… thong dong… tay vịn túi…. mắt ngắm hàng… chân phải lượn qua hàng này… chân trái lượn qua hàng kia…. ngừng lại hàng… quần lót! Chuyện này cũng để Thi Hạnh kể sau tại OH tui phải viết cho lẹ. Bảy giờ rồi mà giờ này còn cà kê dê ngỗng. Phải đến chuyện chính của ngày hôm nay. Phải chuẩn bị để N3 lại đón đi chơi vì hôm qua N3 dọa: Sáng mai. chín giờ ba mươi là anh đến, cô nào không kịp là ở nhà!
Thay áo dài, đổi giày cao gót, tô thêm chút son, đánh thêm chút phấn, điểm thật kỹ nét môi, kẻ thật nhẹ khóe mắt… bốn nàng, cộng C3 nữa chớ, ngắm nhau, mèo khen mèo đuôi mượt trước khi ra hội trường. Quên, nàng Song Anh nhà mình nữa chớ!
Tiếng nhạc dạo, tiếng ca thử, lời cười chào, tay bắt mặt mừng, mọi người lần lượt làm chật hội trường. Anh Ba bữa nay phá lệ, cho chờ mười lăm phút. Anh Từ Nguyên; chủ tịch hội Văn Bút Việt Nam Hải Ngoại Trung Tâm Âu Châu Âu nhỏ nhẹ hỏi anh Ba: ”Mười phút nữa hỉ?” N3 cười cười. ”Tới luôn… nửa tiếng!” Chị Ba mở to mắt, nhìn N3 thật kỹ, than: ”dấu hiệu già nua!” (sẽ kể sau!)
Hôm qua, Thi Hạnh định viết vài dòng chuẩn bị cho các vai trò MC của mình. TH viết thì cứ viết, ba nàng còn lại cứ tiếp tục tán dóc. Chịu hết nổi, sau ba phút, cô nàng TH tuyên bố: Ngày mai tùy cơ ứng biến, tự nhiên hơn!
Tự nhiên thiệt! In như cái miệng của cô nàng Thi Hạnh có thoa mỡ hay sao đó, cứ thế mà duyên dáng, cứ vậy mà nhí nha nhí nhảnh, cứ thẳng đà mà bí bo, không khí hội trường với mức tuổi trung bình năm mươi bỗng trẻ đi hai mươi tuổi.
Sáu nàng của Phụ Nữ Việt được sự trợ giúp của các chị Silicon band mở đầu bài hát: Cô gái Việt. Không phải chỉ có các chị ngồi dưới hội trường hát theo mà cả các anh nữa. OH tui thấy một anh ngồi hàng ghế thứ ba thì phải(lo hát chạy theo nhịp nên quên đếm! ), hăng lắm. Mìệng thì hát, đầu thì lắc lư, tay thì đưa qua đưa lại, chân thì nhịp nhịp.
Quí vị coi! Giá sách hai mươi đô la, OH tui định cho giá mười lăm Euro, thế mà chị Liêu Thái Thái biểu: “Hai chục cho chẵn! Không ai thèm lấy tiền thối lại đâu!” Dân Paris ngon lành chưa! Vậy mà… không đủ sách bán quí vị ơi! Thi Hạnh đứng làm cảnh bên bàn bán sách, chị LTT tiếp chuyện trong khi “khách hàng” chờ đợi, Song Anh tiếp tế sách, Nhân Sinh Như Mộng thâu tiền, OH tui ký tên… mỏi tay luôn!
Paris đúng là nơi tụ tập văn nhân. Một nửa số người tham dự hôm nay là những vị tên tuổi mà OH tui chỉ biết qua sách báo như nhà văn Tô Vũ, Đinh Lâm Thanh, Kiệt Tấn, Cổ Ngư, Miêng, Đỗ Quỳnh Dao, Diệu Tâm… , nhà thơ…., tham khảo…. Hân hạnh… hân hạnh lắm thay!
Và dĩ nhiên Paris có thừa nhạc sĩ, ca sĩ… nghiệp dư thượngthặng. Nhiều lắm! Tuyệt lắm! Chỉ trong một tiếng đồng hồ mà băng nhạc Silicon Band trình làng mười bài hát trữ tình, mười giọng ca điệu luyện… làm hội trường khi lặng thinh khi rào rào tiếng vỗ tay, làm OH tui ngẩn ngơ. Tuyệt!
Và dĩ nhiên nàng Miên Thụy nhà mình làm xáo động chương trình ca nhạc bằng bài hát Rồi Cũng Thế. Thơ của cô nàng đó nha, được anh Ba phổ nhạc. Ơi lời thơ sao thiết tha… ơi dòng nhạc sao ngậm ngùi… ơi giọng ca sao nức nghẹn… buồn quá Miên Thụy! Đã thế, đến cuối chương trình, với giọng ngâm làm tê tái tim người, chị Hồng Điệp ngâm bài thơ Rồi Cũng Thế một lần nữa. Và cô nàng Miên Thụy điểm trang thêm bài hát Đường Xưa Lối Cũ, làm chị em Phụ Nữ Việt hãnh diện quá chừng chừng.
Được hội Văn Bút Việt Nam Hải Ngoại Trung Tâm Âu Châu Âu đứng ra tổ chức buổi ra mắt sách Tuyển Tập Phụ Nữ Việt 2006, được Silicon band ủng hộ hết mình, mấy nàng đại diện diễn đàn Phụ Nữ Việt còn được anh chị hội Văn Bút Việt Nam Hải Ngoại Trung Tâm Châu Âu mời đi ăn tối. Còn gì sướng hơn! Còn gì thân tình hơn nữa?
Cám ơn… cám ơn tấm chân tình Paris!
|