Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

2 Pages<12
Thùng thủ cù lũ dương.
Phượng Các
#21 Posted : Tuesday, January 2, 2007 6:12:58 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
quote:
Gởi bởi metamorph
Hồi đó Meta có tên bên DT, nhưng vì quậy quá họ banned rồi.

Biết đâu chị ngô đồng chỉ banned đó chớ còn ai vô đó nữa. Tongue Nói đùa thôi nha!
À, Nếu ông ngay tình thì đúng là ăn hổng coi nồi, ngồi hổng coi hướng, ha ha ! Big Smile
Vũ Thị Thiên Thư
#22 Posted : Wednesday, January 3, 2007 10:56:59 AM(UTC)
Vũ Thị Thiên Thư

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,031
Points: 2,424
Woman
Location: Thung Lũng Lá Rơi

Thanks: 231 times
Was thanked: 87 time(s) in 84 post(s)
quote:
Gởi bởi metamorph

Cám ơn chị Thiên Thư. Mới nghe chị Ngô Đồng hát bài Nguyệt Cầm hay quá. Có lẽ chị ND post vào đây cho bà con thưởng thức.



Nếu anh chỉ nghe có một bài Nguyệt cầm thì hãy còn thiếu nhiều lắm anh à
Chị Ngô Đồng coò nhiều bài tuyệt lắm ,,, Thiên Thư mách nước nhỏ thôi , anh xin tác giả vậy
Wink
linhvang
#23 Posted : Wednesday, January 3, 2007 2:18:20 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
quote:
Gởi bởi ngodong


N Đ nhớ anh metamorph có tên trong ĐT mà, hồi đó anh post bài có đoạn viết.... cây ngô đồng Tongue trên ĐT, pm của N Đ nghẹt luôn vì các bạn hỏi ai mà chọc tên N Đ kinh khủng vậy? N Đ trả lời là N Đ không biết, vả lại bộ tên mình là Ngô Đồng rồi bắt người ta kị húy hay sao?


Ở một web nọ, thấy có người lấy nick là linhvang nè! Mà hổng phải mình! Black Eye
metamorph
#24 Posted : Thursday, January 4, 2007 12:06:13 AM(UTC)
metamorph

Rank: Newbie

Groups:
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 91
Points: 0

To chị LV:

Tên tuổi trùng nhau là chuyện thường. Cách hay nhất là kèm vào một con số nào đó sau cái nick. Ví dụ LinhVang2000 thì ít bị trùng hơn.

To chị ND:

Chị chịu khó đăng thêm mấy bài hát nữa đi. Meta cũng thích bài Hương Xưa lắm.
metamorph
#25 Posted : Tuesday, January 9, 2007 5:42:32 PM(UTC)
metamorph

Rank: Newbie

Groups:
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 91
Points: 0

Bữa nay mới có thì giờ tra cứu về chữ Giương, Dương.

Hai chữ Dương và Giương dễ lẫn lộn.

Tiếng Tàu
1- Dương 揚 Giơ lên, bốc lên.
Ví dụ : Thủy chi dương ba 水之揚波 nước dâng gợn sóng
Ví dụ : Phong chi dương trần 風之揚塵 gió bốc bụi lên
2 - Dương 扬 Dương cao, phô bày, tán dương, kích thích, lan truyền, vung lên

Tiếng Việt
Dương: đưa lên, phô bày. Trang 440 VN tân tự điển
Giương: Mở căng ra. Trang 605 VN tân tự điển.
Ví dụ : Giương cung mà bắn phượng hoàng
Chẳng may lại gặp một đàn chim ri.
Ví dụ : Mở căng mắt ra.
Ví dụ: Giương vây múa cánh, giương cao ngọn cờ

Thùng thủ cù lủ dương có nghĩa khi tụ chót hơi yếu (thùng) thì giữ những quân bài tốt xuống hai tụ dưới cho thêm mạnh; khi tụ chót có vẻ mạnh (cù lủ) thì dồn các quân bài tốt lên tụ đầu.
Như thế cù lũ dương mới đúng. Hơn nữa giương là chữ VN không phải nôm. Thủ là chữ nôm nên theo luật đối xứng, thủ đi với dương vì cả 2 đều là chữ nôm. Không lý thủ (chữ nôm) lại đối với giương (chữ Việt).
Thêm một điều nữa. Bài này xoay quanh 2 nhân vật Thủ và Thùy Dương chứ không phải Thùy Giương.



ngodong
#26 Posted : Tuesday, January 9, 2007 11:44:27 PM(UTC)
ngodong

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 3,437
Points: 1,167
Woman

Thanks: 85 times
Was thanked: 35 time(s) in 34 post(s)


metamorph
#27 Posted : Wednesday, January 10, 2007 2:39:37 AM(UTC)
metamorph

Rank: Newbie

Groups:
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 91
Points: 0

Cám ơn chị Ngodong. Đúng là 2 bài Meta "ghiền", bây giờ được nghe cả hai.
Giọng chị hay quá mà sao không làm ca sĩ.
nguoitutramnam
#28 Posted : Wednesday, January 10, 2007 3:35:07 AM(UTC)
nguoitutramnam

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 222
Points: 12
Woman

Thanks: 4 times

Đọc bài này mới biết thêm tên gọi và chữ nghĩa của môn cờ bạc này. Cám ơn anh Meta và chị NĐ.

Cám ơn chị NĐ đã cho nghe 2 bài hát mà nttn rất thích. Không ngờ chị có giọng hát hay, điêu luyện như vậy. Mong được chị cho nghe thêm những bài hát khác.

Từ Thụy
#29 Posted : Thursday, January 11, 2007 9:18:55 AM(UTC)
Từ Thụy

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,394
Points: 39
Woman

Thanks: 2 times
Was thanked: 3 time(s) in 3 post(s)
Nghe tựa bài này Thụy cũng chẳng biết có nghĩa là gì. Nay anh Meta tả thì có phải là Poker?

Bệnh cờ bạc có lẽ là cũng là căn bệnh thời đại ở đây Shocked, người Việt sa vào rất nhiều dù Thụy không có các con số để chứng minh, chỉ nghe nói vậy thôi.

Ở đây có các xe chở miễn phí các con bệnh đi đến casino hàng ngày. Thỉnh thoảng lại có những tin tức trong TV bảo rằng có cha/mẹ nào đó bỏ các con trong xe kín mít trong khi ngoài trời nóng như thiêu đốt để chỉ "tạt" vào kéo máy một chút, và một chút này dễ dàng là vài tiếng đồng hồ...

Cám ơn anh Meta đã viết một bài hay. Thụy có đọc một số bài của anh, có lối viết rất đặc biệt .
metamorph
#30 Posted : Thursday, January 11, 2007 3:29:39 PM(UTC)
metamorph

Rank: Newbie

Groups:
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 91
Points: 0

Gởi chị Từ Thụy

Meta chẳng có viết không đâu. Song song với bài viết đăng báo còn có một chương trình đòi tiền nữa.

Nguyên do thế này. Hàng năm, tiểu bang Oregon dành 1/100 lợi tức về lottery gồm xổ số và vé số cạo lẫn các máy poker dùng vào việc trị bịnh nghiền cờ bạc. Số tiền này do welfare quản trị. Tâm lý người Việt thường không chịu trị bịnh vì không bao giờ họ nhận họ nghiền, nên tiền đó chi cho bọn Mỹ cả. Ở Oregon, có 1 lão dân biểu tên John Lim chủ trương chống cờ bạc. Ông trù tính vận động nâng tiền trị bịnh cờ bạc lên 2/100. Lợi tức từ lottery khoảng 600 triệu cho đến 800 triệu 1 năm. 2/100 có thể lên đến 16 triệu. Nếu thống kê cho thấy dân VN cờ bạc bao nhiêu phần trăm thì số tiền trị bịnh cũng phải tương ứng với số người VN nghiện cờ bạc. Đang có 1 nỗ lực đòi một phần trong số 16 triệu ấy cho người Việt chữa cho nhau.
Bây giờ tới phiên bọn da đỏ. Bọn chúng cũng bị luật pháp buộc trả một phần tiền dùng vào việc chữa trị cờ bạc. Nhưng chúng buộc người ta vào mấy cái trung tâm gì đó mà người Việt không vào. Nếu chúng biết dùng ca sĩ VN dụ người VN thì chúng cũng phải trả tiền cho người VN chữa người VN. Meta đề nghị với cộng đồng ở đây đòi tiền bọn da đỏ.

Nhưng mưu sự tại nhân thành sự tại thiên. Không biết có đi đến đâu không. Có tiền, Asia, Paris by night sẽ đăng quảng cáo chống cờ bạc cho các ca sĩ bẽ mặt chơi.
Ái Ưu Du
#31 Posted : Saturday, March 10, 2007 2:01:02 AM(UTC)
Ái Ưu Du

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 333
Points: 0

MÁY KÉO SLOT MACHINE

Nhà mình ở cạnh Pê-Chăn-Ga (*)
Quanh năm tôi bới móc như gà.
Vợ. Chồng. Con, bỏ: luôn bê bối.
Dẫu rằng tang tế. Cũng không tha.

Họ tưởng sớm tối, lo làm việc,
Đầu bù tóc rối, chỉ vì mê.
Ai ngờ… vướng kiếp chuyên cờ bạc
Thân khô, túi rỗng, "thiền" đảo điên!

Nắn, bọp: Thùng thủ cù lũ dương.
Dáng tụy tiều, nhà nát như tương.
Thất thểu bà chè. Chả ai thương
Sớm khuya về ngủ bên mé đường.

- Hu Hu Hu!!!

(*) Pê Chăn Ga = Pechanga, tên của casino ở vùng Temecula, Cali.
Nhân đọc bài viết: THÙNG THỦ CÙ LŨ DƯƠNG - của Metamorph,
Ưu Du cảm ứng làm vần thơ ‘con cóc’ không sành điệu.
Mong qúy độc giả niệm tình dung thứ.
Phượng Các
#32 Posted : Thursday, March 22, 2007 7:29:52 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)

Sòng bài Da Đỏ - một vấn nạn mới trong cộng đồng Việt
Lã Việt


Chiều ba mươi Tết năm trước, có anh bạn gọi điện thoại, nhờ vợ chồng tôi trông giùm hai đứa con nhỏ vì anh chị bận công chuyện gấp. Chúng tôi sốt sắng nhận lời, cho rằng chắc có chuyện gì khẩn cấp lắm nên hai người mới phải gửi con vào ngày cuối năm như thế. Tối hôm ấy, trên đường chở cả nhà đi chùa đón giao thừa, phần vì tò mò, phần lo lắng, tôi gặng hỏi hai đứa bé. Đứa lớn mới thật tình bảo là bố mẹ chúng đi Casino Da Đỏ đón giao thừa.

Hiện tượng của vợ chồng bạn tôi không phải là hiếm trong cộng đồng Việt Nam ở xứ Mỹ này. Trong vài năm trở lại đây, các sòng bài của các bộ lạc Da Đỏ (tribal casino) đã mặc nhiên trở thành trung tâm giải trí của các cộng đồng thiểu số gốc Á châu, đặc biệt là cộng đồng người Việt.

Ngày xưa khi nói đến cờ bạc, người ta thường phải đến Las Vegas, Reno hoặc Atlantic City, những trung tâm chính của nền cờ bạc nước Mỹ. Đối với dân tị nạn thích đánh bài, việc đến các thành phố này để thoả mãn thú đỏ đen không thực tế mấy. Cố lắm, một năm nhiều lắm đi được vài lần. Rốt cuộc cũng chỉ quanh quẩn trong mấy quán bar Mỹ. Nhưng những nơi này không mặn mà mấy với sắc dân Á châu; cả về các loại bài bạc cũng như thịnh tình tiếp đón đều rất nghèo nàn. Cùng lắm thì tìm đến các sòng bài lậu ở phố Tàu. Nhưng những nơi này nổi tiếng là nguy hiểm. Năm 1983, tại thành phố Seattle, tiểu bang Washington, đã xảy ra vụ thảm sát đẫm máu ở một sòng bài lậu tại nhà hàng Wah Mee. Mười bốn khách chơi bài bị trói, cướp và bắn chết một cách dã man.

Đến năm 1988, Toà án Tối cao và Quốc hội Mỹ thông qua Đạo luật Quản lý Tổ chức Cờ bạc cho Người Da Đỏ (Indian Gaming Regulatory Act). Đạo luật này cho phép các bộ lạc Da Đỏ mở các sòng bài trong vùng đất tự trị của họ. Các sòng bài Da Đỏ này được FBI và Hội đồng Quốc gia Quản lý Cờ bạc cho Người Da Đỏ (National Indian Gaming Commission) giám sát chặt chẽ để phòng chống các hoạt động bất hợp pháp, cũng như để đảm bảo thu nhập từ các sòng bài phải được đầu tư phục vụ nền kinh tế và xã hội của các bộ lạc Da Đỏ tự trị.

Chỉ vài năm sau khi đạo luật này được ban hành, các sòng bài Da Đỏ đã nhanh chóng trở thành cứu cánh kinh tế của các bộ lạc trên khắp nước Mỹ, vốn luôn trong tình trạng trì trệ, nghèo nàn triền miên. Chẳng mấy chốc, chúng đã trở thành một nền kỹ nghệ hái ra tiền. Cho đến nay, trên toàn quốc có khoảng 360 sòng bài của các bộ lạc tự trị, với lợi nhuận hàng năm vượt trên 22 tỉ đô la, trên cả lợi nhuận của Las Vegas và Atlantic City cộng lại.

Nhận thức được tiềm năng dồi dào của con gà đẻ trứng vàng này, các bộ lạc Da Đỏ không ngừng vận động các quan ngành ở Washington để nới rộng ảnh hưởng, cũng như thúc đẩy thông qua các dự luật có lợi cho các sòng bài của họ. [1] Ngoài việc đa dạng hóa các trò cờ bạc, các casino cũng mở rộng các môn giải trí khác như ca nhạc, quyền Anh, khách sạn, nhà hàng, gift shop (tiệm bán đồ lưu niệm)… nhằm lôi kéo người chơi vào các sòng bài của mình.

Tìm kiếm khách hàng mới trở thành mục tiêu hàng đầu của các casino. Trong cuộc tranh giành dữ dội này, họ nhận ra rằng cộng đồng di dân Á châu là một vựa khách hàng béo bở, chưa được khai thác hết mức. Thế là bắt đầu một đại chiến dịch quảng cáo tinh vi, tốn kém và rầm rộ trong suốt hơn mười năm qua nhằm vào cộng đồng gốc Á, chủ yếu là hai cộng đồng người Hoa và người Việt. Đánh vào tập quán hay tin ở vận mệnh hên xui của những di dân này, các casino đã không từ mọi thủ thuật, trực tiếp hay gián tiếp, để đưa họ vào sòng bài của mình. Đối với một số dân tị nạn Việt, xã hội Mỹ vẫn là một cái gì đó vô cùng xa lạ. Ngôn ngữ bất đồng, dị biệt văn hoá khiến họ bị cô lập với trào lưu chính của xã hội, trong đó có cả vấn đề giải trí. Các hội đồng hương hoặc các tổ chức cộng đồng thường chỉ chú trọng về quan điểm chính trị, ý thức hệ, mà bỏ qua các vấn đề xã hội thiết thực cho các thành viên. Tham gia các hội đoàn trên không giúp họ được gì nhiều ngoài những tranh chấp chính trị nội bộ. Họ cần một nơi mà họ có thể nói tiếng mẹ đẻ một cách thoải mái, có thể chơi những môn bài bạc mà họ quen thuộc và ưa thích, mà không phải ngại ngùng hay mặc cảm. Hiểu được nhu cầu ấy, các casino Da Đỏ đã cố gắng để làm những con bạc người Việt có cảm giác như đang ở nhà.

Bắt đầu là việc mở thêm những cửa xì dách, bài cào… các món chơi được dân châu Á ưa chuộng. Bất đồng ngôn ngữ không là một trở ngại khi các casino bắt đầu tuyển nhân viên chia bài (dealer) nói tiếng Việt. Chiến dịch tiếp thị không chỉ dừng lại trong phạm vi casino. Các nhật báo, tuần báo tiếng Việt số nào cũng đăng tải các trang quảng cáo lớn cho các sòng bài. Hình ảnh dân châu Á xuất hiện đầy rẫy trên mục chính của các quảng cáo trên báo chí, truyền hình, cũng như các trang web của các casino. Những chương trình truyền hình địa phương cũng thường đăng tải quảng cáo bằng tiếng Việt. [2] Trong các cơ sở thương mại của người Việt lúc nào cũng có những tờ poster (quảng cáo) sặc sỡ, bắt mắt, thông báo các chương trình giải trí tại các casino Da Đỏ trong vùng. Các quầy buffet cũng bắt đầu phục vụ các món ăn Tàu và Việt với giá rẻ hơn bên ngoài.



Các dịch vụ “ăn theo” cũng đã tiếp tay đắc lực cho chiến dịch chiêu dụ khách hàng. Những trường dạy chia bài (dealer school) bắt đầu mở lớp dạy chia bài bằng tiếng Việt và tiếng Hoa. Các bầu sô người Việt hợp tác chặt chẽ với các casino đưa hàng loạt các ca sĩ trong nước cũng như từ Việt Nam, từ nổi tiếng cho đến hạng 2, 3, đến biểu diễn trong các chương trình giải trí (còn gọi là Asian night hay Vietnamese night). Khán giả vào xem hoàn toàn miễn phí.



Tiết mục văn nghệ free (miễn phí) của các casino đã tạo được một tầng lớp khán giả người Việt khá đông và trung thành. Cứ mỗi cuối tuần là người ta bắt đầu í ới gọi nhau, bàn luận xem casino nào có ca sĩ hoặc tiết mục gì đặc sắc để rủ nhau đi xem. Thời buổi dạ vũ miễn phí trăm hoa đua nở, nếu không thích nơi này thì đi chỗ khác, tha hồ lựa chọn. Đặc biệt vào dịp tết Nguyên đán, hầu hết các casino đều có tổ chức lễ đón giao thừa với đầy đủ các tiết mục múa lân, đốt pháo, lì xì. Phong tục Việt với ngàn năm tinh túy đều hiện diện đầy đủ trong casino. Chỉ thiếu bát hương cúng ông bà, người ta có thể tống cựu nghinh tân ngay tại sòng bài.

Không chỉ ngừng lại ở những người có khả năng tự đến các sòng bài để chơi, các casino đã tiến thêm một bước trong việc lôi kéo những người ham vui nhưng lại không có phương tiện di chuyển. Họ điều động các chuyến xe buýt miễn phí đến các khu chợ châu Á để đưa rước khách chơi bài mà chủ yếu là các bậc cao niên. Việc các tiểu bang gần đây đưa ra luật cấm hút thuốc ở những nơi công cộng càng tạo thêm điều kiện cho các casino Da Đỏ có cơ hội chiêu dụ khách hàng, vì các các bộ lạc tự trị này không bị ảnh hưởng bởi pháp luật địa phương. Khách vào các sòng bài được thoải mái hút thuốc. Một số casino còn đãi một bữa ăn miễn phí nếu bạn trình căn cước để chứng tỏ rằng hôm ấy là ngày sinh của bạn. Được đón tiếp như những thượng khách, những di dân cả đời cơ cực đã tìm được cho mình một thiên đường trong những làng Da Đỏ.


Đương nhiên, các sòng bài không phải kéo khách đến để xem các mục giải trí hoặc ăn uống miễn phí. Mục đích cuối cùng vẫn là hướng các vị khách đến các cửa chơi bài. Và họ đã rất thành công trong việc này. Phương pháp mồi chài khách hàng trên có vẻ như đã quá xưa cũ, nhưng thực ra lại vô cùng hiệu quả. Ban đầu thì đến xem show (chương trình biểu diễn), sau thì được tặng vài phiếu chơi miễn phí để thử vận may. Chẳng mấy chốc mà trở thành khách hàng quen thuộc. Dù muốn hay không, với cung cách tiếp thị ồ ạt như thế, dần dần khách chơi bài của các casino đa phần là dân gốc Á. Theo thống kê không chính thức, trên phân nửa khách chơi bài thường xuyên trong các Indian casino (sòng bài da Ðỏ) là dân châu Á, chủ yếu là dân gốc Việt và Hoa. Trong các phòng tiếp tân của các casino này thường treo hình ảnh của những người thắng lớn trong tháng. Ða số các bức hình ấy là dân da vàng. Những cuộc thi đánh bài poker trình chiếu trên truyền hình, hầu như vòng chung kết nào cũng có một vài cao thủ gốc Việt.

Cái hệ quả tất nhiên mà ai cũng biết đã đến. Với phương thức tổ chức chuyên nghiệp và khoa học, nhà cái luôn nắm phần thắng trong tay, dù người chơi có may mắn đến đâu. Trung bình trong mỗi loại bài, tỉ lệ thắng của người chơi không bao giờ cao quá 10%. Khoảng cách từ việc đánh vài ván cho vui, thử thời vận, đến trở thành nghiện ngập cách nhau không xa mấy. Theo thống kê, tỉ lệ dân số toàn nước Mỹ có vấn đề về bài bạc và cá cược (pathological gambling) rất thấp, tuy nhiên tỉ lệ nghiện ngập cờ bạc trong cộng đồng châu Á cao hơn rất nhiều, mặc dù họ chỉ chiếm khoảng 4.5% tổng dân số. Cái giá phải trả của những người vướng vào vòng đỏ đen thường là nợ nần, mất việc, rồi dẫn đến phá sản. Một số xoay ra lừa lọc, trộm cắp. Những chứng tật khác như nghiện rượu và ma tuý cũng thường là bạn đồng hành của tệ nghiện bài bạc, cá cược. Ngay cả những người thất nghiệp hoặc lãnh trợ cấp xã hội cũng nướng trọn những đồng tiền trợ cấp ít ỏi hàng tháng vào các sòng bài.

Tôi có quen một cặp vợ chồng người Việt. Hầu như cuối tuần nào họ cũng vào các casino. Không phải để đánh bài mà để đợi các đồng hương quen biết thua cháy túi thì họ cho vay nóng với tiền lời cao. Công việc này cũng giúp họ có một thu nhập đáng kể.

Nhiều người thua hết tiền, liền xoay ra dùng thẻ tín dụng (credit card). Rút hết tài khoản cho phép của thẻ tín dụng, họ xoay ra dùng thẻ tín dụng của các cửa hàng thương mại. Các thẻ này không rút tiền được, chỉ được dùng để mua chịu trả góp những sản phẩm của cửa hàng. Các con bạc khát nước không ngại dùng thẻ này để mua những món hàng đắt tiền như đồng hồ, nữ trang, TV, laptop (máy tính xách tay)…, rồi bán lại cho bạn bè hay người quen với giá rẻ để lấy tiền mặt. Khi nợ đòi đến cửa thì khai phá sản. Tôi từng đi thông dịch giúp một người quen ra toà để khai phá sản. Khi luật sư bên chủ nợ hỏi anh ta làm gì với những món đồ đã mua, anh ta trả lời một cách đơn giản là bán chúng để lấy tiền đánh bạc trong các casino. Khoảng một tháng sau, trong một lần uống rượu say từ một sòng bài, trên đường về, anh ta đâm xe vào vách núi. Bị chấn thương cột sống, anh phải ngồi xe lăn suốt đời.

Hệ lụy của cơn lốc cờ bạc không chỉ ảnh hưởng đến những con bạc. Nạn nhân gián tiếp của tệ nạn này chính là gia đình họ. Bạo hành gia đình, ly dị thường là hậu quả tất yếu của dân cờ bạc. Một khi các bậc cha mẹ đi casino, dù để đánh bài hay chỉ xem ca nhạc vui chơi miễn phí, họ cũng đã đánh mất ngần ấy thời gian quí báu dành cho gia đình, con cái. Các hội đoàn, chùa chiền và nhà thờ cũng mất đi khá nhiều thành viên. Các hội đoàn này gần đây cũng ngần ngại trong việc tổ chức các buổi văn nghệ, hội chợ gây quĩ vì số lượng khán giả giảm sút rõ rệt, không đủ để trang trải chi phí. Lớp trẻ cũng vì vậy mà mất đi dịp học hỏi phong tục nguồn gốc của mình. Một số các em học sinh khi tốt nghiệp trung học, thay vì vào các trường college (cao đẳng), lại ghi danh vào các trường dạy chia bài để trở thành dealer. Số tiền tip (thưởng công phục vụ) khá cao trong mỗi ca làm việc là một cám dỗ khó cưỡng lại khi họ quyết định nghề nghiệp tương lai của mình.

Các thống kê gần đây đều đưa ra kết luận rằng cờ bạc là vấn đề quan tâm hàng đầu trong các cộng đồng gốc Á. Mặc dù được các cơ quan cấp quốc gia giám sát kỹ lưỡng để phòng chống các tội phạm liên quan đến bài bạc, nhưng những hậu quả gián tiếp từ những sòng bài này lại không được giới hữu trách đề cập hoặc lưu tâm đúng. Ngân quĩ từ liên bang cũng như địa phương cung cấp cho các chương trình nhằm giáo dục, chữa chạy và ngăn ngừa nạn ghiền bài bạc thường bị thiếu hụt, do đó thường hay chết yểu. Hơn nữa, các chương trình này hầu như chỉ đề cập đến các nạn nhân một cách đại trà và thiếu chú trọng vào cộng đồng gốc Á trong khi họ lại là mục tiêu chính của các casino, vì thế không có tác dụng mấy. Dị biệt về văn hoá, ngôn ngữ cũng là một trở ngại cho các con nghiện tìm đến các cơ quan trên để được giúp đỡ. Các tổ chức xã hội, tôn giáo địa phương vẫn thường lên án và kiến nghị chính phủ hạn chế việc mở thêm các sòng bài, nhưng tiếng nói của họ thường chỉ rơi vào khoảng không. Ngược lại, các bộ lạc Da Đỏ, với hệ thống lobby (vận động hành lang) đầy quyền lực vẫn đang vận động chính quyền liên bang nới lỏng thêm các điều lệ, như cho phép mở cửa 24/24; nâng cao tiền đặt cược và đặt thêm máy chơi bài (slot machine).

Các bộ lạc Da Đỏ từ mấy trăm năm nay luôn chìm trong bối cảnh khủng hoảng và bế tắc về xã hội lẫn kinh tế. Chính quyền Mỹ, với phương cách ru ngủ, đã tạo ra một chế độ trợ cấp an sinh kinh niên cho những cộng đồng này, khiến họ không khi nào có thể tự mình đứng vững, mà luôn phải dựa vào lòng hào phóng của chính quyền liên bang. Để thay đổi tình trạng bao cấp này, thay vì nên đầu tư các vùng đất tự trị này một cách lâu dài và tổng khắp về kinh tế, xã hội và giáo dục, chính quyền Mỹ đã tạo ra cái đạo luật ăn xổi kiểu fastfood (đồ ăn nhanh), cho phép họ mở sòng bài tràn lan, coi nó như một phép màu làm thay đổi cuộc sống của các Indian nations (bộ lạc da Ðỏ). Hành động này có thể được xem như một thoả hiệp dễ dãi của nước Mỹ hòng bù đắp lại những tội lỗi mà cha ông họ đã gây ra đối với những nhóm thổ dân này thời lập quốc. Hậu quả là cộng đồng gốc Á mặc nhiên trở thành miếng mồi béo bở trong công cuộc tiếp thị kiếm khách của người Da Đỏ.

Rõ ràng là không một tổ chức xã hội hay đoàn thể chính trị nào có thể vận động để lật ngược lại đạo luật trên. Và chính phủ Mỹ cũng chẳng có cố gắng nào đáng kể để giúp đỡ các cộng đồng gốc Á trước sự tiếp thị thái quá từ các casino. Chúng ta có thể nhìn việc này như hậu quả tất yếu của nền kinh tế tự do, hoặc chúng ta cũng có thể xem nó như một sỉ nhục đối với giá trị đạo đức và văn hoá của cộng đồng mình. Điều này hoàn toàn tuỳ thuộc không những vào các vị đứng đầu cộng đồng mà cả cho mỗi thành viên, nếu chúng ta không muốn một mai các casino trên trở thành trung tâm văn hoá và giải trí của người Việt hải ngoại.



Tài liệu tham khảo


Asian-Nation, “Gambling, Addiction, & Asian Culture.” http://www.asian-nation.org/gambling.shtml
Gambling Participation and Problems Among South East Asian Refugees to the United States – Psychiatric Services – American Psychiatric Association http://www.ps.psychiatry.../content/full/54/8/1142
Seattle Post-Intelligencer, http://seattlepi.nwsource.com/specials/gambling/
New America Media, “Casinos Aggressively Market to Asian Americans, But Few Services Help Addicts.” http://news.newamericame...962fd168dfe1f3b92afa4af


© 2007 talawas




[1]Điển hình nhất là vụ Jack Abramoff, chuyên viên vận động hành lang (lobbyist). Một số bộ lạc Da Đỏ đã mướn Abramoff làm đại diện để tranh giành ảnh hưởng chính trị và quyền được mở sòng bài. Abramoff đã lập ra những chi phí giả tạo để lấy hàng chục triệu đô la từ những bộ lạc này. Hiện Abramoff đang ngồi tù vì tội này cũng như những tội đưa hối lộ khác cho một số dân biểu liên bang.
[2]Trung bình một đoạn quảng cáo dài 30 giây trong một chương trình truyền hình địa phương tốn khoảng từ 5 nghìn đô trở lên (đôi khi cao đến cả chục nghìn đô) trong giờ cao điểm. Dám bỏ ngần ấy tiền chỉ để nhắm đến một nhóm khách hàng thiểu số như vậy cho thấy các sòng bài chịu khó chiêu dụ khách hàng người Việt đến cỡ nào.


PC
#33 Posted : Monday, July 23, 2007 9:18:36 AM(UTC)
PC

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,668
Points: 25
Woman

Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
Một người gốc Lào và một người gốc Việt thắng giải poker thế giới
13:42:34, 21/07/2007



Kết quả giải thế giới về chơi bài poker (xì phé) đã được công bố ngày 18.7 tại Las Vegas. Theo đó, một người Mỹ đã giành giải nhất và xếp kế tiếp là một công dân Canada, nhưng nhìn lại thì cả hai người đều là “dân tóc đen”.




Anh Jerry Yang, 39 tuổi, đoạt giải nhất với 8,25 triệu USD. Yang là cư dân bang California (Mỹ) nhưng sinh trưởng ở Lào. Giải nhì trị giá 4,84 triệu USD thuộc về anh Tuấn Lâm, 40 tuổi, người Canada gốc Việt sống ở Ontario. Những người lọt vào vòng chung kết thì ghi rõ là công dân của 5 nước: Mỹ, Canada, Nga, Anh và Nam Phi nhưng nhìn kỹ thì biết là gốc gác của họ đa phần là người châu Á. Sở dĩ tôi nhấn mạnh như thế vì từ lâu nay, người ta thường đồn rằng, cư dân châu Á “nổi tiếng” là “có máu đỏ đen”. Cứ mỗi lần có dịp đi chơi casino thì tôi để ý thấy rất nhiều “mái đầu đen” ngồi xung quanh các bàn poker hoặc một chọi một với các máy đánh bài “slot machine” mà dân cờ bạc còn gọi là “tướng cướp một tay”. Họ cũng biết slot machine này là “máy in tiền” cho các chủ nhân.



Hồi năm 1992, khi còn ở Sydney (Úc), có một lần vào ngày thứ bảy, tôi đến chơi ở một điểm đua ngựa. Trong khi những người bản xứ mỗi trận họ chỉ đánh 50 xu hoặc một vài đô la Úc rồi vừa nhâm nhi bia, xem giò cẳng của những chú ngựa đua, vừa chờ kết quả thì có 2 người Việt Nam chạy ào vào, một người tới trước quầy ghi số, nghe 2 người bàn bạc mà tôi hết hồn. Họ đánh một trận tới 2.000 đô la Úc. Vào thời điểm đó, tôi nhớ là mình đi làm thêm chỉ 5 đô la Úc/giờ.

Tiếng xấu về cờ bạc thì kể không hết, nhưng thường chỉ toàn đồn miệng. Này nhé! Thành phố cờ bạc nổi tiếng của Mỹ Las Vegas được gọi là thành phố “Cúng dường” (Lost Wages City). Gọi là Lost Wages City cũng chẳng ngoa. Vừa mới lãnh lương tiền bạc rủng rỉnh nhưng chỉ ghé qua Las Vegas là coi như xong. Thật là dễ, từ Los Angeles qua Las Vegas chỉ mất 4 tiếng đồng hồ chạy xe trên xa lộ gần 500 km. Mà chỉ thấy toàn thua và thua. Cánh cờ bạc người Việt thì quen gọi những người thua bài là ”đóng tiền điện”. Họa hoằn lắm có “kiếm chác” được chút đỉnh thì gọi là “gỡ được mấy cái bóng đèn” đem về.

Thế nhưng, chuyện về những tay cờ bạc nghiện là chuyện dài không hồi kết, dù họ biết rất rõ là không thể nào thắng được. Làm sao “chơi lại” những cái máy đã có tính xác suất, hay những tay chia bài chuyên nghiệp?! Hãy nhìn cách “dàn chào” cùng hệ thống sòng bài bao bọc hết đường ra lối vào tiểu bang Nevada thì rõ. Cả tiểu bang là những hoang mạc mênh mông. Khéo khen cho bàn tay những con người đã biến vùng đất khô cằn thành các thành phố tươi mát (như Las Vegas, Reno...), có cả những nơi được xem là kỳ quan của nước Mỹ như Hoover Dam, đập thủy điện giáp ranh giới với Arizona. Tiền đâu họ xây dựng như thế? Một phần cũng là đóng góp của dân cờ bạc.

Nhìn lên bản đồ, ta có thể thấy được các thành phố, thị trấn của Nevada đều “trấn giữ” những cửa ngõ ra vào tiểu bang này, còn trong trung tâm bao la thì chẳng có lấy một cụm cư dân nào. Các thành phố, thị trấn này “chào đón” du khách bằng những sòng bài, khách sạn. Một khi đã đến đây thì không thể nào thoát khỏi những sòng bạc này.

Rồi bây giờ, tiểu bang California cũng cho thiết lập sòng bài ở những vùng thuộc “địa phận của người da đỏ”, mà có xa gì cho lắm, chỉ chạy xe hơn 1 tiếng đồng hồ là tới nơi. Tiền đâu mà họ đầu tư như thế, kể cả nuôi sống cả một hệ thống dịch vụ thỏa mãn cho người chơi bài và còn cả việc “trợ cấp” thường xuyên cho hàng ngàn cư dân bản địa, tức những người da đỏ “bị” lấy đất làm sòng bài. Chỉ có rút tiền trong túi người chơi bài mà thôi.

Thế nhưng, cảnh “bác thằng bần” đâu không thấy, chỉ thấy ti vi và báo in đưa tin bài và hình ảnh đầy đủ của những kẻ chiến thắng. Nhìn cảnh Jerry Yang tươi cười, hai tay ôm lấy cả một đống tiền mặt - 8,25 triệu USD - thì ai mà không ham! Thế nên, những tay đỏ đen cứ như thiêu thân. Có lẽ họ thầm nhủ: “Ráng đi, biết đâu rồi có ngày...”.

Lê Đình Bỉ
(từ California)

thanhnien online
Users browsing this topic
Guest (8)
2 Pages<12
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.