Nguyên Nhung
Thiên Đàng Địa Ngục Hai Bên
Ông Tũn sinh quán ở đâu không rõ, gia phả mịt mờ, tổ tiên vì sinh kế phải " tha phương cầu thực" đã lâu, nhưng căn cứ theo giọng nói, người ta đoán ông sinh trưởng chỗ cái eo trên bản đồ nước Việt. Vùng đất ấy núi non hiểm trở, chuyên sản sinh ra những gương mặt cách mạng , đó là do ông Tũn nói, sau này mỗi khi nhắc về quê quán, ông nhớ mù mờ về ngôi đình làng, cây đa cao ngất từng xanh, con đường lát gạch đỏ đã phai màu dẫn vào những mái tranh, mái rạ. Chung chung là thời thơ ấu của ông chỉ có vậy, sau này ở miền Nam, lúc ăn nên làm ra, mỗi khi "trà dư tửu hậu" ông Tũn đều khoe với thiên hạ là cha mẹ ông ruộng cả ao liền, nhà ngói năm gian, vườn ngang bảy mẫu. . .
Ông Tũn học hành không bao nhiêu nhưng lại thông minh,láu cá hơn nhiều người có học, vì thế chưa chắc người có bằng cấp đã ăn đứt ông. Hồi Mỹ đưa quân qua Việt Nam, ông đi làm sở Mỹ, chỉ lãnh phần thu dọn rác rến mà tiền vô như nước. Bà Tũn cũng học sách của chồng, khi còn trẻ bà là chân phụ bếp nấu nướng cho lính Mỹ trong căn cứ, bà biết cách ăn cắp trứng gà, thịt bò sống đem ra cổng qua mặt tụi M.P. của Mỹ ào ào. Cách ăn cắp trứng của bà rất thiện nghệ, chả mấy ai biết được. Bà lấy ít vỉ trứng tốt bỏ ra ngoài tủ lạnh một, hai hôm, gặp trời nóng trứng bị vữa, bà để vào chỗ cũ, tên đầu bếp sáng ra đập vài quả trứng , thấy hư bèn đem đổ đi hết một tủ lạnh, bà chỉ việc xếp vào giỏ đem về bán rẻ cho bà con lối xóm.
Nhưng thành tích ăn cắp thịt bò của bà Tũn mới ghê. Bà lấy nguyên tảng thịt bò đông lạnh đeo vào bụng, rồi lấy khăn vải cột chặt giả như người có bầu đi nghễu nghện qua mặt mấy chú lính Mỹ ngây thơ. Chẳng may hôm ấy có chuyện lộn xộn, người ta đồn rằng có đặc công VC đột nhập vào căn cứ, người ra kẻ vào phải lũ lượt xếp hàng chờ khám xét. Trời nắng chang chang, chú G.I. mồ hôi nhễ nhại nhìn xuống đất, bỗng phát hiện người đàn bà bụng mang dạ chửa mà tại sao từ hai ống quần lại ròng ròng chảy ra một thứ nước đỏ như máu. Thôi chết rồi, chú hoảng hốt gọi "emergency" tức tốc chở người đàn bà bụng chửa vào nhà thương Quân đội của Mỹ, kỳ ấy bà Tũn đẻ ra được chục ký thịt bò còn tươi roi rói. Phát hiện ra vụ này, bà Tũn được nghỉ việc, nhưng chuyện đổ rác của ông Tũn thì vẫn cứ một ngày một phát đạt. . .
Cho đến năm bảy mươi lăm, gia đình ông Tũn cũng may mắn lọt xuống tàu Hải Quân đi tọt qua Mỹ, lúc hỗn quân hỗn quan, ông Tũn nhờ có chút tiếng Anh ba rọi, lại bạo mồm bạo miệng nên chỗ nào cũng chen lấn được, nhà ông vì thế đâm lại "phất" hơn nhà nhiều quan lớn, quan bé. Cả nhà được định cư ở một thành phố ven biển, thành phố nhỏ buồn thiu buồn chảy, chỉ thấy có nhiều nhà thờ san sát . Quan sát nhà cửa khu vực thì sự kỳ thị đã thấy rõ, ông Tũn nhờ có số vốn mang theo, dành dụm đặt cọc mua được một cái nhà cây trong khu hỗn hợp đủ màu da, chứ không dám leo trèo vào khu riêng biệt của dân bản xứ. Hôm đi xem nhà lần đầu, ông mới thấy rõ điều đó, đi vào đâu ông cũng chỉ là người lạ, chỗ thì đen quá, chỗ lại trắng quá, chỉ có mấy chỗ Hợp Chủng Quốc tuy hơi mất an ninh, nhưng có thể ở được. Sau này khi khấm khá, khu ông ở có nhiều người đồng hương từ nơi khác tới mua nhà, bà Tũn đã vội vã bảo chồng bán quách ngôi nhà cũ, chỉ vì bà sợ ở chung với những người cùng xứ sở của mình.
Ai ngờ, sau này " đất lành chim đậu", người mình dần dần đến đó lập nghiệp cũng đông, ông Tũn là người đến trước, lại khôn ngoan có máu buôn bán, nên lần hồi được coi như người có máu mặt trong vùng. Chả gì cũng hai, ba tiệm trong khu da màu, trông coi không xuể ông lại mướn ngay người mới sang làm công cho ông, giờ nào nguy hiểm đã có người làm bia đỡ đạn. Tuy vậy, nhà ông phòng thủ còn hơn công sự chiến đấu thời chiến tranh, ông khoét một lỗ như lỗ châu mai, thủ sẵn khẩu đại liên trong căn nhà phía sau, nhắm đúng vào chỗ kẻ gian hay trổ mòi cướp bóc, để hễ có gì là nhả đạn ngay chóc. Cũng may, chưa có máu đổ thịt rơi trong tiệm của ông lần nào, chỉ có mấy vụ ăn cắp vặt không đáng để phí đạn vào những việc như thế, nhất là ngó cái mặt lầm lì của ông bọn trộm cũng rét, vì thế mà ông bà Tũn cứ thảnh thơi hốt bạc.
Khi có tiền tự nhiên đời cũng sinh lễ nghĩa, đi đến đâu ông bà Tũn cũng được kính trọng nhờ những món “donation” thật hào sảng hơn cả những nhà có máu mặt ở địa phương, chả những cộng đồng ta kính nể, mà cộng đồng bạn cũng biết tiếng. Ông Tũn bây giờ mặt mũi phương phi, đỏ hồng như những đại phú gia gốc Chợ lớn, còn bà Tũn trắng trẻo, đi đứng ục ịch, ngúng ngoảy cái mông để khoe của. Bà lại còn sửa sắc đẹp, những người quen bà mười mấy năm trước bây giờ không ai còn nhận ra con mẹ Tũn ăn cắp thịt bò năm xưa. Cái gì ở bà cũng giống Tây, mắt sâu, mũi cao, cằm chẻ, má lúm đồng tiền, chỉ trừ có tướng đi là không sửa được, nhưng đã có quần áo giày dép hàng hiệu và TIỀN che lấp vào cái khoản quê mùa đó. Mà đã sao đâu, gì chứ có tiền mua tiên cũng đươc, đồng tiền có mãnh lực kinh người ở chỗ đó, những vị tai to mặt lớn, những nơi tổ chức từ thiện, những hội hè nhăng nhít ông bà Tũn cứ đưa tiền ra là được thiên hạ bốc thơm ngay. Cũng vì thế mà họ cứ xúi khôn xúi dại ông Tũn ra tranh cử chức nghị viên thành phố, dù sao bây giờ ông cũng là công dân nước cờ hoa, với cái tên rất Mỹ là Mr. Tun.
Đối với cộng đồng Việt Nam, ông Tũn chẳng sợ ai, vì tiền ông nhiều mua gì . . chẳng được, nhưng đối với cộng đồng bạn tại địa phương, Mr. Tun cũng vẫn hơi khớp. Tiếng Anh để cãi nhau với mấy thằng ăn cắp vặt hay mấy ông bà già đồng hương thì ông ăn đứt, nhưng đứng trước cử tọa đông người, hay với đám trẻ lớn lên đi học ở xứ này, ông tự nhiên rét run như cầy sấy, nói năng lập cà lập cập. Mấy tay "quân sư" khích ông Tũn rằng, giờ đây tiền bạc đã rủng rỉnh, cũng đến lúc "phải có danh gì...với núi sông" chứ! Ông bà Tũn nghe thiên hạ bốc thơm, thấy vừa hăng tiết vịt mà cũng thèm thuồng tý công danh, nên vì thế đã mạnh dạn ra ứng cử, tranh đua với các liên danh trắng như Hamburger, đen có liên danh Chicken Wings, Mễ có liên danh Taco, còn ông Tũn, cùng bộ tham mưu làm việc ngày đêm, chọn mãi mới được tên liên danh Bát Cơm Quả Trứng.
Ngay trong đợt tranh cử đầu tiên, ông Tũn đã đánh trúng vào tâm lý quần chúng, áp dụng bài bản "All you can eat" để vận động tranh cử, nhiều buổi " gặp gỡ" cử tri được mời đến ăn uống rất hậu hĩnh, thức ăn đầy chất béo và chất ngọt, mỗi buổi nói chuyện đến hằng ngìn người tham dự, có ca nhạc phụ diễn mua vui và vỗ tay khi ông Tũn xuất hiện. Bây giờ thì ông Tũn được rất nhiều sự ủng hộ của các hãng bảo hiểm, bác sĩ và nhà quàn ở cái địa phương khỉ ho cò gáy này, ở chỗ họ trông đợi vào những cử tri thích ăn đồ ăn ngọt và béo của ông Tũn, tương lai sẽ phải đi bác sĩ để chữa những chứng bệnh như tiểu đường, cao mỡ trong máu, nhồi máu cơ tim và xa hơn một chút thì đến nhà quàn khi " tiêu diêu miền cực lạc".
Những ngày tranh cử là giai đoạn làm việc mệt mỏi căng thẳng nhất trong đời ông Tũn, vợ ông suốt ngày cũng bận bịu trà nước đãi khách vãng lai, khi dấm dúi tý bạc lẻ cho những khách không mời mà đến, để sau này hy vọng kiếm được lá phiếu của họ. Lúc nào đầu óc ông Tũn cũng lơ mơ vì cái ghế danh vọng, như ngày xưa có lúc ông đã mơ ước được làm người Mỹ, bây giờ lại sắp sửa bước vào dòng chính của đất nước này, ông Tũn đem theo cả niềm hân hoan ấy vào giấc mơ của mình. Đêm hôm đó, trong một giấc ngủ mê mệt, ông Tũn nằm mơ thấy mình quy tiên, về thế giới bên kia để được đi vào một cuộc tranh cử "vô tiền khoáng hậu" giữa Thiên Đàng và Địa Ngục.
* * *
Khi vừa xuất hồn ra khỏi xác, ông Tũn thấy mình bay một lèo đến một vùng không gian kỳ lạ, không phân định rõ ràng ánh sáng và sự tối, ở đấy có một bức tường ngăn làm đôi, cảnh vật hai bên có vẻ khác biệt nhau, lăng xăng nhiều người đi tới đi lui trong hai cánh cổng khác nhau, nhưng rõ ràng họ đang "welcome" ông. Ông Tũn thấy có nhiều áp phích dán hai bên tường, nhíu mày đánh vần mãi ông mới hiểu lờ mờ rằng nhà Trời cũng đang có cuộc tranh cử, mà hai nhân vật đại diện cho hai phái rất quen tên với thiên hạ cả triệu triệu năm, từ hồi khai thiên lập địa.
Nhác nhìn lên bức tường dựng đứng, ông Tũn đọc tiểu sử của hai đại diện cho hai phái khác nhau. Trước tiên huy hiệu cái lò lửa đỏ trên nền cờ đen kịt đập vào mắt ông, bên cạnh là một bảng tiểu sử dài dằng dặc có "full name" là Luxifer, " nick name" là ông Lu. Đúng lúc ấy thì ông Lu xuất hiện, dáng cao cao, mặc bộ xì-mốc-king màu đen, tóc hoe vàng ám khói, có vẻ như người gần gũi với củi lửa, cặp mắt sâu và hơi đỏ, toát ra một vẻ lôi cuốn đầy ma quái. Trông ông Lu có vẻ như rất già mà cũng rất trẻ, rất bản lĩnh , thêm chút đe dọa người yếu bóng vía. Ông Lu có nụ cười với hàm răng trắng bóng, đôi môi quá đỏ khiến nụ cười trông có tươi mà rất rùng rợn, khiến một kẻ cứng bóng vía như ông Tũn cũng nhũn ra vì e ngại. Nhưng ông Lu đã thân thiện giơ tay bắt lấy tay ông Tũn mà xiết chặt, lúc này ông Tũn mới để ý bàn tay ông Lu có những móng tay dài và nhọn, khiến ông liên tưởng đến những cái vuốt của diều hâu.
Đọc quảng cáo, ông Tũn còn biết ông Lu vốn trước kia từng đạo diễn hãng Satan Productions, chuyên sản xuất nhiều phim kinh dị, khủng bố, giết người, mất mùa, lụt lội . Ông cũng có viết văn, vẫn chỉ là loại " fiction" không tin được, lấy bút hiệu là Xích Quỷ Đại Vương. Hồi còn trẻ, ông xuất thân là một thiên thần thông minh và tài giỏi, có đẳng cấp cao trong chín Đẳng Thiên Thần, được Thượng Đế thương cách riêng và đặt tên cho ông là Luxifer, người mang Aùnh sáng (Bearer of Light). Trong một lúc bốc đồng, ông Lu đã tuyên bố mình là "number one", chẳng coi Trời là cái “đinh” gì cả. Vì thế mà ông đã bị trừng phạt, bằng cách đẩy ra khỏi cổng Trời, làm bạn với bóng tối và sự ác. Ông bèn lập ra Phái tả, gọi là Địa Ngục, ông Lu có số làm lãnh tụ, nên được tụi ma quỷ bầu làm chưởng môn phái Hắc Đạo
Ông Tũn lúc ấy như bị nụ cười của ông Lu mê hoặc, có khác gì nỗi đam mê tiền bạc trên trần thế , ông cứ thẳng bước vào cánh cổng của liên danh Luxifer, có lá cờ đen với lò lửa đỏ. Một bầy con gái má đỏ môi hồng, đít cong vêu vểu ra nhảy múa choàng vòng hoa cho Mr. Tun, lẫn trong tiếng nhạc dâm dật và gào rú là những tiếng thở hổn hển rất khêu gợi. Đất hỏa ngục nóng rẫy lên bởi tiếng cười sặc men rượu, tiếng tiền rơi leng keng trong những máy đánh bạc vang lên xủng xoẻng rất vui tai, đàn bà con gái quần áo mỏng manh lượn qua lượn lại trông ướt át quá sức lẽ mình, có lẽ từ hồi bé đến giờ, ông Tũn chả bao giờ được thấy như vậy vì lúc nào mụ Tũn cũng kè kè một bên, có hở ra được phút nào đâu mà đi tìm của lạ.
Ối giời ôi! Ông Tũn thầm gọi tên Trời trong cơn đê mê thống khoái, người ta cứ tả hỏa ngục thế này thế nọ, chỗ ấy chỉ toàn vạc dầu, lửa nóng và ma quỷ. Lầm, lầm hết, ông Tũn nhíu mày nhìn rồi rú lên khi thấy cũng có các vị tu sĩ , bác sĩ, luật sư, quan tòa, thẩm phán, báo chí truyền thông, chính khách, lãnh tụ cũng đang chen chân đi đi, lại lại, đúng là "hội chợ phù hoa" mỗi người mỗi vẻ. Ở đây ông Tũn cũng gặp rất nhiều hội hè tiêu biểu cho cả hai phe chính tà, hội Vịt Kìu yêu nước, hội trí thức yêu nước hơn yêu mình, hội phụ nữ quần xanh, hội lão ông chống gậy, hội cao niên vái nhau, hội trẻ con vô gia đình, sư hổ mang, cha rắn rít gì cũng có đủ mặt trong mùa tranh cử. . . Hình như ông Lu có phép ảo thuật, hễ ông Tũn nghĩ gì thì trước mắt ông hiện ra như vậy, mà những điều ông Tũn nghĩ thì ông Lu đều biết cả, hèn gì tám phần mười loài người trên trần thế, ông Lu nắm vững trong tầm tay. Xa hơn một chút cũng có sân chơi thể thao, hai nhô con của Sát Đam là U Xay và U Day đang đánh tennis với nhau, quần áo trắng lốp, tay cầm vợt bằng vàng, đầu trọc tếu, hóa ra ông Lu vẫn ưu đãi dành riêng cho những người lắm tội, chứ có nhà tù hay vạc dầu nào ở chỗ này.
Ông Tũn cứ lầm lũi đi như bị ma đuổi, cảnh vật xung quanh thu hút khiến mắt ông không rời ra được. Chỗ nào cũng lôi cuốn thế kia, một bọn đang ngồi nhậu món tái Dê và tiết canh chó, rượu tràn cả ra bên thành ly, ngồi xen vào đó là những em thơm phức, mắt đong dưa, môi ướt nhẫy. Ông Tũn có gặp lại một số bạn cũ , tay bắt mặt mừng, tình nghĩa ân cần vì " đồng hội đồng thuyền" năm xưa, họ thì thầm vào tai ông Tũn dặn dò nhớ bỏ phiếu cho Luxifer, nhớ chọn liên danh cái cờ đen với lò lửa đỏ. Chả mấy khi Thượng Đế cho tự do dân chủ sau khi chết, dù rằng khi con người còn tại thế, Ngài rất tôn trọng quyền tự do dân chủ của con người. Tuy vậy, cũng có người lấy tình quen biết tri kỷ, rút kinh nghiệm bản thân, khuyên ông Tũn trước khi chọn lựa, cũng nên ghé qua cửa Thiên Đàng tham quan cho biết sự tình, rồi quyết định cũng không muộn gì.
* * *
Ông Tũn bước ra khỏi cánh cổng Địa ngục với niềm tiếc nuối không nguôi, nhưng chả lẽ đã đến đây lại không vào Thiên Đàng cho biết sự tình. Cũng ngay cánh cổng sơn màu trắng, tấm áp phích nhà Trời đập vào mắt ông Tũn, liên danh ông Pierre( tên Tây), Peter (tên Mỹ), và tên Việt Nam là ông Phê Rô đang nhìn ông mỉm cười, nụ cười thật là hiền hậu , nhân ái. Khẩu hiệu " Cánh buồm trắng trên nền biển xanh " trông rất mát mắt, y như cái " nick name" cụ Phê mà người ta đã gọi Cụ. Cụ Phê chính gốc dân thuyền chài, vùng Trung Đông, khuôn mặt hiền hòa, râu tóc bạc phơ, ăn mặc đơn giản, áo nâu sồng, chân đi dép da dê. Đường vào Thiên Đàng cảnh vật thanh nhã, bãi cỏ rộng lấp lánh những hạt mưa bụi, hai bên đường hoa thơm nở đủ màu, mùi thơm phả lên bát ngát hằng chục dặm. Phía trên mây, bầu trời cũng xanh biếc, những vì sao nhấp nháy như hằng hà sa số ngọc châu dát trên nền trời, nhạc êm dịu và người đi lại tuy vắng vẻ, nhưng trông ai cũng điềm đạm, hiền hòa, chỉ mỉm cười với ông Tũn mà không mời chào, lôi kéo như phía bên kia.
Đọc tiểu sử cụ Phê, nghe đâu trước cụ cũng có gia đình, sau theo một vị chân tu, giác ngộ và đi tìm con đường cứu nhân, độ thế. Cụ không đóng phim viết lách gì, nhưng một hãng phim ở Hollywood có làm một phim đặc biệt về Cụ, có tên là " the Shoes of the Fisherman", ngụ ý nói lên trách nhiệm nặng nề của Cụ, khi được Thượng Đế giao cho chìa khóa cổng Thiên Đàng. Tính Cụ hiền lành, có lòng nhân nên vì thế lắm khi Cụ cũng bị mấy tên quỷ sứ đánh lừa để lọt vào cổng Trời, nhờ những " mác" rất kêu như nắm đầu những cơ quan từ thiện hay tôn giáo. Nhưng đời vốn " ngưu tầm ngưu, mã tầm mã" , chúng nó cũng không chịu được cảnh thánh thiện của Thiên đàng, lại tìm cách chui qua cửa địa ngục. Với lại, nguyên một dàn thiên thần "security" bay rải rác khắp nơi kiểm soát, mặt nào ra mặt nấy, bọn kia lại phải tìm cách chuồn về cố hương sống với bè lũ của chúng nó.
So về lực lượng giữa hai bên Thiên Đàng và Địa Ngục trong ngày tranh cử thì phe ông Lu có vẻ hùng hậu hơn, từ những "ô-pạc-lưa" gắn trên đường phố rống lên ông ổng quảng cáo ba mươi sáu món ăn chơi nơi Địa ngục, chưa kể những món ăn thật nóng hổi xôi sèo sèo trên bếp lửa ( sau này ông Tũn mới biết đó là món "ba-bơ-kiu" thịt người), nào bò bảy món ( bò lăn, bò trườn, bò lê, bò la, bò sát, bò lúc lắc, bò xơi tái), kèm theo đủ thứ rượu Tàu rượu Tây. Một lũ người ngợm như ông Lu, áo quần rặt một màu đen, thắt cà-la-vát đỏ, đang đi rải truyền đơn dụ khị đám người từ dương trần vừa ngơ ngác bước qua lằn ranh sinh, tử. Những hứa hẹn đầu môi chót lưỡi, những kế hoạch lớn nhỏ đang được truyền đi khắp chốn, ông Tũn thấy hoang mang quá sức. Phía cụ Phê yên lặng hơn, cũng "welcome" mọi người nhưng không ồn ào, níu kéo, vốn từ xưa là nơi thanh tịnh, người muốn vào nhà Cụ khó hơn lạc đà chui qua lỗ kim. Từ tạo thiên lập địa đến bây giờ, Thượng Đế mới có ban cho một lần chọn lựa sau khi chết, bởi thế mới có chuyện hai bên thông thương, để mọi người có dịp phân biệt tỏ tường đâu là chính nghĩa.
Tuy chỉ cách nhau có một bức tường mà Thiên Đàng và Địa ngục đã có một lằn ranh bất khả xâm phạm, hai bên đã có một lần găng nhau vì bức tường đổ, làm cụ Phê giận lắm mà không làm gì được ông Lu. Chính, Tà có một bức tường chắn giữa, một bên bạt ngàn trùng trùng mây trắng, một bên mù mịt khói đen, chẳng may tường bị xụp, cụ Phê bèn "imeo" cho ông Lu, đề nghị hai bên cùng sửa chữa. Ông Lu cứ ì ra, hắn có " reply" lại cho cụ Phê biết rằng, hằng ngày có nhiều tay không chịu được nóng đã đào tẩu sang bên Cụ, chứ bên Cụ ít ai dám nhảy qua bên hắn. Những tài khoản chi cho quỷ sứ công an chặn đường dân vượt tường cũng nhiều, hắn đào đâu ra "budget" để sửa tường bây giờ. Cụ Phê tức lắm, bèn đích thân gọi phôn bảo ông Lu là cụ sẽ đưa việc này lên Ba tòa quan nhớn để Ngài xét xử. Nhưng ông Lu thật đáo để, hắn cười rất đểu mà bảo cụ rằng: "Cụ có muốn "sue" thì cứ việc, nhà cháu chỉ xin hỏi cụ một câu là, phía cụ thì đào đâu ra đủ số luật sư để tranh tụng". Thế là từ đấy, hai bên tuy bằng mặt mà không bằng lòng, nhà nhà kín cửa cao tường, bên này nhã nhạc du dương, bên kia tiếng gầm gừ, gào thét kinh động bốn phương. . .
* * *
Ông Tũn sau khi được một thiên thần đưa đi tham quan đất Thiên Đàng, cảnh trí thật đẹp nhưng yên tịnh, người người chắp tay mắt ngước mắt nhìn Trời, khuôn mặt ngất ngây thánh thiện. Từ mỗi người là một sự bình an không tả được, không thấy có sự hận thù, đố kỵ ở đây, không thấy ai tranh dành chỗ cao chỗ thấp, đúng là Đất Thiên Đường nhưng mà với ông Tũn thì " boring" lắm. Ông đang so sánh sự khác biệt giữa Thiên Đàng và Địa Ngục, rõ ràng thì bên kia đông hơn, vui hơn, khác gì Sài Gòn thời đổi mới. Hình như ở Thiên Đàng người ta không thiết gì ăn, mà ông Tũn vốn lại thích ăn ngon, trong khi ấy mùi thịt nướng từ bên kia bay qua thơm lừng làm ông thèm nhỏ dãi. Ông cứ dùng dằng trước ngưỡng cửa Thiên Đàng và Địa Ngục, xem ra nếu ở Thiên Đàng, ông khó lòng có được một chỗ đứng cao hơn người khác. Lúc đưa mắt nhìn, ông đã thấy ông Lu mỉm cười, hiện ngay cho ông Tũn xem hình ảnh lúc ông ngất nghểu ngồi trên chỗ danh dự, dưới kia là một đám đông đang hoan hô, cổ võ.
Nhìn cụ Phê , ông Tũn chỉ thấy cụ đang lim rim đôi mắt hiền từ nhìn ông , cụ chẳng nói lời nào nhưng ý cụ cho ông biết ông phải khôn ngoan để chọn lựa, vì chỉ lần cuối này thôi là có thể "sảy một ly đi một dặm". Ông Tũn phân vân nhìn cụ Phê, nhưng xem ra cái nhìn yên lặng của cụ không "effet" bao nhiêu, chưa bao giờ Thiện và Ác gần gũi nhau như vậy, chưa bao giờ nền công chính và bất chính dằng xé nhau như vậy, lòng tham lam, sự ham muốn quyền lực vô độ, ông Tũn nghiêng hẳn người về phía ông Lu, như ngày xưa ông không làm sao từ chối được những đồng tiền nhơ bẩn.
Không nghĩ ngợi gì nữa, ông Tũn thò tay lấy cái phiếu có tên Luxifer bỏ vào cái thùng đặt trước ngưỡng cửa Thiên Đàng và Địa Ngục, ông nghe hắn ta rú lên cười như điên dại, chưa bao giờ ông nghe được tiếng cười quái dị như thế. Lập tức ông Lu biến mất, trước mặt ông là hai thằng quỷ sứ đen ngòm lôi ông đi, ông Tũn cầu cứu nhìn cụ Phê, nhưng đã muộn rồi, ông nhìn thấy đôi mắt hiền từ kia dân dấn hai hàng nước mắt.
Nhanh như chớp, hai thằng quỷ lôi ông Tũn đi trên một con đường đầy cỏ sắc và gai nhọn, hai bàn chân ông đau điếng. Đi hết con đường cỏ gai,lại tới một con đường lầy nhầy bùn đất, kinh khủng hơn là mùi hôi thối nồng nặc bốc lên, ông nghe có tiếng khóc than vang vọng , tiếng chửi rủa lẫn nhau, hàng hàng lớp lớp người đứng trong chấn song sắt nhìn ông đi ngang cười lên the thé, họ chào đón một kẻ dại khờ như ông Tũn đã dại dột nghe lời Luxifer phỉnh phờ để chọn địa ngục làm quê hương.
Ông Tũn hiểu ra, kinh hãi trong tuyệt vọng, cố trì lại để thoát khỏi hai cánh tay cứng và sắc như gọng kìm của hai tên qủy sứ , dãy dụa mãi mà không ăn thua, ông nức nở khóc, rồi bật ra hỏi:
" Sao hôm qua địa ngục khác cơ, bây giờ, ơ hơ, lại như thế này?"
Tên quỷ mặt vằn mặc áo đen lưỡi đỏ nhe răng cười đểu, bảo ông:
" Hê, hê! Hôm qua là ngày "campaign" của chúng tớ, ngày vận động bầu cử kiếm phiếu thì làm gì mà lại chả...vui."
Ông Tũn lắp bắp hỏi:
" Thế tôi còn phải ở đây bao lâu ?"
Tay quỷ sứ cười ré lên, kéo cái hàng rào được nung đỏ đưa ông Tũn vào đấy, hắn nói như hát:
" Biết đến bao giờ!"
Hắn chỉ cho ông Tũn cái đồng hồ màu đỏ như lửa, cái đồng hồ không có kim chỉ giờ, phút, giây gì ráo, chỉ có cái chuông đánh rền rền hai chữ " đời đời" suốt ngày và suốt đêm.
Ông Tũn khóc rống lên gọi Trời, nhưng cửa Thiên Đàng đã mịt mờ cuối nẻo chân mây. Hai tên quỷ sứ cột chặt ông lại, người ông nặng như đá đeo, ông lại la hét rầm trời, nhưng chỉ là những tiếng hét hãi hùng, tuyệt vọng.
* * *
Ông Tũn bừng tỉnh giấc Nam Kha, không nhấc mình lên được vì cái đùi béo tròn của bà Tũn vắt ngang trên mình ông, khiến ông ê ẩm cả người. Sau giấc mơ kinh khủng ấy, ông Tũn bàng hoàng nghĩ ngợi suốt ngày, hễ phải đi ngủ là ông sợ, người ta đồn rằng vì quá lo lắng cho cuộc tranh cử, ông bị mát dây thần kinh, đâm ngớ ngẩn, nhìn đâu cũng thấy quỷ sứ.
Vì thế, liên danh "Bát Cơm Quả Trứng" phải rút lui chỉ còn lại ba liên danh Hamburger, Chicken Wings và Taco đấm đá xâu xé nhau, họ bôi bẩn nhau không tiếc lời, còn hơn hỏa ngục. Bà Tũn vẫn tiếc giấc mộng làm bà Nghị, cứ dằn vặt ông sao ốm không lựa ngày, và vì buồn cho giấc mộng vàng dang dở, bà đi tân trang sắc đẹp cho đẹp thêm, nhưng vì co kéo nhiều lần nên mỗi khi cười miệng bà trông như mếu.
Riêng ông Tũn, sau giấc mơ mùa tranh cử, ông ốm một trận lâu lắm mới tỉnh hồn. Từ đấy Mr. Tun ít nói năng, chỉ thích ngồi một mình thinh lặng, ông nhìn cuộc đời táp nham, phản ảnh đầy đủ những khía cạnh của Thiện và Ác, chẳng ai chui vào được đầu ông để biết ông đang nghĩ gì. Lâu lâu, ông Tũn lại rùng mình nhớ đến khuôn mặt quỷ quyệt của ông Lu, rồi lòng ông ấm áp ngay bởi hai hàng nước mắt dân dấn đầy thương sót của cụ Phê trong giấc mơ ngày tranh cử.
NGUYÊN NHUNG