Như giấc mơ qua
Cho HNT , một Niềm Tin xa xưa
nào đó ngự ở một góc hồn tôi.
BN
Buổi tối đi phố về, tình cờ thấy anh ngồi bên quán vắng, nét ưu tư chìm trong bóng tối làm hồn nhỏ xôn xao…
Nhỏ hỏi thầm: trong ly có gì đẹp đâu mà anh nhìn chăm chú đến thế? Hay anh đang đếm nỗi cô đơn và thời gian chờ đợi ngút ngàn qua từng chiếc bọt tan mà mãi không tìm ra giải đáp ?…
Có phải đêm nay anh mang về đây một trái tim đầy kỷ niệm buồn và ngồi đó mong chờ một bóng vang nào chợt đến mà sao trong mắt anh chỉ một màu thất vọng….
Ở đây còn có gì quyến rũ anh không? một nhóm bạn bè chắp cánh, một mớ kỷ niệm mờ phai, những nụ cười thoáng qua… ánh mắt buồn vương vấn…. Anh còn nhớ?- Và nhỏ tin rằng anh nhớ kỹ nưã cơ …
Thung lũng Con bò vàng cỏ cháy, mình trao nhau những nụ cười, mình cho nhau những niềm vui… những ngày xưa thân ái…
Anh nhớ không ?
Có đêm nằm nghe tiếng sáo dặt dìu,nghe muỗi đốt chân tay, nghe kể chuyện hòa bình... Cũng có đêm thức trắng nhìn nhau, tiếng đàn ca không qua khỏi lỗ tai, có đứa gục đầu xuống ngủ… Xin gửi lại cho ai ?
Có phải đêm nay anh về, khơi trong vùng biển lặng một cơn sóng nhỏ xôn xao… dù trời đêm nay không có gió, một thoáng nuối tiếc vu vơ dù thời gian đã xóa mờ…
Và thời gian quay lưng…
Tất cả quay lưng…
Để mình anh đêm nay thẫn thờ bên quán vắng…
Một lần chia tay, thôi hết phải không anh? Nhưng sao vẫn còn những sợi buồn vương trong mắt, sao vẫn còn lưu luyến trông theo …
Anh biết không, đêm nay nhỏ cũng quay lưng… những bước chân trốn chạy sao cứ vướng vào nhau như sợ hãi một điều gì…
Và nhỏ sợ thật
Một phút tình cờ…
Anh ngẫng đầu lên
Rồi thêm một lần chia tay…
Bạch Nga
Nhớ xưa...một thoáng...mong manh
Về HNT xưa
Chiều nay bỗng nhận thư anh
Bao nhiêu kỹ niệm ngày xanh hiện về
Trăng soi bàng bạc trời quê
Nằm nghe muỗi đốt lê thê đêm dài
Nửa trần gian… nửa thiên thai
Dặt dìu tiếng sáo làm say lòng người
Bây giờ cách đã mấy mươi
Âm vang vọng lại còn khơi ngọt ngào
Không quên được… biết làm sao
Dòng đời xiết chảy …lòng nào ngủ yên
Còn đây một góc trời riêng
Từng cơn bão rớt …muộn phiền vây quanh
Niềm vui thoảng rất mong manh
Nhiều đêm đối bóng tàn canh lặng buồn
Bâng khuâng nhớ… ngại ngần thương
Của thời xa ấy… còn vương ngập hồn
Người xưa…hay bóng hoàng hôn
Rồi đêm sẽ tối đâu còn thấy nhau
Chiều nay… một cánh thư trao
Bồi hồi nhớ quá...ngày nào…đã qua
TrúcGiang