Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

Khoảng Lặng
Du Lam
#1 Posted : Friday, December 8, 2006 4:00:00 PM(UTC)
Du Lam

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 39
Points: 0

Quỳnh


Bóng tối đang vây lấy mọi vật. Tôi ngồi tựa vào lan can bất động và dường như cũng đang chìm dần vào đêm vắng tĩnh mịch. Đêm nay Quỳnh sẽ nở.

Gió thổi nhẹ mang theo mùi hoa nhài dìu dịu từ hiên nhà bên cạnh sang. Anh xoè tay đan những ngón dài to và ram ráp vào tay tôi. Lâu lắm rồi tôi mới được ngồi gần anh như thế. Tôi dường như nghe được từng nhịp đập của trái tim anh. Thật gần. Hơi ấm từ anh đang tỏa ra và lan sang cơ thể tôi. Sao nghe thân thương và bình yên đến lạ.

" Tí nữa Quỳnh nở em sẽ được tận hưởng sự tinh khiết của trời đất quyện lại..."Trong bóng tối nhưng tôi vẫn thấy mắt anh bừng lên những tia sáng hiền dịu nhưng mãnh liệt của sự đam mê.Tôi yêu anh cũng vì những ánh mắt ấy. Nó có một sức hút kỳ bí và huyễn hoặc.

Khi còn bé Nội đã từng bảo Quỳnh Hoa là hiện thân của một nàng công chúa xinh đẹp nhưng kiêu kỳ và vắn số . Thế nên hoa đẹp nhưng chỉ nở vào giữa đêm, ấy cũng là vì tránh để người đời dòm ngó. Vì là công chúa, vì sự kiêu kỳ của bậc vương giả nên nếu người bình thường nhìn sẽ gặp bất hạnh. Nội không bao giờ cho phép trồng hoa Quỳnh trong nhà, cũng như dặn dò bọn nhóc chúng tôi phải kiêng không được nhìn ngắm hoa nở.

Ấy vậy mà giờ đây tôi đang yêu một người đàn ông có sự đam mê cuồng nhiệt về loài hoa kỳ bí này. Chỉ vài giờ nữa thôi tôi sẽ cùng anh chiêm ngưỡng nét đẹp trinh nguyên của nó. Bên anh tôi không còn sợ gì nữa. Lời răn đe ngày xưa của Nội chỉ còn là một kỷ niệm vui thời thơ ấu. Anh đã cười khi nghe tôi nhắc lại những lời Nội kể. "Anh sẽ luôn bên cạnh em không cần phải sợ.." Tôi đã luôn tin vào lời hứa của anh!

Booong...đồng hồ điểm. Quỳnh nở. Bung những cánh trắng xoá. Tôi lặng đi trước một vẻ đẹp thuần khiết . Gió lạnh thổi thốc vào người nhưng tôi vẫn cảm thấy một làn hơi ấm đang len lỏi bên trong . Tôi nhắm mắt hít một hơi thật sâu...dường như đâu đây đang phảng phất mùi hương của những ngày xưa....

Lời ngàn xưa như vọng lại, liệu ai có thể thấu hiểu những nỗi niềm u uẩn bị chôn vùi theo những cung bậc thời gian ? Như tôi....liệu sẽ còn ai hiểu và chia xẻ khi anh đã không còn bên cạnh?! Hoa đang đung đưa theo nhịp gió thổi. Một giọt nước rơi đọng lại trên cánh hoa trắng ngần như hạt ngọc. Phải chăng "nàng" đang khóc? Giữa đêm tối tĩnh mịch chỉ còn hai kẻ bất hạnh đang đối diện nhau.. "Anh ơi.." tôi nghe tiếng mình đang lững thững đi vào không gian. Đáp lại là sự im ắng dị kỳ của bóng tối như tiếng thở dài của số phận đi qua suốt cuộc đời của một kiếp người...

Du Lam

Du Lam
#2 Posted : Saturday, December 9, 2006 10:30:48 AM(UTC)
Du Lam

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 39
Points: 0

Giao Mùa


Sáng sớm trời hơi se lạnh. Gió mát thổi từng cơn mơn man trên da thịt. Tôi dắt xe ra khỏi nhà mà lòng chợt thấy lâng lâng... Cây mận đầu ngõ đang bung từng chùm hoa trắng muốt. Ừ có lẽ trời đã giao mùa. Chợt thấy sao bình yên đến lạ! Cảm xúc cứ ùa về lật từng trang kỷ niệm của thời đã xa...

Bỗng chợt nhớ cây mận già ở hiên nhà bên cạnh. Thân cây màu nâu bóng vì những bước chân trèo không ngơi nghỉ của lũ nhóc chúng tôi. Trèo cây để hái trái, để chơi trốn tìm, để chỉ lên ngồi..tán dóc trên chạc cây và cả để lên tận mái nhà thả diều khi bóng chiều dần tắt nắng. Cây đã trở thành người bạn già thân thuộc của cả lũ nhóc trong xóm, thầm lặng nép mình đi theo một khỏang thời gian thơ ấu của chúng tôi.

Tôi chỉ thích được mỗi sáng sớm khi trời vừa chớm đông, chạy ùa ra sân chỉ để được nhìn những chùm hoa mận vừa nở trắng xóa , chúng làm không gian xung quanh trở nên tinh khiết quá. Rồi sau đó chạy loanh quanh khỏang sân hẹp nhặt những tua hoa mận mới rơi . Chúng sẽ là những "sợi mì" dễ thương cho "gánh hàng" của tôi buổi trưa sau khi tan trường với bạn....

Rồi lại nhớ cả giàn bông bụp xanh rờn mọc dọc theo con đường đất dẫn vào xóm nhỏ. Màu đỏ tươi của hoa như sặc sỡ hơn nổi bật hơn trên nền xanh rì rì của lá. Cái màu xanh mướt mát đó như làm dịu đi cái nắng gay gắt của những buổi trưa hè.Đó là nơi cung cấp mọi “vật liệu” cho những nồi nước lèo xanh đỏ bắt mắt trong gánh hàng đồ chơi của bọn con gái chúng tôi. Nhớ bông bụp đỏ nở to bằng một nắm tay be bé của tôi khi đó, thỉnh thỏang được duyên dáng cài lên những mái tóc loe hoe vàng có mùi khen khét vì cháy nắng trong trò chơi cô dâu chú rễ….Những trò chơi “nhà quê” đơn sơ là thế của bọn con nít “thành thị” vậy mà giờ chao ôi là nhớ…

Điện thọai reo. “ Tối nay con nhớ về nhà ăn cơm, hôm nay mẹ nấu vài món…”Chợt nhớ đã hơn tháng rồi tôi đã không ghé qua nhà. Không biết từ bao giờ tôi đã quen với việc la cà quán sá khi đêm về. Quen với lối sống tự do cứ như không có gì ràng buộc, níu kéo…Và quên mất mâm cơm nóng hổi và ấm áp đợi tôi mỗi tối.

Gió giao mùa đã thốc vào lòng tôi thổi tung cả lớp bụi mờ đang phủ tối một góc tâm hồn.

“Vâng – Tối nay con sẽ về.”. Tôi sẽ về để mâm cơm của mẹ sẽ không còn một đôi đũa luôn được bày sẵn nhưng vẫn cứ nằm chổng chơ trơ trọi trên bàn mỗi tối. Tôi sẽ về... Sẽ về để còn làm nóng lại chính tâm hồn mình.


Du Lam
Du Lam
#3 Posted : Sunday, December 10, 2006 12:05:25 AM(UTC)
Du Lam

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 39
Points: 0


Đông



......Đêm oi nồng......ngày....tháng..năm...

Đêm tĩnh mịch. Mọi vật đang chìm sâu trong giấc ngủ. Tiếng tíc tắc vang ra từ chiếc đồng hồ trên tường như rõ hơn bao giờ hết. Đều đều và khắc khỏai. Lại một đêm nữa em thao thức đếm thời gian chậm chạp trôi đi. Nữa năm rồi phải không anh..?! Những ngày nắng ấm Sài Gòn anh còn nhớ? Mọi thứ trôi nhanh như một giấc mơ. Đến và đi nhanh như một làn gió nhưng gió thổi qua đời em và mang luôn theo hương hoa tình yêu của em về phương trời xa lạ. Nuối tiếc? Không! Em hạnh phúc vì đã một lần được sống, chỉ xót xa cho mình không đủ can đảm để bứt phá để gió cuốn đi. Xung quanh em vẫn còn lùng bùng những dây leo, chúng mảnh mai mềm mại nhưng xiết chặt. Chúng nới lỏng một chút để em được vươn lên được hít thở và chỉ kịp chạm vào làn gió của anh để rồi sau đó chúng lại xiết chặt em hơn như một sự trừng phạt vì em đã dám rướn mình lên cao. Hay chính em cảm thấy thế? Vì đã một lần dám sống, dám yêu?

xxx

..........Ngày không nắng.......

Hôm nay em trở lại quán cũ lần đầu mình gặp nhau anh còn nhớ? ..

Quán nhỏ nhưng xinh xắn và đông khách. Em cứ lần tìm trong đám đông để nhận ra anh. Hồi hộp như hồi mới lớn lần đầu nhận được quà của người bạn cùng lớp. Cảm giác cứ nôn nao..Cuộc đời đã dạy em nhiều thứ cho em biết cả thế nào là tình yêu của đàn ông. Nó cuồng nhiệt đó nhưng cũng tàn lụi nhanh chóng. Đằng sau tất cả chỉ là những ham muốn bản năng con người được che đậy bằng cách này hay cách khác. Khéo léo hay không. Họ luôn khao khát và săn tìm những cái gì không nắm bắt được. Em đã sống đong cứng lấy mình trong sự tẻ nhạt và cô đơn cùng cực. Cố xây dựng thành trì bảo vệ lấy mình bằng những cái nhìn khắc khe về đàn ông. Lắm lúc trở thành kẻ lạnh lùng kiêu ngạo trong mắt người khác vì quá vô cảm. Tất cả chỉ vì em rất sợ....rất sợ....Thế mà em lại quỵ ngã khi gặp anh. Yếu đuối và mềm nhũn. Bao nhiêu thành trì em dựng lên đều bị cơn lốc của anh cuốn đi không còn dấu tích. ....Giờ phút ấy em hạnh phúc vô biên vì sắp được gặp anh...

xxx

..............ngày....tháng......

Nơi ấy, anh có đang nghe tiếng biển rì rầm?

...Đêm nay nằm đây em lại nghe rõ mồn một anh à......Biển chiều vắng, sóng lớn làm nước biển vẩn đục. Trên bãi có đôi tình nhân đang vẽ hình trên cát, những cái tên những trái tim lồng vào nhau. Tuổi trẻ cuồng nhiệt và háo thắng. Khi yêu họ muốn cả thế giới này đều biết về điều đó nhưng họ không lường được rằng tình yêu sẽ tồn tại được bao lâu. Có thể sẽ là vĩnh cửu cũng có thể tồn tại tạm bợ trong một thời gian ngắn. Nó cũng như những trái tim trên cát kia thủy triều lên sóng sẽ cuốn phắt ra ngòai khơi xa, xóa nhòa mọi dấu vết. Cả anh và em cũng đều không biết tình yêu tồn tại được bao lâu phải không anh? Chắc trên đời này cũng chẳng ai có thể trả lời được câu hỏi ấy. Em đóan thế!

Em lại nhớ đến anh....nhớ buổi chiều hôm ấy không gian buồn tênh, nhưng trong em một niềm vui đang dâng trào cuồn cuộn.

xxx

........... Ngày gió......

...Ngọn lửa tình yêu của anh đã đưa em đến bến bờ hạnh phúc của yêu thương. Nó sưởi ấm trái tim băng giá của em và cho em những nhịp đập run rẩy...Em thích cảm giác nằm trên ngực anh, nhìn thật sâu vào mắt anh, lúc ấy em cảm nhận anh bằng một góc độ khác. Những nụ hôn những lời thì thầm, những cái vuốt ve, âu yếm đó là những món quà quý giá anh đã tặng cho em. Anh đã khơi gợi những xúc cảm đã ngủ vùi bao năm qua trong em. ....

...Giờ đây những sợi dây gai đang dùng những chiếc gai của nó cứa nát vào da thịt em khi em nghĩ về những cảm xúc ấy. Máu em đang rướm và tứa ra...Máu có thể khô đi rơi mất nhưng những vết sẹo vẫn còn đó nhắc nhở em đã làm điều tổn thương đến người khác. Những sợi dây kia vẫn sẵn sàng cho phép mình cứa vào da thịt em, để trừng phạt em bất cứ lúc nào, nơi nào....

xxx

.........Ngày rét cóng......

....Ngày chia tay anh, em đã khóc trên xe taxi khi quay về dù đã cố kiềm nén. Em khóc vì quyết định trả anh về lại thế giới của anh điều đó có nghĩa là em sẽ mất anh mãi mãi..Máy bay cất cánh là xem như mang theo tất cả ra đi. Cả anh và tình yêu của em. Ở nơi ấy anh hạnh phúc có nghĩa là em cũng thế vì tình yêu em dành cho anh đã vượt qua giới hạn của sự tầm thường, chiếm đọat và sở hữu.

..........Thành phố đã lên đèn rất lâu em ngồi một mình trong góc quán cà phê nhìn ra đường nơi mọi người đang ngược xuôi mà thấy lòng trống trải , lạnh tanh. Mọi thứ đến và dần tuột khỏi bàn tay em...

xxx

........... ngày cuối đông.....

.....Thời gian vẫn đang trôi nhanh nhưng với em dường như đang dừng lại. Chậm chạp kỳ lạ mỗi khi em nhớ đến anh. Đã hơn một giờ sáng mà mắt em vẫn ráo hỏanh, tỉnh táo. Gió ngòai cửa sổ thổi ùa vào chỗ em nằm, sảng khóai em ưỡn mình hít một hơi dài và dường như em đang nếm vị mằn mặn của biển...Định mệnh luôn có lý lẽ riêng của nó phải không anh? Em sẽ gặp lại anh ....sẽ gặp lại anh trong thăm thẳm..típ tắp của trời cao...trong từng cơn sóng vỗ và trong cả những giấc mơ.....


Những trang giấy run rẩy ướt nhòa trong tay tôi. Nước mắt không làm tôi vơi đi tội lỗi của chính mình. Trời ngòai kia đang hửng nắng nhưng tôi biết trong tôi sẽ mãi mãi chỉ còn là một mùa đông rét buốt. Và linh hồn tôi chỉ còn là một vệt đen gầy guộc vất vưởng trong cõi đời bao la này khi đã không còn em. Hãy ngủ yên và xin em đừng tha thứ cho tôi!

Du Lam
Du Lam
#4 Posted : Sunday, December 10, 2006 11:00:23 PM(UTC)
Du Lam

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 39
Points: 0

[i]Một tối lang thang...[/i]


Sài Gòn mùa này thời tiết thay đổi như tính tình con gái, lúc nắng chói chang lúc mưa tầm tả, lúc lất phất những hạt mưa bay bay nhè nhẹ trong không trung, vương vãi trên mái tóc và trên những bờ vai...

Tôi đã có một tối buồn thật buồn đi bộ lang thang dưới cơn mưa bụi như thế. Những hạt mưa bé xíu không đủ sức làm tôi ướt, chúng chỉ tung tăng trên quần áo và dường như thẩm thấu vào da thịt. Mát lạnh. Cảm giác khác lạ len lỏi, cô đơn đến nao lòng....Tôi nhớ đến những ngày xưa và bỗng thấy dường như từng ngày qua mình đã trở nên quá già cỗi tự lúc nào không hay.

Tôi đang đi trên những con đường cũ nhưng sao thấy cứ nữa lạ nữa quen. Vẫn những hàng cây, những cửa hiệu sáng choang ánh đèn nhưng giờ chúng to hơn, sáng hơn, gần hơn và thật hơn... khi tôi đang nghe tiếng bước chân mình lạo xạo, khi tay tôi chạm vào những gốc cây to đùng sù sì.. khi mắt tôi bắt gặp một bà cụ già còng queo ngồi co ro bên một túi nylon cũ mèm trong một góc tối bên vệ đường và cả những đứa bé bán dạo gương mặt đen đúa, non choẹt nhưng ánh mắt không còn nét ngây thơ mà đáng lẽ ra chúng phải có ở lứa tuổi đó. Một bức tranh tả thực đời thường đang trải ra trước mắt thật gần với những góc khuất tối..mà trước kia tôi không nhận rõ vì đôi khi vẫn vô tình hối hả chạy xe vút qua.

Con đường tôi đang đi với những ngã ngang dọc cắt nhau sao giống như con đường đời của mỗi người cũng đầy những lối rẽ. Có những lối rẽ dẫn ta đến gần nhau hơn nhưng cũng có những ngã rẽ đẩy ngược ta đi về phía khác…để thấy rằng người ta nói đúng “hạnh phúc thì ai cũng giống ai nhưng bất hạnh thì mỗi người mỗi kiểu..”

Du Lam
Du Lam
#5 Posted : Wednesday, December 13, 2006 6:08:01 PM(UTC)
Du Lam

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 39
Points: 0

Tản mạn...

Dừng chân bên chân núi thì trời đã quá trưa. Nắng hanh hanh, gió nhè nhẹ thổi chợt thấy chút dễ chịu sau hàng giờ ngồi xe. Trên kia, đỉnh ngọn núi mây xám đang giăng,chút lo sợ trời mưa đường trơn ướt len lỏi trong lòng. Lần đầu tiên đến đây viếng tượng phật nằm, dài nhất vùng đông nam á, cốt thỏa tính tò mò và có lẽ còn tìm chút thanh tịnh cho tâm hồn.

Càng lên cao, cảnh vật càng mù mịt. Sương mù bao phủ làm mọi vật cứ ảo ảo, hư hư. Khách vãng lai leo núi ai cũng cầm trên tay những túi gạch, lòng mong muốn tích cóp chút công đức trong việc góp sức xây chùa. Riêng ta, dường như đang xách trên tay nỗi sầu muộn của chính mình, chỉ mong Đức Từ Bi giúp ta vơi đi bớt những buồn phiền trần tục.

Ngài ở trên kia quay mặt ra biển cả mênh mông với gương mặt ung dung tự tại. Bất chợt ta nhận ra mình vẫn chưa thỉnh ngộ được gì dù chỉ là một phần rất nhỏ bé từ những triết lí uyên thâm của Người. Vẫn đang sống và lòng vẫn tràn đầy những tham, sân, si...Chắp tay khấn nguyện xin một chút thanh tịnh trong tâm hồn khi đang sống giữa cõi trần tục đầy cám dỗ này.

Lên non rồi xuống biển, từ cái hư hư ảo ảo ta lại quay về với những ồn ào trần tục. Biển hôm nay cuồng nhiệt và dữ tợn. Từng đợt sóng trắng xoá, hung hãn xô nhau vào bờ. Đêm về biển lại càng kỳ bí và mạnh mẽ hơn. Ta ngồi trên bãi cát dài nhìn lên thăm thẳm trời xa trên cao nơi đang có chi chít những vì sao, lòng tự hỏi đâu là ngôi sao hộ mệnh của chính mình?! Ở nơi xa xôi ấy ngươi có nghe được những nỗi niềm trong ta?!

Giữa không gian bao la, tiếng ghi ta ai khảy như lọt thỏm giữa những ầm ừ sóng vỗ. Rồi vút cao giọng hát ..."ước gì..." . Sao con người ta cứ hay hoài niệm và ao ước sống lại với những gì đã qua..?!


Du Lam
Du Lam
#6 Posted : Monday, December 25, 2006 6:24:49 PM(UTC)
Du Lam

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 39
Points: 0

Ta và người...

Thời gian đã trôi qua khá lâu mà ta cứ ngỡ mọi thứ như mới hôm qua. Kỷ niệm vẫn tràn về bên gối hằng đêm ru ta ngủ. Lắm lúc ta chợt hỏi mình sống cho hiện tại hay cho những hôm qua..? Rồi thức giấc lại thấy giăng mắc xung quanh hình ảnh của người hôm cũ....

Vẫn biết thời gian sẽ bào mòn mọi thứ. Để đến một ngày ta chỉ còn là một làn khói mỏng manh trong ký ức. Nhưng vẫn ước ao được nằm lại nơi ấm áp nhất trong trái tim người. Huyễn hoặc và viễn vông? Có thể... Khi cuộc đời là những vòng tròn đan xen vào nhau và con người đôi khi vẫn vô tình lướt qua bỏ lại sau lưng những ơ hờ xưa cũ để tiến lên phía trước.

Người và ta, ta và người....gắn kết, chia ly..liệu đó có phải là kết quả của bài toán cuộc đời hay là trò đùa của số phận?! Đôi khi ta vẫn cứ mãi đi tìm lời giải đáp trong mênh mông vô vọng của cuộc đời. Chỉ biết người đến, vực dậy những tiềm tàng cảm xúc, người đi mọi thứ đã hoang tàn. Và ta nhận ra rằng ta đã không còn là ta của những hôm qua..

Du Lam

Du Lam
#7 Posted : Wednesday, December 27, 2006 2:14:59 PM(UTC)
Du Lam

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 39
Points: 0


Lặng..


Hoàng hôn đang dần buông. Cả hồ nước phủ loang loáng một màu vàng bàng bạc. Mặt nước tĩnh lặng không một gợn sóng dù chỉ là một thoáng lăn tăn. Đứng trên triền đồi nhìn xuống, mặt hồ giờ đây như một tấm gương đang phản chiếu mọi vật vây quanh nó. Tôi thả bộ men theo con đường mòn dẫn ra bờ hồ mà nghe cái lạnh như đang thẩm thấu vào da thịt. Cái rét cứ mơn man len lỏi vào bên trong. Không gian như chùn xuống và hình như tôi cũng thế. Cái sắc vàng rực rỡ của Dã Quỳ đang nở dọc theo hai bên lối đi như hòa quyện vào màu sắc của không gian. Mà có lẽ đó cũng là màu sắc của thời gian. Phút huy hoàng cuối cùng của một ngày dài. Rực rỡ và cô liêu.

Tôi chọn một mô đá phẳng nằm thoai thoải để ngồi xuống. Từ đây tôi có thể phóng tầm nhìn ra xa tới tận những dãy núi chập chùng nối nhau ở tít phía bên kia hồ. Chiều đã vàng đậm dần lên mọi vật. Gió thổi nhẹ vừa đủ đẩy cái lạnh đến gần hơn và đủ để làm rừng thông reo lên vi vu tựa một bản hòa tấu của thiên nhiên như vô hình bao phủ lấy tôi. Đông đã đến thật rồi. Tối nay chuông giáo đường sẽ ngân vang, lời khấn nguyện sẽ vang xa khi một vì sao sáng nhất chiếu xuống trần thế. Lại một mùa noel nữa trôi qua lặng lẽ…

Ngày trước anh bảo mỗi khi sắp đến giáng sinh anh lại cảm thấy rất buồn dù rằng nơi anh sống mọi người náo nức đón chờ, đường phố trang hòang đẹp mắt. Anh cứ lang thang trong tuyết lạnh mà thấy lòng cô đơn và lạc lõng. Cái cô đơn của một kẻ sống tha hương, hằng ngày cứ bị cuốn theo cái guồng máy mưu sinh khổng lồ vội vả, đến khi được dừng lại nghỉ ngơi một chút chợt nhận ra xung quanh chỉ có một mình ta. Cái cảm giác ngày xưa anh kể bây giờ đang lan tỏa âm ỉ trong tôi. Bỗng chợt thèm chút hơi ấm của lòng bàn tay xiết vào nhau….Giá như ngày xưa tôi có được một lần xa nhà lang thang như hôm nay thì ngày ấy tôi đã không vô tình buông lơi đôi tay của mình. Có những cái tưởng chừng như đơn giản vậy mà tôi đã đánh mất nhiều thời gian để hiểu. Để rồi khi hiểu ra tôi và anh đã là những người xa lạ. Trở thành kẻ đến và ngồi lại thóang chốc trong cuộc đời nhau rồi sau đó lững thững bước đi…

Tôi được tin giờ anh cũng đang một mình. Những mắc xích gắn kết trong cuộc sống của anh đã được tháo bỏ. Người ấy cuối cùng cũng đã trả cho anh cái gọi là “tự do”. Có thể giờ này anh cũng đang lang thang đâu đó giống như tôi. Nhưng tôi cũng như anh không thể cho nhau một bàn tay ấm để xoa dịu cái rét và để ủ ấm tâm hồn nhau. Những khỏang trống thời gian cứ giao thoa vào nhau cố tình cứ đẩy lùi mọi thứ vào dĩ vãng…chỉ còn lại trơ trọi những tâm hồn yếu ớt dễ vỡ...
Xung quanh tôi sương mù bắt đầu sà thấp giăng mắc dần lên mọi vật. Rét cóng. Chợt nhớ câu thơ của Hàn Mạc Tử..
“Ở đây sương khói mờ nhân ảnh, ai biết tình ai có đậm đà…”
Ừ! Thì có ai biết được tình ai….

Du Lam
(25/12/06)
Du Lam
#8 Posted : Wednesday, January 17, 2007 5:54:37 PM(UTC)
Du Lam

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 39
Points: 0

Em

"Năm năm rồi không gặp từ khi em lấy chồng.." đó là lời một bài hát cũ.
Chiều, tôi gặp lại em cũng sau ngần ấy năm kể từ khi em bỏ dở cuộc vui... Năm năm đó là một khoảng thời gian không dài nếu so với cuộc đời của một con người. Nhưng là một khoảng thời gian vừa đủ để dừng lại suy ngẫm và nhận ra những đổi thay trong cuộc đời nhau.

Em đến và mang theo cho tôi một thoáng ngỡ ngàng. Em khác hẳn chững chạc, tự tin và đẹp một cách hiện đại. Duy chỉ có đôi mắt ươn ướt là còn phảng phất chút gì đó của ngày xưa dù rằng nó đã được em bao bọc tô vẽ kỹ càng. Mái tóc suông mượt đen óng ả mà cách đây mấy năm có khối người thèm được một lần được đặt tay lên giờ được thay bằng một màu nâu xen lẫn những sợi highlight vàng và xoăn tít. Ngày trước em chỉ độc một kiểu quần tây ôm , áo sơ mi mà đôi lần tôi nói mỏi cả miệng em cũng chẳng thèm thay đổi . Giờ thì em gọn gàng xinh xắn trong cái váy hoa xòe. Để trả lời cho sự ngạc nhiên ngớ ngẩn của tôi em cười nói “..em rửa “phèn” rồi..”

Ừ! theo thời gian con người sẽ thay đổi. Cũng như tôi vẫn đang thay đổi hằng ngày đấy thôi, thế thì có gì mà phải ngạc nhiên?!

Em bảo năm năm qua là thời gian để em trải nghiệm cuộc đời của một người đàn bà. Rời bỏ những mộng mơ, những rồ dại của tuổi trẻ để cọ xát ,va chạm với những bon chen, đánh đổi đời thường. Được và mất cứ luân phiên chuyền qua tay em.

Tóm lượt và ngắn gọn. Ngày xưa có chuyện gì em cũng bù lu bù loa với tôi vậy mà giờ chỉ vài câu sơ lược thế thôi. Tôi có nghe loáng thoáng về cuộc đời em cũng nhiều thăng trầm, bất biến và không hạnh phúc. Chợt thấy sao mà mình quá tệ! Cuộc sống với những bận rộn lo toan đã cuốn tôi vào guồng máy của nó để bỏ rơi lại sau lưng nhiều thứ trong đó có cả em. Và em đã tự đứng vững trên đôi chân mình để chấp nhận những thử thách, đủ thời gian để tự xây cho mình một bức tường ngăn cách vô hình về lòng tin với xung quanh.

Trời mưa. Thành phố đã lên đèn,bắt đầu một cuộc sống khác. Một thế giới khác. Tôi chia tay em mà lòng sao cứ xốn xang..Chỉ mong rằng em hãy là chính mình và đừng để sóng gió cuộc đời nhào nặn, biến đổi đi.
Hãy để tôi còn nhận ra em dù rằng bụi thời gian có che phủ xoá nhoà mọi thứ!

Du Lam
Du Lam
#9 Posted : Monday, April 2, 2007 7:00:07 PM(UTC)
Du Lam

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 39
Points: 0






Đêm Trăng...

Đêm nay trăng tròn. Thế là đã đến ngày rằm. Ánh trăng cứ bàng bạc chiếu vào từ bên ngoài ô cửa sổ. Một màu vàng dìu dịu da diết và có gì đó như quyến luyến. Tôi nhướn mình nhìn ra bên ngoài, trên cao trăng như một chiếc đĩa vàng lơ lửng đẹp một cách liêu trai. Tôi nhớ có lần đọc ở đâu đó người ta bảo rằng tâm hồn của con người cũng có những mảng tối như mặt trăng không bao giờ nhìn thấy được. Có lẽ điều đó đúng ai mà chẳng có một góc khuất đủ tối để giữ kín những điều bí mật của riêng mình. Tối nay sao buồn lạ.... Tự dưng tôi thấy mình giống như đám cỏ hoang ngoài kia, nhỏ nhoi và yếu ớt. Đêm nay cỏ khô sẽ thả mình mặc cho gió cỡn bợt xô ngã, mặc cho sương đêm phủ lên ướt mềm....nỗi cô đơn.


Hôm nay có người đã hỏi tôi : "em thấy người ta thường nói tình yêu chỉ có một và những cái na ná tình yêu thì rất nhiều có đúng không?" . Chỉ là một câu hỏi bâng quơ nhưng cũng làm tôi ngừng lại suy nghĩ. Kiểm nghiệm những gì mình đã trải qua tôi thấy ở một góc độ nào đó thì đúng. Có lẽ người nghĩ ra câu nói này là một người đàn bà đã trải qua nhiều thăng trầm nên mới rút ra được nhận định trên. Đàn bà luôn sống bằng tình cảm, khi đã ghi tâm thì không có gì so sánh nỗi. Chính vì thế mà đàn bà luôn tạo ra bi kịch cho chính mình.


Gió hất tung rèm, đùa nghịch lên mọi vật. Tôi thích cảm giác gió thổi mạnh vào mặt vào người, sảng khoái đến từng chân tóc. Gió làm lòng tôi lao xao. Gió bới móc lục lọi quá khứ. Gió nhắc tôi nhớ những cảm xúc mà tôi đã cẩn thận gói ghém vào một góc tâm hồn. Gió lật tung những hạt bụi thời gian. Gió làm tôi nhớ đến một bóng hình mờ ảo xa xôi và dường như không có thật. Ừ! một ảo ảnh mà tôi đã từng tin rằng luôn tồn tại. Hay có thể mọi thứ vẫn vậy vẫn giữ nguyên bản chất của nó chỉ có tôi là tự thêu dệt lên để rồi tin vào cái không hề tồn tại. Nhưng dù sao chăng nữa tôi cũng cảm ơn nó vì nhờ thế mà tôi đã có được những giây phút thăng hoa, những ảo tưởng ngọt ngào....


Trăng vẫn đang lung linh và vẫn đang lẻ loi ngoài kia....

Du Lam
Du Lam
#10 Posted : Friday, April 6, 2007 2:28:07 AM(UTC)
Du Lam

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 39
Points: 0




Mặt nạ


Bóng đêm về phủ một màu đen huyền bí lên vạn vật người đàn bà lại trở về với chính mình. Rũ bỏ lớp phấn son, chiếc mặt nạ rơi xuống, từng nét mặt cứ dần dần hiện ra…Lặng người ngồi thừ ngắm mình trong gương, dùng ngón tay mảnh gầy guộc vuốt nhẹ theo từng nếp nhăn nơi khóe mắt. Thời gian đang để lại những vết tích của nó trên gương mặt thon nhỏ. Lần đầu tiên sau ngần ấy năm người đàn bà nhận ra rằng mình đẹp. Bao nhiêu lâu rồi nhỉ? Chẳng còn nhớ nữa đó là một thời rất xa….và rất xưa…

Ngọc lan ngoài vườn đã nở. Hương thơm dìu dịu ngan ngát theo gió ùa vào phòng. Chúng quyện vào không khí rồi như hờ hững lướt ngang qua mọi vật xung quanh. Ưỡn ngực hít một hơi thật sâu sảng khoái người đàn bà quăng mình lên giường thả lõng từng centimet da thịt, muốn được bồng bềnh trong làn hương nhẹ nhàng lâng lâng kia. Muốn được đê mê như trong vòng tay người đàn ông của ngày ấy. Gió thổi nhẹ từng cơn len lỏi sâu vào bên trong lớp áo ngủ mỏng manh như ve vuốt mơn trớn…Ừ đúng rồi cái cảm giác của ngày đã xa khi đôi bàn tay đó cũng mềm mại nhẹ nhàng lướt trên từng ngóc ngách cơ thể…chúng vừa như âu yếm vừa như bỡn cợt sức sống đang bừng bừng trỗi dậy phía dưới làn da trong một thân thể đang căng cứng..Những cái xiết nhẹ, ưỡn cong rồi những đợt sóng như vỡ bờ dồn dập đã đeo đuổi dai dẳng người đàn bà cứ như chúng là một lời nguyền. Bởi sau đó và đến tận bây giờ vẫn hằn sâu trong trí nhớ. Người đàn bà đã tìm kiếm cảm giác đó, cái vỡ bờ đó trong người đàn ông khác nhưng chúng không giống chúng chỉ vồ vập chứ không lấn sâu vào rồi ôm trọn cuốn tung người đàn bà lên cao…ra xa…như lần đó.

Chuông đồng hồ đang điểm từng phút cuối cùng của một ngày. Vén lại chiếc áo ngủ người đàn bà bật dậy bước ra hiên. Không thể tiếp tục như vậy được nữa nếu cứ nới lỏng như thế cho mọi thứ ùa về sẽ điên mất. Trước mắt người đàn bà giờ là những lùm cây đen xì xì trong vườn, trên cao trời xa thăm thẳm chỉ vỏn vẹn rải rác một vài vì sao yếu ớt. Đêm không trăng. Ánh đèn ngủ trong phòng chỉ hắt ra bên ngoài một vùng sáng vàng chật hẹp. Đó là thứ ánh sáng duy nhất bao bọc người đàn bà vào lúc này. Trong bóng tối dường như người đàn bà thấy mình nhẹ nhõm hơn vì ít ra cũng đã được là chính mình. Có tiếng bước chân lạo xạo lướt qua bên ngoài hàng rào. Chắc là của những người làm ca đêm về….hay cũng có thể là của những người bán rong. Tiếng chân nghe vội vã…chắc họ đang cố gắng rút nhanh con đường để kéo dài thêm giấc ngủ muộn ngắn ngủi. Người đàn bà chợt nghĩ . Rồi tự hỏi liệu có ai cũng đang thẫn thờ làm một việc ngốc nghếch là ngắm màn đêm như mình bây giờ không? Cười vu vơ…thành từng tiếng khàn đục trong cổ họng..

Mọi thứ trở lại như cũ, im ắng và đặc quánh. Quay trở vào trong người đàn bà lẩm bẩm:
“ phải ngủ…phải ngủ thôi , ngày mai còn tiếp tục…”. Ngày mai khi bình minh lên người đàn bà sẽ bước ra ngoài ánh sáng với chiếc mặt nạ xinh xắn của mình.

Du Lam
Du Lam
#11 Posted : Tuesday, May 8, 2007 2:46:48 PM(UTC)
Du Lam

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 39
Points: 0

Lạnh


6h chiều.

Tôi tần ngần đứng trước cánh cổng to đùng màu đen. Đây là lần đầu tiên tôi đến nơi ở riêng của anh. Nếu như hôm kia anh không gọi điện hỏi thăm vì lâu quá tôi không liên lạc và tôi không lỡ miệng nói với anh, tôi đang quyên góp quần áo cũ cho lũ nhóc ở quê thì có lẽ sẽ không biết bao giờ tôi mới đến đây. Ngày xưa anh em thân nhau là thế vậy mà giờ nó cứ nhạt phết. Có thể mọi thứ như thế là tại tôi. Nhớ cái ngày xưa ấy tôi, anh và chị thân nhau như ruột thịt. Đã bao lần tôi chứng kiến nước mắt vui sướng, đau khổ rồi tuyệt vọng của chị và cả những giọt nước mắt bất lực của cả chính anh.

Câu chuyện của anh thọat nhìn cứ giống như là một câu chuyện tình éo le trong tiểu thuyết. Nhưng nó vẫn cứ tồn tại một cách hiển nhiên trong đời thường. Ngay vào cái thời đại mà người ta đã mở rộng cách nhìn về mọi thứ. Gia đình anh có đạo, đạo gốc từ mấy đời thế nên khi biết chị là người ngọai đạo mẹ anh đã giận dữ ngăn cấm. Bà kiên quyết bảo anh phải chia tay cho dù chị đã đồng ý theo đạo. Mọi người đã chọn cho anh một người khác môn đăng hộ đối và điều đặc biệt là gia đình ấy cũng đạo gốc mấy đời như bên anh. Chuyện tưởng đã kết thúc nếu như chị không mang thai. Vì đứa bé nên cuối cùng chị cũng được làm vợ anh dù không được đón rước, không được làm lễ nhà thờ nhưng chị vẫn khóc sướt mướt vì sung sướng. Vẫn tưởng cuộc đời cả hai đã sang trang khi có sự xuất hiện của bé Ti nhưng sức giới hạn của con người tưởng là vô hạn nhưng hóa ra lại không thế. Chị ra đi khi con bé gần hai tuổi chỉ vì không thể tiếp tục sống trong sự dè bỉu, xoi mói, chì chiết của gia đình chồng. Nghe đâu sau đó chừng một năm chị lấy một ông chồng Tây rồi xuất ngọai. Tôi không dám cũng như không có quyền chê trách về sự yếu hèn của anh và sự nhẫn tâm của chị khi ra đi bỏ lại đứa con thơ. Tôi chỉ thấy tình cảm trong mình dành cho cả hai bị vỡ vụn và cứ phai dần đi…

Tôi bấm chuông. Anh vẫn chưa về. Chị V- vợ anh đón tiếp tôi khá niềm nở. Chị đẹp hơn nhiều so với lần đầu tiên tôi gặp hôm đám cưới cách đây hơn một năm. Có lẽ là do sự mãn nguyện hạnh phúc nên thế… vì cuối cùng sau bao nhiêu năm chờ đợi, “tranh đấu” chị cũng đã đạt được ý nguyện là làm vợ anh. Chị chính là ứng cử viên sáng giá mà trước đây gia đình anh đã chọn. Bỗng nhiên tôi thấy buồn cười vì những ý nghĩ vu vơ vừa thóang qua trong đầu về chị. Con bé Ti có lẽ nghe tiếng người lạ nên từ trên lầu chạy xuống. Một năm không gặp con bé trông khác quá, nhìn lớn hẳn ra. Không biết nó đang chơi đùa gì mà quần áo xộc xệch tóc tai rũ rượi, cái cột tóc không buột hết được nắm tóc sau gáy, cọng nằm trong cọng lại lọt thỏm ra ngòai, nhìn sơ qua cũng biết là do con bé tự buột lấy. Nó bước xuống rồi cứ đứng trơ ở một góc phòng mà nhìn tôi chằm chằm không lên tiếng.
Đang đon đả trò chuyện rồi bắt gặp tôi đang nhìn con bé chị quay về phía nó giọng nghiêm lại khác hẳn lúc nói với tôi.
- Ti ra chào cô sao cứ đứng đó.
Con bé hơi cúi mặt, mắt nó nhìn chăm chăm xuống nền nhà lúc lâu sau mới lí nhí trong miệng câu “ Chào cô”. Sự bực dọc thóang qua trên gương mặt rồi như không dằn được chị buột miệng.
- Chỉ được cái lì lợm là giỏi..giống gì mà giống y chang....Chợt nhận ra mình lỡ lời chị ngưng lại rồi bắt sang chuyện khác …

Trong lúc đợi chị lên lầu dọn đống quần áo cũ mang xuống, tôi bước tới nắm tay con bé kéo nó ngồi lại gần. Vừa cột tóc cho nó tôi vừa hỏi:
- Bé Ti có nhớ ra cô không?
- Dạ nhớ. Cô là bạn của mẹ T
Hóa ra là nó vẫn nhận ra tôi vậy mà lúc nãy thấy thái độ của nó tôi cứ nghĩ là nó đã quên. Cũng đã hơn 1 năm rồi còn gì.
- Thế bố con thường thì khi nào thì về tới nhà?
- Bố con đi làm tối lắm mới về, nhiều khi bố về con đã ngủ rồi
- Vậy à. Thế vậy là ở nhà Ti thường chơi với mẹ V nhiều hơn bố phải không?
Tôi hỏi dò.
- Dạ không, con chơi một mình thôi. Mẹ V bảo con lớn rồi nên phải tự chơi không
được phá mẹ.
- Thế à….Tôi chỉ có thể nói được như thế thôi với nó. Mọi thứ cứ như tắt nghẹn trong cổ họng

Cột tóc gọn gàng nhìn con bé kháu hẳn. Nó ngồi dịch ra xa tôi một chút với lấy tờ giấy và cây bút chì ngồi vẽ gì đó hí hóay. Tôi im lặng. Con bé cũng im lặng. Nhìn cái dáng mảnh khảnh nghiêng nghiêng đang cúi xuống của nó sao tôi bỗng thấy xót. Có cái gì đó như cam chịu, lặng lẽ và cô độc. Nó còn quá nhỏ để gánh chịu những “nỗi đau” người lớn như thế.
- Cô à. Đột nhiên con bé ngồi thẳng dậy hướng về phía tôi
- Chuyện gì thế con?
- Con nhớ mẹ T.
Phản ứng con bé làm tôi hơi bất ngờ và bối rối ..
- Ừ cô biết. Khi nào gặp cô sẽ nói lại với mẹ T
Nó im lặng ngồi thừ ra một lúc rồi quay về với tờ giấy tiếp tục hý hóay vẽ những nét nguệch ngọac không rõ hình thù. Tôi thấy ngột ngạt bức bối quá chỉ muốn phá tung tất cả, chỉ muốn hét vào mặt anh vào mặt chị…

Cánh cửa đen nặng ì khép lại phía sau lưng phát ra thứ âm thanh khô khốc lạnh lẽo. Túi quần áo trở nên quá nặng trong tay tôi khi cánh cửa vừa đóng kín.
Trời tối và lòng tôi cũng đang tối….

Mưa đầu mùa lất phất kéo theo những cơn gió lành lạnh. Tôi rùng mình và chợt nhận ra không có gì lạnh bằng sự lạnh lẽo của lòng người. Tôi đâm giận mình đã không đủ can đảm để nói với chị V những gì tôi đang nghĩ dù chỉ là một câu..”..ở bên cạnh chị vẫn đang cần lắm ở chị một tình thương..”

Du Lam

Du Lam
#12 Posted : Tuesday, September 4, 2007 10:20:25 AM(UTC)
Du Lam

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 39
Points: 0


Đêm mưa nhớ...


Đêm mưa lạnh, nghe một bản nhạc cũ thấy lòng buồn lâng lâng…Buồn chẳng vì một lý do gì cả chỉ là buồn thế thôi. Bỗng chợt nhận ra con người mình đôi khi cũng vô lý như vậy đó. Cảm xúc đến và đi như kẻ ở trọ…

Đứng bên cửa sổ nghe tiếng rào rạt của mưa rơi trên mái nhà đối diện mà sao thấy nhớ... Nhớ cái nhà mái tôn ọp ẹp trong căn hẻm lầy lội mỗi khi trời mưa nhưng chứa biết bao nhiêu là kỷ niệm của cái thời còn vô tư lự..Ngày đó mưa thế này cả mấy chị em chui vào mền quấn kín mít chỉ chừa hai con mắt mở to thao láo, im thin thít vừa nghe tiếng rào rạt của mưa rớt trên mái nhà từng cơn xa-gần xen lẫn với giọng trầm trầm nhưng đủ ma lực của bác Hai về mấy con ma..Không biết ở đâu ra mà bác có cả một kho tàng truyện ma: ma tóc dài, tóc ngắn, ma áo trắng, áo đen...có cả ma tật nguyền cụt tay cụt chân..Mỗi câu chuyện đều có xuất xứ, cốt truyện hẳn hoi...mà thường là nó gắn liền với những nơi những vùng đất mà bác tôi đã đi qua, đã sống một khỏang đời ở đó. Có lẽ chính vì thế mà đứa nào trong chúng tôi cũng tin như sấm..Cộng với cái âm hưởng ầm ừ của sấm của mưa ngòai trời làm câu chuyện trở nên huyền bí và sống động đến nỗi dần dần chúng tôi cứ nhích sát vào nhau gần đến nỗi nghe rõ cả nhịp thở. Con Thảo con của cô Bảy là đứa nhát nhất trong bọn có hôm nằm nghe, đắp mền mà tay chân nó cứ lạnh tóat như ngâm nước đá..đến khi muốn đi vệ sinh cũng không dám đi một mình nó năn nỉ hết người này đến người khác đi cùng để "canh chừng" cho nó. Khổ nỗi cái phòng vệ sinh cách nhà bếp một khỏang sân sau, đi qua khỏang sân ấy đồng nghĩa với việc đi ngang qua cây dừa khá cao lúc nào cũng có tiếng lào xào cọ xát của những tàu lá. Tối mà đứng dưới nhìn lên chỉ thấy những bóng đen đủ hình thù theo trí tưởng tượng chưa kể lâu lâu lại có tiếng "bịch bịch" của mấy trái dừa non rụng cảm giác cứ rờn rợn y như có ai đó ngồi vắt vẻo trên đấy bẻ dừa chọi xuống...Chính vì vậy mà cả mấy chị em cứ đùn đẩy nhau việc dắt con Thảo đi vệ sinh làm con nhỏ đôi khi nín ..xanh cả mặt chịu hết nổi phải đi cầu cứu bà nội. Thế là cả đám bị bà la cho một trận cái tội " nhà cửa mình ở mà ma ma cái gì.." mà đâu chỉ có mỗi mình đám nhóc tụi tui cả bác Hai cũng bị vạ lây bởi như bà nội rầy bác: "bây lớn xác rồi mà tối ngày cứ kể bậy bạ cho tụi nhỏ nó sợ". Lúc đó bác cứ nhăn nhăn cười trừ... Vậy đó mà có chừa đâu cứ tối trời mưa là cả đám cứ nài nỉ bác kể chuyện ma..Mà cái thời đó nghèo xác nhà chả có cái ti vi để coi nếu trời không mưa thì cả đám còn chạy tứ tán đi coi ké nhà hàng xóm chứ mưa rậm rịt thì làm sao mà đi đâu được chỉ còn tụm lại một chỗ tán dóc, nói mãi cũng hết chuyện chỉ có nghe kể chuyện là hấp dẫn nhất thôi...Phải công nhận mấy câu chuyện ma của bác Hai đôi khi còn hay và hấp dẫn hơn cả mấy bộ phim chiếu trên ti vi thời đó. Có những câu chuyện mà giờ này tôi vẫn còn nhớ như in, vẫn còn thấy gai gai cột sống mỗi lần tưởng tượng đến...

Con nhà nghèo nên cái thú ăn vặt cũng bình dị đến nỗi mấy đứa nhà giàu cũng phải "thèm thuồng"..Tôi nhớ cứ những hôm mưa dầm trời lạnh mẹ nhóm một lò than vừa để làm ấm vừa để lùi mấy củ khoai lang. Tối trời mưa mà ăn khoai nướng là không còn gì bằng. Mùi thơm vừa ngọt vừa bùi theo những làn khói mỏng mảnh hòa vào không gian làm nức nở sụt sịt mấy cái mũi hênh hếch của tụi tôi. Những củ khoai vừa đen vừa nóng cứ luân phiên được hất qua lại trong hai lòng bàn tay, hơi ấm của khoai truyền nhanh vào từng mạch máu làm cho cả người cũng nong nóng lên theo. Bóc cái lớp vỏ đen khét ấy ra là một màu vàng đỏ mướt mắt, cắn một nhát nghe ngọt lịm từ đầu lưỡi xuống cổ họng, cái ngọt thanh thanh nhưng đủ làm chảy nước miếng của đứa ngồi đối diện..Thằng Bảo, thằng Di nhà bác Tư hàng xóm lâu lâu thấy trời mưa là chạy tọt sang ngồi chờ ăn ké khoai..tụi nó bảo ở nhà mẹ nó cũng có nướng nhưng sao ăn không ngon bằng ở nhà tôi. Phải rồi ngon sao được khi mà nướng khoai trong cái bếp gạch kín mít như nhà nó (mà nhà giàu nào chả xây kín mít cơ chứ..) phải nướng khoai bằng bếp than trong cái khỏang không gian mở thênh thang như nhà tôi thì mới phát tán được cái hương thơm, mới vừa thấy ngon thấy ấm giữa những cơn gió thổi thông thống từ phía trước ra tuốt phía sau ( dù sao thì nhà nghèo cũng có cái ưu điểm của nó chứ phải không nè...). Bây giờ ở tuốt tận trời tây lâu lâu e-mail cho tôi tụi nó cũng còn nhắc đến cái món này, bảo sao mà mỗi lần nhớ đến là thèm ghê gớm.. Thèm sao không thèm, đến cả tôi ở đây mà vẫn thèm huống hồ gì tụi nó ở cái xứ xa tít tắp đó. Lâu lâu đi làm về gặp trời mưa lâm râm, đến đọan đường Pasteur nghe cái mùi thơm thoang thỏang tỏa ra từ mấy chiếc xe ba bánh bán khoai nướng là chịu không nỗi phải tắp xe vào mua vài củ về nhà ăn. Nhưng sao cũng chẳng thấy ngon bằng như của mẹ ngày xưa hay lùi...cái mùi thơm giờ cũng bớt thơm hơn, cái ngọt giờ cũng nhạt hơn..Có lẽ tại tôi bây giờ đã lớn hay tại vì cả đám anh em ngày xưa giờ đã tứ tán khắp nơi...hay còn tại vì ...tại vì....

Có nhiều cái tại vì...để giải thích quá nhỉ.....


Du Lam
Du Lam
#13 Posted : Thursday, September 13, 2007 1:51:10 PM(UTC)
Du Lam

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 39
Points: 0

Mùa thứ ba..


Ở phương nam thường thì người ta vẫn cho rằng một năm có hai mùa: mưa và nắng. Nhưng riêng tôi trong cái thành phố nhỏ bé nhộn nhịp này có thêm một mùa thứ ba : mùa áp thấp nhiệt đới. Đó là những ngày tưởng chừng như dài hơn bình thường xen kẽ trong năm khi thành phố luôn chìm vào một màu xám chì.


Những ngày đó sáng sớm khi vừa tung mình ra khỏi chăn tôi hay bị rùng mình vì cái lành lạnh mơn man xung quanh cơ thể. Đến bên cửa sổ vén rèm nhìn ra bên ngòai cảnh tượng đập vào mắt là mọi vật dường như bất động chìm trong mảng màu xám âm u. Đôi khi mưa rơi nhẹ va vào cửa kính phát ra những tiếng tí tách đều đặn. Buồn chi lạ.


Từ cảm giác ghét những cơn mưa lất phất dai dẳng vì thường chúng hay làm lấm lem ướt quần áo khi chạy xe đến công ty vào buổi sáng, tôi đã dần dần thích nghi với nó khi mà càng ngày có vẻ nó diễn ra thường xuyên hơn. Đôi khi tôi có cảm giác nó quen thuộc với mọi người đến nỗi hễ cứ sáng ra trời âm u là thể nào người ta cũng cho rằng đó là do áp thấp nhiệt đới. Để rồi đến một sáng gần cuối năm cũng một ngày áp thấp tình cờ trên một đọan đường tôi bắt gặp trên những tàng cây cao bên vệ đường phủ rợp một sắc tím Bằng Lăng. Như một sự phối màu kỳ lạ của hội họa, cái màu tím man mác ấy dường như da diết hơn sâu lắng hơn trên nền trời mang sắc xám. Và nó bỗng dưng làm lòng tôi dịu lại. Giống như một giây phút nghỉ ngơi sau những giờ cật lực chạy trên con đường dài.


Từ đó tôi bắt đầu cho mình một cái cớ trong những ngày thời tiết thất thường thế, được dừng lại quan sát mọi thứ xung quanh, đôi khi được yếu đuối, lãng mạn và nhất là được phép nhìn lại quá khứ dù rằng lẩn khuất đâu đó là những mảng ký ức buồn, vỡ nát….Quay lại quá khứ là tự trả lời nhiều câu hỏi còn bỏ dở, nhiều tình cảm còn lửng lơ..và cả nhiều điều “tại sao” mà ngay khoảnh khắc đó vẫn cứ mãi loanh quanh. Lắm lúc cũng thật khó khăn khi nghĩ về những gì đã xảy ra bởi nó như làm ta nếm đủ lọai dư vị cay xè, chan chát, mặn đắng mà ít khi là sự ngọt ngào. Tôi bắt gặp điều đó trong từng lời nói, trong ánh mắt khô cằn nhưng ẩn sâu là một nỗi buồn nén chặt của người đàn ông chiều nay. Tình cờ tôi gặp ông như bao sự tình cờ vẫn xảy ra trong cuộc đời và cũng tình cờ mà tôi được nghe những lời thổ lộ chân thật từ đáy lòng của một con người. Có lẽ nói với người lạ sẽ dễ hơn hay cũng có thể đôi khi người ta chỉ đi tìm một “cái cớ” để bộc bạch hết, phô bày hết…


Con đường dẫn đến hạnh phúc sao mà chông gai sao mà loằng ngoằng đến thế!


Du Lam
Users browsing this topic
Guest (6)
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.