Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

Không bố mẹ nào có thể xóa đi làm lại cái ‘job’ dạy con
viethoaiphuong
#1 Posted : Monday, March 28, 2011 4:00:00 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)


Liên Tử

Mấy bữa nay, cũng như bất cứ ai hay dùng thư từ trên mạng lưới điện tử, tôi nhận được hàng chục cái email kể lại câu chuyện của chú bé người Nhật 9 tuổi, nạn nhân vụ động đất và sóng thần, đã biết nghĩ tới những người khổ hơn mình trong khi chính em đang bị đói lạnh.

Trong đầu tôi nảy ra câu hỏi: Bà mẹ cậu bé đã dạy con cách nào mà em hấp thụ và hành xử được như một vị “tiểu quân tử” vậy? Bà có giống với bà Chua (tên Hán Việt đọc là Thái Mỹ Nhi) trong tác phẩm Battle Hymn of the Tiger Mother (Mẹ cọp) chăng?

Giáo dục trẻ theo lối Việt xưa, không nghiêm khắc quá đáng nhưng cùng lối dạy con như bà Chua đã mô tả, theo đa số chúng ta, tuy hơi quá khắt khe, nhưng nó đã tạo được nhiều kết quả tốt.

Đa số trẻ được nên người nhờ cha mẹ đặt chúng vào vòng kỷ luật, ép buộc chúng học hành thật chăm chỉ, làm tròn mọi công việc được giao phó ngay từ thời thơ ấu...

Tâm hồn các em bé thường được ví như tờ giấy trắng, có thể ghi nhận mọi chuyện xả ra chung quanh mình. Khi các em được cha mẹ tập cho những thói quen tốt lành từ thời thơ ấu, thì khi lớn lên, dù ở lứa tuổi mới lớn (tuổi teenager), các em có phá phách, làm ngược lại, nhưng lúc trưởng thành, trẻ cũng trở lại với những gì đã in sâu vào tiềm thức khi còn nhỏ. Nhất là đối với các phụ huynh nghèo khổ, phải làm việc cực nhọc, nhiều khi hy sinh hạnh phúc riêng tư để con cái đủ điều kiện học hành như bạn bè của chúng.

Thời trước cuộc đổi đời 1975, dù cho cha mẹ Việt cũng như Trung Hoa, nói chung vùng Á châu, ít biểu lộ tình thương yêu con cái, nhưng trẻ em vẫn nhận ra được tình thương của họ trong cách giáo dục “Yêu cho roi cho vọt”.

Tôi được chứng kiến bà cô trong gia đình đã chạy vô bếp để con không thấy cô khóc sướt mướt sau khi cho cậu con một trận đòn roi mây. Khi con cái thi đỗ hoặc được lãnh thưởng, cô cũng chỉ “cốc yêu” lên đầu các em, nói gọn một chữ “giỏi!”. Vậy mà các cô cậu ngày nay, khi nhắc tới bà mẹ, là nói tới tình yêu vô bờ bến của bà.

Có thể nói trong các gia đình có nền nếp, trẻ em huấn tập được nhiều khả năng để khi ra đời, các em có nhiều nghị lực phấn đấu, dễ thành đạt hơn là trong các gia đình có lổi giáo dục cởi mở, dễ dãi với con cái.

“Bé không vin, cả gẫy cành”
“Dạy con từ thuở còn thơ”
“Yêu cho roi cho vọt…”

Là những phương châm để người đông phương xưa giáo dục con cái. Ngược lại, luật pháp xứ Mỹ cũng như Canada ngăn cấm cha mẹ đánh đòn trẻ con, nếu đánh có vết tích là cha mẹ sẽ bị vô tù. Các thầy cô giáo cũng không thể dùng roi vọt đánh các học sinh ngỗ nghịch như thập niên 1950 trở về trước.

Văn hóa của Trung Hoa và vùng Đông Nam Á xưa được hình thành từ những bài học về Người quân tử hào hiệp, trọng nghĩa khinh tài, giữ được tư cách dù gặp phải những hoàn cảnh nguy khốn tới thân mình.

Tuy sống với văn hóa thuần Việt, ngay từ khi bắt đầu làm mẹ, tôi đã đi tìm sách nuôi dạy con của các tác giả Âu Mỹ, vì không muốn mình phải rập khuôn theo mẹ ruột hay mẹ chồng, tôi thường nghĩ là các cụ quá khó và quá nghiêm! Thời còn là học sinh được mẹ bao bọc, tôi có nhiều lúc tự nhủ: “Khi có con, mình sẽ dạy nó cách khác”; vì không muốn bị la mắng, đôi khi đánh đòn oan uổng.

Sang tới Bắc Mỹ châu, tôi cởi mở hơn với con cái, biết ôm hôn chúng, biết khen ngợi con khi chúng học giỏi hay ngoan ngoãn. Tuy nhiên, tôi vẫn theo nền nếp gia phong xưa (chịu ảnh hưởng của cụ Khổng khá nhiều), vẫn đòi hỏi các con phải cố gắng tối đa trong việc học, phải luôn có lễ độ và giữ tư cách với mọi người v.v…

Khi trẻ tới tuổi ngỗ nghịch (teenager), chúng tôi may mắn học được cách sống tỉnh thức, biết nhìn vào chính mình khi có sự bất đồng ý kiến trầm trọng trong gia đình, biết coi trọng nhân vị của các con. Coi trẻ cũng là những thành viên ngang hàng với bố mẹ chúng, cần cho trẻ bày tỏ ý kiến trước các quyết định chung trong gia đình.

Có thể nhờ vậy mà tôi không cần phải bắt con theo kỷ luật sắt như bà Chua, không phải đóng vai Bà Mẹ Cọp để con được thành tài! Không khí trong gia đình không tới nỗi ngộp thở như có lần chú Bê , bạn của con út tôi than thở về mẹ chú: “Con thà có bà mẹ ở dơ như heo, còn hơn làm con mẹ, bắt con phải chùi toa-let mỗi ngày như vầy!”

Con gái tôi, khi tới tuổi tin (teenager), có lần cũng đã phát biểu về ý muốn làm khác với mẹ của nó “Chắc con sẽ dạy con con giỏi hơn mẹ!… Khi thấy mẹ ngơ ngác, có vẻ buồn, cô ta lại khôi hài “chẳng hạn như nó sẽ phải biết giúp mẹ nó nhiều hơn là con! Cũng chính cô bé này, lúc được 12 tuổi, khi so sánh tôi và cô em họ, nó cho rằng “cô Di dễ dãi hơn mẹ nhiều….nhưng con cho là mẹ cứ như vậy được rồi – Mẹ dễ quá, con sẽ không học đan được đâu!”

Trong khi đó, cậu con trai của tôi, nhạy cảm hơn chị. lại cho rằng cha mẹ quá cứng rắn, khác hẳn với giáo dục ở trường. Khi tới tuổi thiếu niên, cậu phản ứng lại các lệ luật trong gia đình bằng cách ù lì không làm gì cả hoặc làm ngược hẳn với ý bố mẹ. Sau một thời gian bối rối và tìm hiểu qua sách vở cũng như trao đổi với bạn bè cùng lứa, tôi nhận ra là mình cần phải dạy mỗi con theo một kiểu. Không thể dạy chúng giống hệt như nhau. Mỗi đứa trẻ là một con người đặc biệt. Không có lối dạy con nào thích hợp với tất cả các trẻ. Không thể có “One size fit all !”

Tôi mừng cho bà Chua, trước hết đã quảng cáo thật mạnh mẽ được trước khi phát hành cuốn sách của bà, bằng tiểu luận gây tranh cãi sôi nổi khắp thế giới. Có lẽ đó là nhờ tài đặt tựa cho bài bà Chua viết “Tại sao bà mẹ Trung Hoa được coi là hơn người?”.

Các phụ huynh Âu Mỹ tất nhiên phản đối triệt để cách giáo dục quá sắt thép của bà. Một số nhỏ ủng hộ bà Chua, cho rằng cha mẹ Mỹ quá lỏng lẻo với con, không bao giờ dám chê con (chứ đừng nói mắng nhiếc chúng là “đồ rác rưởi” như bà Chua, khiến cho nhiều em hư đốn, thất bại suốt đời dù chúng thông minh lanh lẹ! Dạy con như bà Chua mới giúp con thành công ở đời.

Phe chống đối coi bà Chua như ác thần, ép buộc con cái một cách vô lý - nhất là chuyện học môn nghệ thuật như đàn dương cầm hay vỹ cầm. Theo nhà báo, hai cô con gái khi trả lời phỏng vấn, đã tỏ ra không ủng hộ cuốn sách của mẹ, họ cho rằng bà viết không hết mọi sự kiện ra!

Rất nhiều độc giả của tờ báo trên cho rằng bà Chua đã viết những điều gây tranh cãi, chỉ để cuốn sách của bà được thiên hạ chú ý mà mua. Bài tiểu luận có cái tựa khiêu khích độc giả cũng do tờ Wall Street Journal đặt. Chỉ có bà mới biết rõ tâm ý mình. Nhưng nếu bà đã viết một phần sự thật chăng nữa, thì tôi cũng nghĩ rằng bà cũng như các con bà, không ai sung sướng gì mấy trong sinh hoạt hàng ngày với bà mẹ dữ như Cọp vậy.

Bà Chua được coi như tiêu biểu một bà mẹ “yêu cho roi cho vọt” thời nay, không chỉ ở giống dân Trung Hoa mới có, mà họ cũng đang còn hiện diện trên khắp các xứ, nhất là trong các cộng đồng di dân mới: rất cần sự thành công nghề nghiệp để tiến thân.
|
Những bà mẹ quá chú trọng tới sự thành đạt về công danh sự nghiệp, thường gây những áp lực nặng nề trên tâm thức con cái khi chúng trưởng thành. Ngược lại, những trẻ được cha mẹ quá chiều chuộng, thường khó đạt được cuộc sống dễ dàng cho bản thân , nếu chúng không tự có kỷ luật và ý chí trong việc học, việc làm. Cả hai lối giáo dục cực đoan này đều có nhiều khuyết điểm. Con đường Trung Đạo có lẽ vẫn là phương cách tốt hơn cả.

Tôi nghĩ rằng nuôi dạy trẻ là một đề tài muôn thưở của loài người. Ai cũng mong muốn con mình giỏi giang, sống hạnh phúc.. Không ai được huấn luyện làm mẹ trước khi sanh con. Và bà mẹ trẻ nào, khi mới có con, cũng nghĩ rằng nuôi dạy con là công việc hệ trọng nhất đời bà – một cái job lâu dài, suốt cuộc đời; mà bà chỉ được huấn luyện trong công việc (training on the job), được học bằng cuộc sống của chính mình mà thôi.

Lúc cuối đời, bà mẹ sẽ nhìn được con người của các bê-bi bà nuôi dưỡng, cũng như kết quả công việc dài hạn của bà một cách rõ ràng hơn. Tùy quan niệm thế nào là hạnh phúc - là thành công mà các phụ huynh giáo dục con em mình. Nếu có sai lầm, đưa đẩy con vào những xa lộ chông gai, thiếu lương hảo, thì bố mẹ cũng chỉ có thể cầu nguyện, và ăn năn. Không bố mẹ nào có thể xóa đi làm lại cái job dạy con


viethoaiphuong
#2 Posted : Friday, April 15, 2011 12:26:26 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)

Cha, con và chú chim sẻ

tiếng chuông cảnh tỉnh cho những người con
http://www.youtube.com/w...LTcwwsRE&feature=related
Binh Nguyen
#3 Posted : Saturday, May 21, 2011 1:26:55 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
quote:
Gởi bởi viethoaiphuong


Cha, con và chú chim sẻ



Cám ơn chị Việt Hoài Phương đã cho mọi người coi khúc phim này. Hôm nay rảnh, Bình dạo net và đọc, trước khi vào coi khúc phim này, Bình tự nhủ chắc lại một cái gì đó cảm động về tình cha con, có thể sẽ làm cho mình khóc, mà không, có thể mình sẽ không khóc đâu, mình đã đọc, đã coi bao nhiêu thứ cảm động rồi mà, chắc mình sẽ chẳng khóc đâu. Và Bình coi, và rồi Bình vẫn khóc, khóc như đã từng coi kịch Lá Sầu Riêng, cô Kim Cương đóng vậy. Tính viết một cái gì đó cho ngày lễ Cha sắp tới nhưng Bình biết khó mà viết được những mẩu chuyện cảm động như vầy. Một lần nữa cám ơn chị Việt Hoài Phương. Rose heart Kisses
BN.
Bảo Trân
#4 Posted : Saturday, May 21, 2011 4:23:19 AM(UTC)
Bảo Trân

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 635
Points: 132

Was thanked: 24 time(s) in 22 post(s)
quote:
Gởi bởi viethoaiphuong



Đa số trẻ được nên người nhờ cha mẹ đặt chúng vào vòng kỷ luật, ép buộc chúng học hành thật chăm chỉ, làm tròn mọi công việc được giao phó ngay từ thời thơ ấu...





BT nghĩ, có thể là đúng, vì nếu buông thả từ buổi đầu, thì con trẻ sẽ không tìm ra một hướng đi. Không bắt chúng chăm chỉ học hành thì chúng sẽ... tà tà mà rớt. Mấy đứa con BT, đã phải chịu một kỷ luật sắt, từ nhỏ cho tới lúc xong đại học. Sau đại học rồi thì... chịu thua, bởi vì nó không còn “nghe lời” mình nữa. Mình chỉ có thể chỉ cho nó con đường ngay, đi hay không thì tùy nó. Nhưng ít ra, ở cái tuổi này, nó đã biết phân biệt xấu tốt, và ít nhất, chúng có một số vốn kiến thức để tìm được công việc làm khả dĩ tốt đẹp.

Đôi khi BT cũng thấy hơi “ân hận” vì mình đã “ép” con quá mức. Chẳng hạn như: mức điểm thấp nhất phải là A-, nhưng bù lại, muốn gì được nấy. Nhờ Trời Phật, mấy đứa nhỏ đều học giỏi, ở trong chương trình GATE. Thằng nhỏ út thi đậu vào Troy high school (một trường công lập dành cho học sinh từ chương trình GATE).

Mấy đứa con BT cũng được tham dự nhiều activities khác biệt tùy theo mùa, theo thời tiết, chẳng hạn như camping, skiing, boating, mountain biking... để chúng không có thì giờ rảnh get involve với troubles.

Mấy đứa nhỏ còn “được” đi học tiếng Việt, bất kể gió mưa. Có lần nhìn trời mưa BT cũng đã ái ngại, tính “thương lượng” để được ở nhà, nhưng ông bố chúng đã thẳng thừng phán: “15 phút nữa, bố muốn hai đứa ngồi trong xe”. Thế là hai anh nhóc (và cả mẹ) buồn tình mặc áo ra xe.

Hôm thứ sáu, 13/5/11, BT đi dự lễ ra trường của cậu út. Thằng nhỏ đã học xong chương trình Luật ở USC. Mừng muốn khóc luôn.
viethoaiphuong
#5 Posted : Tuesday, May 24, 2011 4:13:39 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)

BN và chị BT ơi,
có thêm một chuyện này nữa, lâu rồi mà hôm nay VHP mới để ý thấy
>>




Giao lộ văn hóa: phụ tử tình thâm và vết thương tâm lý không lành



"Yêu cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi" quan niệm dạy dỗ con cái như vậy đúng hay sai? Mời quí vị theo dõi cuốn tự truyện: "I Love Yous are for the White People" xin tạm dịch: "Chỉ Có Người Da Trắng mới nói: Con Yêu Bố" của tác giả Lạc Sử, người mang hai dòng máu Việt-Hoa và khi đến Mỹ trở thành một người Mỹ gốc Á, nói về kinh nghiệm đau đớn của một thiếu niên chịu sự giáo dục khắc nghiệt của gia đình đông phương trong một xã hội Mỹ cởi mở, và cho đến nay vết thương tâm lý đó vẫn chưa lành mặc dù tác giả là môt người thành công về đường học vấn và nghề nghiệp. Câu Chuyện Nước Mỹ hôm nay sẽ giới thiệu cuốn sách qua phần tóm lược bài nói chuyện của tác giả với đài phát thanh Natioanl Public Radio NPR và sau đó là bài phỏng vấn tác giả Lạc Sử do Lan Phương thực hiện.

Lan Phương - VOA

Được gia đình đưa đi vượt biển năm 1978 lúc 3 tuổi, bé Lạc Sử cùng cha mẹ tạm trú trong trại tỵ nạn Hồng Kông gần một năm rồi được một tổ chức Phật giáo trong vùng Los Angeles bảo trợ và định cư ở đó. Ông bố trong gia đình là một người Việt gốc Hoa và mẹ là người Việt. Điều không may, chỉ 3 năm sau khi đến Mỹ, cha của Lạc Sử ngã bệnh và trở thành một người tàn phế, mẹ anh phải ở nhà chăm sóc bố ngay vào lúc mà gia đình rất cần một người vững mạnh làm cột trụ. Do đó cả gia đình đành phải sống nhờ vào trợ cấp xã hội trong hoàn cảnh nghèo túng. Chính vì vậy mà cha của Lạc Sử trở thành một người trầm cảm, uất ức và cay đắng về hoàn cảnh của ông.

Theo truyền thống Á đông, ông luôn luôn đặt nặng thành công về đường học vấn, nhưng cách mà ông dạy dỗ con trai để anh theo đuổi học vấn lại quá khắc nghiệt. Sau một ngày học tại trường 6-7 tiếng đồng hồ, về đến nhà Lạc Sử bị cha bắt học Hoa ngữ, thường kéo dài 3-4 giờ nữa, với 3 cây roi bày sẵn bên cạnh. Nếu viết sai, đọc sai là ăn đòn ngay lập tức. Giờ đây hồi cố lại tác giả Lạc Sử không thể tưởng tượng nổi một đứa bé làm sao mà học hỏi được gì khi lúc nào cũng sợ chết khiếp như thế.

Tác giả cho biết anh đã bị đánh đòn ngay từ lúc mới 2-3 tuổi khi còn ở Việt Nam, và đòn vọt của cha anh chỉ chấm dứt khi anh học năm thứ hai đại học.

Trong lứa tuổi thiếu niên, có lần Lạc Sử lấy trộm tiền để dành của mẹ đem cho bạn trong xóm đi chơi videogame. Tác giả giải thích rằng lúc đó anh muốn làm bạn với một tên bắt nạt trong xóm để nhờ vậy mà có thể đàn đúm bạn bè, taọ được cảm giác là thuộc về một phe nhóm nào đó. Sau đó bố anh biết được vụ việc, dần cho anh môt trận đòn nhừ tử trong suốt nửa tiếng đồng hồ mà còn chưa hả vì cho rằng đứa con không coi đòn vọt ra gì, mặc dù lúc đó Lạc Sử đã như cái mền rách. Cuối cùng ông bố xé toạc quần áo của đứa con, đẩy nó ra đường, ngay tại đại lộ Hoàng Hôn (Sunset Boulevard) ở Los Angeles, đông nghẹt người. Tất cả mọi người trong xóm đổ xô ra xem, trong đó có cả đám bạn chơi game và tên chuyên môn bắt nạt, chúng cười, nhạo báng Lạc Sử và anh kể lại rằng ngay lúc đó, tất cả cái đau đớn thể xác vì trận đòn chẳng thấm gì với cái đau khi bị chúng bạn nhạo báng nhìn thân thể gần như trần truồng của anh giữa đường phố đông người như vậy.

Mẹ anh, một người đàn bà lúc nào cũng khép nép trước ông chồng, chẳng dám can thiệp, và chính bà cũng đã bị ông chồng tẩy não và rất sợ ông. Tuy nhiên những cảnh anh bị bố hành hạ, đánh đập thường được giữ kín trong gia đình, và ông bố còn cách hăm doạ, gây cho đứa con một mặc cảm tội lỗi rằng nếu Lạc Sử mà tố với cảnh sát thì ông sẽ ở tù mãn đời và con ông sẽ chẳng bao giờ được gặp cha nữa.

Cũng vì lối dạy con như vậy mà Lạc Sử luôn có cảm giác thiếu thốn tình cảm, và có lần đã dính dấp vào một băng đảng trong tuổi niên thiếu.
Tác giả thuật lại có một lần, hồi học cấp hai, anh đến thăm một bạn cùng lớp tên Art,vào ngày trước lễ giáng sinh, Lạc Sử chứng kiến cảnh cả gia đình bạn quây quần ăn mừng lễ và nói với nhau những lời yêu thương. Lạc Sử thấy Art đến nói với cha rằng cậu ta yêu thương bố lắm và cũng được bố đáp lại như vậy. Cậu thiếu niên dược chứng kiến cảnh đầm ấm của gia đình bạn, mừng quá, nghĩ rằng "à ra vậy, chỉ tại mình chẳng bao giờ nói với bố lời yêu thương như thế nên ông mới xử với mình như vậy." Thế là là cậu chạy ngay về nhà,nói với bố rằng cậu yêu bố. Không thấy cha trả lời, Lạc Sử tưởng ông không nghe nên nhắc lại lần thứ hai. Điều không ngờ là sau đó Lạc Sử ăn ngay mấy cái tát tai của ông bố và bị chỉ mặt nói rằng: "chớ bao giờ được dùng những lời lẽ như thế một lần nữa, những lời đó chỉ có người da trắng mới nói thôi". Người Á châu, nhất là trong gia đình tác giả, người ta không bày tỏ tình cảm như vậy, mà chỉ bày tỏ qua hành động. Kể từ đấy tác giả rất sợ 3 từ "I love you" và trong một thời gian dài không dùng đến nó.

Tác giả cho rằng có lẽ cả văn hóa của người Hoa lẫn cá tính riêng của ông bố khiến ông đối xử với con như vậy.

Tác giả giải thích thêm là bố anh mồ côi từ năm 12 tuổi,không có được tình âu yếm của gia đình ruột thịt nên ông có lề lối suy nghĩ rất cứng rắn, và ông quan niệm rằng chỉ có thể dạy dỗ con cái khi chúng còn nhỏ, đến khi lớn là vô phương. Điều trớ trêu đối với tác giả là cứ mỗi khi ông bố đánh anh xong lại nói rằng sở dĩ đánh đòn là vì ông thương mà đánh, đúng như câu "Yêu cho roi cho vọt", nhưng điều này khiến Lạc Sử phân vân chẳng hiểu ông bố như thế nào.

Tuy nhiên khi hỏi tác giả là anh có yêu bố anh không, anh trả lời là có, và anh nghĩ là bố anh yêu anh theo cái lối cuả ông, nhưng yêu thương kiểu đó, theo tác giả, nó không có lợi gì cho con trẻ.

Từ nhỏ cho đến bây giờ, bao giờ anh cũng vẫn yêu thương bố, và viết cuốn sách này, tác giả có thời giờ hồi cố lại những góc cạnh trong cuộc đời của người cha, và trong hoàn cảnh đời sống khó khăn của người Việt tỵ nạn, tất cả những yếu tố đã biến ông thành một người cứng rắn, chai đá.

Chúng tôi xin tiếp câu chuyện với bài phỏng vấn tác giả Lạc Sử, năm nay 36 tuổi, có văn bằng tiến sỹ về tâm lý, hiện phó chủ tịch công ty TalentSmart tại San Diego, một công ty giúp tham vấn về tâm lý nhân viên tại nơi làm việc.

VOA: Trong gia đình Á động, người cha thường nghiêm khắc, xa cách con cái vì cho rằng trong gia đình cần phải có một người để cho con cái sợ mới kỷ luật chúng được, chứ như người mẹ quá mềm yếu con cái không sợ... có lẽ vì vậy mà chúng ta mói có câu cách ngôn "con hư tại mẹ, cháu hư tại bà". Ông nghĩ như thế nào về điều này?

Lạc Sử: Vâng, tôi nghĩ đến cái câu hỏi của bà rất nhiều, nhất là thời tôi đang lớn. Tôi bị dằng co giữa hai nền văn hóa, để tìm xem bản sắc của một người Việt di dân như thế nào. Tôi phải cân bằng giữa hai nền văn hóa. Từ bé trong gia đình tôi được trông đợi là phải theo sát truyền thống Việt, nhưng khi tôi ra ngoài xã hội thì người ta trông đợi tôi phải là một người khác. Lúc nào tôi cũng phải đối mặt với hai nền văn hóa khác nhau, và điều căn bản là tôi phải sống hai cuộc đời khác nhau.

Trong gia đình, cha tôi vẫn dạy tôi phải giữ truyền thống của người Việt, phải kính trọng người lớn tuổi, nhất là cha mẹ, Cái gì bố mẹ nói là đúng. Cha mẹ rất nghiêm khắc và kỷ luật trong việc nuôi dạy con cái, và bằng mọi cách làm sao để cha tôi phải dạy tôi với hy vọng là tôi sẽ thành công. Đó là cái bối cảnh văn hóa Việt của tôi. Thế rồi những gì trên truyền hình, ở trường học, đại học thì tôi thấy tôi là một cá nhân, tôi có ý kiến riêng của tôi, tư tưởng riêng của tôi, lối suy nghĩ riêng của tôi về thế giới, đó là một sự dằng co liên tục để tôi phải nín thinh, ngay cả khi mà tôi biết là cha mẹ tôi nói với tôi những điều mà tôi biết là không đúng.

VOA: Cái lối dạy dỗ của cha ông, trong con mắt của người Mỹ, là hành hạ trẻ con, nhưng rõ ràng là ông đã thành công trên đường học vấn, và tôi đoán ông còn thành công trong nhiều khía cạnh khác nữa. Vậy sự thành công đó là kết quả của lề lối dạy dỗ nghiêm khắc của cha ông hay là do chính cá tính của ông, khả năng của ông và ý chí của ông?

Lạc Sử: Đó là câu hỏi rất hay. Về phần tôi, tôi cho là cả hai. Cả do lối dạy dỗ của cha tôi, đồng thời cũng do cá tính và ý chí mạnh của tôi, để tôi tiếp tục tranh đấu đi đến thành công. Tôi là một người Mỹ đang nói chuyện với bà trên 2 quan điểm: Việt và Mỹ. Theo văn hóa Việt Nam thì cha tôi làm bất cứ điều gì để bảo đảm là tôi thành công. Bố tôi thường nói: "Bảo lần đầu không nghe, nói đến thứ nhì không nghe thì lần thứ ba là sử dụng roi vọt để cho chắc rằng con nhớ những gì ta dạy." Đó là nguyên nhân sinh ra chuyện đánh đập, hành hạ. Văn hóa Việt cho rằng đánh đập con là chuyện chấp nhận được.

Nhưng theo quan điểm của người Mỹ, đây là chuyện hành hạ trẻ con. Có những cách khác để dạy trẻ mà không làm cho chúng đau đớn.

Cách mà cha tôi dạy tôi đi quá khả năng mà chúng ta có thể nghĩ. Điều mà tôi được học trong các lớp dạy về tâm lý ở Mỹ là có hai cách để cho trẻ tuân lời. Cách tích cực là khi trẻ ngoan, làm được điều tốt và hài lòng người lớn thì ta khuyến khích chúng bằng lời khen ngợi, để chúng cảm thấy sung sướng về những gì chúng hoàn tất. Còn cách tiêu cực để chúng phải nghe lời là khi đứa trẻ làm lỗi, người lớn mắng mỏ, sỉ vả nó, để nó cảm thấy xấu hổ và trong tương lai sẽ không làm điều đó nữa. Đó là hai cách mà người ta có thể kỷ luật đứa bé. Riêng phần tôi, giờ đây tôi cũng đã là bố rồi, tôi chọn cách tích cực. Khi con tôi làm điều hay, tôi khen ngợi chúng. Tôi cho cách đó thành công hơn.

VOA: Nhưng khi chúng sai quấy thì ông làm thế nào?

Lạc Sử: Tôi bảo chúng ngồi xuống và nói chuyện với chúng. Tôi chỉ cho chúng thấy đâu là điều đúng phải làm. Vấn đề của cha tôi là cha tôi và tôi không bao giờ có đối thoại hai chiều. Ông không bao giờ cho tôi một không gian hay cho phép tôi đối thoại. Văn hóa của tôi nói rằng ông là người lớn, nên tôi phải nghe theo bất cứ điều gì mà ông nói, ngay cả khi ông sai. Không có đối thoại hai chiều.

Bà hỏi rằng bây giờ tôi đã thành công cho dù là trước đây tôi bị cha đánh đập?

Trước hết tôi phải định nghĩa xem thành công là gì? Có phải chỉ thành công trong đường học vấn mới là thành công? Nếu như vậy thì tôi thành công về học vấn và nghề nghiệp. Nhưng tôi thấy đau đớn vì những gì mà cha tôi xử với tôi từ khi tôi là một đứa bé. Vấn đề sức khoẻ tâm thần mà nhiều cộng đồng kể cả cộng đồng người Việt không nói tới, cái tổn hại về tâm lý, tâm trí và tình cảm mà đứa bé bị hành hạ phải chịu đựng. Cộng đồng người Việt chúng ta đo lường thành công bằng cách xét xem một người tiến xa đến đâu trên đường học vấn. Dường như trong cộng đồng người Việt, dó là cách duy nhất để đo lường mức độ thành công. Thế có ai đo lường mức độ hạnh phúc cuả một đứa bé ra sao hay không? Họ có trông chờ một người phải đủ lòng tự tin, dám nói thẳng ở ngoài xã hội hay không?

Để trả lời câu hỏi của bà tôi nhận là tôi thành công trong học vấn, thành công về nghề nghiệp, nhưng sâu kín trong tâm hồn, tôi vẫn là một thất bại vì khi lớn lên, cha tôi đã bịt miệng không cho tôi lên tiếng. Đến giờ này mà tôi vẫn còn bị dằng co không muốn nói thẳng, vì trong tâm khảm, tôi đã bị huấn luyện theo cái lối cha tôi dạy là câm miệng lại mặc dù là trong nhiều tình huống, tôi biết là tôi cần phải nói thẳng.

VOA: Có điều gì hay trong lối dạy dỗ con cái theo lối Á đông mà ông cho là cần phải giữ và cái gì dở cần phải bỏ?

Lạc Sử: Cha tôi là một người rất khôn ngoan và thông minh. Tôi phải khẳng định rõ là không có cha tôi thì tôi không có mặt ở đây hôm nay để nói chuyện với bà như một người đã thực hiện được giấc mơ nước Mỹ. Tôi hết sức biết ơn cha tôi đã liều mạng sống vượt biển đem gia đình sang đây. Cái lý do mà cuốn sách của tôi được rất nhiều người trong thế hệ di dân một rưỡi (1,5) và thế hệ di dân thứ nhì tìm đọc vì họ có thể đồng cảm được với rất nhiểu điều mà tôi nói đến. Di dân là câu chuyện rất phức tạp, và đây là một phương cách để tôi đưa ra cho người ta nói về những cách biệt giữa các thế hệ và văn hóa.

Tôi qúi trọng tất cả những bài học mà cha tôi đã dạy cho tôi căn cứ trên văn hóa Việt, như là phải kính trọng người lớn tuổi, phải giữ gìn nguồn gốc Việt, vì thực tế tôi ra đời ở Việt Nam, tôi là người Việt, và cần phải gìn giữ văn hóa đó. Tôi nói chuyện vói bà bằng tiếng Anh vì tôi đang quên dần tiếng Việt, nhưng tôi sẽ đi học tiếng Việt trở lại.

Nhấn mạnh đến tầm quan trọng của học vấn, nhất là khi là một di dân ở xứ này, cha tôi luôn luôn nói rằng "tại nước Mỹ này, nhất là khi là một di dân gốc Việt, người ta đánh giá con bằng con đường học vấn của con, xem con tiến xa được bao nhiêu." Ông nói rằng học vấn là cái vé duy nhất để tiến vào ngưỡng cửa thành công tại nước Mỹ này. Tôi đặt nặng giá trị của những lời dạy dỗ ấy, và tôi thực hiện lời dạy dỗ này đối với các con tôi nữa. Đó là những gì mà tôi cho rằng các di dân, như những di dân gốc Việt cần phải gìn giữ.

Còn về những gì mà chúng ta cần phải bỏ, theo quan điểm của tôi, là lề lối mà chúng ta kỷ luật và thực hiện những lời dạy dỗ đối với con cái chúng ta. Chúng ta cần phải đối thoại với con cái, cần phải công nhận rằng con cái của chúng ta là những cá nhân, có ý kiến, lối suy nghĩ riêng của chúng, về thế giới chung quanh. Mặc dù chúng có những khác biệt với cha mẹ, điều đó cũng nên được chấp nhận. Thật là điều có ích cho cả cha lẫn con nếu đôi bên có thể nói chuyện được với nhau về những khác biệt mà không phải sợ hãi.

VOA: Thế còn lề lối dạy dỗ con cái của tây phương?

Lạc Sử: Tôi không thể nói vơ đũa cả nắm, nhưng cái quan điểm chung thường cho rằng lề lối dạy dỗ con cái của tây phương quá dễ dãi, không khó khăn như người đông phương. Có những điều mà tôi thấy rất cảm kích trong lối người tây phương dạy con. Thứ nhất, cha mẹ nói chuyện với con cái, coi con họ là một con người, một cá thể, tôn trọng đứa bé, cho dù chỉ là một đứa bé nhưng đứa trẻ cũng vẫn là một con người, có ý kiến riêng về thế giới và cần được công nhận những ý kiến đó. Trong văn hóa của chúng ta thì không. Điều đó hoàn toàn không được công nhận. Cha mẹ không việc gì phải tôn trọng đứa con. Đó là sự khác biệt văn hóa.

Một điểm nữa mà tôi thán phục văn hóa tây phương là khuyến khích những khía cạnh khác trong việc tiến tới thành công. Học vấn là điều quan trọng nhưng không phải là thước đo duy nhất để định nghĩa tầm mức của thành công. Nếu con cái chúng ta là một nghệ sỹ thành công thì đó cũng là một điều hãnh diện. Nếu đứa bé trở thành một giáo chức dạy giỏi, một ông thợ máy lành nghề, một vũ công, một ca sỹ thì đó cũng là điều hãnh diện cho chúng ta. Nhưng cha mẹ người Việt thường chỉ chú trọng tới khía cạnh học vấn, bằng cấp để đo lường thành công mà thôi.

VOA: Cha ông ngã bệnh, không thể kiếm sống nuôi gia đình, mọi người phải sống trong cảnh nghèo túng, tự ái bị tổn thương, ông rất đau đớn. Còn ông là con bị hành hạ, vừa thể chất lẫn tâm thần và mang vết thương lòng tới bây giờ, so hai nỗi đau, nỗi đau nào cay đắng, chua sót hơn?

Lạc Sử: Hai nỗi đau khác nhau, không nỗi đau nào hơn hay kém. Cha tôi phải chống chỏi với nỗi đau trong cương vị một người chủ gia đình mà bất lực, còn tôi là một đứa con, tôi chịu thống khổ cách khác vì người cha bệnh tật và trầm cảm.

Tác giả còn cho biết vì nỗi đau chưa nguôi đó, đến bây giờ ông vẫn phải đi trị liệu tâm lý, mặc dù chính ông là một chuyên gia gia tâm lý.

Quí vị nghĩ như thế nào về câu chuyện của ông Lạc Sử và về những khác biệt đông tây trong việc dạy dỗ con cái cũng như những dị biệt về văn hóa giữa các cộng đồng Á châu trong xã hội Mỹ hoặc tây phương? Xin quí vị góp ý. Lan Phương chân thành cảm ơn quí vị.

Tonka
#6 Posted : Tuesday, May 24, 2011 4:32:27 AM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
quote:
Gởi bởi viethoaiphuong
Sau đó bố anh biết được vụ việc, dần cho anh môt trận đòn nhừ tử trong suốt nửa tiếng đồng hồ mà còn chưa hả vì cho rằng đứa con không coi đòn vọt ra gì, mặc dù lúc đó Lạc Sử đã như cái mền rách. Cuối cùng ông bố xé toạc quần áo của đứa con, đẩy nó ra đường, ngay tại đại lộ Hoàng Hôn (Sunset Boulevard) ở Los Angeles, đông nghẹt người. Tất cả mọi người trong xóm đổ xô ra xem,



Cái bài này nên nằm trong mục "Bạo hành trong gia đình" chứ không phải dạy con. Thầy cô, hàng xóm của họ đã đi đâu hết rồi? Eight Ball
xv05
#7 Posted : Wednesday, May 25, 2011 11:15:30 AM(UTC)
xv05

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,044
Points: 3,390
Woman
Location: Lục điạ hình trái táo

Thanks: 340 times
Was thanked: 45 time(s) in 44 post(s)
Hello chị Việt Hoài Phương Rose và chị Tonka Rose

Em đoán là "cái tên chuyên môn bắt nạt" mà ông Lạc Sử nói tới đó, sau này chắc cũng khg ra gì, vào tù ra tội hay bị chém đâu đó rồi, có vậy nên ông ấy mới thấy cha mình đã (ở một mặt nào đó) là đúng và vẫn mang ơn cha, nếu khg thì biết đâu cuộc đòi ổng cũng tiêu theo cái đám lông bông lêu lổng.
Em nhận thấy là nhiều bậc cha mẹ qua đây, chữ nghĩa khg biết, học hành khg có nên rất "sợ" con cái, chúng muốn trời là trời, đất là đất, khg dám hó hé la rầy gì... và phần lớn những đứa trẻ trong các g đ đó đều hư hỏng hết. Nhiều đứa trẻ bắt đầu hư, chúng cũng muốn có ai ngăn chúng lại, hướng dẫn chúng nhưng cha mẹ "sợ" chúng quá thành ra chúng đi quá đà luôn....
Thành ra cũng nên khó khăn chút xíu để chúng vào nề nếp nhưng như cha ông Lạc Sử thì quá quá, không nên.
Nhiều cha mẹ có con hư mà khg dám đánh vì sợ luật pháp bên đây, bèn dụ nó về VN. Vừa về tới nhà (ở VN) là đè đầu nó ra dần cho một trận tơi bời hoa lá, rồi mới nói chuyện phải quấy. Đứa con sợ đòn, một lần là tởn mới chịu nghe lời.
Phượng Các
#8 Posted : Friday, May 27, 2011 11:21:29 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
quote:
Gởi bởi xv05
Nhiều cha mẹ có con hư mà khg dám đánh vì sợ luật pháp bên đây, bèn dụ nó về VN. Vừa về tới nhà (ở VN) là đè đầu nó ra dần cho một trận tơi bời hoa lá, rồi mới nói chuyện phải quấy. Đứa con sợ đòn, một lần là tởn mới chịu nghe lời.


thành ra với người lớn thì "quê hương là chùm khế ngọt" còn với các đấng nhi đồng thì "quê hương là roi với vọt" Big Smile
Tonka
#9 Posted : Friday, May 27, 2011 1:57:22 PM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
Chuyện dậy con, đánh con thì Bình có nói trước đây rất là hay rồi, không cần nhắc lại.
Những người này đánh con để chứng tỏ uy quyền của mình, dùng sự quát tháo nạt nộ áp đảo tinh thần đối phương. Nếu đứa con may mắn thành công trong học vấn (vì khả năng của nó chứ không phải vì roi vọt) thì tâm thần nó cũng vật vờ cho tới suốt đời. Như vậy có đáng hay không? Trong bài phỏng vấn trên cũng có nhắc đến sự trầm cảm của người cha. Họ vốn không bình thường nên không thể nói roi vọt đã đưa đến sự thành công của đứa trẻ. Những người đem con về VN đánh cũng vậy thôi, gạt chúng một lần, chắc gì gạt được lần thứ hai Clown
Binh Nguyen
#10 Posted : Friday, May 27, 2011 3:20:37 PM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
quote:
Gởi bởi Tonka

Chuyện dậy con, đánh con thì Bình có nói trước đây rất là hay rồi, không cần nhắc lại.
Những người này đánh con để chứng tỏ uy quyền của mình, dùng sự quát tháo nạt nộ áp đảo tinh thần đối phương. Nếu đứa con may mắn thành công trong học vấn (vì khả năng của nó chứ không phải vì roi vọt) thì tâm thần nó cũng vật vờ cho tới suốt đời.



Cái này là nhờ chị Tonka khen, nên Bình... nhẩy vô bàn tiếp cái "job" dạy con hén! Big Smile
Có thấy chị Bảo Trân cũng vào bàn những kinh nhiệm ở nhà chị, mừng cho các cháu nhưng vì không có thời gian nên im lặng. Rồi lại thấy chị Tonka la lên là hàng xóm đâu hết trơn rồi, cũng tính vào coi ông LS bị bạo hành như thế nào nhưng cũng không có thời gian nên vẫn... im lặng, hổng dám bàn gì hết vì chưa đọc kỹ, bàn ẩu nhỡ bị la thì sao? Nhưng giờ chị Tonka lại kêu đích danh Bình, và chị PC và XV cũng vào bàn, nên Bình ráng vào đọc để... bàn tiếp nè. Big Smile

Cái này thì Bình... phản đối! Big Smile Chuyện dạy con, đánh con nói hay rồi vẫn phải "nhắc lại", phải nhắc đi, nhắc lại hoài cho người ta nhớ, nhất là những người ít đọc những chuyện này đến lúc lên làm cha, làm mẹ lại lúng túng, chẳng biết làm sao hết. Thành ra nhiều khi vẫn biết là "biết rồi, khổ lắm, nói mãi" nhưng mà vẫn phải... nói!

Trước tiên, phải hỏi tại sao anh LS lại bị một trận đòn nhừ tử lần đầu tiên? À thì ra tại anh ăn cắp tiền để đi mua game. Mèn, gặp Bình, chắc Bình cũng... đánh!!! Người Việt có câu "ăn cắp quen tay, ngủ ngày quen mắt", không đánh phủ đầu chắc là nó sẽ không nhớ, nên phải... đánh! Nhưng đánh thôi là quá lắm rồi, xé quần áo nó ra, đẩy nó ra đường thì thật là quá quắt chứ không phải quá đáng nữa. May mà anh LS không bị trầm cảm từ sau trận đòn đó, vì nhiều khi đau đớn thể xác người ta dễ quên, đau đớn tinh thần người ta nhớ mãi.

Con bé lớn con Bình lúc còn nhỏ vọc tay vào thùng rác để nghịch, Bình đánh một phát thật mạnh vào tay nó, nó nhớ luôn mãi về sau, không bao giờ dám nghịch thùng rác. Em nó chỉ cần nghe bố hay mẹ la vài câu là nó nói ngay với em nó "Mày sắp sửa bị đòn rồi đó, mau mà lo im miệng lại, hay là làm những gì bố/mẹ nói đi" Nhiều khi cũng cần phải dùng đòn roi, để nhắc cho chúng nhớ nhưng chỉ làm những việc đó khi chúng còn nhỏ chưa hiểu hết những gì mình nói thôi, chứ khi chúng lớn rồi, từ ngữ cũng đã đủ làm cho chúng hiểu.

Thứ nhì, anh LS về nói ba chữ "I love you" đúng là không ở trong một cái dịp nào hết làm cho cha anh ngỡ ngàng, hình như cũng có hơi quê quê nên ông phản ứng quá đáng. Vả lại, ông cũng có phần đúng, tình yêu nên diễn tả bằng hành động hơn là những câu nói vô tri, vô nghĩa. Như cái chuyện người cha, người con và con chim sẻ trên kia, anh con có nói cả trăm lời "I love you" đi chăng nữa mà chỉ cần nạt lại ông bố một lần thôi thì trăm câu đó cũng chỉ thành vô nghĩa, vì ông chỉ muốn anh kiên nhẫn với ông thôi, không cần nói "I love you" (but would you please shut up?)Vẫn con bé lớn của Bình, nó bị la nhiều nhất nhưng đến ngày Mother's Day, nó làm một clip Video nho nhỏ để ba chữ "Con thương mẹ" vẫn làm cho mẹ nó cảm động ứa nước mắt. Bình chưa bao giờ nghe nó nói "con thương mẹ" hết nhưng chỉ cần nó nghe lời là coi như nó nói "con thương mẹ" rồi.

Nói nhiều quá chưa ta? Để nghĩ ra được cái gì tiếp thì nói tiếp nhé? Big Smile

BN.
Tonka
#11 Posted : Friday, May 27, 2011 4:14:31 PM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
quote:
Gởi bởi Binh Nguyen
Trước tiên, phải hỏi tại sao anh LS lại bị một trận đòn nhừ tử lần đầu tiên? À thì ra tại anh ăn cắp tiền để đi mua game. Mèn, gặp Bình, chắc Bình cũng... đánh!!!


Đứa bé khi đó đã ở tuổi thiếu niên. Chưa nói mà đã nện cho một trận, gặp lúc cảnh sát đi ngang thì ủ tờ ngay lập tức. Cha mẹ nó có hỏi vì sao nó ăn cắp chưa? Có tìm hiểu ngọn nguồn, khuyên răn dậy bảo chưa? Nó đã quen tay chưa. Chắc là chưa nhưng cha nó thì đã quen tay nện lắm rồi. Đứa trẻ năm bẩy tuổi thì nó còn sợ đòn roi mà chừa. Đứa mười mấy tuổi mà hành hạ nó như vậy thì tâm hồn và tinh thần của nó đã đầy vết sẹo rồi, tới giờ vẫn không chữa lành.

Câu "I love you" đúng là không quen miệng người Việt mình. Tại sao nói ít thì được mà nói nhiều không nên? Cách đây mấy năm có người cho tui mượn một cuốn sách dầy lắm nên tới giờ tui vẫn ngại chưa đọc. Người cho mượn sách tóm tắt một số điều mà chị nghĩ là rất hay và chia sẻ với tui. Một trong những điều đó là tác giả khuyên người ta nên nói "I love you" nhiều nhiều, giữa vợ chồng con cái với nhau. Cho dù xưa giờ Tigger vẫn hay nói câu đó nhưng đến bấy giờ tui mới bắt đầu áp dụng nó thường xuyên. Mọi người trong nhà từ từ quen thuộc với những từ ngữ đó, hễ "I love you mommy" thì tự nhiên sẽ có "I love you daddy", hay "I love you baby/ies" . Vợ chồng con cái xích lại gần nhau hơn. Lần đầu tiên có hơi ngại ngùng nhưng nói riết quen miệng. Chuyện gì xảy ra mà chẳng có lần đầu? Nó không còn sáo rỗng như mình đã nghĩ nữa. Ta có thể dùng nó trong bất cứ trường hợp nào, thí dụ như nhe răng cười cầu tài "I love you" thì 10 phần lỗi cũng sẽ được giảm khinh 3, 4 Big Smile Để sáng mai tui đi lục tìm xem cuốn sách đâu rồi.
xv05
#12 Posted : Friday, May 27, 2011 4:28:12 PM(UTC)
xv05

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,044
Points: 3,390
Woman
Location: Lục điạ hình trái táo

Thanks: 340 times
Was thanked: 45 time(s) in 44 post(s)
quote:
Gởi bởi Tonka

Để sáng mai tui đi lục tìm xem cuốn sách đâu rồi.

Eight Ball
xv05
#13 Posted : Friday, May 27, 2011 4:32:47 PM(UTC)
xv05

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,044
Points: 3,390
Woman
Location: Lục điạ hình trái táo

Thanks: 340 times
Was thanked: 45 time(s) in 44 post(s)
Dạy con nít kiểu này được hong? Black Eye

http://www.zing.vn/news/...-cua-ai-cap/a116543.html
Tonka
#14 Posted : Friday, May 27, 2011 4:44:19 PM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
Tròn mắt chọc quê tui há Big Smile Bây giờ là nửa đêm đó. Mèn, làm tui phải bò dậy đi kiếm cuốn sách. Nó có tựa là "The 7 Habits Highly Effective Families", tác giả là Stephen R. Covey. Sách bìa cứng dầy 390 trang. Có 7 điều thôi mà tác giả tràng giang đại hải vậy đó.
Binh Nguyen
#15 Posted : Saturday, May 28, 2011 1:06:51 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
quote:
Gởi bởi Tonka

"The 7 Habits Highly Effective Families", tác giả là Stephen R. Covey. Sách bìa cứng dầy 390 trang. Có 7 điều thôi mà tác giả tràng giang đại hải vậy đó.



Hà hà, như vậy mỗi một điều ông nói tới cũng mất khoảng hơn 55 trang, chị Tonka không có thì giờ để coi cũng... phải! Hy vọng ông ấy viết hay hay và vui vui một chút chứ từ đầu chí cuối mà cứ nên như thế này, không nên như thế kia, thì chỉ là tội nghiệp cho cái người "ê-đít" mà thôi. Shocked

Thôi chị Tonka chịu khó đọc hết rồi tóm lược 7 điều vào trong đây thành 7 đoạn thôi là được rồi, em xin đại diện cho các anh chị em ở trong đây cám ơn chị, hì hì. Cooling

XV ơi, coi cái cảnh ông thầy giáo ở Ai Cập trên mà Bình chợt nhớ hôm nọ bố Bình cũng lên mạng VN rồi cũng kêu Bình coi cảnh một bảo mẫu, tiếng Việt ngày xưa Bình hay ... hát là "Mùa xuân ai đi hái hoa mà em đi nuôi dạy trẻ", nói chung là cô giáo dạy trẻ, tắm cho một đứa bé chưa đầy hai tuổi mà cô ấy dùng chân rửa đít cho nó, giống như tắm cho heo, chắc là tại cô sợ... dơ tay! Rồi con bé khóc quá, cô bèn hắt mấy cái gáo nước vào mặt con nhỏ xối xả và rửa mà giống như đạp con nhỏ vậy, làm con nhỏ vì vừa đang khóc, vừa bị nước tạt vào mặt đến nỗi thở không được, khóc không thành tiếng luôn. Bình nghĩ thầm, a cái anh Việt Nam này, lo đi cười nhạo người Ai Cập mà không lo nhìn người của nước mình kia kìa, thiệt là bậy bạ!

Clown Bình không khuyến khích phụ huynh đánh con, càng ghét những người coi những đứa trẻ không phải con mình nên tha hồ... đánh! Mình chỉ nên đánh lúc nó còn nhỏ, không hiểu hết những gì mình đã nói với nó và cứ ngang bướng làm ngược lại kìa. Trung bình, Bình nói 3 lần, đến lần thứ ba mà nó vẫn không hiểu mình nói cái gì thì chỉ còn nước... đánh! Và dĩ nhiên, đánh ở trong nhà thôi (để cảnh sát đừng thấy Big Smile) và đánh bằng... tay của mình, nếu không muốn tay mình đau thì đừng đánh mạnh, vậy thôi. Đến lúc chúng lớn lớn một chút khoảng 6 - 8 tuổi là mình nói chúng bắt đầu hiểu rồi, lúc đó chỉ cần dọa mình sẽ đánh thì chúng nó sẽ sợ với điều kiện chúng nó phải có đau như vậy rồi thì mới biết sợ chứ chưa bị như vậy bao giờ chúng sẽ không biết đòn là thế nào để mà biết sợ.

Blush I love you phải nói thường xuyên nhưng để có cái dịp gì hãy nói, đừng có tự nhiên khơi khơi về nói "I love you" trong khi trước giờ chưa bao giờ nói. Như chị Tonka nói phải có thời gian tập luyện cho quen đi cái đã và lời nói phải đi đôi với việc làm, chứ đừng có luôn miệng "I love you", "I love you" mà nói thì chẳng nghe lời, sai lại còn cãi lại. Shocked Chắc các chị cũng biết có những người con, lớn rồi nghe, đã thành ông này, bà kia, lúc nào đứng trước công chúng cũng luôn miệng "tôi thương mẹ tôi", "tôi thương cha tôi" , trong khi đó thì cha mẹ họ đang vò võ trong các nursing home, họ chẳng tới thăm bao giờ. Tệ hơn nữa, là khi cha hay mẹ họ chết, họ làm mấy bài diễn văn làm rơi không biết bao nhiêu lệ, chỉ có mấy người làm trong nursing home là cười thôi. Dead

"I love U", "I love you", nói luôn miệng mà không hiểu mình nói cái gì thì thà... đừng có nói! Ax Bình hay hỏi mấy đứa nhỏ "con có thương bố không?" Vô lý, chẳng lẽ nó nói "không"? Bình chỉ cần nói với nó thế này: "con làm thế này, thế này là con thương mẹ, thương bố hơn là trăm lời I love you trong cái card của ngày Hiền Mẫu hay Hiền Phụ" và mong nó làm theo lời mình nói vậy thôi chứ không bắt ép cái gì cả.

BN.

xv05
#16 Posted : Saturday, May 28, 2011 10:21:43 AM(UTC)
xv05

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,044
Points: 3,390
Woman
Location: Lục điạ hình trái táo

Thanks: 340 times
Was thanked: 45 time(s) in 44 post(s)
quote:
Gởi bởi Binh Nguyen



XV ơi, coi cái cảnh ông thầy giáo ở Ai Cập trên mà Bình chợt nhớ hôm nọ bố Bình cũng lên mạng VN rồi cũng kêu Bình coi cảnh.........cô giáo dạy trẻ, tắm cho một đứa bé chưa đầy hai tuổi........
em cũng có coi cái đó đó Bình Shocked
Binh Nguyen
#17 Posted : Wednesday, June 1, 2011 11:49:20 PM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
Ừ như vậy còn dễ hiểu đi, vì không phải con người ta, người ta không xót, có những cha mẹ ruột đối xử với con ruột của mình thật... chẳng hiểu ra làm sao?

Kể ra cũng có khi mình hối hận vì đánh đòn con trong lúc quá nóng. Thành ra, tốt nhất là phải tập cho mình giữ tâm hồn thanh thản, bình tĩnh cái đã thì mình sẽ ít khi nóng giận, không chỉ với con mình mà với tất cả mọi người.

BN.
viethoaiphuong
#18 Posted : Wednesday, June 15, 2011 6:01:02 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Thứ Tư, 15 tháng 6 2011

Mái ấm gia đình: mẹ Mỹ, con Việt

Đối với hầu hết phụ nữ, một trong những niềm hạnh phúc lớn nhất là được chăm sóc, yêu thương những đứa con của họ. Một số phụ nữ vì lý do nào đó không có con, họ chọn giải pháp nhận con nuôi để được thể hiện thiên chức làm mẹ. Một câu chuyện điển hình cho trường hợp này là bà Lynn Andrews, một giáo chức giờ đây đã nghỉ hưu và dành hết thời giờ cho việc chăm sóc, dạy dỗ hai cậu con nuôi mà bà xin từ Việt Nam.
Lan Phương - VOA



Bà Lynn Andrews và 2 con: Timothy Hào Andrews và Daniel Minh Andrews

Bà Lynn Andrews, một giáo chức đã hồi hưu tại Cleveland, bang Ohio, hiện sống với 2 con nuôi mà bà xin từ Việt Nam. Timothy Hào Andrews, 18 tuổi, vừa xong trung học và sắp sửa vào đại học niên khóa tới và Daniel Minh Andrews, 15 tuổi, đang học lớp 9 trung học. Bà cho biết lý do bà đã lặn lội về Việt Nam nhiều lần để qua các thủ tục giấy tờ nhận hai bé mồ côi làm con nuôi từ những năm đầu thập niên 1990:

"Tôi luôn luôn ao ước được làm mẹ. Tôi ly dị năm 1994, không có con, ngay sau đó tôi tính đến chuyện nhận con nuôi. Tôi đã làm việc nhiều năm dạy tiếng Anh cho các học trò gốc Việt, nên điều tự nhiên đối với tôi là nhận con nuôi Việt Nam. Có nhiều người Việt trong cộng đồng ở đây mà tôi nghĩ họ sẽ là mẫu mực cho con tôi. Hầu hết học trò của tôi rất chăm chỉ siêng năng, coi trọng việc học."

Bà cho biết thủ tục xin con nuôi rất rắc rối, tốn nhiều thời giờ và tiền bạc. Bà nói:

"Có rất nhiều giấy tờ phải hoàn tất trong thủ tục xin con nuôi, cả ở Mỹ lẫn ở Việt Nam. Tại Mỹ, một cán sự sở xã hội đến gặp tôi tại nhà, xem xét nhà cửa để bảo đảm rằng nhà có phòng riêng, đầy đủ phương tiện cho bé sắp xin về nuôi, cán sự xã hội còn phỏng vấn xem tôi sẽ sử dụng phương pháp như thế nào để dạy dỗ bé, tôi sẽ làm gì để kỷ luật con trẻ; cha mẹ họ hàng tôi nghĩ gì về ý định xin con nuôi từ Việt Nam, tôi phải có giấy tờ chứng minh là có công ăn việc làm, có đầy đủ sức khỏe để chăm sóc cho trẻ và dĩ nhiên là phải có hồ sơ lý lịch tốt. Tôi lại phải nộp thư giới thiệu từ đồng nghiệp, họ hàng và nơi làm việc để chứng minh tôi có đầy đủ tư cách để đảm nhận trách nhiệm làm mẹ."

Sau khi điều tra xong xuôi, giấy tờ được bên phía Hoa Kỳ chấp thuận, bà phải nộp những giấy tờ đó cho sứ quán Việt nam tại Washington, lúc đó còn là phái bộ ngoại giao. Sau đó thì bà sang Việt Nam nộp giấy tờ ở thành phố Hồ Chí Minh, và đã được chọn để xin bé Timothy. Chi phí cho bé đầu tiên và sau đó 2 năm bà xin thêm một bé nữa, rất lớn, bây giờ bà không còn nhớ là bao nhiêu. Bà phải trả lệ phí giấy tờ, lệ phí dịch thuật các tài liệu, tiền trả cho cơ quan lo việc xin con nuôi, vé máy bay, tiền khách sạn qua lại Việt Nam mấy lần để lo giấy tờ và gặp bé sắp nhận làm con nuôi. Bà nói theo lời nhiều người cho biết, chi phí xin một bé từ Việt Nam sang đây ngang với chi phí trả cho môt trẻ phải nằm bệnh viện tại Mỹ.

Bé Thimothy Hào Andrews, tên Việt là Nguyễn Văn Hào, đến Mỹ năm 1995 lúc em gần 3 tuổi, còn bé Daniel Minh Andrews, tên Việt là Nguyễn Minh Hùng, đến Mỹ năm 2000 lúc em đã 5 tuổi. Bà Andrews cho biết về sự thích ứng của 2 cậu con của bà:

"Timothy thích ứng rất dễ. Tôi cho là cháu đến đây một phần là do còn nhỏ tuổi hơn cháu thứ nhì, một phần là do tính tình của cháu. Cháu dễ kết bạn, tại nhà trường cháu cũng gặp khó khăn với bài vở, nhưng cháu siêng năng, chịu khó nên vượt qua tất cả và học khá. Lúc cháu mới đến chúng tôi khá vất vả vì ngôn ngữ bất đồng, nhưng sau một thời gian mọi khó khăn đều qua và không có rắc rối gì nữa. Một trong những điều giúp cho cả hai con tôi là các cháu chơi bóng đá, hầu hết bạn bè của các cháu đều ở trong đội banh.

Khi các cháu lớn hơn, Timothy rất có trách nhiệm. Bây giờ cháu giúp cho tôi giữ nhà để xe cho sạch sẽ, cắt cỏ và phụ cho tôi nhiều việc nhà. Còn Daniel thì gặp khó khăn hơn trong việc thích ứng. Tôi cho là cháu đến đây lúc đã lớn hơn, được 5 tuổi, và có lẽ trước đó cháu đã có những kinh nghiệm sống còn in hằn trong tâm trí. Chắc chắn là cháu thương yêu gia đình, và chúng tôi thương yêu cháu, nhưng thái độ của cháu ở nhà trường có rắc rối và có nhiều vấn đề cháu cần phải vượt qua. Tôi vẫn cho cháu chữa trị tâm lý và cháu đã khá hơn rất nhiều."

Về học vấn Timothy thuộc loại học sinh khá. Dù gặp khó khăn, em gắng sức chăm chỉ và rất thích học nên đã thắng vượt những trở ngại và hiện đang chuẩn bị vào đại học. Mẹ em phải trả tiền học và ăn ở trong trường đại học cho em một năm là 34 ngàn đô la. Còn Daniel thì xếp hạng C trong trường. Em không chịu khó và không thích học, mẹ em phải kèm em và buộc em làm bài vở. Dưới áp lực thì em có tiến bộ và được điểm khá hơn. Bà Andrews, một cựu giáo chức, cho biết sẽ tiếp tục theo sát để lo cho đường học vấn của con.

Một trong những điều mà cha mẹ nuôi tại Hoa kỳ rất chú trọng là duy trì nguồn cội và văn hóa cho những đứa con mà họ xin từ các quốc gia khác. Trong trường hợp của bà Andrews, bà cho biết khi về Việt Nam để xin bé thứ nhì, bà có dẫn theo bé Timothy, đưa em đến gặp người chăm sóc cho em trước đó tại viện mồ côi, cả Timothy lẫn người chăm sóc cho em đều rất vui mừng và cảm động. Trong sáu năm đầu, bà vẫn đưa các con đi dự trại hè của những gia đình nhận con nuôi nước ngoài. Bà cho biết tiếp về những điều mà bà đã làm để giữ gìn văn hoá và nguồn cội cho hai cậu con nuôi của bà:

"Khi các cháu còn nhỏ, tôi dẫn các cháu đến dự lễ tết của cộng đồng người Mỹ gốc Việt. Tôi đến lớp học và nhà trường của các cháu nói chuyện về Việt Nam, nhất là dịp Tết và tết Trung thu. Khi các cháu nghe người ta nói tiếng Việt các cháu chú ý ngay. Khi nhìn thấy có gì liên quan đến người Việt trên truyền hình là các cháu dán mắt vào xem. Thỉnh thảng chúng tôi có đến tiệm ăn Việt Nam ở đây và chúng tôi cũng nấu món Việt ở nhà nữa, như gỏi cuốn và một số món khác."

Khi được hỏi làm sao các em nhận ra là người ta nói tiếng Việt, bà Andrews cho biết hai con bà nhận ra được những âm trong tiếng Việt, và trong hầu hết mọi trường hợp các em đều đoán đúng. Khi có ai hỏi là các em có biết tiếng Việt hay không, câu trả lời là: "I speak Food Vietnamese!", các em chỉ biết tiếng Việt qua tên các món ăn mà thôi!

Để kết thúc Câu Chuyện Nước Mỹ tuần này, mời quí vị nghe cảm nghĩ của bà Lynn Andrews về vai trò làm mẹ hai người con bà xin từ Việt Nam:

"Thật là tuyệt diệu, với những khó khăn vất vả trong việc dạy dỗ, lo lắng cho các con, tất cả những chuyện đó chẳng thấm gì với phúc đức được làm mẹ. Mỗi ngày tôi đều cảm thấy may mắn được làm mẹ hai con của tôi. Tôi không thể tưởng tượng được là cuộc đời tôi lại không có các con. Hai cháu là lý do để tôi được làm mẹ, một điều mà cả đời tôi muốn làm. Tôi là một phần trong đời các con tôi, và chúng tôi là một gia đình."
Users browsing this topic
Guest (7)
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.