CHUYỆN ANH và TÔI
Chương 25
GÂY HẤN
Mấy con bạn gái, em gái gì gì đó của Cảnh, (hồi ấy, khi tôi mới biết anh, chúng nó đứng ở hội quán nói chuyện với anh, thì Cảnh đã thấy tôi, anh bỏ chúng ở đó, Cảnh đi theo dì cháu tôi về nhà chị Tư).
Sau nầy chúng tìm cách làm quen với tôi, nhưng tôi chỉ ậm ự và bỏ vào nhà. Nay chúng biết tin Cảnh sẽ chính thức đính hôn với tôi, (nhân ngày anh ra trường), chúng tức giận vô cùng, nên tìm mọi cách làm phiền tôi không ít.
Cứ công tâm mà nói thì bọn đó thật không xứng đáng để tôi nhìn mặt, hay nói vài câu chuyện xã giao. Chúng nó ganh tị hiềm khích tôi, vì thấy tôi đẹp, ăn mặc đúng thời trang, có cung cách gia phong trong một gia đình dù sao cũng có tôn ti trật tự, hơn chúng nó gấp bội.
Tôi quên nói là anh chị Dzoãn đã dọn về ở đường Bá Đa Lộc từ nửa năm nay. Tôi không dám ở một mình trong ngôi biệt thự rộng mênh mông, nên tôi theo họ về ở chung nhà anh chị cho vui.
Cứ một vài tuần, con Xuân và mấy con nhỏ ở bên mã thánh Tây, bên dưới dốc đường Nhà Chung, lại lò mò qua nhà con Lộc lé tụ tập, sát nhà anh chị Dzoãn chơi. Trong số nầy, có vài đứa ít nhiều dính dấp đến tình cảm với Cảnh, (thời gian trước khi anh quen biết tôi, anh có “chắm mút ít nhiều gì” với chúng nó, tôi không cần biết. Bây giờ thì anh hoàn toàn không).
Con Xuân, mà mấy cô bạn tôi nói nó có biệt danh là “Xuân khùng” nó có bồ là Nhơn ở Võ Bị, nó vẫn tức. Nó ăn không ngồi rồi ở nhà, học hành tới lớp bốn, lớp năm, kiến thức, nông cạn, hẹp hòi… và tâm tư nhỏ nhen. “Được” một cái là nó rất ngổ ngáo, bặm trợn và hung tợn. Khiến ai cũng sợ.
Nó tìm cơ hội phục thù cho bạn. Lúc nào đi ngang nhà anh chị tôi, nó cũng đứng lại trước cửa, nhìn chằm chằm vào nhà. Hễ tôi đi làm vắng thì thôi. Ngày nào tôi ở nhà, là nó buông những câu khiêu khích, châm chọc, thách thức, gây hấn, chửi xéo chửi xiên tôi giựt bồ của bạn nó.
Bọn nầy có thái độ bất nhã, giống phường đá cá lăn dưa vô giáo dục, rất mất dạy. Đa số các cô gái thời bấy giờ đều nể mặt nó, sợ quá lo chạy xa. Ồ, tôi nói nghe lạ! Cái thứ vô học thức, có ai dạy dỗ đâu mà mất với chẳng dạy, mà không lo sợ tránh xa khỏi tầm nhìn!
Tôi có chút liêm sĩ cố gắng nhẫn nhục làm lơ, nhưng trong lòng tôi âm ỉ bực bội, tức giận lắm. Chúng bất lịch sự đến nỗi nhiều lần vào giờ cơm trưa, cơm tối, con Xuân đứng ngoài cửa sổ, nhìn vào nhà tôi, nói láp dáp những câu thô lỗ.
Khiến chị dâu bực mình, phải lên tiếng đuổi nó đi. Xuân rất hổn láo, không kiêng nể mặt người lớn, nó chửi lại chị dâu. Nó rống lên thật to, cố ý cho cả xóm nghe:
- Em bà cũng đẹp, có đui què sức mẻ gì, mà đi cướp bồ của người khác. Ê! Hoài! Có ngon ra đây nói chuyện chơi với tao nè.
Nghe như vậy, tôi ở trong nhà, mở cửa ra, định ra gặp nó, tôi sẽ ôn hoà nói vài câu phải trái. Cho vui vẻ cả làng thôi. Nào ngờ, tôi vừa chân ngoài chân trong cửa lớn, chưa kịp mở miệng, thì con Xuân đã có chủ ý muốn đánh tôi, nó liền xông vào chộp ngay ngực áo tôi, nó lôi tôi ra sân. Nó vừa đá, đấm túi bụi vào mặt tôi, vừa la chửi thật to. Bọn con Lộc, con Cúc giả vờ can khéo, ôm tôi lại cho con Xuân rãnh tay đấm đá. Giằng co làm sao mà cả hai người túm nhau qua bên nhà bà Hường, (là nhà của con Lộc, ở sát nhà anh Dzoãn).
Từ nhỏ đến giờ khôn lớn, thật tình là tôi chưa bao giờ ”có kinh nghiệm” đánh đấm ai một lần trong vụ đánh lộn nào. Tôi kinh ngạc chưa biết ất giáp gì, không bao giờ ngờ và không đề phòng. Nên tôi bị nó tấn công mạnh, nó cố ý cào rách mặt tôi. Còn tôi không đánh nó được cái nào, tôi chỉ túm mái tóc dài của nó, và giật cái cọc xê, khiến áo nó rách toạt một bên vạt.
Lúc đó, bà Hường, mẹ của con Cúc, Lộc, từ dưới nhà bếp chạy lên, bà ta la hét, lôi giật con Xuân ra, xua đuổi nó đi về. Bà cấm mấy đứa con không được dẫn nó đến nhà bà nữa, làm ồn ào trong nhà bà. Bà sợ mất lòng anh chị Dzoãn.
Tôi xin lỗi bà, và bỏ về nhà, tôi giận run, tức giận cành hông. Nhưng tôi cũng biết xấu hổ vì những người ở các nhà lân cận đang ùa tới xem. Tôi treo cái cọc xê ở bên trong cái cửa kính, cho tụi nó thấy. Con Xuân càng tức, nó ra ngoài đường, vẫn “chõ mỏ” vào chửi rủa một hồi thật lâu.
Tôi cảm thấy nhục nhã xấu hổ với hàng xóm bu lại coi. Tôi chưa phải là người bị tát má nầy, chìa má khác ra cho người ta vã vào. Mặc dù tôi rất biết con gái mà đánh nhau, là điều vô cùng dị hợm đáng tiếc. Nhưng nếu tôi cứ đứng thộn ra, để cho người ta đánh mình, lại là điều đáng tiếc hơn, (vì giành giựt một tên đàn ông, thì thật quá nhục).
Chuyện không vui giữa tôi và Cảnh đã xảy ra, kèm theo chuyện nầy chồng chất chuyện khác nữa. Khiến tôi càng giận Cảnh, tôi cảm thấy chán anh hơn.
Tuần đó anh ra thăm, thấy mặt tôi bị cào xướt, anh hỏi nguyên nhân, tôi lầm lì không thèm nói chuyện. Cảnh hỏi Hiền và biết nguyên nhân. Anh tỏ ra bất mãn với bọn nọ. Cảnh cũng đi gặp Nhơn là bồ của con Xuân, để nói gì đó. Có lẽ anh có lăng nhăng lít nhít ráo riết với con nào trong bọn chúng, nên nó mới thất tình và “cồn cào” ăn không được, thì bảo nhau quậy cho hôi dữ vậy ha.
Một vài tuần sau đó, buổi sáng thì anh Dzoãn đưa tôi đi làm việc. Buổi trưa có khi Cảnh đứng đợi tôi bên kia gốc cây dẫn đi ăn cơm. Tôi vẫn không nói lời dịu ngọt với anh. Đỗ vỡ tình yêu ngấm ngầm trong tôi do những nguyên nhân khác nhau. Buổi chiều, anh Dzoãn lại đến “bảo vệ” đón tôi tan sở. Anh sợ bọn “du côn” kia còn muốn “ăn thịt” tôi. Thật thương anh nhọc nhằn vì em quá!
Tôi cảm thấy mình buồn hơn bị kiểm soát chặt chẽ như tên tù giam lõng. Dù sao tôi vẫn thích là “tù ngồi” hơn tù treo. Tù treo bị nghẹt cổ, nghẹt tim, chết ngạt. Còn tù ngồi thoải mái tự do tay chân và đầu óc đôi chút. Ha ha ha!
Âm thầm chống lại gia đình và người yêu tôi, tôi muốn xích lại phía bạn bè: Phương, Tứ, Huệ. Mai. Tôi ngỏ lời tâm sự cùng họ, hầu tìm nguồn an ủi. Nhưng tôi thất vọng. Tiếng nói của mình rơi vào vùng sa mạc. Nhất là với em Mai.
Rồi, do công việc nặng nhọc hằng ngày, xe lam hư hại nặng, anh Dzoãn dốc toàn lực vào đó sửa chữa. Cảnh phải có mặt thường xuyên trong trường ôn luyện thi cử, tập tành, anh chuẩn bị ngày làm lễ mãn khoá.
Như con chim bị giam trong lồng lâu ngày, nay được vẫy vùng đôi cánh tự do thoải mái. Nhất là công việc truyền thông không có giờ giấc ấn định rõ ràng. Ngày làm ngày nghỉ, nhiều đêm đi trình diễn văn nghệ các nơi, hôm sau lại ở nhà nghỉ tiếp mấy đêm ngày.
Thế nhưng tôi ít ở nhà vào những ngày nghỉ, mà hẹn hò với bạn, tốp bốn tốp ba đi la cà ăn uống với nhau linh tinh. Bạn của tôi dẫu sao cũng đàng hoàng, trí thức và thanh lịch hơn bọn kia khá nhiều. Hết đến nhà Thu Hồng, tôi lại qua nhà bạn Thúy Mai, Huệ. Thú thật là tôi chán về nhà anh chị Dzoãn nặng trĩu nỗi buồn đau.
Vì; Tôi sợ đặt chân về cái xóm nhiều lời ấy, nơi mà tôi đã gục mặt cúi đầu mỗi buổi đi ra đi vào, chuốt cái phiền toái vào người như một vết chàm (đánh nhau giành trai). Tôi không hề có ý giành giựt Cảnh của ai hết. Thế mà chuyện đánh nhau chả hay ho gì cứ âm ỉ dày vò tâm trí tôi quá đỗi.
Có nhiều đêm tôi về lại nhà ba má ở biệt thự Mimosa lạnh lẽo hoang vu, tôi nằm khóc một mình. Tôi sợ ma, sợ trộm, sợ cả người ta. Nằm vắt tay lên trán nhìn dãi mây bàng bạc trong khuya muôn trùng, tôi lờ mờ thấy gió cuốn tình xa bay qua khe núi cao. Lòng trũng xuống lời hẹn thề và nỗi buồn dâng cao vô hạn.
Cũng có ngày tôi đến nhà chị Ba, ngồi suốt ngày coi chị đánh bài tứ sắc với mấy bà hàng xóm. Tôi coi hoài mà không học hỏi được cách đánh bài kỳ lạ rối rắm nầy. Chịu thua. Rồi tôi đến nhà chị Tư ăn cơm, nghỉ ngơi, ở chơi với các cháu vài ba ngày cho khuây khoả đôi chút. Tôi vẫn ôm nỗi buồn đau.
Khi nào Cảnh đi tìm, gặp tôi ở đâu đó, thì tôi lủi thủi theo anh về nhà anh Dzoãn. Cảnh biết là tôi rất buồn chuyện cũ. Hai người có nói năng gì, càng lôi thôi thêm:
- Cảnh à. Em xin lỗi anh. Bây giờ em không muốn gì hết. Cho em yên và tự do chút anh.
- Em vẫn hoàn toàn tự do mà.
- Tự do kiễu như thế nầy, thà rằng anh lấy cái dây xích chó, xích chân em lại cho rồi.
- Nói nghe kỳ ghê chưa.
- Đi đâu, em sẽ kéo sợi xích theo. Nó kêu loảng xoảng, anh dễ nghe thấy. Hay là em… muốn biến thành con chó ở nằm ngoài góc vườn, ôn khúc xương mà gặm.
- Em còn muốn làm khổ anh đến cỡ nào, mới hả dạ đây? Bây giờ em muốn gì? Anh sẽ chìu ý em. Nhưng nên nhớ là anh rất yêu em. Anh đánh đổi hết tất cả, để còn có em.
Tôi đứng phắt dậy, đi đến cái tủ nhỏ của mình, mở ổ khoá ra, tôi lấy hết tất cả thư từ, sách báo, quà lưu niệm, quyển tập bốn trăm trang Cảnh đang viết “Câu Chuyện Chúng Mình”, hình ảnh của anh. Tôi mang đến để trên bàn, nói nho nhỏ nhưng rõ ràng, không đắn đo suy nghĩ:
- Trả lại anh, không có nghĩa là em bớt phần quý mến anh. Em muốn anh như em: Bình lặng trong tâm hồn. Em không muốn làm anh thất vọng và sau nầy sẽ khổ. Vì anh rất tốt đối với em, và gia đình em.
Cảnh sửng sốt nhìn tôi không chớp mắt, nhưng anh lặng lẽ châm điếu thuốc hút hết nửa gói, anh vẫn không nói gì. Suốt đêm đó, Cảnh ở lại nhà anh chị Dzoãn, thay vì nằm ngủ với các em trai của chị dâu như bao lần, anh ra nằm chung với tôi và Hiền. Hiền nằm úp mặt sát vào trong vách tường. Tôi nằm giữa. Chúng tôi im lặng nằm bên nhau, Cảnh thở vắn thở dài, mắt mở trừng trừng nhìn lên tấm mùng xanh. Hai chúng tôi im lặng không nhúc nhích mà thức trắng đêm buồn.
Khi đã muốn xa nhau, tôi không đỗ lỗi tại vì anh. Con người tôi xét cho cùng, thì tôi thật cương quyết đến độc ác, trong vấn đề dứt điểm một mối tình không do dự. Điều nầy đã chứng minh nhiều lần. Lẽ ra tôi không thực hiện những điều quá đáng. Tôi không nên lạnh lùng thẳng thừng tạt ly nước vào mặt nhau. Ấy mà lòng tôi dù rất đau đớn tôi vẫn dửng dưng làm. Tôi nói những câu nghe thật chói tai và phũ phàng quá tệ.
Vâng! Tôi biết và tôi chán cả chính tôi. Tôi không muốn gì cả.
_ * _
Kính mời quý độc giả xem tiếp chương 26
Trân trọng,
Ái Ưu Du