Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

3 Pages123>
Lê Thị Ý
linhvang
#1 Posted : Wednesday, October 27, 2004 4:00:00 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Tác giả linhvang
Gởi: Fri Jul 16, 2004 5:24 am
Tiểu Sử (Sẽ đưa lên sau)

Tác giả linhvang
Gởi: Fri Jul 16, 2004 5:37 am Tiêu đề: Đọc Lê Thị Ý "Vùng Trời Dấu Yêu" -
Tâm Minh Ngô Tằng Giao

Đọc Thơ Lê Thị Ý “Vùng Trời Dấu Yêu”
Tâm Minh Ngô Tằng Giao

“Vùng Trời Dấu Yêu” là tác phẩm thơ thứ tư của Lê Thị Ý sau các cuốn “Thơ Ý”, Saigon (1967), “Cuộc Tình Và Chân Dung Tôi”, Saigon (1972), “Quê Hương Và Người Tình”, Hoa Kỳ (1992).
Về hình thức, cuốn thơ in đẹp, dày khoảng hơn 100 trang với hơn 60 bài thơ và 4 phụ bản.
Lê Thị Ý đã sống tại Việt Nam một thời gian sau 1975 để rồi cũng tìm cách ra đi định cư tại nước ngoài. Trong cuộc sống mới, nói chung là tạm ổn định và thoải mái, nhà thơ vẫn luôn luôn có cùng tâm trạng với đa số các người Việt phải xa quê khác, đó là một cảm giác lạc lõng và quạnh hiu trong cuộc sống. Nhà thơ viết:
-“Tháng bẩy ngày đầu tiên
Rót mình ly rượu mạnh
Xua đi cơn muộn phiền
Kiếp tha phương hiu quạnh” (Sinh nhật 1995)
Dù cho cảnh vật nơi xứ người có đẹp đẽ thơ mộng đến thế nào chăng nữa thì nhà thơ vẫn có cùng cái tâm trạng của Nguyễn Du: “Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ”. Đó là một tâm trạng phiền muộn, chẳng những chỉ có vào những ngày đặc biệt như ngày “sinh nhật” mà còn dàn trải ra theo thời gian, kể cả những lúc năm cùng tháng tận, vào buổi “giao thừa”:
-“Đêm nay thức đợi Giao Thừa
Vườn sau vi vút gió lùa rặng thông
Một trời tuyết trắng mênh mông
Nhớ về quê mẹ cõi lòng quặn đau” (Đêm Giao Thừa)
Những khi lòng người xa xứ cảm thấy “lạnh lẽo” nhất, chẳng khác nào tuyết rơi trắng lạnh nơi xứ người, thì chính lúc đó là lúc nhà thơ thả hồn mơ về quê xưa, gửi tâm tư về những hình ảnh thân thương cũ nơi: “Vùng Trời Dấu Yêu” một thuở nào.
*
Trong khung cảnh trìu mến “Vùng Trời Dấu Yêu” nổi bật lên hình bóng của người Cha đã khuất. Nhân ngày mà mọi người đều chọn làm ngày thương nhớ về cha, nhà thơ đặt bút viết những vần thơ tưởng vọng về Cha mình:
“Ngày này ngày của cha
Con bây giờ cách trở
Tay ôm cả bó hoa
Nhưng nào đâu bia mộ” (Father’s Day)
*
Bên cạnh hình bóng Cha là hình ảnh thân thương của người Mẹ. Tưởng nhớ về Mẹ nhà thơ viết:
“Từ giòng suối nước trong veo
Bắt nguồn lòng Mẹ con theo ra đời
Nụ hôn hàm tiếu dù tươi
Không bằng môi mẹ mỉm cười đón con
...
Mẹ tôi như một nàng tiên
Mũi cao, mắt sáng, tóc mềm nhung tơ
Dáng thanh, áo mỏng chiều mưa
Nuôi con sữa mẹ sớm trưa nồng nàn” (Mẹ tuyệt vời)
Người con nào mà chẳng cho rằng Mẹ mình là “tuyệt vời”, Mẹ mình là “một nàng tiên”. Bởi thế khi không còn bóng dáng Mẹ nữa thì con đâu còn cảm thấy “thăng bằng trong cuộc sống”:
“Lễ Vu Lan này tôi không có mẹ
Không lên chùa và chẳng được nhận hoa
Những bông hồng mầu đỏ tía thiết tha
Như mẫu tử, tình bền trong trời đất...
Lễ Vu Lan này tôi không có mẹ
Không thăng bằng trong cuộc sống hôm nay” (Lễ Vu Lan)
Ngày lễ Vu Lan con nhìn bông hồng đỏ cài trên áo những người còn Mẹ mà thầm đau xót cho chính mình. Những người không còn Mẹ lặng lẽ cài lên áo một bông hồng trắng, trong lòng tràn ngập nỗi nhớ thương.
*
Nhưng hình ảnh chính trong “Vùng Trời Dấu Yêu” của bất cứ kẻ xa xứ nào cũng vẫn là cái hình ảnh quê hương đất nước. Quê hương có thể là “câu ru của Mẹ” văng vẳng bên nhịp cầu tre đơn sơ hay con đường làng nho nhỏ với bầy trâu bầy nghé quen thuộc:
“Quê tôi vẫn nhịp cầu tre
Đường làng nho nhỏ, con đê khoét mòn
Trâu buồn thương lũ nghé non
Những ngày thuộc Pháp như còn dư hương (Câu ru của Mẹ)
Quê Mẹ có thể là lối đi cỏ mượt, cánh đồng vàng lúa, lũy tre êm đềm hay con sông uốn khúc bên bờ đê rực rỡ nắng hè:
“Lối về quê ngoại cỏ mềm
Óng vàng sóng lúa, êm đềm lũy tre
Chiều chiều dạo bước bờ đê
Dòng sông uốn khúc nắng hè thênh thang” (Em về)
Thời gian trôi, ngày tháng trôi, tuổi xuân cũng dần trôi. Chẳng mấy chốc mà đã thoáng qua nửa đời người. Quê hương vẫn biền biệt xa xăm, làm sao lòng người có thể vui. Tóc dần nhuộm trắng mầu sương tuyết, bước chân đi đã run, chẳng biết bao giờ mới có dịp được trở về chốn cũ:
‘Quay đi quay lại đã già
Bước run trên tuyết, thoáng qua nửa đời
Còn bao xuân nữa quê người
Và hôm nào sẽ pháo vui quê nhà” (Làm sao chiều thứ bảy vui)
“Thời gian trôi tóc đổi mầu,
Mai về lần nữa nỗi sầu có vơi?
Xứ người tuyết phủ trắng môi
Thân côi run lạnh hay đời bạc đen” (Quê hương ngàn dặm)
*
Trong “Vùng Trời Dấu Yêu” nhà thơ còn trải rộng lòng mình ra để cùng chung nhịp đập, cùng chung tiếng thổn thức với những đồng bào ruột thịt đang cận kề bên cái chết trên đường vượt biển đi tìm tự do, đó là những “thuyền nhân”:
“Hai mươi năm mất nước tôi
Biển Đông sóng cả có vui có buồn
Trời đêm thả nổi cánh buồm
Mặc đời trôi rạt theo luồng gió xa” (Câu chuyện bên bờ đại dương)
“Từ sông ra biển lớn
Thuyền con như lá tre
Sóng chiều nay dữ tợn
Có mong chi ngày về” (Định mệnh)
“Bao người chôn đáy biển
Biển Đông còn mênh mông
Nước trong xanh đối diện
Thấy mình và hư không” (Chỉ là hư không)
Nhà thơ cũng trao gửi tâm tình mình về những người “khoác áo chinh y” một thuở nào giờ đây đã nằm yên dưới lòng đất mẹ. Nếu có ai đó coi mọi chuyện chỉ như lớp bụi mờ thì nhà thơ vẫn coi đó là cả “một bài thơ đẹp” cho chính mình”
“Chiều này ngang chỗ anh ngồi
Tượng người lính đã mất ngôi bao giờ
Nghĩa trang quân đội bụi mờ
Tiếc thương đẹp ý bài thơ cho người” (Nghĩa trang quân đội Biên Hòa)
Trong lòng nhà thơ những con phố cũ chẳng có thể bị đổi tên, những lá cờ xưa nào có thể bị thay mầu và những người chiến sĩ dù vô danh đâu có thể bị quên lãng:
“Phố xưa đã đổi tên rồi
Dấy xưa đài các một thời Việt Nam
Lá cờ ba sọc màu vàng
Một cơn bão loạn, mây tan cuối trời
Người xuôi người ngược thế thôi
Xem nhau như những con thoi vô tình
Mở trang sử lúc tàn canh
Nhớ anh chiến sĩ vô danh năm nào” (Ngày trở về)
*
Khi con tim còn đập là con người còn yêu. Bởi thế thờ tình luôn luôn bất diệt trên trái đất. Trong cái “Vùng Trời Dấu Yêu” của mình Lê Thị Ý cũng đã dành cả một khoảng trời mênh mông cho tình yêu. Trong mùa Giáng Sinh tiếng lòng nhà thơ rộn rã:
“Ân trên ban xuống tình thương
Riêng tôi ngoại đạo, bốn phương trời sầu
Đường khuya sương ướt mái đầu
Đêm đông kỷ niệm là câu chuyện lòng” (Giáng Sinh)
Nhưng tình yêu như một thứ trái đắng, như tiếng rạn vỡ của lá khô dưới bước chân người, như cánh hoa rơi rụng trong nắng nhạt:
“Bước trên đường phố một mình
Nhớ đường Thiện Thuật mối tình dở dang
Vô tình đạp chiếc lá vàng
Tiếng khô khan vỡ thời gian chuyển hình” (Nghĩa trang quân đội Biên Hòa)
“Trên trời tinh tú đổi ngôi
Địa cầu nhạt nắng hoa rơi lìa cành
Và em thiếu bóng dáng anh
Mất quê hương, mất người tình dấu yêu” (Tìm anh)
Tuy cuộc tình có thể dở dang, dở dang vì duyên số, dở dang vì đôi bờ sinh tử nhưng chẳng thể dang dở trong lòng người chung thủy:
“Thứ hai ngày của chiến binh
Dâng hoa để nhớ vong linh người tình
Quê người nắng ngọc lung linh
Nắng soi cành tía, soi mình lẻ loi” (Memorial Day)
*Lâm Ngữ Đường đã cho rằng với người Trung Hoa thơ đã thế vai trò của Đạo. Thơ văn Trung Hoa chính là một cách sống Đạo của người Trung Hoa vậy. Thơ là một cách sống Đạo hay là một phương thế giúp người đông phương sống Đạo, hành Đạo và hoằng Đạo vì thơ là phương tiện giúp cho con người “hòa” dễ dàng nhất với đối tượng. Tình Đạo không chỉ xuất hiện thấp thoáng trong tình Đời mà lắm khi tình Đạo còn thay thế cả tình Đời.
Có lẽ cũng trong cái tư tưởng đó mà Lê Thị Ý đã tìm về tôn giáo của chính mình. Đó là Phật Giáo. Phật Giáo đã trở thành một dòng suối tươi mát cho tâm hồn con người, nhất là những lúc cuộc đời gặp “sóng gió” nhất:
“Bỗng từ xa con thấy
Hào quang bóng Phật Bà
Cúi đầu xin một lạy
Giông bão rồi sẽ qua” (Định Mệnh)
Đạo Phật đến với cuộc đời bằng tình yêu cho nên sống với tình yêu thì con người cũng như nhà thơ sẽ gặp Đạo Phật. Thất vọng với tình đời trong cõi “trần tục” con người nói chung cũng như nhà thơ nói riêng thường quay về với tình Đạo. Chính trong cái tình Đạo đó mà Lê Thị Ý cảm nhận được sự “hợp tan” của cuộc sống:
“Bây giờ tô lại màu son
Quên trong năm tháng đưòng mòn không anh
Cũng như trăm vạn cuộc tình
Hợp tan theo đám mấy xanh lưng trời” (Xuân về)
Cảm nhận được cái lý “vô thường” của Đạo Phật, cái “sinh tử”, “đi, ở” của kiếp người khi nhớ về một người bạn thơ cũ đã khuất bóng:
‘Đành như tất cả vô thường
Mà sao đi, ở vấn vương đôi đường
Người thơ xưa rất đoạn trường
Lầu thơ hoang lạnh nắm xương tro tàn” (Thăm quê hương nhớ Tuệ Mai)
“Người đã đi rồi, ai cũng đi
Mây xanh, xuân mộng có chu kỳ
Lá non thôi cũng tàn theo tháng
Dẫu biết, sao còn lệ ướt mi” (Như ngọn đèn về sáng)
Nhà thơ nhận thức rõ ràng cuộc đời này chỉ còn là một “cõi tạm” hoàn toàn giả tạo, đầy những “hư vô”:
“Phương trời biền biệt tháng năm
Sầu tôi sóng nước lăn tăn mặt hồ
Này cõi tạm nọ hư vô
Xoay quanh vẫn một bàn cờ trẻ thơ” (Hà nội 96)
Người ta thường quan niệm rằng “Thơ là một lối sống, một lối nhận thức, một lối dùng ngôn ngữ, âm điệu để diễn tả tâm tư tình cảm riêng. Nhà thơ có thể là một kẻ buồn bã cô đơn, nhưng thơ không thể nào tồn tại trong cô độc. Thơ không phải là một cách độc thoại mà phải là một cách truyền đạt kinh nghiệm cho tha nhân. Thơ cần có sự thông cảm và thưởng thức của người đọc. Giá trị của thơ là ở chỗ này. Cái nền của thơ là cảm xúc, một cảm xúc thành thật”.
Nếu đồng ý với quan niệm trên thì người yêu thơ lại nhớ đến phần cuối tập thơ “ Cuộc tình và chân dung tôi” của Lê Thị Ý (xuất bản tại Saigon năm 1972) có 10 bài “Thương ca”. Nhạc sỹ Phạm Duy đã chọn ra bài “Thương ca” đầu tiên để đem phổ nhạc vào năm 1971 (khi thơ chưa được xuất bản) với tựa đề là “Tưởng như còn người yêu”:
“Ngày mai đi nhận xác chồng/say đi để thấy mình không là mình
Ngày mai đi nhận xác anh/cuồng si thuở ấy hiển linh bây giờ
Cao nguyên hoang lạnh ơ hờ /như môi góa phụ nhạt mờ vết son
Tình ta không thể vuông tròn/say đi mà tưởng như còn người yêu
...Bây giờ anh phủ mầu cờ /
Em không nhìn được xác chàng/Anh thêm lon giữa hai hàng nến trong
Mùi hương cứ tưởng hơi chồng /Ôm mồ cứ tưởng ôm vòng người yêu”.
Lời thơ của Ý, lời ca của nhạc Phạm Duy xưa như còn mãi mãi văng vẳng trong lòng người, trong tâm hồn kẻ yêu thơ, yêu nhạc. Phải chăng Lê Thị Ý đã được coi là thành công ở điểm này. Thơ Lê Thị Ý đã là những âm thanh nấc nghẹn, đã đóng góp thêm ít trang vào cuốn từ điển ghi lại mọi nỗi thống khổ của con người, của chiến tranh.
Hồ Trường An trong “Thông Điệp Hồng” đã viết những nhận xét sau đây về thơ Ý: “Lê Thị Ý là nhà thơ tình yêu. Thơ của chị như vương vấn một lớp bụi mỏng của T.T.KH...chị đã gấy một phong trào tái dựng lại thơ tình yêu kiểu T.T.KH., và số độc giả say mê loại thơ tình lãng mạn không phải là ít”.
Lời nhận xét trên tuy chính xác nhưng thiết tưởng cần phải nói thêm về tình yêu, nhất là tình yêu kiểu “quằn quại” như T.T.KH., mà còn trải rộng ra cả một “Vùng Trời Dấu Yêu” rộng lớn bao la khác.
Xuân Diệu cho rằng thi sĩ chỉ là “một con chim đến từ núi lạ, ngứa cổ hát chơi”. Người nghe có cảm tưởng thơ là một cách trốn thực tại và trong cuộc đời này nhà thơ chỉ là một người xa lạ giữa loài người xa lạ.
Thật ra nhà thơ không phải là kẻ vi phạm tội mà bị “phát vãng” từ thiên cung xuống dưới trần thế này. Nhà thơ là một con người và đối tượng của thơ, chất liệu tạo ra thơ chính là cuộc đời, là quên là nhớ, là thương là ghét, là vui là buồn...
Lê Thị ý tuyệt nhiên không phải là một con chim đến từ núi lạ và nhất là không cất tiếng hót chơi. Lê Thị Ý không hót chơi, không giỡn chơi với các hình ảnh thân thương trong “Vùng Trời Dấu Yêu” của chính mình, đó là những người thân yêu như cha, mẹ, như quê hương đất nước, như đồng bào thân thương đang quằn quại trong cuộc sống tại quê nhà hay lênh đênh trên biển cả một thời nào đó, không giỡn chơi với thân phận tù đầy của các người lính chiến thân hữu của mình và nhất là không bỡn cợt với hình ảnh yêu dấu của tình yêu, dù là Tình yêu không trọn vẹn của chính mình cũng như tình yêu dang dở của người.
Thơ của Ý là tiếng nói của lòng người, là cảm xúc chân thành, là cái ước vọng của con người muôn thuở. Là sự thủy chung. Thủy chung từ cách dùng từ ngữ, chọn đề tài cũng như chọn thể thơ, hình thức thơ. Thật vậy trong tập thơ mới này Lê Thị Ý đã sử dụng thể thơ “lục bát” trong hơn 2/3 số bài thơ. Một thể thơ thuần túy Việt Nam, tràn đầy tình tự dân tộc, văng vẳng như những lời ru của Mẹ hiền bên con yên ngủ.

Tâm Minh NGÔ TẰNG GIAO

linhvang
#2 Posted : Thursday, October 28, 2004 5:15:39 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Tác giả linhvang
Gởi: Sun Jul 18, 2004 10:45 pm
Tiêu đề: Thơ Lê Thị Ý

Nghĩa trang quân đội Biên Hòa

Ði trên đường phố Sàigòn
Lòng nghe rạo rực tâm hồn trẻ thơ
Cuộc tình ướt át năm xưa
Em mười tám tuổi tóc vừa chấm vai
Chuông nhà thờ đổ ngân dài
Người về nắng cháy, hoa cài áo xanh.
Uy nghi trong bước quân hành
Dịu dàng êm ái, ân tình xa xôi.
Chiều nay ngang chỗ anh ngồi,
Tượng người lính đã mất ngôi bao giờ
Nghĩa trang quân đội bụi mờ
Tiếc thương đẹp ý bài thơ cho người.
Tan hàng còn nắm xương phơi
Và trong ân oán, xác trôi ngược dòng.

Quê hương khói lửa cay nồng,
Quê hương sau trận chiến, đồng cỏ xanh.

Bước trên đường phố một mình
Nhớ đường Thiện Thuật mối tình dở dang
Vô tình đạp chiếc lá vàng
Tiếng khô khan vỡ thời gian chuyển hình.

Lê Thị Ý
trong tập thơ Vùng Trời Dấu Yêu

linhvang
#3 Posted : Thursday, October 28, 2004 5:16:44 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Tác giả linhvang
Gởi: Mon Jul 19, 2004 12:31 am
Tiêu đề: Lá xanh thay mầu - Lê Thị Ý

Lá xanh thay mầu

Mười lăm, mười tám yêu nhau,
Trời xanh, xanh ngát một mầu mộng mơ.
Sáng mong, chiều đợi, đêm chờ,
Áo dài hoa tím, gió lùa tóc mây.
Xuân Thu nắng phủ vai gầy,
Say men tình ái, tháng ngày thênh thang.
Em là điểm tụ hào quang,
Dấu chân em nở hoa vàng chiều xưa.
Những ngày phố nhỏ giăng mưa,
Ðôi môi đọng nụ hôn vừa chớm yêu.
Người đi mắt biếc trông theo,
Quãng đời thơ mộng đã vèo bay qua.
Cuộc tình thôi cũng phôi pha,
Một đời thôi cũng đã là hư không.
Môi son má phấn còn nồng,
Nay em để lại căn phòng lạnh tanh,
Trăng Thu mây trắng lung linh,
Em đi, tháng chín lá xanh thay mầu.

Lê Thị Ý
Trong Vùng Trời Dấu Yêu
_________________
Linh Vang
www.geocities.com/linhvang
Phượng Các
#4 Posted : Sunday, November 28, 2004 7:59:24 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,689
Points: 20,007
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
Thư Cho Người Ở Lại


Trên những con đường đổi họ thay tên
và thành phố mang tên người làm bếp
anh hát em nghe bài "Tống Biệt"
mai lên tàu xin bỏ lại thân thương .

Áo ấm anh cho, em mặc lên đường
cùng chiếc nón che sương làm kỷ niệm
từng phút, từng giây, môi hôn bịn rịn
em xa người, thư cũng bặt theo luôn .

Anh trách em, nhưng nào biết em buồn
rưng rức khóc mỗi lần cầm bút viết
trốn chạy công an, trải bao mỏi mệt
lên con tàu gỗ nhỏ, vượt trùng dương.

Hải tặc bao vây sóng cả đưa đường
câu kinh tụng mỗi lần xin gột rửa
bỏ nước, bỏ anh, chạy ra xứ lạ
em dấu đầu như đà điểu cơn nguy .

Nước Mỹ bao la em chẳng còn gì
nay khát vọng ngày đi giờ cũng tắt
từ độ xa quê, sầu vây ngằn ngặt
lưu lạc phương trời, đuổi bắt hư danh



Lê Thị Ý
Chôm Chôm
#5 Posted : Sunday, November 28, 2004 10:30:34 AM(UTC)
Chôm Chôm

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 353
Points: 15
Woman

Was thanked: 1 time(s) in 1 post(s)
Social security number

Chiều xưa bước xuống Oakland,
Biết đâu định mệnh dành phần nơi đây.
Chín con số, nỗi lo đầy,
Chín con số với chuỗi ngày lưu vong.
Tương lai con nước ngược giòng.
Bỏ quê hương với tuổi hồng mộng mơ.
Bước chân dò dẫm nghi ngờ,
Cali chào đón người thơ nắng vàng.
Cầu Golden Gate thênh thang,
Mây chiều bàng bạc mang mang lòng người.
Ngôi cao Hoàng Hậu mất rồi.
Từ đây vương miện và tôi lạc loài.
Đường về Đông Bắc sương mai.
Sông Potomac chảy dài niềm đau.

Đã bay qua nửa địa cầu,
Vẫn không bỏ được nỗi sầu quê hương.
Có con chim cú kêu sương,
Có tôi tóc trắng, tai ương suốt đời.

Chín con số, một kiếp người,
Theo tôi như những canh bài đỏ đen.
Ngoại ô phố nhỏ không đèn,
Một mai con số thân quen nhạt nhòa.


Lê Thị Ý
Chôm Chôm
#6 Posted : Sunday, December 12, 2004 10:16:39 AM(UTC)
Chôm Chôm

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 353
Points: 15
Woman

Was thanked: 1 time(s) in 1 post(s)
Đêm sương

Tóc ướt, sương khuya thấm áo rồi,
Ta chờ tầu lớn đón ra khơi.
Con sông bến đục, trời thanh vắng,
Bỏ trốn quê hương, một nhóm người.

Có phải vì anh cây chết khô,
Mây đen kéo phủ kín thành Hồ?
Cha lê bước tập trung phương Bắc
Mẹ khoác lên mình áo vải thô.

Có phải vì anh đổi sắc cờ,
Đỏ tươi, mầu máu phận con thơ.
Chiến tranh còn tiếp trăm năm nữa,
Hình thức bây giờ có khác xưa.

Tôi đi như lá phiếu trên tay,
Anh ở lại đây đếm tháng ngày.
Sân khấu hề danh trò đổi mới,
Cuộc đời xa xứ kể từ đây.

Lê Thị Ý
Chôm Chôm
#7 Posted : Sunday, December 12, 2004 10:51:38 AM(UTC)
Chôm Chôm

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 353
Points: 15
Woman

Was thanked: 1 time(s) in 1 post(s)
Xuống phố

Chiều nay ra phố đông vui,
Người như trẩy hội riêng tôi lạc loài.
Buồn trông chiếc bóng đổ dài,
Sầu tôi nhân thế thiên tai đã nhiều.
Mùa thu lá đỏ bay vèo,
Áo len, khăn dạ đã treo trong quầy.
Âm thanh vang vọng tháng ngày,
Gửi hồn theo áng mây bay ngang trời.
Tha hương còn nửa cuộc đời,
Chu môi, cong lưỡi đổi lời trẻ thơ.
Khí trời lạnh đã bao giờ,
Mùa Đông như đã chực chờ hiên sau,
Môi se nhớ nụ hôn đầu,
Tay mang túi sách, cúi đầu bước nhanh.

Dăm con phố chợ loanh quanh,
Say sưa mua sắm áo xanh, váy ngà.
Mong hòa nhập với người ta,
Mong sao trẻ lại, thay da đổi đời.
Cô hàng mỹ phẩm đẹp tươi,
Phấn son tô điểm cho tôi mỡ màng.

Giầy cao bước chẳng nhịp nhàng,
Tôi về chợt biết tuổi đang chất chồng.

Lê Thị Ý
Chôm Chôm
#8 Posted : Sunday, January 2, 2005 1:09:06 PM(UTC)
Chôm Chôm

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 353
Points: 15
Woman

Was thanked: 1 time(s) in 1 post(s)
Không gian, thời gian và tình nhân

Tôi đã thấy mặt trời trong buổi sáng,
Mặt trời quăng nắng ấm khắp khu vườn.
Nụ hồng vàng dấu nhụy đọng hơi sương,
Như con gái môi một lần bỡ ngỡ.
Trái tim non đâ bắt đầu tập nhớ,
Mặc cuồng phong hay bão nổi cuối tuần,
Và một đời cho dẫu chịu gian truân,
Hồn mở cửa theo đường trần thanh tục.

Tôi đã thấy dáng anh trong mộ khúc,
Trời trong xanh, lòng thì tím màu sim.
Mặc u buồn, không tìm dấu chân chim,
Lâng lâng bước, tôi theo giòng nhạc chảy.

Tôi nhớ Đồng Dao, những ngày nắng cháy,
Tuổi học trò, phượng rụng cuối sân chơi.
Thuở hồng hoa, chân sáo nhảy điệu vui,
Hồn thanh thản, yêu một người đồng điệu.

Tôi đã đứng giữa đêm vàng trăng chiếu,
Nỗi buồn cao, cây cũng lắc đầu than.
Đêm càng khuya gió thổi tóc miên man,
Hơi sương đọng trong hồn và trên cỏ.

Em vẫn vì anh dạn dầy đây đó,
Thắp hương trầm tìm mộng thuở yêu anh.
Ta vùi tên trong suốt cuộc hành trình,
Và yêu mãi, người yêu ngày mới lớn.

Hôm chia ly, cặp tình nhân lỳ lợm,
Quên vầng trăng theo con hẻm vào nhà.
Môi tìm môi, triển lãm giữa người ta,
Rồi vai lạnh, đôi chân rời khỏi dép...

Lê thị Ý
(Quê hương và người tình, Bắc Hà 1992)
Chôm Chôm
#9 Posted : Thursday, January 6, 2005 12:30:53 PM(UTC)
Chôm Chôm

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 353
Points: 15
Woman

Was thanked: 1 time(s) in 1 post(s)
Giấc mộng Xuân

Chúc em như ý, Ý anh yêu,
Mộng đến trong năm đẹp đủ điều.
Dài giấc đêm xuân, thong thả bước,
Đường mòn quê mẹ, bóng chiều theo.

Anh tặng cho em một món quà,
Cuộc tình đầu đã vụt bay qua.
Còn đây dư ảnh mùa trăng cũ,
Em dáng ngoan hiền, áo lụa hoa.

Anh chỉ cho em biết vận thơ,
Vần bằng, vần trắc của người xưa.
Yêu em anh hát thơ Quang Dũng,
Giòng nhạc "Đôi Bờ", giọng đẩy đưa.

"Đôi Bờ" nay đã cách ngăn ta,
Ngoảnh lại sau lưng, bỗng nhớ nhà.
Bến đó, anh ơi còn nắng đổ,
Nơi này vạn nẻo, tuyết mưa sa.

Lê Thị Ý
(Quê hương và người tình, Bắc Hà 1992)
Chôm Chôm
#10 Posted : Sunday, January 9, 2005 5:32:23 PM(UTC)
Chôm Chôm

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 353
Points: 15
Woman

Was thanked: 1 time(s) in 1 post(s)
Tình mong manh

Em tôi từ Paris,
Thăm nhau chiều thứ bẩy.
Ba mươi năm qua đi,
Tình đôi ta vẫn vậy.

Đôi mắt biếc xa xưa,
Lên khung vẽ bao giờ,
Cây Phong Cầm nhung nhớ,
T. T. buồn ngu ngơ.

Em như giấc mơ hoa,
Anh tháng năm nhạt nhòa,
Khung trời chiều Đà Lạt,
Còn mãi trong lòng ta.

Lối cũ đã rêu phong,
Từ thuở em theo chồng.
Công viên, pho tượng đá,
Đắm chìm vào hư không.

Đông đến rồi thu qua,
Môi em vẫn mặn mà.
Belpre chiều gió nổi,
Cuộc tình đầu vút xa.

Như sương khói mong manh,
Thôi mất đi người tình.
Cung đàn xưa lỗi nhịp,
Anh chẳng còn thư sinh.

Lê Thị Ý
(Quê hương và người tình, Bắc Hà 1992)
Chôm Chôm
#11 Posted : Tuesday, January 11, 2005 6:11:38 PM(UTC)
Chôm Chôm

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 353
Points: 15
Woman

Was thanked: 1 time(s) in 1 post(s)
Từ giòng thơ quê hương

Mười năm nhận một bài thơ,
Từ vùng đất ấm, trăng mờ ngõ sâu.
Quê tôi nghèo đã từ lâu,
Nước phèn, cá lặn, người câu kiên trì.
Thẹn tôi rũ áo ra đi,
Thương trăng vườn Thúy có khi nhớ nhà.
Cam dù khô cũng đồng ta,
Phong Lan lồng kín, kiêu sa xứ người.
Anh vùi tên tuổi một thời,
Này đây khát vọng một đời hư không.
Nắng trưa bước mỏi ven sông,
Hạt nguyên xưa thiếu ruộng vườn gieo, ươm.

Mười năm mùi giấy còn thơm,
Mười năm màu mực tím buồn ý thơ.
Đường về mây xám giăng mưa,
Nẻo đi biển động đôi bờ cách ngăn.
Sầu tôi một giải sông Ngân,
Còn anh theo áng mây Tần mộng du.
Bây giờ vào cuối mùa thu,
Gửi cho nhau chút sương mù ban mai.
Vòng xe tôi vẫn lăn dài,
Nỗi buồn Chủ Nhật, Thứ Hai bắt đầu.

Mười năm chau mặt qua mau,
Rằng ta là bạn của nhau nhẹ nhàng.
Buồn đây khổ đấy cũng ngang,
Giàu sang nào phải thiên đàng hoài mong.
Kéo cao cổ áo mùa Đông,
Xanh xao thoa lớp phấn hồng mong manh.

Xin đừng buồn nữa nghe anh,
Một mai thân thế long lanh cát vàng.

Lê Thị Ý
(Quê hương và người tình, Bắc Hà 1992)
Chôm Chôm
#12 Posted : Thursday, January 13, 2005 11:56:39 AM(UTC)
Chôm Chôm

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 353
Points: 15
Woman

Was thanked: 1 time(s) in 1 post(s)
Từ lời ca

Giọng nào anh đã ru tôi,
Mười năm tình cũ với lời nỉ non,
Ấm như khói thuốc hoàng hôn,
Hồn tôi bỗng lại bồn chồn xôn xao.
Sàigòn như thoáng chiêm bao,
Tôi đan mộng đẹp thuở nào bên anh.
Khung trời kỷ niệm xanh xanh,
Con đường tình, chút nắng hanh chiều hè.

Chiến tranh phơi xác đồng quê,
Hòa bình, đại lộ ngựa xe thưa dần.
Rồi thành phố đã lặng câm,
Rồi thành phố bỗng một lần đổi tên!

Có em mơ chuyện Thần Tiên,
Con tàu lướt sóng tới miền tạm dung.
Có anh đời sống não nùng,
Quanh năm cải tạo trên vùng Thượng Du.
Thương con, sương phủ mịt mù,
Bước chân dò dẫm trong khu rừng già,
Mẹ Việt Nam nặng vai quà,
Và sau trận tuyến lệ sa giọt dài.

Người đi mong dựng tương lai,
Kẻ về tóc trắng, lạc loài phố khuya.

Lê Thị Ý
(Quê hương và người tình, Bắc Hà 1992)
Chôm Chôm
#13 Posted : Sunday, January 16, 2005 12:47:06 PM(UTC)
Chôm Chôm

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 353
Points: 15
Woman

Was thanked: 1 time(s) in 1 post(s)
Chuyến bay cuối cùng

Bật diêm đốt nến mừng tôi,
Lửa hôm nay cháy quãng đời vừa qua.
Rồi năm tháng lại vèo xa,
Tóc mây nửa mái tuyết hoa phủ đầu.
Quê hương bỏ lại từ lâu,
Người ơi xin cạn chén sầu cùng ta.

Chiều nay chợt thấy nhớ nhà,
Vườn sau cỏ cháy, lệ sa giọt dài.
Vẫn là ta rất quái thai,
Vẫn là ta nhẹ gót hài tìm anh.

Đường chiều mộng ước cao xanh,
Thôi thì thôi cuộc hành trình dở dang.
Thương anh thân phủ cờ vàng,
Thương anh ngày đó nghĩa trang lạnh lùng.
Thương anh, thương đến vô cùng,
Nhớ ngày xưa đã ngại ngùng đan tay.
Chiều thu nhè nhẹ heo may,
Anh ơi lá đổ chiều nay tuyệt vời.
Xin cho một phút bên người,
Sông Potomac ngậm ngùi chờ đông.
Ta là chi, sắc sắc không,
Anh đâu phải cõi mênh mông địa đàng.
Tình ta giờ đã mang mang,
Nhớ đường liên tỉnh nhớ trang tình buồn.

Chuyến bay một sớm tinh sương,
Chuyến bay bỏ lại một phương trời sầu.
Thôi đành mình đã mất nhau,
Cao nguyên ngày đó, nỗi đau bây giờ.
Từng đêm thắp nến làm thơ,
Nhớ Nghi Xuân đã đón chờ người yêu.

Thời gian như cánh gió diều,
Vẫn ta đỏ mắt khóc chiều ba mươi.
Tháng tư năm đó mất ngôi,
Tháng tư áo lính tả tơi bên đường.
Súng nào còn ấm tình thương,
Cửa thành đã mở, phố phường lạnh tanh.
Lẻn vào từng bóng áo xanh,
Sàigòn một thoáng đã thành hỗn mang.

Thương anh bộ đội bẽ bàng,
Nhìn hoa đèn biết dã tràng bấy nay.
Đường mòn tải đạn vào đây,
Nón tai bèo, kiếp lưu đày thế thôi.

Như ngôi sao lạc cuối trời,
Em là em vẫn một đời chân không.

Lê Thị Ý
(Quê hương và người tình, Bắc Hà 1992)
Chôm Chôm
#14 Posted : Saturday, January 22, 2005 4:59:39 PM(UTC)
Chôm Chôm

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 353
Points: 15
Woman

Was thanked: 1 time(s) in 1 post(s)
Sớm mai

Dậy đi anh, đã sáng trời,
Tiếng gà gáy giục, đứt hơi của gà.
Dậy đi, ánh sáng chói lòa,
Ngoài kia, đầu ngõ, hàng quà cất cao.
Cho em hôn nụ ngọt ngào,
Cho em xin một phút nào, nhớ cha.

Xưa yêu thơ, chép giấy hoa,
Bây giờ hệ lụy, phôi pha tháng ngày.
Dậy đi anh, lỏng vòng tay,
Rằng ta tình mộng đã đầy đêm qua.

Con tàu dừng lại sân ga,
Người đi, người đến, hai ta tạ từ.
Chuyện đời từ lúc ban sơ,
Biệt ly cung bậc, giây tơ lạc đàn.

Cho thơm chút nghĩa dở dang,
Khung trời kỷ niệm ngút ngàn yêu thương.
Cho em quên nỗi chán chường,
Cho anh giữ lại chút hương của tình.

Dậy đi, tiếp cuộc hành trình,
Một mai đời sống tâm linh vững vàng.
Một mai hoa gấm xênh xang,
Một mai tổ quốc đăng đàn nơi nơi.
Trăm năm dưới ánh mặt trời,
Dấu chân để lại cho người bước sau.
Có con sông, có nhịp cầu,
Đoàn viên em lại gối đầu tay anh.

Lê Thị Ý
(Quê hương và người tình, Bắc Hà 1992)
Chôm Chôm
#15 Posted : Sunday, January 23, 2005 12:54:29 AM(UTC)
Chôm Chôm

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 353
Points: 15
Woman

Was thanked: 1 time(s) in 1 post(s)
Xa người

Yêu anh thuở ấy địa đàng,
Tình trong cuộc chiến, muôn vàn âu lo.
Mắt em lệ đã hoen mờ,
Ngày xưa cô bé học trò trinh nguyên,
Tóc mây dài chảy ưu phiền,
Thương anh chợt biết truân chuyên phận mình.

Thắp lên ngọn nến lung linh,
Ta là ta vẫn nòi tình thế thôi.
Lỏng vòng tay để xa người,
Chia ly là để một đời còn nhau.
Gọi tên anh tẩy vết đau!
Quê hương bỏ lại, nỗi sầu người đi.
Vẫn ta, một kẻ tình si,
Vẫn ta bước hững, xuân thì lướt nhanh.

Vùng trời kỷ niệm xanh xanh,
Trong nhau ân ái long lanh thuở nào.
Dài tay với giấc chiêm bao,
Có anh và có ngọt ngào nụ hôn.
Chiều nay nhuộm tím cõi hồn,
Nhớ anh và nhớ đường mòn ngày xưa.

Washington bỗng mây mưa,
Georgetown phố vắng canh khuya xứ người.
Say sưa cho bật tiếng cười,
Phin cà-phê đậm cho tôi thoát hồn.
Một mai buồn đã lắng buồn,
Nghĩ về tri kỷ mảnh hồn lâng lâng.

Lê Thị Ý
(Quê hương và người tình, Bắc Hà 1992)
Chôm Chôm
#16 Posted : Sunday, January 23, 2005 3:57:35 AM(UTC)
Chôm Chôm

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 353
Points: 15
Woman

Was thanked: 1 time(s) in 1 post(s)
Mưa Xuân

Đón anh trời rất lạnh,
Washington mùa đông.
Thời gian như nới rộng,
Không gian buồn mênh mông.

Như từ muôn thế kỷ,
Em đợi anh nơi này.
Mong được làm thi sĩ,
Tặng anh vần thơ say.

Em say tình cao cả,
Giữa cuộc đời rong rêu.
Xin làm pho tượng đá,
Để được chờ người yêu.

Từ Dupont Circle,
Anh như xa như gần.
Thủ đô còn an giấc,
Trong lòng ta mưa Xuân.

Lê Thị Ý
(Quê hương và người tình, Bắc Hà 1992)
Chôm Chôm
#17 Posted : Thursday, January 27, 2005 1:47:49 PM(UTC)
Chôm Chôm

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 353
Points: 15
Woman

Was thanked: 1 time(s) in 1 post(s)
Ru em

Ru em ngủ kín vòng tay,
Mùa Đông tuyết phủ, lưu đày xứ xa.
Yêu em, ma quỷ trong ta,
Yêu em, lầm lạc nẻo qua chập chùng.
yêu em, thổ lộ ngượng ngùng,
Yêu em, định mệnh không chung số phần.

Yêu em suốt một mùa Xuân,
Mộng Trang Sinh biết bao lần tìm nhau.
Có con bướm lạc vườn sau,
Có cây hoa dại, cánh nhầu tả tơi.

Một mai tôi có lìa đời,
Đốt tôi tung khắp bầu trời quê hương.
Hiện thân bụi đỏ bên đường,
Hiện thân tro xám, khói sương mịt mờ.
Nghèo trong thân thế trẻ thơ,
Nghèo trong sự nghiệp dại khờ khôn nguôi.
Ru em, dấu nụ cười vui,
Yêu em, tuổi cố kéo dài từng năm.
Giờ em đi, phố lạnh căm,
Không ru em nữa vết hằn trong tim.

Lê Thị Ý
(Quê hương và người tình, Bắc Hà 1992)

Chôm Chôm
#18 Posted : Saturday, January 29, 2005 2:07:38 PM(UTC)
Chôm Chôm

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 353
Points: 15
Woman

Was thanked: 1 time(s) in 1 post(s)
Tiễn em chiều mưa

Em đi dưới mưa ngâu,
Nghiêng nón lá che đầu.
Đường chiều mưa tiễn bước,
Đành chúc cho tình nhau.

Tim như vỡ tan đi,
Còn vẳng tiếng ai thề.
Lạnh lùng trong ngõ vắng,
Tình đầu may mấy khi.

Rồi mãi mãi xa nhau,
Tóc em vẫn xanh mầu.
Nụ hôn ngày mới gặp,
Em dễ quên được sao.

Đời dẫu cách ngăn xa,
Vẫn yêu áo hoa cà.
Em trong ngày tao ngộ,
Còn mãi trong lòng ta.

Em tôi đã ra đi,
Đường mưa lúc đêm về.
Một tình yêu bỗng vắng,
Lệ sầu ai ướt mi.

Lê Thị Ý
(Quê hương và người tình, Bắc Hà 1992)
Chôm Chôm
#19 Posted : Saturday, January 29, 2005 2:54:08 PM(UTC)
Chôm Chôm

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 353
Points: 15
Woman

Was thanked: 1 time(s) in 1 post(s)
Tuổi hồng

Ngày tháng nào trong dĩ vãng tôi,
Tản cư quê mẹ một thời vui.
Bắc Ninh đường số năm liên tỉnh,
Sông nhỏ êm đềm, con nước trôi.

Những buổi hoàng hôn theo bước cha,
Đường về Hà Nội chẳng bao xa.
Mùa thu chinh chiến ngay năm đó,
Trong xóm thôn nghèo vọng quốc ca.

Rồi súng đạn gầm, nước mắt rơi,
Vùng Tề vào khó quá đi thôi.
Áo nâu, chân đất, trai cùng gái,
Bộ đội, dân quân, rừng với đồi.

Người đến, người đi, tôi lớn khôn,
Chân vui quá bước mất làng thôn.
Tay ôm sách đến ngôi trường Tỉnh,
Thôn nữ từ đây lạc mất hồn.

Chân đã đi vào đôi dép cao,
Mộng mơ thôi cũng thoáng chiêm bao.
Miền Nam áo trắng xe rong ruổi,
Giọt lệ mười lăm vội vã trào.

Lê Thị Ý
(Quê hương và người tình, Bắc Hà 1992)


Chôm Chôm
#20 Posted : Sunday, January 30, 2005 12:23:41 AM(UTC)
Chôm Chôm

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 353
Points: 15
Woman

Was thanked: 1 time(s) in 1 post(s)
Tuổi ngọc ngà

Tiếng ai cười vỡ thủy tinh,
Long lanh đôi mắt trong xanh màu trời.
Tóc mây chảy gót chân người,
Bước đi chân sáo vui tươi, nhẹ nhàng.
Vai gầy cánh vạc bay ngang,
Vòng tay ôm tập, mơ màng tương lai.
Tình đầu, lạc cõi Thiên-Thai,
Yêu như trái chín, sớm mai rũ cành.
Ngọc ngà, giấc mộng tàn canh,
Thơm tho hơi thở trong lành vào đêm.
Nhớ như nắng quái bên thềm,
Lê thê chiếc bóng, nỗi niềm hoài mong.
Một vùng đất hứa mênh mông,
Lòng tin ươm mộng, cánh hồn giữ sương.

Lê Thị Ý
(Quê hương và người tình, Bắc Hà 1992)
Users browsing this topic
Guest
3 Pages123>
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.