Người con gái tên Tâm
Cho như chưa hẳn đã già,
Tóc hoa sương vẫn còn là thanh xuân.
Đầu năm khai bút tìm vần,
Yêu thương đôi lứa, bụi trần vấn vương.
Quên đi mùi gạo nàng hương,
Đường làng tôi, những con đường cỏ may.
Cây bàng, cây gạo, gió lay,
Đình xưa, chùa cũ mộng ngày còn thơ.
Vui theo gót mẹ lên chùa,
Thanh bình thôn xóm, trăng đùa mạ non.
Vai ai gánh nặng đòn cong,
Một ngày giặc đến, mây hồng lãng du.
Này hậu phương, nọ chiến khu,
Chị tôi áo vá, sương mù chạy tin.
Chiều vàng bom đạn vừa yên,
Chị tôi bỏ xác, cỏ mềm máu loang.
Cha chôn chị rất vội vàng,
Người yêu hát khúc "Lên Đàng" từ đây.
Bầy chim xa tổ như say,
Kên kên sống giữa tháng ngày thênh thang.
Mẹ tôi khăn trắng chịu tang,
Tìm quên sau lũy tre làng xanh xanh.
Thế rồi một sớm bình minh,
Thế rồi đời sống kinh thành cuốn trôi.
Người con gái chết lâu rồi,
Còn vang bóng cả một thời dấy binh.
Người đi giữa buổi xuân tình,
Người đi để có Hòa Bình hôm nay,
Người trong cát bụi mù bay,
Tên Tâm, Tâm chết để xây thành sầu.
Căn nhà rêu phủ xanh mầu,
Quê hương thôi cũng biển sâu chia lìa.
Lê Thị Ý
(Vùng trời dấu yêu, Minh Văn 2000)