Mặt nạBóng đêm về phủ một màu đen huyền bí lên vạn vật người đàn bà lại trở về với chính mình. Rũ bỏ lớp phấn son, chiếc mặt nạ rơi xuống, từng nét mặt cứ dần dần hiện ra…Lặng người ngồi thừ ngắm mình trong gương, dùng ngón tay mảnh gầy guộc vuốt nhẹ theo từng nếp nhăn nơi khóe mắt. Thời gian đang để lại những vết tích của nó trên gương mặt thon nhỏ. Lần đầu tiên sau ngần ấy năm người đàn bà nhận ra rằng mình đẹp. Bao nhiêu lâu rồi nhỉ? Chẳng còn nhớ nữa đó là một thời rất xa….và rất xưa…
Ngọc lan ngoài vườn đã nở. Hương thơm dìu dịu ngan ngát theo gió ùa vào phòng. Chúng quyện vào không khí rồi như hờ hững lướt ngang qua mọi vật xung quanh. Ưỡn ngực hít một hơi thật sâu sảng khoái người đàn bà quăng mình lên giường thả lõng từng centimet da thịt, muốn được bồng bềnh trong làn hương nhẹ nhàng lâng lâng kia. Muốn được đê mê như trong vòng tay người đàn ông của ngày ấy. Gió thổi nhẹ từng cơn len lỏi sâu vào bên trong lớp áo ngủ mỏng manh như ve vuốt mơn trớn…Ừ đúng rồi cái cảm giác của ngày đã xa khi đôi bàn tay đó cũng mềm mại nhẹ nhàng lướt trên từng ngóc ngách cơ thể…chúng vừa như âu yếm vừa như bỡn cợt sức sống đang bừng bừng trỗi dậy phía dưới làn da trong một thân thể đang căng cứng..Những cái xiết nhẹ, ưỡn cong rồi những đợt sóng như vỡ bờ dồn dập đã đeo đuổi dai dẳng người đàn bà cứ như chúng là một lời nguyền. Bởi sau đó và đến tận bây giờ vẫn hằn sâu trong trí nhớ. Người đàn bà đã tìm kiếm cảm giác đó, cái vỡ bờ đó trong người đàn ông khác nhưng chúng không giống chúng chỉ vồ vập chứ không lấn sâu vào rồi ôm trọn cuốn tung người đàn bà lên cao…ra xa…như lần đó.
Chuông đồng hồ đang điểm từng phút cuối cùng của một ngày. Vén lại chiếc áo ngủ người đàn bà bật dậy bước ra hiên. Không thể tiếp tục như vậy được nữa nếu cứ nới lỏng như thế cho mọi thứ ùa về sẽ điên mất. Trước mắt người đàn bà giờ là những lùm cây đen xì xì trong vườn, trên cao trời xa thăm thẳm chỉ vỏn vẹn rải rác một vài vì sao yếu ớt. Đêm không trăng. Ánh đèn ngủ trong phòng chỉ hắt ra bên ngoài một vùng sáng vàng chật hẹp. Đó là thứ ánh sáng duy nhất bao bọc người đàn bà vào lúc này. Trong bóng tối dường như người đàn bà thấy mình nhẹ nhõm hơn vì ít ra cũng đã được là chính mình. Có tiếng bước chân lạo xạo lướt qua bên ngoài hàng rào. Chắc là của những người làm ca đêm về….hay cũng có thể là của những người bán rong. Tiếng chân nghe vội vã…chắc họ đang cố gắng rút nhanh con đường để kéo dài thêm giấc ngủ muộn ngắn ngủi. Người đàn bà chợt nghĩ . Rồi tự hỏi liệu có ai cũng đang thẫn thờ làm một việc ngốc nghếch là ngắm màn đêm như mình bây giờ không? Cười vu vơ…thành từng tiếng khàn đục trong cổ họng..
Mọi thứ trở lại như cũ, im ắng và đặc quánh. Quay trở vào trong người đàn bà lẩm bẩm:
“ phải ngủ…phải ngủ thôi , ngày mai còn tiếp tục…”. Ngày mai khi bình minh lên người đàn bà sẽ bước ra ngoài ánh sáng với chiếc mặt nạ xinh xắn của mình.
Du Lam