Vành Khuyên thương mến,
Vào đây mới biết tin buồn. Lặng người. Trời Dallas sáng sớm trời còn đen thui qua song cửa. Bây giờ là 6 rưởi ở đây. Nhớ bài thơ sáu rưởi của em. Salem.
Nhớ ngày nào gặp em lúc nửa đêm, khi chị lái xe từ Bend ghé qua nhà Vành Khuyên.
Trên Net em là một con người đôi khi ngổ ngáo lí lắc, đôi khi chanh chua bi đát. Trên Net em cũng là một con người hay lý sự , hung hăng , gây gổ. Văn của em dữ, đầy tràn những bi hận, những thảm kịch. Lời qua lại của em cũng dữ không kém khi bị ai khích bác, hay bị ai thọc gậy. Từ một nạn nhân oan uổng bị em la hoảng, chị tìm đến em để biết con người thật của em. Vành Khuyên, ngòai đời, rất dễ thương và bình dị lạ lùng. Vành Khuyên, ngòai đời, là một người khép nép nhu mì. Một người mẹ chăm chú với các con, một người vợ tận tình.
Chị không thể ngờ là ox của Vành Khuyên đã ra đi sớm như vậy. Nhớ ngày nào chị ngồi nói chuyện rất vui với hai vợ chồng , chị thắc mắc là với một gia đình bận rộn như thế này, làm sao Vành Khuyên có nhiều thì giờ để vô Net... gây lung tung như vậy. Chồng em cười, bảo là cô ấy vào sở làm, nói năng nhì nhằng trên net cho vui, chứ ở nhà thì bù đầu với chồng con. Hai vợ chồng tiễn chị ra về, còn dúi cho mấy món ăn...
Thảm kịch hôm nay đã thật sự đến với em.
Thảm kịch đến với em sớm quá , đến với một vành khăn tang khi tuổi em hãy còn nhỏ, để biến người đàn bà thật dễ thương ngòai đời thành một góa phụ. Xin cầm tay em để nói lên những lời thật trìu mến, và xin cùng chia sẻ với em những khổ đau.
Vành Khuyên, Vành Khuyên. Con chim nhỏ hôm nay đang bị thương. Tội quá.
Em hãy nép vào lòng các anh các chị của em trên PNV, trên Dactrung, trên Trinh Nữ , trên những diễn đàn Internet , vì ai cũng muốn mở rộng vòng tay ôm em vào lòng.
Mai này em đứng dậy, bền gan dẫn các con đi trên con đường chông gai, nuôi nấng chúng nên người. Một mình.
Chị biết em sẽ lì lắm, làm được tất. Vì Vành Khuyên, em của chị, rất can cường và chấp được tất cả...
Chị Mai